Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 19


Bạn đang đọc Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang – Chương 19


Hồn đăng của chưởng môn đã tắt, tắt đi mà không hề có một chút dấu hiệu báo trước, tắt nhanh đến Phong Hoa Tiên Tông trên dưới không kịp trở tay.

Lúc Vân Mật Tuyết nhận được truyền âm, chạy tới đại điện nghị sự của tông môn, thì ngay cả các trưởng lão luôn tiên phong đạo cốt đều đã vứt bỏ hết phong độ của cường giả, ở trên đại điện ồn ào đến túi bụi.

Chính là đang ồn ào bàn tán xem ai sẽ ngồi vào vị trí chưởng môn.

Bọn họ chẳng phải mơ ước gì vị trí chưởng môn này, chỉ vì chưởng môn ra đi quá đột ngột, lúc trước chưa kịp định ra chưởng môn kế nhiệm, vào thời điểm hiện tại, dù ai ngồi vào vị trí kia cũng đều phải chịu áp lực cực lớn.

Người kế nhiệm cần phải có thực lực vượt qua thử thách, có uy tín khiến cho đại bộ phận người trong tông môn kính phục, hơn nữa phẩm hạnh và tâm tính phải đủ để chống chọi khó khăn, còn có thể vực dậy tông môn tại thời khắc nguy cơ trước mắt.

Vân Mật Tuyết vừa chạy tới đại điện, các trưởng lão đang ồn ào đến túi bụi lập tức đem tầm mắt chuyển dời đến trên người nàng, mang theo vài phần nóng nảy cùng chờ đợi, còn có vài phần hài lòng.

Vân Mật Tuyết thoáng tưởng tượng liền rõ ràng ý tứ của họ.

Phong hào đệ tử tồn tại vốn dĩ chính là để dự bị chức chưởng môn, có điều chưởng môn tiền nhiệm mất quá đột ngột, thế hệ phong hào đệ tử của các nàng còn chưa hoàn toàn trưởng thành để đạt tới trình độ có thể tiếp nhận chức vị này.

Theo lý, để phong hào đệ tử kế thừa vị trí chưởng môn là thích hợp nhất.

Nhưng nàng cũng không muốn ngồi vào vị trí chưởng môn kia, nàng rất hiểu tính tình của mình.

Hiện giờ Phong Hoa Tiên Tông đang ở trong tình trạng lung lay, cần đến chính là một vị chưởng môn có tính cách cường ngạnh, thủ đoạn sắt đá, mà không phải ôn nhu bình đạm như nàng.

Vân Mật Tuyết hướng các trưởng lão hành lễ, trước khi các trưởng lão mở miệng, nàng nói: “Không biết đại sư huynh có nhận được thông báo về việc chưởng môn xảy ra chuyện hay chưa?”
Đại điện nghị sự nháy mắt liền yên tĩnh, các trưởng lão ở đại đường trao đổi ánh mắt với nhau, đem mấy lời vốn định nói cùng Vân Mật Tuyết lập tức nuốt xuống.

“Cố Sâm ở Ức Khổ Nhai ẩn tu, bên ngoài không truyền tin tức vào được, vậy nhờ Vân sư điệt vất vả đến đó thông tri với hắn.”

Vân Mật Tuyết cung kính nhận lời, lui ra khỏi đại điện nghị sự, nàng minh bạch, nàng sẽ không trở thành chưởng môn đời kế tiếp.

Nàng âm thầm nói một câu xin lỗi với đại sư huynh, nhưng trong lòng nàng, xác thật trước mắt chỉ có Cố Sâm mới có thể đảm đương nổi vị trí chưởng môn.

Vân Mật Tuyết rời khỏi đại điện, trước khi tới Ức Khổ Nhai, nàng truyền âm cho đệ tử ký danh của mình.

Nàng nhớ rõ Trục Quang đã ba ngày chưa được ăn cơm, đáng tiếc trong tay nàng không chuẩn bị sẵn Tích Cốc Đan, lại vội vàng rời khỏi, nàng lo lắng Trục Quang đói bụng sẽ chạy ra ngoài tìm thức ăn.

Vân Mật Tuyết biết tình huống của Trú Tuyết Phong, đối với nàng mà nói đó có lẽ là nơi thích hợp tu hành nhất, nhưng đối với Yến Trục Quang lại cực kỳ ác liệt.

Yến Trục Quang hiện giờ mới Luyện Khí tầng thứ nhất, nếu nàng tùy tiện chạy ra ngoài tìm thức ăn, ở nơi băng thiên tuyết địa như vậy có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm.

Vân Mật Tuyết hiện giờ không có thời gian, sau khi rời đi đại điện nghị sự, lúc đi đường nàng tranh thủ tìm người nhanh chóng đến Trú Tuyết Phong chiếu cố tiểu cô nương.

Trong những đệ tử ký danh dưới danh nghĩa của nàng, có một đệ tử Trúc Cơ kỳ tên Hà Sanh, tính tình tuy có chút lãnh đạm, nhưng trước kia làm việc cũng rất thỏa đáng, Vân Mật Tuyết liền chọn nàng, dặn dò vài câu, bảo nàng mang theo Tích Cốc Đan đi Trú Tuyết Phong trước.

Sau khi Hà Sanh cung kính đáp ứng, mặc dù có chút không yên tâm, nhưng Vân Mật Tuyết cũng chỉ có thể đem việc này đè nén ở đáy lòng, trước tiên chạy đến Ức Khổ Nhai tìm đại sư huynh Cố Sâm.

Ức Khổ Nhai tên cũng như nghĩa, thật không phải chỗ đứng đắn để tu hành.

“Ẩn tu” lúc trước trong miệng trưởng lão, chẳng qua là cho Cố Sâm, người có khả năng trở thành chưởng môn kế nhiệm chút mặt mũi.

Cố Sâm là bị chưởng môn tiền nhiệm phạt đi nơi đó sám hối.

Chỉ là, trước mắt bất chấp có sám hối hay không, tóm lại lúc trước Cố Sâm bị trừng phạt cũng không phải do phạm phải tội lớn không thể tha thứ, so sánh với tình thế hiện tại, những cái đó không tính là gì.

Vân Mật Tuyết không mất quá nhiều thời gian thì đã tìm được Cố Sâm.


Mấy năm không thấy, Cố Sâm nhạy bén và nội liễm hơn trước rất nhiều.

Hơn nữa không thể tưởng tượng chính là, vị đại sư huynh này của nàng, thế nhưng đột phá ở nơi linh khí thiếu thốn như Ức Khổ Nhai.

Xem ra chức vị chưởng môn quả nhiên nên để hắn kế thừa.

Vân Mật Tuyết trực tiếp nói lý do nàng đến, nam tử ngồi ngay ngắn trong hang động bằng đá hoang vắng mở to đôi mắt, trong mắt không một tia gợn sóng.

“Nếu sư muội đã đến đây, ta chỉ có thể đồng ý.”
“Sư muội đi trước đi, ta ngay lập tức sẽ đến.”
Tuy không rõ Cố Sâm có tính toán gì không, Vân Mật Tuyết cũng không định ở lâu, nàng lập tức rời đi Ức Khổ Nhai.

Chỉ là trước khi chạy về đại điện nghị sự phục mệnh, Vân Mật Tuyết vẫn không cách nào cảm thấy yên tâm, nàng quyết định về Trú Tuyết Phong nhìn xem trước.

Trục Quang mới tới Phong Hoa Tiên Tông, chẳng quen biết ai, chỉ thân cận mỗi mình nàng, trong lòng tất nhiên thập phần cảnh giác.

Nàng tùy tiện phái đệ tử ký danh xa lạ tiến đến chiếu cố nàng ấy, có hơi lo lắng tiểu cô nương này vì quá mức phòng bị mà cự tuyệt.

Vân Mật Tuyết biết tiểu cô nương tuy nhìn như nhu nhược, thật ra lại cực kỳ độc lập, lòng phòng bị cũng rất nặng.

Nàng có thể được tiểu cô nương tín nhiệm, có lẽ là do đã cứu giúp nàng ấy vài lần, người khác chưa chắc có thể làm nàng buông lỏng cảnh giác.

Vân Mật Tuyết cho rằng cần trở về nhìn xem, ít nhất muốn cho Trục Quang biết Hà Sanh là người mà nàng phái đến, có thể làm nàng an tâm một chút mới được.


Vân Mật Tuyết đã tính toán thật tốt, nhưng khi nàng trở về băng tuyết tiểu trúc, lại phát hiện bên trong một người cũng không có.

Không chỉ Hà Sanh không ở nơi này, mà Yến Trục Quang cũng không.

Vân Mật Tuyết trong lòng nhảy dựng, thầm nghĩ không ổn, hay do Hà Sanh tới chậm nên Trục Quang đã đi ra ngoài rồi?
Bất chấp tự hỏi đã xảy ra cái gì, Vân Mật Tuyết vội vàng phóng ra linh thức, tìm kiếm trên dưới Trú Tuyết Phong, may mắn người tu chân cảnh giới Nguyên Anh kỳ linh thức phạm vi đủ rộng lớn, không bao lâu Vân Mật Tuyết liền tìm được khí tức của Yến Trục Quang.

Khiến cho nàng lo lắng chính là, hơi thở của tiểu cô nương đã cực kỳ mỏng manh, tựa hồ hít vào thì ít thở ra thì nhiều.

Vân Mật Tuyết thuấn di đến đó, mới vừa hiện thân, liền nhìn thấy một màn khiến nàng giận dữ, đệ tử ký danh tên Hà Sanh nàng phái tới kia, thế nhưng đang đá Trục Quang!
Tiểu cô nương ngã xuống mặt tuyết sinh tử không rõ, Hà Sanh nhìn nàng bằng ánh mắt dữ tợn, còn mắng nàng là cái thứ phiền toái.

Đây là đang phát tiết bất mãn đối với mệnh lệnh của nàng vào người Trục Quang sao?
Tuy là tính tình tốt như Vân Mật Tuyết cũng không thể khắc chế được lửa giận, nàng chưa bao giờ biết, Hà Sanh trầm tĩnh ổn trọng ở trước mặt nàng, nhưng ngầm đối với người khác là thái độ như vậy!
Vân Mật Tuyết lần đầu tiên không hề phong độ nâng tay áo đem người đẩy ra, cũng mặc kệ đối phương phản ứng như thế nào, vội vàng bế tiểu cô nương thân thể đã trở nên có chút cứng đờ lên, gắt gao ôm vào lòng, đem linh khí chuyển vào trong cơ thể tiểu cô nương, xua đi khí lạnh trên người nàng.

Mãi cho đến khi nhiệt độ cơ thể của tiểu cô nương dần dần ấm lại, sắc mặt trắng bệch xanh tím trở nên ửng hồng bất thường, Vân Mật Tuyết mới thoáng thả lỏng một ít.

Nàng giơ tay xoa xoa gương mặt tiểu cô nương, gò má bị gió tuyết thổi đến rạn nứt có chút cắt tay khiến Vân Mật Tuyết rất đau lòng.

Cẩn thận thiết lập lồng phòng hộ quanh mình để ngăn cản gió tuyết, Vân Mật Tuyết lạnh lùng nhìn Hà Sanh đã quỳ ở trên mặt tuyết một hồi lâu: “Ta cũng không biết ngươi oán hận ta nhiều như vậy, đến mức trút giận lên người một tiểu cô nương?”
Lam y nữ tử, cũng chính là Hà Sanh hơi run rẩy, vội vàng phủ nhận: “Lão tổ minh xét, đệ tử không có ý này, lão tổ hiểu lầm.”
Vân Mật Tuyết từ trước đến nay tính tình ôn hòa, dù là đối với đệ tử ký danh cũng sẽ không lộ ra thần sắc coi thường, vẻ lạnh lùng như hiện tại, Hà Sanh chưa bao giờ thấy qua.

Trong lòng nàng có chút sợ hãi, cũng có chút ủy khuất.

.

Đam Mỹ Sắc
Bất quá chỉ là tạp dịch đến từ tiểu tông môn, đánh thì đánh, lão tổ thế nhưng vì nàng ta mà lộ ra thần sắc như vậy với nàng, dựa vào cái gì chứ?
Nàng đi theo lão tổ mấy năm, vẫn luôn an phận, tận tâm chiếu cố lão tổ, cảm tình đó chẳng lẽ còn so ra thua kém một tiểu tạp dịch?

Hà Sanh tâm sinh tức giận đối với Vân Mật Tuyết, nàng cũng không nghĩ Vân Mật Tuyết sẽ xử trí nàng.

“Hiểu lầm?” Thanh âm Vân Mật Tuyết lạnh như băng: “Là hiểu lầm ngươi thương tổn nàng, hay là hiểu lầm cái thứ phiền toái?”
Hà Sanh nhấp môi: “Đệ tử cũng không phải bất mãn với mệnh lệnh của lão tổ, chỉ là nha đầu xấu xa này rõ ràng là cố ý giả vờ hôn mê để chiếm được thương cảm, thủ đoạn đệ tử mới quyết liệt một chút.”
“Nàng tại sao lại muốn giả vờ hôn mê? Nàng muốn chiếm được thương cảm của ai?”
Vân Mật Tuyết thấy bộ dạng không hề hối cải của nàng, trong lòng vô cùng thất vọng.

“Ta chẳng qua đi nhanh hơn một chút, chỉ là muốn cảnh cáo nàng, để nàng đừng quá càn rỡ.” Hà Sanh cảm thấy chính mình không có làm sai.

“Cảnh cáo cái gì, càn rỡ cái gì? Ta sai ngươi tới để chiếu cố nàng!”
“Ngươi chiếu cố như vậy hả?”
Vân Mật Tuyết vung tay áo, một mảnh băng tuyết bên cạnh nổ tung, uy danh lan ra từng đợt, một màn khói trắng khổng lồ mang theo tuyết cuồn cuộn lăn xuống núi, lại vì lửa giận của nàng tạo mà thành tuyết lở.

Hà Sanh bị chấn động bởi âm thanh cực lớn kia, cả người lại run rẩy, nàng cắn răng ổn định thân mình để tránh bị băng tuyết lăn xuống kéo đi.

Vân Mật Tuyết ôm Yến Trục Quang đứng ở trên không, sau lưng bông tuyết bay đầy trời, bên tai là âm thanh đáng sợ của tuyết lở, gió ào ào thổi đến mức quần áo nàng bay phất phới.

Trên không trung, thân hình thon dài đứng bất động, màn hào quang chống đỡ phong tuyết vờn quanh thân làm cho nàng nổi bật giống như thần nữ trên chín tầng trời — thần nữ thao túng thảm họa băng tuyết.

“Ngươi có ý nghĩ như vậy, ta nghĩ ngươi không muốn làm đệ tử ký danh, mà phải làm chưởng môn!”
“Lão tổ, ta –”
Hà Sanh muốn biện giải, Vân Mật Tuyết lại không cho nàng cơ hội: “Nơi này của ta đã chứa không nổi ngươi, Phong Hoa Tiên Tông cũng chứa không nổi ngươi.”
Nàng lật tay lấy ra một mũi tên nhỏ bằng ngọc, trong mắt Hà Sanh lộ ra vẻ không thể tin nổi: “Lão tổ!”
Mũi tên ngọc bay ra ngoài, Vân Mật Tuyết không hề nhìn nàng, thân hình biến mất trong đầy trời băng tuyết.

Tại sao lại như vậy? Hà Sanh sững sờ nhìn hư không, cả cơ thể như mất hết sức lực, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất.

Thật cẩn thận mang tiểu cô nương trở lại băng tuyết tiểu trúc, Vân Mật Tuyết đem người đặt lên trên giường, thương tiếc sờ sờ gương mặt đã trở nên ấm áp, thở nhẹ một tiếng.

Sau chuyện này, nàng không còn dám đem Yến Trục Quang giao cho người khác chiếu cố nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.