Đọc truyện Cửu Vĩ Miêu Yêu – Chương 1: Biến thành miêu yêu
Nàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống trên một tinh cầu – rất giống Địa
Cầu, nhưng không phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một tinh cầu
nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ.
Sinh vật sống trên tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất
nhiều người – trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh Nhi,
cũng thích gọi chính mình là “bán nhân”. Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ thật khác biệt với loài người.
Một năm kia, Nịnh Nhi gặp phải một kẻ lưu manh cường bạo. Nàng chạy
điên cuồng trên đường, chạy đến trong một ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng
thật sự sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được cô ấy ~
Tế Lăng Nhi.
Tế Lăng Nhi là một cửu vĩ miêu yêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi
mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu,
nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý – Nịnh Nhi
cũng mai về sau mới biết được vì sao.
Nàng đem Nịnh Nhi kéo về phía sau, gã lưu manh kia xông lên. Băng
Nịnh Nhi ở phía sau chỉ cảm thấy tựa hình như có một vật mềm nhũn lướt
qua mặt, cực kì giống đuôi mèo.
Sau đó, gã lưu manh kia đã chết một cách bí ẩn.
Lúc sau Tế Lăng Nhi nói với Nịnh Nhi, nàng đã cứu cô, cô định đền đáp sao đây? Băng Nịnh Nhi chưa kịp trả lời, nàng đã tỏ ý hiện tại nàng
đang có một việc rất quan trọng, liệu cô có nguyện ý giúp nàng hay
không.
Nịnh Nhi sửng sốt hỏi : “Là chuyện gì?” Nàng liền nói cho cô biết một việc.
Kỳ thật, nàng là một cửu vĩ miêu yêu. Bởi vì phạm phải gia quy của
cửu vĩ miêu tộc nên bị trừng phạt. Tộc trưởng lệnh cho nàng trong hai
tháng phải đem một nhân hoặc bán nhân biến thành miêu yêu, nếu không sẽ
trục xuất nàng khỏi tộc. Quan trọng nhất chính là phải xuất phát từ bên
trong, từ trong lòng họ phải tự nguyện! Đương nhiên chín người trước đều do Tế Lăng Nhi cưỡng chế đem họ biến thành miêu yêu, còn lại người cuối cùng – chính là Băng Nịnh Nhi. Vừa vặn hôm đó là ngày cuối cùng của kỳ
hạn hai tháng, nàng cũng thật mong nhớ chốn bồng lai! Tiếp theo nàng còn giảng cho Băng Nịnh Nhi một tràng đạo lý, Nịnh Nhi không nhớ rõ cụ thể. Đại khái nếu Ninh Nhi làm miêu yêu, cô có thể tùy ý ở lại yêu tộc cùng
họ chu du; có thể tùy ý biến thành miêu, miêu yêu cùng nhân; có thể tùy ý muốn giết ai liền giết, cũng không bị định tội…
Bất quá cuối cùng Băng Nịnh Nhi cũng bị nàng đả thông tư tưởng. Bởi
nàng giảng rồi lại giảng khiến Nịnh Nhi gần “như đi vào cõi thần tiên”,
năm phần phía sau thì hết bốn là chẳng bỏ vào tai. Cuối cùng nàng nói,
tóm lại bởi mệnh cô là do nàng cứu thế nên cô phải làm miêu yêu. Nịnh
Nhi nghĩ, sớm biết như vậy còn không chịu nói thẳng, báo hại cô ngon
giấc một hồi! Thế là ngáp một cái nói, tùy ngươi nha, dù sao có thể biến thành người là tốt rồi. Mặc kệ cái gì thân nhân ghét bỏ chê trách, dù
sao cũng đã chẳng còn ai trên đời, chuyện gì mà quản được cô chứ.
Tế Lăng Nhi đặc biệt vui vẻ, ngàn vạn lần dặn dò cẩn thận Nịnh Nhi
hồi lâu rồi mới rời đi. Đêm hôm đó, Nịnh Nhi đã ngủ tại bên trong ngõ
nhỏ, bởi cô chẳng thể chờ Tế Lăng Nhi nói xong đã phải cùng Thượng Đế,
thổ địa lão nhân và gì gì đó hàn huyên.
Sau vài năm trời yên biển lặng làm miêu yêu, Nịnh Nhi đã gặp chủ nhận hiện tại của cô – chắc là cũng không thua kém gì tử đảng (sẵn sàng chết cho phe cánh, sống chết có nhau), Khốc Băng Lãnh.
Khốc Băng Lãnh là một tuyệt sắc nữ sát thủ, bạn trai vô số. Nịnh Nhi
thường xuyên thấy nàng vừa cùng chàng này thân thiết lúc sau đã lại điện thoại cho người kia, thật là biết tranh thủ. Về phần của “trong trắng”
của nàng đã cho ai, thực đã sớm vứt lên tận chín tầng mây đi — bán nhân
cũng giống nhau, không để ý đến chuyện này.
Đương nhiên nàng biết rõ thân phận thật của Nịnh Nhi. Theo lời nàng
nói, nàng không có khả năng bao nuôi Băng Nịnh Nhi, cô phải giúp nàng
gánh vác một phần nhiệm vụ – giúp nàng giết một số người. Cũng chính vì
thế, Nịnh Nhi mới biết rốt cuộc pháp lực của cô có bao nhiêu lợi hại.
Đương nhiên Nịnh Nhi cũng không tán thành việc Khốc Băng Lãnh nói nàng
nuôi nấng cô — Nịnh Nhi cô tốt xấu cũng không phải sủng vật, có được hay không!