Đọc truyện Cửu Vạn Phong – Chương 6: Kiếm tìm, kiếm tìm
Sau hồi hỗn loạn, Diệp Kỳ Ngũ là người đầu tiên hướng Thích Thiếu Thương rống to, “Họ Thích kia, có phải ngươi đưađạn khói cho Cố Tích Triều hay không? Ngươi không phải là người của Phích Lịch Đường sao? Lương tâm ngươi để đâu hả?”
Thích Thiếu Thương lạnh lùng nhìn hắn, “Ta cùng hắn có thù không đợi trời chung, vì sao ta lại muốn giúp hắn đào tẩu?”
“Này… thì là…” Diệp Kỳ Ngũ cũng hiểu được Thích Thiếu Thương không có gì lý do gì để giúp Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương thu kiếm vào vỏ, thở dài thản nhiên mà tiếc nuối.
Vốn định thăm dò kẻ địch, ai ngờ đến kẻ địch kia vẫn quỷ kế đa đoan như xưa, kết quả hắn vẫn chạy mất dạng được.
Người có quyền tức giận phải là ta mới đúng —— Bộ dáng của Thích Lâu Chúa làm cho người ta thực dễ dàng nhận ra điều này. Thích Thiếu Thương không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian, hắn chắp tay, sau đó liền phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc này phải tức tốc trở về tới Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Hắn thậm chí thi triển khinh công đến tận cùng.
Hắn vội vàng lao về như vậy—— tựa hồ có ai đang chờ đợi hắn.
Hắn về tới Kim Phong Tế Vũ Lâu, hắn về tới Tượng Tị Tháp.
Hắn tìm chung quanh, như đang tìm một người rất quan trọng.
Hắn tìm không được.
Hắn thậm chí tìm qua cả Thanh Bạch Hồng Hoàng Lâu, làm cho mấy huynh đệ giật mình, không ít hộ vệ phát hãi.
Hắn vội vàng hỏi, ở đây có cái gì dị thường?Người dị thường, hoặc là chuyện dị thường?
Câu trả lời đều là một, không.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy sự hoảng hốt dâng lên trong ngực, có một loại cảm giác là nhiệt huyết trong người bị một gáo nước lạnh dội tắt.
Hắn đứng trong vườn, lẳng lặng, đứng yên thật lâu.
Vì ai đứng dưới sương đêm lạnh?
Hắn thở dài một hơi thật mạnh, tiếng thở dài vang vọng xa.
Thích Thiếu Thương vận bạch y, hiện giờ thoạt nhìn, nếu là đại hiệp gặp cảnh tang thương thì còn thiếu vài phần, nếu là thư sinh nho nhã tả trong kinh thư thì sẽ có phần dư.
Thời gian thật sự thay đổi nhiều thứ, chính là vì sao, thanh y thư sinh kia lại cố chấp làm thời gian ngưng tụ.
Một khắc khi hắn nói câu “Ta hối hận”, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy được thời gian dù có ngưng lại, hắn cũng vượt qua thời gian —— dù sao luôn có những bất đồng.
Bóng đêm ngày càng sâu, Thích Thiếu Thương ngày càng tịch mịch —— tịch mịch tựa biển sâu.
Sau đó —— trên nóc nhà vang lên một thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng.
“Có những kẻ rất ngu, tìm khắp nơi nhưng ngay trên đỉnh đầu mình thì không thèm ngó lên bao giờ.”
Trong nháy mắt Thích Thiếu Thương sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy thanh ảnh kia đang ngồi ở ngay trên mái hiên tháp.
Làn mi khẽ nghiêng, mắt toát vẻ lợi hại, nụ cười mang thập phần giảo hoạt.
Sau đó Thích Thiếu Thương nở nụ cười, giống như một hài đồng, “Hê, ngươi ở trên đó không lạnh sao?”
Cố Tích Triều trông thế mà giống một tiểu hài tử, dùng sức gật đầu, “Lạnh chứ, không lạnh sao được.”
“Còn không mau xuống dưới này, vào phòng ấm áp hơn.”
Cố Tích Triều liền nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn.
Bọn họ một trước một sau dáng bộ tiêu sái tiến vào Tượng Tị Tháp, Thích Thiếu Thương rót cho hắn ly trà, thấy chóp mũi hồng ửng vì lạnh của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm xúc không thể gọi tên.
Như là không thể khống chế, hắn nhẹ nhàng chạm nhẹ chóp mũi của Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều sửng sốt đến quên cả chất vấn hắn.
Không khí liền vì thế mà trầm hẳn xuống.
Qua một hồi lâu, Thích Thiếu Thương mới ra vẻ bình tĩnh nói, “Cái kia… thật lạnh.”
Cố Tích Triều bĩu môi, “Ừ, ngây người đã lâu, không lạnh mới là lạ.”
“Vậy ngươi liền ngốc nghếch ở trên đó ngồi nhìn ta đi tìm ngươi khắp nơi?” Thích Thiếu Thương đối với hành vi kỳ quái của người này tựa hồ đã thành thói quen, giọng nói không có điệu hỏi, chỉ có ý trần thuật.
Ai ngờ Cố Tích Triều trả lời, còn thành thành thật thật, tận tường kể lại.
“Bởi vì ta thấy ngươi ở dưới lần mò tìm ta, ta đã cảm thấy rất sảng khoái, đã lâu không có vui vẻ như vậy, ba năm đào vongnày đều không có vui vẻ như vậy. Nhìn kẻ thù của ta đầu tiên là cứu ta, sau đó tìm ta, loại cảm giác này rất thống khoái ngươi biết không?”
Thích Thiếu Thương cũng cười, nâng lên một chén trà nóng lẳng lặng uống, cũng không nói gì.
Cố Tích Triều lại cẩn thận đoan trang nhìn hắn,cũng nhìn không ra cảm xúc gì.
Qua một hồi lâu, hắn mới hỏi, “tại sao phải cứu ta?”
Thích Thiếu Thương nhìn hắn từ sau làn hương trà mờ mịt, mặt mày thư giãn, như là đã trút hết được căng thẳng thần kinh bấy lâu nay.
Trận chiến ở Tích Tình Tiểu Cư vừa rồi —— tạm thời tính là một trận đi, Thích Thiếu Thương nắm tay hắn, trước tiên đưa cho hắn kiếm, rồi ngầm đặt vào tay hắn một quả phích lịch đạn tinh xảo, trầm giọng dặn “ta ở trong Lâu chờ ngươi”
Hỏa khí của Phích Lịch Đường chắc chắn là thuộc loại tinh xảo.
Thích Thiếu Thương mang theo người loại này, so với những loại đạn pháo khác của Phích Lịch Đường, là loại ôn hòa, không độc, hỏa lực cũng nhỏ, chính là sương khói đặc hơn một ít, có thể nhất thời vây khốn địch nhân hoặc tẩu thoát nhanh gọn.
Thích Thiếu Thương phải mang theo cái này, kỳ thật là di chứng từ màn thiên lý truy sát kia—— thời khắc bị người đuổi giết, tự nhiên trong tay áo phải có chút Càn Khôn.
Thích Thiếu Thương là một đại hiệp quang minh lỗi lạc, hắn tự nhiên sẽ không giở những thủ đoạn ti tiện hạ lưu, cho nên hắn thà sử dụng hỏa khí còn hơn là lâm vào tình trạng phải dùng thủ đoạn.
Không nghĩ tới, lúc này đây lại dùng để cứu Cố Tích Triều —— nhớ lại, có một chút mỉa mai.
Cho nên vừa rồi hắn vội vàng trở về, chính là vì tìm Cố Tích Triều.
Hiện giờ trong thành Biện Lương này, nơi Cố Tích Triều có thể dung thân, trừ bỏ Kim Phong Tế Vũ Lâu, còn có nơi nào?
Trong mắt người ngoài hắn là kẻ thù không đội trởi chung, cho nên không ai ngờ cừu địch lại ẩn thân ở chỗ của cừu địch—— tạo hóa trêu người, thế sự khó liệu, giờ rất buồn cười.
Vấn đề là chính Thích Thiếu Thương cũng không thể trả lời câu hỏi của Cố Tích Triều.
Tại sao phải cứu hắn?
Nghĩ muốn cứu, liền cứu thôi, lúc cứu hắn không nghĩ đến vì sao muốn cứu
Nhưng hôm nay lại không biết trả lời thế nào.
Chính là Cố Tích Triều cũng không đồng ý buông tha, hắn vẫn quan sát Thích Thiếu Thương, có hứng thú chờ đợi đáp án của hắn đến tận cùng.
“Vì sao lại phải cứu ta?”
Thích Thiếu Thương liền mỉm cười, “Không biết.”
Cố Tích Triều “a” một tiếng, đặt chén trà xuống, yên lặng chăm chú nhìn chén ngọc xanh.
Sau đó hắn bỗng nhiên nhìn khắp bốn phía căn phòng.
Màn che xanh, bình hoa xanh, giường xanh, hoa hiên cửa sổ cũng màu xanh…
Cúi đầu đang nhìn mình, một mảnh màu xanh cơ hồ muốn hòa tan vào sắc xanh của căn phòng này.
Hắn thản nhiên hỏi, “Đây là bố trí nguyên thủy của Tương Tị Tháp?”
Thích Thiếu Thương sửng sốt, ngây người thật lâu, nhưng vẫn là nói, “Không phải.”
Cố Tích Triều liền không thèm nhắc lại, hai người không ai nhìn ai, đều chăm chú vào ánh nến kia, ngọn đèn dầu cháy chậm rãi đến bình minh.
Giết người bất quá rơi đầu đền mạng, chi bằng khoan dung độ lượng.
Thích Thiếu Thương vì mình tìm lý do, lại chung quy biết được, có lẽ nguyên nhân hắn cứu Cố Tích Triều, thật sự chính là không nghĩ tới hắn chết. Mà lý do không nghĩ hắn chết, bản thân Thích Thiếu Thương còn không dám đối diện —— cũng có thể là vẫn muốn tìm kiếm.