Đọc truyện Cửu Trọng Tử – Chương 56: Đoan ngọ
Năm Thái Bình thứ 8, Đậu Chiêu chín tuổi, lục bá phụ Đậu Thế Hoành đề tên bảng vàng, đỗ thứ 36, tháng 9 năm trước Cửu đường huynh Đậu Hoàn Xương nhà đại bá phụ đỗ cử nhân, đây cũng được coi là song hỉ lâm môn, cả nhà đều mừng rỡ, nhất là nhị thái phu nhân,
ba người con trai của bà thì có đến hai người là tiến sĩ, gặp chuyện vui như vậy, nhị thái phu nhân quyết định đến Đoan ngọ sẽ đi khắp nơi để
chúc mừng.
Mấy năm nay Đậu Chiêu đều ở Đông phủ, mùa hè thì lấy cớ nghỉ hè đến điền trang ở cùng tổ mẫu mấy ngày.
Nghi thư nhi nhà ngũ đường tẩu tìm đến Đậu Chiêu:
– Người nói chúng ta có nên làm mấy chiếc túi không?
Tiết đoan ngọ có tập tục tặng túi thêu xinh đẹp cho mọi người.
– Ngươi cứ bàn với Thục thư nhi là được, ta theo mấy người.
Đậu Chiêu cười nói.
Nàng không phải là người Đông Đậu lại
không muốn về Tây Đậu, nàng coi mình thành người ở nhờ nhà họ Đậu, cho
nên đối xử với mọi người đều rất khách khí, với ai cũng bình thản có lễ, lại có tiền để xã giao với họ hàng này nên người trong Đậu gia từ trên
xuống dưới, nhắc đến nàng đều phải dựng ngón tay cái.
Thục thư nhi là con gái cả của tam đường
tẩu, cũng là muội muội của Đậu Khải Tuấn, lớn hơn Nghi thư nhi hai
tháng, nhỏ hơn Đậu Chiêu hai tháng.
Nghi thư nhi cảm khái nói:
– Nếu có ngũ cô cô ở đây thì thật thích!
Ngũ cô cô, là Đậu Minh.
Sau khi Vương Ánh Tuyết vào cửa, nhị thái phu nhân vẫn giữ Đậu Minh ở bên cạnh, Đậu Minh dần dần không còn thân
thiết với Vương Ánh Tuyết như trước nữa. Năm Thái Bình thứ 7, Vương Hành Nghi nhậm chức tuần phủ ở Thiểm Tây, Vương gia lại chuyển đến kinh đô.
Vương Ánh Tuyết không có cách nào, đành phải viết thư cho mẫu thân mình
là Hứa phu nhân. Hứa phu nhân lấy cớ nhớ mong cháu ngoại, sai người đến
đón Đậu Minh lên kinh ở mấy ngày. Tổ phụ đồng ý, nhị thái phu nhân cũng
chẳng có đạo lý nào mà giữ mãi được. Tính ra thì Đậu Minh đã ở kinh
thành được hơn nửa năm rồi.
Nghi thư nhi rất thân với Đậu Minh, lại cảm thấy Đậu Chiêu biết cách lấy lòng người lớn nên không thân thiết với Đậu Chiêu.
Kinh nghiệm kiếp trước nói cho Đậu Chiêu, không thể nào đòi hỏi tất cả mọi người đều thích mình, một khi đã như
vậy thì càng không cần thiết phải đi lấy lòng những người không thích
mình. Nàng thản nhiên cười nói:
– Hay là ngươi viết thư cho Đậu Minh hỏi xem bao giờ thì nó về Thực Định?
Trong nhà chỉ có Nghi thư nhi phát hiện
lúc Đậu Chiêu gọi Đậu Minh thì sẽ gọi luôn cả họ tên, có lần nàng nửa
đùa nửa thật chất vấn trước mặt nhị thái phu nhân, Đậu Chiêu giải thích
là:
– Gọi Minh thư nhi thì người khác sẽ nghĩ nó và mấy người các ngươi là ngang hàng.
Thế thì tại sao không gọi là muội muội?
Nàng muốn hỏi nhưng lại bị nhũ mẫu kéo áo lại. Sau đó vừa về nhà, nhũ mẫu đã lặng lẽ nói với nàng:
– Vương di nương là thiếp thất phù chính, tứ tiểu thư mới là tiểu thư thực sự.
Nghi thư nhi không cho là đúng.
Thiếp thất sinh ra thì sao? Chẳng lẽ không phải là tiểu thư họ Đậu?
Nhưng nàng vẫn rất ngạc nhiên:
– Vì sao nhà chúng ta chỉ có thất thúc tổ là có thiếp sinh con?
Nhũ mẫu ấp úng:
– Đó là vì thất thúc tổ không có con trai.
Nàng luôn cảm thấy nhũ mẫu còn điều gì
chưa nói cho nàng biết, chỉ là lúc ấy Ô Nhã đến, nàng vui mừng chạy đi
tìm Ô Nhã nên cũng quên luôn việc này.
Nhưng Ô Nhã lại không thích chơi với Đậu
Minh, nàng luôn nói Đậu Minh ngốc, giống như đầu thiếu mất não nhưng
nàng cũng không thích chơi với Đậu Chiêu, nàng cảm thấy Đậu Chiêu kiêu
ngạo, không dễ ở chung:
– … Ta có thứ gì tốt thì lục bá
mẫu sẽ mua cho nàng ấy ngay nhưng nàng ấy lại tỏ vẻ bình thản, dạy hư cả Thục thư nhi rồi.
Lúc trước Thục thư nhi luôn ôm con rối
của Ô Nhã, mở to mắt cầu xin Ô Nhã: “Cho ta chơi với”. Từ sau khi Thục
thư nhi cầm cái gì đó của Đậu Chiêu không trả mà Đậu Chiêu cũng chẳng
đòi, trong mắt Thục thư nhi chỉ có Đậu Chiêu, nếu giữa hai người có
tranh chấp gì thì nhất định sẽ đứng về phía Đậu Chiêu.
Ô Nhã nói:
– Nhà bọn họ rất kì quái, một
người ở Đông Đậu một người ở kinh thành, mẫu thân thì giữ tòa nhà lớn
như vậy lại chẳng lên kinh thành với phụ thân… Dù sao cả hai tỷ muội đó
ta đều không thích.
Đậu Chiêu có thể thoáng cảm nhận được điều này nhưng nàng cũng không để trong lòng – chờ các nàng lớn lên sẽ có suy nghĩ khác.
Nàng đến chỗ tam đường huynh.
Đại biểu tỷ Triệu Bích Như đã 18 tuổi, cữu mẫu viết thư cho nàng nói 12 tháng tám đại biểu tỷ đính hôn.
Nàng muốn tặng lễ cho đại biểu tỷ.
Tam đường huynh cười hỏi nàng:
– Muội muốn tặng lễ gì?
Đậu Chiêu có được một nửa tài sản của Tây Đậu nhưng mỗi lần tiêu quá mười lạng bạc thì đều phải được tam đường
huynh đồng ý, vì thế nàng rất không quen, cũng rất buồn bã, đưa Triệu
Lương Bích cho tam đường huynh. Tam đường huynh thấy hắn họ Triệu thì
còn tưởng rằng đó là thân thích bên ngoại nhà Đậu Chiêu nên rất chiếu cố hắn. Mà Triệu Lương Bích lại là người cầu tiến, theo học quản lý sổ
sách, mới chỉ một năm là gẩy bàn tính thành thạo rồi.
Không biết bao giờ Triệu Lương Bích mới có thể có năng lực ngồi trên vị trí tổng quản?
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói ý của mình cho tam đường huynh.
Tam đường huynh trầm ngâm nói:
– Chúng ta tặng đồ trang sức thì sao? Những thứ khác chắc cữu phu nhân đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Đậu Chiêu gật đầu lia lịa, nhờ tam đường huynh đi làm chuyện này.
Lúc đi ra thì gặp Thục thư nhi. Nàng kéo Đậu Chiêu:
– Nhị tỷ nói làm túi trừ độc, ta có túi mới, tứ cô cô có thích không?
Kiếp trước quan hệ củ nàng với mấy vị
đường tỷ, chất nữ (Cháu gái) đều rất nhạt nhẽo, kiếp này Thục thư nhi
lại như cái đuôi nhỏ, luôn thích bám lấy nàng. Đậu Chiêu cười nói:
– Đi chứ! Lúc nào ta bảo Hải Đường tới tìm đại nha hoàn của ngươi lấy.
Hai năm trước Thỏa Nương đã gả cho Thôi
Tứ, mấy hôm trước vừa sinh con trai, còn chưa đầy tháng, chuyện trong
phòng nàng đều giao lại cho Hải Đường.
Thục thư nhi gật đầu, lặng lẽ nói với nàng:
– Thất Thất lại đến.
Thất Thất là nhũ danh của Ô Nhã.
Đậu Chiêu lơ đễnh, cười nói:
– Chắc qua tiết đoan ngọ thôi!
Thục thư nhi thở dài nói:
– Ngũ cô cô có về không nhỉ?
Nàng là cô tiểu thư ngọt ngào, ai cũng chơi rất thân.
– Ngươi rất nhớ nó sao?
– Đúng vậy! Chúng ta muốn chơi nhảy dây mà lại chẳng có ai, Thất Thất lại không thích chơi với đám nha hoàn.
Nàng nao nao đáp.
Đậu Chiêu chưa bao giờ chơi mấy trò này với các nàng.
Nàng cười nói:
– Đó là vì nhà các nàng có rất nhiều chị em cùng tuổi.
Thục thư nhi cười khanh khách.
Đậu Chiêu về chỗ lục bá mẫu.
Giờ nàng đã lớn đương nhiên không thể ở
ngay trong phòng lục bá mẫu được nữa. Bốn năm trước, sau khi phụ thân
đón về từ điền trang của tổ mẫu nàng đã ở lại sương phòng phía tây, Đậu
Chính Xương và Đậu Đức Xương thì ở sương phòng phía đông.
Vừa mới bước vào cổng thì đã nghe được tiếng cười khanh khách từ đông sương phòng.
Đậu Chiêu cười cười.
Nếu Ô Nhã đã đến thì sao thiếu được Ô Thiện?
Cũng giống như kiếp trước, Ô Thiện và Đậu Đức Xương là hai người cùng tuổi, vô cùng hòa hợp, mỗi lần đến đều ở
lại chỗ Đậu Đức Xương, cho nên quan hệ với Đậu Đức Xương, Đậu Khải Tuấn
vô cùng tốt.
Chắc là mấy người tụ tập tán phét!
Nàng đang định vào phòng thì sương phòng đối diện đột nhiên mở ra, Ô Thiện và mấy người Đậu Đức Xương cùng đi ra ngoài.
– Tứ muội muội!
Hắn chào Đậu Chiêu, tai đỏ ửng.
Đậu Chiêu khách khí gật đầu với hắn:
– Ô tứ ca đến chơi!
Nàng gọi Ô Thiện theo anh em Đậu Đức Xương, lại chào hỏi mấy người còn lại. Ô Thiện liền hỏi Đậu Chiêu:
– Chúng ta chuẩn bị ra ngoài mua lễ vật tặng lục thúc, muội có muốn chúng ta mua gì về không?
Hắn gọi Đậu Thế Hoành giống như con cháu nhà họ Đậu.
– Đa tạ huynh! Muội đã chuẩn bị lễ vật cho lục bá phụ rồi.
Đậu Chiêu cười nói.
Là một miếng đá thanh điền lúc trước lấy
được của phụ thân. Trên đó khắc một con khỉ đang cưỡi ngựa ngụ ý là được phong hầu, vừa khéo đưa cho lục bá phụ khắc con dấu.
Ô Thiện cười nói:
– Muội muội ta cũng đến đây, đang nói chuyện với đường tỷ ta, muội có gặp nó không?
Cái này không phải là vô nghĩa sao?
Nếu nàng đã đến chỗ nhị đường tẩu thì sao nhị đường tẩu chịu để nàng đi.
Đậu Chiêu vẫn cười đáp:
– Thất Thất cũng đến sao, muội còn chưa gặp nàng ấy đâu!
Ô Thiện lại nói:
– Thập nhị nói tiết đoan ngọ nhà muội sẽ mời người đến hát hí khúc, là thật sao?
Đậu Đức Xương đứng hàng 12 nên mọi người đều thích gọi hắn là Thập Nhị.
Đậu Chiêu cười nói:
– Nếu Thập Nhị ca đã nói vậy thì chắc là đúng rồi.
Ô Thiện nói:
– Đáng tiếc lúc đó ta đã về Tân Đông.
– Rồi sẽ có dịp xem mà.
– Cũng không biết là khi nào nữa?
Ô Thiện lại hỏi:
– Nghe nói lần này mới Chu Thanh Phân đến hát…
Nói đến thế kia, rõ ràng là đã hết chuyện để nói mà hắn vẫn có khả năng dây dưa thành thế “dẫu lìa ngó ý còn
vương tơ lòng” thế này.
Đậu Chiêu nhẫn nại nghe hắn nói đến đó rồi cười áy náy:
– Ô tứ ca có việc thì đi đi, muội phải đến chỗ thái phu nhân rồi.
Nhất thời mặt Ô Thiện đỏ bừng, nói chuyện lắp ba lắp bắp:
– Tứ muội muội mau về phòng đi, chúng ta cũng phải ra ngoài rồi.
Đậu Chiêu vào phòng.
Phía sau truyền đến tiếng Đậu Chính Xương khó hiểu hỏi hắn:
– Sao lần nào gặp tứ muội muội ngươi cũng nói nhiều vậy?
Ô Thiện reo lên:
– Không phải ngươi bảo ta ít nói quá sao?
– Ý ta là mỗi lần gặp đám Nghi thư nhi thì ngươi đều chỉ “hừ hừ ha ha”…
– Ta là trưởng bối, dù sao cùng phải có chút phong thái chứ?
– Đi, lần này chúng ta sẽ cho ngươi có phong thái trưởng bối. Lần này đồ chúng ta mua sẽ do ngươi trả tiền….
Người nói là Đậu Khải Tuấn.
– Các ngươi thật xảo trá…
Ô Thiện cười, tiếng cười nói dần đi xa.
Đậu Chiêu lắc đầu cười cười, cảm thấy rất thú vị.
Đến tiết Đoan ngọ, quả nhiên nhị thái phu nhân mời Chu Thanh Phân đến diễn tuồng.
Sân khấu dựng ở trước từ đường Đậu gia ở Bắc Lâu, thôn dân trong phạm vi mười dặm cũng đều kéo nhau đến xem kịch.
Đậu Chiêu đi theo lục bá mẫu cùng nhị thái phu nhân ngồi uống trà ở sương phòng từ đường.
Vương Ánh Tuyết tiến vào thỉnh an nhị thái phu nhân rồi vẫy Đậu Chiêu:
– Thọ Cô, lần trước cúc hoa tô ta bảo Quỳnh Phương đưa qua ăn ngon chứ? Là trong cung ban cho phụ thân
ta, Minh thư nhi cố ý bảo người mang một hộp về, nói là muốn cho tỷ tỷ
ăn cùng.
– Thì ra là trong cung ban thưởng, khó trách khác hẳn đồ ngoài chợ.
Đậu Chiêu mỉm cười nói tiếp:
– Ta đã hiếu kính cho thái phu nhân rồi.
Nói xong nhìn qua thái phu nhân. Thái phu nhân cười kéo tay Đậu Chiêu:
– Đúng là Thọ Cô của chúng ta có lòng.
Mặt Vương Ánh Tuyết hết đỏ rồi xanh hết xanh lại hồng.
Mấy năm nay, Đậu Chiêu giao Vương Ánh Tuyết cho nhị thái phu nhân dạy dỗ, nàng chẳng thèm so đo với Vương Ánh Tuyết.
Có tiểu nha hoàn hoảng hốt chạy vào nói năng lộn xộn:
– Thái phu nhân, phu nhân, không hay rồi, lão thái gia, lão nhân gia… không hay rồi…