Cửu Trọng Tử

Chương 47: Tính toán


Đọc truyện Cửu Trọng Tử – Chương 47: Tính toán

Buối tối, Đậu Chiêu bị giữ lại Đông phủ, ngủ ở bên ngoài phòng lục bá mẫu, nàng trằn trọc không thể ngủ được.

Một nửa tài sản của Tây Đậu cứ thế thuộc về nàng?

Trong đầu hiện ra vẻ tao nhã mà kiên nghị của phụ thân khi vo tờ khế ước kia lại.

Một phần tư sản nghiệp của Đậu gia, phụ thân có biết người đang làm gì không?

Du Quốc Khánh chẳng qua chỉ là quản lý
chút của hồi môn của mẫu thân, mẫu thân vừa qua đời thì đã có lòng khác, nàng chỉ là đứa trẻ 5 tuổi không hiểu chuyện, ai sẽ trung thành và tận
tâm giúp nàng trông coi số sản nghiệp đó mà không hề động lòng?

Có nên liên hệ với gia nhân ở điền trang của tổ mẫu không?

Kiếp trước, nàng 12 tuổi.

Kiếp này, nàng còn không biết gì.

Đậu Chiêu đã trải qua rất nhiều chuyện, sớm đã không dám dùng tiền tài để khảo nghiệm tính cách của một người nữa rồi.

Mà cách vách, Kỷ thị cũng không ngủ được.

Nàng nghĩ đến chuyện hôm nay.

Có lòng nói mấy câu tâm tình với trượng phu, quay đầu lại đã thấy khuôn mặt say ngủ của trượng phu rồi.

Ngàn vạn lời muốn nói đành nhịn vào lòng.

Nàng nhẹ nhàng khoác áo rời giường, đi ngoài nhìn Đậu Chiêu đang “ngủ”, sau đó ngồi bên giường cạnh cửa sổ một mình.

Giờ Đậu Chiêu như đứa bé còn nằm trong tã lót cầm một túi vàng, tuy rằng nó có thể cam đoan con bé không phải lo
chuyện áo cơm nhưng con bé lại không có sức bảo vệ, sẽ chỉ khiến những
kẻ mơ ước nó sinh lòng muốn cướp đoạt.

Đây với Đậu Chiêu mà nói thì là hại nhiều hơn lợi!

Kỷ thị nghĩ đến gương mặt ngủ say của
nàng, gương mặt chăm chú khi viết chữ, đôi khi có chút giảo hoạt, đột
nhiên cảm thấy thật đau lòng.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn chẳng lẽ cứ để nó bị hủy hoại như vậy?

Nàng không khỏi nhìn về phía phòng mẹ chồng mình.

Từ sau khi tiễn cha con Đậu Đạc về, nhị thái phu nhân vẫn còn đang bàn bạc với Đậu Thế Xu.

– Nếu lúc đó tam thúc không đồng ý chia nửa tài sản của Tây Đậu cho Thọ Cô thì chẳng lẽ con thực sự sẽ
lấy phần của con và lão tam, lão lục cho Thọ Cô sao?

Người hầu trong phòng đã bị cho lui,
trong phòng chỉ còn lại nhị thái phu nhân và Đậu Thế Xu. Đậu Thế Xu chỉ
cười không đáp, tự tay rót trà cho mẫu thân.

Nhị thái phu nhân vừa tức vừa vội, sẵng giọng:

– Con đó, cũng quá là nóng vội
rồi! May mà hôm nay có Vạn Nguyên ra đỡ đòn, bằng không xem con giải

quyết chuyện này thế nào.

– Con cũng không ngờ.

Đậu Thế Xu ngồi xuống đối diện mẫu thân:

– Vạn Nguyên đã ổn trọng, trưởng thành hơn rất nhiều.

Lại nói:

– Chuyện trong nhà còn phải nhờ mẫu thân lo liệu nhiều hơn, ngày mai con sẽ về kinh thành.

Nhị thái phu nhân thổn thức:

– Tốn bao nhiêu công sức như
vậy. Ta thấy Vương Hành Nghi kia chắc gì đã nhận món nợ tình cảm này của con, chưa biết chừng cảm thấy chuyện rối thế này đều là vì con không cố hết sức cũng chưa biết chừng.

Đậu Thế Xu bật cười:

– Mẫu thân! Người cảm thấy con và Vương Hựu Tỉnh có thể cùng ăn chung một bát sao?

Nhị thái phu nhân thoáng ngây ra.

Đậu Thế Xu đứng lên:

– Đậu gia chúng ta, đến đời con đã là đời thứ ba đúng không?

Từ khi Đậu gia có người theo con đường sách vở thì đời Đậu Thế Xu là đời thứ ba.

Nhị thái phu nhân gật gật đầu.

– Cũng mặc kệ nhà chúng ta có
bao nhiêu cử nhân, tiến sĩ, chỉ cần không ai vào được nội các thì sẽ mãi chỉ là quan lại thường thường, không có thanh danh trong quan trường,
không có tiếng nói trong triều đình.

Đậu Thế Xu nói xong, sắc mặt hơi nghiêm túc lại, ngũ quan sắc lại như đao khắc:

– Mà bây giờ con có cơ hội như
vậy, thấy được tiền đồ như vậy, sẽ có ngày bức họa của mình được đặt
trong từ đường Bắc Lâu của Đậu gia, có tên viết ở trang đầu của gia phả, mẫu thân nói xem, con có thể buông tha không? Con sẽ bỏ qua sao?

Nhị thái phu nhân kiên định nói:

– Đương nhiên là không được!

– Vương Hành Nghi chọn làm tiên
phong cho sư phụ, suốt mười năm, hắn dãi gió dầm sương ở Tây Bắc để vợ
con phải sống trong cảnh khốn cùng.

Mắt Đậu Thế Xu híp lại, ánh mắt sắc bén như ánh đao chợt lóe lên:

– Nay vất vả lắm hắn mới trở về
quan đường làm quan, ân sư sẽ bồi thường những tủi cực đã qua cho hắn,
hắn sẽ chịu an vị, không tiến thủ, để cho những khổ sở trước kia là công cốc sao?

– Không thể!


Nhị thái phu nhân nói.

– Nếu hai người đều không thể nhường bước thì cần gì con phải lấy lòng ông ta?

Đậu Thế Xu mỉm cười:

– Hơn nữa cục diện bây giờ cũng
rất có lợi cho chúng ta – tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Ngay cả việc nhà hắn cũng không làm cho xong lại còn để chúng ta tốn sức lo
liệu cho hắn, chỉ sợ ân sư sẽ phải đánh giá hắn lại lần nữa thôi.

– Không sai!

Tinh thần của Nhị thái phu nhân như rung lên.

– Một người ngay cả việc trong
nhà cũng không thể quản được thì sao có thể khiến người ta yên tâm phó
thác việc đại sự trong triều cho hắn? Giấy không thể gói được lửa, cho
dù chúng ta ngậm miệng không nói thì sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bị
những bạn đồng niên của con biết. Chức quyền, có ai mà không muốn tiến
thêm một bước? Cho dù Tăng đại nhân có coi trọng hắn ta đến đâu thì chỉ
sợ vẫn sẽ có người không phục.

Bà nói xong thì cười rộ lên:

– Như vậy xem ra chúng ta phải đa tạ Bàng thị kia đã gây rối mới được, nếu không chuyện đã không thể đi đến bước này.

– Nhưng để nữ tử họ Vương kia vào cửa, chung quy lại vẫn có chút không ổn.

Đậu Thế Xu trầm ngâm:

– Chỉ sợ các con cháu học theo
sẽ làm bại hoại gia phong Đậu gia. Con thấy, chuyện bên Tây phủ mẫu thân phải để ý nhiều hơn mới được – đã lâu rồi nhà tam thúc không có ai lo
liệu việc quản gia, như vậy sẽ có rất nhiều chuyện phải làm. Tốt nhất là Thọ Cô nên ở lại trong phủ chúng ta, còn cả con gái Vương thị sinh ra
nữa, nếu cũng có thể ở lại bên cạnh mẫu thân thì không còn gì có thể tốt hơn.

Nhị thái phu nhân rất khinh bỉ Vương thị nên cũng không thích Đậu Minh, bà nói:

– Giờ chúng ta đã trở mặt với tam thúc của con, nếu chỉ là vì muốn dạy dỗ nó thì ta thấy cho qua đi!

– Nhưng dù sao nó cũng là con
cháu Đậu gia. Nếu gả đến nhà người khác mà ngôn hành cử chỉ không ra gì
thì sẽ rất mất mặt Đậu gia chúng ta.

Đậu Thế Xu nói. Nhị thái phu nhân chỉ biết vuốt cằm.

Đậu Thế Xu lại dặn:

– Thọ Cô có được một nửa sản nghiệp của Tây phủ, xin người dặn dò mọi người đừng nói lung tung.

Nhị thái phu nhân khó hiểu. Đậu Thế Xu kín đáo nói:

– Con sợ có người có ý đồ với Thọ Cô.


Nhị thái phu nhân đã hiểu.

Một nửa tài sản của Tây Đậu là bao nhiêu bạc?

Nhà ai cưới được con dâu như vậy, mấy đời sau này có thể chẳng làm gì vẫn sống tốt, chỉ cần ăn ngủ là được.

– Dù sao cũng phải tìm cho Thọ Cô một người thân thiết với nhà chúng ta mới được.

Nhị thái phu nhân nghĩ rồi nói.

– Nếu lòng nó hướng về Đông phủ thì rất tốt.

Đậu Thế Xu thấy mẫu thân đã hiểu ý mình thì trong mắt tràn ngập ý cười:

– Hai ngày tới Triệu phu nhân sẽ mang thư đồng ý của Triệu đại nhân đến, dù sao Triệu phu nhân cũng còn
trẻ, nàng có chuyện gì thì người cứ giúp nàng, tránh để lúc chia tài sản lại xảy ra chuyện khúc mắc gì. Nếu chúng ta đã đồng ý với điều kiện của Triệu gia thì cứ làm cho tốt.

Nhị thái phu nhân kinh ngạc, cữu mẫu của Đậu Chiêu đến nhanh như vậy?

Đậu Thế Xu lại cười nói:

– Lúc con vừa nhận tin nói Duệ
Phủ một chia nửa tài sản của Tây Đậu làm của hồi môn cho Thọ Cô thì đã
biết ý tứ của hắn nên lập tức phái người đến huyện Cam Tuyền để tránh
đêm dài lắm mộng, đến lúc giao tài sản tam thúc lại đổi ý.

– Cũng là con suy nghĩ chu đáo.

Nhị thái phu nhân nhìn đứa con tao nhã, tự tin ngập tràn, không nhịn được mà khen ngợi liên miệng.

Đậu Đạc hối hận còn nhanh hơn dự đoán của Đậu Thế Xu nhiều.

Về đến nhà, ông ném hết bút mực vào Đậu Thế Anh.

Đậu Thế Anh không né tránh, chờ phụ thân cáu giận xong thì lẳng lặng nói:

– Ngày mai con sẽ cùng ngũ ca về kinh…

– Mày còn sợ hôm nay chưa đủ mất mặt?

Đậu Đạc tức giận, cắt lời hắn.

– Con còn phải tham gia kì thi mùa xuân sang năm. Muốn để ngũ ca giới thiệu một số người trong hàn lâm để giúp đỡ.

Nhất thời Đậu Đạc hết giận, sau đó lại nói:

– Cũng được, chờ con thi xong
thì làm lễ phù chính, vừa vặn có thể lạnh nhạt, không để ý đến Vương thị kia một thời gian.

Cần gì như thế?

Đậu Thế Anh định khuyên phụ thân mấy câu
nhưng nghĩ đến cơn giận của phụ thân, vừa rồi suýt thì đã không được đi
thi tiếp thì lại thôi. Đậu Đạc lại dặn dò con chuyện học hành.

Hai cha con một hỏi một đáp, cứ nói chuyện đến lúc mặt trời mọc.

Đậu Thế Anh dụi đôi mắt đỏ hoe đi về rửa
mặt chải đầu sau đó lại về Hạc Thọ đường cùng phụ thân ăn sáng, chờ đến
khi Cao Thăng đến báo hòm xiểng đã chuẩn bị xong thì Đậu Đạc tiễn con ra tận cổng.

Hai người đang nói chuyện thì một đám
người khua chiêng gõ trống đi thẳng về phía bọn họ. Đậu Đạc nhíu mày vừa định gọi “Đỗ An” thì trong đám người đối diện đã truyền đến tiếng một
nam tử khóc lóc:


– Đậu lão thái gia, đều là vị
huynh đệ của tôi không hiểu chuyện, động chạm đến ngài, ba huynh đệ
chúng tôi xin được chịu đòn nhận tội với ngài. Xin ngài đại nhân đại
lượng đừng so đo với chúng tôi.

Người Đậu gia chấn động, nhất tề nhìn qua đám người kia.

Chỉ thấy trong đám người có ba nam tử mặc quần lụa màu đinh hương, người cởi trần, lưng cài nhánh mận gai.

Đây không phải là ba anh em họ Bàng sao?

Đỗ An kinh ngạc há hốc miệng.

Đậu Đạc cũng giận dữ đến độ huyệt thái dương giật giật, lớn tiếng hỏi người bên cạnh:

– Bọn họ đến làm gì?

– Con… không biết. Để con qua hỏi.

Gia đinh ở bên đáp.

Còn không đợi hắn chạy đến thì ba anh em
họ Bàng đã xông tới trước mặt, ba huynh đệ như đẩy núi vàng xô cột ngọc
mà quỳ xuống giữa đường cái.

– Đậu lão gia, chúng tôi xin dập đầu với ngài!

Nói xong cả ba người cùng dập dầu, chỉ lát sau trán đã tím bầm.

– Xảy ra chuyện gì?

– Ba người này là ai?

Cũng có người nhận ra lão tam Bàng Tích Lâu nhà họ Bàng:

– Đây không phải là tam gia Bàng thị ở huyện Linh Thọ sao? Hắn ta là lưu manh có tiếng đó, không ngờ
cũng có ngày hôm nay? Chẳng biết Bàng gia đã đắc tội gì với Đậu gia?

Những người hàng xóm vây xem náo nhiệt đều bàn tán, còn cả người của Bàng gia đang giải thích với mọi người:

– Tam gia nhà chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với Đậu lão gia nên đến đây xin nhận lỗi!

Trong đám người xem truyền đến những tiếng phỉ nhổ.

– Đáng đời!

– Cả đời hắn ta hoành hành bá đạo, cuối cùng cũng có hôm nay!

– Đậu lão thái gia phải nghiêm trị hắn mới được.

– Chẳng chắc là Bàng ác bá đã dám đắc tội với Đậu lão thái gia!

Cái gì cũng nói được!

Đậu Đạc giận đến độ tay run run.

Nhị ca của Bàng Ngọc Lâu là Bàng Ngân Lâu nghe vậy thì không khỏi có chút đắc ý, khẽ nói với đại ca Bàng Kim Lâu
và đệ đệ Bàng Tích Lâu:

– Thế nào? Nghe ta không sai
chứ! Ngày đó nếu tiểu đệ tự mình đi tìm Chư gia gây rối thì hôm nay
chúng ta xuống thang kiểu gì? Chuyện cãi cọ này tốt kị nhất là đánh
không chừa đường lui. Về sau các người gặp chuyện thế này phải biết nghĩ một chút mới được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.