Đọc truyện Cửu Trọng Tử – Chương 4: Sống lại
Đậu Chiêu không nói rõ được mình ghen tỵ
hay là hâm mộ, huyết khí trong người dâng lên, khó chịu như bài giang
đảo hải, chỉ sợ mình nhìn con thêm một chút thì sẽ làm ra chuyện khiến
mình phải hối hận. Nàng sai Thúy Lãnh:
– Truyền lời của ta, về sau
không chỉ là phòng thế tử mà chuyện trong phòng nhị gia, tiểu thư cũng
đều do Chu thị lo liệu.
– Mẫu thân!
Uy ca nhi ngẩng đầu lên, cảm nhận được sự khác lạ.
– Phu nhân, không thể!
Giọng nói Chu thị thê lương, sắc mặt trắng bệch trong phút chốc.
Dù sao cũng là người mình lựa chọn, thực sự thông minh.
Có nàng ở bên bọn trẻ cũng có thể giúp chúng tránh được những âm mưu nham hiểm.
Đậu Chiêu nhắm hai mắt lại, phất phất tay:
– Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui xuống đi!
– Phu nhân!
Chu thị như sắp khóc, dập đầu với Đậu Chiêu vài lần.
Uy ca nhi nhìn Chu thị khó hiểu.
Đậu Chiêu lại phất phất tay, xoay người lại.
– Phu nhân, người yên tâm, nô tỳ dù có mất mạng cũng sẽ chăm sóc công tử, tiểu thư cẩn thận.
Chu thị lẩm bẩm, lại dập đầu với Đậu Chiêu rồi cùng Uy ca nhi ra ngoài.
Phòng lại an tĩnh lại, có cảm giác cô tịch, lạnh lùng sau khi người đi nhà trống.
Lòng Đậu Chiêu cảm thấy buồn bã.
Nếu Ngụy Đình Du có tài một chút, chịu
nhận trách nhiệm của một nam tử thì một nữ tử như nàng sao phải lo liệu
đủ việc của Ngụy phủ? Làm sao có thể không quan tâm đến con mình?
Nếu mẹ chồng quan tâm đến hai cháu một
chút, không phải chỉ lo cầu thần bái Phật thì sao hai đứa trẻ lại có thể coi một người không chung huyết thông như Chu thị là người thân?
Hay là, ngay từ đầu nàng đã chọn sai người?
Nếu Chu thị kia là người lòng tham không
đáy, tham phú phụ bần, thô bỉ vô lễ, đanh đá chua ngoa thì hai đứa con
cũng sẽ không mãi nhớ nàng như vậy.
Nhưng sao nàng có thể để người như vậy ở bên con mình, dạy dỗ con mình?
Thậm chí nàng còn không biết nên oán hận ai mới tốt!
Những lúc thế này, Đậu Chiêu lại nghĩ đến mẫu thân đã mất sớm.
Nàng còn nhỏ như vậy sao mẫu thân đã bỏ nàng mà đi?
Nếu mẫu thân còn sống, dạy dỗ nàng làm
thê tử là nên thế nào, làm một mẫu thân là nên thế nào thì có phải nàng
sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy, đường đi khúc khuỷu như vậy,
bọn trẻ sẽ không xa lánh nàng?
Đó là một câu trả lời khó mà đáp cho thông.
Đậu Chiêu chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, ủ rũ.
Nàng lấy chăn che đầu, tự vùi mình vào trong bóng tối tĩnh lặng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy những tiếng khóc thất thanh, muốn mở to mắt nhìn nhưng mí mắt lại nặng
trĩu, không thể mở ra nổi. Lại có tiếng Ngụy Đình Du khóc bên tai nàng:
– Nàng đi rồi ta phải làm sao?
Chỉ chốc lát sau lại là giọng nói của Quách phu nhân:
– Muội yên tâm, Uy ca nhi là tôn nữ tế (cháu rể) của ta, nhất định ta sẽ chiếu cố nó bình an.
Ta chết rồi sao?
Đậu Chiêu cố gắng mở mắt lại phát hiện
mình đang ngồi trên giường, ánh mặt trời chiếu vào tuyết đọng trong
vườn, xuyên qua cửa sổ hồ giấy Cao Ly khiến cả phòng sáng bừng lên.
Một thiếu phụ xinh đẹp có nốt ruồi son
bên khóe miệng đang ngồi đối diện nàng, đang chơi dây với nàng. Còn cả
4,5 nha hoàn khoảng 15 tuổi đang ngồi quanh giường thêu thùa.
Các nàng đều mặc áo bông, váy thô, hoặc
cài hoa đinh hương trắng xinh hoặc cài trâm bạc, trong đó lại có một
tiểu cô nương mộc mạc, lan tâm huệ chất, làm cho người ta chỉ nhìn thôi
đã thấy vui vẻ.
Cả phòng này Đậu Chiêu không biết ai nhưng lại có cảm giác thân thiết.
Lúc trước khi còn ở nhà mẹ đẻ ở huyện Thực Định, đến mùa đông, các ma ma cũng đều ăn mặc như thế này.
Thì ra nàng đang nằm mơ.
Đậu Chiêu cười cười, định xuống giường
xem các tiểu nha hoàn đang thêu gì nhưng chân còn chưa thò xuống giường
thì đã bị người giữ lại.
Mấy tiểu nha hoàn mỉm cười.
Thiếu phụ xinh đẹp vội đỡ nàng xuống giường, miệng còn nói:
– Tứ tiểu thư định lấy gì? Nhũ mẫu ở đây, để nhũ mẫu lấy giúp tiểu thư!
Thì ra đây là nhũ mẫu của nàng.
Lần trước là nhũ mẫu béo tròn như bánh bao, lần này lại là nhũ mẫu xinh đẹp cài hoa trên tóc, không biết lần sau sẽ là thế nào?
Nàng chạy về phía các tiểu nha hoàn đang
may vá, đột nhiên phát hiện mình nhỏ đi rất nhiều, bàn ghế trước kia chỉ rất bình thường mà giờ đã cao lên gấp đôi rồi.
Ha! Giấc mơ này cũng thật chi tiết!
Mấy tiểu nha hoàn đang thêu thùa đều ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười thân thiết.
Người lớn một chút làm giày, người nhỏ
hơn làm túi thơm, người nào người nấy đều rất thành thạo, có thể thấy là đã quen với công việc này.
Có một trận gió lạnh thấu xương thổi tới.
Đậu Chiêu ngẩng đầu, thấy rèm cửa bằng vải bị vén lên, mấy nha hoàn cùng một nữ tử bước vào.
Người trong phòng đều đứng dậy hành lễ với nàng, gọi:
– Thất phu nhân!
Đậu Chiêu ngây người nhìn nàng.
Tuổi chừng 18, 19, dáng người không cao,
thon thả thướt tha, mặt dài, mày lá liễu, môi anh đào, mặc áo màu hồng
thêu hoa bằng lụa gấm và đi giày màu tối, da nàng trắng như tuyết, người còn đẹp hơn hoa.
Đây chính là mẫu thân của nàng!
Mình tuyệt đối không hề giống mẫu thân.
Nàng vóc dáng cao gầy, đường cong yêu
kiều, mặt trứng ngỗng, mày dài đến tóc mai, môi đỏ căng mọng, ánh mắt có chút sắc bén và cả chiếc cổ dài đầy khí thế, cùng phụ thân nàng cứ như
là một khuôn đúc ra. Lúc vừa gả về phủ Tế Ninh hầu, vì để bản thân trông nữ tính hơn một chút nên nàng đã tỉa mày dài thành mày lá liễu, nói
chuyện nhẹ nhàng với người, cũng có được ba phần xinh đẹp của mẫu thân.
Mẫu thân cười khanh khách đi tới.
Nàng nhìn rõ ràng hơn.
Gương mặt trắng nõn của mẫu thân tựa như mỹ ngọc thượng hạng, không chút tì vết, vô cùng xinh đẹp.
Nàng xoay người nhéo mũi Đậu Chiêu, trêu ghẹo nói:
– Sao thế Thọ Cô? Không đón mẫu thân!
Thọ Cô?
Là nhũ danh của nàng sao?
Nàng chưa từng biết mình còn có nhũ danh như vậy.
Nước mắt đột nhiên trào ra.
Nàng vội ôm lấy chân mẫu thân.
– Mẫu thân, mẫu thân!
Khóc như đứa trẻ bất lực.
– Ai dà!
Mẫu thân không hề cảm nhận được nỗi buồn của nàng, cười hỏi nhũ mẫu kia:
– Thọ Cô làm sao vậy? Tự nhiên lại khóc?
Không hề hoài nghi, trách cứ nhũ mẫu, hiển nhiên là vô cùng tín nhiệm nhũ mẫu kia.
– Vừa rồi vẫn ổn mà.
Nhũ mẫu cũng rất kinh ngạc, chỉ đành nói:
– Có lẽ là thấy phu nhân tới? Con gái thấy mẫu thân, chẳng có chuyện gì cũng khóc được.
– Vậy à?
Mẫu thân đặt nàng lên giường:
– Con bé này, khóc ướt hết váy ta rồi.
Đậu Chiêu nhất thời ngây người.
Mẫu thân không phải là nên lo lắng vì sao con khóc ư? Sao mẫu thân lại lo cho váy của mình…
Đó, đó thực sự là mẫu thân mình sao?
Nàng mở to hai mắt nhìn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương lại hai hàng nước mắt trong suốt.
Mẫu thân phì cười, lấy khăn lau nước mắt giúp nàng, nói với nhũ mẫu:
– Con bé này, ngốc quá!
Sau đó lại dịu dàng bế nàng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói:
– Phụ thân con sắp về rồi, con có vui không?
Khóe mắt đầu mày chứa chan niềm vui.
Đậu Chiêu nhảy dựng lên.
Sao nàng có thể quên mất việc quan trọng như vậy!
Năm đó cha mẹ đã xảy ra chuyện gì nàng
không biết chi tiết. Nhưng theo Thỏa Nương nói, phụ thân nàng lên kinh
thành thi hương và đã gặp mẹ kế. Đáng thương rằng mẫu thân lại chẳng
biết gì cả, thấy phụ thân biên thư về nói muốn ở lại kinh đô chơi một
thời gian, không hề nghi ngờ phụ thân, ngày ngày ở nhà kiễng chân mong
chờ, còn lo phụ thân không có đủ bạc, định sai nô tài của mình là Du
Quốc Khánh đi đưa bạc cho phụ thân. Sau này chẳng hiểu vì sao bị tổ phụ
biết được lại bị tổ phụ trách mắng, lúc này mới thôi. (Tổ phụ: Ông/bà
nội)
Thi hương là khi tháng tám, bên ngoài
tuyết đã rơi, lúc này hẳn đã vào đông mà phụ thân còn chưa về, nhưng tổ
phụ vẫn còn, phụ thân hẳn không thể Tết không về nhà, nói cách khác, giờ nói cho mẫu thân vẫn còn kịp.
Nhưng mẫu thân lại ôm chặt Đậu Chiêu, Đậu Chiêu giãy ra vài lần cũng không thể giãy được, vội đến độ kêu lớn:
– Mẫu thân!
– Hôm nay Thọ Cô làm sao vậy?
Mẫu thân không hiểu nổi sự ầm ĩ bất thường của con gái, nghiêm khắc nhìn qua nhũ mẫu.
Nhũ mẫu trở nên lo lắng:
– Nô tỳ và Tứ tiểu thư ngủ đến
giờ Thìn mới dậy, tiểu thư ăn một bát cháo con, một chiếc bánh bao thịt, một chiếc bánh bột mì…
– Không phải ta đã dặn mỗi sáng ngủ dậy phải cho Thọ Cô uống nước ấm đầu tiên sao?
Mẫu thân trầm giọng cắt lời nhũ mẫu:
– Sáng nay ngươi cho Thọ Cô uống nước không?
– Có uống! Có uống!
Nhũ mẫu vội đáo, không còn sự thoải mái ban nãy:
– Nô tỳ làm theo lời phu nhân
dặn, đầu tiên quấn chăn rồi mặc thêm quần áo cho tứ tiểu thư. Sau đó mới hầu hạ tứ tiểu thư uống nước ấm…
Ai! Giờ nói mấy chuyện đó làm gì?
Năm 12 tuổi nàng theo bà nội đến sống ở
điền trang, mùa hè theo bọn trẻ đi bắt cá, khát thì uống nước sông, mùa
đông lên núi bắt chim sẻ, đói bụng thì nướng chim sẻ ăn, chẳng phải vẫn
sống đến khi trưởng thành đó sao?
Đậu Chiêu lay lay mẫu thân:
– Mẫu thân…
Định nói cho mẫu thân rằng “Phụ thân sẽ
dẫn theo nữ nhân về nhà” nhưng lời vừa nói ra lại có cảm giác yết hầu bị chặn lại, một câu gãy gọn lại trở thành mơ hồ, khó hiểu:
– Phụ thân… nữ nhân…
Chỉ được hai từ này.
Thấy Đậu Chiêu nói chuyện, mẫu thân quay đầu nhìn nàng cười, kiên nhẫn hỏi:
– Thọ Cô, con muốn nói gì?
– Mẫu thân!
Đậu Chiêu khó nhọc nói:
– Phụ thân… nữ nhân…
Lần này nói đã rõ ràng hơn nhưng không thể rõ ý.
Nàng vội đến toát mồ hôi.
Mẫu thân mặt mày hớn hở, hoàn toàn bỏ qua hai chữ “nữ nhân”, cao hứng nói:
– Thì ra Thọ Cô của chúng ta
cũng nhớ phụ thân! Tin đã báo về, hai hôm nay phụ thân con về, mua rất
nhiều pháo hoa, hoa đăng, hương nến. Là pháo hoa kinh thành đó! Có thể
bắn ra màu sắc muôn hồng nghìn tía, đừng nói là huyện Thực Định mà cả
phủ Thực Định cũng không có bán đâu…
Lúc này còn quan tâm pháo hoa gì chứ!
Đậu Chiêu vội vã vô cùng, chỉ lại lặp lại:
– Phụ thân… nữ nhân.
Vẻ mặt mẫu thân nghiêm túc hỏi:
– Thọ Cô, con muốn nói gì?
Đậu Chiêu như trút được gánh nặng, hít sâu một hơi, nói từng chữ từng chữ một:
– Phụ thân – mang – nữ – nhân – về…
Giọng nói trẻ con thơ ngây nhưng lại rất rõ ràng, vang dội.
Như bị người bạt tai, mẫu thân hoảng sợ, vẻ mặt hoài nghi, kinh ngạc.
Nhũ mẫu và bọn nha hoàn nhìn nhau hoảng sợ.
Trong phòng im ắng.
Rèm cửa đột nhiên bị xốc lên, một tiểu nha hoàn cài trâm vội chạy vào báo:
– Thất phu nhân, Thất gia đã về, Thất gia đã từ kinh thành trở về…
– Thật sao!
Mẫu thân lập tức lại vui vẻ, vừa nói vừa xốc váy chạy đi, đi được một quãng, nghĩ nghĩ lại xoay người bế Đậu Chiêu:
– Chúng ta cùng đi đón phụ thân!
Xem ra mẫu thân đã bắt đầu nghi ngờ.
Đậu Chiêu nhẹ nhàng thở ra, ôm cổ mẫu thân, lớn tiếng đáp lời:
– Vâng!