Đọc truyện Cửu Trọng Tử – Chương 360: Đại Náo
Thi khoa cử, văn chương có được quan chủ khảo ưu ái hay không phụ thuộc rất nhiều vào chữ viết, mà muốn chữ đẹp thì phải có nghiên mực tốt.
Đậu Thế Hoành nhìn thỏi mực long phượng trong hộp gỗ đàn hương, tức giận trừng mắt: “Hay cho Vạn Nguyên ngươi, đồ tốt như vậy lại dấu đi, có phải ngươi sợ ta xin đúng không.”
Nhưng dù sao dưới hắn cũng đã có hai đứa con trai.
Đậu Thế Anh cười hắc hắc: “Không phải rất bất ngờ à? Để ta tìm cho ngươi mấy thổi mực tốt là được chứ gì.”
Đậu Thế Hoành sững sờ giây lát.
Đậu Đức Xương nhỏ tiếng hỏi Tống Mặc: “Chuyện kia đến đâu rồi?”
“Không phải đang tết nhất sao? Vẫn chưa gặp được Uông Cách.” Tống Mặc nói, “Qua tết Nguyên Tiêu ta sẽ tiến cung gặp Uông Cách, dù sao trong khoảng thời gian này, Phạm Sĩ Trù kia muốn làm gì cũng không thể làm.”
Đậu Đức Xương gật đầu.
Đậu Thế Hoành liếc qua: “Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì không thể nói rõ ràng, còn phải ghé đầu ghé tai như vậy, có chỗ nào giống người đọc sách không!”
Đậu Đức Xương là con út, tính tình hoạt bát, từ trước đến nay đều không sợ Đậu Thế Hoành, lại ỷ vào việc đang làm khách ở ngõ Tĩnh An Tự, Đậu Thế Anh luôn luôn khoan dung với hậu bối, hắn càng thêm cười đùa: “Con muốn cùng muội phu đi ngõ Thiên Phật Tự, lời này có thể nói lớn được sao?”
“Không biết chừng mực!” Đậu Thế Hoành trừng mắt, “Có phải ngươi lại muốn bị cấm túc!”
Đậu Thế Anh và Tống Mặc nhịn không được cười lớn.
Bầu không khí trong thư phòng liền trở nên thoải mái.
Nam nhân ngồi cùng nhau, không nói đến nữ nhân, thì chính là giảng triều chính.
Ở đây có hai hậu bối, đương nhiên không thể nói đến nữ nhân.
Tống Mặc hỏi tới Đới Kiến: “……!Nghe nói ông ta xuất thân hàn vi, cho nên rất coi trọng vàng bạc.
Có chuyện này thật sao?”
Con rể không phải người đọc sách, đương nhiên không hiểu rõ những chuyện như vậy.
Hiếm khi hắn tò mò, mình lại đang nhàn ngồi không có việc gì, coi như là cho bọn tiểu bối đề cái tỉnh.
Tất nhiên Đậu Thế Anh biết gì kể hết, không dấu diếm nửa lời: “Ai nói Đới Kiến coi trọng vàng bạc? Người thực sự coi trọng vàng bạc chính là Diêu Tương xuất thân thế gia —— hắn tinh thông thuật số, ở Hộ Bộ làm thượng thư sáu năm, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải lén lút mượn bạc.
Nghe đồn, nha hoàn quét rác nhà hắn còn biết số học, chi phí sinh hoạt hàng ngày đều tính toán ghi chép, nếu con cháu đời sau muốn tu chí kinh doanh, ta thấy không cần lo lắng tìm sách vở làm gì, cứ trực tiếp mượn sổ sách nhà Diêu Tương thì sẽ biết giá cả các loại hàng hóa ra sao!”
Hắn nói xong rồi cười ha hả.
Đậu Thế Hoành sợ bọn nhóc hiểu lầm, vội giải thích: “Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy.
Diêu Tương là người có trách nhiệm, hắn tiết kiệm bạc cho quốc khố, còn đối với thân thích bằng hữu thì rất hào phòng.
Ghi sổ chỉ là thói quen mà thôi.
Nếu nói về xuất thân, trong nhà Đới Kiến vẫn có vài mẫu ruộng tốt đủ để hắn đọc sách thành tài.
Nhưng Lương các lão lại khác, phụ thân mất sớm, mẫu thân ở góa giặt y phục tích góp mấy đồng mới đủ tiền cho ông ta nhập học.
Cho nên tuy rằng ông ta thiên tư thông tuệ, nhưng cử nghiệp vẫn không thuận lợi, gần ba mươi tuổi mới trúng cử, ở Hàn lâm viện mấy năm, sau đó vất vả vào được nội các, đầu tiên bị Tằng Di Phân chèn ép, rồi lại bị Diệp Thế Bồi đè đầu, giống như con rối vô thanh vô thức.
Khi nắm quyền thì phải trả nợ ơn tình lúc trước, thân thích bằng hữu lại muốn nhờ cậy, con cháu trăm năm sau ra đường cũng muốn ngẩng cao đầu, vì vậy không phải do ông ta không coi trọng vàng bạc.”
Người đọc sách giống Lương Kế Phân rất nhiều.
Đậu Thế Hoành nói, hơi có chút thổn thức.
Đậu Thế Anh lại không cho là đúng, phản bác: “Ông ta thích vàng thích bạc cũng là chuyện thường tình.
Nhưng ta chính là không thích ông ta vừa muốn bạc vừa ra vẻ thanh cao, mỗi lần gặp Diêu Tương đều giống như Diêu Tương nợ ông ta mấy trăm lượng.
Thậm chí, nếu gặp những tân sĩ tử có gia cảnh ưu việt thì lập tức nghĩ người ta dựa vào bạc hoặc là dựa vào dư ấm tổ tiên, không có thực học, không tránh khỏi có chút coi thường.”
Điểm này Đậu Thế Hoành không thể phủ nhận.
Hắn trầm mặc không nói.
Tống Mặc lại ở trong lòng lắc đầu.
Chuyện này còn nói tiếp sẽ không thể đào sâu được.
“Xem ra các đại thần nội các cũng chỉ là người thường.” Hắn đành phải cố gắng kéo đề tài lại lần nữa, “Trong số các đại thần nội các, gia cảnh của Mộc Tương cũng có thể coi là giàu có đi?”
“Ừm!” Đậu Thế Hoành gật đầu, “Không chỉ Mộc Tương, ngay cả Hà Tương, cũng xuất thân danh môn vọng tộc.
Đới Kiến tuy rằng thua kém chút ít, nhưng cũng không phải loại thiếu bạc……”
Đậu Thế Anh nói xen vào: “Cho nên mỗi lần các đại thần nội các tề tụ, Lương thủ phụ của chúng ta đều cảm thấy vô cùng khó chịu!”
Đậu Đức Xương “Phì” cười, lại nhận được một tràng răn dạy của Đậu Thế Hoành.
Tống Mặc phân tích trong lòng.
Như vậy xem ra, Đới Kiến và Mộc Xuyên đều không thể vì tiền mà gây khó dễ cho Khuông gia.
Hắn đưa tay sờ cằm.
Sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp!
Vậy rốt cuộc là ai thao túng phía sau?
※※※※※
Tận đến lúc dùng cơm trưa, Ngụy Đình Du mới xuất hiện ở ngõ Tĩnh An Tự.
Bởi vì Đậu Minh vướng nguyệt sự, thân thể dơ bẩn, không thể ra cửa, mà hắn lấy cớ chăm sóc Đậu Minh, ở sảnh đường uống ly trà rồi dời đi.
Đậu Thế Anh đối với Ngụy ĐÌnh Du lạnh nhạt, bảo Cao Thăng tiễn khách, còn mình thì trở về thư phòng.
Nghĩ đến chuyện Ngụy gia, sắc mặt của Đậu Thế Hoành kém đi, không khí trong thư phòng theo đó ảm đạm xuống.
Đậu Đức Xương liền la hét nói đói bụng: “Thất thúc phụ, khi nào chúng ta dùng cơm trưa ạ? Buổi sáng con mới chỉ ăn nửa chén cháo.”
Đậu Thế Anh bật cười, bảo nha hoàn bày cơm.
Đang ăn, Đậu Bác Xương và Đậu Tế Xương bên ngõ Hòe Thụ dẫn theo con cái đến.
Đậu Thế Anh đương nhiên vui mừng ra mặt, hỏi: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Nhạc phụ nhạc mẫu của Đậu Bá Xương và Đậu Khải Tuấn đều ở kinh đô.
Đậu Bác Xương đáp: “Ngày hôm qua chúng con đã đi chúc tết nhạc phụ nhạc mẫu.
Đây là lần đầu Tứ muội phu và Tứ muội muội về nhà mẹ đẻ ăn tết nên chúng con liền tới góp vui, cũng tránh cho tứ muội phu muốn đánh bài mã tiếu nhưng không có ai chơi cùng.”
Đậu Thế Anh cười híp mắt, vội phân phó bọn nha hoàn bày bàn rượu một lần nữa.
Đậu Bác Xương và Đậu Tế Xương nói mình đã dùng bữa trưa ở nhà: “……!Biết sớm như vậy, chúng con nên đi từ từ đến nhà Thất thúc phụ mới đúng.”
Nhưng Đậu Thế Anh nào sẽ buông tha, người đẩy ta đưa một hồi, bàn rượu và thức ăn lại được bày thêm lần nữa.
Nhà trong có mấy đứa trẻ cười đùa ầm ĩ, ngày tết càng vui vẻ náo nhiệt.
Lục bá mẫu và các cữu mẫu ngồi vây quanh giường đất tám chuyện.
Thái thị lại kéo Đậu Chiêu sang một bên, nói nhỏ: “May hôm đó muội không đi.
Ta đã gặp không biết bao nhiêu người mặt dày, nhưng chưa gặp loại người nào mặt dày như Ngụy gia, muốn chiếm của hồi môn của con dâu mà còn ra vẻ đường hoàng chính trực.
Ngụy Đình Trân kia dù sao cũng là con cháu nhà công huân thế gia, không ngờ có thể làm ra việc vô lý như vậy.
Bảo sao mẹ chồng nàng ta chỉ nâng đỡ hai con dâu còn lại là Thạch thị và Phùng thị.”
Đậu gia không báo cho Đậu Chiêu tin Đậu Minh đẻ non, là bởi vì Đậu Chiêu đang có thai, quan hệ của hai tỷ muội các nàng lại nhạy cảm, nếu Đậu Minh bị kích động, sợ Đậu Chiêu phiền lòng.
Nhưng lúc Quách thị và Thái thị đại diện cho nữ quyến Đậu gia đi thăm Đậu Minh, Lục bá mẫu vẫn lấy danh nghĩa của Đậu Chiêu tặng Đậu Minh một phần dược, vừa rồi Đậu Chiêu gặp Lục bá mẫu mới biết, Quách thị và Thái thị đi Ngụy gia đã xảy ra chuyện gì, nàng căn bản không biết.
Kiếp trước, của hồi môn của nàng không nhiều, Ngụy gia chưa từng mơ tưởng đến, nhưng một kiếp trùng sinh, Điền thị và Ngụy gia đều trở nên lạ lẫm với nàng.
Đậu Chiêu nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Thái thị lập tức kể lại chuyện Điền thị bất mãn với Đậu Minh như thế nào, Ngụy Đinh Du cấu kết với Ngụy Đình Trân muốn Đậu Minh giao của hồi môn ra sao, còn cả thái độ Vương gia hờ hững với Đậu Minh….., .
Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ, vội hỏi “Tại sao Vương gia lại hờ hững với chuyện của Đậu Minh?”
Thái thị thấy nhóm Lục bá mẫu đang nói chuyện vui vẻ, không ai chú ý tới bên này, thì mới nói nhỏ: “Nghe đồn Vương gia nhị phu nhân rất bất mãn vì Thất thẩm thẩm cứ ở tại Vương gia, cho nên đã xúi giục Vương gia nhị gia và lão phu nhân, còn Vương gia đại phu nhân thì không lên tiếng.
Trong lúc nóng giận, Vương gia lão phu nhân đã chuyển Thất thẩm thẩm đến biệt viện Kinh Giao của Vương gia.
Chuyện này khắp kinh đô không ai biết.
Ngũ cô cô phái người đưa tin cho ngõ Liễu Diệp, không ngờ rơi vào tay Vương gia nhị phu nhân, Vương gia nhị phu nhân liền dấu diếm tin tức.
Lúc Vương gia lão phu nhân đưa Thất thẩm thẩm về kinh đô ăn tết, phái người đi thăm Ngũ cô cô thì mới bị bóc mẽ.
Nhưng mà đã chậm, thấy ngõ Liễu Diệp không có động tĩnh, Ngụy Đình Trân liền nhục mạ Ngũ cô cô mấy lần, còn bán đi hai nhất đẳng nha
hoàn thân cận của Ngũ cô cô.
Người Ngũ cô cô phái đi báo tin cho Vương gia cũng biến mất hơn nửa tháng nay.
Hiện tại trên dưới Ngụy phủ đều biết phu nhân bọn họ và Đại cô nãi nãi đang đấu chiêu, cho nên không ai dám đến phòng hầu hạ Ngũ cô cô!”
“Bây giờ thế nào rồi?” Của hồi môn của Đậu Minh còn nhiều hơn của hồi môn của Đậu Chiêu năm đó.
Nếu rơi vào tay Ngụy gia……!Đậu Chiêu không khỏi cảm thấy ghê tởm, “Ngũ bá mẫu không đi cãi lý với Ngụy gia.”
“Ai nói không đi!” Thái thị sợ Đậu Chiêu hiểu lầm ngõ Hòe Thụ, vội vàng nói, “Ngụy Đình Du lấy cớ Đậu Minh đẻ non mời Thất thúc phụ tới phủ Tề Ninh hầu, ai ngờ mục đích lại là muốn thương chuyện của hồi môn của Đậu Minh.
Thất thúc phụ tức nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải mẹ chồng ta kịp thời chạy tới, e rằng hai nhà đã xé mặt……!Hiện tại chuyện này vẫn dừng ở đó, nói là đợi qua tết âm lịch sẽ bàn tiếp.
Nhưng nghe giọng điệu của Ngụy gia, hoặc là Ngũ cô cô giao của hồi môn để Đậu gia quản lý, hoặc là hưu thê.
Vì việc này, Thất thúc phụ tức giận đến mức phát bệnh không thể đi nha môn……”
Nghe nói phụ thân tức giận đến phát bệnh, Đậu Chiêu cho rằng mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng thực tế ngực nàng giống như bị dao đâm, đau đến mức không nói ra lời.
“Các ngươi thật là!” nàng không khỏi giận dữ, “Chuyện quan trọng như vậy sao các ngươi có thể không báo với ta? Bên người phụ thân vốn dĩ đã không có người hầu hạ, nếu chúng ta không trở về, chẳng phải sẽ càng tịch mịch!”
“Tứ cô cô đừng tức giận,” Thái thị hoảng loạn giải thích, “Là thất thúc phụ dặn dò, bảo mọi người không được nói cho muội, sợ muội lo lắng, động thai khí……”.