Cửu Trọng Tử

Chương 16: Khẩn cầu


Đọc truyện Cửu Trọng Tử – Chương 16: Khẩn cầu

Người nhà Vương Ánh Tuyết đến, người nhà họ Đậu vừa khéo cùng người nhà họ Vương bàn chuyện lấy Vương Ánh Tuyết vào cửa.

Cảm thấy đã chẳng còn chuyện gì liên quan đến mình, Đậu Chiêu ngồi xổm sau hoa viên, có thể nhìn thấy hết đình
Tích Ngọc của Tây Đậu, nói với Thỏa Nương:

– … Ta muốn về, lời đã dặn ngươi ngươi nhớ kỹ chưa?

Thỏa Nương mơ hồ nói:

– Tứ tiểu thư muốn đi đâu?

– Ngươi không cần lo. Tâm nguyện đã xong, tuy chỉ là mộng ảo nhưng cũng an ủi cuộc đời. Ta còn có trách
nhiệm của ta, có thể đi một chuyến này đã là rất may mắn rồi. Ngươi phải nhớ kỹ, không được rời khỏi mẫu thân ta, trăm ngàn lần đừng để nàng làm chuyện ngốc nghếch. Còn sống luôn tốt hơn chết!

Đậu Chiêu buồn bã nói.

Thỏa Nương gật đầu trịnh trọng một cách ngạc nhiên:

– Tứ tiểu thư yên tâm, ta nhớ kỹ. Sẽ luôn nhìn theo thất phu nhân, không để thất phu nhân ở một mình.

Đậu Chiêu gật gật đầu, vươn tay định vuốt tóc Thỏa Nương, lúc này mới phát hiện hai người đang ngồi sóng vai,
Thỏa Nương cũng cao hơn mình một bả vai.

Nàng cười ngượng ngùng, quay về phòng ngủ.

Kim ô lặn, ngọc thố lên*, vật đổi sao
dời, Đậu Chiêu mở to mắt, trước mắt vẫn là những món đồ gỗ sơn đen cùng
gương mặt tươi cười ân cần của Hương Thảo. (Kim ô là mặt trời, ngọc thố
chỉ mặt trăng)

– Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?

Trán nàng tứa ra mồ hôi to như hạt đỗ, nàng vội trùm chăn kín đầu:

– Ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ…

Ngủ thì mới có thể trở về!

Nhưng nàng không thể ngủ được, vất vả lắm mới ngủ, khi tỉnh dậy, nàng vẫn ở trong phòng cũ, vẫn nằm trên chiếc
giường ấm lúc đầu.

Thỏa Nương hỏi nàng:

– Tứ tiểu thư, người làm sao vậy? Mau dậy dùng bữa tối đi?

– Không, không, không!

Thần sắc Đậu Chiêu rất kích động:

– Ta phải quay về! Ta còn chưa
được thấy Uy ca nhi thành thân, ta còn chưa sắp đặt xong chuyện hôn sự
của Nhi thư nhi … Ta phải trở về, ta phải trở về!

Đám nha hoàn xung quanh nhìn nhau, Hương Thảo hét lớn một tiếng rồi vội xông ra ngoài:

– Tứ tiểu thư trúng tà! Tứ tiểu thư trúng tà!

Phụ thân, mẫu thân đều bị kinh động, kể
cả tổ phụ cũng được Đinh di thái thái dìu đến, vẻ mặt lo lắng đứng trong phòng ngủ của nàng.


– Hay là mời Từ đạo trưởng ở Tam Thanh đến xem đi? Đinh di thái thái nhỏ giọng nói.

Chỉ là còn chưa nói hết câu thì đã bị tổ
phụ lườm một cái nặng nề, đang định trách mắng thì lại thấy con dâu
Triệu thị mắt sáng bừng lên, cuối cùng lời đã đến miệng vẫn đành nuốt
xuống.

Đậu Thế Anh biết phụ thân ghét nhất mấy
chuyện ma quái thần tiên, thấy phụ thân không nói thì biết phụ thân đã
ngầm đồng ý, ra dấu với thê tử rồi thấp giọng nói:

– Hay là, mời Từ đạo trưởng ở Tam Thanh Quán đến xem?

Triệu Cốc Thu ôm con gái, ánh mắt dại ra, si ngốc nhìn Đậu Chiêu, hối hận vô cùng.

Mấy ngày qua chỉ lo cãi cọ vói Đậu Thế
Anh, nàng đã quên mất việc chăm lo cuộc sống cho nữ nhi của mình. Nếu
Đậu Chiêu có gì không may… thậm chí nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

– Việc này không nên chậm trễ! Không bằng bây giờ lập tức phái người đến Tam Thanh Quán mời Từ đạo trường đi.

Tổ phụ coi như không hay biết. Phụ thân lập tức gọi Cao Thăng vào dặn dò một hồi.

Mẫu thân ở lại cùng Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu không ngủ được, ngược lại nàng còn vuốt ve tay mẫu thân.

Ấm áp, mềm mại, có tính đàn hồi… Cái này không thể tưởng tượng ra được.

Còn cả vị ngọt trong miệng của những chiếc bánh điểm tâm bên giường!

Chẳng lẽ nàng thực sự quay về quá khứ?

Về lại trước kia?

Nhưng quá khứ nàng từng trải qua thì sẽ thế nào?

Nỗi đau khi sinh con còn có ý nghĩa gì?

Đậu Chiêu vô cùng bối rối, không biết nên làm sao.

Từ đạo trưởng bắt được một con hồ ly tinh ở Đậu phủ.

Phương trượng Đồ Ấn chùa Pháp Nguyên nói nàng bị ma quỷ quấy phá, phải lập đàn tràng bày bảy bốn chính ngày.

Trụ trì miếu Quan Âm nói nàng bị tiểu
nhân hãm hại, yểm bùa, phải thắp trường minh đăng* chín chín tám một
ngày mới có thể trừ họa. (Đèn trường minh để thắp trước Phật tổ)

Mẫu thân cùng Đinh di thái thái thậm chí
còn giấu tổ phụ và phụ thân mời Bành tiên cô đến nhà nhảy đồng thì bệnh
của Đậu Chiêu mới dần khỏe lên.

Mọi người trong nhà đều thở phào.

Mẫu thân bỏ mặc công việc trong nhà, ngày đêm đều trông nom nàng, sợ nàng cô đơn, lại cho bốn tiểu nha hoàn tuổi
trạc tuổi Đậu Chiêu đến chơi với nàng. Còn gọi thợ kim hoàn đến làm
trang sức, may xiêm y mới cho Đậu Chiêu. Phòng Đậu Chiêu người tới người đi còn náo nhiệt hơn cả tết đến.


Lần đầu tiên Đậu Chiêu hưởng thụ sự yêu chiều này, suýt rơi nước mắt.

Mẫu thân ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng:

– Thọ Cô ngoan, con thấy chỗ nào khó chịu? Có phải muốn Hương Thảo chơi cùng con không?

Từ khi Đậu Chiêu gặp chuyện không may,
ngoài Thỏa Nương không ngại Đậu Chiêu trúng tà, ngày đêm chăm sóc Đậu
Chiêu tận tình thì những người khác đều thay đổi, bao gồm cả Hương Thảo
vừa mới được theo hầu nàng.

Đậu Chiêu lắc đầu.

Mẫu thân nghĩ nghĩ, đổ tráp trân châu lên giường:

– Đẹp không con? Làm cho Thọ Cô của chúng ta một chiếc áo đính ngọc trai nhé?

Những hạt ngọc trai sáng bóng xoay tròn trên giường, ánh sáng bắn ra bốn phía.

Đậu Chiêu nâng lên rồi để ngọc trai rơi xuống, tiếng rơi như tiếng mưa tí tách.

Nàng làm Hầu phu nhân mười lăm năm cũng chưa từng sống xa xỉ như vậy.

Mẫu thân mỉm cười.

Bế nàng đến chùa Pháp Nguyên tạ lễ.

Phương trượng chùa Pháp Nguyên thấy hai
mắt nàng sáng ngời, thông minh thì khuyên mẫu thân quyên góp in ấn một
ngàn bản “Kinh Pháp Hoa”:

– Đây cũng là để cầu phúc cho tứ tiểu thư!

Mẫu thân không chút do dự, đồng ý nói:

– Vậy in hai ngàn bản đi!

Sự vui mừng của phương trượng Đồ Ấn hiện rõ, chắp tay với mẫu thân, mời mẫu thân đến phòng thiền chọn pháp khí.

Mẫu thân bế Đậu Chiêu vào.

Đậu Chiêu chọn món đồ trang sức bằng mã não trắng.

Mẫu thân rất vui, được phương trượng dẫn đi thăm tháp Nhạn mới động thổ không lâu, cũng nói:

– Nếu hoàn toàn là do ta quyên
góp thì có thể làm cho Bồ Tát che chở cho Thọ Cô từ nay về sau được bình an, hạnh phúc, phúc thọ dồi dào?

– Có thể, có thể!

Phương trượng cười tít mắt lại:

– Sao lại không thể? Tháp Nhạn này vốn là xây nên để cầu phúc cho những người hành thiện tích đức như thất phu nhân.

Mẫu thân được phương trượng mời đến sương phòng uống trà, bàn luận việc xây dựng tháp Nhạn thế nào.


Đậu Chiêu đứng dưới hành lang, nhìn cửa
lớn Đại Hùng Bảo Điện đang rộng mở, tượng Phật Thích Ca kim bích huy
hoàng, lòng dâng lên sự kích động khó hiểu.

Nàng lon ton chạy vào Đại Hùng Bảo Điện, nhẹ nhàng quỳ gối trên bồ đoàn.

– Bồ Tát, nếu đây chính là một
giấc mộng đẹp thì con xin người hãy để cho con mãi mãi ở trong mộng,
không bao giờ tỉnh lại.

Nàng thành kính dập đầu:

– Nếu đây là kiếp trước, con xin người hãy để con được bình an phụng dưỡng mẫu thân tới già.

Bồ Tát mỉm cười nhìn xuống chúng sinh, an bình, yên tĩnh, từ ái, xót thương.

※※※

Về nhà, nha hoàn Ngọc Trâm tiến vào bẩm:

– Vương phu nhân ở Nam Oa tới thăm tứ tiểu thư!

Đậu Chiêu đang được mẫu thân bế, nghe xong ngẩn người.

Vương phu nhân ở Nam oa hẳn là chị dâu của Vương Ánh Tuyết!

Lại nói, nàng cũng không quá xa lạ gì với hai người chị dâu là Cao thị và Bàng thị của Vương Ánh Tuyết.

Phụ thân của Cao thị là Cao Viễn Chinh am hiểu thư pháp, từng là đồng liêu với Vương Hành Nghi, sau cùng phụ thân Đậu Thế Anh, lục bá phụ Đậu Thế Hoành nhậm chức trong Hàn lâm viện. Cao thị gia học uyên nguyên, không chỉ chữ đẹp, hơn nữa còn thông thạo Tứ
thư ngũ kinh. Trong mười năm trượng phu Vương Trí Bính cùng phụ thân
Vương Hành Nghi ở Tây Trữ Vệ, nàng lo liệu việc bếp núc, phụng dưỡng mẹ
chồng còn dạy cả trưởng tử là Vương Nam học vỡ lòng. Vương Nam đỗ tú tài năm 15 tuổi, 19 tuổi đỗ cử nhân, 21 tuổi đã đỗ tiến sĩ. Mọi người nhắc
tới người con dâu này của nhà họ Vương đều phải dựng ngón tay cái, khen
một câu “Hiền lương thục đức”.

Bàng thị có khuê danh là Ngọc Lâu, vốn là con một nhà buôn bán ở thôn trên, xinh đẹp xuất chúng, may vá thuê
thùa, nữ công gia chánh, tính toán sổ sách đều rất xuất sắc. Bàng phụ
tiếc không nỡ gả con gái đi một cách tùy tiện, thấy Vương Tri Tiêu đã
qua 20 tuổi mà chưa thành thân lại thêm có lòng ngưỡng mộ với sự cao
thượng của Vương Hành Nghi, cũng hâm mộ họ Vương là nhà đọc sách, tự
chuẩn bị của hồi môn trị giá 500 lượng bạc, chủ động kết thân với Vương
gia.

Lúc trước Bàng Ngọc Lâu rất xem thường
Vương Tri Tiêu, hắn tuy tướng mạo tuấn tú nhưng lại quá chất phác, sau
này Vương Hành Nghi trở lại làm quan thì mới an phận sống với Vương Tri
Tiêu, xoay trượng phu như chong chóng, bảo hắn đi hướng đông thì không
dám nhìn sang hướng tây, lời nói của phụ thân, huynh trưởng đều không
bằng Bàng Ngọc Lâu.

Lúc trước, Đậu Chiêu chính là nhờ phúc
của Bàng thị mới biết tính toán của Vương Ánh Tuyết, mới có thể phá rối
hôn sự của đệ đệ Đậu Hiểu.

Tính ngày tháng, giờ hẳn là Bàng thị đã gả cho Vương Tri Tiêu.

Chỉ là không biết lần này là Bàng thị đến hay Cao thị đến?

Đột nhiên Đậu Chiêu có chút nhớ mong Bàng thị.

Nếu Bàng thị đến, dựa vào sự tham lam của bà ta, chưa biết chừng có thể làm ra trò vui cho Vương Ánh Tuyết xem?

Đậu Chiêu mỉm cười, lại thấy Ngọc Trâm dẫn Cao thị đoan chính đi vào.

Nàng cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa.

Cao thị thi lễ với Triệu Cốc Thu:


– Thất phu nhân, tứ tiểu thư khỏe hơn chưa?

Bà nhìn về phía Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu nhìn xuống đất.

Mẫu thân thản nhiên nói:

– Đa tạ Vương phu nhân quan tâm, Thọ Cô đã khỏe lên nhiều.

Sau đó sai nha hoàn bưng ghế lên cho Cao thị.

Cao thị nói lời cảm ơn, ngồi thẳng bên ghế, nhẹ giọng nói:

– Ta đi ra đã vài ngày, giờ cũng sắp sang năm mới, trong nhà không người già thì là trẻ nhỏ, đệ muội lại vừa mới vào cửa, còn có rất nhiều chuyện chờ ta. Ta nghĩ đến hai ngày
rồi sẽ về. Chuyện của Ánh Tuyết, ta vẫn giữ lời cũ, nếu nhà ta không
chuẩn bị của hồi môn thì nhà các ngươi cũng không cần chuẩn bị sính lễ.
Phu nhân định ngày rồi đến lúc đó báo cho chúng ta một tiếng, tuy là
đường xá xa xôi nhưng những người là đại ca, đại tẩu như chúng ta bất
luận thế nào cũng sẽ đến tiễn nàng một đoạn đường. Đến lúc đó, phiền phu nhân chuẩn bị thêm đôi bàn tiệc.

Lời nói mạnh mẽ, quang minh chính đại.

Đậu Chiêu ngạc nhiên.

Cao thị là người có tiếng hiền đức, sao lại có thể nói như vậy về chuyện Vương Ánh Tuyết?

Mẫu thân mỉm cười, từ chối cho ý kiến, chỉ nói câu:

– Ta không tiễn Vương đại phu nhân.

Vẻ miễn cưỡng rất rõ ràng.

Sắc mặt Cao thị hơi biến, ngực phập phồng, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, thiếu điều chỉ ngón tay mà nói:

– Thất phu nhân, cùng là nữ tử
sao phải làm khó nhau! Muội muội nhà ta chúng ta hiểu, quyết không phải
là người vô liêm sỉ, không biết lễ nghĩa. Nếu ngươi oán hận trong lòng
thì cứ đi tìm Đậu Vạn Nguyên mà hỏi, muội muội nhà ta cũng là bất đắc dĩ thôi.

Nói xong, sắc mặt u ám, xoay người rời đi.

Mẫu thân thấy trong phòng đã chẳng còn người ngoài, lập tức khôi phục bản tính của mình, nàng giận dữ:

– Bà ta có ý gì? Chẳng lẽ Vương Ánh Tuyết có ngày hôm nay là do Đậu Vạn Nguyên làm hại?

Đậu Chiêu phụt một tiếng, suýt thì bật cười.

Ngươi hiểu biết, ngươi hiểu biết cái gì?

Nếu ngươi là người hiểu biết thì vì sao mười năm năm sau lại không chịu để Đậu Minh làm con dâu ngươi?

Nếu không phải chuyện hôn sự của Đậu Minh đột nhiên có biến thì sao Vương Ánh Tuyết lại có ý đồ với Ngụy Đình Du?

Không biết Vương Ánh Tuyết nói gì với Cao thị? Lại khiến cho Cao thị có thể ra mặt vì nàng?

Đậu Chiêu nghĩ đến đến đệ đệ Đậu Hiểu nhỏ hơn mình năm tuổi, nhỏ hơn Đậu Minh hai tuổi.

Có thể thấy mình chưa đủ hiểu biết vị kế mẫu này!

Đậu Chiêu hơi bĩu môi.

Lúc trước nàng hoàn toàn không biết gì
vẫn có thể khiến Vương Ánh Tuyết mặt xám mày tro, giờ nàng biết sau này
sẽ xảy ra cái gì, nắm chắc trong tay, chẳng lẽ còn sợ nàng ta?

Nghĩ vậy chút, lòng Đậu Chiêu nóng lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.