Cửu Tội

Chương 17


Đọc truyện Cửu Tội – Chương 17

Dọc đường tới phòng trang điểm rất ồn ào, rất nhiều nhân viên qua hành lang.

Trần Miễn vừa đi vừa nói: “Trước đó phát hiện trên người các thí sinh đều có vết dao rạch khác nhau, hơn nữa phần lớn họ có đặc điểm giống nhau là thiếu tiền hoặc gia đình nghèo khó.”

“Còn trẻ trung xinh đẹp.” Triệu Kì thốt ra.

Trần Miễn không phủ nhận: “Tôi nghĩ có thể vào trận chung kết, trẻ trung xinh đẹp là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, tôi từng trò chuyện với họ, họ rất kín miệng, tôi nghi ngờ đây là bán máu phi pháp, nhưng không thể giải thích được các vết dao rạch. Hiện giờ Lý Từ Nhị đã chết, biểu hiện của họ rất khủng hoảng, tôi cảm thấy lúc này có thể tra hỏi.”

Nhiếp Cửu ấn mi tâm: “Tôi nghĩ nên gặp họ một chút.”

Không khí trong phòng trang điểm thực áp lực, trái ngược với sự huyên náo bên ngoài.

Bốn thí sinh ngồi vào vị trí của mình, trang điểm rất đậm, che đi sắc mặt vốn có.

Nghe tiếng bước chân, cô gái ngồi gần cửa chậm rãi ngẩng đầu, thấy Trần Miễn liền yếu ớt chào một câu, “Trần cảnh quan.” Lại liếc nhìn những người khác, khi hướng về phía Nhiếp Cửu thì thoáng co rúm.

Trần Miễn giới thiệu: “Cô gái này là Điền Ny, tuổi nhỏ nhất, chỉ mới 16.” Hơi hơi xoay người nói với Điền Ny: “Đây là Nhiếp cảnh quan, đừng sợ.”

Nhiếp Cửu khẽ nhíu mày, “Có thể nói chuyện với tôi một chút chứ?”

Điền Ny cúi đầu, do dự thật lâu, mới chậm rãi gật đầu: “Có thể.”

Ba thí sinh khác trừng mắt nhìn Điền Ny, ánh mắt có chút thâm độc.

Điền Ny run sợ đi theo mấy người tới phòng kế bên.

Phòng kế bên là một phòng nghỉ, hiện giờ mọi người đang bận rộn chuẩn bị, nên không có ai.

Tần Bạch cũng theo đi vào, Triệu Kì rót một chén nước, đưa cho Điền Ny.

Điền Ny ngồi trên ghế, tay nắm chặt chén vẫn đang run nhè nhẹ.

Nhiếp Cửu cân nhắc nói: “Năm nay cô 16 tuổi? Còn đến trường không?”

Điền Ny lắc đầu: “Không……”

“Vì sao?”

Đầu Điền Ny cúi thấp, ánh mắt đục ngầu không rõ, thật lâu sau bỗng nhiên nức nở nói: “Mẹ tôi gây ra tai nạn, ba tôi bài bạc, ông thiếu rất nhiều tiền, ông còn muốn……”


Nhiếp Cửu nhíu mày.

Tần Bạch đột nhiên ngắt lời, “Ny Ny, đừng căng thẳng, thả lỏng.”

Tựa hồ nghe được xưng hô vô cùng thân thiết, Điền Ny chậm rãi thả lỏng, hô hấp cũng đều đều.

Nhiếp Cửu hiểu rõ, để Tần Bạch thay vị trí của mình.

Tần Bạch vươn tay, ngón tay xẹt qua hốc mắt Điền Ny, lau đi nước mắt vừa rơi xuống. “Hôm nay em rất đẹp.”

Mọi người: “……” Rõ ràng trang điểm tới mức không nhận ra, Tần Bạch còn có thể trợn mắt nói dối, tất cả đều phải thán phục.

Quả nhiên Điền Ny nở nụ cười ngượng ngùng, “Cám ơn.”

“Có phải thi tài rất mệt không?” Tần Bạch hỏi, “Hình như tinh thần không tốt lắm.”

Điền Ny lắc lắc đầu, “Không sao.” Mệt mỏi trên mặt biến mất không còn sót gì.

Tần Bạch cười hỏi: “Anh nghe nói hôm nay em sẽ hát?”

Điền Ny nở nụ cười, “Ừm.” Tươi cười càng ngượng ngùng.

Bỗng nhiên Tần Bạch có chút khổ sở, mắt nhiễm sầu bi, “Trước kia anh cũng thích ca hát, hơn nữa hát không tệ lắm. Nhưng……” Nói tới đây, Tần Bạch cười khổ.

Điền Ny có chút tò mò, “Nhưng sao vậy?”

Tần Bạch buông lỏng: “Mẹ anh phản đối, em cũng biết người lớn luôn cho rằng thế giới giải trí phức tạp, không muốn con của mình nhảy vào.”

Điền Ny hạ mi mắt, cắn cắn môi, “Đúng vậy.” Tựa hồ không có ý hỏi tiếp.

Tần Bạch thở dài: “Lúc ấy anh không hiểu, cho rằng mẹ mình thật ích kỷ. Nhưng ngày đó……” Tần Bạch nghẹn ngào, hốc mắt ngập nước.

Nhiếp Cửu nhíu mày, không khí trong phòng bỗng nhiên đầy áp lực.

Tần Niệm chớp chớp mắt.

Tần Bạch miễn cưỡng nén nước mắt, nghẹn ngào, “Ngày đó trong nhà xảy ra hoả hoạn, mẹ vì cứu anh mà…… Từ ngày đó, anh liền thề, phải tự bảo vệ mình, không để mình bị thương tổn dù chỉ một chút. Dù sao không có người mẹ nào muốn con mình chịu thương tổn.”

Điền Ny hấp mũi, nước mắt chảy xuống. Lúc này Tần Bạch không giúp cô lau đi, mà ngược lại hai tay che mặt, bả vai run nhè nhẹ.


Nhiếp Cửu tiến lên ôm lấy cậu, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, vỗ về sau lưng.

Trần Miễn đỡ lấy bả vai Điền Ny, nói: “Diễn tập sắp bắt đầu, chúng ta ra ngoài thôi, tôi nghĩ Tần Bạch rất khó qua, cậu ấy cần bình tĩnh một chút, em cũng cần trang điểm lại.”

Điền Ny gật gật đầu, lúc đi tới cửa thì quay đầu nhìn Tần Bạch một cái, vươn tay lau nước mắt, sắc mặt thê lương.

Điền Ny vừa đi, Tần Niệm nhịn không được hỏi: “Anh hai, nhà của chúng ta xảy ra hỏa hoạn khi nào?”

Tần Bạch ngẩng đầu, khóe mắt còn vương vài giọt nước, trên mặt là tươi cười, “Đều do em, trước đây nghịch pháo làm khăn trải bàn cháy, vì vậy mà mẹ mới bị phỏng tay!”

Mày Nhiếp Cửu nhíu chặt, tạo thành một chữ “Xuyên”, “Lý do cậu ca hát?”

Tần Bạch lấy giọng, “Nhà của tôi nằm trên vùng đất vàng mà……”

Đây chính là nói dối không biết xấu hổ.

Nhiếp Cửu hung hăng ngăn chặn đôi môi đang liến thoắng kia, không để ý tới người khác mà hôn lên. Tay ôm chặt eo Tần Bạch, kéo cậu vào trong lòng, hung hăng cắn mút.

Triệu Kì và Tần Niệm mặt đỏ tai hồng, theo bản năng xoay người, lại nhịn không được mà len lén nhìn.

Tần Bạch thích thú.

Nhiếp Cửu phát tiết đủ, nhìn Tần Bạch, ánh mắt có chút tức giận.

Tần Bạch hướng Nhiếp Cửu cười lấy lòng.

Triệu Kì bỗng nhiên vỗ đầu, “Anh Tần, hình như anh chưa nói gì.”

Tần Bạch vui vẻ, “Yên tâm, trong vòng một ngày, Điền Ny sẽ chủ động nói hết.”

Triệu Kì nghi hoặc, “Vì sao?”

Tần Bạch thanh thanh cổ họng, cẩn thận nói: “Điền Ny đã chịu đối xử không công bằng, sở dĩ cô ấy nhẫn nại là vì tiền tài quyền thế hoặc bị người ép buộc. Anh chỉ thông suốt tư tưởng cho cô ấy, khiến cô ấy bất an, khiến cô ấy cảm thấy thẳng thắn mới là cách cứu vãn duy nhất.” Tần Bạch dừng một chút rồi tiếp tục, “Hơn nữa, Lý Từ Nhị đã chết, nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn, lúc này dựa vào cảnh sát là tốt nhất.”

Triệu Kì đau đầu: “Lỡ như cô ta không nghĩ vậy, tiếp tục chịu đựng thì sao?”

Tần Bạch liếc hắn một cái, “Sẽ không, anh thấy cô ấy rất do dự, rất dao động. Huống hồ, một tác phẩm tâm lý học nổi tiếng đã khái quát bản chất lòng người bằng một câu.”


Tần Niệm cũng nghi hoặc: “Câu gì?”

“Nhân chi sơ, tính bản thiện.” Tần Bạch cười tủm tỉm, “Xuất từ Tam Tự kinh.”

Triệu Kì, Tần Niệm: “……”

Tần Bạch lại nói: “Bản chất mỗi người đều giống nhau, kể cả tội phạm. Sở dĩ bọn họ phạm tội, là vì trong lòng có khúc mắc, không ai giúp bọn họ cởi bỏ, khiến tâm lý vặn vẹo, dần dần sinh ra tư tưởng lệch lạc.”

Triệu Kì hiểu ra khá nhiều.

Tần Bạch bỗng nhiên nhíu mày: “Tổ trưởng, sao anh không nói gì?”

Nhiếp Cửu dựa vào bàn, ôm ngực cười nói: “Tôi đang nghĩ, cần trả bao nhiêu tiền để cậu tới chỗ tôi làm việc.”

“Là anh trả tiền lương cho tôi ư?” Tần Bạch mặt mày loan loan.

Nhiếp Cửu khiêu mi: “Đương nhiên.”

“Tôi không đi.” Tần Bạch ôm thắt lưng Nhiếp Cửu, nói, “Như vậy cảnh cục liền kiếm lợi lớn, nhà chúng ta hai người mà chỉ phát một phần tiền lương!”

Tô Diệp cầm tư liệu, đẩy cửa phòng khám nghiệm tử thi.

Đường Hàn khẽ nhíu mày: “Sao không gõ cửa?”

Tô Diệp nhún vai: “Nếu cậu không quá tập trung, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ.”

Đường Hàn buông cái nhíp trong tay, hỏi: “Chuyện gì?”

Tô Diệp đặt tư liệu trên bàn, đi đến phía sau giúp hắn chỉnh tóc, chuyển vấn đề: “Vì sao tóc dài như vậy, hình như đã lâu không cắt.”

Đường Hàn thản nhiên nói: “Tôi ghét người khác chạm vào tóc tôi, dù là thợ cắt tóc.”

Tay Tô Diệp cầm tóc hắn khẽ run lên, lập tức buông tay, cười nói: “Khoa giám định phát hiện trên áo nạn nhân có vết máu, dữ liệu DNA không ghi lại, rất có thể là của hung thủ.”

Đường Hàn nói: “Từ trình độ thả lỏng của cơ thể, người chết không giãy dụa, bên trong móng tay không lưu lại da hay vết máu. Bình thường lan can sân thượng cao tầm 1.5m, chắc hẳn người chết tự mình nhảy xuống.”

Tô Diệp nói: “Nhiếp Cửu vừa gọi điện đến, người chết bị giết, ít nhất hung thủ ở hiện trường.”

Đường Hàn khẽ nhíu mày, “Còn có một tình huống, chẳng lẽ là cam tâm tình nguyện chết, chắc chắn hắn và hung thủ không xung đột.”

Tô Diệp nhìn khuôn mặt đầy tử khí của Mạc Phi, lắc đầu nói: “Rất có thể hắn là hung thủ giết Lý Từ Nhị, nhưng cũng có thể, hắn chết để che dấu hung thủ đứng phía sau.”

Đường Hàn tiếp tục: “Nghe đồn người tình của hắn là…… Lý Từ Nhị? Hắn giết người mình yêu? Điều này không hợp lý.”

Tô Diệp kéo ghế ngồi xuống, đề tài lại trở về chuyện thật lâu trước kia, “Cậu…… Vì sao phải rời đi?”


Đường Hàn hít sâu một hơi, ném dụng cụ xuống bàn, sau đó cởi bao tay, nghiêng đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Vì sao anh luôn muốn hỏi chuyện đã qua?”

“Vậy vì sao cậu không chịu nói cho tôi biết?” Tô Diệp mím môi, mơ hồ có chút tức giận.

Đường Hàn ấn mi tâm, nhẹ nhàng cắn môi dưới, mái tóc đổ xuống ngực.

Tô Diệp nặng nề thở dài, mỉm cười nói: “Chi bằng đi ăn cơm? Tôi nghe nói có một cửa hàng cơm tây rất ngon.”

Đường Hàn chậm rãi đi tới cửa: “Với khẩu vị của anh, tôi liền loại cửa hàng kia khỏi danh sách.”

Cuối cùng Đường Hàn vẫn cùng Tô Diệp tới nhà hàng kia, tuy rằng ban ngày ăn cơm Tây thực mất không khí. Nhưng điểm tâm ngọt ngon miệng thay thế được hết thảy.

Đường Hàn hài lòng, hai mắt đều mị lên, giống nhất mèo con thỏa mãn.

Tô Diệp luôn mỉm cười, hiếm khi không tranh chấp với Đường Hàn, thậm chí có chút dịu dàng.

Đường Hàn ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, chậm rãi buông thìa, liếm liếm môi. Thẳng đến khi hương vị tan đi, Đường Hàn mới mở mắt ra.

Đối diện với ánh mắt ôn nhu của Tô Diệp.

Đường Hàn nghiêng đầu, hai má đỏ lên.

Ra khỏi nhà hàng, hai người chậm rãi tản bộ về, Đường Hàn xoa xoa bụng, mặt đầy ý cười, “Không ngờ khẩu vị của anh cũng không tệ.”

Tô Diệp nhún vai, “Đều vì cậu, cậu có biết thứ tôi thích ăn là lẩu không.”

Đường Hàn hơi hơi kinh ngạc, “Tại sao?”

Tô Diệp quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Cái gì?”

“Tại sao vì tôi……”

Tô Diệp cười nói: “Vậy phải xem cái gì quan trọng, nếu là vì cậu, mọi thứ đều không đáng quan tâm.”

Đường Hàn sửng sốt, thân thể bỗng nhiên buộc chặt, bước chân thả chậm, ngữ khí run run: “Vì sao ngày hôm đó anh hôn tôi?”

Tô Diệp dừng bước, Đường Hàn quay đầu nhìn hắn, Tô Diệp nói: “Vì cậu muốn như vậy.”

Đường Hàn mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Buổi tối đi ăn lẩu.”

Tô Diệp khiêu mi, trong lòng dâng lên vui sướng, “Được.”

Đường Hàn thoải mái cười: “Gọi nhóm người Tần Bạch cùng ăn.”

Tô Diệp: “……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.