Cữu Tình Như Hỏa

Chương 2


Đọc truyện Cữu Tình Như Hỏa – Chương 2

Công trường xây dựng ồn ào, nơi có thể thấy được trai tráng đổ mồ hôi như mưa đang thi công.

“Đại ca, cái này để em làm là tốt rồi, anh trước tiên nên ngồi xuống nghỉ một chút.” Thiếu niên với quả đầu húi cua khom người giành lấy chiếc xe đẩy từ tay người đàn ông cao lớn.

“Tiểu Bân, chú làm cái quái gì mà cứ đi theo cướp việc của anh a?” Người đàn ông thọat nhìn khỏang chừng ba mươi lau cái trán đầy mồ hôi, bất mãn trừng mắt liếc thằng nhóc.

“Đại ca, lọai việc vặt vãnh này để em làm là tốt rồi, khí trời nóng bức, anh ngồi xuống uống miếng nước cái đi.” Ánh mắt Cổ Tiểu Bân tràn đầy sùng bái.

Tháng trước là hắn cùng người này đồng thời bắt đầu làm việc tại công trường.

Bởi vì hắn tuổi còn nhỏ, không hiểu nhiều qui củ, thường bị các ma cũ khi dễ, nếu không có Giang đại ca tay không đánh ngã ba tên đô con, cứu hắn ra ngòai, Cổ Tiểu Bân hắn đã sớm bị bọn kia chỉnh đến chết. Có thể hỗ trợ y làm công việc này nọ, hắn thật sự cực kì hài lòng.

“Anh cũng không phải các bà các chị, tay chân yếu đuối mềm mại. Chuyện của anh để anh tự làm.” Người đàn ông nọ đọat lại chiếc xe đẩy, hướng phía trước mà bước nhanh.

“Vậy…vậy đại ca, sau khi tan ca chúng ta đến nhà hàng hải sản mới khai trương làm đôi chén đi? Em mời.” Cổ Tiểu Bân vẫn chưa chịu từ bỏ ý định quấn quýt lấy y.

Người đàn ông phủi phủi quần áo lao động trên người, phe phẩy tay, không có khả năng từ chối bèn đáp đại một câu: “Có thể a.”

“Thật tốt quá! Vậy anh ngày hôm nay không được về trước đó nha.”

Người kia luôn luôn một thân cô độc, sau tan ca đều trở về ký túc xá công trường, cũng không cùng những người khác đi ra ngòai. Cổ Tiểu Bân đã thử nhiều lần mời gọi, đến ngày hôm nay thật vất vả mới nhận được cái gật đầu của y, thiếu niên vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Năm giờ chiều, hai người vọt trở lại ký túc xá tắm rửa.

Bước ra khỏi phòng tắm, Cổ Tiểu Bân vừa nhìn qua hạ thân nam nhân được quấn bởi một cái khăn, lộ ra nửa người trên cường tráng rắn chắc, lập tức sùng bái tán thưởng không ngớt.

“Giang đại ca, anh thực sự hảo tráng nha.”

“Thật?” Người đàn ông cúi đầu nhìn ngắm một chút thân hình mình.

“Đương nhiên là thật rồi. Anh thoạt nhìn tràn đầy nam tính, em mong muốn sau này lớn lên cũng được giống như vậy đó.”

“Y chang anh sao?” Y cười khổ một chút. “Tiểu Bân, chú nghìn vạn lần đừng học theo anh.”

Ngu ngốc giống mình thì có cái quái gì đáng học tập chứ?

Không chỉ luôn bị một tiểu qủy đặt ở dưới thân, muốn thượng liền thượng, còn bị hắn đùa giỡn đến xoay như dế, thiếu chút nữa hại lão đại cùng anh em trong bang.

Giống loại người như mình đầu óc đơn giản, hồ đồ, đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà…

“Giang đại ca, Giang đại ca.” Cổ Tiểu Bân nhìn thấy trên mặt nam nhân một mảnh ảm đạm, lo lắng lôi kéo tay y.

“Không có việc gì.” Nam nhân dùng khăn lau mình, “Chúng ta đêm nay thống khoái mà uống đến không say không về!”

“Hảo! Hảo!”

Hai người sau khi thay y phục, thẳng tiến nhà hàng hải sản mới khai trương bên ngoài công trường.


Cổ Tiểu Bân gọi hai bình cao lương, cùng nhiều món hải sản kiểu dáng đủ loại, không nghĩ tới người kia cái gì cũng không ăn, chỉ chuyên tâm ngửa đầu uống rượu ừng ực.

“Giang đại ca, anh ăn một chút gì a, mãi lo uống sẽ tổn hại cơ thể đó.”

“Tổn hại cơ thể? Ha ha…” Người đàn ông đột nhiên cười ha hả, “Yên tâm, anh đây không chết được đâu.”

Thân mình bị tổn hại không chết được, nhưng tâm hồn bị tổn thương liệu có thể không?

Chính là sống đến từng này tuổi rồi, tâm hồn còn chưa từng tổn thương quá như vậy.

Tiểu quỷ chết bầm! Xem như bây lợi hại!

Nam nhân tại trong lòng chửi bới. Uống rượu đến càng lúc càng nhanh, hai bình cao lương rất nhanh đã đi tong.

Tửu lượng hắn vốn vô cùng tốt nhưng ngày hôm nay chẳng biết là bị gì, một chút vậy liền say.

“Nhóc con chết tiệt…Vì sao muốn gạt cậu…Thấy cậu bị mày đùa giỡn, mày thật cao hứng có đúng hay không? Vương bát đản…Nếu như bị ông nhìn thấy, mày nhất định phải chết!”  Nam nhân cố sức đập bàn, to tiếng chửi bới. “Tiểu quỷ thối tha, tiểu quỷ chết tiệt!”

“Phiền chết được!” Thiếu niên tóc nhuộm vàng bàn bên cạnh bị làm cho chịu không nổi, cố sức mắng lại, “Tiểu quỷ kia nếu muốn chết thì đi chết ngay đi, đừng ở chỗ này quấy rối người khác!”

“Mày nói cái gì?! Có ngon lập lại lần nữa coi!” Nam nhân nghe xong đột nhiên nổi trận lôi đình.

“Bản thiếu gia nói tên tiểu quỷ gì kia là nhanh đi chết đi!”

“Vương bát đản! Ai cho phép mày trù hắn chết đó? Mày là ai? Đi theo xách dép cho anh đây còn không đáng nữa là! Ông đánh chết mày!”

Nam nhân nhào tới, hai người nhất thời vây đánh thành một đòan, chén đĩa trên bàn từng cái một hạ cánh xuống đất hết.

Tuy rằng thiếu niên tóc vàng thân thủ cũng thập phần nhanh nhẹn, nhưng muốn làm đối thủ của nam nhân thân thủ dũng mãnh e là không có cửa, sau hai ba đòn đã phải quì rạp trên mặt đất.

Đồng bọn ngồi cùng bàn thấy thế lập tức thét to, nhất loạt mà lên—

“Cùng tiến lên!”

“Đập cho hắn chết!”

Năm chọi một, quần chúng đứng xem trò vui xung quanh đều đoán, lần này cái người cao to kia chết chắc rồi!

Nhưng không nghĩ tới, lũ thiếu niên tuy đã dùng hết khí lực bao vây, chính là không bao lâu liền bị nam nhân đồng loạt đánh bay.

Ở một bên Cổ Tiểu Bân đến cơ hội ra tay trợ giúp cũng không có, thôi thì cứ đứng ngòai ngó cũng là quá đủ rồi, thật sự vạn phần sùng bái! “Đại ca, đánh quá dữ!”

Thiếu niên tóc vàng từ trên mặt đất xám xịt đứng lên, lau đi vết máu nơi khóe miệng, oán hận nói. “Ghê tởm, có ngon thì đừng đi, chờ người của tao đến!”

“Ông chờ mày đấy!” Nam tử cao lớn cả người tản ra hơi rượu căn bản chẳng thèm quan tâm, ngồi xuống mà bắt đầu hét to “Mang rượu thêm nữa đi!”

Khách khứa trong quán đều kính nể không ngớt, giành giật nhau mà kính rượu “Oa, ngài thực sự là quá lợi hại nha, mấy tên đó là ác bá nổi danh vùng này, cảnh sát cũng phải sợ bọn chúng ba phần luôn.”


“Đúng vậy đúng vậy, xem vẻ mặt đứa nào đứa nấy kinh ngạc thực sự là sướng a! Chúng ta kính ngài một chén!”

Vẫn là như cũ không có tiếng trả lời, tiếp tục uống rượu ừng ực.

Mọi người thấy hắn bây giờ danh tiếng vang xa, cái chính là thái độ y như trước, không chút nào kiêu ngạo, đều càng thêm kính nể.

Cổ Tiểu Bân nhìn đại ca mình lợi hại như vậy, cũng cảm thấy như cùng hưởng chung vinh quang, theo đám người kia mà kẻ tung người hứng, quả thật tâng bốc nam nhân kia đến trời.

Đáng tiếc hắn không chút nào cảm kích, mắt điếc tai ngơ tiếp tục cúi đầu uống rượu, tất cả mọi người túm tụm xung quanh so với hắn không thể đánh đồng.

Một hồi sau, thiếu niên tóc vàng quả nhiên dắt theo mấy tên đô con, nghênh ngang đi đến, bầu không khí vui vẻ trong quán một chút liền bị cắt đứt, mọi người thấy được tình huống trước mắt, nhanh như chim biến tiệt, chỉ có duy nhất Cổ Tiểu Bân đầy nghĩa khí ngồi dính lấy vị đại ca đang say sưa như chết.

“Lão đại, chính là hắn!” Thiếu niên tóc vàng chỉ vào nam nhân đang cúi đầu uống rượu, căm giận nói, “Hay còn là tên không biết sống chết dám đả thương anh em kết nghĩa phe ta.”

“Hanh, chết đến nơi mà còn tâm trạng uống rượu.” Nam tử tóc xám trắng lạnh lùng cười. “Cùng lên đi anh em! Cả đám mau giữ lấy tay hắn cho anh, xem sau đó hắn còn có gan đùa giỡn nữa không!”

“Rõ!”

Ngay thời điểm mọi người cùng lên, ba chiếc Porches màu đen, hơn nữa đằng sau còn một chiếc Rolls Royce Phantom kiểu dáng cực kì đẹp mắt, từ xa gào thét mà đến, “Dát” một tiếng, liền theo thứ tự đỗ ngay trước nhà hàng –-

Từ trên ba chiếc xe thể thao màu sắc đồng nhất, ba người vạm vỡ giống nhau như đúc bước xuống.

Nam tử tóc bạc vừa thấy ba anh em nọ lập tức sắc mặt đại biến!

Mẹ của con ơi, thế nào ngày hôm nay ba sát tinh ngẫu nhiên xuất hiện một lúc ở chỗ này, xem ra tám phần mười là xảy ra đại sự rồi!

Nam tử tóc bạc trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng chính là lại trưng ra bộ mặt ân cần tươi cười nghênh tiếp —

“Hắc hắc, khách quí, khách quí a, ba vị đường đường là đại tổ trưởng Vân Dật hội, ngày hôm nay thế nào lại rảnh rỗi viếng thăm địa bàn nho nhỏ này của chúng em a?”

Không nghĩ tới ba người kia không thèm nhìn hắn cái nào, đột nhiên đi nhanh về phía trước, biểu tình cực kì nghiêm túc hướng về phía nam nhân cao to đang say khướt, khom người chào thật sâu, trong miệng hô lớn —

“Thuộc hạ Vương Luân Nhất tham kiến Phi Long đường Giang đường chủ!”

“Thuộc hạ Vương Luân Nhị tham kiến Phi Long đường Giang đường chủ!”

“Thuộc hạ Vương Luân Tam tham kiến Phi Long đường Giang đường chủ!”

Nam tử tóc bạc cùng đám đàn em lúc nhúc vừa nghe đến “Phi Long đường Giang đường chủ”, sợ đến há hốc mồm tại chỗ!

Cổ Tiểu Bân cùng đám quần chúng đứng hóng hớt xung quanh cũng bị cái danh hiệu không tưởng được này làm chấn động đến trợn mắt há mồm luôn.

Nam tử chính là uống đến thống khóai nhưng bất chợt lại bị quấy rối khi đang phê, hờn giận mà ngẩng đầu trừng mắt liếc bọn họ! “Phiền muốn chết! Không thấy ông đang bận uống sao?”


Vương Luân Nhất cung kính nói, “Xin lỗi, Giang đường chủ, thỉnh ngài cùng thuộc hạ trở về đi, hội trưởng rất muốn gặp ngài.”

Giang Kiêu Long nghe vậy ngây người chốc lát, viền mắt dần dần phiếm hồng, “Lão đại hắn…Có khỏe không?”

Vương Luân Nhị đáp lời, “Giang đường chủ, hội trưởng hoàn hảo. Nhưng trong bang công việc bề bộn, không thể một ngày không có ngài, thỉnh hãy cùng thuộc hạ trở về đi.”

“Không, anh, anh không thể trở lại…Anh không còn mặt mũi nào gặp lão đại…”

Thấy nam nhân chính là không chịu đáp ứng, đến phiên Vương Luân Tam bước lên sân khấu. Khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên khẽ cười, thấp giọng nói, “Giang đường chủ, Kỷ công tử cũng tới.”

Nghe được ba chữ “Kỷ công tử”, nam nhân cao to lập tức nhảy dựng lên, ngữ điệu run rẩy, “Chú, chú nói cái gì?”

“Kỷ công tử đã tìm Giang đường chủ thật nhiều ngày rồi, ngày hôm nay vừa nhận được tin tức, biết được ngài ở chỗ này, liền tức tốc chạy ngay lại.”

Giang Kiêu Long trông theo ánh mắt của hắn hướng về chiếc Rolls Royce Phantom màu bạc, hệt như gặp được ác ma ăn thịt người, lật đật lui ba bước, “Không, anh không trông thấy hắn, các chú bảo hắn đi, mau đi đi!”

Ba người cùng nhìn thóang qua, như là sớm đóan được nam nhân sẽ phản ứng thế này.

Lão đại nhà Vương Luân bỗng từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ, đặt ở trên tay. “Giang đường chủ, Kỷ công tử có nói, nếu như ngài không chịu đi, liền đem cái này giao cho ngài.”

Giang Kiêu Long căn bản không muốn tiếp nhận, nhưng cuối cùng do lòng hiếu kì thúc giục, cầm chiếc hộp đặt trong lòng bàn tay to lớn, nhẹ nhàng mở ra —

Mọi người thấy Giang đại đường chủ cao to uy mãnh vừa xem đến thứ gì đó trong hộp, sắc mặt đột nhiên đại biến, mỗi người đều hiếu kì vô cùng, cố gắng kéo dài cổ để dòm rõ ràng vật bên trong.

Không nghĩ tới một lũ còn chưa kịp thấy rõ, liền thấy Giang đại đường chủ đột nhiên y chang thằng nhóc tì, oa oa gào khóc lên —

Người nào người nấy được dịp trợn mắt líu lưỡi.

Ba anh em Vương Luân Nhất cũng là lần đầu tiên thấy Giang đại đường chủ dũng mãnh vô song, cho dù thân thể có bị thương cũng tuyệt không kêu gào một tiếng lại thất thố như vậy, trên mặt một trận xấu hổ, vội vã kéo nam nhân đang khóc đến vẻ mặt nở hoa đến bên cạnh chiếc Rolls Royce Phantom, mở cửa xe —

Mọi người hòan tòan không có cơ hội thấy người bên trong tròn méo ra làm sao, chỉ kịp thấy một đôi tay trắng nõn mĩ lệ, nắm lấy đôi tay ngăm đen to lớn của người đàn ông, một phát liền lôi ngay hắn vào —

Đương lúc Cổ Tiểu Bân rốt cục cũng chịu có phản ứng, vội chạy đuổi theo, thì lọai xe cao cấp vốn không thuộc về thị trấn nhỏ nhoi này, đã nghênh ngang đi mất từ đời nào…

Ở hàng ghế rộng rãi đằng sau của chiếc Rolls Royce Phantom, một vị thiếu niên tóc dài đến thắt lưng, ngũ quan tuấn tú đang tọa lạc.

Chỉ thấy đôi lông mày tuấn tú của hắn hơi nhếch lên, ôm vị nam tử cao to vào trong ngực nhẹ giọng trấn an. “Đừng khóc nữa…Cậu út à, cháu sẽ yêu thương cậu mà.”

“Yêu thương cái rắm! Bây vô tâm vô can, nhóc con miệng lưỡi dối gian sẽ vì cậu của bây mà đau lòng sao? Có trời mới tin!” Giang Kiêu Long từ trong lòng thiếu niên ngẩng đầu lên, lớn tiếng hờn dỗi.

Kỷ Tử Hạo cười cười cầm lấy chiếc hộp trong tay nam nhân mở ra. “Nói không tin, vì sao cậu vừa nhìn đến thứ đồ vật này lại khóc chứ?”

Trong lòng bàn tay thiếu niên, thình lình xuất hiện một chiếc dũa móng tay cũ kĩ.

Vừa nhìn đến vật kia, trong lòng Giang Kiêu Long liền hiện về vô số hồi ức, hé ra nét mặt đứng tuổi một chút liền nóng lên. “Ai, ai khóc chứ? Cậu đường đường là Giang đại đường chủ Vân Dật hội thế nào lại khóc, thật là mắc cười chết người!”

“Dạ dạ, cậu út nhà mình dũng mãnh vô song thế nào lại khóc chứ? Nhất định là cháu nhìn lầm rồi!”

“Vốn có bây mới như vậy đó!”

“Hảo hảo.” Kỷ Tử Hạo sủng nịch cười cười, “Cậu xem mình kìa, lâu ngày không gặp, móng tay đều dài ra như thế.”

Cầm lấy ngón tay thô to của cậu mình, Kỷ Tử Hạo thành thạo lấy chiếc dũa trong tay bắt đầu mài ngắn móng tay nam nhân.

Người ngòai không hề biết, bởi vì khi còn bé do tính tình bướng bỉnh đã tự dũa móng đến da tróc thịt bong, Giang đại đường chủ vang danh giang hồ, cao to dũng mãnh chính là ghét nhất, cũng đồng thời sợ nhất dĩ nhiên là trò dũa móng.


Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Kỷ Tử Hạo liền đem hắn trở thành vật sở hữu của chính mình, tại thật nhiều năm về trước cũng không dám tin bản thân có thể được người kia tiếp nhận.

Bên trong xe không gian yên tĩnh, lẳng lặng quẩn quanh cũng chỉ có tiếng dũa móng tay “Ca”, “Ca”.

Rõ ràng nam nhân đã thề rằng khi nhìn thấy thằng nhóc chết tiệt này sẽ làm thịt hắn ngay lập tức lúc này đây lại mê muội nhìn ngón tay thon dài siêu cấp hoàn mỹ của thiếu niên đang thưởng thức bộ vị yếu ớt nhất của mình…

“Được rồi.” Dũa cho đến khi không còn lại một mảnh gì sất, sau khi kiểm tra tỉ mỉ, Kỷ Tử Hạo thỏa mãn cười cười.

Hắn cầm lấy tay nam nhân, một ngón rồi một ngón lần lượt được đưa vào trong miệng, liếm rồi lại liếm.

Giang Kiêu Long hít sâu một hơi, trái tim một trận kinh hoàng! “Bây, bây làm gì?”

“Cháu phát hiện ngón tay cậu út có hơi khô ráo, giúp cậu làm ướt át chút.”

“Bây, bây biến thái a! Như vậy thế nào hữu dụng?”

“Nga, nguyên lai cậu ngại nước bọt hiệu quả bất hảo a, không sao cả, chúng ta đây đổi thành nhũ dịch thiên nhiên tinh khiết hiệu lực cường đại là được ngay.”

“Đó, đó là cái gì?” Biết rõ tên tiểu quỷ biến thái này chẳng lại muốn nghĩ ra cái trò đa dạng gì hòng chỉnh hắn, Giang Kiêu Long từ nhỏ vốn hiếu kì chính là nhịn không được mở miệng hỏi.

“Thử xem chẳng phải sẽ biết ngay sao, cậu út thân yêu à…”

“Ô… Không nên… Không nên…”

Bên trong xe tràn đầy tiếng khóc lóc pha lẫn thanh âm rên rỉ, nam nhân nằm úp sấp trên chiếc ghế đệm làm bằng da thật, y phục nửa người trên rõ ràng nhất tề nghiêm chỉnh, nhưng nửa người dưới đã sớm bị phơi ra ánh sáng, lộ ra hai bờ mông cường tráng, cái mông đầy đặn thịt đến là khả ái, còn có địa điểm quan trọng nhất…Tại cây hoa hồng ở giữa song mông bừng nở nụ hoa đỏ tươi —

“Ô…Buông…Buông…”

“Không được, lại đây, cậu út, mau đưa ngón tay cậu bỏ vào trước để làm nó trơn tru một chút a.”

“Không nên — không — ô a a a –”

Hai ngón tay thô ráp của nam nhân bị thiếu niên ép buộc cắm vào huyệt khẩu đỏ tươi —

“A…Ngô ân…A a…” Vách hang mẫn cảm bị ma sát đến sảng khóai không ngớt, thân thể Giang Kiêu Long một trận cuồng chiến, thanh âm phóng lãng trong miệng do nhịn không được mà bùng phát —

“Cậu út dâm đãng…” Kỷ Tử Hạo cười ha ha, đem ngón tay nam nhân tại cái mông sau khi co rúm vài cái, liền không chút nào thương tiếc rút ra. “Ân, quả nhiên đã trơn tru không ít rồi.”

Nhìn ngón tay thô to của nam nhân được bao phủ bởi từng tầng dâm dịch trong suốt sáng lấp lánh, Kỷ Tử Hạo tâm thần rung động, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm lên.

“Hanh ân…Vị đạo của cậu út thật là con mẹ nó lẳng lơ, khiến cháu nhịn không được muốn óan hận thao cậu ngay tại chỗ!”

Nghe thiếu niên ngôn ngữ hạ lưu, Giang Kiêu Long rõ ràng hẳn phải xấu hổ và giận dữ, nhưng cái mông không tiền đồ không hiểu sao một trận phát tao, phần eo bất giác tự động giãy dụa, “Hanh ân…Câm miệng, câm miệng!”

“Kêu câm miệng, vì sao cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng này của cậu út lại gào thét tiếp tục thế này…” Thiếu niên tà tà cười, vươn một ngón tay chạm vào nụ hoa không ngừng nhúc nhích giữa song mông —

“A a…” Giang Kiêu Long mẫn cảm run rẩy thân mình, cảm giác phát tao trong cái mông lan tràn về phía tòan thân càng thêm nhanh, nhưng trong miệng còn đang cậy mạnh mắng, “Ông mới không có, ai thèm giống tên biến thái nhà ngươi!”

“Dĩ nhiên cậu út luôn thích gọi biến thái, nếu như cháu thực sự một chút cũng không biến thái, không phải là đã phụ lòng mong đợi của cậu út dành cho cháu trai này sao.”

Ô…Ai đối với tên biến thái nhà ngươi mà chờ mong a! Giang Kiêu Long quả thực khóc không ra nước mắt.

Ngay lúc đường đường Giang đại đường chủ của chúng ta còn không kịp mở miệng than đau thì, hung khí thật lớn cùng khuôn mặt tuấn tú không cân xứng của vị thiếu niên đã giành được cơ hội đẩy đến —


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.