Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 50: Như mộng như ảo


Đọc truyện Cửu Thiên Liên Sinh – Chương 50: Như mộng như ảo

Châm một điếu thuốc lá, đầu lọc lập loè sắc đỏ, rít một ngụm rồi chậm rãi phun khói ra, đứng ở đầu đường của một thành phố phồn hoa, Lâm Cửu tuỳ ý nhìn bộ quần áo trên người mình, không tồi, quần áo y mặc trước khi khiêu nhai* (“lăn” xuống sườn núi) không phải trường bào cổ trang, tuỳ tay cào cào tóc, mái tóc ngắn ngủn quét qua lòng bàn tay mang đến cảm giác ngưa ngứa.

Vừa hút thuốc, Lâm Cửu vừa lê bước đi dạo trên đường, cao ốc, đèn đuốc huy hoàng, rực rỡ muôn màu, đi qua một nhà hàng ăn nhanh, qua tấm cửa sổ thuỷ tinh của nhà hàng Lâm Cửu nhìn thấy chính mình, bộ dáng giống kiếp trước, đột nhiên lúc đó lại cảm thấy vừa quen thuộc mà cũng lại vừa xa lạ.

Tâm trạng thật đúng là phức tạp a, rõ ràng biết đây là mộng, nhưng mà hương vị của thuốc lá, không khí hơi chút lạnh lẽo lưu lại không trong lành, còn có chân gà y vừa ăn, cà phê y vừa uống ở KFC đều chân thật như vậy, giống như đây không phải mộng, mà là y đã quay về thế giới y từng sống trước kia.

Nhưng y biết đây là mộng, một giấc mộng vô cùng chân thật, bởi vì 《Đạo mộng không gian》 vẫn còn đang công chiếu ở rạp, 《Vua hải tặc》* (one piece á) dừng lại ở chap 599 như cũ, y vẫn chưa thấy chap 600, hết thảy cảnh tượng xuất hiện trước mắt, hương vị thức ăn y vừa mới nếm toàn bộ đều đến từ trí nhớ của y.

Trang Chu mộng điệp, hiện thực cùng mộng ảo thật sự khiến con người ta mê hoặc.

Có điều cho dù biết đó chỉ là một giấc mộng, Lâm Cửu vẫn hy vọng giấc mộng này có thể kéo dài thêm một chút, nhắc tới ưu đãi lớn nhất trong mộng đó là y có thể tiêu mãi không hết tiền, hiện tại y có thể ngay cả mắt cũng không chớp một cái mà bỏ tiền ra mua một chiếc xe thể thao xa hoa, đi quán ba cùng mĩ nữ ngoạn, tả ủng hữu ôm, con người ý mà, trong mộng bao giờ cũng lớn mật hơn.

Chính vì là mộng, cho nên những hành vi ngày thường không dám thực hiện ở trong mộng đều sẽ trở nên dễ dàng.

Không đi nhà ăn xa hoa, Lâm Cửu ngược lại chạy tới tới một cửa hàng khoai tây chiên ngồi xuống, y yêu nhất là khoai tây a, ở Xích Thổ Đại Địa không có cây khoai tây a, lại nói tiếp, thế giới khác cùng cổ đại của thế giới này đều khuyết thiếu rau dưa hoa quả a, có điều ngẫm lại cũng đúng, rất nhiều rau dưa hoa quả thời nay đều được nhập từ nước ngoài về.

Mua một cốc coca, ăn khoai tây chiên, đậu hũ nướng, Lâm Cửu sung sướng hưởng thụ các loại mĩ thực, dù sao cũng là trong mộng, có ăn nhiều nữa cũng sẽ không béo, sẽ không chết, chiên, nướng vân vân y đều thích hết!

“Khụ khụ ——”


Ngay lúc Lâm Cửu đang ăn ngốn ăn nghiến, y nghe thấy cái bàn sát vách truyền đến một trận ho khan, nghiêng đầu nhìn một chút, đó là một người mặc T-shirt màu đen cùng với quần jean, thiếu niên rõ ràng là tuổi không lớn, nhưng dáng người lại tốt đến bất ngờ, thiếu niên kia đang chán ghét mà khạc đầu lưỡi, như là uống phải cái gì vô cùng kinh khủng.

Lâm Cửu liếc nhìn một cái, phát hiện thứ thiếu niên kia uống cư nhiên là cà phê của KFC!

Thật là tiểu bằng hữu, chịu không nổi đắng. Lâm Cửu cúi đầu âm thầm cười ha ha, nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn, thiếu niên kia cao xấp xỉ với y, T-shirt màu đen trên người càng tôn thân thể trổ mã tốt đẹp thêm nóng bỏng, vai rộng eo thon lại rắn chắc, có điều thời tiết buổi tối có chút lạnh, thiếu niên kia lại chỉ mặc một cái áo T-shirt chẳng nhẽ không thấy lạnh sao?

Ai ai, tuổi trẻ đúng là tốt thật.

Ngô… từ từ…

Thiếu niên này sao lại có cảm giác như đã từng thấy qua ở nơi nào nha?

Giống như… di?! Đây không phải tên tiểu tử từng xuất hiện trong giấc mơ của y luôn mồm nói với y “thuỷ tính dương hoa, thuỷ tính dương hoa” đấy sao!

Đây là cái thứ quỷ gì a, khó uống chết được, tên phàm nhân thuỷ tính dương hoa ngu xuẩn kia sao có thể uống thứ này vui vẻ như vậy, còn có địa phương quỷ quái lạnh băng cùng bẩn thỉu lại tràn ngập đồ vật kì quái xấu xí này lại là chỗ nào, vì sao bổn vương từ trước tới giờ chưa từng nghe qua về một thế giới như vậy.

Sự vật trong đầu phàm nhân ngu xuẩn này sao lại có chút kì quái.


Tiểu thối miêu tự mình lẩm bẩm, buồn nôn, một bên nhìn tờ tạp chí vừa mới mua giống của Lâm Cửu trong tay, một bên thi thoảng trộm nhìn Lâm Cửu ngồi cách đó không xa.

Kì quái vì sao phàm nhân này luôn thích thay đổi các bộ dạng khác nhau a? Rõ ràng khí vị trên người đều là một, hừ, dù có biến thế nào bổn vương cũng có thể đoán được ngươi là ai.

Thối ma đầu chết tiệt, chẳng những thừa dịp lúc bổn vương chưa khôi phục sức mạnh, phong bế phần lớn pháp lực của bổn vương, chờ khi bổn vương khôi phục sức mạnh, nhất định phải cắn chết thối ma vương cùng thối thối phàm nhân lẳng lơ dương hoa này! A! Không, thối phàm nhân không thể dễ dàng chết như vậy.

Bổn vương muốn trừng phạt phàm thối phàm nhân ngu xuẩn vô tri này, trước tiên thừa dịp lúc thối ma đầu không ở đây tiến vào mộng cảnh của thối phàm nhân, tại mộng cảnh tóm được nhược điểm của phàm nhân là phương thức thuận tiện dễ dàng nhất, bổn vương sẽ ở trong mộng cảnh của thối phàm nhân tìm được nhược điểm của thối phàm nhân, tuy rằng trong thế giới thực bổn vương không có sức mạnh gì, hừ, nhưng mà bổn vương sẽ lợi dụng trí nhớ của phàm nhân xây dựng mộng cảnh, bổn vương chính là vương!

Ân, sau khi tìm được nhược điểm của phàm nhân, bổn vương sẽ giống như trước kia ở trong mộng tra tấn thối phàm nhân, có điều phải tra tấn thế nào đây…

Cởi sạch y phục của gia hoả thuỷ tính dương hoa kia? Không, quá tiện nghi cho thối Lâm Cửu rồi, thối Lâm Cửu cùng phàm nhân khác không giống nhau, mỗi ngày buổi tối đi ngủ đều không mặc quần áo.

Vậy… lột da thối Lâm Cửu? Không, ngô… không không… không không không… không không không không…

Bắt thối Lâm Cửu làm nô lệ? Đúng! Đúng! Liền thu phàm nhân thuỷ tính dương hoa kia làm nô lệ của bổn vương, bổn vương có thể mỗi ngày nhìn thấy thối phàm nhân, để thối phàm nhân giúp bổn vương ủ ấm giường, vì bổn vương mà trở nên nhu thuận, vì bổn vương hiến ca hiến vũ, vì bổn vương tắm rửa chà lưng…

Ngô ngô… tiểu thối miêu hình người hoá sờ sờ cái mũi, một trận xuân phong đắc ý lướt qua gò má hắn, ngây ngô cười mang theo nước miếng chảy ròng.


Nhìn hắc y nam tử kia một chốc nhíu, một chốc lại hắc hắc ngây ngô cười, một chốc lại như kẻ si lộ ra bộ dáng sắc lang, Lâm Cửu không khỏi cảm thấy vô cùng buồn cười, y đã gặp qua người này chưa? Vì sao ở trong mộng lại nhìn thấy thiếu niên đẹp mắt này.

Ngay lúc Lâm Cửu trộm nhìn thiếu niên, người kia đột nhiên “ba” một cái ném tạp chí đi, nhanh chóng bước về phía Lâm Cửu, tựa như một toà cao sơn chắn trước mặt y, cao ngạo lấy tay chỉ vào Lâm Cửu mà nói: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là nô lệ của bổn vương!”

“A?” Lâm Cửu kinh ngạc không biết phải làm sao, sau đó nhịn không được ôm bụng cười.

“Phàm nhân, ngươi cười cái gì mà cười!” Tiểu thối miêu quát: “Khi nào bổn vương cho ngươi cười ngươi mới được cười, hừ! Tên nô lệ thuỷ tính dương hoa, nghe rõ đây, trừ bổn vương ra ngươi không thể cười trước mặt bất cứ ai khác, có nghe hay không!”

“Ây ây ây, ngươi là ai a…” Lâm Cửu cảm thấy mộng của mình còn thật thú vị.

“Ta nói ngươi nha, muộn như vậy không về nhà còn ở nơi này làm gì?” Vẻ mặt thú vị nhìn thiếu niên trước mặt, Lâm Cửu cười ha ha nói, tuy biết đây chỉ là mộng, nhưng mà bất tri bất giác liền dung nhập vào trong, bất tri bất giác cũng đem thiếu niên trong mộng trở thành người thật.

Tiểu thối miêu nhìn chằm chằm Lâm Cửu một hồi, sau đó hừ nhẹ một tiếng nhanh chóng ngồi xuống cạnh Lâm Cửu, Lâm Cửu tò mò hỏi: “Ngươi tên gì, có phải trước kia chúng ta đã từng gặp qua nhau?”

Ánh mắt Tiểu thối miêu sáng rực lên, trừng mắt nhìn Lâm Cửu, thầm nghĩ: phàm nhân đáng ghét, trước kia chúng ta đương nhiên gặp qua! Có điều chỉ bằng ngươi mà cũng muốn biết tính danh của bổn vương, thật sự là ý nghĩ hão huyền.

“Nghe rõ đây, phàm nhân, tính danh của bổn vương không phải đẳng cấp phàm nhân như ngươi có thể biết, sau này còn dám đưa ra yêu cầu vô lễ như thế, đừng trách bổn vương trừng phạt ngươi.” Tiểu thối miêu tức giận nói: “Phàm nhân, nghe rõ đây, không được phép cùng tên Hoàng Phủ Thiên Hách giao lưu quá nhiều, biết chưa?”

“Di, sao ngươi biết Hoàng Phủ Thiên Hách?” Nghe thấy tên của Tĩnh Vương, Lâm Cửu âm thầm nổi lên cảnh giác, mộng này cũng quá mức kinh ngạc, cũng quá mức không thể tưởng tượng nổi, thiếu niên trước mặt thế nhưng biết nhiều chuyện như vậy, giống như đây không phải là người trong mộng, mà là con người thực sự…

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lâm Cửu khẽ nhíu mày, y nhớ tới kiếp trước xem qua bộ phim 《Đạo mộng không gian》 chẳng nhẽ trong thế giới này thật sự có người có khả năng tiến vào mộng cảnh của người khác?


“Bổn vương là vương của ngươi!” Nói xong câu đó tiểu thối miêu đột nhiên đánh một cái về phía Lâm Cửu.

Trong chốc lát —— trời đã sáng, tỉnh mộng.

“A…” giật mình từ trong mộng bừng tỉnh, Lâm Cửu khẽ thở phỉ phò, nhìn nhìn bốn phía vẫn là căn phòng quen thuộc, nam nhân không khỏi lộ ra nụ cười khổ, quả nhiên là nằm mộng sao?

Thiếu niên trong mộng… ngô… sau khi tỉnh dậy không còn nhớ rõ lắm nội dung trong mộng thế nào, ngay lúc Lâm Cửu đang cố gắng nhớ lại, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng đen bổ nhào vào y.

“Ngao ô ——” Tiểu thối miêu bổ nhào vào người Lâm Cửu, vừa cào vừa cắn.

“Oa! Con mèo chết tiệt mới sáng sớm đã phát điên cái gì!” Nhắc cái đuôi của tiểu thối miêu lên, nhìn tiểu thối miêu dùng móng vuốt quơ quơ giữa không trung, Lâm Cửu ngáp một cái, giấc mộng vừa rồi và gì gì đó cũng quên gần hết.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Nhét mèo vào trong ngực hung hăng xoa xoa, Lâm Cửu mơ mơ hồ hồ đi đến dục trì, trận đấu hôm nay có tiểu thối miêu tham dự, vừa vặn Hoàng Phủ Thiên Hách lại hẹn y đi đấu thú tràng, y không thể chuồn mất.

Hoàng Phủ Thiên Hách a Hoàng Phủ Thiên Hách…

Lâm Cửu cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau lên, Hoàng Phủ Thiên Hách này phẩm chất không tồi, làm bằng hữu quả là không thể tốt hơn, nhưng nếu là quan hệ loại này…

Sách sách, Lâm Cửu âm thầm lắc đầu, cùng hoàng tộc quan hệ qua lại nếu không cẩn thận sẽ mất mạng a.

Tạm thời không đề cập tới Hoàng Phủ Thiên Hách, chỉ riêng hoàng tộc sau lưng Hoàng Phủ Thiên Hách, bên trên là hoàng đế, Lâm Cửu liền cảm thấy phiền toái, kiếp trước nói thế nào thì y cũng đã xem không ít sách về hoàng tộc, tập quyền giả trên đời này đều tồn tại bên ngoài phạm vi của nhân loại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.