Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 150: Lâm Cửu phá án


Đọc truyện Cửu Thiên Liên Sinh – Chương 150: Lâm Cửu phá án

Đi cùng đám người Hoàng Báo, hôm nay Lâm Cửu mang trên vai trọng trách thám tử “Sherlock Holmes” đi tới thi phòng trong cung, dựa theo thủ dụ của hoàng đế, đám người Lâm Cửu thuận lời tiếp nhập thi phòng, vừa khéo gặp một nhóm người khác cũng đang ở trong này kiểm tra thi thể người chết.

“Yêu, xem ai tới này, đây không phải là vị Lâm Cửu Lâm thái phó tử mà phục sinh của chúng ta hay sao, người cao quý như ngài sao lại đi tới nơi ô uế này, để những thứ bẩn thỉu làm dơ bạch y của ngài thì thật không tốt chút nào a.” Một nam tử thoạt nhìn như tên trộm, đội mũ quan, dáng người cao gầy như cây gậy, trên mặt có bộ râu cá trê khe khẽ liếc mắt nhìn Lâm Cửu, trong mắt lơ đãng toát ra ánh nhìn khinh miệt.

Nam nhân này là ai? Y là ai a? Nam tử râu cá trê quả thực không nghĩ ra vì sao một tên bề ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa như vậy lại trở thành người chỉ đạo bọn họ, Lâm Cửu chỉ là một tên hoàn khố công tử ăn không ngồi rồi, giống như chiếc lá rụng trên mặt đất khiến kẻ khác thấy chướng mắt, chỉ bởi vì cái người như chiếc lá rụng này đã từng bò lên long sàng của hoàng đế, nên hôm nay mới chạy được tới đây?

Thực là quá sức nực cười! Cái gì mà sống lại, trong mắt hắn xem ra đó chỉ là lời nói dối hoang đường mà thôi!

Lâm Cửu là ai, là người từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, là người từ nhỏ đã từng nhận được một vài kì thị, mấy lời hoặc là minh trào hoặc là ám phúng y đều đã từng nghe qua không ít, hôm nay sớm đã luyện thành một thân bình tĩnh thản nhiên, cũng sẽ không tuỳ tuỳ tiện tiện bởi vì có người nói hai ba câu nhàm chán mà nổi giận.

Nghe xong lời nam tử râu cá trê nói, Lâm Cửu chỉ là thờ ơ cười cười, cũng không để ý đến những người khác lập tức đi thẳng tới chỗ đặt thi thể, đang chuẩn bị xốc miếng vải lên, nam nhân râu cá trê kia lại ra ngăn cản.

“Lâm thái phó, chuyện điều tra án kiện giao cho chúng ta là được, ngài —— vẫn là đứng sang một bên đợi đi thôi, nếu làm dơ mất đôi tay đẹp đẽ sạch sẽ này của ngài thì thật không tốt.” Nam tử râu cá trê lạnh lùng nói.


“Dơ y phục thì làm sao, dơ tay thì lại làm sao?” Khẽ cười một tiếng, Lâm Cửu thu hồi bàn tay định xốc vải lên, cũng không định tranh chấp thêm với những người này, trực tiếp hạ lệnh trục khách: “Bản thái phó thụ mệnh hoàng thượng điều tra vụ án giết người liên hoàn này, hiện tại ta muốn kiểm tra thi thể, ngoại trừ nghiệm thi quan những người khác đều ra ngoài hết cho ta.”

“Lâm Cửu —— ngươi chớ có khinh người quá đáng, đây là vụ án liên quan đến mạng người, không phải chỗ để ngươi cậy sủng làm càn…” Nam tử râu cá trê lạnh mặt, đối với lệnh trục khách của Lâm Cửu vô cùng không phục.

Lâm Cửu cũng không nghe đối phương nói, trực tiếp ra lệnh cho Hoàng Báo đứng bên cạnh: “Các ngươi còn chờ cái gì, nhanh nhượng bọn họ ra ngoài hết cho ta, ta muốn kiểm tra thi thể nạn nhân.”

“Vâng!” Hoàng Báo là vệ binh trực thuộc quyền của hoàng đế, lúc trước Hoàng Phủ Thiên Niên đã nói qua để bọn họ nghe lệnh Lâm Cửu hành sự, cộng thêm Lâm Cửu đã từng có một chút giao tình với họ, lời Lâm Cửu nói đương nhiên bọn họ nghe, mệnh lệnh vừa hạ, đám người Hoàng Báo lập tức chuẩn bị tiến lên đuổi người.

“Nực cười!” Nam tử râu cá trên tức giận, hét lên một tiếng với bọn Hoàng Báo, quát “Ai dám đuổi người của Hình Bộ chúng ta ra ngoài?!” Thanh âm nam tử vừa nói ra, một đống người đứng sau hắn cũng nhao nhao lên hình thành một thế giành co với đám người Lâm Cửu, không ai có ý chịu nhường ai.

Mọi người đều đặt tay lên vũ khí bên hông, chỉ sợ một lời không hợp sẽ xông vào oánh nhau.

Lâm Cửu khẽ nhíu mày, tốt xấu gì y cũng là lão đại phụ trách án kiện này, trong tay còn có thủ dụ của hoàng đế, nhưng những người này lại không một ai nghe mệnh lệnh của y, không nghe còn chưa tính, cư nhiên lại còn công nhiên phản đối y, nếu thực sự đánh nhau chỉ sợ sẽ có phiền phức, vụ án còn chưa phá mà người phá án đã bị bắt đi, truyền ra ngoài sẽ bị cười cho thối mũi.


Nhưng nếu như hôm nay y thoả hiệp, vậy rõ ràng để người ta áp lên đầu y, từ nay về sau sợ rằng lời y nói cũng chẳng có ma nào thèm nghe.

“Thụ dụ của thánh thượng ở đây ai dám kháng lệnh?!” Đẩy mọi người ra sải bước đi lên phía trước, Lâm Cửu giơ lên thụ dụ do đích thân Hoàng Phủ Thiên Niên hạ, lạnh lùng nhìn nam tử râu cá trê, lớn tiếng nói: “Rốt cuộc là Hình Bộ các ngươi lớn hay hoàng thượng lớn, hay là Hình Bộ các ngươi đã không không để hoàng thượng vào mắt nữa, đến mệnh lệnh của thánh thượng cũng không nghe theo, chẳng lẽ muốn nghịch phản hay sao?!”

Bị “tội trạng” Lâm Cửu gán cho này doạ không nhẹ, người Hình Bộ lập tức phản bác lại: “Nói hươu nói vượn! Ta thấy ngươi mới là tên yêu nhân yêu ngôn hoặc chúng, muốn đuổi toàn bộ chúng ta ra, lẽ nào ngươi sợ chúng ta tra ra cái gì, hay là muốn nhân lúc người khác không ở huỷ diệt chứng cứ? Hừ, quái thú sát nhân này sẽ không phải là có quan hệ với Lâm thái phó đi?”

“Các ngươi nói bậy bạ gì đó, Lâm thái phó sao có thể là quái vật?!” Hoàng Báo tức giận nói.

Nam tử râu cá trê khinh miệt liếc nhìn Hoàng Báo, quái thanh quái khí hừ nói: “Chúng ta có nói Lâm thái phó là quái vật sao? Hoàng thống lĩnh, ngươi đây có được tính là chưa đánh đã khai hay không?”

Bọn họ tự nhận Hoàng Phủ Thiên Niên là một vị minh quân khó có được, cho dù có thích cái tên yêu nhân tên Lâm Cửu này như thế nào cũng sẽ không kiên quyết bởi vì bọn họ nói mấy câu mà khai đao với bộ hình, cũng bởi vì bọn họ hiểu tính cách của Hoàng Phủ Thiên Niên, nên càng không sợ đắc tội Lâm Cửu.


“Dân gian đồn đãi hồ li tinh ăn tim người để bảo trì khuôn mặt xinh đẹp, nói không chừng con quái vật ăn tim người này chính là một con hồ li tinh a.” Người Hình Bộ nói ra câu này, rõ ràng là muốn ám chỉ Lâm Cửu chính là hồ li tinh ăn tim người.

“Có phải hồ li tinh hay không, trước khi tra xong án không thể biết được đừng nên võ đoán như thế.” Lâm Cửu cũng không nổi giận, vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Các ngươi nói ta nhân lúc người khác không ở huỷ diệt chứng cứ, ta đây có phải cũng nên nói chuyện các ngươi tình nguyện mạo hiểm kháng chỉ cũng muốn đuổi ta ra, có phải là càng hiềm nghi lớn hơn hay không, hay là có liên quan đến quái vật muốn huỷ diệt chứng cớ a?”

Nam nhân râu cá trê hừ nhẹ một tiếng, nói: “Hình Bộ chúng ta phá án vô số, sao lại có thể có quan hệ với quái vật, trái lại Lâm thái phó hoảng hốt vội vã đẩy lên người chúng ta, là có ý gì a?”

“Có bản vương ở đây, ai dám ngay trước trước mặt bản vương huỷ diệt chứng cứ a?” Đúng lúc này, một thanh âm ôn hoà như mộc xuân phong vang lên ngoài cửa, nam tử hoa quý thân mặc cẩm bào chậm rãi bước vào trong thi phòng, trên mặt mang chút tiếu dung, ôn hoà mà lại bình dị gần gũi, người này không phải ai khác, chính là Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách đã lâu không gặp.

Đám người Hoàng Báo và Hình Bộ thấy người nọ tiến vào đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến vương gia thiên tuế.”

“Miễn lễ đi.” Hoàng Phủ Thiên Hách nhìn cũng không thèm nhìn những tên Hình Bộ này, vô cùng tự nhiên di chuyển đường nhìn phiêu lên người Lâm Cửu, lưu lại cho đối phương một ánh mắt ý vị đặc biệt mới nói với những người Hình Bộ vừa đứng dậy, “Có bản vương ở bên cạnh Lâm thái phó nhìn, các ngươi chắc sẽ không cho rằng bản vương thiên vị Lâm Cửu đi, hay là các ngươi cho rằng ánh mắt hoàng thượng có vấn đề, để một người bị tình nghi đến phụ trách án tử?”

“Thuộc hạ không dám.” Thấy vương gia, người Hình Bộ đương nhiên an phận đi không ít, cũng không dám gây sự như vừa rồi, cúi đầu thuận theo đáp lại.

“Vậy còn không mau lui ra?” Hoàng Phủ Thiên Hách tuy là một vị vương gia nhàn tản, nhưng khí chất hoàng gia vương giả vẫn là chân thực, một câu quát nhẹ cũng đủ để người Hình Bộ đều rời đi, không có một câu oán hận.


Thấy một màn này, Lâm Cửu không khỏi âm thầm cảm thán, đúng là hoàng tộc a, giữa người với người sao lại có thể khác nhau lớn như vậy a? Lại nói tiếp, từ lúc trở về Hoàng Thành tới nay cũng không gặp qua Hoàng Phủ Thiên Hách, lại càng không thấy Hoàng Phủ Thiên Hách tìm đến y, sau mới biết được vị vương gia nhàn tản Hoàng Phủ Thiên Hách này ra ngoài dạo chơi rồi, không ngờ Hoàng Phủ Thiên Hách đã trở về.

“Đa tạ vương gia, nếu không phải người đến, ta cũng không biết nên xuống đài thế nào.” Quan hệ giữa Lâm Cửu và Hoàng Phủ Thiên Hách luôn luôn có chút kì quái, là bằng hữu, lại có chút khác với bằng hữu, có quá nhiều nhân tố xen vào, thế cho nên mỗi lần Lâm Cửu gặp Hoàng Phủ Thiên Hách đều có chút không được tự nhiên.

“Muốn cảm tạ ta thì hay nghĩ xem nên tạ ơn thế nào đi, không thể nói suông là xong.” Hoàng Phủ Thiên Hách khẽ cười một tiếng, xoay người nói với đám người Hoàng Báo, “Các ngươi cũng ra ngoài đi, canh giữ bên ngoài đừng để ai tiến vào, ta và Lâm thái phó có chút chuyện cần nói.”

Hoàng Báo nhìn thoáng qua Lâm Cửu, tựa hồ đang chờ ý kiến đối phương, Lâm Cửu cũng không muốn để Hoàng Báo khó xử vì vậy liền gật đầu, đám người Hoàng Báo nhận được mệnh lệnh lập tức rời khỏi thi phòng, trong thi phòng nhất thời chỉ còn lại mỗi Lâm Cửu và Hoàng Phủ Thiên Hách.

“Vương gia muốn nói chuyện gì với Lâm Cửu, ngươi xem ở đây còn nằm ba cỗ thi thể a, không bằng chúng ta đi ra ngoài tìm một nơi thanh tĩnh ưu mỹ thế nào?” Có ai lại ở trong thi phòng nói chuyện phiếm a, thật sự là quá không được tự nhiên, Hoàng Phủ Thiên Hách dù sao cũng đã giúp mình, Lâm Cửu chung quy cũng không thể cự tuyệt lời mời của đối phương.

Hoàng Phủ Thiên Hách khẽ cười cười, xua tay nói: “Ngươi không phải muốn điều tra án sao? Chúng ta vừa nói chuyện vừa tra án là được rồi, nói không chừng bản vương có thể giúp ngươi cái gì đó a.”

Nói xong, Hoàng Phủ Thiên Hách trực tiếp đi đên bên một cỗ thi thể xốc vải che lên, một mùi hôi thối buồn nôn lập tức phả vào mặt, Lâm Cửu nhíu nhíu mày, bịt mũi đi tới bên cạnh thi thể, mới chỉ nhìn một cái tí nữa là phun ra, thực sự là quá buồn nôn a.

Tuy thi thể đã được xử lí, nhưng vẫn còn mùi hư thối, vết thương lớn trải rộng khắp ngực, vết thương dữ tợn đáng sợ như bị móng vuốt sắc bén của dã thú cấu xé, nơi vốn là trái tim giờ đây trống không chỉ còn lại một đống thịt rữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.