Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 147: Chặt đứt


Đọc truyện Cửu Thiên Liên Sinh – Chương 147: Chặt đứt

Phụ thân Lâm Phong của Lâm Cửu là đại tướng quân Hoàng Phủ Đế Quốc, thống lĩnh đại quân Nam chinh Bắc chiến, lập nên vô số chiến công hiển hách, tuy rằng mười năm gần đây Hoàng Phủ Đế Quốc thậm chí cả Xích Thổ Đại Địa đều không có chiến loạn lớn gì, chung quanh đều phơi bày cảnh thái bình thịnh thế, nhưng uy danh của Lâm đại tướng quân vẫn khiến người ta nghe nhiều thành thuộc.

Đi trong phố lớn ngõ nhỏ, cũng thường xuyên có hài đồng muốn được như Lâm Phong đại tướng quân đi chiến trường kháng chiến giết địch, lấy sức lực bản thân chống đỡ trăm vạn đại quân.

Cho dù đã từng sinh ra một công tử ăn chơi trác táng, nhưng cũng không ảnh hưởng được đến hình tượng anh hùng của Lâm Phong tướng quân trong lòng dân chúng Hoàng Phủ Đế Quốc.

Đã từng sống trong thời hiện đại, nên Lâm Cửu không có tấm lòng trung quân như Lâm Phong, Lâm Cửu thậm chí còn không có quá nhiều cảm tình với Hoàng Phủ Đế Quốc, có lẽ nói, y đối với toàn bộ Xích Thổ Đại Địa cũng không có cảm tình nồng hậu gì, bởi vậy y có thể an tâm thoải mái phụ tá Diệt Thiên thống nhất thiên hạ, cũng có thể vì để Diệt Thiên thanh tỉnh lại mà làm địch với quân vương thiên hạ.

Lâm Cửu có thể không quan tâm đến việc từ nay về sau trở thành địch nhân của Hoàng Phủ Đế Quốc, cũng có thể không quan tâm trở thành người mà cả thiên hạ phỉ nhổ, thế nhưng Lâm gia thì không thể không quan tâm, mấy đời Lâm gia chiến đấu cho Hoàng Phủ Đế Quốc nên từ sâu trong xương cốt đã chảy xuôi tư tưởng vinh quang với trung quân, giống như linh hồn của Lâm gia kiên cố mà không thể diệt trừ.

Lâm Cửu càng không thể yêu cầu Lâm gia vì y phản bội quốc gia đầu nhập người khác, điều đó hiển nhiên cũng không thể thực hiện, như vậy so với lấy tính mệnh của Lâm Phong chẳng biết còn khó khăn hơn bao nhiêu.

Mấy đời vinh quang của Lâm gia không thể bị huỷ trên tay y, danh vọng uy danh của Lâm gia ở Hoàng Phủ Đế Quốc lại càng không thể chôn vùi trong tay y, Lâm Cửu có thể nghĩ đến biện pháp duy nhất chính là để người tên Lâm Cửu này thoát li khỏi Lâm gia.

Lâm Cửu bây giờ không phải thực sự là Lâm Cửu, Lâm gia cũng không hề có chút quan hệ với người tên Lâm Cửu này, đến lúc đó Lâm gia sẽ không bị Lâm Cửu này liên luỵ tiến vào trong vòng thị phi tranh chấp, Hoàng Phủ Thiên Niên thậm chí con dân Hoàng Phủ Đế Quốc cũng sẽ không trách tội Lâm gia.

Chỉ có để y hoàn toàn thoát li Lâm gia, hoàn toàn thoát li khỏi thân phận “Lâm Cửu” mới có thể giữ được Lâm gia chu toàn, mà không đến mức bởi vì một mình y sở tác sở vi mà trở thành cái đinh trong mắt Hoàng Phủ Đế Quốc, Trung Thiên Quốc, Tây Sa Thương Ưng Quốc.


Y sẽ đối đầu với ba trong bốn quân vương quyền thế nhất trên Xích Thổ Đại Địa.

Thân phận phía sau những vị quân vương này không chỉ là một danh hiệu hoàng đế, mà còn là chuyển thế của quốc vương sáng lập, của Cửu Thiên Thần Liên từ lúc Xích Thổ khai thiên lập địa, pháp lực vô biên, có thần long thủ hộ, danh hiệu vang dội chói mắt cũng đủ để cho bất kì kẻ nào đều phải kinh hồn táng đảm.

Ánh trăng nhàn nhạt dưới màn trời đêm thu càng tăng thêm sự thanh lãnh, một hồ nước dập dờn sóng gợn tràn ngập cả khoảnh sân, nam tử một bộ bạch y trên mặt đã không còn tiếu nhan lúc chạng vạng, ngồi tựa trong đình ngẩn người ngắm ánh trăng trong sân, mái tóc đen thật dài như dòng nước chảy xuôi xuống ngực, như gốc thuỵ liên trắng thuần giữa trời đêm.

Đôi mắt đỏ tươi khẽ chớp chớp, miêu nhi bộ lông đen mượt từ bên ngoài chạy về, nhẹ nhàng lướt qua khoảnh sân nhảy vào lòng bạch y nam tử, miêu nhi đột nhiên quấy nhiễu khiến Lâm Cửu tỉnh lại, cúi đầu thấy miêu nhi tiến vào lòng mình, khoé miệng nam tử khẽ cong lên.

“Thối miêu nhà ngươi lại vừa chạy đi đâu dụ dỗ tiểu mẫu miêu sao?” Lâm Cửu nhẹ nhàng xoa xoa đầu miêu nhi.

“Meo ô ——” Tiểu thối miêu kháng nghị kêu một tiếng, giống như là nói với Lâm Cửu, sao hắn có thể ra ngoài tìm mẫu miêu cơ chứ.

Tay vo vo cái tai của Tiểu thối miêu, Lâm Cửu đột nhiên cúi đầu vùi mặt vào bộ lông mềm mại mượt mà của Tiểu thối miêu, cho dù không nhìn thấy biểu tình của nam nhân lúc này, cho dù không cảm thấy trên mặt nam nhân chảy xuống bất kì cái gì, Mặc Viêm vẫn nhận ra run rẩy của nam nhân đó, cảm nhận được sâu sắc sâu trong nội tâm Lâm Cửu lúc này truyền đến sự đấu tranh đau đớn âm thầm lặng lẽ…

Nam nhân này sao đột nhiên lại thương tâm như thế?

Mặc Viêm nhu thuận tuỳ ý mặc cho Lâm Cửu ôm, nếu như có thể, hắn rất muốn ngay lúc này biến thành hình người ôm đối phương vào lòng dỗ dành an ủi một phen, thế nhưng hắn không thể, cũng không thể tiếp tục bước sâu vào trong vực sâu tình cảm của nhân loại, giữa hắn và y, vĩnh viễn đều có một khoảng cách không thể vượt qua, xa rộng tựa chân trời góc biển…


Mới sáng sớm, Lâm Xung hôm qua lấy được võ công bí tịch từ chỗ Lâm Cửu vô cùng cao hứng chạy vào sương phòng Lâm Cửu gọi ca hắn dậy ăn điểm tâm, chạy tới viện, Lâm Xung liền thấy vị ca ca tiên tư phiêu dật của hắn cầm một cái chén ngồi chổm hổm trong sân đánh răng, nhìn thấy Lâm Xung, Lâm Cửu miệng đầy bọt trắng chiêu hô hắn.

Lâm Xung sờ sờ cái ót, đối với hành động hoàn toàn không hợp với hình tượng của ca hắn này từ khiếp sợ lúc ban đầu giờ đã tập mãi thành quen.

“Ca, ăn điểm tâm thôi.”

Từ sương phòng đi tới nhà ăn, người một nhà cùng ngồi ăn điểm tâm với nhau, Vân Nhiễm đương nhiên cũng ở đó, hơn nữa còn an vị ngay bên cạnh Lâm Cửu.

Lâm Xung nhớ tới hôm qua nói với phụ thân Lâm Phong về con mèo kia, thừa dịp tất cả mọi người ở đây cũng thẳng thắn nói luôn: “Ca, tối qua đệ đã nói chuyện với cha về con tiểu hắc miêu của huynh, con mèo đó có thể là yêu thú a.”

Nhi tử nhắc tới, Lâm Phong cũng đột nhiên nhớ ra chuyện này, sau đó tiếp lời: “Tiểu Cửu, con tiểu miêu của con từ đâu mà ra, có phải là yêu thú không?”


Lâm Cửu lắc đầu nói: “Tiểu thối miêu của con sao? Là con nhặt được ở trên đường, nó bình thường tính tình hơi thối một chút, nóng nảy một chút, nhưng sao có thể là yêu thú được a? Lâm Xung, không phải là đệ bị móng vuốt của miêu nhi đó cào một cái liền cho rằng nó là quái thú gì đó pháp lực vô biên đi?”

“Không phải…” Mặt Lâm Xung đỏ lên, vội vàng giải thích: “Ca, huynh không biết, yêu thú đều có thể biến hoá thành người, hơn nữa pháp lực vô biên, bọn chúng rất lợi hại, có những yêu thú không tốt, sẽ làm hại con người, hơn nữa thường xuyên cũng có yêu thú lấy hình thú để lừa dối người ta.”

“Đúng vậy, Tiểu Cửu, Lâm Xung chỉ là sợ con bị thương tổn thôi.” Lâm Phong trầm ngâm chốc lát, nói: “Không bằng con ôm con miêu nhi đó đến đây cho Vân Nhiễm xem, xem thử xem nó có phải yêu thú hay không, nếu là yêu thú đương thể có thể biến thành hình người, đến lúc đó cũng dễ nói chuyện với nó, nếu có yêu thú ở bên cạnh để bảo hộ con, đó cũng là chuyện tốt.”

Lâm Phong nói xong, mấy vị mẫu thân cũng vội đồng ý, mặc kệ miêu nhi đó có phải yêu thú hay không, bọn họ cũng vô cùng lo lắng cho Lâm Cửu chuyện y tử mà phục sinh, mất mà lại trở về.

Thân tình tràn ngập yêu thương này, khiến Lâm Cửu cảm thấy ấm áp, nhưng y vẫn bất động thanh sắc, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì.

Vân Nhiễm gật đầu, nói với Lâm Cửu sắc mặt đang có chút quái dị: “Tiểu Cửu, phụ thân và đệ đệ ngươi nói đúng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ngươi nên đi mang con miêu đó đến đây cho chúng ta nhìn đi.”

Vốn chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản, trong sinh hoạt thường ngày cũng không tính cái gì, mọi người cho rằng Lâm Cửu sẽ vui vẻ đáp ứng bọn họ trở về ôm miêu nhi đến đây, “Đằng” một tiếng Lâm Cửu đột nhiên buông bát đũa xuống bàn đứng lên, thần sắc có chút mất tự nhiên nói: “Sao có thể thế được a, mọi người cảnh giác quá mức rồi, miêu nhi của ta chỉ là một con mèo bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả.”

“Con ăn no rồi, cha nương, các người từ từ dùng.”

Nói xong câu đó, Lâm Cửu xoay người trực tiếp bỏ đi, để lại mọi người bên trong bốn mắt nhìn nhau, Lâm Cửu hôm nay làm sao vậy, chỉ là bảo y ôm miêu nhi ra nhìn một cái sao lại mất hứng a.

Hành động của Lâm Cửu khác thường như vậy, hiển nhiên càng dễ khiến người khác hiểu lầm, mà loại hiểu lầm này, nhưng cũng vừa vặn đúng với sự chờ đợi của Lâm Cửu. Chuyện gì có thể để Lâm gia và mình thuận lợi xa cách, giải trừ quan hệ, mà lại khiến người trong thiên hạ tín phục a? Lâm Cửu trong đầu đã có đáp án.


Không được phép có chút do dự nào, cũng không được phép có chút quyến luyến nào, bằng không kết quả chính là lưỡng bại câu thương… toàn quân bị diệt…

Sau khi Lâm Cửu bỏ đi, bầu không khí trong phòng ăn thoáng cái trở nên hơi mất tự nhiên.

Mấy vị phu nhân vội vàng kêu gọi bảo mọi người tiếp tục ăn, nỗ lực vãn hồi cục diện, để bầu không khí không quá mức khó xử, mọi người cúi đầu dùng cơm, trong lòng đều có chút nghi hoặc và lo lắng.

Lâm Phong ngẩng đầu cùng Vân Nhiễm nhìn nhau, tựa hồ cũng nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương.

Sau khi ăn xong, Lâm Phong và Vân Nhiễm ăn ý cùng nhau đi tới thư phòng.

Đóng cửa lại, hai người từng là sư huynh đệ cùng ngồi, có chút trầm mặc.

Cuối cũng vẫn là Vân Nhiễm phá vỡ im lặng, nhấp một ngụm trà, Vân Nhiễm nói với Lâm Phong: “Còn nhớ huynh đã từng nói với đệ. Sau khi Tiểu Cửu trở về tính tính có khác biệt rất lớn so với hai năm trước.”

Bàn tay cầm chén trà của Lâm Phong khẽ run rẩy, thấp giọng nói: “Ngoan hơn nhiều so với trước đây, thông minh, cũng hiểu chuyện hơn, tính tình cũng thay đổi, không tuỳ hứng thích gây sự như hồi trước, ai, nhìn Tiểu Cửu như vậy thật giống như lúc ta còn trẻ, hăng hái, thần thái phi dương.”

“Còn gì nữa?” Vân Nhiễm hỏi.

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn Vân Nhiễm, trong mắt loé ra một tia ngưng trọng: “Sư đệ, rốt cuộc đệ muốn hỏi cái gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.