Đọc truyện Cữu Tháp – Chương 33: Hiển lộ thần công hủy Bích Huyết – Thu hồi Y kinh giải kiếp nạn
Thẩm Như Bích đưa đôi mắt ngầu đỏ vì phẫn hận nhìn quanh và hỏi bằng giọng lạc hẳn :
– Bọn chúng đâu cả rồi?
Túy Lúy Cái đưa mắt nhìn Giác Hải.
Giác hải đại sư cúi đầu chấp tay :
– A di đà Phật! Phải chăng Thẩm đại hiệp muốn hỏi bọn thuộc hạ Bích Huyết bảo? Thể theo đức từ bi của Phật tổ, bần tăng nào dám lạm sát!
Thẩm Như Bích hỏi như gầm lên :
– Mỗ chỉ muốn biết chúng đâu cả rồi?
Kinh ngạc vì sự biến đổi khác thường của đại sư huynh, Tạ Như Hoàng tìm lời khuyên giải :
– Đại sư huynh! Bọn chúng chỉ là hạ nhân nào có tội tình gì? Không lẽ đại sư huynh quên đi lời giáo huấn của ân sư…
Thẩm Như Bích thở hắt ra một hơi :
– Hà…! Ta nào dám quên lời giáo huấn của ân sư, chỉ tại ta giải thích không rõ thôi! Thật ra, ta cần tìm lấy một tên trong bọn chúng!
– Để lầm gì, đại sư huynh?
– Bích Huyết bảo chắc chắn phải có bí thất cho bọn chúng ẩn thân. Là ta muốn nói Đổng Đại Thừa và đôi cẩu nam nữ kia! ý của ta là…..
Túy Lúy Cái nhảy nhổm lên :
– Thẩm lão đại nói chí phải! Để ta đi tìm cho! Ta biết lũ chuột nhắt chạy về phía nào rồi!
Vút!
Trong khi chờ Túy Lúy Cái đưa về một tên thuộc hạ Bích Huyết bảo để giúp họ truy tìm nơi ẩn thân chắc chắn phải có của lũ ác ma, Bệnh Cái đăm chiêu nhìn bọn Chưởng môn nhân đều bị khống chế huyệt đạo.!
Lão bảo :
– Giác Hải! Ngươi phần nào tinh thông y lý, hãy thử tìm hiểu xem họ bị độc thủ như thế nào! Bắt đầu từ Giác Viên, hy vọng y sẽ nhìn được ngươi!
Y lệnh, Giác Hải đại sư tiến đến chỗ Giác Viên đang ngồi với thần tình ngơ ngơ ngác ngác.
Chưa giải huyệt vội, Giác Hải đại sư bắt đầu dò xét mạch tượng của Giác Viên :
– Mạch tượng bình ổn!
Vạch hai mí mắt của Giác Viên, Giác Hải bảo :
– Nhãn quang vẫn bình thường cho dù không tỉnh táo!
Dùng hai ngón tay trỏ và giữa, Giác Hải đại sư bắt đầu thám sát từng kinh mạch của Giác Viên! Đến não thùy huyệt, gần đại chấm, Giác Hải đại sư kêu khẽ :
– Đây rồi! Thủ đoạn không những cao minh mà còn quá tàn độc!
Bệnh Cái lập tức tiến đến xem xét :
– Là kim châm đả huyệt à?
Giác Hải đại sư chậm rãi đứng lên :
– Đây là thủ pháp trên bậc kim châm đả huyệt! Thủ pháp kim châm chế huyệt này, theo bần tăng biết, đã thất truyền từ lâu! Không hiểu tại sao Đổng Đại Thừa lại luyện được thủ pháp độc ác này?
Cũng bước đến và nhìn, Thẩm Như Bích và Tạ Như Hoàng cùng nhìn thấy ở giữa hai huyệt đạo não thùy và đại chẩm của Giác Viên (phía sau đầu) hãy còn nhú ra một phần nhỏ của một kim châm!
Tạ Như Hoàng buột miệng hỏi :
– Chúng ta không rút ra được sao?
Giác Hải đại sư lắc đầu :
– Não thùy và đại chẩm đều được xem là tử huyệt! Với thủ pháp này ngọn kim châm chỉ cách hai tử huyệt với một khoảng cách cực nhỏ! Chúng ta chỉ cần một ít khinh suất khi rút kim châm ra, hậu quả sẽ khó lường! Đó là chưa kể không biết ở đầu bên trong của kim châm có ẩn chứa một độc chất nào không? Nếu có, dù họ không chết vì kim châm chạm vào tử huyệt, họ cũng bị độc chất phát tác dẫn đến tử vong!
Thẩm Như Bích như không nghe bất kỳ lời giải thích nào của Giác Hải đại sư! Vì Thẩm Như Bích sau một lúc ngẫm nghĩ cứ lẩm bẩm :
– Kim châm chế huyệt? Là kim châm chế huyệt ư? Ta như đã nghe có người nói đến rồi thì phải? Kim châm chế huyệt… kim châm chế huyệt.
Tạ Như Hoàng lo ngại :
– Đại sư huynh!
Thẩm Như Bích giật mình :
– Tứ sư đệ gọi ta?
– Phải! Vì đệ nghe đại sư huynh cứ lảm nhảm mãi.
Thẩm Như Bích khẽ thở dài :
– Thế mới biết người đã ngoại tứ tuần như ta vẫn có những lúc mụ mị! Trước kia, khi Giác Hải đại sư phải một lúc lâu mới nhớ đến những gì Vi Thanh và Không Không lão đại sư đã đàm đạo, ta đây cười thầm sự lẫn lộn của đại sư. Hà…! Đến lượt ta, ta cũng vậy! Rồi ai sẽ cười ta đây?
Tạ Như Hoàng chùng giọng :
– Nào có ai dám cười đại sư huynh? Đại sư huynh bị như thế này chỉ là quá đau lòng vì cái chết của tam sư huynh! Bình nhật, đại sư huynh đâu như thế này.
Bộp!
Thẩm Như Bích bỗng vỗ hai tay vào nhau làm mọi người vừa kinh ngạc vừa hoang mang! Họ chỉ hết kinh ngạc khi nghe Thẩm Như Bích hét toáng lên :
– Ta nhớ rồi? Là Dư tam sư đệ nói cho ta nghe về kim châm chế huyệt!
Bệnh Cái nóng nảy :
– Y nói như thế nào?
Còn Giác Hải đại sư thì đưa tay ngăn lại :
– Khoan đã, Thẩm đại hiệp! Là Dư tam hiệp nhắc đến thủ pháp này ư? Bần tăng bất chợt nghĩ đến một quái y cũng ở họ Dư, đã tuyệt tích cho đến nay ngoài sáu mươi năm! Không lẽ Dư tam hiệp chính là…
Thẩm Như Bích gật đầu vài lượt :
– Không sai, không sai! Dư quái y của sáu mươi năm trước chính là vị thân gia hàng thúc bá tổ của Dư tam sư đệ! Và thủ pháp này cũng truyền đến Dư quái y là hết!
Bệnh Cái chun mũi :
– Cái gì là hết? Vậy bọn chúng đang bị điều gì đây? Không phải là kim châm chế huyệt sao?
Giác Hải đại sư cười hiền từ :
– Ý của Thẩm đại hiệp không phải như vậy! Vì thủ pháp này thật sự đã thất truyền! Như đại hiệp vừa nói, bần tăng hiểu như thế này, không biết có đúng hay không? Phải chăng Y kinh có liên quan đến thủ pháp này vốn được tàng chứa ở Dĩ An Viên! Sau đó khi Dĩ An viện bị…
Thấy Giác Hải ngập ngừng không dám nói, Thẩm Như Bích tiếp lời nhưng thật khẽ :
– Đại sư đoán quả nhiên đúng! Khi Dư tam sư đệ được ân sư thụ nhận, có mang theo quyển Y kinh này! Sau khi xem qua, ân sư không nói gì chỉ lẳng lặng trả lại cho Dư tam sư đệ! Đoán được tâm ý của ân sư, từ đó Dư tam sư đệ chỉ dám xem quyển Y kinh đó là một kỷ vật tổ truyền và không bao giờ dám theo Y kinh tập luyện!
Tạ Như Hoàng kêu lên :
– Hóa ra khi bổn viện bị lũ ác ma U Minh hủy diệt, họ Đổng đã âm thầm tìm kiếm bí kíp chân kinh và đắc thủ được Y kinh của Dư tam sư huynh?
Thẩm Như Bích gật đầu :
– Đúng vậy! Kể ra họ Đổng đã nợ Dư tam đệ những hai mối thù!
Tạ Như Hoàng đưa mắt nhìn thi thể của Dư Như Xích và gào lên :
– Tam sư huynh! Đệ nhất định phải báo thù cho sư huynh! Quyển Y kinh kia đệ cũng sẽ thu hồi, tránh cho sư huynh dù đã chết cũng là tội nhân thiên cổ!
Tiếng gào bi thương của Tạ Như Hoàng vừa dứt từ phía xa bỗng có tiếng gào vang trả lại :
– Tạ tứ sư đệ vừa nói gì? Tam sư đệ đã sao rồi? Ai đã giết tam sư đệ?
Thẩm Như Bích nghe khắp người chấn động buộc phải kêu lên :
– Kha nhị sư đệ! Ngũ sư muội đâu, Đông nhi và Ngọc nhi đâu?
Vút!
Như một tia chớp lóe, sừng sững giữa mọi người đương diện là một trang nam nhân tuấn tú!
Chậm hơn trang nam nhân nọ một quãng khá xa: Kha Như Lục, Đoàn Như Hồng Bạch và Tư Đồ Ngọc cùng lần lượt hiện thân!
Đối với những nhân vật đang hiện diện sẵn tại Bích Huyết bảo, sự xuất hiện và thân thủ cực kỳ khinh linh của trang nam nhân nọ đã là một hiện tượng kỳ bí đến quái dị! Và sự quái dị còn tăng lên thập bội khi mọi người mục kích phong thái hoàn toàn trầm ổn của trang nam nhân!
Bởi vì, trong lúc Kha Như Lục và Đoàn Như Hồng Bạch đang có tâm trạng đầy bối rối lên phẫn nộ trước thi thể thảm thương của Dư Như Xích, trong khi Tư Đồ Ngọc dù chỉ một thời gian ngắn ngủi gần gũi Dư Như Xích cũng phải bủn rủn tứ chi vì thảm trạng xảy đến cho họ Dư, trang nam nhân nọ lại hoàn toàn bất động, một sự bất động câm lặng như pho tượng đá!
Trang nam nhân dửng dưng trước cái chết của Dư Như Xích?
Trang nam nhân hoàn toàn xa lạ với họ Dư?
Hoặc trang nam nhân có quen biết họ Dư nhưng cái chết của họ Dư hoàn toàn vô nghĩa đối với trang nam nhân?
Không phải, tuyệt nhiên không phải là như vậy! Động thái của trang nam nhân chỉ có những ai đã là nhân vật từng trải mới thấu hiểu sự thống khổ tột cùng đang xảy đến cho trang nam nhân!
Dù trang nam nhân đang bất động trên nét mặt không có bất kỳ một biểu hiện nào chứng tỏ sự đau khổ nhưng trong thâm tâm lại là những trận cuồng phong bão tố!
Cao niên nhất trong những người đương diện là Bệnh Cái, đến lão cũng phải khâm phục phong thái hoàn toàn trầm ổn, một sự trầm ổn đến khiếp người của trang nam nhân!
Và theo lão đoán, chắc chắn một lúc nữa đây, khi trận cuồng phong bão tố trong lòng nam nhân nọ bộc phát, đó sẽ là một cơn thịnh nộ lôi đình không biết đến thế nào mà lường!
Thế nhưng, cũng chính lão là nhân vật cao niên nhất cũng phải bàng hoàng không thể tả khì lão nhìn thấy trang nam nhân nọ bất ngờ hít mạnh một hơi thật dài, thật dài!
Tiếp đó, lúc trang nam nhân mở miệng phát thoại, âm sắc của trang nam nhân hoàn toàn bình thường, một sự bình thường đến độ quái lạ!
Trang nam nhân hỏi Thẩm Như Bích :
– Đại sư bá! Có phải là do Bích Huyết bảo?
Chung một tâm trạng như Bệnh Cái, Thẩm Như Bích đáp lại trong sự bàng hoàng!
Do đó lời đáp của Thẩm Như Bích rất ngắn gọn :
– Đông nhi! Đúng là Bích Huyết bảo!
Thạch Hiểu Đông, trang nam nhân có phong thái đĩnh đạc khác thường chính là chàng, lại hít thêm một hơi thật dài nữa :
– Bọn chúng phải chăng đã cao bay xa chạy?
Thẩm Như Bích với sự kinh nghi tột cùng đáp :
– Ta…! E rằng chúng hãy còn ẩn nấp quanh đây, một chỗ bí ẩn chúng ta chưa tìm được! Đông nhi…
Thẩm Như Bích định hỏi thêm, để tìm hiểu xem liệu Thạch Hiểu Đông có đang bình tâm tỉnh trí hay không mà có thái độ khác lạ như thế này! Nhưng họ Thẩm chưa kịp hỏi tròn câu, Thạch Hiểu Đông chợt đưa tay ngăn lại! Chàng nhìn vào tòa Bích Huyết bảo sừng sững rồi nói :
– Nếu chúng còn ẩn nấp gần đã chắc chắn Đông nhi sẽ tìm được!
Chàng dứt lời liền bước đến gần hơn nữa, tòa Bích Huyết bảo đồ sộ trước những ánh mắt kinh ngạc của những nhân vật đang quan tâm! Đó là Bệnh Cái, Giác hải đại sư, Thẩm Như Bích, Tạ Như Hoàng và… Tư Đồ Ngọc.
Chỉ có Kha Như Lục và Đoàn Như Hồng Bạch vì quá đau lòng trước cái chết của Dư Như Xích nên không hay biết điều gì!
Những nhân vật đang quan tâm đến chàng lại một phen nữa phải kinh nghi khi nhìn thấy chàng một lần nữa hít một hơi thật dài, dài hơn hai lần trước đó!
Đến khi chân lực đã huy động đủ, chàng trầm giọng bảo mọi người :
– Chư vi xin cẩn trọng!
Cẩn trọng? Tại sao lại cẩn trọng? Cẩn trọng để làm gì? Hay là chàng muốn nhắc nhở mọi người để mọi người lưu tâm, đừng để bọn ác ma Bích Huyết bảo bất ngờ chạy ra, một khi chúng chạy ra chúng chỉ có mỗi một con đường duy nhất mà thôi! Đó là :
chúng phải chết!
Tuy nhiên, không như họ nghĩ, không như họ nghi ngờ, Thạch Hiểu Đông sau khi trầm giọng đề tỉnh mọi người, chàng từ từ nâng cao song thủ và chầm chậm đẩy từ trong người đẩy ra!
Chàng đang hướng về tòa Bích Huyết bảo để phát kình! Phát kình để làm gì?
Đây đâu phải lối để tìm xem bọn chúng ẩn nấp ở đâu như chàng vừa khoa trương. Hay chàng thật sự đã không còn bình tâm tỉnh trí nữa?
Ai muốn nghĩ sao thì nghĩ. Chàng vẫn hành động theo chủ định của chàng!
Và kìa…
Từ song chưởng của chàng, lúc được chàng đẩy ra thật thẳng tay, hai ngọn kình lực khác phàm bất ngờ xuất hiện.
Vù…
Vù…
Hai ngọn kình như đôi thần long dũng mãnh cứ sầm sập lao vào tòa Bích Huyết bảo uy nghi!
Khi còn cách tòa Bích Huyết bảo chừng nửa trượng, đôi thần long kình lực đó chợt xoắn vào nhau, hòa nhập làm một, tạo thành hình một trái núi nho nhỏ!
Trái núi nhỏ đó bắt đầu rú rít lên và lay động liên tục.
U… u…
Vù… vù…
Và trái núi bắt đầu chạm khẽ vào tòa nhà Bích Huyết!
Tòa nhà kiên cố như đang chống lại! Trái núi kình được Thạch Hiểu Đông tiếp tục chi trì, cứ lầm lủi tiến đến tòa nhà.
Rắc… rắc Tòa nhà như bất lực trước sự lấn áp dần dần của trái núi kình, bắt đầu lay chuyển.
Mọi người cùng tròn mắt nhìn tòa nhà phải nghiêng dần phần mái về phía sau!
Chàng khẽ thu bớt chút kình về, tòa nhà mất đi áp lực phải qui hồi nguyên dạng!
Theo đà tòa nhà lại nghiêng về phía trước tạo sự kinh tâm cho mọi người vì sợ tòa nhà phải sụp đổ và đổ ụp vào mọi người.
Khuôn mặt bất động, đôi chân bất động, Thạch Hiểu Đông vẫn không chút sợ hãi cứ lặng lẻ đứng án phía trước mọi người!
Chờ tòa nhà sau khi nghiêng về phía trước nhưng chưa đủ nghiêng để sụp đổ và đứng trở lại theo nguyên dạng trước đó, chàng lại tăng thêm chân lực!
Trái núi hình như được bổ lực lại bắt đầu xô nghiêng tòa nhà về phía sau!
Rắc.. rắc..
Chàng thu kình…
Tòa nhà nghiêng trở lại về phía trước và lần này nghiêng ra nhiều hơn.
Đến lúc này, khi tòa nhà bắt đầu dịch chuyển phần trên để trở lại nguyên dạng, Thạch Hiểu Đông bất ngờ hét lớn :
– Đi!
Theo tiếng hét đanh gọn của chàng, trái núi kình lại lấn áp tòa nhà và tòa nhà phải nghiêng đi nghiêng mãi về phía sau!
Trong khi mọi người chờ đợi tòa nhà kia rồi phải đổ ụp về phía sau, chàng lại quát :
– Nào!
Ào… Ào…
Trái núi kình bất ngờ lùi lại rồi biến mất hẳn, khiến toàn bộ tòa Bích Huyết bảo được dịp đổ nghiêng hẳn về phía trước.
Lần này thì đúng là thậm nguy, cực nguy, chỉ nguy! Bởi, tòa nhà nghiêng như thế này đố tránh khỏi việc phải đổ ụp về phía trước và đương nhiên tòa nhà đổ sẽ đè bẹp mọi người nếu tất cả không nhanh chân nhảy lùi lại thật xa!
Nhưng Thạch Hiểu Đông quả có đởm lược phi phàm nên mới dửng dưng nguyên vị và không sợ tòa nhà đổ thẳng vào chàng!
Mọi người phải một phen sợ mất vía! Khí thế của tòa nhà đang nghiêng về phía trước cứ như có ai đó từ phía sau đang vận lực như chàng để đẩy bật tòa nhà về phía mọi người!
Tư Đồ Ngọc đến lúc này mới hiểu rõ ý đồ của chàng! Nàng không nín nhịn được đành phải bật ra một tiếng kêu như nhắc nhở và cũng chính là như nàng đang thực hiện điều đó chứ không phải Thạch Hiểu Đông đang thực hiện :
– “Di Hoa Tiếp Mộc”!
Không sai, Thạch Hiểu Đông quả nhiên có ý đồ này.
Cùng với tiếng hô hoán không tự chủ của Tư Đồ Ngọc, Thạch Hiểu Đông xem tòa nhà như một ngọn kình đang được đối phương quật thẳng vào chàng, ngay lập tức chàng thi triển thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”.
Ào… Ào…
Rắc… rắc…
Ầm! Ầm! Ầm!
Bằng biện pháp cực kỳ hữu hiệu đó, có thể nói là Thạch Hiểu Đông đã hốt nguyên tòa Bích Huyết bảo và ném nó sang một bên Tòa nhà phải đổ ụp và hoàn toàn vỡ vụn trước thủ pháp và ý định lợi hại của chàng!
Nếu tiếng hô hoán của Tư Đồ Ngọc chưa đủ để đưa Kha Như Lục và Đoàn Như Hồng Bạch trở lại thực tại thì khi cả tòa nhà Bích Huyết bảo gặp phải sự cố độc nhất vô nhị, cả hai không thể không trở lại thực tại.
Cả hai ngơ ngác rồi hoang mang!
Cả hai bừng tỉnh rồi reo hò ầm lên :
– Ảo Ảo Phi Vân U Minh cửu thức quả là thiên hạ đệ nhất công phu?
– Nội lực phi phàm! Một trăm năm mươi năm công phu tu vi quả là nguồn nội lực quán tuyệt nhân trần!
Dù không hiểu hay không muốn hiểu, tất cả mọi người đương diện đều phải hiểu rằng đó chính là một sự thật hiển nhiên không một ai có thể chối cãi được! Một sự thật độc nhất vô nhị của võ lâm đương đại!
Thế nhưng, chàng không trông chờ được mọi người tán dương!
Chàng làm cho họ mau chóng trở lại thực tại bằng một câu nói rất minh bạch :
– Bọn chúng không ẩn nấp ở đây! Nếu có, chúng phải chạy ra!
Mọi người nghe thế cùng đưa mắt nhìn bãi trống trước mặt, nơi mới đó không lâu đã từng là tòa nhà Bích Huyết bảo nguy nga! Giờ đây, ở nơi đó đến một bóng người cũng không thấy xuất hiện!
Một âm thanh từ xa đưa đến :
– Có đây rồi! Ta đã đưa được một tên thuộc hạ Bích Huyết bảo về đây rồi! Ôi chao!
Túy Lúy Cái vừa quay trở lại với một tên Bích Huyết bảo môn hạ! Và cả hai hoàn toàn ngơ ngác vì không còn nhìn thấy tòa Bạch Huyết Bảo đâu nữa.
Vắn tắt ít lời giải thích cho Túy Lúy Cái nghe những gì vừa xảy ra, Thẩm Như Bích bắt đầu tra vấn tên thuộc hạ Bích Huyết bảo :
– Như ngươi biết, ở đây có bí đạo hoặc bí thất nào không?
Tên nọ hãy còn bàng hoàng trước một sự việc hoàn toàn khó tin nên cứ lắp bắp :
– Tiểu nhân… tiểu nhân…
– Có hay không có?
Thẩm Như Bích khẽ nạt khiến gã tỉnh hồn :
– Có… có một bí đạo!
– Ở đâu?
Hắn đưa tay và chỉ loạn trên nền nhà Bích Huyết bảo :
– Ở… có thể là ở đây hoặc ở kia! Tiểu nhân không biết nữa! Phải chi tòa nhà vẫn còn tiểu nhân có thể chỉ đích xác.
– Hừ! Nếu còn tòa nhà chẳng phải ngươi sẽ lợi dụng những cơ quan ám tàng để tìm đường lẩn trốn sao?
Hắn bối rối :
– Cái đó… cái đó…
Túy Lúy Cái vỗ vào vai hắn :
– Này, chất độc mà ta vừa cho ngươi uống không phải loại độc được tầm thường đậu! Ngươi không muốn giải dược ư?
Hắn kinh tâm :
– Lão nhân gia…
Túy Lúy Cái phì cười :
– Ta đã hứa quyết không nuốt lời! Nào! Lối vào bí đạo ở đâu?
Hắn nhanh tay chỉ :
– Ở chỗ đó!
Nhìn thấy chỗ hắn chỉ chính là một vuông đá lát như bao vuông đá khác, Túy Lúy Cái cười lạnh :
– Làm sao ngươi nhận ra đó là lối vào bí đạo?
Hắn sợ sệt :
– Đó là vuông đá thứ tư tính từ ngoài tính vào! Và là thứ ba từ tả sang hữu!
– Thật không?
– Phải! Tiểu nhân nào muốn bị lão nhân gia hại chết?
Túy Lúy Cái hất hàm :
– Ngươi tự đến và nhấc vuông đá sang một bên! Thực hiện xong, ta lập tức trao giải dược cho ngươi!
Hắn xăng xái :
– Được! Tiểu nhân sẽ thực hiện ngay, chỉ mong lão nhân gia…
Túy Lúy Cái gật đầu :
– Ngươi yên tâm! Bình sinh Túy Lúy Cái ta chưa bội tín bao giờ!
Hắn bước vội đến và khom người vỗ mạnh vào vuông đá hai lượt.
Binh! Binh!
Qua âm thanh vọng lại, cho thấy dưới phiến đá chính là bí đạo vì âm thanh cứ âm âm mãi.
Hắn quay lại nhìn mọi người không hiểu để làm gì.
Rồi hắn lại vỗ vào vuông đá một lần nữa thật mạnh cùng với tiếng gầm giận dữ :
– Chết này!
Ầm!
Vuông đá vỡ vụn và từ phía dưới phun bắn lên từng cuộn vân vụ màu lam tuôn mịt mù.
Thạch Hiểu Đông kịp kêu lên :
– Độc vụ! Mau bế khí!
Vút!
Chàng lao vào vầng độc vụ màu lam!
Có tiếng cười ngạo mạn của tên kia vang ra :
– Ha… ha… ha…! lão cái thối tha định lừa phỉnh ai vậy? Độc của lão là độc giả, độc của bổn bảo mới là độc thật! Ha… ha… Oa!
Mọi người nghe hắn đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, biết ngay là hắn vừa bị Thạch Hiểu Đông hạ thủ!
Sau âm thanh đó, giữa vầng độc lam vụ hoàn toàn im lặng! Và Thạch Hiểu Đông cũng không thấy xuất hiện!
Có tiếng Tư Đồ Ngọc khẽ kêu lên :
– Thạch huynh có tấm thân bách độc bất xâm! Có ngại là ngại cho những vị Chưởng môn không thể nào bế khí?
Vút!
Thạch Hiểu Đông bất ngờ xuất hiện! Như đã nghe những gì Tư Đồ Ngọc vừa nói, chàng nhanh nhẹ đưa chín vị Chưởng môn nhân ra khỏi phạm vi của độc lam vụ!
Sau đó, chàng trao cho Thẩm đại sư bá một quyển kinh sách cũ nát.
– Bí đạo ăn thông đến triền núi! Bọn chúng đã thoát từ lâu! Đông nhi nhặt được vật này, có lẻ bọn chúng đánh rơi trong lúc chạy!
Buồn vì tin này nhưng Thẩm Như Bích lại mừng khi cầm lấy quyển kinh sách :
– Là Y kinh của Dư gia?
Đưa cho Giác Hải đại sư, Thẩm Như Bích nói :
– Đại sư! Bọn họ có cơ hội phục hồi nguyên trạng! Chỉ cần chờ diệu thủ của đại sư mà thôi!?
Xem qua khắp lượt, Giác Hải đại sư thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
– A di đà Phật! ổn rồi, độc lam vụ vừa rồi là tiêu hồn độc và cũng là khắc tinh của thất hồn độc do Đổng Đại Thừa dựa theo Y kinh hạ thủ vào người bọn họ! Bần tăng chỉ cần rút những mũi kim châm là xong!
Nhân họa đắc phúc chín vị Chưởng môn nhân lần lượt khôi phục thần trí lẫn võ công!
Nhìn thấy Giác Hải, Giác Viên biến sắc lo sợ!
Sau đó tự nhiên Giác Viên nói ra lời :
– Sư huynh, à không… Phương trượng! Đệ tử tự biết tội, xin được hồi sơn, tự giam mình vào Sám Hối Động!
Giác Hải khoan nhân, gật đầu :
– A di đà Phật! Phật tổ từ bi sẽ tha thứ cho những ai sớm nhận ra lỗi lầm và phục thiện. Hay lắm! Sư đệ có thể tự hồi sơn! Ta mong sư đệ đừng để ta phải thất vọng!
Giác Viên cúi đầu lạy tạ và quay người bỏ đi!
Đàm Vô Luận phái Tuyết Sơn và Cổ Bất Nghị phái Thanh Thành gọi với theo :
– Đại sư chậm chân đã!
Cả hai đưa mắt nhìn mại người, lần lượt nói :
– Sau sự biến này, Đàm mỗ hết cả hứng thú! Nay xin từ biệt, Đàm mỗ từ nay sẽ thoát ẩn giang hồ.
– Ân cứu mạng này kiếp sau Cổ Bất Nghị nguyện đáp trả! Cáo biệt!
Vút! Vút!
Nhìn bọn nọ ba người phải thất thểu bỏ đi, những người còn lại càng thêm căm phẫn U Minh giáo và nay có thêm Bích Huyết bảo.