Đọc truyện Cữu Tháp – Chương 24: Cục diện đổi thay kế nguy ngập – Đệ nhất ác ma nhất độc tâm
Bên ngoài ngôi hoang miếu tất cả đều vắng lặng! Chỉ trừ đôi tuấn mã chốc chốc lại giẫm chân thình thịch khiến cỗ xe buộc phía sau phải lay động.
Đêm buông xuống càng lúc càng dầy và không gian càng thêm tĩnh mịch.
Canh ba vừa điểm, từ tít ngoài xa có tiếng còi tre bất ngờ vang lên.
Te… te… t… e…
Từ trên nóc hoang miếu, một âm thanh trầm hùng liền vang ra và âm thanh ngỡ như đi xa đến vài dặm :
– Tây Môn phu nhân! Như đã ước hẹn, chỉ một mình phu nhân và người cần trao đổi được quyền tiến vào! Cỗ kiệu và kiệu phu Hắc Bạch Chấp Pháp Lệnh Bài bốn vị lập tức dừng lại!
Âm thanh già nua từ một nơi bên ngoài hoang miếu khá xa ngay tức khắc đáp lại :
– Lão thân và cỗ kiệu không bao giờ rời xa nhau! Vũ Văn Mộ Điền! Nếu ngươi muốn tiến hành việc trao đổi người hãy mau hủy bỏ điều kiện quá đáng của ngươi.
Tiếng nói từ nóc hoang miếu chính là do Vũ Văn Mộ Điền phát ra cũng được đáp trả không nhân nhượng.
– Nếu phu nhân đã rõ mỗ chính là Đại Ngạc Vương, ác danh không kém gì phu nhân, hẳn phu nhân cũng phải biết thủ đoạn của mỗ trước kia như thế nào! Mỗ lập lại, phu nhân lập tức rời kiệu và đưa Thanh Mộc đao trưởng tiến đến đổi người.
Lão phu nhân Thái giáo chủ U Minh giáo cười phá lên :
– Ha…ha… ha! ác danh của Đại Ngạc Vương năm xưa như thế nào đương nhiên lão thân phải biết! Đồng thời lão thân còn biết được tận tường rằng Đại Ngạc Vương trước mặt tiên sư đã lập thệ và lời thề đó chắc chắn Đại Ngạc Vương không thể nào quên! Ha… ha… ha…
– Câm ngay, Lâm Tử Hà!
Từ nóc hoang miếu một giọng quát lanh lảnh của nữ nhân bỗng vang lên và nữ nhân do càng quát càng phẫn nộ :
– Từ khi ngươi và Tây Môn Đạo lừa dối gia sư, định tâm chiếm lấy Họa Tháp Đồ, và chân kinh Đông Hải Nhất Thốn chỉ, gia sư đã có lệnh trục xuất hai ngươi ra khỏi môn hộ. Ngươi không được mở miệng ra là gọi người bằng gia sư hoặc tiên sư.
Tiếng cười của mụ Thái giáo chủ Lâm Tử Hà liền nín bặt. Thay vào đó mụ rít lên :
– Tư Đồ Ngọc! Ngươi nói năng nên giữ lễ độ. Bất quá ngươi chỉ là di ý truyền nhân của mụ ni Đông Hải. Khôn hồn ngươi đừng nên xen vào.
Vũ Văn Mộ điền bất ngờ cười rống lên :
– Ha… ha… ha…! ngươi nói sai rồi, Lâm Tử Hà! Dù chỉ là di ý truyền nhân, nhưng tệ chủ nhân vẫn đường đường là Đảo chủ Đông Hải đảo với một di mệnh: thanh lý môn hộ. Người nói năng nên giữ lễ phải là ngươi mới đúng.
Song phương tuy ở một khoảng cách đủ để không nhìn thấy nhau qua màn đêm đen nhưng việc đối thoại vẫn cứ tiếp diễn! Mụ Lâm tử Hà chợt rít lên :
– Vũ Văn Mộ Điền! ngươi còn muốn tiến hành đổi người nữa không?
Vũ Văn Mộ Điền lập tức đáp lại :
– Đương nhiên rồi!
– Hừ! Vậy bất tất phải phí lời! Đổng Đại Lâm đâu?
Vũ Văn Mộ Điền bảo :
– Bên trong cỗ xe song mã ngay phía trước miếu.
– Làm sao lão thân biết đây không phải ngụy kế của ngươi?
Vũ Văn Mộ Điền cười miệt thị :
– Không phải ngươi vừa nhắc đến chuyện Đại Ngạc Vương ta đã lập thệ trước mặt Đông Hải thần ni sao? Ngươi đừng quá đa nghi!
– Hừ! Tin người thì nên tin nhưng phòng người vẫn nên phòng! Bảo Đổng Đại Lâm lên tiếng thử nào?
Vũ Văn Mộ Điền liền đáp ứng :
– Cho gã lên tiếng đi, Thẩm đại hiệp!
Ngay tức khắc từ trong cỗ xe song mã có tiếng kêu cầu cứu của Đổng Đại Lâm :
– Lão phu nhân…
Không nghe Đổng Đại Lâm kêu nữa, mụ Lâm Tử Hà quát hỏi :
– Ngươi đã làm gì y?
Vũ Văn Mộ Điền bồi đáp :
– Ngươi yên tâm. Khi đưa tin cho ngươi Mộ Điền ta đã ghi rõ: Thanh Mộc đạo trưởng nếu bị bất kỳ tổn hại nào, Đổng Đại Lâm sẽ chịu chung số phận! Đến lượt ngươi đó! Thanh Mộc đạo trưởng đâu?
– Ngay bên cạnh lão thân, bên trong kiệu!
– Ngươi còn chờ gì nữa mà không đưa người ra khỏi kiệu?
Mụ Lâm Tử Hà đáp :
– Lão thân đã nói rồi! Người có tuổi như lão thân không thể không ngồi kiệu.
– Được! Ngươi xem đây!
Ầm!
Cách ngôi hoang miếu chừng mười trượng, một tiếng nổ vang trời bỗng xé toang màn đêm!
Có tiếng kêu thất thanh của mụ Lâm Tử Hà :
– Vu Hồi Lân Hỏa Đàn!
Vũ Văn Mộ Điền cười rộ lên :
– Ha… ha… ha… Kể ra ngươi cũng có chút kiến thức! Không sai! Hoặc là đổi người ngươi phải tự thân đưa Thanh Mộc đạo trưởng tiến vào! Hoặc ngươi làm khác đi, đừng trách Vũ Văn Mộ Điền ta không báo trước.
Mụ Lâm Tử Hà hậm hực :
– Hừ! Thủ đoạn khá cao minh đó. Tuy nhiên ngươi đừng quên một điều. Bọn ngươi cần Thanh Mộc lão đạo nhiều hơn là lão thân cần Đổng Đại Lâm!
Vũ Văn Mộ Điền cười khanh khách :
– Ngươi nói có thật tâm không vậy? Hay lắm! Thẩm đại hiệp nghe đây! Mụ đã không cần gã họ Đổng nữa, Thẩm đại hiệp mau giết gã đi.
Mụ Lâm Tử Hà gào lên the thé :
– Ngươi dám!
Vũ Văn Mộ Điền cười lạnh :
– Ngươi sao rồi? Hừ! Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang cần gì ở Bích Huyết bảo!
Mụ Lâm Tử Hà lên tiếng với giọng nói mất đi uy thế :
– Ngươi biết những gì chứ?
– Không nhiều lắm đâu! Và ta khuyên ngươi chớ nên mơ mộng hão huyền! Dù là kiếm quyết của Bích Huyết kiếm ở Bích Huyết bảo hay bất kỳ khẩu quyết kinh văn nào của môn phái nào, cũng không thể thay thế một chiêu Cửu Môn U Minh chưởng mà bọn ngươi hãy còn khiếm khuyết.
– Đổng Đại Lâm đã nói tất cả cho ngươi nghe rồi sao?
– Lời ta nói đã hết! Nếu ngươi vẫn còn giữ ý định đổi lại kiếm quyết Bích Huyết kiếm của Đổng Đại Thừa ngươi mau mau tiến hành việc đổi người thì hơn.
Đúng lúc đó, khi mụ Lâm Tử Hà còn đang phân vân không biết làm cách nào để tránh việc liều lĩnh là tự thân đưa Thanh Mộc đạo trưởng tiến vào, vì mụ vẫn sợ lầm phải kế trá ngụy của Vũ Văn Mộ Điền đã một thời nổi đanh là Đại Ngạc Vương, có một âm thanh khẩn trương từ xa đưa đến tai mụ :
– Lão phu nhân chậm chậm đã! Có tin cấp báo của Giáo chủ đưa đến!
Cùng lúc đó, có một bóng người từ bên dưới bỗng lao nhanh lên nóc hoang miếu.
Vút!
Vũ Văn Mộ Điền nhận dạng được ngay liền hạ thấp giọng hỏi :
– Có tin gì sao, lão Túy Lúy?
Túy Lúy Cái vội vàng thì thào :
– Tệ Bang chủ có lệnh: mọi kế sách phải đình lại ngay và lập tức đi đến Dĩ An viện.
Vũ Văn Mộ Điền sửng sốt :
– Thế này là thế nào? Tại sao…
Vũ Văn Mộ Điền còn đang nói dở, tràng cười cực kỳ đắc ý của mụ Lâm Tử Hà bất ngờ vang lên :
– Ha… ha… ha…! Vũ Văn Mộ Điền ngươi muốn làm gì Đổng Đại Lâm thì làm!
Lão thân không cần trao đổi nữa.
– Ngươi nói như thế hàm ý gì?
Mụ Lâm Tử Hà đáp :
– Hàm ý gì ư? Ngươi cứ xem sẽ rõ!
Có tiếng Giác HảI đại sư kêu lên :
– A di đà Phật! Mau ngăn mụ lại. Mụ định hạ sát Thanh…
Lời của Giác Hải đại sư chưa dứt tiếng rú thất thanh của Thanh Mộc đạo trưởng bỗng vang lên che lấp đi :
– A… a…! Hự!
Tiếp đó, mụ Lâm Tử Hà còn gầm lên phẫn nộ :
– Tiểu Mai! Hành động đi! Giết hết, không cần phải gượng nhẹ!
Vũ Văn Mộ Điền đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác! Lão chưa biết phải hành động như thế nào bỗng nghe Tư Đồ Ngọc gọi rối rít :
– Phát động Vu Hồi Lân Hỏa đạn nhanh lên!
Lão Đại Ngạc Vương hành sự theo phản ứng vừa có.
Ầm! Ầm! Ầm!
Quá hiểu rõ uy lực và tài phát động Vu Hồi Lần Hỏa Đoạn của lão Vũ Văn Mộ Điền, mụ Lâm Tử Hà gào lên :
– Vòng sang hai bên! Tận lực thi triển khinh thân pháp! Đừng để chúng có dịp tẩu thoát!
Nhiều bóng nhân ảnh liền ẩn hiện theo bóng đêm lần lượt xuất hiện ở hai lên ngôi hoang miếu.
Nhận ra đó là bọn Cửu Môn Hộ Pháp với bốn gã Hắc Bạch Chấp Pháp Lệnh Bài đang được ả Tây Môn Tuyết Mai điều động lao đến, Tư Đồ Ngọc thêm khẩn trương.
Nàng hét vọng xuống :
– Thẩm đại bá và mọi người mau y kế hành sự mau!
Nàng chưa dứt tiếng thét cỗ xe song mã liền băng băng lướt đi nhắm vào bọn U Minh giáo đang lao đến phía tả.
Lọc… cọc… Lọc… cọc…
Ngay tức khắc, từ giữa cỗ xe chợt phát lên một vầng lửa đỏ au.
Ầm! Ầm!
A… a…
Hự!
Đúng lúc vầng lửa đỏ hiển hiện toàn bộ ngôi hoang miếu chợt phát hỏa.
Ào… Ào…
U… u… u…
Toàn trường liền được ánh hỏa quang soi chiếu cho thấy có vài bóng người thản nhiên lao vào ngôi hoang miếu đang phát hỏa càng lúc càng dữ dội!
Mụ Lâm Tử Hà đoán được kế sách của đối phương vội vận lực ra lệnh :
– Bên trong có săn địa đạo! Tiểu Mai! Mau mau dập lửa và truy sát chúng.
Tiểu Mai vội phẩy tay.
Bọn U Minh giáo vào lúc này chỉ còn lại mười hai người, kể cả ả Tây Môn Tuyết Mai tất cả cùng bao quanh ngôi hoang miếu và tận lực dùng Cửu Môn U Minh chưởng quật vào.
Vù… vù…
Ào… Ào…
Chúng định quật đổ ngôi hoang miếu.
Tuy nhiên ngôi hoang miếu chưa kịp đổ thì từ tứ phía lại có nhiều tiếng nổ như sấm đều vang lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
– Hự! Hự!
Tiểu Mai thảng thốt nhảy lùi lại :
– Ngoại tổ mẫu! Bên ngoài hãy còn Vu Hồi Lân Hỏa Đoạn!
Mụ Lâm Tử Hà không hiểu cũng lao vào từ lúc nào! Tiểu Mai vừa dứt lời Mụ bất ngờ tung chưởng quật mạnh vào ngôi hoang miếu.
Vù… vù…
Ào… Ào…
Khi ngọn kình thập phần uy mãnh của mụ sắp chạm vào ngôi hoang miếu, cũng chính mụ tiếp tục ra tay.
Hướng sang một bên, mụ vận dụng song thủ và thi triển thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”.
Ào… Ào…
Theo thủ pháp cực kỳ chuẩn xác của mụ, toàn bộ ngọn kình Cửu Môn U Minh chưởng trước đó liền ngoặt sang một bên.
Ngay lập tức ngôi hoang miếu đang chịu một áp lực đến từ phía trước, giờ lại đổi sang phương hướng khác, mọi cấu kết không lấy gì làm vững chắc của ngôi hoang miếu đã hoang phế từ lâu liền rệu rã ngã xuống.
Ầm!
Rào… rào…
Sự đổ vỡ của ngồi hoang miếu còn kéo theo những tiếng Vu Hồi Lân Hỏa đạn phát nổ.
Ầm! Ầm!
Bọn U Minh giáo còn lại theo gương lão phu nhân của chúng đã kịp thời lùi lại thật xa.
Chờ khi không còn tiếng động nào nữa, mụ Lâm Tử Hà buông lệnh :
– Tìm địa đạo đi!
Vút! Vút!
Hàng loạt những bóng người lao ào vào đống đổ nát!
Và lập tức, đất đá bị bọn chúng hất bay ào ào về phía sau.
Ào… Ào…! Ầm!
Rào… rào…! Bung!
Không bao lâu, nền của ngôi hoang miếu được bọn chúng dọn quang!
Một tên Hắc Bạch Chấp Pháp Lệnh Bài kêu toáng lên :
– Cửa địa đạo đây rồi!
Hắn gấp rút lập công, vừa đạp bật cánh cưa vừa lao nhanh vào!
Ầm!
A… a…
Tất cả còn lại đều rúng động khi thấy đồng bọn mới đó đây phải thảm tử.
Mụ Lâm Tử Hà rít giận dữ :
– Lại là Vu Hồi Lân Hỏa Đoạn của lão Vũ Văn! Hừ! Muốn phát động chắc chắn hắn phải ở khá gần! Bọn chúng chưa chạy xa đâu!
Mụ đưa tay chỉ vào một gã kiệu phu :
– Ngươi! Chui vào đi!
Thấy gã chần chừ có vẻ hoảng sợ, mụ khuyến dụ :
– Tìm được bọn chúng, lão thân lập tức bảo Giáo chủ truyền cho ngươi chiêu thứ hai trong Cửu Môn U Minh chưởng!
Nghe có thưởng, gã tối mắt.
Gã lập tức lao vào địa đạo.
Ầm!
Mụ Lâm Tử Hà chỉ gã kiệu phu còn lại :
– Đến lượt ngươi! Vào đi!
Gã rụng rời tay chân vì biết khó tránh bị thảm tử như đồng bọn.
Mụ quắc mắt :
– Lão thân vừa nói gì, ngươi không nghe à?
Gã kinh tâm và lắp bắp :
– Lão phu nhân! Thuộc hạ… thuộc hạ…
Mụ rít lên lạnh lùng :
– Đồ vô dụng!
Vù…
Ầm!
Oa!
Hạ sát gã xong, mụ đưa mắt nhìn một ả trong Cửu Môn Hộ pháp :
– Ngươi được lão thân ưu ái, đặt đứng đầu hàng Hộ pháp! Đến lượt ngươi vì lão thân mà báo đáp! Vào đi!
Ả nọ thừa biết hậu quả sẽ như thế nào nếu trái lệnh! Ả hy vọng đi vào địa đạo may ra còn có đường sống, hơn là nhận lấy cái chết tức khắc từ tay lão phu nhân.
Ả đáp ứng :
– Tuân lệnh!
Ầm!
Mụ như toé hung quang :
– Vũ Văn Mộ Điền! Lão thân nếu bắt được ngươi, quyết phanh thây muôn ngàn mảnh vụn.
Mu lại rít :
– Tam Hộ pháp!
Ả nọ nghe lệnh, sắc diện hoàn toàn tái nhợt! Ả bước đi với thân hình run lên cầm cập!
Mụ quắc mắt :
– Ngươi…
Ả nọ kinh hoảng vội tung người lao bừa vào địa đạo.
Vút!
Ầm!
Mụ Lâm Tử Hà giận đến tóc tai dựng ngược. Mụ chỉ một lúc ba ả nữ Hộ pháp :
– Đệ ngũ, Đệ lục, Đệ bát! Đi! Đông người vẫn hơn một người.
Ba ả nọ vừa vận dụng kình lực vào song thủ vừa tung người lao đi.
Vút! Vút! Vút!
Khá lâu sau đó không nghe tiếng Vu Hồi Lân Hỏa đạn vang ra, mụ Lâm Tử Hà nở một nụ cười hiểm độc :
– Có thế chứ! Bọn chúng sẽ được nếm thủ đoạn của lão thân.
Mụ phẩy tay như muốn ra lệnh cho ả Tiểu Mai và hai ả Hộ pháp còn lại theo mụ đi vào địa đạo.
Nhưng đúng lúc đó, từ nơi sâu thẳm của địa đạo có một tiếng động âm âm vang ra :
B… u…n…g…!
Không bao lâu, một ả Hộ pháp khi nãy đã chui vào giờ chui ngược trở ra với thân hình đầy huyết tích.
Vừa nhìn thấy mụ Lâm Tử Hà, ả gắng gượng kêu lên :
– Bên trong hãy còn Vu Hồi Lân Hỏa… Hự!
Mụ bực dọc :
– Hừ! Đúng là đồ vô dụng! Đằng nào cũng chết, sao ngươi không tiếp tục đi sâu vào và làm giảm nguy cơ cho người phái đi sau!
Ầm!
Ả đã chết nhưng mụ vì phẫn hận vẫn tung kình khiến á phải tan xương nát thịt.
Hành vi bất cận nhân tình của mụ khiến hai ả Hộ pháp còn lại phải kinh tâm động phách.
Tuy thế, kiếp nạn của hai ả vẫn không tránh khỏi :
– Thất, Cửu! Hai ngươi đi đi!
Hai ả thất sắc cùng lắp bắp kêu lên :
– Lão phu nhân xin… xin nghĩ lại.
– Thời khắc đã qua lâu, thuộc hạ… thuộc hạ cho rằng…
Mụ quắc mắt :
– Ngươi cho rằng thế nào?
Ả nọ thu hết đởm lược hy vọng lão phu nhân nghe lọt tai :
– Bọn chúng giờ này có lẽ đã cao chạy xa bay! Chúng ta cố đuổi theo cũng vô ích.
Mụ gằn giọng hỏi lại :
– Ngươi nghĩ thế thật sao?
Ả nọ cảm nhận có điều bất ổn nhưng không thể không đáp :
– Thuộc hạ nghĩ như vậy?
Mụ cười sằng sặc :
– Ha… ha… ha! Người có thể bảo lão thân làm điều này điều nọ ư, chưa đến lượt ngươi đâu!
Ả nọ bước lùi, kinh hoàng kêu lên :
– Lão phu nhân…
Mụt rít qua kẽ răng :
– Ngươi còn chờ lão thân ra tay sao?
Ả nọ bật khóc :
– Mong lão phu nhân thương tình! Thuộc hạ…
Ả quỳ thụp xuống vừa nài nỉ vừa lết dần đến chỗ mụ.
Mụ gắt :
– Ngươi vẫn chưa tự xử sao?
Biết mụ đã quyết tâm, ả nọ vừa khóc vừa đưa tay cao hơn đầu :
– Đại ân của lão phu nhân, kiếp sau thuộc hạ nguyện báo đáp.
Ả chớp động hữu chưởng! Nhưng không phải để quật vào đầu ả mà là quật thẳng vào đan điền mụ ác ma :
– Tự xử này!
Vù…
Tiểu Mai kinh tâm :
– Ngoại tổ mẫu Mụ Lâm Tử Hà cười như ma rú :
– Chưa đến lượt ngươi đâu! Ha… ha… ha Ầm!
Oa!
Phịch!
Như đã lường trước, mụ lập tức hạ thủ ả nọ trước khi ả kịp gây phương hại đến mụ.
Sau đó mụ nhìn ả Hộ pháp còn lại :
– Ngươi thế nào? Tuân lệnh lão thân để còn đường sống hay định làm phản như tiện tỳ kia?
Ả bật thét lên :
– Mụ xú bà! Ta không ngờ mụ lại ác độc đến vậy! Dù có làm ma ta quyết không tha mụ!
Ầm!
Phịch!
Ả nọ đã tự xử rồi, mụ Lâm Tử Hà vẫn còn chưa hả giận!
Mụ vung tay xuất kình quật vào thi thể của ả!
Ầm!
Mục kích toàn là chuyện bi thảm, Tiểu Mai sau cùng phải buột miệng hỏi :
– Tất cả đều thiệt mạng, chúng ta phải làm gì đây, ngoại tổ?
Mụ bỗng dưng bật cười :
– Ha… ha… ha…! Chết thì chết, để làm gì bọn vô dụng đó? Tiểu Mai! hài tử có biết toàn bộ Cửu Môn Tử lệnh bài đã lọt vào tay chúng ta rồi không?
Tiểu Mai kinh ngạc nhìn sững ngoại tổ mẫu.
Mụ cười lớn hơn :
– Ha… ha… ha…! Chúng ta sẽ là bá chủ võ lâm! Quần hùng rồi phải thuần phục chúng ta. Ha… ha… ha…
Ngưng tràng cười, mụ bảo :
– Tiểu Mai! Từ nay trở đi hài tử hãy gọi lại cho đúng và gọi ta là nội tổ mẫu! Phụ thân của hài tử từ nay không cần phải ẩn mặt giấu tên nữa! Ha… ha… ha…! Võ lâm Trung Nguyên sẽ nằm trong lòng bàn tay của chúng ta, của Tây Môn đệ nhất gia! Ha… ha… ha..
Cao hứng về điều này, mụ và Tiểu Mai bỏ đi như không cần truy sát bọn người Vũ Văn Mộ Điền nữa! Và cả hai không hề biết từ cỗ xe song mã, gã Đổng Đại Lâm đang lóp ngóp chui ra.