Đọc truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát – Chương 19: Quả Thực Ngốc Nghếch Thật
Không thể được, nhất định không được xấu hỗ, càng xấu hỗ ngại ngùng trước mặt đàn ông thì anh ta sẽ càng nảy sinh cảm giác muốn chỉnh phục.
Trong lòng cô tự cỗ vũ chính mình như vậy, thay vì lùi bước nhún nhường thì ngược lại cô còn chủ động vươn tay móc ra đằng sau cổ Tư Lệ Đình.
“Thật sự rất đẹp trai.” Lời này cô nói ra quả thực không làm anh phật lòng, ngũ quan của anh có đường nét vô cùng thanh tú và sâu sắc, một vẻ đẹp xuất chúng hơn người.
“Ha ha…” Tư Lệ Đình cười rạng rỡ, ôm lấy eo thon đỡ cô lên xe.
Thân thể bị nhét vào ghế sau xe, ký ức lúc trước lại ập đến, Tô Cẩm Khê toàn thân bắt giác run lên, trong tiềm thức muốn nói nhưng lại thốt không lên lời.
Hậu quả của cô không lên tiếng lần trước là phải chịu lực đạo của anh này dày vò, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cô chủ động ôm lấy eo anh.
Vào những lúc như thế này kiểu phụ nữ ngây ngô ngốc nghếch nên chủ động trước một bước chứ không phải là bỏ chạy đúng không?
“Chú ba…” Cô ngại ngùng, bản thân nói ra câu gì đó đáng ghét, lập tức bị đôi môi của ai đó chặn lại trước khi nói hết câu.
Tô Cẩm Khê làm sao có thể biết rằng chính cái cách cô nửa từ chối nửa mời gọi đó là sự cám dỗ lớn nhất đối với anh chứ? Tư Lệ Đình sớm đã nảy ra ý tưởng này ngay khi cô chủ động nắm cánh tay của mình rồi.
Tô Cảm Khê mở to mắt, cảm thấy bản thân đã trở nên ngu xuẩn như vậy rồi, sao lại khác với những gì đã nói trên mạng vậy chứ?
Đàn ông không phải là đều ghét kiểu phụ nữ ngây ngô ngốc nghéch và hám tiền của sao?
Liệu có phải cách làm của cô vẫn còn non quá không?
Cô không còn đếm xỉa đến nó nữa!
Tô Cảm Khê không đẩy Tư Lệ Đình ra như mọi lần, mà từ từ làm thuận theo hành động của anh để phối hợp với anh.
Tư Lệ Đình vốn dĩ chỉ là muốn nếm thử một chút, nhưng mà hiện tại anh đã mắt kiểm soát từ lúc nào rồi.
Tài xế sớm đã sợ hãi cảnh tượng trước mắt nên đã ra khỏi xe từ lâu rồi, anh ta không muốn nhìn cảnh cậu chủ đáng kính của mình từ trước giờ đều đi theo chủ nghĩa cắm dục chỉ trong giây lát đã trở nên hoang dã không kiểm soát được nhu cầu của bản thân như vậy.
Việc hùa theo của Tô Cảm Khê không những không làm anh này chán ghét kinh tởm cô, ngược lại càng làm anh được nước lấn tới, bầu không khí xung quanh theo đó càng ngày càng nóng lên.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Tô Câm Khê lập tức tỉnh táo trở lại, đẩy người bên cạnh ra.
Tô Cảm Khê vội vàng nhận điện thoại, đó là điện thoại Đường Minh gọi đến.
“A lô.” Lúc này hơi thở của cô vẫn còn chút rồi loạn, giọng nói cũng hơi run run.
“Chúng ta phải về nhà rồi.” Giọng nói của Đường Minh vẫn luôn ủ rũ giống như một thói quen.
Tô Cẩm Khê định trả lời, nhưng đúng lúc anh ngồi bên cạnh lại chồm sang chỗ cô ghé sai vào tai cắn nhẹ một cái trên đó.
“AI”
“Có chuyện gì thế?” Đường Minh nghe thấy tiếng kêu nhẹ nhàng mềm mỏng của cô, đột nhiên nhịp tim không biết vì sao cũng đập nhanh hơn một nhịp.
“Không, không có gì.
Vừa rồi có một con bọ đã cắn tôi thôi.” Tô Cẩm Khê trừng mắt nhìn anh nói dối Đường Minh phía bên kia.
Khi Tư Lệ Đình nghe nói cô ví mình là con bọ thì anh lại càng ngày càng làm loạn hơn.
Tô Cảm Khê cố gắng chống lại cảm giác của cơ thể cô, cắn môi dưới để ngăn bản thân lại phát ra âm thanh lạ.
“Tôi đang đợi em ở dưới tầng hầm để xe.” Đường Minh cũng không quan tâm nhiều.
“Không, không cần đâu.
Tôi đã bắt taxi về trước rồi.
Anh cứ đưa Bạch Tiểu Vũ về nhà đi, tôi sẽ trực tiếp đi về nhà họ Đường luôn.” Tô Cẩm Khê vốn dĩ từ trước đến giờ không giỏi khoản nói dối người khác, mặt cô lúc này đã đỏ bừng cả lên rồi.
Tư Lệ Đình nhìn thấy người phụ nữ bên dưới mình mặt càng ngày càng đỏ bừng thì lại càng khiến anh không thể chịu nổi nữa.
Đường Minh nhíu mày, ngay từ lúc bắt đầu Tô Cẩm Khê đã luôn giữ vững một khoảng cách nhất định với mình, anh ta cũng không phải là lưu manh gì, việc gì phải trốn tránh như vậy chứ?
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tô Cẩm Khê liền tái mét vì nhìn thấy Đường Minh đang đi về phía ga ra.
Dù hai người đã cam kết ngay từ đầu là không xâm phạm vào đời tư của nhau nhưng cô vẫn là muốn giấu đi chuyện khuát tất này.
Đường Minh nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc, đây không phải là xe ô tô của Tư Lệ Đình sao?
Mặc dù quan hệ giữa anh ta với người gọi là chú ba của mình không gần gũi cho lắm, nói cách khác là hai người không thường xuyên qua lại với nhau nhưng mà ngẫu nhiên gặp nhau ở chỗ này cũng nên đi qua đó chào hỏi một tiếng.
Tài xế lái xe ở cách đó không xa đang hút thuốc, vậy thì Tư Lệ Đình chính là đang ở trong xe rồi?
Cơ thể Tô Cẩm Khê giờ phút này đang run rẫy dữ dội vì lo sợ, từ bên trong xe cô có thể nhìn rõ mọi việc ở bên ngoài.
“Làm….
làm thế nào bây giờ, anh ta đang tới gần đây.”
Khóe miệng Tư Lệ Đình nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Cầu xin tôi đi, tôi sẽ giúp em.”
“Chú ba, giúp tôi đi….”