Bạn đang đọc Cửu Nguyệt Ưng Phi – Chương 3: Nhiếp Hồn Đại Pháp
Gió đêm rét mướt ào ào thổi qua trong đêm vắng.
Bức tường chạy dài theo con đường vắng, gió thổi trong đêm tạo nên một thanh âm làm
người sởn tóc gáy. Bỗng một tiếng “kẹt” nhỏ vang lên khô khan, một cánh cửa nhỏ bật mở,
bước ra một bóng đen, dưới ánh trăng có thể thấy rõ một chàng trai tuấn tú, một bên mặt bị
đánh sưng vù. Đó chính là Phấn lang quân Tây Môn Thập Tam.
Y vừa bước ra khỏi cánh cửa thì từ xa đã có một chiếc song mã màu trấng, chạy lại đứng
bên cạnh y, và cửa xe bật mở. Tây Môn Thập Tam lập tức nhảy vào trong, trong xe đã có
một ly rượu chuẩn bị sẵn cho y.
Mùi rượu nữ nhi hồng bay tỏa trong không khí làm cho người ta muốn say, nhưng bên
cạnh đó, càng làm người ta say mê hơn cả Nữ nhi hồng là hai thiếu nữ giống nhau như đúc,
vẻ đẹp của họ có thể sánh bằng lời khen “tuyệt thế giai nhân”.
Một thiếu niên tay ôm chiếc áo lông chồn, tay cầm ly rượu ngọc uể oải tựa lưng vào
lòng của một thiếu nữ, đưa tay đẩy cô kia cho Tây Môn Thập Tam, cười nói:
– Cái tên này vừa bị đánh đấy, cô em phải an ủi cho hắn dịu đi.
Cô này lập tức hôn nhẹ lên phần má bị đánh sưng lên của Tây Môn Thập Tam. Xe ngựa
lại tiếp tục lên đường hướng thẳng đến Trường An. Gió lạnh rét quất thẳng vào thân xe như
những lưỡi đao, bây giờ đã là cuối năm, nhưng không khí trong xe lại ấm như mùa xuân vậy.
Tây Môn Thập Tam hớp một ngụm rượu rồi mới quay qua thiếu niên mặc áo choàng
lông chồn nói:
– Huynh biết là đệ sẽ đến hay sao ?
Chàng thiếu niên đó đương nhiên chính là Đinh Lân, nhưng bây giờ y đã không giống
như con người lúc nãy nữa. Đinh Lân lúc nãy là một chàng thiếu niên tao nhã và rất hay
ngượng ngùng, con người Đinh Lân lúc này lại là một lãng tử phong lưu buông thả và phóng
đãng.
Y liếc nhìn Tây Môn Thập Tam, cười uể oải nói:
– Ta đương nhiên biết, cái lão già chết tiệt ấy không kêu ngươi đến đợi tin của ta, thì còn
có thể kêu ai nữa.
Tây Môn Thập Tam cũng cười nói:
– Huynh thật là ghê gớm, lúc nãy sao không dám trước mặt lão ta, mắng lão là lão già
chết tiệt đi ? Mà lại làm một con rùa rụt cổ vậy ?
Đinh Lân cười nhạt nói:
– Vì ta sợ cái con rùa rút đầu như ngươi bị đánh đến vỡ mặt ra.
Cả hai tỉ muội nghe thế đều cất tiếng cười rúc rích. Thật ra hai thiếu nữ này không phải
là đã lớn, nhưng nhìn họ, chỉ có người ngu mới không biết là không còn là con gái trinh tiết
nữa.
Tây Môn Thập Tam cũng cất tiếng cười nói:
– Mặc kệ họ nói gì, lúc nãy huynh đánh cái tên Hàn Trinh, đệ cảm thấy rất là khoan
khoái.
Đinh Lân trầm ngâm nói:
– Thực ra, ta không nên đánh hắn.
Tây Môn Thập Tam hỏi:
– Tại sao vậy ?
Đinh Lân đáp:
– Bởi vì những lời nói của hắn, đều là cái lão già chết tiệt kia bắt hắn nói, hắn chẳng
qua chỉ là con rối trong tay lão mà thôi.
Y ngừng một lát rồi cười nhạt nói tiếp:
– Cái lão già chết tiệt ấy thật ra là một con cáo già, nhưng lão chỉ muốn làm ra vẻ một
con cọp ngớ ngẩn, chỉ tiếc là lão chỉ gạt được mọi người mà lại không qua mắt được ta.
Tây Môn Thập Tam thở dài nói:
– Lúc nãy sư phụ lên tiếng nói huynh lợi hại, quả nhiên không sai.
Đinh Lân lạnh lùng nói:
– Thanh niên thời nay, thành danh trong giang hồ, chỗ nào lợi hại hay không lợi hại, chỉ
sợ lão không nhìn ra đâu.
Tây Môn Thập Tam lắc đầu nói:
– Trong giang hồ chẳng lẽ còn có người lợi hại như huynh sao ?
Đinh Lân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
– Giống như ta chỉ có khoảng mười người đổ lại mà thôi, chỉ có huynh đệ, Thập Tam
Thái bảo của ngươi như con rùa rụt cổ, cả ngày núp sau ống quần của sư phụ, bên ngoài có
chuyện gì cũng không biết được.
Y cười nhạt tiếp:
– Ta thấy Thập Tam Thái bảo, ăn no đến nỗi đầu óc u mê, sư phụ đánh rắm mà vẫn cho
là thơm.
Tây Môn Thập Tam không những không giận dữ, ngược lại còn thở dài cười khổ não:
– Gần đây, bọn ta thật là ăn no ngập mặt, trải qua ngày tháng êm đềm cho nên khi xảy
ra chuyện, lập tức chết mất hai mạng.
Đinh Lân cười nhạo nói:
– Theo ngươi nghĩ thì đây là chuyện lớn hay sao ?
Tây Môn Thập Tam lắc đầu:
– Tuy rằng không lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ, chí ít cũng phải có sư phụ ta ra tay.
Đinh Lân trợn mắt ngạc nhiên:
– Thật sao ?
Tây Môn Thập Tam nói tiếp:
– Chính vì thế cho nên sư phụ mới tìm huynh đi thám thính Lãnh Hương viên.
Đinh Lân lắc đầu bĩu môi:
– Ngươi cho rằng vì đối phó với Mặc Bạch mà lão già đó muốn đi đến Lãnh Hương viên
hay sao ?
Tây Môn Thập Tam giật mình hỏi:
– Chẳng lẽ không phải ?
Đinh Lân ra vẻ tự tin nói:
– Nói về Mặc Bạch, ta đảm bảo hắn cũng đến Lãnh Hương viên với một mục đích chung.
Tây Môn Thập Tam chớp mắt hỏi:
– Cứ cho là lão không tìm huynh, thì huynh cũng sẽ đi thám thính hành tung của Nam
Hải nương tử ?
Đinh Lân cười lớn đáp:
– Không sai chút nào cả.
Tây Môn Thập Tam lắc đầu không hiểu:
– Vậy các ngươi là vì cái gì ?
Đinh Lân cười một cách tinh quái:
– Cái chính là ở mục đích khác.
Tây Môn Thập Tam mắt sáng rõ hỏi dồn:
– Vậy Nam Hải nương tử cũng vì mục đích này mà đến !
Đinh Lân mỉm cười gật đầu:
– Ngươi càng ngày càng thông minh rồi đấy.
Tây Môn Thập Tam ra vẻ hiểu biết nói tiếp:
– Cái chuyện này không những có thể kéo sư phụ nhúng tay vào, mà còn kinh động cả
Nam Hải nương tử đã ẩn cư hơn ba mươi năm phải xuất hiện thì nhất định sẽ là một sự kiện
trọng đại.
Đinh Lân thở dài:
– Ngoài những nhân vật đã xuất hiện mà ngươi đã biết, theo ta suy đoán, trong vòng
năm ngày nữa, ít nhất sẽ có sáu, bảy người đến Lãnh Hương viên.
Tây Môn Thập Tam ngạc nhiên hỏi:
– Những người đó là ai ?
Đinh Lân đáp:
– Đương nhiên là những nhân vật rất là ghê gớm.
Tây Môn Thập Tam hỏi tiếp:
– Họ cũng đều biết sư phụ cũng đã chuẩn bị ra tay hay sao ?
Đinh Lân cười nhạt nói:
– Bọn người này tuy tuổi tác không lớn, nhưng lại có thể chẳng thèm để ý đến sư phụ
của ngươi đâu !
Tây Môn Thập Tam cười miễn cưỡng nói:
– Sư phụ đệ cũng là một nhân vật không dễ đối phó đâu.
Đinh Lân lắc đầu:
– Nhưng mà những tay cao thủ mới nổi gần đây, lại không có ai coi sư phụ ngươi vào
đâu cả, cũng như lão thường xem thường bọn thanh niên trẻ vậy.
Tây Môn Thập Tam chịu không được:
– Cho dù như thế nào đi nữa thì kinh nghiệm của thanh niên vẫn còn thấp lắm.
Đinh Lân lơ đãng nói:
– Nhưng kinh nghiệm chưa chắc đã là mấu chốt lớn nhất của sự quyết định thắng phụ.
Ngừng một chút y nói tiếp:
– Theo ta biết, lần này đến Lãnh Hương viên sẽ không có ai có võ công thấp hơn Vệ
Thiên Bằng, trong đó đặc biệt là…
Tây Môn Thập Tam ngắt lời:
– Huynh ?
Đinh Lân cười nói:
– Ta thì đương nhiên cũng có dã tâm, nhưng khi biết sẽ có nhân vật này xuất hiện, ta đã
chuẩn bị đứng ngoài xem náo nhiệt rồi.
Tây Môn Thập Tam nhíu mày ngạc nhiên:
– Cả huynh cũng phục hắn hay sao ?
Đinh Lân thở dài:
– Ta đã nói rồi, ta là con người tự biết mình.
Tây Môn Thập Tam tỏ thái độ không phục hỏi tiếp:
– Vậy người đó là ai ?
Đinh Lân chầm chậm hớp một miếng rượu, nhởn nhơ nói:
– Ngươi đã nghe qua tên Thiên Địa Nhất Đao chưa ?
Tây Môn Thập Tam lộ vẻ kích động, hầu như cả ly rượu cũng cầm không vững nữa,
“Thiên Địa Nhất Đao” bốn chữ này như có một uy lực kinh hoàng, sau khi nghe đến tên
Thiên Địa Nhất Đao, Tây Môn Thập Tam chợt thất thanh kêu lên:
– Người đó cũng đến nữa hay sao ?
Đinh Lân cười nhạt điềm đạm nói tiếp:
– Nếu như Thiên Địa Nhất Đao cũng đến, sư phụ của ngươi và Thiên Diện Quan Âm
nghe tiếng đã chạy xa rồi.
Tây Môn Thập Tam thở hắt ra nói:
– Đệ cũng biết Thiên Địa Nhất Đao đã nhiều năm không hỏi gì đến chuyện giang hồ
nữa, có người thậm chí còn nói ông ta bắt chước bọn Trầm Lãng, Hùng Miêu Nhi ngày xưa
bỏ ra Tiên Sơn ở Hải ngoại du ngoạn sơn thủy, trở thành một vị thần tiên dưới mặt đất.
Đinh Lân cười nói:
– Ta nói đây tuy không là Thiên Địa Nhất Đao, nhưng là người duy nhất được chân
truyền của Thiên Địa Nhất Đao.
Tây Môn Thập Tam kinh động hỏi:
– Nhưng trong giang hồ tại sao không ai biết Thiên Địa Nhất Đao có đệ tử ?
Đinh Lân trả lời:
– Bởi vì gã không phải là môn hạ chân chính của Thiên Địa Nhất Đao, quan hệ của gã
và Thiên Địa Nhất Đao gần đây mới có người biết.
Tây Môn Thập Tam nhíu mày hỏi:
– Tại sao bọn đệ lại không biết chuyện này ?
Đinh Lân cười lớn:
– Cái này có lẽ do các ngươi ăn no quá đấy.
Tây Môn Thập Tam cười thiểu não hỏi tiếp:
– Vậy người này tên gì ?
Đinh Lân lại hớp một hớp nữa rồi mới chầm chậm trả lời:
– Hắn họ Diệp, gọi là Diệp Khải Nguyên.
Tây Môn Thập Tam trầm mặc hồi lâu, rồi như đã ghi khắc cái tên ấy trong lòng ngẩn
đầu dậy hớp một hớp rượi, như muốn trấn tĩnh tinh thần.
Đinh Lân lại nói tiếp:
– Diệp Khải Nguyên tuy rằng ghê gớm, nhưng còn những người khác còn ghê gớm
không kém.
Y bỗng cười to nói rằng:
– Người là Phấn Lang Quân, ta là Phong Lang Quân, có biết ngoài ra còn bao nhiêu lang
quân nữa không ?
Tây Môn Thập Tam gật đầu trả lời:
– Đệ biết có gã Mộc Lang Quân, có một gã là Thiết Lang Quân, hình như còn một gã là
Quỷ Lang Quân nữa thì phải.
Đinh Lân ưu tư nói tiếp:
– Lần này nói không chắc, ngươi cũng sẽ gặp mặt bọn chúng nó, đến lúc gặp họ, có lẽ
sẽ phải hối hận đấy.
Tây Môn Thập Tam ngạc nhiên hỏi:
– Hối hận à ?
Ánh mắt của Đinh Lân bỗng xuất hiện một tia nhìn kỳ quái, y chầm chậm nói:
– Bởi gì bất cứ ai gặp qua bọn chúng đều gặp phải rắc rối, cho nên ngươi có lẽ đừng nên
gặp bọn chúng thì hơn.
000
Càng về khuya, không khí càng lạnh hơn.
Gió hình như đã đưa mây về một nơi nào đó, bây giờ bầu trời không một gợn mây. Đêm
nay là một đêm không có ánh trăng, chỉ có ánh sao lờ mờ xen kẽ qua những hàng lá lưa thưa.
Xe ngựa chạy thẳng vào một căn nhà cỏ phía sau Lãnh Hương viên, căn nhà cỏ này hình
như đã chuẩn bị trước sẵn cho Đinh Lân vậy. Hai thiếu nữ song sinh bây giờ đã cuộn tròn
nằm ngủ trong góc tối. Tây Môn Thập Tam đưa mắt nhìn họ rồi thở dài nói:
– Chúng ta chẳng lẽ nghỉ lại đây đêm nay hay sao ?
Đinh Lân gật đầu mỉm cười:
– Nếu như ngươi thấy bứt rứt trong người thì cứ tự nhiên, cứ xem ta là thằng mù cũng
được.
Tây Môn Thập Tam cũng cười ngất nói:
– Đệ còn chưa gấp nữa là, kỳ lạ thật, hôm nay tại sao huynh lại hiền thế nhỉ ?
Đinh Lân lắc đầu:
– Bởi vì hôm nay ta có cuộc hẹn rồi.
Tây Môn Thập Tam ngạc nhiên nói:
– Có hẹn, hẹn với ai vậy ?
Đinh Lân cười lớn nói:
– Đương nhiên là với một nữ nhân.
Tây Môn Thập Tam hỏi dồn:
– Nữ nhân đó như thế nào ?
Đinh Lân cười bí mật nói:
– Tất nhiên là rất đẹp.
Tây Môn Thập Tam càng hỏi dồn dập hơn nữa:
– Chẳng lẽ huynh muốn đi vui thú với người khác, bỏ mặc đệ ở đây hay sao ?
Đinh Lân lắc đầu:
– Không, ngươi muốn đi cũng được.
Tây Môn Thập Tam cười mãn nguyện nói:
– Đệ biết huynh không phải là kẻ trọng sắc khinh bạn rồi mà.
Đinh Lân chợt trầm ngâm nói:
– Chẳng qua là nếu chúng ta đi lần này, có thể chưa hẳn sẽ sống sót mà trở về.
Tây Môn Thập Tam tỏ vẻ kinh sợ, hỏi:
– Rốt cuộc nhân vật mà huynh hẹn là ai vậy ?
Đinh Lân trầm giọng nói:
– Thiên Diện Quan Âm, Nam Hải nương tử.
Nghe đến đây, Tây Môn Thập Tam bỗng giật mình kinh sợ. Đinh Lân thấy vậy cười nói:
– Ngươi còn muốn đi theo nữa hay không ?
Câu trả lời của Tây Môn Thập Tam vang lên một cách kiên quyết:
– Không.
Đinh Lân quay đi nơi khác nói tiếp:
– Ta cũng muốn nhìn tận mặt xem Nam Hải nương tử có thật sự là một mỹ nhân hay
không mà thôi.
Tây Môn Thập Tam ngờ vực:
– Vậy huynh còn ở đây đợi ai nữa hả ?
Đinh Lân trả lời trong tiếng gió vi vút:
– Đợi một người.
Tây Môn Thập Tam hỏi:
– Đợi ai ?
Y vừa dứt câu thì nghe tiếng huýt sáo của gã xa phu bên ngoài căn nhà cỏ. Ánh mắt của
Đinh Lân sáng rỡ, y kêu lên:
– Đến rồi đấy !
000
Tây Môn Thập Tam bước ra ngoài, y nhìn thấy trong bóng đêm một người mặc áo tơi,
đầu đội nón lá, trong tay cầm một cây trúc dài ba trượng, cây vừa chấm trên nền đất, y đã
mượn sức phóng tới hơn năm trượng rồi nhẹ nhàng hạ bên ngoài căn nhà cỏ.
Đinh Lân bỗng lên tiếng hỏi:
– Ngươi thấy khinh công của y như thế nào ?
Tây Môn Thập Tam cười khổ não:
– Những người ở đây quả nhiên lợi hại.
Bây giờ người đó đã cởi cái áo tơi ra, mỉm cười nói:
– Tại hạ không phải là biểu diễn khinh công huyền diệu, mà chỉ là sợ để lại vết tích ở
trên tuyết mà thôi.
Đinh Lân nói:
– Không ngờ các hạ hành sự cũng quá là cẩn thận.
Người đó cười đáp:
– Tại hạ còn muốn sống lâu nữa mà.
Gã chầm chậm đi tới, lại cởi tiếp cái nón lá trên đầu xuống, Tây Môn Thập Tam bấy
giờ mới nhận ra người này là một trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, bên trong mặc một cái
áo khoác dài màu xám, xem dáng điệu có vẻ là người làm ăn thật thà, chỉ có đôi mắt long
lanh, khuôn mặt mang một nụ cười mỉm giảo hoạt mà vô cùng tinh anh.
Đinh Lân cũng mỉm cười nói:
– Vị này là Dương Thiên Dương đại tổng quản của Lãnh Hương viên.
Dương Thiên liếc nhìn Tây Môn Thập Tam nói tiếp theo:
– Vị này nhất định là môn hạ của Bát gia, Thập Tam công Tử.
Tây Môn Thập Tam ngạc nhiên nhìn y, nhìn không được hỏi:
– Vậy các hạ là Dương Thiên mà lục ca ta đã gặp lần trước đây phải không ?
Đinh Lân vòng tay thi lễ nói:
– Đúng thế !
Tây Môn Thập Tam cười gượng gạo:
– Lục ca ta cho rằng các hạ chỉ là một người làm ăn nhát gan mà thôi, nhưng theo ta các
hạ quả là ghê gớm.
Dương Thiên điềm đạm đáp lời:
– Tại hạ thật chỉ là một người làm ăn nhỏ, Lục huynh đệ chẳng có nhìn sai đâu.
Đinh Lân bỗng lên tiếng:
– Vậy thì ta nhìn sai hay sao ? Ta còn cho rằng ngươi còn có tên là Phi Hồ Dương Thiên
nữa đó.
Dương Thiên giật mình lộ vẻ kinh sợ. Tây Môn Thập Tam cũng bất giác rùng mình. Y
đã nghe qua cái tên Phi Hồ Dương Thiên.
Trong giang hồ, rất ít người chưa được nghe qua cái tên Phi Hồ Dương Thiên này, y
không những là một tay đạo tặc độc nhất trong vòng mười năm nay. Nghe nói, cho dù là
dùng gông cùm xiềng y lại, và dùng dây gân bò cột chặt y lại, nhốt y trong một cái phòng
giam chỉ còn có một cái cửa sổ nhỏ, y vẫn có thể đào thoát được.
Một nhân vật như vậy mà có thể làm quản lý trong Lãnh Hương viên, đương nhiên có
mưu đồ khác. Mưu đồ của y, chắc chắn không phải là chuyện bình thường.
Tây Môn Thập Tam bỗng phát giác ra rằng, câu chuyện này càng ngày càng trở nên
hấp dẫn hơn, nhưng cũng càng ngày càng dễ sợ hơn.
Đinh Lân hình như cũng tự biết mình quá nhiều chuyện, liền lập tức đổi đầu đề câu
chuyện nói lảng đi:
– Nam Hải nương tử đã đến chưa ?
Dương Thiên gật đầu trả lời:
– Vừa đến.
Đinh Lân lại hỏi tiếp:
– Bọn họ đi tất cả bao nhiêu người ?
– Ba mươi bảy người.
Đinh Lân hỏi dồn:
– Còn thiếu nữ biết ăn đao có đó không ?
Dương Thiên lại gật đầu:
– Ả tên là Thiết Cô, trong đám người đó ả hình như là người quản sự.
Đinh Lân cười nói:
– À, mà ngươi cũng là một viên quản sự vậy, hai người chẳng lẽ không phải là trời sinh
một đôi hay sao ?
Dương Thiên nghe nói vậy chỉ nghiêm sắc mặt, không nói gì cả. Xem ra y không phải là
người thích nói đùa. Đinh Lân thấy vậy chỉ cười lảng đổi qua câu chuyện khác.
– Bọn họ ở trong sân nào ?
Dương Thiên đáp:
– Lầu Thính đào.
Đinh Lân lại hỏi:
– Thời gian bây giờ còn bao lâu nữa ?
Dương Thiên trả lời:
– Còn đến nửa canh giờ nữa, trong đó có người gõ canh, ngươi vào trong đó tất nhiên có
thể nghe được.
Đinh Lân cầm ly rượu lên nói:
– Xem ra ta uống hết ly rượu này, thì có thể đi được rồi.
Dương Thiên nhìn Đinh Lân hồi lâu rồi nói:
– Chúng ta kỳ này liên kết với nhau cũng bởi vì ta cần các hạ mà các hạ cũng cần có ta.
Nhưng nói thẳng chúng ta không phải là bạn, các hạ nên nhớ điểm này.
Y không để Đinh Lân kịp nói gì, đã chầm chậm xoay người bước đi, đưa nón chụp lên
đầu, ra đến bên ngoài đã mặc luôn cả áo tơi vào. Cây gậy trúc trong tay y khẽ rung động
chạm xuống đất rồi mượn sức phóng tới, biến mất vào bóng đêm.
Đinh Lân dõi mắt nhìn theo thân ảnh của Dương Thiên, mỉm cười nói:
– Hảo thân thủ, quả nhiên không hổ danh Phi Hồ.
Tây Môn Thập Tam nhíu mày hỏi:
– Hắn đúng là Phi Hồ Dương Thiên hay sao ?
Đinh Lân cười nói:
– Phi Hồ thì chỉ có một mình hắn thôi.
Rồi thở dài nói tiếp:
– Cũng may là chỉ có một mình hắn !
Nói đoạn Đinh Lân cởi bỏ chiếc áo lông chồn, bên trong đã mặc sẵn bộ dạ hành bó sát
người màu đen, đen đến nỗi nếu đứng trong bóng tối thì không thể phân biệt được đâu là
màu đen của áo và đâu là màu đen của không gian.
Tuy đã cởi bỏ áo lông nhưng Đinh Lân vẫn chưa uống ly rượu cuối cùng của mình. Mắt
Đinh Lân bỗng sáng lên, nhưng khuôn mặt lại như bị đóng băng đi, chiếc áo dạ hành ôm sát
lấy thân hình mảnh dẻ nhưng linh mẫn. Trong phút chốc, Đinh Lân đã biến thành một con
người hoàn toàn khác. Bây giờ Đinh Lân không còn là một chàng lãng tử như lúc nãy mà đã
trở thành một con người trầm tĩnh nhưng đáng sợ.
Tây Môn Thập Tam liếc nhìn Đinh Lân, trong ánh mắt chứa đựng biểu hiện của lòng
ngưỡng mộ, nhưng hơi có chút đố kỵ.
Đinh Lân nói:
– Ngươi tốt nhất là đợi ở đây, trong vòng một canh giờ, ta sẽ trở lại ngay.
Tây Môn Thập Tam bật cười:
– Nếu như huynh không trở lại thì sao ?
Đinh Lân cũng cười theo, điềm đạm nói:
– Vậy thì ngươi cứ đưa hai tỉ muội họ đi, ngươi chẳng lẽ không nghĩ như vậy sao ?
Chưa dứt lời, bóng của Đinh Lân đã khuất trong màn đêm.
Tây Môn Thập Tam lặng lẽ ngồi yên ở đó, y thường tự cho rằng võ công của mình
không bao giờ thua kém những người đồng trang lứa, bây giờ đã biết là đã lầm. Những thiếu
niên anh hùng bây giờ đã đáng sợ hơn là y nghĩ.
Y đưa tay vuốt nhẹ bên má bị đánh sưng, ánh mắt lộ vẻ đau khổ.
Cô chị từ đầu tới cuối giống như đang ngủ rất say, bây giờ bỗng nhiên quay người lai,
ôm lấy y, rồi bỗng nhiên cắn y một miếng thật đau.
Nhưng bỗng nhiên ánh mắt đau khổ của Tây Môn Thập Tam không còn nữa. Mắt của y
sáng lên, y phát hiện ra rằng, một người muốn thắng một người không nhất định phải dựa
vào võ công. Cho nên y mỉm cười cầm ly rượu của Đinh Lân lên uống cạn một hơi.
000
Ở lầu Thính Đào, người ta đến thưởng thức không phải là tiếng sóng biển mà là tiếng lá
rì rào ở vườn trúc.
Lãnh Hương viên không những chỉ có hàng vạn vây hoa mai mà còn có hàng trăm cây
tùng xám và hàng ngàn cây vạn tuế.
Bên ngoài lầu Thính Đào, lá trúc dập dờn như sóng biển.
Đinh Lân nằm phục trong rừng trúc, mở sợi dây cỏ thắt ngang lưng rút ra một ống nhỏ.
Bên trong ống đầy một thứ dầu thô màu đen. Đinh Lân mở cái nắp xoắn của cái ống nhỏ,
thấy có gió thổi ngang qua, liền thổi dầu từ trong ống ra, thổi một cách kỹ càng, cẩn thận.
Những hạt dầu nhỏ bay theo ngọn gió như những hạt sương bám vào mái ngói của lầu
Thính Đào.
Sau đó Đinh Lân cất cái ống thổi, lại móc ra mười mấy viên đạn to hơn hạ ngô đồng
một tí, dùng chỉ lực bắn lên mái lầu Thính Đào. Trong chớp mắt chỉ nghe “phựt” một cái, mái
ngói lầu Thính Đào đã biến thành một biển lửaĐồng Dương
Đằng xa vọng lại tiếng canh mõ, đúng giờ Tí.
Tiếng mõ bị át bởi tiếng hô hoán:
– Lửa, lửa !
Tiếp theo đó là mười mấy bóng người từ lầu Thính Đào phóng ra. Ngọn lửa dữ dội như
thế này, thì dù là người bình tĩnh cách mấy cũng phải hoảng vía.
Cũng vào lúc này, Đinh Lân đã nhẹ như một làn khói bay qua cửa sổ để hở phía sau của
lầu Thính Đào lọt vào trong.
Lọt vào một căn hòng bố trí một cách u nhã tĩnh mịch, tịnh không một bóng người, Đinh
Lân đột nhiên la lớn:
– Lửa, lửa cháy !
Không có tiếng ai đáp lại tiếng kêu của Đinh Lân.
Đinh Lân đẩy một cánh cửa ra, y tuyệt nhiên không biết nơi luyện công của Nam Hải
nương tử ở đâu, cho nên động tác cần phải nhanh, và phải gặp may mới được.
Vận may của Đinh Lân hình như không tệ, cánh cửa thứ ba bị buộc ở bên trong, Đinh
Lân dùng dao nạy nhẹ cái gài cửa bước vào, bên trong là một gian Phật đường.
Trong cái lò bằng đồng trên hương án, đang đốt Long Đĩnh hương, từng sợi từng sợi khói
bay tỏa trong phòng làm cho Phật đường tịch này càng tăng thêm vẻ thần bí.
Tấm màn màu vàng bên cạnh hương án rủ xuống, dường như cũng không có người.
Nhưng Đinh Lân lại không tin trong căn phòng bị chốt bên trong này lại không có người.
Đinh Lân không do dự, vọt tới vén bức màn thần bí lên.
Y chợt lặng người đi.
Phía sau bức màn có tất cả bốn người.
Bốn người này đều mặc trường bào màu tím, cột tóc lên cao, trên mặt đều đeo một cái
mặt nạ bằng gỗ đàn hương. Cách trang điểm và ăn mặc của bốn người hoàn toàn giống nhau,
và ngồi xếp bằng không động đậy, ánh lửa bên ngoài chiếu sáng những cái mặt nạ hung ác
nhưng cứng đơ càng làm tăng thêm sự khủng khiếp bí hiểm không thể nào mô tả được.
Bốn người này đều có thể là Nam Hải nương tử, nhưng Nam Hải nương tử thì chỉ có một
người mà thôi. Đinh Lân hiểu được đây là cơ hội có một không hai, nên quyết định phải mạo
hiểm.
Chớp mắt Đinh Lân đã vọt tới, kéo mặt nạ của người thứ nhất xuống, bên dưới mặt nạ
là một khuôn mặt đẹp tuyệt trần với hai hàng lông mi dài, bất cứ ai cũng nhận ra nàng là một
thiếu nữ chưa quá đôi mươi. Nam Hải nương tử làm sao trẻ như vậy được ?
Thoáng cái Đinh Lân đã lột tiếp chiếc mặt nạ thứ hai, chiếc mặt nạ vừa tháo xuống đã
thấy xuất hiện một khuôn mặt đầy râu, Nam Hải nương tử đương nhiên không phải là nam
nhân rồi.
Người thứ ba xem ra tuy rất trẻ, nhưng đuôi mắt lại đầy những nếp nhăn.
Người thứ tư là một lão bà móm xọm và mặt đầy cả những vết nhăn.
Đinh Lân ngơ ngác nhìn bốn khuôn mặt, không tìm được khuôn mặt mà mình muốn tìm,
nhưng bây giờ y không thể nào lưu lại đây lâu được.
Y vừa xoay người, người đã vọt đi được một đoạn, nhưng đúng vào lúc này, Đinh Lân
cảm thấy rằng hình như người nam nhân có râu vừa nhúc nhích. Y biết rằng không xong rồi,
liền muốn vọt đi tiếp, nhưng người này ra tay nhanh đến nỗi Đinh Lân chẳng kịp suy nghĩ gì
đã thấy một đạo kình phong quất vào hông, và sau đó y chẳng còn biết gì nữa.
000
Bên trong Phật đương vẫn một vẻ u nhã tĩnh mịch, lửa bên ngoài đã được dập tắt, đèn
hương trong lư đồng đã được đổi bằng trầm hương. Mùi trầm hương dìu dịu làm cho Đinh Lân
từ từ tỉnh dậy, y mở mắt ra và phát hiện ra không biết tự lúc nào trên người y đã thay vào
một bộ đồ của nữ nhân.
Y kinh ngạc đưa tay lên vò đầu, thì phát giác ra rằng, tóc đã được búi thành kiểu tóc mà
phái nữ đương thời rất thích, búi tóc nghiêng nghiêng còn cài thêm một cây trâm bạc nữa.
Phong lang quân Đinh Lân mười sáu mười bảy tuổi đã bước ra giang hồ, không đầy ba
năm đã tạo nên danh tiếng rất vang dội. Trong giang hồ, ai ai cũng đều biết, khinh công của
y không những tuyệt đỉnh, mà tính tình còn nhạy bén và trầm tĩnh nữa.
Nhưng bây giờ Đinh Lân lại không giữ được bình tĩnh mà muốn nhảy dựng lên. Y nhảy
lên không được bởi vì từ hông trở xuống đã bị mềm nhũn, không còn sức đâu mà nhảy nữa.
Cả người của y cũng như nhũn ra, y ngước nhìn lên hương án lòng ngổn ngang. Tượng
Quan Âm Bồ Tát Nam Hải trên hương án, tay cầm cành dương liễu phổ độ chúng sanh như
đang cười với y. Trong làn khói tỏa ra từ lư đồng, nụ cười của Bồ Tát như đang muốn nói
điều gì đó.
Đinh Lân bỗng phát hiện ra rằng khuôn mặt của Quan Âm Bồ Tát hoàn toàn giống với
thiếu nữ mang mặt nạ lúc nãy. Chẳng lẽ thiếu nữ chính là Nam Hải nương tử ?
Nhưng nhưng xuất thủ khống chế y lúc nãy, lại là gã nam nhân kia, Đinh Lân từ đầu đến
cuối đều cho rằng gã nam nhân kia chính là Nam Hải nương tử cải trang thành.
Nhưng bây giờ y đã hoàn toàn mê hoặc, thậm chí không còn dám suy nghĩ nhiều nữa, y
sợ rằng y suy nghĩ nhiều sẽ phát điên lên mà thôi. Cũng may đến lúc y muốn nghĩ một
chuyện gì đó thì cánh cửa Phật đường đã từ từ mở ra.
Một bóng người bước vào, đó là thiếu nữ có khuôn mặt giống Quan Âm Bồ Tát. Đinh
Lân không dám nhìn thẳng vào thiếu nữ đó, y sợ khi nhìn sẽ bị phát điên, nhưng chỉ tiếc rằng
y càng không nhìn càng cảm thấy muốn điên hơn nữa.
Thiếu nữ này bước đến trước mặt y, bỗng nhiên cười nói một cách tự nhiên:
– Tóc hôm nay của ngươi đẹp thật, ai chải cho ngươi thế ?
Đinh Lân nhịn không nổi trừng mắt nhìn y thị, quát lớn:
– Ta đang muốn hỏi ngươi đây, cái này là ai chải cho ta đây hả ?
Thiếu nữ hơi ngạc nhiên hỏi:
– Chẳng lẽ cả ngươi cũng không biết ?
Đinh Lân đáp:
– Ta làm sao biết được ?
Thiếu nữ hỏi tiếp:
– Chẳng lẽ ngươi nghĩ không ra hay sao ?
Đinh Lân cười khổ:
– Ta làm sao nghĩ ra được, cả một chút cảm giác cũng không có mà cho dù đánh bể đầu
ta ra thì ta cũng không đoán ra tại sao lại biến ta thành một nữ nhân như thế này.
Thiếu nữ càng tỏ vẻ kinh ngạc hơn nữa nói:
– Ngươi nói sao ? Ngươi nói là chúng ta biến ngươi thành nữ nhân hay sao ? Chẳng lẽ từ
đầu chí cuối ngươi là một nữ nhân mà cũng quên mất hay sao ?
Đinh Lân nhịn không được lại kêu lên:
– Ai nói ta là nữ nhân hả ?
Thiếu nữ ngạc nhiên nhìn y, lộ vẻ như vừa nhìn thấy một kẻ điên vậy.
Đinh Lân nói tiếp:
– Ngươi nói ta nguyên là một nữ nhân, ngươi bị điên rồi.
Thiếu nữ thở dài nói:
– Không phải ta điên khùng, mà là ngươi.
Bỗng nàng quay đầu lại kêu lớn:
– Các ngươi lại đây mà xem, Đinh tiểu muội không biết sao lại trở thành như thế này ?
Đinh tiểu muội !
Phong lang quân Đinh Lân đã biến thành Đinh tiểu muội ?
Đinh Lân dở khóc dở cười, chỉ thấy bên ngoài có bốn năm người bước vào, trong đó có
trung niên thiếu phụ đeo mặt nạ lúc nãy. Thiếu nữ bước đến nắm tay lôi thiếu phụ đó nói:
– Thiết Cô, cô đến xem nè, Đinh tiểu muội tại sao lại biến thành…biến thành như thế
này ?
Thiết cô cũng nhièn Đinh Lân, mỉm cười nói:
– Ả xem ra không những ngoan ngoãn không như ngày thường, mà cả tóc búi cũng đẹp
hơn bình thường nữa.
Thiếu nữ nói:
– Nhưng mà… nhưng mà ả lại không thừa nhận mình là nữ nhân.
Đinh Lân đã cố gắng kiềm chế, y biết rằng bây giờ không bình tĩnh thì không được.
Nhưng y lại nhịn không được tự mình biện bạch:
– Ta không phải là một nữ nhân.
Thiết Cô nhìn Đinh Lân bỗng thở dài nói:
– Ta hiểu rõ lòng ngươi, có lúc ta cũng hi vọng mình không phải là một nữ nhân, trên cõi
đời này làm một nữ nhân cả đời đều phải chịu thiệt thòi.
Đinh Lân nói:
– Thực ra ta cũng không phản đối làm một nữ nhân, chỉ tiếc khi ta sinh ra đã là một nam
nhân, cho đến lúc này ta vẫn là một nam nhân.
Gã thật sự đã dùng hết sức để tự khống chế mình.
Khuôn mặt của Thiết Cô lộ vẻ kinh ngạc, bỗng quay lại hỏi một nữ nhân khác:
– Các ngươi quen biết Đinh tiểu muội đã bao lâu rồi ?
Nữ nhân đó trả lời ngay không do dự:
– Cũng đã hơn ba tháng rồi.
– Vậy Đinh tiểu muội là nam hay là nữ ?
Thiết Cô hỏi một nữ nhân khác.
Tất cả những thiếu nữ đều bụm miệng cười khúc khích:
– Nếu như Đinh tiểu muội là một nam nhân, vậy thì tất cả chúng ta đều là nam nhân rồi.
Đinh Lân xanh mặt nhưng nhẫn nại phân bua:
– Nhưng ta đâu phải là Đinh tiểu muội ?
Thiết Cô cười hỏi:
– Vậy ngươi là ai ?
Đinh Lân nói:
– Ta cũng họ Đinh, nhưng mà là Đinh Lân.
Thiết Cô nói:
– Ta biết muội là Đinh Linh Lâm.
Đinh Lân hét lớn:
– Không phải là Đinh Linh Lâm, mà là Đinh Lân.
Thiết Cô lắc đầu:
– Không phải là Đinh Lân, là Đinh Linh Lâm, tại sao muội lại quên cả tên của mình nữa
kia chứ ?
Thiếu nữ giống Quan Âm Bồ Tát bỗng cười to nói:
– Cũng may là tiếng nói của Đinh tiểu muội không bị biến đi, cho nên ai nghe thấy cũng
nhận ra là giọng của nữ nhân.
Đinh Lân cười nhạt:
– Ai cũng có thể nhận ra ta là một nam…
Giọng nói của y đột nhiên ngừng bặt, mồ hôi túa ra khắp nhai. Y bỗng nhiên phát hiện
ra tiếng nói của mình không còn bình thường nưa, giọng nói sắc, thánh thót như giọng của
một nữ nhân vậy.
” Chẳng lẽ mình thật đã biến thành nữ nhân rồi ?”
Trong lòng y bỗng thầm nghĩ như vậy, càng nghĩ y càng cảm thấy như bị kim châm vào
lòng.
Y muốn thử vận động một bộ phận nào đó, nhưng chỉ tốn công vô ích. Chỉ tiếc rằng từ
lưng trở xuống như bị tê liệt.
Thiết Cô nhìn y, ánh mắt chứa đầy sự đồng tình và thương hại, nhẹ nhàng nói:
– Gần đây muội trong lòng không vui, lại uống quá nhiều rượu, cho nên không tránh
được quên đi một số chuyện. Huống hồ những chuyện trước đây muội không muốn nhắc lại
làm gì nữa.
Ngừng một chút, Thiết Cô lại nói:
– Nhưng các tỷ đều phải nhắc lại chuyện xưa cho muội, cho dù đau khổ thế nào đi nữa.
Nhưng nếu quên hết đi thì lại không tốt cho chính mình.
Đinh Lân chỉ biết thở dài mà nói rằng:
– Được rồi, ngươi nói đi ! Ta đang nghe đây.
Thiết Cô nói:
– Muội là Đinh Linh Lâm, là một thiếu nữ rất đẹp, muội vốn có một người tình tốt lắm,
sau này không biết chuyện gì mà muội tự tử, cũng may là Tâm Cô cứu được muội.
Thiếu nữ giống như Quan Âm Bồ Tát thì ra là Tâm Cô, nàng lập tức tiếp lời:
– Nếu mà không phải tỷ cứu kịp thời thì bữa đó muội đã nhảy xuống biển rồi.
Đinh Lân cắn răng không nói. Y bỗng cảm thấy sợ hãi khi nghe tiếng nói của mình.
Thiết Cô nói:
– Người yêu của muội họ Diệp, gọi là Khải Nguyên. Y…
” Diệp Khải Nguyên”.
Nghe đến cái tên này, Đinh Lân cảm thấy đầu như muốn nổ tung lên. Trong chốc lát, y
đã hiểu hết mọi chuyện. Y biết mình đã rơi vào một cái tròng khéo léo, ác độc và biến hóa
kỳ lạ.
Cái tròng này được chuẩn bị để đón Diệp Khải Nguyên, và y lại ngớ ngẩn rơi vào.
Y cảm thấy bây giờ Thiết Cô đang nói gì đó, nhưng y phải cố hết sức để tập trung suy
nghĩ.
Y phải nghĩ ra một cách nào đó để thoát thân ra khỏi cái tròng này, nhưng y cũng biết
đây là một chuyện không phải dễ dàng, không dễ dàng chút nào cả.
Thời gian giống như đã trôi qua rất lâu, nhưng Thiết Cô vẫn cứ nói mãi.
Thì ra ả lặp lại nhiều lần lời nói ấy, giống như là ép Đinh Lân phải biết những chuyện
đó.
– Người yêu của muội họ Diệp, gọi là Khải Nguyên, y vốn là con trai của Đường chủ
Thần Đao đường năm xưa, sau này nhận làm con thừa tự cho Diệp gia. Phụ thân của Đinh
muội là Đinh Thừa Phong, cô của muội là Đinh Bạch Vân vốn là kẻ thù của Bạch gia, nhưng
mối thù ấy sau này đã được Diệp Khải Nguyên hóa giải. Tình cảm của hai người cũng từ đấy
mà càng thêm nồng thắm. Muội vốn đã không muốn gả cho ai ngoài y và y cũng không
muốn lấy ai ngoài muội. Nhưng lúc này lại xuất hiện một Thượng Quan Tiểu Tiên, nghe nói
ả là con gái của Thượng Quan Kim Hồng bang chủ Kim Tiền bang và đương thời đệ nhất mỹ
nhân Lâm Tiên Nhi. Lâm Tiên Nhi tuy rằng đẹp như tiên sa, nhưng lại thường dụ dỗ nam
nhân, sau khi thỏa mãn dục vọng là giết ngay. Đứa con gái của bà ta sinh ra cũng ác độc như
mẹ nó vậy. Muội và Diệp Khải Nguyên chính là bị Thượng Quan Tiểu Tiên chia cách đó.
Câu chuyện này muội đương nhiên không thể quên được, và tuyệt đối không được quên.
Đinh Lân nghe ả nói một lần, rồi lại một lần nữa, bỗng phát hiện ra không thể nào tập
trung suy nghĩ được nữa, mà còn giống như bị lời nói của ả thao túng. Trong chốc lát, y đã
sinh ra lòng thù hận đối với Thượng Quan Tiểu Tiên. Y gần như đã thừa nhận mình là Đinh
Linh Lâm, thừa nhận mình là một nữ nhân.
Khói trong lư theo gió bay tới phả vào mặt y, thâm nhập vào hơi thở và len lỏi vào trong
đầu óc của y. Y gần như đã mất hết khả năng phán đoán sự việc rồi.
Thiết Cô nhìn y, trên mặt bỗng xuất hiện một nụ cười đắc ý, chầm chậm nói tiếp:
– Muội là Đinh Linh Lâm, là một thiếu nữ rất đẹp, muội…
Đinh Lân bỗng dùng hết sức tàn cắn môi thật đau để người được tỉnh táo, gầm lên:
– Không cần nói nữa, ta đã hiểu ý của các ngươi rồi.
Thiết Cô mỉm cười nói:
– Muội thật đã hiểu hết rồi.
Đinh Lân nói:
– Ta nhất định phải giống Đinh Linh Lâm, cho nên các ngươi muốn lợi dụng ta để hại
Diệp Khải Nguyên.
Thiết Cô nói:
– Muội vốn là Đinh Linh Lâm mà !
Đinh Lân cất tiếng cười lạnh lẽo nói:
– Thật ra các ngươi không cần phải làm bộ làm tịch như vậy. Các ngươi cần ta làm gì, ta
cũng có thể đáp ứng. Nhưng các ngươi cũng phải đáp ứng ta vài điều kiện.
Thiết Cô nói:
– Ngươi nói đi !
Đinh Lân nói:
– Ta muốn các ngươi trước tiên nói cho ta biết, các ngươi bỗng may mắn phát hiện ra ta
giống Đinh Linh Lâm, mới làm ra cái bẫy này, hay là đã đoán sớm ta sẽ đến ?
Thiết Cô im lặng không lên tiếng.
Đinh Lân nói tiếp:
– Sau này ít nhất các ngươi cũng phải giải huyệt cho ta, để ta gặp mặt Nam Hải nương tử,
sau khi thành công chuyện này ta cũng phải được một phần chứ.
Thiết Cô gật đầu nói:
– Nam Hải nương tử vốn đã ở đây từ lâu, chả lẽ ngươi không thấy hay sao ?
Đinh Lân giật mình hỏi:
– Bà ta đâu ?
Bỗng một giọng nói tao nhã nhưng thần bí chầm chậm phát ra từ bức tượng Quan Âm Bồ
Tát trên hương án:
– Ta ở đây !
Đinh Lân bất giác quay lại nhìn bức tượng bí mật đó. Ánh mắt y bỗng lộ vẻ kinh sợ vì
bây giờ qua lớp khói mờ mờ ảo ảo, y nhìn thấy bức tượng đã bị thay thế bằng một khuôn mặt.
Khuôn mặt từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười, bây giờ lại biến thành vẻ nghiêm túc, lạnh lẽo,
trên lông mày hãy còn mang nét giận dữ. Bức tượng vô tri vô giác trong chốc lát như đã có
sự sống:
– Ta chính là người ngươi muốn gặp, cho nên bây giờ ngươi phải nhìn ta, mỗi lời mà ta
nói ra ngươi không thể không tin được.
Qua làn khói lượn lờ, giọng nói này giống như chính bà ta nói ra vậy.
Đinh Lân chỉ cảm thấy toàn thân như bị đóng băng, tuy không muốn nhưng vẫn gật đầu
đồng ý. Không muốn nhìn nhưng ánh mắt không thể rời ra khỏi bức tượng thần bí mà quỷ
quái đó.
– Ngươi là Đinh Linh Lâm. Diệp Khải Nguyên vốn là người yêu của ngươi. Thượng
Quan Tiểu Tiên đã cướp hắn trong tay ngươi, bây giờ ngày cũng như đêm, bọn chúng quấn
quýt bên nhau, còn ngươi chỉ cô đơn một mình.
Đinh Lân nhìn bà ta, khuôn mặt không thể tự chủ lộ vẻ đau thương.
– Ta biết ngươi ghét hận y thị, mối thù này không ai có thể quên được, cho nên ngươi
phải trả thù.
Khuôn mặt y quả nhiên lộ vẻ oán giận, lầm rầm nói:
– Ta nhất định phải trả thù…. Ta nhất định phải trả thù….
– Bây giờ Diệp Khải Nguyên sắp bảo vệ người đàn bà đáng ghét kia đến đây, ngươi sắp
có cơ hội rồi.
Đinh Lân nghe đến đây, ánh mắt sáng rực của y đã trở thành mê muội và trống rỗng,
nhưng vẻ oán giận trên mặt càng mãnh liệt hơn nữa.
– Diệp Khải Nguyên tuyệt đối không ngờ rằng ngươi sẽ ở đây, cho nên ngươi xuất hiện
đột ngột, hắn nhất định sẽ ngạc nhiên. Nhưng hắn sẽ không cảnh giác ngươi đâu, cho nên
ngươi phải thừa cơ hội cướp con đàn bà ác độc kia về đây, phá hủy khuôn mặt đẹp đẽ của
nói để nó sau này không thể dụ dỗ bọn đàn ông con trai được nữa. Ý của ta, bây giờ ngươi
đã hiểu rõ rồi chứ ?
Đinh Lân gật dầu chầm chậm nói:
– Ta đã hiểu hết rồi.
– Ngươi có chịu làm theo lời ta hay không ?
Đinh Lân đáp:
– Chịu !
– Những lời ta nói ra ngươi đều tin cả chứ ?
Đinh Lân lại nói:
– Tin !
– Được ! Bây giờ ngươi đứng lên, huyệt đạo của ngươi đã được giải rồi, ngươi đứng lên
được rồi.
Đinh Lân quả nhiên đứng dậy chầm chậm, đôi chân bị điểm huyệt nãy giờ đột nhiên đã
có sức lực.
– Được ! Bên cạnh có thanh đao, bây giờ ngươi đi làm giùm ta việc này.
Đinh Lân hỏi:
– Làm gì ?
– Giết Dương Thiên !
Đinh Lân chầm chậm quay người bước đi. Ánh mắt của y đờ đẫn hướng thẳng về phía
trước ôm thanh đao trong lòng, trong đầu cứ vang lên câu nói:
– Giết Dương Thiên !
000
Bây giờ Dương Thiên đang ngồi trầm tư trong một căn phòng nhỏ, tuy đã đốt lò sưởi
nhưng không khí vẫn lạnh cóng. Y đang đợi tin tức của Đinh Lân, nhưng đã lâu vẫn không
thấy Đinh Lân quay lại, y cảm thấy có cái gì đó không ổn. Đúng vào lúc này, cửa bật mở và
một người chầm chậm bước vào. Đó là một thiếu nữ rất đẹp, tóc búi cao, cài thêm cây thoa
hình đầu phụng nữa.
Dương Thiên đứng bật đậy, mỉm cười hỏi:
– Cô nương có điều chi dặn dò ?
Y hẳn nhiên cho rằng đây là môn hạ của Nam Hải nương tử, cho nên không dám nhìn
lâu, chỉ cúi đầu kính cẩn. Nhưng thiếu nữ đó lại cứ nhìn y đăm đăm tỏ thái độ khó hiểu.
Dương Thiên đợi lâu nhịn không được liền ngẩng đầu lên nhìn và phát giác ra rằng thiếu
nữ này rất giống một người.
Thiếu nữ này vẫn nhìn y nói chậm rãi:
– Ngươi có phải là Dương Thiên không ?
Dương Thiên gật đầu, bỗng kêu thất thanh:
– Ngươi là Đinh Lân !
Đinh Lân nói:
– Ta không phải là Đinh Lân, ta là Đinh Linh Lâm.
Dương Thiên ngạc nhiên nói:
– Ngươi.. ngươi tại sao lại biến thành như thế này ?
Đinh Lân nói:
– Ta vốn đã là như thế này, ta vốn là một thiếu nữ.
Dương Thiên biến sắc la lên:
– Ngươi có phải điên rồi hay không ?
Đinh Lân nói:
– Ta không có điên, ngươi mới là điên, cho nên ta phải giết ngươi.
Nói chưa dứt lời, Đinh Lân đã rút thanh đoản dao ra nhanh như chớp đâm thẳng vào
ngực Dương Thiên. Dương Thiên có nằm mơ cũng không ngờ đối phương ra tay độc ác như
vậy, cho nên không đề phòng, cũng không kịp né tránh, lãnh trọn một đao đâm xuyên qua
ngực. Máu tươi trong ngực y tuôn ra, điểm lấm chấm trên áo của Đinh Lân.
Sắc mặt của Đinh Lân vẫn lạnh lùng khi nhìn xác chết của Dương Thiên đổ gục ngay
trước mặt. Sau đó y chầm chậm quay người đi ra.
Bên ngoài sương càng dày hơn nữa. Đêm đã khuya lắm rồi.
Y chầm chậm đi trong sương, trong bóng đêm bỗng truyền lại giọng nói ngọt ngào
nhưng đầy bí hiểm:
– Ngươi làm rất tốt, nhưng ngươi mệt lắm rồi, mệt đến nỗi mắt mở không nổi nữa kìa.
Đinh Lân nói:
– Đúng là ta mệt lắm…mệt lắm…
Mắt của y từ từ khép lại:
– Đây là chiếc giường rất là êm ái, bây giờ ngươi có thể ngủ được rồi. Đợi đến lúc Diệp
Khải Nguyên và con đàn bà ác độc ấy tới, bọn chúng sẽ đánh thức ngươi dậy.
Trên mặt đất tuyết rơi dày, nhưng Đinh Lân lại nằm xuống, giống như đang nằm trên
một chiếc giường ấm và trong giây lát đã ngủ say rồi.
000