Bạn đang đọc Cửu Nguyệt Ưng Phi – Chương 21: Quán Trọ Hồng Tân
Diệp Khải Nguyên thật sự bỏ đi.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại không giữ chàng lại, chỉ nắm lấy tay chàng tiễn chàng ra đến đầu phố !
Vô luận ai nhìn thấy bọn họ, đều nhất định cho rằng bọn họ là châu liên bích hợp, một đôi rất lý tưởng. Nhưng rốt cuộc bọn họ là tình nhân ư ? Hay là bằng hữu ?
Hay là oan gia đối đầu ? Điều này e rằng ngay cả chính họ cũng không phân biệt rõ nổi.
Tiểu Tiên rất trầm mặc, rõ là tâm sự trùng trùng. Diệp Khải Nguyên đi lần này, có phải là vẫn có thể quay lại bên nàng chứ ? Bọn họ còn có lúc sẽ tái hợp lại hay không ?
Chuyện tương lại, ai có thể biết được ? Ai dám dự đoán ?
Diệp Khải Nguyên đột nhiên nói:
– Ta đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn nghĩ không ra Điệp Nhi Bố và Bố Đạt Lạp thiên vương là ai ?
Tiểu Tiên cười buồn buồn:
– Đã nghĩ không ra, thì hà tất nghĩ nữa làm chi.
– Ta không thể không nghĩ tới.
Tiểu Tiên thở dài nói:
– Con người tại sao luôn muốn nghĩ tới những chuyện mà vốn họ không cần phải nghĩ đến.
Diệp Khải Nguyên không dám trả lời câu này, cũng không thể trả lời.
Chàng chỉ trầm mặc, trầm mặc rất lâu, lại nhịn không được hỏi:
– Ta nghĩ, Điệp Nhi Bố nhất định là một kẻ rất cơ trí, còn Bố Đạt Lạp rất cao đạo kiêu ngạo.
Tiểu Tiên gật đầu nói:
– Tên đặt trong Ma giáo, đương nhiên tuyệt không phải là không có lý.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Theo ngươi thấy, lúc này trong thành Trường An kẻ có trí tuệ nhất là ai ?
Tiểu Tiên nói:
– Là ngươi !
Nàng nói tiếp:
– Chỉ có trí giả, mới có huệ kiếm.
Chỉ có huệ kiếm của ngươi, mới có thể chặt đứt sợi dây tình mà ta muốn trói buộc ngươi.
Câu nói này nàng không nói ra, cũng không cần nói ra. Diệp Khải Nguyên đương nhiên có thể hiểu rõ.
Chàng gượng cười:
– Đại trí nhược ngu, kẻ thông minh chân chính, xem ra có thể giống như kẻ đần.
Tiểu Tiên cũng cười cười, nói:
– Trong thành Trường An, xem ra kẻ giống đần không ít, kẻ đần thật sự cũng không ít.
– Ngươi cho rằng kẻ kiêu ngạo nhất là ai ?
Tiểu Tiên lại đáp:
– Là ngươi !
Diệp Khải Nguyên gượng cười:
– Lại là ta à !
Tiểu Tiên thản nhiên nói:
– Chỉ có kẻ kiêu ngạo nhất, mới cự tuyệt chân tình hảo ý của kẻ khác.
“Kẻ khác” mà nàng ta nói đương nhiên chính là bản thân nàng ta.
Lẽ nào nàng ta đối với Diệp Khải Nguyên thật có chân tình ?
Diệp Khải Nguyên quay đầu đi, nhìn một đám mây trắng nơi xa xôi, trên thế gian này có mấy người có thể ưu nhân tự tại như đám mây kia, vô câu vô thúc ?
Cá nhân nào lại không có trói buộc xiềng xích riêng ?
Tiểu Tiên đột nhiên lại nói:
– Ngoại trừ ngươi ra có lẽ còn có một hai người khác nữa.
– Ai ?
– Lữ Địch, Quách Định.
– Bọn họ đương nhiên đều không phải là người của Ma giáo.
– Có phải là tại vì xuất thân của bọn họ tốt, gia thế tốt, vì vậy mà không nhập Ma giáo hay không ?
– Ta chẳng qua chỉ cảm thấy bọn họ đều không có cái tà khí của môn hạ Ma giáo.
– Bất kể thế nào, Điệp Nhi Bố và Bố Đạt Lạp đều đã ở thành Trường An, có lẽ là hai người mà ngươi ít ngờ tới nhất, vì hành tung của bọn chúng xưa nay mọi người luôn khó mà ngờ tới, đó mới thật sự là điểm tà nhất của Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên đt không khỏi lộ ra vẻ ưu tư.
Môn hạ Ma giáo chưa tới thời điểm tuyệt đối tất yếu, thì luôn luôn không bao giờ lộ ra hình tích, chỉ đến lúc đã chết trong tay bọn họ mới có thể nhìn ra chân diện mục của bọn họ.
Bọn họ lần này đến thành Trường An, đối tượng thật sự mà họ muốn tìm là ai ?
Là Thượng Quan Tiểu Tiên ? Hay là Diệp Khải Nguyên ?
Diệp Khải Nguyên miễn cưỡng cười nói:
– Chỉ cần đích xác bọn họ đã đến thành Trường An, ta sớm muộn cũng sẽ tìm gặp bọn họ.
Tiểu Tiên nói:
– Nhưng hôm nay ngươi vẫn không thể bắt đầu đi tìm.
– Tại sao ?
– Tại vì, hôm nay ngươi nhất định trước hết phải đến quán trọ Hồng Tân uống hỷ tửu.
Đôi mắt mỹ lệ của nàng ta, như phóng ra những ánh nhìn sắc nhọn.
– Tại vì ngươi nếu không đi, thì có rất nhiều người sẽ thương tâm.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại không đến quán trọ Hồng Tân, cho đến trước lúc hoàng hôn, chàng vẫn không có mặt ở quán trọ Hồng Tân.
Mùng một năm mới, thời tiết lại rất là trong sáng, trời xanh mây trắng, dương quang chiếu diệu, trời đất đã mang sắc xuân.
Khí sắc của Quách Định xem ra đã tốt hơn nhiều roià, “nhân phùng hỷ sự tinh thần sảng”, một câu đã nói từ bao nhiêu ngàn năm, ít nhiều đều có cái lý của nó.
Đinh Linh Lâm đang bưng bát cháo sâm, đút từng muỗng từng muỗng cho Quách Định.
Bọn họ nãy giờ rất ít nói, không ai biết nên nói những gì, trong lòng bọn họ không biết là ngọt ngào ? Hay là chua chát ?
Nhân sinh há không vốn là như thế hay sao ?
Sự an bài của số phận, đã không hề có ai có thể phản kháng lại được, vậy thì bọn họ lại hà tất như vậy.
Đinh Linh Lâm đã lấy lại tinh thần, khuôn mặt đã tươi tắn, xem ra giống dương quang ngày đông.
Quách Định muốn ngắm nàng thật lâu, nhưng không dám, chỉ cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng muốt của nàng đột nhiên nói:
– Nhân sâm này quí lắm phải không ?
Đinh Linh Lâm gật gật đầu.
Quách Định hỏi:
– Mua à ?
– Không.
Quách Định nói:
– Vậy thì nàng….
Đinh Linh Lâm đột nhiên cười, nói:
– Ta chịu nợ đấy, vì ta nghĩ hôm nay nhất định có rất nhiều người sẽ biếu lễ vật, trong thành Trường An nhất định có rất nhiều người muốn đến xem bọn ta, uống vài ly hỷ tửu của bọn ta, những người này nhất định không phải là những kẻ có lòng dạ hẹp hòi.
Quách Định do dự nói:
– Chuyện của bọn ta, đã có nhiều người biết rồi hay sao ?
Đinh Linh Lâm gật gật đầu, nói:
– Vì vậy ta đã bảo lão chủ nhân chuẩn bị cho bọn ta mười hai bàn hỷ tửu.
Quách Định nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Đinh Linh Lâm, cũng không rõ là hoan hỷ hay là bi thương, nói:
– Thật ra nàng vốn không cần phải làm như vậy, ta….
Đinh Linh Lâm không để cho chàng nói hêt, nắm chặt lấy tay của chàng dịu dàng nói:
– Chỉ cần chàng lấy lại được tinh thần, mau chóng dưỡng cho lành vết thương, nhất thiết đừng để ta làm quả phụ.
Quách Định cười cười, tuy là một nụ cười chua chát, nhưng cũng mang mấy phần ngọt ngào.
Bất kể như thế nào, chàng đã quyết với lòng mình, phải chăm sóc thật tốt nữ nhân khả ái này, chăm sóc nàng cả một đời.
Chính dựa vào quyết tâm này, mà chàng sẽ không chết.
Cuộc đấu trí cầu sinh trong lòng của một cá nhân, thì luôn luôn hữu hiệu hơn bất cứ loại thuốc nào.
Lão chủ nhân chợt kêu to lên ở ngoài cửa:
– Đinh cô nương nên ra ngoài trang điểm một chút, ta cũng đã tìm người đến tắm giặt thay y phục cho Quách công tử.
Đinh Linh Lâm vỗ vỗ tay của Quách Định, rồi đẩy cửa đi ra, nhìn lão nhân lương thiện này, nhịn không buông nhẹ tiếng thở dài nói:
– Ngươi thật là người tốt.
Trên thế gian này nơi nào cũng có người tốt.
Lão chủ nhân cười nói:
– Hôm nay là mùng một năm mới, ta chỉ mong năm nay mọi người đều được thuận lợi, đều được vui vẻ.
Lão là người tốt, vì vậy mới có nguyện vọng đó, nhưng nguyện vọng của lão có thể thực hiện được hay không ?
Trong lòng Đinh Linh Lâm đột nhiên cảm thấy thoáng chút chua chát ngậm ngùi, những giọt lệ cơ hồ nén không được đã sắp chảy ra.
Mọi người đều vui vẻ, mỗi người đều vui vẻ, nhưng Diệp Khải Nguyên….
Đinh Linh Lâm cố gắng phần chấn tinh thần lại, miễn cưỡng cười cười, đột nhiên nói:
– Lúc này có phải là đã có người biếu lễ vật rồi ư ?
Lão chủ cười nói:
– Người biếu lễ vật không ít, ta đã cất kỹ tất cả lễ vật biếu lại. Đinh cô nương muốn đi xem chứ ?
Đinh Linh Lâm rất muốn đi xem.
Nàng đã nghĩ đến nhất định sẽ có rất nhiều người kỳ quái, gửi những lễ vật kỳ quái lạ.
Đinh Linh Lâm nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng lại không ngờ người đầu tiên tặng lễ vật lại chính là Phi Hồ Dương Thiên.
Cái tên đầu tiên trên sổ theo dõi lại là y.
Dương Thiên:
Lễ phẩm bốn món, châu hoa một đôi, vòng Bích Ngọc một đôi, một bộ trang sức trên đầu bằng vàng ròng, tiền có vàng ròng bốn mươi tấm, cộng nặng bốn trăm lạng.
Tiền có vàng ròng, ý này rõ ràng là muốn nói lễ vạt của y là lễ vật đại diện cho Kim Tiền bang gởi lại, cũng chính là đại diện cho Thượng Quan Tiểu Tiên gởi lại.
Đinh Linh Lâm siết chặt hai tay, trong lòng không khỏi cười nhạt. Nàng mong muốn Thượng Quan Tiểu Tiên tối nay đến uống hỷ tửu.
Lữ Địch cũng gửi lễ vật lại, cùng Đỗ Đồng của Bát phương tiêu cục gởi lại, ngoại trừ lễ phẩm lớn lao ra, còn có “Cực phẩm thương dược” một bình. Đinh Linh Lâm lại không khỏi cười nhạt.
Nàng đã quyết không dùng bình thuốc này, bất kể Lữ Địch thật có hảo ý hay không, nàng cũng không thể mạo hiểm được.
Còn có tên tuổi của vài người nữa, Đinh Linh Lâm tựa như đã quen biết, nhưng lại mơ hồ không rõ, những người này dường như đều là thế giao cựu hữu của Đinh gia.
Đinh gia vốn là thế gia của võ lâm, cố cựu khắp thiên hạ, trong đó đương nhiên có rất nhiều người đến Trường An.
Nhưng còn người của Đinh gia ? Gia tộc đã từng hiển hách một thời trong võ lâm, ngày nay đã trở thành như thế nào rồi ?
Đinh Linh Lâm không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Nàng tiếp tục nhìn, lại nhìn thấy một tên tuổi bất ngờ.
Thôi Ngọc Chân.
Thôi Ngọc Chân vẫn chưa chết.
Những ngày này, tại sao nàng mãi vẫn không thấy xuất hiện ? Có phải nàng cũng đã biết tin Diệp Khải Nguyên chết ?
Lão chủ nhân ở bên cạnh mỉm cười nói:
– Ta thật không ngờ Đinh cô nương lại có nhiều bằng hữu ở thành Trường An như vậy, tối hôm nay, chắc hẳn nhất định nhiệt náo vô cùng.
Hỷ sự của họ xem ra thật sự đã khuấy động Trường An.
Đinh Linh Lâm hốt nhiên phát hiện mình hóa ra cũng là danh nhân…. Đó có phải là tại vì Diệp Khải Nguyên hay không ?
Nàng lại tự cấm mình không được suy nghĩ thêm nữa, vô luận như thế nào, nàng hôm nay tuỵêt không thể nghĩ tới Diệp Khải Nguyên. Ít ra hôm nay…. hôm nay tuyệt không được.
Nàng nhìn thấy một cái tên cuối cùng, trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề.
Nam Cung Lãng, tranh một bức.
Nàng biết tên này, cũng biết người này.
Trong đại gia tộc thế gia này, nhất định sẽ có một hai kẻ đặc biệt hung hãn độc ác.
Nam Cung Lãng chính là kẻ đáng sợ nhất trong Nam Cung thế gia.
Y là một tên cướp thanh danh bê bối, là tử tôn xấu xa chẳng ra gì của Nam Cung thế gia, nhưng y lại là thúc thúc ruột thịt của Nam Cung Viễn.
Nam Cung Viễn đã bị thương dưới kiếm của Quách Định. Nam Cung Lãng đột nhiên xuất hiện ở đây, là vì gì đây ?
Đinh Linh Lâm nhịn không được hỏi:
– Ngươi có nhìn thấy bức tranh mà kẻ ấy mang tặng không ?
Lão chủ lắc lắc đầu nói:
– Đinh cô nương nếu muốn xem, thì bây giờ ta có thể mang lại.
Đinh Linh Lâm đương nhiên rất muốn xem.
Bức tranh chữ được mở ra, bên trong chỉ vẽ hai người.
Một người tay nắm trường kiếm, đứng trước một cặp nến đỏ, lưỡi kiếm còn đang nhỏ máu.
Y phục trường kiếm vẻ rất là sinh động, nhưng khuôn mặt lại trống không.
Người này không có mặt.
Người kia ngả dưới lưỡi kiếm của y, y phục mặc trên người là trang phục của Quách Định.
Đinh Linh Lâm liền biến sắc.
Ý của Nam Cung Lãng rất rõ ràng, y đến phục thù cho Nam Cung Viễn, tối hôm nay y muốn Quách Định chết dưới kiếm của y, chết ở trước cặp long phụng hoa chúc trong hỷ đường.
Quách Định đã bị trọng thương, đã không còn sức phản kháng nữa.
Lão chủ cũng đã nhìn thấy nỗi sợ hãi của Đinh Linh Lâm, vội vàng muốn thu hồi lại bức tranh, thì nghe bên ngoài có người hỏi:
– Nơi đây có phải là quán trọ Hồng Tân hay không ?
Người hỏi là một trung niên tóc đen mặc hoàng bào, trường bào phủ gối, vàng sáng, vàng như hoàng kim, vẻ mặt u ám, không chút biểu cảm.
Một người như thế, xem ra đã là rất kỳ bí, càng kỳ bí hơn, phía sau người này còn có ba người ăn mặc vẻ mặt lại cũng hoàn toàn giống như y.
Lão chủ trong lòng tuy có hơi run, nhưng không thể không miễn cưỡng nở nụ cười nói:
– Tiểu hiệu chính là Hồng Tân.
Hoàng y nhân nói:
– Hỷ sự của Quách Định Quách công tử và Đinh Linh Lâm Đinh cô nương có phải tổ chức ở đây không ?
– Chính ở nơi đây.
Lão chủ lén đưa mắt nhìn Đinh Linh Lâm, vẻ mặt của Đinh Linh Lâm tỏ ra rất kinh ngạc, rõ ràng nàng cũng không nhận ra bốn người này.
Nàng không có phản ứng gì, lão chủ đành bắt chuyện hỏi:
– Khách quan đến tìm Quách công tử ?
Hoàng y nhân nói:
– Không.
– Vậy đến tặng lễ vật ?
– Không.
Lão chủ miễn cưỡng cười cười, nói:
– Không biếu lễ vật cũng có thể uống hỷ tửu, bốn vị xin mời ra phía sau dùng chung trà trước.
Hoàng y nhân nói:
– Bọn ta không uống trà, cũng không đến uống hỷ tửu.
Đinh Linh Lâm đột nhiên cười cười, nói:
– Vậy thì hẳn là các vị muốn đến xem tân nương ?
Hoàng y nhân lạnh lùng nhìn nàng, hỏi:
– Ngươi là tân nương ?
Đinh Linh Lâm gật gật đầu, nói.
– Nếu các ngươi muốn xem, thì bây giờ có thể xem rồi đấy.
Hoàng y nhân đảo đảo cặp mứt trắng dã, nói:
– Cái mà bọn ta muốn đi xem không phải là tân lang.
Đinh Linh Lâm hỏi:
– Vậy các ngươi muốn xem cái gì ?
Hoàng y nhân nói:
– Đến xem tối hôm nay có kẻ nào dám đến đây, gây chuyện thị phi hay không ?
Đinh Linh Lâm chớp chớp mắt, hỏi:
– Giả như có thì sao ?
Hoàng y nhân lạnh lùng nói:
– Không thể có, cũng sẽ không có.
Đinh Linh Lâm hỏi:
– Tại sao ?
– Tại vì bọn ta đã phụng mệnh đến bảo vệ nơi đây an toàn, bảo vệ tân nhân bình an động phòng.
– Có các ngươi ở đây, thì sẽ không có ai đến quấy nhiễu ư ?
– Nếu có kẻ nào dám lại, thì thành Trường An đêm nay sẽ có thêm một kẻ chết.
– Nếu có một trăm người dám đến, thì thành Trường An sẽ có thêm trăm kẻ chết sao ?
– Thêm một trăm lẻ bốn người.
Câu nói này rất rõ ràng, bốn người bọn họ hiển nhiên không phải là địch thủ của một trăm người, nhưng những kẻ kia cũng đừng hòng sống sót quay về được.
Đinh Linh Lâm buông nhẹ một tiếng thở dài nói:
– Các vị phụng mệnh của ai đến đây ?
Hoang y nhân mím chặt môi.
– Các vị có phải là người của Cửu Nguyệt bang hay không ?
Hoàng y nhân không nói gì thêm, nghiêm mặt lại, từng người một, đi vào đại sảnh bày hỷ tửu.
Sau đó bốn người phân thành bốn hướng, đứng bất động ở bốn góc phòng.
Lão chủ cũng không khỏi thầm thở ra nhẹ nhõm, vẫn chưa nói gì, thì đột nhiên bên ngoài đã có tiếng người nói:
– Nơi đây có phải là quán trọ Hồng Tân không ?
Kẻ lần này đến, lại là một kẻ ăn mày quần áo tả tơi vá chằng vá đụp, tóc tai rối bù, trên vai còn vác một cái bao lớn rách nát tả tơi.
Y đương nhiên không đến biếu lễ vật, trên thế gian chỉ có hành khất xin tiền ăn cơm, xưa nay không có loại hành khất biếu lễ vật.
Lão chủ cau mày lại nói:
– Ngươi đến quá sớm, lúc này vẫn chưa đến lúc phát thưởng.
Gã hành khất cười nhạt, nói:
– Ngươi sao biết ta đến xin thưởng ?
Lão chủ ngơ ngác:
– Không phải thế sao ?
Gã hành khất lạnh lùng nói:
– Ngươi có mang cả cái quán trọ này cho ta, ta cũng chưa chắc đã nhận.
Khẩu khí của gã quả không tầm thường.
Lão chủ gượng cười, nói:
– Lẽ nào ngươi cũng đến uống hỷ tửu ?
– Không.
– Vậy ngươi đến làm gì ?
– Đến biếu lễ vật.
Kẻ giống như đến biếu lễ lại không biếu, kẻ không giống biếu lễ, lại đến biếu lễ.
Lão chủ thở dài hỏi:
– Lễ vật đâu ?
– Đây.
Gã hành khất ném cái bao gai rách nát trên vai lên quầy, mười mấy viên trân châu long lanh tròn bóng lăn từ từ ra khỏi bao gai.
Lão chủ ngơ ngác.
Đinh Linh Lâm cũng ngạc nhiên.
Mười mấy viên trân châu này, giá trị không lường được, nàng tuy sinh trưởng trong gia đình hào phú, cũng rất hiếm khi nhìn thấy.
Nào ngờ trong bao gai không chỉ có món đó, vừa mở tung bao gai ra, khắp phòng tràn ngập châu quang bảo khí, trân châu, mã não, kỳ châu dị bảo, cơ man nào là các món, không biết là bao nhiêu nữa. Lão chủ đã trợn tròn mắt, há hốc miệng ra, lão ngay nằm mộng cũng không nhìn thấy châu bảo nhiều như vậy.
Gã hành khất nói:
– Tất cả những món này là ta biếu cho Đinh cô nương dùng trang điểm, ngươi hãy tiếp nhận lấy.
Lão chủ hít mạnh lấy một hơi, cười cười nói:
– Đại gia cao tính ?
Gã hành khất lạnh lùng:
– Ta không phải đại gia, ta là kẻ bần cùng xin ăn.
Gã vừa quay người thì lướt ra ngoài cửa, thân thủ cực nhanh, trong giang hồ hiếm thấy.
Đinh Linh Lâm muốn chận gã lại, nhưng đã không còn kịp nữa, liền lao ra ngoài, trên phố người đi kẻ lại, đã không còn nhìn thấy hình bóng của gã hành khất đâu nữa.
Gã tóm lại là ai ? Tại sao lại tặng nhiều lễ vật như vậy ?
Lão chủ đột nhiên nói:
– Ở đây còn có một thiệp mừng.
Thiệp mừng màu đỏ tươi, bên trên viết:
Quách công tử Đinh cô nương đại hỷ.
Phía dưới ghi:
Điệp Nhi Bố, Đa Nhĩ Giáp, Bố Đạt Lạp, Ban Sát Ba Ná đồng hạ.
Đinh Linh Lâm lại ngẩn người ra.
Lão chủ hỏi:
– Đinh cô nương cũng không biết bốn vị này sao ?
Đinh Linh Lâm gượng cười nói:
– Không những không biết, mà ngay bốn cái tên này cũng chưa bao giờ được nghe.
Với những cái tên hiếm lạ cổ quái như vậy, những người nghe được đích xác không nhiều.
Lão chủ cau mày, nói:
– Cô nương nếu ngay tên tuổi của bọn họ cũng chưa nghe qua, thì bọn họ sao lại biếu lễ vật nhiều như vậy ?
Đinh Linh Lâm cũng nghĩ không ra.
Lão chủ đành cười cười, nói:
– Bất kể như thế nào, người ta gởi lễ vật lại, thì là hảo ý rồi.
Đinh Linh Lâm thở dài, vẫn còn chưa nói gì, thì đột nhiên bên ngoài lại có tiếng người hỏi:
– Nơi đây có phải là quán trọ Hồng Tân hay không ?
Cũng một câu nói hoàn toàn giống nhau, nhưng người hỏi lại là ba người hoàn toàn khác nhau.
Người đến hai lần trước, đã là quái nhân, người đến lần này lại càng kỳ quái hơn.
Thời tiết lạnh buốt như vậy, người này lại chỉ mặc có một cái áo ngắn màu lam, trên đầu đội một cái mũ cao kỳ quái hình chóp, sắc mặt vàng vọt, bộ râu sơn dương lơ thơ, xem ra mơ hồ giống như vừa mới hết bệnh, nhưng lại tỏ ra không sợ lạnh một chút nào cả.
Y vốn đang cầm một cây dù che mưa, tay phải xách một cái rương cũ nát, nhưng cái rương lại rất đẹp, xem ra không bằng da cũng bàng gỗ, tuy không biết chấtg liệu gì, nhưng vô luận ai cũng có thể nhìn thấy ra đây là cái rương rất mắc tiền, rất đặc biệt, thậm chí trên tay cầm còn nạm bích ngọc.
Y ăn mặc đơn giản, nhưng khí phách rất lớn, lạnh lùng nói:
– Nơi đây có phải là có một người họ Quách đang có hỷ sự?
Lão chủ gật đầu, nhìn chiếc rương trong tay y, hỏi dò:
– Khách quan đến biếu lễ ?
– Không.
– Đến uống hỷ tửu ?
– Không.
Lão chủ đành gượng cười, muốn hỏi nhưng cũng không biết cách gì và hỏi gì hơn.
Đinh Linh Lâm lại đột nhiên hỏi:
– Ngươi là Nam Cung Lãng ?
Lam y nhân cười nhạt, nói:
– Nam Cung Lãng là cái thá gì chứ ?
Đinh Linh Lâm thở hắt ra, nhẹ nhõm cười nói:
– Y đích xác chẳng đáng gì cả.
Lam y nhân nói:
– Nhưng ta đáng đấy.
Đinh Linh Lâm lại ngơ ngác, tự mình nói mình là kẻ “xứng đáng”, xưa nay nàng chưa bao giờ gặp người nào như vậy cả.
Lam y nhân nghiêm mặt, nói:
– Ngươi tại sao không hỏi, ta là cái thá gì ?
– Ta đang muốn hỏi.
Lam y nhân nói:
– Ta là lễ vật.
Đinh Linh Lâm trợn to mắt ra, nhìn y, người này rõ là giống một quái vật.
Quái vật thì nàng đã thấy, nhưng một “quái vật” biết nói, biết đi, thì nàng chưa thấy bao giờ.
Lam y nhân hỏi:
– Ngươi là Đinh Linh Lâm ?
Đinh Linh Lâm gật đầu.
Lam y nhân nói:
– Hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi ?
Đinh Linh Lâm lại gật đầu.
Lam y nhân tiếp:
– Vì vậy có người gởi ta đến làm lễ phẩm, ngươi có hiểu không.
Đinh Linh Lâm vẫn không hiểu, liền hỏi dò:
– Ngươi nói, có người xem ngươi là lễ vật tặng cho ta ư ?
Lam y nhân nói:
– Xem như ngươi đã hiểu.
Đinh Linh Lâm gượng cười:
– Ta cần một lễ vật như ngươi để làm gì ?
– Đương nhiên là hữu dụng.
– Hữu dụng gì ?
– Ta có thể cứu mạng người.
– Cứu mạng ai ?
– Cứu lão công Quách Định của ngươi.
Đinh Linh Lâm xúc động hỏi:
– Ngươi có thể cứu được à ?
Lam y nhân lạnh lùng nói:
– Ta nếu không cứu được y, thì thiên hạ tuyệt sẽ không có người thứ hai có thể cứu được y.
Đinh Linh Lâm nhìn trang phục kỳ dị, sắc mặt vàng vọt, nhìn cây dù của y, cái rương của y.
Vẻ mặt nàng đột nhiên hưng phấn đỏ hồng lên.
Lam y nhân sa sầm nét mặt nói:
– Ta không phải đến đây cho ngươi nhìn, cũng không thích nữ nhân nhìn ta chằm chằm.
– Ta biết.
– Ngươi biết ?
Mắt Đinh Linh Lâm sáng lên:
– Ta cũng biết ngươi là ai rồi.
– Ta là ai ?
Đinh Linh Lâm nói:
– Ngươi họ Cát, ngươi chính là Vạn Bảo Tương Cát Bình.
– Ngươi đã gặp qua Cát Bình.
– Ta chưa gặp qua, nhưng ta đã nghe Diệp Khải Nguyên kể qua.
– Thế à ?
– Diệp Khải Nguyên nói Cát Bình từ nhỏ đã đã bệnh, hơn nữa không có ai trị được bệnh của y, vì vậy y mới nghĩ ra cách tự trị, sau đó đã trở thành Thiên hạ đệ nhất thần y, ngay Diêm Vương cũng không quản nổi y, vì người chết cũng thường thường được y cứu sống.
Lam y nhân đột nhiên cười nhạt nói:
– Diệp Khải Nguyên là cái thá gì chứ ?
– Y không phải là cái thá gì, y là bằng hữu của ngươi, ta biết….
Nàng đột nhiên bước đến, hết sức nắm chặt tay của Lam y nhân, thở hổn hển nói:
– Có phải Diệp Khải Nguyên kêu ngươi đến không, có phải chàng vẫn còn chưa chết ?
Lam y nhân cau mày:
– Ngươi tìm lầm người rồi.
– Không.
– Ngươi là tân nương, ngươi nên đi gặp lão công của ngươi, tại sao lại lôi kéo ta ?
Lời y nói hiển nhiên là có thâm ý:
…. Ngươi đã cưới Quách Định, không nên lôi kéo ta, cũng không nên tìm Diệp Khải Nguyên nữa.
Tay của Đinh Linh Lâm từ từ buông ra, thõng xuống, đầu cũng rũ xuống, buồn thảm nói:
– Có lẽ ta thật đã tìm lầm người rồi.
Một hồi sau nàng mới lên tiếng:
– Ngươi…. ngươi muốn tìm Quách Định à ?
Lam y nhân gật đầu hỏi:
– Ngươi nếu không muốn làm quả phụ, thì hãy mau dẫn ta đi.
Châu bảo vẫn còn đọng chất chồng ở trên quầy, Lam y nhân không hề để ý đến, gió lạnh ngoài cửa, lại cứ như muốn thổi thiếp mừng đỏ tương như máu đổ đến chân y.
Y cũng chẳng nhặt lấy, chẳng qua chỉ cúi đầu nhìn một cái.
Chỉ nhìn một cái, nhưng vẻ mặt y đã lộ vẻ lấy làm kỳ quái, đột nhiên hỏi:
– Ai gởi tới vậy ?
Đinh Linh Lâm nói:
– Một hành khất.
– Hành khất như thế nào ?
Đinh Linh Lâm do dự, nàng không nhìn thấy rõ, lòng nàng đã quá bấn loạn.
Lão chủ vẫn còn tỉnh táo, bình tĩnh nói:
– Đó là một hành khất tuổi tác không quá lớn, thường hay đảo mắt, mở miệng giống như là muốn kiếm người gây lộn vậy.
Đinh Linh Lâm cũng nghĩ đến một chuyện:
– Thân pháp của y rất nhanh, hơn nữa rất là kỳ quái.
– Kỳ quái điểm nào ?
– Khi y quay người, thì giống như con quay vậy.
Lam y nhân sa sầm nét mặt, rất lâu sau, đột nhiên lại hỏi:
– Trong những châu bảo này, có một ngọc bài bên trên khắc bốn yêu ma phải không ?
– Có.
Lão chủ rất mau chóng tìm ra, bên trên khắc bốn ma thần, một người tay cầm trí bàn, một người tay cầm pháp quyền, một ngươi tay nâng ngọn núi, còn một người trong tay là một nữ nhân lõa thể. Lam y nhân nhìn thấy tấm ngọc bài này, đồng tử như co rút lại.
Đinh Linh Lâm nhịn không được hỏi:
– Ngươi biết bốn người này là ai chứ ?
Lam y nhân không trả lời, nhưng cười nhạt.
Quách Định đã có thể đứng dậy được. Thần thông của Lam y nhân tựa như thật sự ngay đến Diêm vương cũng không cách gì quản được. Nhưng khi Đinh Linh Lâm muốn tạ Ơn, thì phát hiện ra không còn thấy y đâu nữa. Đinh Linh Lâm cũng không cách gì tìm ra được y. Nàng đã mặc kiết phục của tân nương, người săn sóc tân nương mà lão chủ mời tới đang trang điểm lần chót cho nàng.
Khách nhân đã đến rất đông, trong đó có người thân của bọn họ không? Dương Thiên và Lữ Địch đã đến rồi ư ? Đinh Linh Lâm hoàn toàn không biết. Nàng lúc này đương nhiên không thể đi ra ngoài nhìn đông ngó tây được, nàng ngồi ở mép giường, toàn thân tựa như đã trở nên cứng đờ.
Bên ngoài tiếng cười đùa vang lên, một người săn sóc tân nương chạy ra xem, rồi chạy trở lại nói:
– Khách nhân đã sắp ngồi đầy hết rồi, tân lang cũng đang đợi bái thiên địa, tân nương cũng nên đi ra thôi.
Đinh Linh Lâm không nhúc nhích:
“Cát Bình có phải là do Diệp Khải Nguyên kêu đến ? Diệp Khải Nguyên vẫn chưa chết ư ?” Người đợi bên ngoài nếu là Diệp Khải Nguyên, nàng đã sớm bay ra như con chim yến.
“Còn Diệp Khải Nguyên ?” Đinh Linh Lâm cố gắng nhẫn nại, kềm chế chính mình, lúc này tuyệt không thể để cho nước mắt chảy ra. Chuyện này vốn là chính nàng cam tâm tình nguyện, Quách Định là người tốt, cũng là nam tử hán, tình cảm đối với nàng có lẽ còn sâu sắc chân thành hơn cả Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên đối với nàng lúc lạnh nhạt, lúc nhiệt tình, linh tinh lang tang.
Huống hồ Quách Định còn cứu mạng nàng, nữ nhân vì báo ân mà cưới, nàng không phải là người đầu tiên. Nàng đang an ủi chính mình, khuyên nhủ chính mình, nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi tự vấn:
“Tóm lại như vậy là đúng hay sai ?” Vấn đề này xưa nay không ai có thể trả lời được.
Tiếng vui cười càng lúc càng ầm ĩ hơn, bên ngoài đã có người vào hối thúc. Đinh Linh Lâm cuối cùng cũng đứng dậy, mơ hồ như gắng hết sức lực khí toàn thân, mới đứng dậy nổi.
Người săn sóc tân nương dùng khăn đỏ che mặt nàng lại, hai người đỡ lấy nàng, từ từ đi ra. Đi qua hành lang, đi qua sân. Trong đại sảnh ồn ào vô cùng, đủ mọi loại giọng nói. Chỉ tiếc là trong đó lại thiếu đi một giọng nói mà nàng muốn nghe nhất – tiếng cười của Diệp Khải Nguyên.
Lúc này vô luận Diệp Khải Nguyên còn sống hay không, đã không còn quan trọng nữa.
Nàng đã đi tới bên cạnh Quách Định, đã nghe thấy người hướng dẫn xướng to lên:
– Nhất bái thiên địa.
Những người săn sóc tân nương đang chuẩn bị đỡ nàng bái lạy, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng quát, tiếng gió của ống tay áo lướt tới trước mặt nàng.
Nam Cung Lãng ? Đinh Linh Lâm lập tức nghĩ đến bức họa đồ, nghĩ đến kẻ không mặt trên bức họa, thanh kiếm nhỏ máu. Nàng không còn nghĩ gì khác nữa, đột nhiên đưa tay lên lột chiếc khăn đỏ che mặt ra. Nàng lập tức nhìn thấy một người.
Một người áo đen đeo kiếm, sắc mặt trắng bệch giống như âm hồn xuất hiện vậy.
Người này đứng ở trước mặt nàng, trong tay đang xách một cái tráp gỗ đàn hương. Bốn hoàng y nhân thủ bốn góc phòng đã sẵn sàng vây lại. Quách Định cũng biến sắc.
Đinh Linh Lâm biến sắc nói:
– Nam Cung Lãng, ta biết ngươi sẽ đến !
Hắc y nhân lắc đầu nói:
– Ta không phải là Nam Cung Lãng.
– Không phải là ngươi sao ?
Hắc y nhân nói:
– Ta đến biếu lễ.
– Tại sao đến bây giờ mới đến biếu lễ ?
Hắc y nhân nói:
– Tuy biếu có hơi trễ, nhưng còn hơn không biếu.
Đinh Linh Lâm nhìn cái tráp gỗ đàn hương trong tay y, hỏi:
– Đây là lễ vật của ngươi đó sao ?
Hắc y nhân gật đầu, một tay nâng tráp lên, một tay mở nắp ra. Người coi sóc tân nương đứng bên cạnh Đinh Linh Lâm đột nhiên thét lớn một tiếng, xỉu đi. Y thị đã nhìn thấy gì ? Lễ vật mà hắc y nhân mang tới chính là một đầu người đầy máu.
Đầu người của ai ?
Long phụng hoa chúc tỏa sáng, màu đỏ, màu đỏ tươi. Máu cũng đỏ, vẫn còn chưa khô. Vẻ mặt Đinh Linh Lâm đã trắng bệch.
Hắc y nhân nhìn nàng, thản nhiên nói:
– Ngươi nếu cho rằng lễ vật ta mang đến có ác ý, thì ngươi lầm rồi.
Đinh Linh Lâm cười nhạt:
– Đây lẽ nào là hảo ý ?
Hắc y nhân nói:
– Không những là hảo ý, hơn nữa ta có thể bảo chứng trong số khách nhân lại đây ngày hôm nay, tuyệt không có bất cứ một lễ vật gởi tới nào quí trọng hơn lễ vật của ta/ Đinh Linh Lâm thốt lên:
– Thế sao ?
Hắc y nhân chỉ đầu người trong tráp nói:
– Tại vì người này nếu không chết thì hôm nay hai vị e rằng khó mà yên lành qua được đêm động phòng hoa chúc của các vị.
Đinh Linh Lâm hỏi:
– Người này là ai ?
– Là người nhất tâm muốn lấy cái đầu trên cổ hai vị đấy.
Đinh Linh Lâm rùng mình hỏi:
– Là Nam Cung Lãng phải không ?
Hắc y nhân gật đầu:
– Không sai, chính là hắn.
Đinh Linh Lâm thở ra nhẹ nhõm, hỏi:
– Vậy ngươi là ai ?
– Vốn cũng là thù nhân của Nam Cung Lãng.
– Còn bây giờ ?
– Bây giờ là một khách nhân đã biếu lễ xong, đang đợi được uống hỷ tửu.
Đinh Linh Lâm nhìn y, chợt cảm thấy mình không còn lời gì để mà hỏi thêm được nữa.
Trong đại sảnh chen chúc đủ mọi hạng mọi dạng người, từ trong đám người đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng sắc nhọn vang lên:
– Mang mặt nạ da người đến uống hỷ tửu, e rằng cũng không thuận tiện lắm đâu.
Vẻ mặt hắc y nhân tuy vẫn không chút biểu cảm, nhưng đồng tử đã co rút lại, gằn giọng nói:
– Ai đấy ?
Một tiếng cười nhạt vang lên:
– Ngươi mãi mãi sẽ không biết ta là ai, ta lại biết ngươi chính là Nam Cung Lãng.
Hắc y nhân đột nhiên xuất thủ, cả cái tráp gỗ lẫn đầu người nện lên mặt của Đinh Linh Lâm, kiếm sau lưng đã xuất bao. Kiếm quang lóe lên, nhắm thẳng vào ngực của Quách Định. Sự thay đổi này thật quá nhanh, y xuất thủ càng nhanh. Quách Định đứng được đã là một sự cố gắng rồi, nào có thể tránh nổi đường kiếm như điện chớp đó của y.
Đinh Linh Lâm cũng chỉ đành đứng nhìn. Một đầu người đầy máu nện thẳng vào mặt, vô luận ai cũng sẽ thất kinh. Khi nàng tránh đi được, thì mũi kiếm đã cách ngực Quách Định không đến một tấc.
Dù trong tay nàng đột nhiên có kiếm báu thủ mạng, cũng chưa chắc đã xuất thủ kịp, huống hồ trên người tân nương đương nhiên không thể có bất cứ hung khí nào.
“Kẻ không mặt kiếm nhỏ máu” Tận mắt nhìn thấy bức đồ họa đã trở thành sự thật, tận mắt nhìn thấy Quách Định sắp chết dưới kiếm của y. Trên thế gian này cơ hồ đã không còn có ai có thể cứu được Quách Định nữa. Chính trong giây phút sinh tử này, đột nhiên có đao quang lóe lên. Đao quang trắng sáng, còn nhanh hơn cả điện chớp, sáng hơn cả điện chớp, phảng phất như từ bên ngoài cửa sổ bên trái phóng vào.
Đao quang vừa lóe lên, Đinh Linh Lâm đã thoát ra ngoài cửa sổ, bỏ rơi tất cả tân khách, bỏ rơi cả Quách Định.
Nàng bỏ rơi tất cả, vì nàng biết đao này nhất định có thể cứu được Quách Định, nhất định có thể đánh bại hắc y nhân, đây là đao cứu mạng, đã cứu được vô số mạng người, nàng biết thế gian này chỉ có một người có thể phóng ra được đao này mà thôi.
Chỉ có một người.
Nàng tuyệt không thể để cho người này bỏ đi được, nàng dù có chết cũng phải nhìn lại một lần con người này.