Bạn đang đọc Cửu Nguyệt Ưng Phi – Chương 14: Đoạt Mạng Phi Đao
Có loại người mà khi ta muốn tìm họ, có đập vỡ đầu cũng chẳng tìm ra, còn khi ta không muốn gặp họ, thì họ lại cứ xuất hiện ở ngay trước mắt ta.
Thượng Quan Tiểu Tiên dường như là loại người như vậy.
Nàng ta một tay ôm bụng, một tay chỉ Diệp Khải Nguyên, cười khì khì nói:
– Ngươi chiếm nhà của người ta, lại chiếm giường của người ta, người ta quay về, cũng chẳng nói tiếng gì. Chẳng qua chỉ kêu ngươi nhường giường, ngươi cũng không chịu, điều này không tránh khỏi quá lố hay sao ?
Chưa dứt lời, đã cười chảy cả nước mắt, cười gập cả bụng.
Diệp Khải Nguyên ngược lại thấy nặng nề khó thở. Lúc này chàng đã hiểu rõ chuyện này như thế nào rồi.
Nữ nhân này không những là một con hồ ly mà cò là một con quỷ, chuyện gì cũng có thể làm được, trò gì cũng có thể nghĩ ra được.
Thượng Quan Tiểu Tiên vẫn còn đang cười không ngừng, làm như từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy chuyện đáng cười như vậy cả.
Thôi Ngọc Chân ngạc nhiên nhìn, nhịn không được hỏi:
– Y thị là ai vậy ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Y thị không phải là người.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói:
– Đúng rồi ! Ta vốn không phải là người, ta là hoạt thần tiên, vô luận là ngươi trốn đi đâu, ta muốn tìm là tìm được ngay.
Diệp Khải Nguyên không hỏi nàng ta là làm cách nào làm được.
Thượng Quan Tiểu Tiên rõ ràng là luôn chăm chú theo dõi một cách âm thầm Diệp Khải Nguyên trong bóng tối, giống như bóng quỉ vậy.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Nhưng ta thật không ngờ, đạo sĩ cô nương này mang ngươi đến một nơi tốt như vậy.
Nếu không phải là vì y thị quá lo lắng vội vã đi hái thuốc cho ngươi, thì lần này thật có lẽ bọn ta đã không còn tìm gặp được ngươi nữa.
Thượng Quan Tiểu Tiên bước đến, cầm bát thuốc trống không đặt ở đầu giường lên ngửi ngửi, lại cười nói:
– Chỉ tiếc là y thị không thể được xem là một thầy thuốc giỏi cho lắm, thuốc này ngươi có uống tám trăm cân đi chăng nữa, thì cũng vô dụng thôi.
Thôi Ngọc Chân tức giận đỏ rần mặt lên, nhịn không được hỏi:
– Ngươi có thể trị khỏi được vết thương cho y hay không ?
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Ta cũng không phải là một thầy thuốc giỏi, nhưng ta có thể mời một thầy thuốc giỏi đến.
Kẻ “trượng phu” phẫn nộ vừa rồi, bây giờ không còn chút tức giận gì nữa, mà đang đứng nhìn bọn họ cười cười.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Đây là truyền nhân duy nhất của Diệu thủ thần y năm xưa Diệu thủ lang trung Hoa Tử Thanh, ngươi hiểu cao biết rộng, chắc hẳn nhất định phải biết y.
Diệp Khải Nguyên đích xác là có biết.
Hoa gia phụ tử, đích xác là thần y hữu danh trong giang hồ. Chữa trị ngoại thương có sự truyền thụ độc môn.
Nhưng phụ tử hai người này đều có chung một tật nhỏ, đó là tật trộm vặt.
Bọn họ vốn không cần phải đi ăn trộm, nhưng cả đời bọn họ lại thích ăn trộm, vô luận cái gì cũng có thể trộm được.
Người mà đi tìm bọn họ trị thương chữa bệnh, thường thường đều sẽ bị bọn họ trộm sạch.
Diệu thủ hai chữ này, chính là do đây mà ra.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
– Không ngờ các hạ không những y đạo cao minh, mà còn rất biết làm trò.
Hoa Tử Thanh cũng cười nói:
– Điểm này ngươi không hiểu, muốn học ăn trộm, thì nhất định phải học làm trò. Tại vì ngươi phải học cách trở thành các dạng người khác nhau, thì mới có thể đi khắp nơi ăn trộm các thứ.
Y mỉm cười nói tiếp:
– Tỷ dụ như, nếu ngươi muốn vào miếu ăn cắp kinh thì nhất định phải giả làm hòa thượng, nếu muốn đi trộm ở nhà thổ, thì nhất định phải giả làm khách làng chơi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nếu ngươi muốn đến ăn cắp ở một cửa hiệu lớn, thì nhất định ngươi sẽ giả thành bộ dạng của một chủ nhân lớn đi sắm hàng.
Hoa Tử Thanh xoa xoa tay nói:
– Các hạ thật là nói một hiểu ba, mới nói một chút mà đã hiểu thấu ngay. Nếu muốn học nghề này, ta đảm bảo không quá ba tháng thì có thể trở thành chuyên gia đấy !
Thượng Quan Tiểu Tiên chen vào:
– Ngươi bây giờ đã là chuyên gia rồi, vì vậy khi ngươi đi trị thương cho hắn, tốt nhất hãy cẩn thận một chút. Nếu không thì có lẽ ngươi ngược lại sẽ bị hắn ăn trộm sạch hết đấy.
Hoa Tử Thanh phá lên cười:
– Ta ăn trộm người khác đã mấy mươi năm, nếu bị người khác trộm lại một lần cũng lý thú lắm.
Y mỉm cười bước đi, nói:
– Chỉ cần trên đao không có độc, ta dám đảm bảo không quá ba ngày, các hạ có thể đi giết người được rồi.
Thôi Ngọc Chân bỗng kêu lên:
– Đợi đã !
Hoa Tử Thanh hỏi:
– Đợi gì chứ ?
– Ta làm sao biết được ngươi thật sự đến để trị thương cho chàng chứ ?
Thượng Quan Tiểu Tiên than thở:
– Vị đạo sĩ cô nương này thật là một người tinh tế, chỉ tiếc là đầu óc còn kém minh mẫn lắm. Hẳn là đã bị Diệp công tử của bọn ta đây làm mê mẩn đầu óc rồi.
Thôi Ngọc Chân đỏ mặt nói:
– Tùy ngươi nói thế nào, ta….
Thượng Quan Tiểu Tiên lạnh lùng ngắt lời:
– Bây giờ nếu ta giết ngươi, chắc chắn còn dễ hơn cả ăn đậu phụng nữa, ta hà tất phí một chuyện lớn như vậy ?
Thôi Ngọc Chân cười nhạt.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại nói:
– Ngươi không tin ?
Thôi Ngọc Chân vẫn cười.
Thượng Quan Tiểu Tiên đột nhiên bay nhẹ lên, giống như một đám mây, trôi qua đỉnh đầu của họ, Thôi Ngọc Chân cảm thấy có một bàn tay lạnh băng thọt vào trong đống chăn, nhéo nhẹ lên ngực nàng một cái. Lại thấy Thượng Quan Tiểu Tiên đã bay nhẹ trở về, đứng trở lại nơi vị trí cũ, cười khì khì nhìn Thôi Ngọc Chân nói:
– Nghe nói Đông Hải Ngọc Tiêu rất biết chọn lựa, thân thể của ngươi lại rất là rắn chắc, xem ra ngươi đối với nam nhân chắc hẳn cũng rất ra trò đấy.
Thôi Ngọc Chân đỏ ửng mặt lên rồi tái xanh đi, tức giận cơ hồ sắp muốn phát khóc lên.
Thượng Quan Tiểu Tiên nhơn nhơn nói:
– Đây vốn là chuyện đáng tự hào của nữ nhân, trong chuyện tình ái nếu có thời gian, có lẽ ta cũng phải học của ngươi vài trò.
Sắc mặt của Thôi Ngọc Chân đã trắng bệch ra. Nàng biết nữ nhân này đang có ý làm nhục mình, nhưng nàng đành nhẫn nhịn. Tại sao con người thường phải trả một cái giá đau khổ cho chuyện quá khứ đã qua. Tại sao có người nhất định muốn cho người khác cảm thấy sự đau khổ thì bản thân mới cảm thấy sung sướng. Thôi Ngọc Chân nước mắt chảy quanh, Thượng Quan Tiểu Tiên nở ra nụ cười đắc thắng và thỏa mãn.
Diệp Khải Nguyên quát lên:
– Cút đi !
Thượng Quan Tiểu Tiên tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi kêu ai cút đi ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ngươi đó !
– Ta hảo tâm hảo ý mời người tới trị thương cho ngươi, sao ngươi lại bảo ta cút đi ?
Diệp Khải Nguyên mặt lạnh như băng, nói:
– Không sai ! Ta bảo ngươi cút đi đấy !
Thượng Quan Tiểu Tiên cũng hơi biến sắc, cười nhạt nói:
– Ngươi lẽ nào không sợ ta giết ngươi hay sao ?
– Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta ?
– Ngươi không tin ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta chỉ muốn nhắc cho ngươi biết một chuyện.
Thượng Quan Tiểu Tiên liền hỏi:
– Chuyện gì ?
– Chuyện này !
Tay của Diệp Khải Nguyên từ dưới chăn duỗi ra, trong tay có một cây đao. Một cây đao dài ba tấc bảy phân. Phi đao !
Lưỡi đao mỏng mà bén, dưới ánh đèn phát sáng lấp lánh. Vẻ mặt của Thượng Quan Tiểu Tiên tựa như bị ánh đao phản chiếu xám xanh. Sắc mặt của Hoa Tử Thanh tự như cũng xanh lét đi. Thiên Địa Nhất Đao, đây chính là Phi đao “lệ bất hư phát”. Trong giang hồ, vô luận là cao thủ đáng sợ bao nhiêu, trước nay đều chưa có ai có thể thoát khỏi được khi đao này xuất thủ.
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói:
– Ta vốn không muốn giết người, nhưng ngươi tốt nhất đừng bức bách ta.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nhạt nói:
– Ngươi lúc này vẫn có thể giết người được à ?
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Ngươi muốn thử sao ?
Thượng Quan Tiểu Tiên không dám.
Không ai dám cả. Không ai dám dùng sinh mạng của chính mình ra đánh cuôïc cả, dốc vào một trận sống mái mà chắc chắn mình sẽ thất bại.
Thượng Quan Tiểu Tiên hít một hơi thật dài, miễn cưỡng cười nói:
– Lẽ nào ngươi không muốn vết thương của ngươi mau lành hay sao ?
Diệp Khải Nguyên gằn giọng:
– Ta chỉ muốn ngươi cút đi.
Thượng Quan Tiểu Tiên thở dài nói:
– Ta sẽ không cút đi, mà ta bỏ đi được không ?
Nàng ta thực sự nó bỏ đi là bỏ đi ngay. Hoa Tử Thanh tất nhiên càng đi nhanh hơn.
Đi ra đến cửa, Thượng Quan Tiểu Tiên lại đột nhiên quay đầu lại nói:
– Có một chuyện ta quên nói cho ngươi.
– Chuyện gì ?
– Ngươi có muốn biết tung tích của Đinh cô nương bây giờ ở đâu không ?
Diệp Khải Nguyên không trả lời, chàng đương nhiên muốn biết.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Y thị bây giờ đang ở cùng với Quách Định, cũng giống như ngươi, ngủ chung trên một cái giường.
Diệp Khải Nguyên cười nhạt:
– Tại sao ngươi lại nói những lời như thế trước mặt ta ? Ngươi biết rõ là chẳng có công dụng gì mà !
Thượng Quan Tiểu Tiên nhơn nhơn nói:
– Ngươi không tin bọn họ sẽ làm chuyện đó sao ?
Diệp Khải Nguyên tất nhiên không tin.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại nói:
– Bọn họ vốn có lẽ rất là trung thực đối với ngươi, nhưng giả như Đinh cô nương cũng lạnh sắp chết, Quách Định cũng hảo tâm giống như đạo sĩ cô nương đây thì sao ? Giả như trên người Đinh cô nương có một chỗ không tiện nhìn bị trúng độc châm gì đó, để cứu y thị, Quách Định phải rút ra thì sao ?
Diệp Khải Nguyên hơi biến sắc.
Trên mặt Thượng Quan Tiểu Tiên lại nở một nụ cười thắng lợi, kéo tay Hoa Tử Thanh, cười nói:
– Hắn đối với ta tuy vô tình, nhưng ta không thể vô nghĩa đối với hắn. Để lại một bao thuốc cho hắn, bọn ta đi thôi.
Lần này bọn họ thật sự bỏ đi.
Diệp Khải Nguyên đã ngồi dậy, nay đột nhiên lại ngã gục xuống.
Thôi Ngọc Chân hoảng hốt kêu lên:
– Ngươi…. ngươi sao thế ?
Diệp Khải Nguyên thở dài, gượng cười nói:
– May mà nàng mang đao của ta đặt ở dưới gối, may mà y thị không thử.
Thôi Ngọc Chân hỏi:
– Đại ca vừa rồi thật không còn lực để sát thương y thị ?
Diệp Khải Nguyên nhìn cây đao trong tay, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, nói:
– Đao này không phải chỉ dùng tay là có thể phóng ra, phải dùng tinh thần và sức mạnh mà toàn thân có, mới có thể phóng đao ra. Nhưng ta lúc này….
Diệp Khải Nguyên lúc này ngay nói cũng cảm thấy mệt.
Thôi Ngọc Chân nhìn Diệp Khải Nguyên, nước mắt ướt đẫm nói:
– Muội biết đại ca là vì muội mới đuổi y thị đi, nhưng đại ca hà tất vì muội mà mạo hiểm như vậy…. Muội vốn là người phải chịu nhục mới phải.
Diệp Khải Nguyên ôn tồn nói:
– Không có ai phải chịu bị làm nhục, cũng không có ai có quyền làm nhục người khác.
Giọng nói của chàng tuy ôn tồn, nhưng rất là cương quyết:
– Lão gia truyền thụ lại cho ta đao này chỉ là vì muốn ta làm cho thiên hạ hiểu rõ đạo lý này, đừng bao giờ quên nó.
Ánh mắt của Thôi Ngọc Chân cũng sáng lên, chậm rãi nói:
– Muội nghĩ lão gia nhất định là một người tuyệt vời.
Ánh mắt Diệp Khải Nguyên nhìn ra nơi xa xôi, mang một vẻ cô độc, trầm mặc không thể diễn tả được. Chàng nói:
– Bản thân lão gia thường nói lão gia chẳng qua chỉ là một con người bình thường. Nhưng chuyện mà lão gia làm, thì không phải bất cứ ai cũng có thể làm được.
Đây cũng chính là điểm vĩ đại của Thiên Địa Nhất Đao. Vì vậy, bất kể ở đâu, Thiên Địa Nhất Đao mãi mãi sống trong lòng mọi người.
Ánh đèn đã hơi yếu đi, dầu đèn cơ hồ sắp cạn rồi.
Thôi Ngọc Chân đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
– Lúc này muội chỉ lo lắng một chuyện.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Nàng lo lắng y thị sẽ lộ cho mọi người biết tung tích của nàng, nàng lo lắng y thị sẽ quay trở lại phải không ?
Thôi Ngọc Chân đáp:
– Phải !
– Y thị tuyệt sẽ không làm như thế, y thị chỉ mong cho vết thương của ta mau lành.
Thôi Ngọc Chân hỏi:
– Tại sao ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Tại vì y thị muốn ta thay y thị đối phó với người khác.
Thôi Ngọc Chân vẫn không hiểu.
Diệp Khải Nguyên nói tiếp:
– Ngày hôm đó y thị cố ý dẫn dụ Ngọc Tiêu tìm ta, ý là muốn ta đối đầu với Ngọc Tiêu, y thị vẫn còn mong ta thay y thị giết Quách Định, giết Y Dạ Khốc, giết tất cả những người có thể cản đường y thị.
– Nhưng y thị cũng không cách nào biết đại ca tuyệt sẽ không giết mọi người thay cho y thị.
Diệp Khải Nguyên gượng cười nói:
– Ta tuy sẽ không giết người thay cho y thị, nhưng những người đó lại nhất định muốn đến giết ta.
Thôi Ngọc Chân nói:
– Chỉ cần mọi người sống chết đối đầu nhau, vô luận ai thắng ai thua, y thị đều có thể ngư ông đắc lợi.
Diệp Khải Nguyên gật đầu nói:
– Vì vậy y thị không muốn ta bị thương, càng không muốn ta chết nhanh như vậy.
Thôi Ngọc Chân cảm thấy tay chân lạnh băng, nàng thật sự không ngờ trên thế gian lại có nữ nhân ác độc nham hiểm như vậy.
Ánh mắt Diệp Khải Nguyên trĩu nặng sự ưu tư, đột nhiên cất tiếng:
– Vì vậy có một chuyện mà ta nghĩ không ra được.
Thôi Ngọc Chân vội hỏi:
– Chuyện gì ?
Diệp Khải Nguyên trầm ngâm, rồi nói:
– Kẻ ép nàng đến Lãnh Hương viên thổi tiêu, có thể là do Ngọc Tiêu phái đi.
Thôi Ngọc Chân ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao y muốn làm chuyện này ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tại vì y đã sớm biết nàng là người có bản tính thiện lương, đã sớm biết nàng bất mãn y, đã muốn rời bỏ y.
Thôi Ngọc Chân cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ nói:
– Gần đây muội đích xác luôn nghĩ cách trốn thoát khỏi y.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Y cũng biết ta chắc chắn sẽ đến Lãnh Hương viên tìm, vì vậy y cố ý muốn nàng chờ đợi ở đó, cố ý để cho nàng thổ lộ tung tích của Đinh Linh Lâm cho ta.
Thôi Ngọc Chân vẫn không hiểu, nói:
– Lẽ nào y cố ý muốn cho đại ca đi cứu Đinh cô nương ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu:
– Tại vì y đã dùng tà pháp Nhiếp tâm thuật khống chế Đinh Linh Lâm, khiến cho Đinh Linh Lâm vừa nhìn thấy ta là giết ngay.
Thôi Ngọc Chân xúc động nói:
– Không sai ! Vì vậy y cố ý ở ngoài cửa sổ gian phòng đó, xếp ba chậu lạp mai chính là để cho đại ca dễ tìm thấy.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nhưng y vì sợ ta nghi ngờ, nên cũng không thể để ta có cơ hội đắc thủ dễ dàng.
– Y cố ý làm ra bao nhiêu là chuyện giả mạo để đại ca không bao giờ nghĩ tới điểm này.
Diệp Khải Nguyên gật đầu:
– Y bắt Đinh Linh Lâm mang đi, vốn không phải là vì Thượng Quan Tiểu Tiên mà là vì ta.
Thôi Ngọc Chân cắn chặt răng, căm hận nói:
– Muội trước đây thật không biết y cũng là một kẻ nham hiểm ác độc như thế.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nhưng y tuyệt không phải là người của Kim Tiền bang, vì Thượng Quan Tiểu Tiên không muốn ta chết, cũng không biết y dùng chiêu này, vì vậy ta nghĩ không ra.
Thôi Ngọc Chân hỏi:
– Nghĩ không ra gì ?
– Nghĩ không ra y làm sao mà cũng biết loại tà pháp Nhiếp tâm thuật này.
– Người biết loại tà thuật này rất ít hay sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Người biết không ít, nhưng người thật sự tinh thông không có mấy người. Trong số đó đại đa số là người trong Ma giáo.
Thôi Ngọc Chân xúc động hỏi:
– Ma giáo ?
– Nàng cũng đã nghe qua rồi sao ?
– Trước sau muội cho rằng đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, không ngờ trên thế gian này lại có cái gọi là Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng không nghe Ngọc Tiêu kể qua về Ma giáo hay sao ?
– Không có.
Diệp Khải Nguyên lại hỏi:
– Nàng theo hắn đã bao lâu rồi ?
Thôi Ngọc Chân cúi đầu xuống nói:
– Gần hai năm.
Mặt nàng lộ ra một vẻ bi thống căm ghét không sao diễn tả được, hai năm lại đây chắc hẳn nàng đã như sống trong địa ngục vậy.
Diệp Khải Nguyên đợi cho tình cảm của nàng bình ổn lại, mới hỏi:
– Hai năm lại đây hắn thường ở đâu ?
Thôi Ngọc Chân đáp:
– Hắn có một chiếc hải thuyền rất lớn, bình thường hắn đều ở trên thuyền, nhưng cách đây một hai tháng đều tìm một hải khẩu đỗ lại, bổ sung lương thực và nước ngọt.
Nàng ngẫm nghĩ, rồi nói tiếp:
– Nhưng mấy tháng trước hắn lưu lại sáu, bảy ngày trên một hòn đảo hoang, không mang ai theo, cũng không cho phép mọi người xuống thuyền.
Mắt Diệp Khải Nguyên sáng lên, chàng đột nhiên nghĩ tới lời của Thiết Cô nói:
” Lần này bổn giáo ở Thần Sơn tụ họp, chọn lại giáo tông, trùng khai giáo môn. Đại thiên vương và công chủ tân nhiệm…. ” Thôi Ngọc Chân hỏi:
– Đại ca làm sao thế ?
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
– Ta vốn đang hoài nghi nhưng mãi không dám tin.
Thôi Ngọc Chân lại hỏi:
– Hoài nghi cái gì ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Hoài nghi Ngọc Tiêu cũng nhập Ma giáo, hơn nữa là một trong Tứ đại thiên vương trong giáo phái.
Sắc mặt Thôi Ngọc Chân trắng xanh, đột nhiên nắm chặt tay Diệp Khải Nguyên nói:
– Vết thương của đại ca có đau hay không ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu.
Thôi Ngọc Chân nói tiếp:
– Nghe nói đao mà Ma giáo dùng đều có độc.
– Không sai !
– Trên đao nếu có độc vết thương của đại ca chỉ đau thôi hay sao ?
Trên đao nếu có độc, sẽ không cảm thấy đau mà sẽ cảm thấy tê. Diệp Khải Nguyên cười nói:
– Trên đao nếu có độc cũng sẽ không làm chết được ta.
Thôi Ngọc Chân ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao ?
– Tại vì ta là một người kỳ quái, máu của ta có sức kháng độc, nhất là có thể tiêu giảm độc của Ma giáo.
Thôi Ngọc Chân ngạc nhiên, mở to mắt hỏi:
– Bẩm sinh à ?
Diệp Khải Nguyên lắc đầu:
– Mới có gần đây thôi.
– Làm sao có được ?
– Mẫu thân của ta năm xưa vốn là đại công chủ trong Ma giáo.
Thôi Ngọc Chân càng ngạc nhiên hơn, nhịn không được liền hỏi:
– Còn bây giờ ?
Diệp Khải Nguyên cười cười nói:
– Bây giờ mẫu thân ta chẳng qua chỉ là một lão phụ rất đỗi bình thường, đang ở một nơi yên tĩnh, an hưởng những tháng ngày còn lại của cuộc đời. Luôn mong nhi tử của mình thỉnh thoảng quay về thăm viếng.
– Nhưng đại ca rất ít khi quay về.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tại vì mẫu thân ta vẫn còn một nhi tử đang nuôi dưỡng người.
Ánh mắt Diệp Khải Nguyên phảng phất vẫn còn đang nhìn chăm chú ra nơi xa xôi, từ từ nói:
– Nhi tử này tuy không phải là do chính mẫu thân ta sinh ra, nhưng so với nhi tử do người sinh ra là ta đây thì hiếu thuận hơn nhiều.
Thôi Ngọc Chân hỏi:
– Người đó cũng lớn như đại ca chứ ?
Diệp Khải Nguyên mỉm cười đáp:
– Người đó không giống như ta, là một người kỳ quái. Nhưng dễ nhìn hơn ta, cũng không nhiều lời như ta. Ta mong sau này sẽ có thể thường xuyên gặp người đó hơn.
Thôi Ngọc Chân tươi cười đáp:
– Muội cũng hy vọng có thể gặp được người đó, người đó đã là huynh đệ của đại ca, vậy nhất định đó cũng phải là một người rất tốt.
Trong lòng nàng đột nhiên tràn đầy mơ ước về một hạnh phúc mơ hồ ở tương lai, nhịn không được lại hỏi:
– Người đó tên là gì ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Bạch Tử Băng.
Thuốc mà Hoa Tử Thanh để lại có hai bao, một bao để uống, một bao để bôi. Dược tính của thuốc rất ôn hòa, phảng phất có một công hiệu trấn tĩnh. Vì vậy Diệp Khải Nguyên ngủ rất say giấc. Chàng tỉnh dậy cảm thấy rất khoan khoái. Tại vì vết thương đau nhức như đã giảm nhẹ rất nhiều, hơn nữa từ bên ngoài cửa bay vào hương vị thoang thoảng nồi cháo gà đang hầm trên bếp lửa.
Thôi Ngọc Chân chắc hẳn đang nấu cháo cho Diệp Khải Nguyên trong nhà bếp. Ánh thái dương chiếu vào trong cửa sổ, gió rất nhẹ, hôm nay thời tiết chắc hẳn sẽ rất tốt.
Diệp Khải Nguyên cơ hồ đã quên hết tất cả phiền não, kêu lớn lên:
– Cháo đã nấu chín chưa, mau múc ba bát lớn lên đây cho ta !
– Có ngay !
Màn cửa đột nhiên được vén lên, một bát cháo lớn bay vào, đập vào tường “xoảng” một tiếng. Diệp Khải Nguyên ngơ ngác. Cháo gà dính trên tường chảy ròng ròng xuống, rồi đột nhiên một người xuất hiện ở cửa ra vào, cười nhạt.
Y Dạ Khốc.
Y vẫn mặc trường bào đỏ tươi thêu đầy hoa mẫu đơn đen, xem ra y vẫn giống như cái xác khô.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên nhìn y cười cười, nói:
– Sớm quá phải không ?
Y Dạ Khốc lạnh lùng đáp:
– Ngươi tỉnh dậy tuy không sớm, nhưng thật đúng lúc.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Thế sao ?
– Ngươi nếu còn chần chừ chưa dậy ngay lập tức, chỉ e mãi mãi cũng sẽ không tỉnh dậy.
Diệp Khải Nguyên cười cười:
– Ngươi đến tuy không đúng lúc, nhưng lại rất sớm.
Y Dạ Khốc lạnh lùng nói:
– Ta nếu không đến sớm, làm sao có thể gặp nữ phản đồ phản sư môn đó được.
– Xem ra dậy sớm cũng không phải là một chuyện hay, y thị nếu không dậy sớm thì làm sao lại đụng phải quỉ.
Y Dạ Khốc nói:
– Điều đó chỉ có thể trách ngươi.
– Trách ta ?
– Y thị nếu không bị ngươi mê hoặc thì làm sao lại dậy sớm như thế, chuồn về quán trọ hỏi thăm tin tức Hàn Trinh cho ngươi.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy nặng nề. Tối hôm qua, chàng đã hỏi qua Thôi Ngọc Chân, nàng thật không biết Hàn Trinh như thế nào, nàng nhìn thấy Diệp Khải Nguyên bị thương, chỉ lo mang Diệp Khải Nguyên nhanh chóng đào tẩu, nào còn chú ý đến ai nữa.
Diệp Khải Nguyên tuy không hỏi nữa, cũng không trách gì Thôi Ngọc Chân, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi có hơi xấu hổ, có hơi khó chịu. Chàng cảm thấy mình có lỗi với Hàn Trinh.
Vì vậy trong lòng Thôi Ngọc Chân cũng cảm thấy rất khó chịu. Diệp Khải Nguyên nhìn thấy ra, nhưng không ngờ nàng lại bỏ đi hỏi thăm tin tức Hàn Trinh cho Diệp Khải Nguyên sớm như vậy. Chỉ cần chàng nói một câu, là nàng bất chấp tất cả, vì chàng mà làm bất cứ chuyện gì.
Y Dạ Khốc nói:
– Y thị tính chắc Ngọc Tiêu nhất định đã đi rồi, nhưng không ngờ ta lại vẫn còn ở đó.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được hỏi:
– Tối hôm đó hắn không giết ngươi hay sao ?
Y Dạ Khốc cười nhạt đáp:
– Ngươi cho rằng hắn thật muốn giết ta ?
– Không thật sao ?
– Bọn ta chẳng qua chỉ làm trò mà thôi, cố ý làm cho ngươi thấy để ngươi có cơ hội mà đi cứu người.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Lúc đó các ngươi đã phát hiện ra ta ở bên ngoài à ?
– Các ngươi vừa vào cái sân đó thì hắn đã biết ngay rồi.
Diệp Khải Nguyên thở dài, gượng cười nói:
– Xem ra ta đã đánh giá thấp hắn.
Y Dạ Khốc nói:
– Hắn cũng đánh giá thấp ngươi, hắn cho rằng ngươi đã chết.
– Còn ngươi ?
Y Dạ Khốc đáp:
– Ta biết muốn một con người như ngươi, chết thì không phải là một chuyện dễ dàng.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Lần này xem ra ngươi không nhìn lầm.
– Nhưng lúc này ngươi nếu không mang Thượng Quan Tiểu Tiên giao ra đây thì chắc chắn phải chết.
Diệp Khải Nguyên than thở:
– Lần này thì ngươi nhìn sai rồi.
Y Dạ Khốc nói:
– Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ một chuyện.
– Ngươi nói đi.
Y Dạ Khốc nhấn từng tiếng:
– Ta thích giết người !
– Ngươi nói thật đấy chứ ?
Y Dạ Khốc nói:
– Kẻ mà ta muốn giết nhất chính là ngươi.
– Đây cũng là lời nói thật luôn đấy chứ ?
Y Dạ Khốc nhìn chàng:
– Vì vậy nếu ngươi không mau chóng giao Thượng Quan Tiểu Tiên ra đây, ta sẽ không đợi chờ hơn nữa. Ta có thể không cần y thị, nhưng cần phải giết ngươi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ một chuyện.
– Ngươi cứ nói.
– Ta không thích giết người, nhưng con người như ngươi lại là ngoại lệ.
Y Dạ Khốc cười nhạt:
– Lúc này ngươi có thể giết được ta hay sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta không thể, nhưng nó có thể.
Chàng liền trở tay, đao đã nằm gọn trong tay, một cây đao dài tám tấc bảy phân, Phi đao.
Y Dạ Khốc nhìn thấy cây đao này, con ngươi lập tức co rút lại.
Y đương nhiên cũng biết đây là Phi đao truyền đời của Thiên Địa Nhất Đao, một cây đao khi xuất thủ phải có kẻ chết.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta chỉ mong ngươi đừng bức bách ta phải giết người.
Trước mỗi lần xuất thủ, Diệp Khải Nguyên đều nói câu này.
Tại vì đao này không phải là dùng tay phóng ra, muốn đao này phát ra, thì phải thi xuất tinh thần và sức mạnh toàn thân. Đao đã phóng ra, thì ngay chính bản thân Diệp Khải Nguyên cũng không cách gì khống chế.
Y Dạ Khốc chăm chú nhìn cây đao, chậm rãi nói:
– Ta biết cây đao này.
– Biết là rất tốt.
Y Dạ Khốc lại nói:
– Chỉ tiếc rằng ngươi không phải là Thiên Địa Nhất Đao.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta không phải !
– Ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là một phế nhân bị thương, cây đao này của ngươi lúc này ngay một con chó cũng chẳng giết chết nổi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Cây đao này không dùng để giết chó, chỉ dùng để giết người.
– Ta muốn thử xem nó có thể giết được ta hay không ?
Thân hình y liền lướt đến, nhắm Diệp Khải Nguyên xông tới. Y có một đôi tay chuyên phá ám khí, nhưng cây đao này không phải là ám khí. Cây đao này cơ hồ không còn là đao nữa, mà đã trở thành một sức mạnh vô kiên bất thối, bất khả kháng cự.
Ánh đao lóe lên, thân hình của Y Dạ Khốc đột nhiên gập lại trên không, rớt xuống. Hắn không kêu la lên được một tiếng nào, giống như một cái bao tải trống không nằm liệt trên đất.
Yết hầu của hắn đã bị một đao. Phi đao ! Thiên thượng tọa hạ, độc nhất vô nhị.