Bạn đang đọc Cửu Nguyệt Ưng Phi – Chương 10: Quần Ưng Quật Khởi
Sáng sớm, trời quang.
Gió lại càng lạnh hơn tối qua, khi tuyết tan, thường là càng lạnh hơn khi
tuyết rơi.
Lúc này tuyết đã sắp tan, phương Đông đã có ánh sáng thái dương chiếu rọi,
chiếu sáng bừng cả rừng mai.
Nhưng trong địa thất vẫn còn âm u.
Đinh Linh Lâm đã đi tới, dựa người vào Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên đứng lặng yên, không nói gì cũng không nhúc nhích, ánh mắt
vẫn tựa như đang cười một cách kỳ quái.
Y Dạ Khốc nhìn chăm chăm vào cánh tay Diệp Khải Nguyên, nói:
– Người đối phó với hắn, ta giết nữ nhân này rồi sẽ lại giúp ngươi.
Quách Định đáp:
– Ừ.
– Hãy cẩn thận phi đao của y.
– Ngươi cũng phải cẩn thận, cẩn thận kiếm của ta.
Y Dạ Khốc ngạc nhiên thốt:
– Cẩn thận kiếm của ngươi ?
– Phải !
Rồi đột ngột, quang kiếm lóe lên, kiếm của Quách Định đã xuất thủ, nhanh như
điện chớp nhắm Y Dạ Khốc đâm tới.
Kiếm quang lại không giống ánh chớp. Kiếm màu ô đen, không có ánh sáng chói
chang rực rỡ, nhưng kiếm khí lạnh buốt lại làm cho người khác khiếp sợ hơn cả ánh
chớp.
Đây chính là Tung Dương thiết kiếm.
Dưới trời đất, độc nhất vô nhị Tung Dương thiết kiếm.
Kiếm vừa thoát khỏi vỏ, Y Dạ Khốc liền cảm thấy một luồng kiếm khí kinh người,
dồn ép đến tận mi mắt của y.
Y thất kinh, rồi phát nộ, cuồng thét một tiếng, Hồng Ma thủ giống như mũi tên
máu bay tới.
Năm xưa Thanh Ma thủ trong binh khí phổ được xếp danh đệ cửu, kỳ thực uy lực
của nói không ở dưới Tiên Thần Xà Tiên xếp danh đệ lục, Kim Cang Thiết Quải xếp
danh đệ thất, chẳng qua vì món binh khí này quá tà, nên Bách Hiểu Sinh cố ý đánh giá
thấp nó xuống.
Hồng Ma thủ được chế tác tinh xảo hơn cả Thanh Ma thủ, chiêu thức cũng quái
dị hiểm độc hơn.
Binh khí cũng giống như nhiều chuyện khác trên thế giới này, luôn luôn không
ngừng tiến hóa.
Lúc này chỉ thấy một quầng sáng đỏ tươi chuyển động, chen theo đó là một mùi
máu tanh khiến người khác nôn mửa.
Quách Định cười nhạt, thoái lui hai bước, rồi đột nhiên hú dài lên một tiếng,
xung thiên bay lên, thiết kiếm đã biến thành một cầu vồng dải màu đen sẫm.
Người và kiếm dường như đã hợp làm một.
Đây chính là sát thủ của Tung Dương thiết kiếm, cơ hồ có thể phá vỡ được mọi
thứ.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, Hồng Ma thủ bị kiếm chiêu phá nát, vỡ thành vô số
mảnh, trông ra giống như mưa máu khắp trời.
Quách Định không ngừng hú lên vọt thẳng lên không, trở người, cầu vồng dài lại
biến thành vô số điểm quang ảnh.
Mưa máu khắp trời lập tức bị dồn xuống. Y Dạ Khốc cũng bị bao trùm dưới kiếm
khí.
Y vô luận né tránh ở bất cứ phương hướng nào cũng tránh không thoát.
Đúng vào lúc này, tiếng hú đột ngột ngưng bặt, kiếm khí thu lại, khi thân hình
của Quách Định rơi xuống, Thiết Kiếm đã nhập vào vỏ.
Tay của Y Dạ Khốc rũ xuống, toàn thân như cứng đờ lại, trên vẻ mặt u ám quái
dị, mồ hôi tuôn xuống như mưa.
Quách Định lạnh lùng nhìn Y Dạ Khốc, gằn giọng:
– Ngươi muốn cùng ta liên thủ, nhưng ngươi vẫn chưa xứng đáng.
Y Dạ Khốc cắn răng nói:
– Tại sao ngươi không dứt khoát một kiếm giết chết ta đi ?
– Ngươi cũng không xứng đáng.- Ngươi muốn thế nào ?
– Muốn ngươi cút đi.
Y Dạ Khốc cười nhạt nói:
– Ta nếu đi rồi, sẽ có một ngày ngươi sẽ hối tiếc đấy.
Y không bỏ chạy.
Y từ từ đi đến trước mặt Quách Định, rồi từ từ bỏ đi.
Hồng Ma thủ vỡ nát rơi xuống đất, cũng giống như từng giọt máu tươi rơi xuống
vậy.
Quách Định quay người đối mặt với Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên đang mỉm cười.
Quách Định sa sầm nét mặt, nói:
– Ngươi thật bình tĩnh.
Diệp Khải Nguyên gật gật đầu.
Quách Định hỏi:
– Ngươi không sợ ta cùng hắn liên thủ đối phó với ngươi hay sao ?
– Ta biết.
– Biết gì ?
Diệp Khải Nguyên cười cười nói:
– Ta biết Tung Dương thiết kiếm là người tốt, tuyệt sẽ không cùng loại người đó
liên thủ làm bất cứ chuyện gì.
Quách Định chăm chú nhìn Diệp Khải Nguyên, nhưng trong ánh mắt lộ vẻ rất kỳ
quái, hai hồi lâu mới từ từ nói:
– Quách Tung Dương là trưởng huynh của ta.
Diệp Khải Nguyên mỉm cười:
– Quả thật có huynh như thế, tất có đệ như thế.
Quách Định lại nói:
– Y anh hùng nhất thế, nhưng không may lại chết trong tay của Đoạt Hồn Kiếm.
Diệp Khải Nguyên thở dài:
– Đó cũng chính là chuyện ân hận lớn nhất lúc bình sinh của sư phụ tại hạ.
Nguyên Tung Dương Thiết Kiếm và Thiên Địa Nhất Đao yêu mến tài nhau, từ
địch nhân mà trở thành bằng hữu, cả đời bọn họ tôn trọng lẫn nhau, Quách TungDương thay cho Thiên Địa Nhất Đao đi đến nơi hẹn, mới chết dưới kiếm của Đoạt Hồn
Kiếm.
Đó tuy là một hận sự, nhưng cũng là một giai thoại.
Quách Định nói:
– Y Dạ Khốc không nói sai, lần này ta đến đây đích xác là vì bí kiếp của Thượng
Quan Kim Hồng.
Diệp Khải Nguyên đáp;
– Ta biết.
– Vì vậy ta vẫn còn muốn đợi Hàn Trinh.
– Ta biết.
– Lời ngươi nói, ta vốn không nên tin, nhưng ta tạm thời tin, chỉ vì ngươi là truyền
nhân duy nhất của Thiên Địa Nhất Đao.
Diệp Khải Nguyên than thở:
– Lão nhân gia thật sự chưa thu nhận ta làm đệ tử, võ công của người, ta chưa
được một phần.
– Nhưng Thiên Địa Nhất Đao đã mang tuyệt kỹ phi đao truyền cho ngươi.
Diệp Khải Nguyên không phủ nhận.
Quách Định nói:
– Khi gia huynh tại thế, nguyện vọng lớn nhất, chính là việc cùng Thiên Địa Nhất
Đao phân tranh cao thấp.
– Ta biết.
Quách Định trầm mặt nói:
– Nhưng cuối cùng đã thua Thiên Địa Nhất Đao.
– Y không thua.
Quách Định lại thở dài, nói:
– Y thua rồi, thua là thua.
– Nhưng trận chiến đó, người trong võ lâm thiên hạ cho rằng là một trận chiến
Tiền vô cổ nhân, Hậu vô lai giả.
Trận chiến đó Thiên Địa Nhất Đao vốn ba lần có cơ hội có thể giết chết Quách
Tung Dương, nhưng đều không xuất thủ. Sau đó Thiên Địa Nhất Đao đao cùn dao gãy,
Quách Tung Dương có thể giết được y, nhưng Quách Tung Dương không những không
xuất thủ, ngược lại còn cam tâm tình nguyện nhận bại chịu thua.
Diệp Khải Nguyên lại nói tiếp:- Người như bọn họ, mới thật là nam tử hán đại trượng phu, mới thật sự không hổ
thẹn với bản sắc anh hùng.
Quách Định nói:
– Thế nhưng vô luận như thế nào, Tung Dương Thiết Kiếm cũng xem như đã thua
Thiên Địa Nhất Đao.
Diệp Khải Nguyên chỉ trầm mặc, không thể nói thêm được gì cả.
Quách Định nhìn Diệp Khải Nguyên, ánh mắt đột nhiên như có tinh quang phát
ra, cười nhạt nói:
– Nghe nói những ngày gần đây lại có kẻ trùng tác binh khí phả, đã xếp Phi Đao
của ngươi bình chọn là thiên hạ đệ nhất.
Diệp Khải Nguyên gượng cười, chàng cũng đã nghe nói qua câu này rồi.
Từ cái ngày Diệp Khải Nguyên nghe thấy câu nói này, thì chàng đã biết sẽ có
nhiều phiền nhiễu đến, hảo hán Võ Lâm tuyệt không có bất cứ ai cam tâm tình nguyện
bị liệt vào hạng thấp hơn kẻ khác.
Dựa theo câu nói này, đã đủ thu hút vô số hung sát, vô số huyết chiến.
Quách Định nói:
– Vì vậy bất luận lời ngươi nói là thật hay giả, sau khi đã qua chuyện này, ta vẫn
muốn cùng ngươi phân tranh thắng bại, xem thử Tung Dương Thiết Kiếm ngày nay, có
phải là vẫn ở dưới Phi Đao hay không.
Diệp Khải Nguyên vẫn chỉ gượng cười.
Đinh Linh Lâm nhịn không được, nói:
– Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ một chuyện.
Quách Định lắng nghe. Đinh Linh Lâm lại tiếp:
– Đao của y được bình chọn Thiên hạ đệ nhất, đó là vì đao của y đã cứu rất nhiều
người, chớ không phải vì giết người.
Quách Định đáp:
– Ta cũng có nghe nói.
– Vì vậy ngươi muốn thắng y thì nên cứu người, không nên đi giết người.
Quách Định sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
– Ta nếu giết y, cũng là thắng y.
– Ngươi sai rồi, ngươi chỉ xem là có thể giết y, chớ mãi mãi không thể thắng được
y.
Quách Định cười nhạt.Nụ cười nhiều khi cũng có nghĩa là phủ nhận.
Đinh Linh Lâm không khỏi cười nhạt nói:
– Ngươi đừng cho rằng ngươi thắng được Hồng Ma thủ đã là tuyệt vời lắm, Hồng
Ma thủ tuy độc ác tinh xảo hơn Thanh Ma thủ, nhưng vẫn không so được với Thanh Ma
thủ.
Quách Định thốt lên:
– Thế sao !
Đinh Linh Lâm nói:
– Vì Y Dạ Khốc đã không có khí phách cũng không có cá tính.
Nàng mỉm cười tiếp:
– Y xem ra đầy vẻ cao ngạo, nhưng kỳ thực lại là kẻ hoa ngôn xảo ngữ, là kẻ khéo
mồm trục lợi, dựa vào điểm này y đã không so được với Thanh Ma thủ.
Quách Định nhìn Đinh Linh Lâm, ánh mắt cũng lộ ra vẻ kỳ quái.
Đinh Linh Lâm nói:
– Từ cổ chí kim, cao thủ võ lâm chân chính đều là kẻ đặc vị độc hành, không có
cá tính độc đáo riêng của chính mình, thì làm sao có thể luyện ra được võ công đặc thù
riêng của mình chứ ?
Quách Định đột nhiên lạnh lùng nói:
– Lời ngươi nói không phải là không có lý, chỉ đáng tiếc ngươi nói nhiều quá.
Y liền quay lưng, đối mặt với bức tường, không thèm nhìn Đinh Linh Lâm.
Đinh Linh Lâm cười nói:
– Xem ra người này cũng thật là người có cá tính.
Diệp Khải Nguyên mỉm cười:
– Y đích xác đúng thế !
Đinh Linh Lâm nháy mắt nói:
– Chỉ tiếc là y lại có hơi không rõ thị phi, không biết tốt xấu, lại coi Dương Thiên
là bằng hữu.
Diệp Khải Nguyên thở dài:
– Ta trước đây cũng há không xem Dương Thiên là bằng hữu hay sao ?
– Vì vậy bây giờ ngươi mới gặp rủi ro như vậy !
Quách Định vốn như đã quyết tâm không nghe bọn họ nói nữa, lúc này lại đột
ngột quay đầu lại nói:- Dương Thiên không phải là bằng hữu tốt hay sao ?
Diệp Khải Nguyên không thể không thừa nhận:
– Đúng vậy.
– Y hãm hại các ngươi à ?
Diệp Khải Nguyên cũng không thể phủ nhận.
Quách Định lại hỏi:
– Y cùng Thượng Quan Tiểu Tiên thông đồng với nhau hãm hại các ngươi à ?
Đinh Linh Lâm nói:
– Y dường như đã bị Thượng Quan Tiểu Tiên mê hoặc rồi.
– Nhưng các ngươi vốn cũng là muốn bảo vệ cho Thượng Quan Tiểu Tiên. Trừ khử
các ngươi đối với Thượng Quan Tiểu Tiên không lợi ích gì cả.
– Y thị muốn trùng tác Kim Tiền bang, Dương Thiên đã là đường chủ của Kim
Tiền bang.
– Vì vậy y thị muốn trừ khử tất cả những người nào có thể gây khó dễ với Kim
Tiền bang ?
Đinh Linh Lâm cười:
– Ngươi xem ra cũng đã hiểu rồi đó.
Quách Định kiên quyết nói:
– Kim Tiền bang nếu muốn chấn hưng lại, ta nhất định sẽ cùng các ngươi đối đầu.
Đinh Linh Lâm nhìn y:
– Vì vậy Dương Thiên hẹn ngươi lại, e rằng cũng sẽ không có hảo ý gì.
– Bây giờ ta đã đến, bọn họ sao không hạ thủ ta đi ? Lẽ nào y thị đã sớm biết các
ngươi sẽ được Hàn Trinh cứu đi ? Cố ý muốn ta đến đối đầu với các ngươi hay sao ? Lẽ
nào Hàn Trinh cũng là người của Kim Tiền bang, cố ý cứu các ngươi để đối phó với ta ?
Đinh Linh Lâm không nói được gì.
Điều mà nàng nghĩ không sâu như vậy, bây giờ mới nghĩ đến, điều này không
phải không có khả năng.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên thở dài nói:
– Vô luận như thế nào, Hàn Trinh cũng là ân nhân cứu mạng của bọn ta.
Quách Định hỏi:
– Y có lý do cứu các ngươi à ?
Diệp Khải Nguyên đáp:- Có.
Quách Định lại hỏi:
– Y có phải là cũng có lý do bán đứng các ngươi ?
– Ta không muốn nghĩ như vậy.
Quách Định chăm chú nhìn chàng:
– Ngươi là một người ân oán phân minh.
Diệp Khải Nguyên gượng cười nói:
– Có người đã từng nói như vậy.
Quách Định quay nhìn ra cửa. Cánh cửa khi Y Dạ Khốc đi vẫn đang mở hé.
– Hàn Trinh nếu thật là bằng hữu của các ngươi, bây giờ đã sớm quay lại.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Không phải mọi nơi đều có thể tìm được rượu.
– Theo ta biết, nơi đây phải là một hầm rượu.
– Có lẽ Thượng Quan Tiểu Tiên đã hủy hầm rượu đó.
Quách Định hỏi:
– Tại sao ?
– Tại vì chỉ có rượu mới có thể giải độc cho ta.
Quách Định nhếch mép cười:
– Ngươi bây giờ vẫn chưa uống rượu, nhưng độc mà ngươi trúng cũng đã giải rồi.
Diệp Khải Nguyên không nói được gì.
Quách Định lại lạnh lùng tiếp:
– Dùng rượu giải độc không những là hết sức hoang đường, mà còn hết sức mâu
thuẫn. Ngay một đứa trẻ ba tuổi, e rằng cũng sẽ không tin.
Diệp Khải Nguyên không muốn biện bạch, cũng không thể biện bạch.
Quách Định nhìn Diệp Khải Nguyên, đột nhiên thở dài nói:
– Nhưng cũng không biết vì cái gì, ta lại tin.
Ánh mắt của Đinh Linh Lâm sáng lên, cười nói:
– Ta biết ngươi là người minh bạch.
Quách Định lại sa sầm nét mặt:
– Có lẽ vì ta không phải là kẻ minh bạch, vì vậy ta mới tin.
Đinh Linh Lâm nhìn thẳng y:
– Ngươi an tâm, bọn ta tuyệt sẽ không để ngươi hối hận.Quách Định lạnh lùng nói:
– Nhưng nếu các ngươi tìm không ra Thượng Quan Tiểu Tiên, Dương Thiên và
Hàn Trinh, ta lại nhất định sẽ muốn các ngươi hối hận.
– Khỏi cần ngươi nói, bọn ta cũng nhất định phải tìm ra bọn họ.
– Ta cho các ngươi ba mươi sáu canh giờ để đi tìm
Y không để cho Đinh Linh Lâm mở miệng, nói tiếp:
– Sau ba ngày, ta sẽ quay trở lại đây tìm các ngươi, ta hy vọng các ngươi có thể
tìm thấy những người đó.
Đinh Linh Lâm gật đầu:
– Thời gian ba ngày, thật quá đủ rồi.
Quách Định đã đi rồi, đột nhiên quay đầu lại nói:
– Còn có một chuyện, ta muốn kể với các ngươi.
Đinh Linh Lâm nhìn y:
– Bọn ta nghe đây !
– Người muốn tìm các ngươi, tính sổ, không chỉ một mình ta, cứ xem như nếu ta
tin các ngươi, người khác cũng tuyệt sẽ không tin. Vì vậy những ngày sắp tới các ngươi
tốt nhất cần phải cẩn thận.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được hỏi:
– Ngoại trừ ngươi và Y Dạ Khốc, còn có những ai nữa ?
Quách Định trầm ngâm, đột nhiên hỏi:
– Ngươi có đi săn cáo bao giờ chưa ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu.
Ánh mắt Quách Định tựa như đã nhìn ra nơi xa xăm, chậm rãi nói:
– Thời gian săn hồ ly tốt nhất thông thường là tháng chín.
Đinh Linh Lâm hỏi:
– Tháng chín à ?
– Khi đó trên đồng cỏ mênh mông, giữa trời thu cao ráo mát mẻ, chỉ cần có một
con hồ ly xuất hiện thì sẽ có vô số chim ưng xám bay lên, chỉ cần có chim ưng bay lên,
thì con hồ ly đó chắc chắn sẽ phải chết.
Đinh Linh Lâm lại hỏi:
– Tại sao bây giờ ngươi lại muốn nói những lời này ? Bây giờ đâu phải là tháng
chín ?Quách Định chậm rãi nói:
– Nhưng bây giờ là lúc săn hồ ly, đã có chim ưng bay lên …
Ánh mắt của y lóe sáng, phảng phất như đã nhìn thấy vô số chim ưng xám dũng
mãnh bay lượn trong không trung trên thành Trường An.
Đinh Linh Lâm cuối cùng cũng hiểu ra.
– Lẽ nào bọn ta chính là con hồ ly đó ?
Quách Định không nói gì thêm.
Y không quay đầu lại, bước lên bậc thềm đá mà bỏ đi.
Đinh Linh Lâm ánh mắt dõi theo Quách Định, ngơ ngẩn người một hồi lâu, lẩm
bẩm nói:
– Người này chính là bằng hữu của bọn ta, hay là thù địch của bọn ta ?
Diệp Khải Nguyên không trả lời, chàng mơ hồ cũng không biết nên trả lời như
thế nào.
Đinh Linh Lâm thở dài nói:
– Bất kể như thế nào, người này không thể xem là kẻ xấu được.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Đích xác không thể.
– Y không những rất chính trực, hơn nữa lại còn rất lý thú.
Diệp Khải Nguyên cười cười nói:
– Y xem ra cũng rất thích ngươi đấy.
Đinh Linh Lâm ngạc nhiên hỏi:
– Y thích ta ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Ta nhìn thấy ra.
Đinh Linh Lâm thốt lên:
– Thế sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nam nhân nếu thích một nữ nhân, khi y thấy nữ nhân này, ánh mắt sẽ không
bình thường.
Đinh Linh Lâm đột nhiên bật cười:
– Ngươi đang ghen à ?Nụ cười của Đinh Linh Lâm giống như một đóa hoa bách hợp đang nở trong gió
xuân:
– Ta thích nam nhân ghen tuông, không ngờ ngươi cũng biết ăn đồ chua đấy !
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
– Ta lúc này không muốn ăn đồ chua, chỉ muốn được ăn một cái chân giò lợn
được hầm chín nhừ mà thôi.
Đinh Linh Lâm nhìn chàng, ánh mắt lộ vẻ bối rối, cắn răng nói:
– Còn gì nữa ?
– Một bồn nước lớn, một cái giường vừa mềm vừa sạch sẽ …
Diệp Khải Nguyên nhìn Đinh Linh Lâm, ánh mắt cũng lộ vẻ bối rối.
Đinh Linh Lâm thở dài như rên lên, nhỏ giọng nói:
– Chuyện mà ngươi nghĩ sao lại giống như ta nghĩ thế ?
Diệp Khải Nguyên cười nói:
– Vì bọn ta rất lâu không nhìn thấy nhau, phải không ?
Mặt của Đinh Linh Lâm chợt đỏ lên, rồi đột nhiên nhảy tới cắn Diệp Khải
Nguyên một cái:
– Thật ra không phải là hay ho gì đâu, ta cắn chết ngươi đây…
000
Giường rất mềm, cũng rất sạch sẽ.
Diệp Khải Nguyên nằm trên giường, chàng vẫn chưa bị cắn chết.
Đinh Linh Lâm phục ở trên ngực của Diệp Khải Nguyên.
Ngực của Diệp Khải Nguyên vừa rộng lớn vừa rắn chắc.
Trong phòng rất là ấm áp, không khí rất giống mùa xuân, ngọn lửa trong lò rất là
vượng.
Trong một căn phòng ấm áp như vậy, một người không cần phải mặc nhiều quần
áo làm gì.
Hai người lại càng khỏi cần.
Đinh Linh Lâm đột nhiên thở nhẹ, nhỏ nhẹ nói:
– Chúng ta còn chưa thành thân, vốn không nên như thế này…
Diệp Khải Nguyên nói nhỏ:- Ừ !
Đinh Linh Lâm lẩm bẩm như nằm mơ:
– Ta luôn cảm thấy chuyện này không đạo đức, ta luôn cảm thấy bọn ta dường
như đã phạm tội vậy. Nhưng cũng không biết tại sao, ta mỗi lần đều không cách gì cự
tuyệt ngươi.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
– Ta biết ?
Đinh Linh Lâm hỏi:
– Ngươi biết ?
Diệp Khải Nguyên nhìn Đinh Linh Lâm, ánh mắt tình từ nói:
– Nàng không cự tuyệt ta, chỉ tại vì ngươi thích làm cái chuyện tội lỗi này hơn cả
ta !
Đinh Linh Lâm đỏ mặt, cắn mạnh vào lỗ tai của Diệp Khải Nguyên, hờn dỗi nói:
– Kẻ xấu xa như ngươi, ngươi biết gì chứ ?
Đột nhiên một giọng nói vang lên:
– Y biết giết người !
Giọng nói này đầy vẻ kiêu kỳ, nhưng phảng phất mang một vẻ thơ ngây của trẻ
con.
Thượng Quan Tiểu Tiên !
– Bọn ta không đi tìm y thị, y thị lại tìm đến tận cửa.
Đinh Linh Lâm bật dậy.
Nàng không bật dậy hẳn, khi nàng muốn bật dậy thì mới phát hiện ra thân thể
mình khá trần trụi.
Đúng vào lúc này, cánh cửa khóa từ bên trong đột nhiên mở ra, Thượng Quan
Tiểu Tiên mỉm cười ngọt dịu, lững thững bước vào, trong tay vẫn đang ôm con búp bê
đất. Đôi mắt không ngừng dõi theo trên mặt của Diệp Khải Nguyên và Đinh Linh Lâm.
Lúc này Đinh Linh Lâm thật sự muốn móc hai con ngươi của Thượng Quan Tiểu
Tiên.
Thượng Quan Tiểu Tiên lắc lư đầu, cười hì hì nói:
– Khi các ngươi đang làm chuyện đó, nên dùng một cái bàn chắn cánh cửa lại,
các ngươi nên biết, muốn khều mở chốt cửa bên trong từ bên ngoài thì không khó khăn
gì lắm.
Đinh Linh Lâm giận dữ nói:- Ai ngờ có kẻ không biết xấu hổ xông vào như thế !
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói:
– Ta không biết xấu hổ à ? Thế còn các ngươi thì sao ? Trời chưa tối mà đã làm
chuyện ấy, các ngươi không biết xấu hổ hay sao ?
Đinh Linh Lâm đỏ mặt, vội vàng chuyển sang chuyện khác, nói lớn:
– Ngươi đến thật đúng lúc, bọn ta đang muốn tìm ngươi đây !
Thượng Quan Tiểu Tiên cười:
– Các ngươi đã lén lút chuồn đi, tại sao lại còn muốn tìm ta ?
Đinh Linh Lâm nói:
– Chuyện chính ngươi làm, sao lại muốn vu vạ lên dầu bọn ta ?
Thượng Quan Tiểu Tiên thản nhiên đáp:
– Không phải là ta vu vạ lên dầu các ngươi, mà là mọi người cho rằng thủ phạm là
các ngươi, ta làm sao được chứ ?
Đinh Linh Lâm hỏi:
– Ngươi thừa nhận người là do ngươi giết ?
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Ta thừa nhận.
Nàng cười cười, lại nói:
– Thế nhưng ta chỉ thừa nhận trước mặt các ngươi mà thôi, nếu có người khác, ta
không thừa nhận.
Đinh Linh Lâm tức giận:
– Không thừa nhận thì ta giết ngươi !
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói:
– Ngươi nếu thật giết ta, thì càng tồi tệ hơn, chuyện này đã trở thành bế tắc vì
không có người đối chứng. Các ngươi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy
sạch hết được lỗi lầm.
Đinh Linh Lâm cắn răng, cười nhạt nói:
– Bọn ta có cách khiến ngươi phải thừa nhân.
– Ồ ! Ta muốn nghe các ngươi nói cách gì nào ?
Đinh Linh Lâm đáp:
– Ngươi nếu không thừa nhận, ta sẽ móc hai con ngươi của ngươi ra, xem ngươi
còn dám vu vạ hay không ?Thượng Quan Tiểu Tiên hỏi:
– Ngươi sẵn sàng móc ngay bây giờ ? Hay là móc ở trước mặt người khác ?
Nàng mỉm cười, thản nhiên nói:
– Bây giờ ta vốn đã thừa nhận rồi, các ngươi không cần phải bức ép ta, nếu là đến
lúc có người khác ở bên cạnh, mọi người đều biết ta chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc
ngếch đáng thương, chỉ biết ôm con búp bê đất đút sữa, các ngươi xem như là nhẫn
tâm hạ độc thủ với ta, người khác sẽ không đáp ứng.
Đinh Linh Lâm tức giận tái xanh cả mặt, nhưng lại nghĩ không ra cách đối phó
với nàng ta.
Thượng Quan Tiểu Tiên ôn tồn nói:
– Vì vậy các ngươi đã không thể giết ta, cũng không thể bức ép ta. Cho dù các
ngươi có bắt giữ ta đi nữa, thì cũng thế thôi chẳng có một chút ích lợi gì cả.
Đinh Linh Lâm tức giận nói:
– Ngươi suy nghĩ tính toán rất là chu đáo đấy !
Thượng Quan Tiểu Tiên cười:
– Nếu không tính toán chu đáo thì làm sao có thể thoát được ?
Đinh Linh Lâm đã tức giận như sắp điên lên, nhịn không được liền đánh Diệp
Khải Nguyên một quyền nói:
– Ngươi sao không nói gì cả ?
Diệp Khải Nguyên thở dài đáp:
– Ta không có gì để nói cả.
Thượng Quan Tiểu Tiên tươi cười nói:
– Tóm lại hoặc là ngươi thông minh, hoặc là ngươi đã xua khỏi đầu hết mọi suy
nghĩ.
Diệp Khải Nguyên thêm:
– Hơn nữa ta cũng rất an tâm.
Thượng Quan Tiểu Tiên hỏi:
– An tâm à ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Lúc này bọn ta tuy không có cách gì đối phó với ngươi, nhưng ngươi cũng không
có cách gì đối phó được với bọn ta.
Thượng Quan Tiểu Tiên thốt lên:
– Thế sao ?- Vì bọn ngươi vẫn còn muốn bức ép bọn ta đối đầu với người khác.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói:
– Không sai một chút nào cả. Quách Định, Y Dạ Khốc đều là những kẻ rất khó
đối phó, ta không phí sức lại tìm được một người tốt như ngươi, giúp ta đối phó với bọn
chúng. Ta làm sao không luyến tiếc khi để ngươi chết chứ ?
Đinh Linh Lâm liền hỏi:
– Vì vậy ngươi mới cố ý để cho Hàn Trinh cứu bọn ta đi ?
Thượng Quan Tiểu Tiên nháy mắt:
– Ngươi đoán thế à ?
Đinh Linh Lâm nói:
– Lẽ nào Hàn Trinh cũng là kẻ thủ hạ của ngươi ?
– Rất có thể.
Đinh Linh Lâm cười nhạt:
– Ngươi nói vậy ta lại biết y không phải.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được.
Đinh Linh Lâm nhìn nàng:
– Vì vậy chỉ cần bọn ta tìm thấy y, thì có thể chứng minh được ngươi là người như
thế nào.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười:
– Người khác sẽ tin những lời như thế chứ ?
Nàng ta thở dài, lắc đầu nói tiếp:
– Ta xem ngươi thật chẳng qua chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, Hàn Trinh nếu thật có thể
bóc trần được bí mật của ta, ta làm sao có thể để cho các ngươi tìm thấy hắn ?
Đinh Linh Lâm biến sắc nói:
– Hẳn là ngươi cũng đã giết chết hắn rồi ?
Thượng Quan Tiểu Tiên không phủ nhận, thản nhiên đáp:
– Bất kể thế nào, chuyện này trừ phi chính ta chịu thừa nhận trước mặt kẻ khác,
nếu không thì các ngươi mãi mãi sẽ phải gánh chịu lấy oan danh này.
Đinh Linh Lâm nghiến chặt răng, căm giận nói:
– Thật là một nữ nhân hiểm độc !
Thượng Quan Tiểu Tiên điềm đạm nói:- Gánh chịu oan danh như thế thật không phải là một chuyện vui thích gì, bây giờ
trong thành Trường An ít nhất cũng có mười bảy, mười tám người muốn cái đầu của các
nhưng. Vì vây…
Diệp Khải Nguyên cuối cùng cũng mở miệng hỏi:
– Vì vậy thế nào ?
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Vì vậy ngươi hãy mau chóng nghĩ ra một cách, để cho ta thừa nhận.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Ngươi chịu à ?
Thượng Quan Tiểu Tiên đáp:
– Người khác dù sao sớm muộn cũng phải biết bang chủ Kim Tiền bang là ai.
Diệp Khải Nguyên than thở:
– Chỉ tiếc bọn họ nói chung phải đợi sau khi ta chết mới biết được.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Rất có thể !
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Lẽ nào ngươi chịu nói với bọn họ trước tiên ?
Thượng Quan Tiểu Tiên đáp:
– Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng ta một chuyện, ta chết trước cũng không ngại.
– Ngươi muốn ta đáp ứng gì chứ ?
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Gả cho ta !
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác hỏi:
– Ngươi muốn ai gả cho ngươi ?
Thượng Quan Tiểu Tiên đáp:
– Muốn ngươi !
Diệp Khải Nguyên cười.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Ngươi cười gì ? Nam nhân có thể lấy vợ, nữ nhân lẽ nào không lấy chồng ?
Nàng ta không cười, nghiêm mặt, rồi lại nói tiếp:
– Huống hồ ta là bang chủ của thiên hạ đệ nhất đại bang, với thân thế của ta, có
như lấy mười đấng trượng phu cũng là chuyện hợp thời hợp lý thôi.Diệp Khải Nguyên dường như không thể cười được nữa.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại nói:
– Ta vốn muốn ngươi làm đệ nhất hộ pháp, nhưng lại không thể tín nhiệm ngươi.
Vì vậy đành phải miễn cưỡng muốn ngươi làm phu quân, lúc đó ta có thể quản lý được
ngươi.
Đinh Linh Lâm tức giận đỏ bừng cả mặt, cười nhạt nói:
– Ngươi khỏi cần miễn cưỡng, chàng đã lấy ta rồi, không đến phần ngươi đâu.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười cười, thản nhiên nói:
– Đừng quên nam nhân cũng có thể cải giá.
Đinh Linh Lâm cuối cùng nhịn không được, kêu lên:
– Ta có chết cũng sẽ không để cho chàng lấy ngươi.
Thượng Quan Tiểu Tiên thở dài, lạnh lùng nói:
– Vậy thì ngươi đành phải chết thôi !
Đinh Linh Lâm lại dùng lực đánh Diệp Khải Nguyên một quyền, tức giận nói:
– Ngươi sao lại không nói gì cả, lẽ nào hốt nhiên trở thành kẻ câm vậy ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta đang suy nghĩ.
Đinh Linh Lâm lại kêu lên:
– Ngươi đang suy nghĩ, suy nghĩ gì chứ ?
Diệp Khải Nguyên cười đáp:
– Ta đang suy nghĩ nên làm thế nào ném y thị đi !
Nộ khí của Đinh Linh Lâm lập tức lắng xuống, tươi cười nói:
– Ngươi đích xác nên suy nghĩ thêm.
Thượng Quan Tiểu Tiên than thở:
– Sinh ý bất thành nhân nghĩa tại, ngươi không đáp ứng cũng không nên đối với ta
như thế, ít ra ta cũng là khách nhân của ngươi.
Đinh Linh Lâm nói:
– Bọn ta vốn không mời ngươi lại.
– Nhưng ta lại đã đến rồi.
Đinh Linh Lâm hỏi:
– Ngươi làm sao tìm được nơi đây mà đến ?
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói:- Nơi đây không những có đầu bếp tốt nhất, mà còn có cái giường êm ái nhất, ta
vừa lúc biết được các ngươi đều là những kẻ thích hưởng lạc.
Con mắt của Đinh Linh Lâm đảo qua đảo lại nói:
– Ngươi đã là khách nhân, thì nên có thái độ của một khách nhân.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Khách nhân phải có thái độ như thế nào chứ ?
– Ngươi ít nhất trước hết nên đi ra ngoài, để bọn ta nghênh tiếp ngươi cho đàng
hoàng.
Đinh Linh Lâm lúc này hỏa khí đã tan rồi, đột nhiên trở nên linh hoạt.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười cười :
– Ta hiểu ý của ngươi rồi.
Đinh Linh Lâm lạnh lùng nói:
– Ngươi phải hiểu rõ.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Ta quay người đi, không nhìn các ngươi có được không ?
Đinh Linh Lâm tức giận run người, nhưng Thượng Quan Tiểu Tiên vẫn cứ không
chịu đi ra ngoài, Đinh Linh Lâm cũng chẳng có cách gì cả.
May mà Thượng Quan Tiểu Tiên cũng thật đã quay người lại, đối diện với bức
tường, thản nhiên nói:
– Ta thật kỳ quái, ngay trong thời tiết như thế này, các ngươi lại dường như không
sợ lạnh một chút nào cả.
Đinh Linh Lâm không mở miệng, cũng chẳng có thời gian mở miệng.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại nói:
– Nghe nói trước đây trên thân ngươi có đeo rất rất nhiều chuông, nếu không gỡ
xuống, há không càng vui sao ?
Đinh Linh Lâm đang hối hận. Trên thân mình nếu đeo những cái chuông lợi hại
đó, thì đã sớm nện mấy cái lỗ trên đầu Thượng Quan Tiểu Tiên rồi.
Đúng vào lúc ấy, Thượng Quan Tiểu Tiên đột nhiên kêu lớn một tiếng, giống như
đột nhiên nhìn thấy quỉ vậy. Đoạn nàng phá tung cửa sổ phóng ra ngoài, con búp bê
đất trong tay rơi xuống đất vỡ nát vụn.
Đinh Linh Lâm cũng kêu lên:
– Bất kể như thế nào, cũng không để cho y thị đi.
Câu nói này còn chưa nói hết, Diệp Khải Nguyên cũng đã phóng qua cửa sổ.Nữ nhân mặc y phục thường là chậm, đợi cho Đinh Linh Lâm mặc xong quần áo,
Thượng Quan Tiểu Tiên đã chẳng còn thấy đâu.
Diệp Khải Nguyên là người rất kỳ quái, chàng vốn không muốn quá nổi danh. Vì
vậy khi sơ nhập giang hồ, đã dùng qua rất nhiều tên tuổi.
Nhưng chuyện trên thế gian cũng thường rất kỳ quái, người không muốn nổi thì
lại cứ nổi danh.
Tên tuổi mà Diệp Khải Nguyên dùng qua cơ hồ đều đã rất nổi danh, trong đó có
một cái tên nổi danh nhất đương nhiên vẫn là Phong Lang Quân.
Vì khinh công của Diệp Khải Nguyên thật sự là rất cao, có người cho rằng tuy phi
đao của Diệp Khải Nguyên vẫn còn so không lại Thiên Địa Nhất Đao, nhưng khinh
công thì không thấp hơn bất cứ một người nào cả.
Lại có người thậm chí còn cho rằng, tám mươi năm nay, người có khinh công cao
nhất võ lâm chính là Diệp Khải Nguyên.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại không đuổi kịp Thượng Quan Tiểu Tiên.
Thượng Quan Tiểu Tiên vừa ra khỏi gian phòng này, thì dường như dấu tích đột
nhiên tiêu tán mất đi vậy.
Diệp Khải Nguyên đã đuổi theo rất xa, nhưng chẳng thấy hình bóng của nàng
đâu cả.
Bây giờ đã là hoàng hôn.
Gió lúc hoàng hôn càng lạnh, Diệp Khải Nguyên lại không muốn giống như
thằng khùng đứng ngay lộ thiên hứng gió tây bắc.
Đã đuổi không kịp thì đành phải quay lại rồi hẵn hay.
Cũng không biết sao, Diệp Khải Nguyên gần đây đối với Đinh Linh Lâm càng lúc
càng nhiệt tâm.
Diệp Khải Nguyên quay về theo con đường cũ, cửa sổ vừa rồi bị phá tung ra, bị
gió lạnh thổi vang lên bần bật.
Diệp Khải Nguyên đang muốn đến gần cửa sổ, thì hốt nhiên ngơ ngác ngẩn người
ra. Trong phòng đã trở nên náo nhiệt hẳn lên.