Cửu Nguyệt Ưng Phi

Chương 1: Thanh Thành Tử Sĩ


Bạn đang đọc Cửu Nguyệt Ưng Phi – Chương 1: Thanh Thành Tử Sĩ

Đó là một buổi sáng sớm.
Những ánh nắng đầu tiên len lỏi trong màn tuyết nhưng không thể ngăn được cái lạnh khốc liệt
làm đóng băng tất cả những tuyết tích tụ lại ở trên đường, những trụ băng trên mái hiên nhà giống
như là những cái răng sói đan vào nhau, giống như đang đợi lựa chọn người để nuốt chửng đi. Trên
đường không có đến một bóng người, cửa sổ của mọi nhà đều đóng kín, áp lực giống như là bị mây
vây kín, không gian sặc mùi sát khí mà có thể làm lạnh cóng bất cứ sự sống nào.
Bầu trời không có lấy một ngọn gió, làm cho ta cảm tưởng gió cũng bị cái lạnh làm đông cứng.
Đồng Đồng Sơn ôm lấy cái áo lông chồn đang mặc, ngồi trên chiếc ghế bành da hổ đặt ở cuối
đường, mặt hướng về con đường dài lạnh ngắt này, trong lòng cảm thấy rất là toại nguyện, đó là vì
những mệnh lệnh của y đã được chấp hành một cách triệt để. Y đã dàn trận sẵn sàng trên con đường,
không cần quá nửa giờ nữa, y sẽ dùng máu của Tây thành lão Đỗ rửa sạch tuyết đóng băng trên con
đường này.
Trước cái khoảnh khắc đó, nếu như có một người nào đó dám cả gan đi trên con đường này, y
sẽ giết chết người đó ngay, và nếu như có một bước chân lỡ bước lên con đường này, y sẽ chặt đứt
ngay cái chân đó.
Đây là địa bàn của y, là thị trấn của y, y đã không cho phép thì bất luận ai cũng không được
đặt chân vào địa bàn này, Tây thành lão Đỗ cũng đừng hòng.
Ngoại trừ Vệ Bát Thái gia, y tuyệt đối không cho phép bất cứ ai trước mặt y cản đường y.
Phía sau lưng y có tới mấy mươi đại hán mặc áo xanh, tướng tá vạm vỡ, khoanh tay đứng
nghiêm, toát ra vẻ lạnh lùng làm Đồng Đồng Sơn càng thêm vẻ uy nghi. Bên cạnh Đồng Đồng Sơn
còn đặt thêm hai cái ghế bành da hổ giống như cái mà y đang ngồi, ngồi ở chiếc ghế bên trái là
thanh niên sắc mặt tiều tụy nhưng đầy ngạo khí, trên người khoác một tấm da tử điêu quý giá, dáng
điệu uể oải nhưng nhìn nét mặt của chàng ta có thể thấy đầy sự kiêu ngạo, liên tục lấy ngón tay út
móc vào sợi dây nạm đá quý trên cây trường kiếm không ngừng.
Đối với chàng thanh niên mà nói, cái chuyện này từ đầu đến cuối rất là vô duyên, chả có một
chút hứng thú nào cả. Bởi vì người mà chàng ta muốn giết lại không phải là Tây thành lão Đỗ,
người này không đáng để cho chàng ta ra tay.
Ngồi bên phải Đồng Đồng Sơn lại là một thanh niên trẻ hơn nữa, đang sử dụng thanh Nhạn
Linh đao tỉ mỉ sửa sang lại móng tay của mình. Hiển nhiên là y muốn cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh,
nhưng đôi gò má còn mang đầy nét thanh xuân lại đỏ ửng vì quá hưng phấn.
Đồng Đồng Sơn rất hiểu rõ tâm trạng của chàng thanh niên này. Vì y cũng đã từng trải qua thái
độ khẩn trương như vậy trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên cho Vệ Bát Thái gia. Nhưng y cũng biết
trằng, người thanh niên này có thể đứng thứ mười hai trong Thập Tam thái bảo của Vệ Bát Thái gia,
thì thanh Nhạn Linh đao trong tay hắn nhất định không làm người ta thất vọng. Bởi vì môn hạ của
Vệ Bát Thái gia, cho dù tay không cũng chưa làm ai thất vọng bao giờ.
Bỗng nhiên âm thanh tĩnh lặng của con đường bị phá vỡ bởi tiếng khóc của một đứa trẻ, xuất
phát từ một ngôi nhà đóng kín cửa. Tiếng khóc của đứa trẻ cất lên, thì lập tức ngưng hẳn, rõ ràng đã
bị người bịt ngay lại. Một còn chó già đã rụng gần hết lông, bò ra từ lỗ chó ở chân tường, cụp đuôi
chạy tán loạn trên con đường vắng.
Chàng thanh niên trẻ nhìn theo con chó đang chạy giữa đường, ánh mắt hình như phảng phất
một tia nhìn kỳ quái tay trái từ từ cho vào vạt áo và bất ngờ phóng ra. Ánh đao chớp sáng, con chó
ẳng lên một tiếng, chết ngay tại chỗ, màu hòa tuyết tạo thành một màu đỏ tươi.
Đồng Đồng Sơn trấn tĩnh tinh thần mà thốt lời khen gợi:
– Hay thật ! Thập nhị đệ xuất thủ thật là lẹ làng.
Chàng thiếu niên đó hiển nhiên rất mãn nguyện với tài nghệ của mình, ngạo mạn mà lớn tiếng
nói rằng:
– Đồng lão đại đã truyền lệnh xuống, bất cứ là ai, người hay súc vật, chỉ càn xông ra đây, Đoàn
thập nhị ta phải lấy mạng nó.
Đồng Đồng Sơn ngửa mặt lên trời cười lớn:
– Có những thiếu niên hào kiệt như Tần Tứ đệ và Thập Nhị Lang đây, thì đừng nói là một tên
Tây thành lão đại, cho dù có đến mười tên đi nữa cũng không làm gì được.
Tần Tứ chỉ lãnh đạm nói:
– Chỉ sợ hôm nay, không đến lượt đệ ra tay.
Vừa dứt câu nói thì ngón tay út đang vung vẩy thanh trường kiếm bỗng dừng lại, ngay cả tiếng
cười của Đồng Đồng Sơn cũng im bặt.
Ở đầu bên kia của con đường cổ kính già nua mà quá yên tĩnh này, đã xuất hiện một hàng hai
mươi bảy, hai mươi tám đại hán. Tất cả đều mặc áo khoác đen, ống quần bó túm lại, chân mang đôi
giày vải đế mỏng, tiếng chân kéo trên mặt tuyết trong không gian yên tĩnh tạo nên âm thanh “soạt
soạt”. Dẫn đầu là một đại hán lông mày có một đôi mắt to, toàn bộ khuôn mặt toát lên vẻ sắc bén
dũng mãnh, đó chính là Đại Nhân lão Đỗ – hảo hán đứng đầu trong Tây Thành.
Nhìn thấy Đại Nhân lão Đỗ, sắc mặt Đồng Đồng Sơn lập tức biến đổi, nét mặt y đanh lại giống
như tính toán một việc gì đó. Đột nhiên có một thiếu niên vạm vỡ vai đeo trường kiếm bước ngay
sau lưng Đồng Đồng Sơn. Sau đó chỉ nghe một hiệu lệnh ngắn gọn, mười mấy đại hán vận thanh y
đứng phía sau đều giương cung, rút kiếm giàn trận chờ đợi.
Không gian ảm đạm càng tăng thêm mùi chết chóc, ngoài tiếng bước chân tiếng đao kiếm cọ
sát vào vỏ thì không còn nghe thấy một âm thanh nào khác. Hàng người đi rên đường càng lúc càng
đến gần, không ngờ ngay lúc này, bên đường có một cái cửa nhỏ đột nhiên bật mở. Mười mấy bạch
y nhân nối đuôi nhau lần lượt bước ra đón đường Tây thành lão Đỗ, một trong bọn họ nói nhỏ vài
câu với lão, lão không nói một lời, chỉ đứng tại chỗ, nét mặt không biểu lộ thái độ gì cả.
Đám người bạch y nhân bước tới phía bọn người Đồng Đồng Sơn, bấy giờ Đồng Đồng Sơn mới
được thấy rõ bọn người bạch y nhân chỉ mặc mỗi một cái áo gai mỏng, sau lưng đeo một cuộn chiếu
cỏ, trên tay cầm một cây đoản trượng, dưới chân chỉ mang một đôi giày cỏ. Trong cái đêm gió lạnh
lẽo tàn khốc này, đám người này lạnh đến nỗi tái xanh, cả khuôn mặt cũng chỉ thấy một màu xanh
lành lạnh, không có một chút gì biểu hiện cho sự sống, giống như là một cái xác chết, tạo nên khí
lãnh lẽo đáng sợ. Cả đám người bạch y nhân này, khi đi qua xác con chó, một người dừng lại cột
chặt vào đoản trượng rồi rảo bước để đuổi kịp đồng bọn.
Nét mặt của Đoàn thập nhị cũng đã biến đổi, y từ từ đưa cánh tay trái vào trong lòng, tựa hồ
như chuẩn bị xuất đao. Đồng Đồng Sơn vội vàng dùng mắt cản trở hành động của y, hạ thấp giọng
nói:
– Bọn người này xem ra đều có phần cổ quái, chúng ta nên nắm rõ ý định của bọn chúng rồi
mới hành động.
Đoàn Thập Nhị cười nhạt nói:
– Thì cứ cho bọn chúng bây giờ đều có chút cổ quái đi, nhưng sau khi chúng chết thì có cổ quái
cũng chẳng có gì đáng sợ.
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng y cũng không ra tay.
Đồng Đồng Sơn lại trầm giọng lên tiếng:
– Đồng Dương !
Chàng thiếu niên cầm kiếm đứng sau lưng y vội đáp:
– Dạ có đệ tử.
Đồng Đồng Sơn nói:
– Một lát nữa, ngươi ra thử võ công của bọn chúng, nếu như địch không lại thì lập tức lui về,
nhất thiết không được chết một cách vô ích.
Sau khi nghe xong lời chỉ dạy của sư phụ, ánh mắt của Đồng Dương chợt sáng rỡ, y mừng rõ
khoanh tay vâng dạ:
– Đệ tử hiểu rõ.
Bây giờ bọn người áo trắng đã bước gần đến đám người của Đồng Đồng Sơn. Chỉ thấy người
áo trắng lúc nãy trao đổi với Tây Thành lão Đỗ phất tay một cái, cả hàng người đều dừng lại
khoảng cách hơn một trượng. Người dẫn đầu bọn bạch y nhân, sắc mặt xanh xao tiều tụy, cặp mắt
hẹp mà dài ra tận mang tai, ăn mặc tuy không khác gì với những người kia, nhưng bất luận là ai chỉ
nhìn một cái là biết ngay y chính là thủ lãnh của đám bạch y nhân.
Đồng Đồng Sơn đương nhiên cũng đã nhận ra qua dáng điệu của tên bạch y nhân này, chỉ đưa
đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào tên bạch y đó mà hỏi cộc lốc:
– Tôn danh quý tánh ?
Người bạch y này trả lời:
– Mặc Bạch.
Đồng Đồng Sơn lại hỏi:
– Từ đâu đến ?
Bạch y nhân cũng trả lời một cách cộc lốc:
– Thanh Thành.
Đồng Đồng Sơn nhíu mày như nghĩ ra được một điều gì rồi lại hỏi:
– Đến làm gì ?
Mặc Bạch trả lời:
– Chỉ muốn có thể hóa giải cuộc chiến này.
Đồng Đồng Sơn đột nhiên cười một tràng dài nói:
– Thì ra bằng hữu đến đây với ý định can ngăn đấy à ?
Mặc Bạch đáp:
– Đúng là như vậy !
Đồng Đồng Sơn lớn tiếng kiêu ngạo:
– Cuộc chiền này dựa vào sức ngươi có thể cản nổi không ?
Mặc Bạch không nói lấy nửa lời, khuôn mặt cũng không có gì biểu hiện rõ rệt. Đồng Dương từ
sớm đã nóng lòng muốn thử sức, đến lúc này y bước dài một bước ra ngoài, nghiêm giọng nói:
– Muốn can ngăn thì cũng dễ thôi, chẳng qua chỉ cần hỏi thanh kiếm của ta là được rồi.
Y bước tới vung tay một cái, “coong” tiếng kim loại vang lên lanh lảnh, kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Mặc Bạch nghe y lên tiếng nhưng không có một thái độ nào hết, trái lại từ sau bước lên một
thanh y đồng tử nhỏ con nhất, ốm nhất chỉ khoảng độ mười bốn tuổi, thái độ cũng lạnh lùng như
Mặc Bạch, Đồng Dương nhíu mày hỏi:
– Cái thằng quỷ nhỏ này, ra đây làm gì ?
Bạch y đồng tử chỉ lãnh đạm trả lời:
– Ta đến hỏi cây kiếm của ngươi có bằng lòng hay không.
Đồng Dương giận dữ chỉ vào Bạch y đồng tử:
– Dựa vào sức của mi hay sao ?
Bạch y đồng tử gật đầu:
– Các hạ dùng kiếm, cũng may là ta cũng dùng kiếm.
Đồng Dương nghe thế, cười như điên cuồng rồi sẵng giọng:
– Được, để ta tống cổ ngươi đi trước đã.
Chưa dứt tiếng cười, thanh trường kiếm trong tay y đã xẹt nhanh như một con rắn đâm thẳng
vào tim Bạch y đồng tử. Chỉ thấy Bạch y đồng tử rút ra từ trong đoản trượng trên tay một thanh kiếm

mỏng. Đồng Dương nhìn thấy, khi chiêu “Độc xà thổ tín” đâm qua, Bạch y đồng tử không tránh né
gì cả, kể cả mắt cũng không thèm chớp nữa, chỉ nghe “soạt” một tiếng, thanh kiếm trong tay Đồng
Dương đã đâm lút vào ngay tim của Bạch y đồng tử. Lúc màu máu của Bạch y đồng tử phụt ra thì
cũng là lúc mà thanh kiếm của Bạch y đồng tử xuất chiêu “Độc xà thổ tín” đâm trúng vào tim của
Đồng Dương. Trong cái khoảnh khắc đó, tất cả mọi hoạt động đều ngừng lại, hầu như không còn sự
sống nào nữa. Thời gian chỉ trong chớp mắt đã kết thúc.
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, hầu như không thể tin trên thế gian này lại có người như thế,
có chuyện như thế. Máu tươi tuôn như mưa, tưới đẫm cả một phần mặt tuyết trắng xóa. Đây đó trên
mặt tuyết lốm đốm điển những giọt máu tươi, màu máu tươi làm người ta nghĩ rằng đó là những hoa
mai màu hồng.
Khuôn mặt Bạch y đồng tử hoàn toàn không có một biểu hiện gì cả chỉ có đôi mắt chết như
muốn lòi ra ngoài, như muốn nhìn Đồng Dương, ánh mắt như châm chọc một cách lãnh đạm. Khuôn
mặt Đồng Dương lại hoàn toàn biến đổi, trong ánh mắt của y chứa đầy sự kinh ngạc, phẫn nộ và
khủng khiếp. Y chết rồi nhưng cũng không tin trên đời này có người giống vậy.
Y chết nhưng vẫn không tin.
Hai người bọn họ từ đầu đến cuối vẫn đứng đối mặt nhìn nhau, nhưng chỉ trong khoảnh khắc,
bốn con mắt đều trở thành những cái hốc không có linh hồn. Và sau đó, hai người đều ngã vật
xuống đất.
Một tên bạch y nhân từ từ bước ra, lãnh đạm lấy cuộn chiếu cỏ từ trên lưng xuống, gói lấy cái
xác của đồng bọn, dùng dây cỏ cột chặt vào đầu trượng, lại lạnh lùng trở về chỗ cũ. Thái độ của y
tuyệt nhiên vẫn lạnh lùng như khi đồng bọn của y gói xác con chó lúc nãy.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên, gió tuyết từ xa thổi lại mang theo những mảnh băng vỡ, gió
lạnh buốt thấu xương, nhưng bọn đại hán đứng phía sau Đồng Đồng Sơn cảm thấy toàn thân đầm đìa
mồ hôi.
Mặc Bạch nhìn thẳng Đồng Đồng Sơn, từ tốn nói:
– Có phải chăng các hạ không muốn hòa giải cuộc chiến này ?
Đoàn Thập Nhị đột nhiên xông ra nghiêm giọng nói:
– Ngươi còn phải hỏi ngọn đao của ta nữa.
Từ phía sau Mặc Bạch lại từ từ bước ra một bạch y nhân, y trả lời:
– Để ta hỏi.
Đoàn Thập Nhị nghi hoặc:
– Ngươi cũng là kẻ dùng đao.
Bạch y nhân đáp:
– Đúng thế.
Và rút một thanh đao từ trong cây đoản trượng. Bây giờ Đoàn Thập Nhị mới hiểu ra, những cây
đoản trượng trong tay họ có to có nhỏ, có tròn có vuông, tất nhiên vũ khí ở trong sẽ không giống
nhau. Địch thủ nếu như dùng kiếm, họ sẽ dùng kiếm để đối phó, nếu như địch thủ dùng đao, bọn họ
sẽ dùng đao.
Đoàn Thập Nhị chỉ cười nhạt nói:
– Được, ngươi hãy xem đao của ta.
Thân hình của y chưa chuyển động, thì Nhạn Linh đao đã tạo thành kình phong nhắm thẳng
vào bả vai phải của bạch y nhân. Cũng như lần trước, lần này bạch y nhân cũng không tránh né,
thanh đao trong tay y cũng sử dụng chiêu “Lập tích hoa sơn” chém thẳng vào vai Đoàn Thập Nhị.
Nhưng Đoàn Thập Nhị là một trong những đệ tử của Vệ Bát Thái gia thì võ công không thể tầm
thường, những chiêu thức của y rõ ràng là đã sử dụng một cách nhuần nhuyễn, đến chiêu thức cuối
cùng thì y quay người, song cước đan vào nhau chuyển ngược mũi đao sử dụng chiêu “Đảo đả kim
chung”, ánh đao chói lòa đâm thẳng vào bên hông bạch y nhân. Nhưng đúng như đã tính toán thuộc
lòng trước bạch y nhân cũng sử dụng chiêu thức giống như Đoàn Thập Nhị, cũng từ chiêu ” Bát
phương tàng đao” biến thành chiêu ” Đảo đả kim chung”. Bạch y nhân tung ra chậm hơn một chút,
nhưng nếu như Đoàn Thập Nhị không biến chiêu, thì dù cho có giết chết đối phương dưới ngọn đao
đó, thì tự biết rằng mình cũng sẽ chết dưới ngọn đao tương tự như vậy.
Cho dù bạch y nhân là kẻ không muốn sống, thì y lại là kẻ muốn sống. Khi ngọn đao của y
chém xuống thì trong bụng y đã nghĩ đến trường hợp đó rồi, y bỗng hét lên một tiếng tay giữ chặt
đao vọt lên không, huơ đao chém xuống cổ bên trái bạch y nhân.
Bây giờ y đã chiếm thế thượng phong từ trên đánh xuống, toàn thân bạch y nhân đều bị bóng
đao của y bao quanh, không những không thể biến chiêu mà cho dù muốn tránh cũng vô phương.
Nhưng đáng sợ là bạch y nhân cũng chẳng buồn né tránh làm gì.
Nhát đao của Đoàn thập nhị vừa cắm vào cổ trái của bạch y nhân thì đao của bạch y nhân cũng
đâm trúng ngay bụng dưới của Đoàn thập nhi. Mũi đao hoàn toàn lút sâu chỉ vừa vỏn vẹn có một cái
cán nằm trơ trọi. Đoàn thập nhị rống lên một tiếng văng ra xa hơn hai trượng nằm bất động, máu
tươi như mưa rải trên mặt tuyết, còn một số ít bám vào người của bạch y nhân.
Toàn thân vận bạch y của bạch y nhân trong thời gian ngắn đã nhuộm thành màu đỏ, nhưng
tuyệt nhiên không có một chút biểu hiện gì trên khuôn mặt của y, cho đến khi thi thể của Đoàn thập
nhị từ không trung rớt xuống nằm im trên mặt đất, thì y mới chịu ngã. Đối với y mà nói, chết giống
như là đi về nhà vậy, chẳng phải là một chuyện gì khủng khiếp lắm.
Sắc mặt Đồng Đồng Sơn lộ vẻ hoảng hốt, đột nhiên đứng thẳng nghiêm giọng nói:
– Đây là loại võ công gì ?
Mặc Bạch lãnh đạm đáp:
– Cái này không thể gọi là võ công được.
– Vậy gọi là gì ?
Vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, Mặc Bạch nói:
– Cái này chỉ có thể gọi là một chút giáo huấn.
Đồng Đồng Sơn ngạc nhiên:
– Giáo huấn ?
– Bài học này dạy cho chúng ta biết được, nếu như ngươi cứ nhất định muốn giết người ta, thì
người ta cũng có thể giết ngươi y như vậy.
Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên:
– Chỉ sợ chưa hẳn như vậy.
Người vừa cất tiếng nói là Tần Tứ, y vẫn dùng ngón tay út móc vào dây kiếm từ từ bước ra kéo
theo cây kiếm lê trên mặt tuyết, tạo nên những âm thanh lanh lảnh. Khuôn mặt tiều tụy của y bỗng
nhiên có chút tươi tắn, ánh mắt lóng lánh, cười nhạt nói:
– Nếu như muốn giết ngươi, thì ngươi có muốn giết ta chỉ là chuyện không tưởng.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau câu nói của Tần Tứ:
– Chỉ sợ chưa hẳn như vậy.
Vừa dứt lời, thì một bóng trắng đã đứng trước mặt Tần Tứ, thân pháp hiển nhiên nhanh hơn hẳn
hai người vừa rồi.
Tần Tứ nhíu mày hỏi:
– Chưa hẳn như vậy ?
Bạch y nhân đáp:
– Cho dù kiếm pháp có cao thâm độc ác đến đâu, thì vẫn có người có thể phá được.
– Kiếm pháp sát nhân của tại hạ, không ai có thể phá nổi.
Bạch y nhân nói:
– Có một loại người có thể.
Tần Tứ nổi nóng hét lớn:
– Ai ?
Bạch y nhân đáp:
– Là loại người không sợ chết.
Tần Tứ cười lớn, chỉ thẳng vào mặt bạch y nhân:
– Ngươi chính là loại ngươi không sợ chết hảø ?
Bạch y nhân lãnh đạm nói:
– Sống có gì vui, chết có gì khổ ?
Tần Tứ cười nhạt nói:
– Chắc ngươi sống vì ngươi đang đợi chết ?
Bạch y nhân đáp:
– Đúng vậy.
Tần Tứ nói:
– Nếu đã như vậy, để ta toại nguyện cho ngươi.
Vừa nói xong, y đột nhiên rút kiếm tấn công, chỉ chớp mắt đã đâm tới bảy chiêu, kiếm phong
như chẻ tre, kiếm quang như ánh chớp, chỉ thấy đày trời kiếm ảnh tựa như mưa hoa, làm cho người
ta từ đầu đến cuối không biết y xuất thủ tại phương vị nào.
Bạch y nhân như chẳng muốn phân biệt, cũng chẳng muốn né tránh, chỉ lặng yên đứng tại chỗ,
lặng yên mà chờ đợi. Y từ đầu đã chuẩn bị chết, cho nên kiếm của đối phương vô luận từ đâu tới, y
cũng chẳng thèm để ý.
Tần Tứ đâm tới bảy nhát kiếm, gã bạch y nhân này cũng không thèm động đậy, những thế
kiếm của Tần Tứ đều là hư chiêu, hễ đâm tới là thu lại ngay, đột nhiên Tần Tứ bước một bước đã
đến bên cạnh gã bạch y nhân. Tần Tứ đã tính rằng bộ vị này chính là góc chết của bạch y nhân,
không ai có thể xuất thủ trong góc chết này. Đến lúc muốn giết con người này, tuyệt đối Tần Tứ
không cho hắn một cơ hội nào để tấn công lại được.
Chiêu này vừa đâm tới, hư chiêu đã đổi thành chiêu thức thực sự, ánh chớp của kiếm quang
đâm thẳng vào lưng bạch y nhân.
Chỉ nghe “soạt” một tiếng, thanh kiếm đã lút sâu vào da thịt, Tần Tứ thậm chí còn có thể cảm
giác được sự cọ sát của thanh kiếm với xương địch thủ. Nhưng cũng chính vào lúc ấy, y chợt phát
hiện ra mũi kiếm của mình không phải đâm vào lưng địch thủ mà là đâm chính diện vào ngực.
Chính vào cái khoảnh khắc mà Tần Tứ sử dụng chiêu cuối cùng thì bạch y nhân bỗng nhiên
quay người lại, dùng ngực đón lấy mũi kiếm của y.
Không ai có thể lường trước được kết cục như vậy, không một ai có thể dùng chính thân mình
để hững đỡ lấy mũi kiếm. Nhưng gã bạch y nhân này đã dùng chính thân mình để làm vũ khí.
Tần Tứ hoảng hốt biến sắc dùng sức lôi thanh kiếm ra, nhưng thình lình thanh kiếm bị mắc kẹt
vào xương rút ra không được. Đến lúc muốn buông tay thì thanh kiếm của bạch y nhân nhẹ nhàng
đâm tới, giống như một thiếu nữ dịu dàng đang từ từ cắm một cành hoa tươi vào lọ vậy, từ từ mũi
kiếm đâm vào lồng ngực y. Tần Tứ thậm chí không cảm thấy cả sự đau đớn, chỉ cảm nhận được
lồng ngực của mình đang từ từ đóng băng.
Và sau đó, cả thân người cũng đều lạnh buốt.
Máu tươi vọt ra, hai người họ đứng đối diện nhau, bạch y nhân vẫn sắc mặt lạnh lẽo vĩnh cửu,
nhưng còn Tần Tứ thì mang nét mặt khủng khiếp đã biến dạng.
Kiếm pháp của Tần Tứ so với Đồng Dương rất là cao, thủ pháp thì mau lẹ hơn rất là nhiều,

nhưng kết quả của hai người lại giống nhau.
Trận chiến đã kết thúc.
Đồng Đồng Sơn bỗng nhiên đứng dậy, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Y tuyệt nhiên
không phải chưa từng thấy qua giết người, cũng không phải chưa từng thấy qua người ta bị giết.
Nhưng điều khủng khiếp là y chưa từng thấy qua cảnh giết người tàn khốc, ghê gớm, đáng sợ như
vậy.
Kẻ giết người và người bị giết đều thê thảm và ghê gớm như nhau.
Y đột nhiên cảm thấy muốn nôn mửa.
Mặc Bạch nhìn y điềm đạm nói:
– Nếu như các hạ muốn giết người, người khác cũng có thể giết các hạgiống như vậy, bài học
này bây giờ các hạ đã tin rồi.
Đồng Đồng Sơn gật đầu nhè nhẹ, không nói được lời nào, bởi vì y không có gì để nói.
Mặc Bạch lại nói:
– Hình như ngươi nên hiểu rõ, giết người và bị người giết đều đau khổ như nhau.
Đồng Đồng Sơn gật đầu thừa nhận, y đã không thể không thừa nhận.
Mặc Bạch lại nói tiếp:
– Vậy các hạ còn muốn giết người nữa không ?
Đồng Đồng Sơn nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hỏi:
– Tại hạ chỉ muốn hiểu rõ, các ngươi làm như vậy để làm gì ?
Mặc Bạch đáp:
– Chẳng để làm gì cả.
Đồng Đồng Sơn nói:
– Vậy các ngươi không phải là do lão Đỗ mời đến.
– Không phải, ta không biết ngươi, cũng không biết lão ta.
Đồng Đồng Sơn lại hỏi:
– Nhưng các ngươi lại không tiếc như chết vì lão ta ?
Mặc Bạch đáp:
– Chúng ta không phải chết vì lão, chúng ta chết, chẳng qua là muốn những người khác được
sống mà thôi.
Mặc Bạch ngưng lại nhìn những thi thể trong vũng máu rồi lại nói tiếp:
– Ba người này tuy đã chết , nhưng chí ít cũng đã có ba mươi người có thể vì cái chết của họ mà
được tiếp tục sống, huống hồ, họ đều không thể chết.
Đồng Đồng Sơn há hốc mồm kinh ngạc khi nghe nói, hỏi rằng:
– Các ngươi thật ra phải từ Thanh Thành tới không ?
– Ngươi không tin ?
Đồng Đồng Sơn đúng thật là không tin, trong thâm tâm y chỉ cảm thấy rằng bọn người này
chắc là đến từ địa ngục. Trên đời làm gì có loại người như thế này.
Mặc Bạch hỏi:
– Các hạ đã đồng ý chưa ?
Đồng Đồng Sơn ngạc nhiên:
– Đồng ý cái gì ?
Mặc Bạch đáp:
– Hóa giải cuộc chiến này ?
Đồng Đồng Sơn chỉ thở dài mà nói rằng:
– Chỉ tiếc là ta đồng ý cũng vô dụng.
Mặc Bạch hỏi:
– Tại sao ?
Đồng Đồng Sơn đáp:
– Bởi vì có một người sẽ không đồng ý.
Mặc Bạch hỏi tiếp:
– Ai ?
Đồng Đồng Sơn đáp gọn lỏn:
– Vệ Bát Thái gia.
Mặc Bạch nói:
– Các hạ không ngại xin kêu hắn lại gặp ta.
Đồng Đồng Sơn hỏi:
– Đến đâu để tìm ?
Ánh mắt lãnh đạm của Mặc Bạch bỗng nhiên ngó về nơi xa xôi, một lát sau mới chậm rãi nói:
– Trong thành Trường An, hoa mai của Lãnh Hương Viện, bây giờ tưởng chừng như đã nở rồi…
000
Vệ Bát Thái gia nếu như trong lòng vui vẻ, cũng giống như người bình thường vậy, miệng cười
mỉm, khoác vai với mọi người, kể cho mọi người nghe chuyện tiếu lâm mà lão tự nhận thấy hay.
Nhưng trong lúc lão giận dữ, thì sẽ khác hẳn với mọi người xung quanh. Thông thường khi đến
cơn giận dữ, mặt đỏ gay, đột nhiên giống như một con sư tử vừa đói vừa giận dữ, và ánh mắt có thể
gọi là tia hào quang ghê gớm và đáng sợ như một con sư tử đang giận dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể
chộp bất cứ kẻ nào dám phật ý lão, xé thành từng miếng nhỏ, rồi từng miếng từng miếng nuốt hết.
Hiện tại chính là lúc lão đang nổi giận.
Đồng Đồng Sơn nhíu mày đứng trước mặt lão, một hảo hán oai trấn cả một phương, bấy giờ
giống như là một con cừu non, cả thở cũng không dám thở.
Trong lúc Đồng Đồng Sơn còn đang mông lung suy nghĩ, thì Vệ Bát Thái gia đang lồng lộn như
một con sư tử, lão trợn mắt nhìn Đồng Đồng Sơn, nghiến răng hỏi:
– Ngươi nói cái thằng chết tiệt ấy tên là Mặc Bạch ?
Đồng Đồng Sơn khúm núm trả lời:
– Dạ !
Vệ Bát Thái gia lại hỏi tiếp:
– Ngươi nói bọn chúng từ Thanh Thành đến à ?
Đồng Đồng Sơn trả lời:
– Dạ !
Vệ Bát Thái gia ngửa người ra sau, trầm giọng hỏi:
– Ngoài những điều này ra, ngươi cái gì cũng không biết ?
Đồng Đồng Sơn mỗi lần trả lời lại khúm núm hơn nữa, lần này y lại cúi rạp người trả lời:
– Dạ !
Vệ Bát Thái gia gầm lên như một con mãnh sư, quát:
– Cái thằng chết tiệt ấy nó giết mất của ta hai tên đồ đệ, mi có mặt ở đó mà cả lai lịch của nó
mi cũng không biết, mi còn mặt mũi nào mà về gặp ta.
Bỗng nhiên, lão đứng phắt dậy, chớp mắt đã phi thân đến bên cạnh Đồng Đồng Sơn, chụp lấy
cổ áo hắn tát liên tiếp bảy tám cái. Bị tát đến nỗi ọc cả máu mồm, nhưng chẳng thấy Đồng Đồng
Sơn cử động biểu hiện đau đớn, mà ngược lại nét mặt hán như vui mừng, như an lòng. Bởi vì hắn
hiểu rằng Vệ Bát Thái gia đánh càng dữ, chửi mắng càng dữ, thì còn coi hắn là đệ tử, mà như vậy
thì cái mạng mới được giữ lại. Ngược lại, nếu Vệ Bát Thái gia lại khách sáo với hắn, thì ngày hôm
nay hắn muốn ra khỏi phòng khách này cũng là một điều hoang tưởng.
Đánh được mấy cái, Vệ Bát Thái gia lại co chân đá thẳng vào bụng Đồng Đồng Sơn, lãnh xong
cú đá này Đồng Đồng Sơn vẫn ngoan ngoãn đứng yên như một con cừu non, cho dù mồn đầy máu,
mồ hôi đổ đầy trán.
Vệ Bát Thái gia thở hắt một hơi dài, nhìn Đồng Đồng Sơn gầm lên:
– Ngươi có biết bọn tiểu tử đó đến giúp ngươi hành sự.
Đồng Đồng Sơn đưa tay chùi máu trên miệng trả lời:
– Dạ biết !
Vệ Bát Thái gia hét lớn:
– Bây giờ chúng nó bị người ta giết chết, ngươi lại ba chân bốn cẳng chạy về đây, ngươi tự nghĩ
ngươi là thứ gì ?
Đồng Đồng Sơn ngước lên nhìn Vệ Bát Thái gia nói:
– Dạ con chẳng là thứ gì cả, nhưng con không dám không trở về.
Vệ Bát Thái gia nói:
– Cái thằng chết tiệt, ngươi không dám không trở về ? Chả lẽ ngươi không biết cúp đuôi chạy
xa, để tránh ta giận dữ khi gặp mặt ngươi.
Đồng Đồng Sơn khúm núm:
– Con cũng biết lão nhân gia sẽ nổi nóng, lão nhân gia muốn đánh cứ đánh, muốn giết cứ giết,
con cũng không có gì để than oán, nhưng nếu như muốn con chạy trốn lão nhân gia, con có chết
cũng chẳng cam lòng.
Vệ Bát Thái gia trợn mắt nhìn Đồng Đồng Sơn, rồi cười lớn:
– Được, được lắm.
Lão bước đến ôm vai Đồng Đồng Sơn, cười nói:
– Mọi người xem đây, đây mới là hài nhi tốt của ta, các ngươi đều phải học tập theo, làm sai sợ
cái gì ? Con bà nó, có ai dám nói cả cuộc đời chưa hề làm sai, kể cả Vệ Thiên Bằng ta cũng đã từng
làm sai, huống hồ là ai.
Khi lão cười, cả căm đại sảnh như trút bỏ được gánh nặng, mười mấy người trong đó cũng cảm
thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Vệ Bát Thái gia hỏi:
– Các ngươi có ai biết tên chết tiệt Mặc Bạch này là cái thứ gì không ?
Câu hỏi này lão ngụ ý như hỏi tất cả mọi người, nhưng ânh mắt của lão chỉ dừng lại ở một
người. Người này khuôn mặt trắng bạch, nhìn có vẻ tao nhã và có hòa khí. Những người không biết
y, chỉ cho rằng y là một bạch diện thư sinh tao nhã, kỳ thực y chính là đại đệ tử của Vệ Bát Thái gia
– Thiết chùy tử Hàn Trinh, danh tiếng của y đã làm hắc bạch lưỡng đạo khiếp vía mấy năm nay.
Biệt danh của y là Thiết Chùy Tử cũng không hổ danh, vì cho dù địch thủ có cái vỏ cứng bao
nhiêu, y cũng có thể tạo một cái hốc từ trước ra sau. Nhưng xét ra, y lại là một con người ôn hòa
tuyệt đối, khuôn mặt bao giờ cũng mang một nụ cười an nhàn, giọng nói rất êm ái.
Sau khi nghe Vệ Bát Thái gia hỏi, y nhìn quanh không thấy ai trả lời, mới chậm rãi lên tiếng:
– Nhiều năm trước, có một gia đình họ Mặc, trốn nạn đến ẩn cư ở Thanh Thành sơn, Mặc Bạch

có lẽ là người trong gia đình đó.
Vệ Thiên Bằng nhìn mọi người cười lớn nói:
– Ta đã nói từ sớm, chuyện thiên hạ chỉ cần hỏi hắn, không có gì mà hắn không biết !
Hàn Trinh mỉm cười đáp:
– Nhưng đệ tử rốt cuộc chẳng biết bọn chúng ẩn cư nơi nào trong Thanh Thành sơn, đã nhiều
năm nay chưa có ai tìm được nơi ở của chúng, nhưng cách mỗi lần ba bốn năm, họ đều ra ngoài một
lần.
Vệ Thiên Bằng nhíu mày hỏi:
– Ra làm gì ?
Hàn Trinh cười nói:
– Làm cái trò nhiều chuyện.
Khuôn mặt của Vệ Bát Thái gia trầm ngâm hẳn xuống, lão thường không thích kẻ nhiều
chuyện.
Hàn Trinh nói tiếp:
– Bọn họ không thể không nhiều chuyện, bởi vì họ tự nhận là đời sau của Mặc Trác, đệ tử của
Mặc Gia không thể làm một ẩn sĩ chỉ tự lo lấy thân.
Vệ Thiên Bằng nhíu mày hỏi:
– Mặc Trác, là cái thá gì ?
Hàn Trinh điềm đạm nói:
– Hắn không phải là cái thá, là người.
Vệ Thiên Bằng cười lớn, ngừng một chút Hàn Trinh từ từ nói:
– Mặc Trác chính là Mặc Tử, tinh thần của Mặc Tử chính là cứu người bị nạn, cho dù phải nhảy
vào lửa. Cho nên đệ tử của Mặc Gia tuyệt đối không thể làm ẩn sĩ mà chỉ có thể là nghĩa sĩ.
Vệ Thiên Bằng hỏi:
– Chẳng lẽ Mặc Bạch đó cũng là một trong những nghĩa sĩ ?
Hàn Trinh mỉm cười:
– Nghĩa sĩ cũng có rất nhiều loại. Có loại tuy rất quang minh chính đại, nhưng bên trong lại có
mưu đồ khác.
Vệ Thiên Bằng hỏi:
– Gã Mặc Bạch có phải thuộc loại này hay không ?
Hàn Trinh đáp:
– Xem ra thì hình như là vậy.
Vệ Thiên Bằng lại hỏi tiếp:
– Loại nghĩa sĩ này đối phó như thế nào ? Có thể giết từng tên để giảm đi lực lượng của nó
không ?
Hàn Trinh lắc đầu đáp:
– Không thể nào được.
Vệ Thiên Bằng nhỏm người dậy hỏi:
– Tại sao lại không được ?
Hàn Trinh từ tốn diễn giải:
– Nghĩa sĩ giống như là quân tử vậy, giết không hết đâu.
Vệ Thiên Bằng cười lớn nói:
– Không sai, nếu như ngươi giết bọn chúng, thì nhất định có người sẽ nói ngươi là kẻ tiểu nhâu
bất nhân bất nghĩa.
Hàn Trinh gật đầu nói thêm:
– Cho nên mới giết không được bọn chúng nó.
Vệ Thiên Bằng chớp chớp mắt nói:
– Đương nhiên là giết không được, nhưng nếu có ai lên tiếng muốn giết chúng, ta sẽ ra tay ủng
hộ ngay.
Hàn Trinh nhíu mày hồi lâu nói:
– Nhưng muốn giết chúng cũng không phải là dễ.
Vệ Thiên Bằng hỏi:
– Chẳng lẽ cái tên khốn khiếp Mặc Bạch thật là lợi hại ?
Hàn Trinh đáp:
– Y thật ra có lẽ cũng chẳng ghê gớm gì, đáng sợ là cái đám tử sĩ của y.
Vệ Thiên Bằng nhíu màu tỏ vẻ không hiểu:
– Tử sĩ ? Tử sĩ là sao ?
Hàn Trinh bình thản đáp:
– Tử sĩ, chính là nói đám thủ hạ có thể chết vì hắn bất cứ lúc nào.
Vệ Thiên Bằng biến sắc:
– Chẳng lẽ bọn chúng không sợ chết ?
Hàn Trinh gật đầu:
– Kẻ không muốn sống chính là kẻ đáng sợ nhất, võ công liều mạng chính là võ công ghê gớm
nhất.
Vệ Thiên Bằng im lặng chờ đợi lời giải thích của Hàn Trinh.
Hàn Trinh chậm rãi nói:
– Bởi vì ta chém hắn một đao, hắn cũng sẽ chém ta một đao giống như vậy.
Hiển nhiên Vệ Thiên Bằng không bằng lòng với lời giải thích vừa rồi.
Hàn Trinh nói tiếp:
– Tuy ta ra tay nhanh hơn một chút, nhưng lúc ta giết hắn hắn còn có thể giết ta. Bởi vì, khi đao
của ta chém tới, hắn sẽ không né tránh nên trong khoảnh khắc ngọn đao của ta chém vào hắn, hắn
đã có đủ thời gian để giết ta.
Vệ Thiên Bằng cười to, bước tới vỗ vai Hàn Trinh:
– Nói rất hay, rất có lý.
Hàn Trinh nhìn sững lão, hình như đã hiểu rõ ý của lão.
Không phải thù, thì chính là bạn.
Nếu như giết ngươi không được, thì kết bạn với ngươi vậy. Đây không chỉ là nguyên tắc của
Vệ Thiên Bằng, mà là nguyên tắc của cộng đồng hào kiệt võ lâm từ xưa đến nay. Đối với đám
người này nguyên tắc này không còn nghi ngờ gì tính chính xác của nó.
Hàn Trinh nói:
– Đồng Đồng Sơn đã nói bọn chúng muốn đên thành Trường An.
Vệ Thiên Bằng chậm rãi gật đầu:
– Nghe nói Lãnh Hương viên là nơi rất đẹp, ta cũng muốn đến chơi lâu rồi.
Hàn Trinh gật đầu đồng ý:
– Đúng, Lãnh Hương viên từ lâu đã là một danh lam thắng cảnh, nơi đó trồng hàng vạn cây mai,
bây giờ lại chính là mùa mai nở, cho nên….
Vệ Thiên Bằng ngắt lời:
– Cho nên sao ?
Hàn Trinh thản nhiên nói:
– Mặc Bạch đã đến nơi ấy, tại sao chúng ta lại không đến ?
Vệ Thiên Bằng gật đầu:
– Chúng ta đương nhiên có thể đến đấy.
Hàn Trinh nói thêm:
– Nếu như đã muốn đi, thì chi bằng chúng ta thuê bao cả nơi đó luôn đi.
Vệ Thiên Bằng vỗ tay cười nói:
– Có lý lắm.
Hàn Trinh nói tiếp:
– Đợi đến khi Mặc Bạch đến, chúng ta hãy ân cần mời hắn, cho hắn thấy sự lợi hại của lão
nhân gia, nếu như hắn không phải là một tên điên rồ, thì sau này hắn sẽ không đối địch với chúng ta.
Vệ Thiên Bằng dương dương tự đắc cười lớn:
– Ý hay lắm !
000
Trong đại sảnh im ắng, ngoài hành lang lại im tịnh hơn nữa.
Đồng Đồng Sơn và Hàn Trinh đang sánh vai đi trong hành lang, thái độ giống như đôi bạn cũ
đã lâu không gặp.
Quang cảnh âm u của hoàng hôn càng làm cho gió tạo nên cái lạnh giá buốt, hương thơm của
hoa mai trong vườn đầy trong gió.
Đột nhiên Đồng Đồng Sơn dừng lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn thẳng vào Hàn Trinh:
– Có một chuyện đệ cảm thấy rất kỳ lạ ?
Hàn Trinh cũng dừng bước hỏi lại :
– Chuyện gì ?
Đồng Đồng Sơn hỏi tiếp:
– Tại sao những lời huynh nói ra, lão nhân gia đều cho là ý hay.
Hàn Trinh cười ngất:
– Bởi vì đó đều là ý của sư phụ, ta chẳng qua chỉ nói ra dùm cho sư phụ mà thôi.
Đồng Đồng Sơn lắc đầu không hiểu:
– Nếu đây đã là ý của lão nhân gia, tại sao huynh phải nói ra.
Hàn Trinh trầm ngâm:
– Ngươi đã theo sư phụ bao lâu rồi ?
– Cũng đã hơn mười năm rồi.
Hàn Trinh nói tiếp:
– Ta nghĩ rằng ngươi cho sư phụ là một người thô lỗ, tàn bạo, chẳng bao giờ là một người biết
suy nghĩ.
Đồng Đồng Sơn gật đầu đồng ý.
Hàn Trinh lắc đầu:
– Ngươi sai rồi ! Ngày trước Trung Nguyên Bát Kiệt tung hoành giang hồ, mọi người cho rằng
Lưu tam gia là người tinh tế nhất, Lý thất gia là người ghê gớm nhấât, và hồ đồ nhất chính là Vệ Bát
Thái gia.
Đồng Đồng Sơn gật đầu nói:
– Đệ cũng đã nghe qua.
Hàn Trinh đột nhiên cười lớn nói tiếp:
– Bây giờ Lưu tam gia và Lý thất gia đều đã chết, kẻ hồ đồ nhất Vệ Bát Thái gia lại còn sống
mà còn rất là thảnh thơi.
Đồng Đồng Sơn cười như đã hiểu ý của Hàn Trinh. Chỉ có kẻ giả vờ hồ đồ mới chính là người
tinh tế nhất, người lợi hại nhất.
Đồng Đồng Sơn bỗng nhiên thở dài:
– Chỉ tiếc giả vờ hồ đồ là một chuyện không dễ dàng.
Hàn Trinh lắc đầu:
– Chưa chắc đúng.
Đồng Đồng Sơn nhìn Hàn Trinh nói lấp lửng:
– Xem ra huynh không biết giả vờ hồ đồ.
Hàn Trinh cười khổ não:
– Hiện tại có lẽ ta là tên hồ đồ, nhưng không thể làm cho người ta biết mình hồ đồ.
– Tại sao vậy ?
– Bởi vì bên cạnh kẻ hồ đồ, đều phải có một người tinh nhanh, cho nên ta phải làm kẻ tinh
nhanh đó.
– Cứ như vậy, dù là chuyện gì đi nữa, sai lầm chính là huynh bị gánh chịu chứ không phải sư
phụ.
Đồng Đồng Sơn nhíu mày nói tiếp:
– Cho nên người ta sẽ ghét hận huynh chứ không phải lão nhân gia.
Hàn Trinh thở hắt nói:
– Cho nên bây giờ ngươi mới hiểu rõ, người tinh tế tại sao lại chết sớm như vậy.
Đồng Đồng Sơn cười nói:
– Nhưng có loại người chết mau hơn những kẻ tinh tế, đó là bọn đối đầu với lão nhân gia.
Hàn Trinh cười nói:
– Cho nên ta rất cảm thông với bọn người này, vì bọn chúng muốn sống cũng là một chuyện
khác.
000

Phùng Lục chầm chậm đi qua con đường nhỏ đầy tuyết, từ xa y đã nhìn thấy sắc hoa rực rỡ của
vườn mai Lãnh Hương viên.
– Lập tức bao hết Lãnh Hương viên, đuổi hết khách đang ở, cho dù là còn sống hay chết cũng
phải đuổi hết cho ta.
Mệnh lệnh của Vệ Bát Thái gia như vang lên trong dầu Phùng Lục, lão Thái gia thường ra
những mệnh lệnh như vậy, lão sai phái một ai đi thừa lệnh thì người đó không thể nào không hoàn
thành. Cho dù người đó làm như thế nào lão cũng không thèm để ý, cho dù công việc đó có khó
khăn như thế nào lão càng không thèm quan tâm, chỉ cần phải làm xong cho lão. Nếu có những khó
khăn gì, lão cũng bắt phải làm cho xong, nếu như không hoàn thành, thì thật không đáng làm một
trong những đệ tử của lão.
Phùng Lục lần này nhận lệnh bằng mạng sống của mình, y là một con người rất cẩn thận. Mỗi
lần hành sự, y thường đem những vấn đề khó khăn xem xét cẩn thận.
Đi hết con đường nhỏ, Phùng Lục đến trước một cái cửa, trên cửa gắn một tấm bảng lớn, trên
có ba chữ Lãnh Hương viên, hiển nhiên đây là cửa chính của Lãnh Hương viên, người quản lý lúc
nào cũng có mặt ngay cửa, y hy vọng người quản lý này là một kẻ thông minh, kẻ thông minh đều
biết yêu cầu của Vệ Bát Thái gia là không thể từ chối.
Viên quản lý Lãnh Hương viên là một trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi, xem ra tướng mạo
không thông minh lắm, nhưng cũng không đến nỗi ngốc. Khi Phùng Lục bước tới trước cửa Lãnh
Hương viên, y vội bước xuống vòng tay thi lễ nói:
– Tại hạ Dương Thiên xin hỏi công tử đến là ngắm hoa uống rượu, hay là muốn ở lại đây, xin
cứ chỉ bảo ?
Phùng Lục trả lời một cách ngắn gọn:
– Chúng ta muốn bao hết Lãnh Hương viên.
Dương Thiên tỏ ra rất bất ngờ, nhưng lại mỉm cười trả lời:
– Ở đây có tất cả hai mươi mốt sân, mười bốn tòa lầu, bảy gian đại sảnh, hai mươi tám phòng
khách, hai trăm phòng trọ, công tử muốn bao hết hay sao ?
Phùng Lục lãnh đạm gật đầu:
– Phải !
Dương Thiên trầm ngâm hỏi:
– Công tử đến ở bao nhiêu người ?
Phùng Lục trả lời:
– Cứ cho la ømột người đi nữa, ta cũng muốn bao hết.
Dương Thiên trầm giọng nói tiếp:
– Vậy thì phải xem là nhân vật nào mới được ?
Phùng Lục nhếch môi cười bí hiểm:
– Là Vệ Bát Thái gia.
Dương Thiên rúng động toàn thân la lên:
– Vệ Bát Thái gia của Bảo Định phủ hay sao ?
Phùng Lục gật đầu, ra chiều rất hài lòng, tên tuổi của Vệ Bát Thái gia không ai mà không biễt.
Dương Thiên bỗng nhìn thẳng Phùng Lục, ánh mắt lóe lên như đang cười một cách giảo hoạt:
– Sự chỉ bảo của Vệ Bát Thái gia, tại hạ không thể không vâng lời, nhưng…
Phùng Lục ngắt lời:
– Nhưng cái gì ?
Dương Thiên nói:
– Lúc nãy có một vị khách quan cũng muốn bao hết nơi đây, y ra giá là một ngàn lượng bạc mà
tại hạ còn không đáp ứng, bây giờ nếu như đồng y với công tử, làm thế nào có thể phân bua rõ ràng
cho vị khách quan đó ?
Phùng Lục nhíu mày hỏi:
– Vị khách quan đó đâu ?
Dương Thiên không trả lời nhưng ánh mắt của y nhìn chăm chú ra phía sau Phùng Lục, Phùng
Lục không đợi y trả lời mà quay hẳn người lại, vừa nhìn lại, Phùng Lục chỉ thấy một khuôn mặt
trắng toát hư một bức tượng cách y vài trượng. Đó là một quái nhân mặc một chiếc áo mỏng màu
trắng, trên lưng cuộng một cái chiếu đỏ, trên tay cầm một thanh đoản trượng.
Lúc nãy, khi Phùng Lục bước vào đây, tuyệt nhiên không thấy qua quái nhân này. Quái nhân
như không thấy Phùng Lục, hai ánh mắt lạnh lẽo, hoàn toàn không có một sự biểu hiện nào, giống
như đang nhìn vào cõi xa xôi nào đó.
Mọi người mọi vật xảy ra trên đời này, dường như không được y đặt mắt đến. Điều mà y quan
tâm đến hình như là một nơi phiêu diêu nào đó nằm trong cõi hư vô. Chỉ có nơi đó, y mới đạt được
sự yên vui thật sự.
Phùng Lục vừa nhìn thấy liền vội quay lưng. Y đã biết quái nhân này là ai rồi, nhưng không
muốn nhìn kỹ, lại cũng không muốn bắt chuyện với quái nhân này. Y biết rằng cho dù nói gì với gã
quái nhân này thì cũng là một chuyện hết sức ngu xuẩn.
Trong ánh mắt của Dương Thiên vẫn còn mang nụ cười gian xảo ấy.
Phùng Lục lên tiếng phá tan im lặng làm căng thẳng cả một bầu không gian.
– Được, ta bao hết Lãnh Hương viên, một ngày ta trả một ngàn năm trăm lượng. Còn cho thêm
ngươi một ngàn lượng tiền hoa hồng.
Phùng Lục biết rằng giao dịch với một người làm ăn dễ hơn nhiều lần khi giao dịch với một tên
liều mạng. Làm thủ hạ của Vệ Bát Thái gia nhiều năm, y đã học được cách lựa chọn và phán đoán
một cách chính xác.
Dương Thiên dĩ nhiên bằng lòng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe một giọng nói lạnh lẽo
vang lên:
– Ta trả một ngàn năm trăm lượng và cái này.
Phùng Lục bỗng nghe sau lưng có tiếng gió bạt, vội giật mình quay lại thì thấy bạch y nhân đã
rứt một thanh đao ra từ đoản trượng, cắt một miếng thịt đùi chầm chậm đặt lên bàn, khuôn mặt
không tỏ vẻ có gì là đau đớn cả.
Phùng Lục nhìn y, chỉ cảm thấy đuôi mắt cứ giật mãi, trải qua thời gian lâu mới nói được:
– Cái này ta cũng có thể trả được.
Bạch y nhân nghe Phùng Lục thốt lên câu nói này, chỉ nhìn một chút rồi lại hướng về cõi hư vô.
Phùng Lục chầm chậm rút ra cây đoản đao, cũng chầm chậm cắt ra một miếng thịt đùi. Y cắt
chậm và rất kỹ càng. Bất luận Phùng Lục làm việc gì cũng đều rất cẩn thận. Cắt xuống miếng thịt
của chính mình tuy rất đau đớn, nhưng hắn không làm xong mệnh lệnh của Vệ Bát Thái gia sẽ chịu
nhiều đau khổ hơn nữa. Lần này Phùng Lục cũng phán đoán chính xác và lựa chọn rất chính xác, có
lẽ hắn không còn gì để mà lựa chọn nữa.
Khi nhìn thấy trên bàn đặt hai miếng thịt tươi còn nhỏ máu ròng ròng, Dương Thiên như toàn
thân mềm nhũn.
Bạch y nhân liếc nhìn Phùng Lục một cái rồi bỗng huơ đao, cắt xuống một cái lỗ tai.
Phùng Lục cảm thấy cả người như bị cứng đơ, họ Phùng Lục đã từng cắt lỗ tai của kẻ khác,
nhưng lúc đó chỉ cảm thấy có chút gì hơi tàn bạo. Nhưng đó là chuyện khác. Phùng Lục muốn múa
đao giết quách cái tên bạch y nhân này, nhưng lời nói của Hàn Trinh ám ảnh trong đầu: “Tuy ta xuất
thủ nhanh hơn hắn, nhưng lúc ta giết hắn hắn cũng có thể giết lại ta”.
Kẻ cẩn thận, đa số bao giờ cũng tiếc rẻ mạng sống của mình, Phùng Lục là một kẻ cẩn thận.
Họ Phùng từ từ ngẩng đầu lên, cắt cái lỗ tai của mình xuống. Phùng Lục cắt một cách chậm rãi, một
cách cẩn thận.
Máu đã nhuộm đỏ hai bên vai của bạch y nhân, đôi mắt lạnh lùng của bạch y nhân bỗng nhiên
phóng ra một tia nhìn khoan khoái một cách tàn nhẫn. Cái tai của Phùng Lục cắt xuống đặt bên
cạnh cái tai của y thì hai cứ như là một vậy.
Dương Thiên như muốn ngất đi khi thấy hai cái tai đặt trước mặt. Y run rẩy ngồi phịch xuống
ghế tựa hồ như đứng không vững.
Bạch y nhân nhìn một bên tai dầm đìa máu của Phùng Lục, cất tiếng nói lạnh lẽo:
– Cái giá này mà ngươi cũng trả được hay sao ?
Dứt lời y huơ đao chặt xuống cổ tay trái của y. Nhưng đúng lúc ấy, Phùng Lục bỗng nhiên cảm
thấy một luồng gió thổi tới, trong đó phảng phất một mùi thơm kỳ lạ, khi cơn gió qua đi Phùng Lục
mới nhìn thấy một bóng người đã đứng đó tự bao giờ. Đó là một thiếu nữ, chỉ nhìn một cái Phùng
Lục đã như mê mẩn cả tâm hồn, bởi vì từ trứơc đến nay họ Phùng chưa bao giờ thấy một thiếu nữ
nào đẹp như thế.
Bạch y nhân nhìn thấy thiếu nữ đó, liền phát giác ra tay đao đã bị nàng ta đỡ lấy.
Nàng mỉm cười nhìn bạch y nhân một cách đắm đuối, dịu dàng nói với y:
– Đao chém vào tay đau lắm đó.
Bạch y nhân vẫn lãnh đạm cất tiếng:
– Đây đâu phải là thịt của cô nương ?
Thiếu nữ không nói thêm gì, chỉ dùng những ngón tay mềm mại trắng muốt như những búp
măng non phất nhẹ một cái, tựa hồ như rút một cành hoa trong bình ra vậy. Bạch y nhân chỉ nhìn
thoáng qua đã phát giác ra đao của y bây giờ đã nằm trong tay của thiếu nữ.
– Khoái đao Bách luyện tinh cương mỏng nhưng sắc bén.
Nàng thốt lên rồi lại dùng một ngón tay búp măng bẻ nhẹ một cái, chỉ nghe “cách” một tiếng
khô khan, thanh khoái đao Bách luyện tinh cương đã bị bẻ gãy một đoạn.
– Nơi này ta đã bao rồi.
Thiếu nữ cất tiếng nhỏ nhẹ nói tiếp:
– Các ngươi tranh chấp với nhau làm gì ?
Nói dứt lời nàng dùng hai ngón tay, kẹp mũi kiếm bỏ vào mồm, nhai đi nhai lại một hồi rồi
nuốt xuống. Khuôn mặt của nàng ánh lên một nụ cười mãn nguyện, giống như vừa nuốt một viên
đường to ngọt thật là ngọt vậy. Rồi lại bẻ tiếp một đoạn bỏ vào miệng nuốt chửng, mỉm cười với
bạch y nhân:
– Cây đao của ngươi thật không có tệ, không những là thép tốt, mà luyện cũng đã thuần, ngon
hơn nhiều so với cây đao hôm qua.
Phùng Lục nhịn không nổi nữa cất tiếng hỏi:
– Ngày nào cô nương cũng ăn đao kiếm hay sao ?
Thiếu nữ dịu dàng cất tiếng:
– Ăn thì không có nhiều, mỗi ngày chỉ khoảng hai ba cây gì đó, đao kiếm cũng như thịt vậy, ăn
nhiều không tốt cho dạ dày.
Phùng Lục trợn mắt ngó trân thiếu nữ, y không khi nào tự làm mất mặt trước người đẹp, nhưng
bây giờ y hoàn toàn không thể khống chế bản thân được nữa.
Thiếu nữ liến thoắng:
– Giống như cây đao ngươi đang cầm trên tay, ăn chẳng ngon gì cả. Bởi vì nó đã giết quá nhiều
người cho nên tanh mùi máu lắm.
Bạch y nhân nhìn sững nàng, bỗng nhiên quay người rảo bước không nói lấy một lời. Bạch y
nhân không phải sợ chết, mà là y không thể bẻ gãy một thanh đao ra từng khúc mà ăn như thế.
Thiếu nữ cười dịu dàng quay sang Phùng Lục hỏi:
– Xem ra hắn đã không muốn tranh nhau với ta nữa, còn ngươi thì sao ?
Thiếu nữ lại nói tiếp:
– Nam tử hán đại trượng phu, muốn “tranh chấp của nữ nhi”, cho dù là thắng đi chăng nữa cũng
chẳng lấy gì vẻ vang lắm, ngươi nói có đúng hay không ?
Phùng Lục không biết nói gì, chỉ thở dài rồi nói:
– Xin hỏi các hạ cao danh quý tánh, để tại hạ trở về bồi đáp với chủ nhân.
Thiếu nữ cũng giả bộ thở dài nói:
– Ta chẳng qua chỉ là một đứa nha dầu, ngươi hỏi tên ta cũng vô dụng mà thôi.
Phùng Lục nhíu mày suy nghĩ:
” Một thiếu nữ tuyệt đẹp, võ công cao thâm khó lường như thế này mà chỉ là một đứa nha đầu.
Vậy thì chủ nhân của ả là ai ?”
Thiếu nữ dường như cũng hiểu được ý nghĩ của Phùng Lục liền lớn tiếng nói:
– Ngươi trở về báo cho Vệ bát gia biét, Lãnh Hương viên đã được Nam Hải nương tử bao hết,
nếu như lão có rảnh thì cứ mời lão đến đây chơi vài hôm.
Phùng Lục trợn mắt:
– Nam Hải nương tử ?
Nàng gật đầu:
– Nam Hải nương tử chính là chủ nhân của ta, ngươi trở về báo cho Vệ bát gia, lão tự khắc biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.