Cựu Mộng

Chương 42


Đọc truyện Cựu Mộng – Chương 42

“Cái gì? Anh cả xảy ra chuyện gì?”

“Tóm lại là có phiền phức, em mau trở về nhà một chuyến đi.”

Chị Hai Lâm gia tuy tính cách mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là phụ nữ, trong nhà gặp chuyện lớn, khó tránh cảm xúc hoảng hốt, chỉ nói được mấy câu như vậy. Lâm Gia Duệ nói với cô mãi cũng chỉ biết anh cả gặp phiền phức, nhưng cụ thể là gì thì không rõ.

Lâm Gia Duệ lúc này đang trong phòng của người khác, đương nhiên không thể hỏi quá cặn kẽ, đành nhẹ giọng an ủi chị hai vài câu, cúp điện thoại thì nói với biên kịch một tiếng, xếp chuyện công việc sang bên.

Biên kịch cảm thông, lời khách sáo cũng không nói nhiều, trực tiếp tiễn cậu ra cửa.

Lâm Gia Duệ trên đường gọi xe, vội vã về nhà, cũng may không kẹt xe, chỉ mất nửa tiếng về đến nhà. Vào phòng khách thấy hai anh chị đều ở đây, chị hai ngồi ở sopha ngẩn người, anh ba phiền não bất an đi đi lại lại trước cửa sổ, không khí khá áp lực.

Trên đường về Lâm Gia Duệ đã nghĩ tới đủ giả thiết, lúc này ngược lại bình tĩnh hơn, đến sopha ngồi xuống, vỗ vỗ lưng chị hai, hỏi: “Anh cả thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Chị hai đỏ mắt nói không nên lời.

Vẫn là Lâm Gia Văn mở miệng: “Tạm thời coi như an toàn, nhưng nếu chúng ta không cầm tiền đi chuộc, không quá mấy ngày có thể sẽ nhận xác ảnh.”

Lâm Gia Duệ sớm có chuẩn bị tâm lí, cho nên không ngạc nhiên lắm, cau mày hỏi: “Lại là bài bạc gây họa?”


“Anh cả lần này thua số lượng lớn, thua rồi còn định quỵt nợ, bị nhà người ta túm lại đánh cho một trận, giờ thì lấy tính mạng của ảnh ra đòi chúng ta tiền.”

Lâm Gia Văn vừa nói vừa đưa di động của mình qua.

Lâm Gia Duệ cúi đầu nhìn, thì ra đối phương gửi video đến, nội dung không có gì mới, chỉ là hình ảnh anh cả bị đánh bầm dập mặt mũi. Ở trong mắt cậu, thì thủ pháp quay thật sự thô vô cùng, không có gì hơn cảnh bạo lực, đối tượng lại là người nhà, đánh mạnh vào tâm lí người xem.

Chị hai lúc trước đã xem video này, bởi vậy quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn lần thứ hai. Bình thường lúc quở trách anh cả, chị là người mắng hung nhất, giờ thì mềm lòng kinh khủng.

Lâm Gia Duệ coi như bình tĩnh, hỏi: “Chuyện này có báo chị dâu không?”

“Không có, mọi người ở nước ngoài, cho dù biết tin tức cũng đuổi không đến, thôi đừng để chị ấy lo lắng.”

Anh cả mấy năm trước kết hôn, nhưng tình cảm với vợ không hòa thuận, không lâu sau liền ở riêng, giờ chị dâu mang theo hai đứa con gái sống ở nước ngoài, xem ra chuyện li hôn chỉ là sớm hay muộn.

Bởi vì hai đứa con còn nhỏ, chuyện vẫn chưa có kết quả, thật sự không nên khiến họ biết, Lâm Gia Duệ gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

Lại nói tiếp: “Nếu mục đích của đối phương là tiền, thì đưa tiền cho họ đi, chỉ cần anh cả bình an là tốt rồi.”

Lâm Gia Văn thở dài, có tin nhắn gửi đến: “Em trước xem bọn họ yêu cầu bao nhiêu.”

Lâm Gia Văn nhìn lướt qua, trong lòng chấn động.

Cậu tuy không để tâm đến tiền tài, nhưng khái niệm cơ bản vẫn biết, con số này… Lâm gia không phải không có, nhưng trong thời gian ngắn như vậy kiếm một số tiền lớn như thế, sợ không dễ dàng.”

“Anh cả thua bao nhiêu thế?”

“Ai biết? Cũng có thể đối phương công phu sư tử ngoạm, tính toán tìm cơ hội kiếm một vố.”

“Thời gian ba ngày quá ngắn, chỉ sợ lấy không được nhiều tiền mặt như thế.”

“Ừ, một ít cổ phiếu với bất động sản, khong thời gian ngắn không bán được.” Lâm Gia Văn thấy không khí nặng nề, nói đùa: “May là ba ngày chỉ chặt ngón tay, anh cả dù thiếu mấy ngón tay cũng không ảnh hưởng gì nhỉ?”

Chuyện cười này hiển nhiên quá mức vụng về, mặc cho ai nghe xong cũng cười không nổi.


Rốt cuộc vẫn là anh em như chân tay, bình thường có mắng anh cả ra sao giờ cũng luyến tiếc anh phải chịu khổ.

Chị hai vẫn không nói lời nào bỗng ngẩng đầu: “Từ khi ông nội qua đời, Lâm gia năm sau không bằng năm trước, nếu là trước kia…”

Nếu là trước kia, sao sẽ vì số tiền chuộc này mà khó xử?

Lâm gia lão gia tử là kì tài buôn bán, xây dựng Lâm gia lớn mạnh, đáng tiếc đứa con cả của ông qua đời sớm, để lại bốn đứa cháu trai gái, mọt đám đều là cao thủ sống phóng túng, cố tình không hiểu kinh thương, thế nên chỉ đành nhìn miệng ăn núi lở.

Lâm Gia Duệ nghĩ hỏi: “Có muốn báo cảnh sát không?”

“Không được!”

Hai người khác cùng lúc la lên: “Đối phương giết người không chớp mắt, lỡ chọc giận bọn họ, ra tay hai anh cả thì sao bây giờ?”

Lâm Gia Duệ đương nhiên không dám mạo hiểm như vậy.

Ba người sầu não suy nghĩ mãi, trử bỏ tận lực thỏa mãn yêu cầu của đối phương, quả thật không còn biện pháp nào.

Anh cả không ở đây, Lâm Gia Văn nghiễm nhiên thành trụ cột trong nhà, vỗ tay nói: “Nói tóm lại, chúng ta trước tiên tự chuẩn bị tiền, xem có thể xoay vòng tiền được không, qua được cửa này tính tiếp.”

Mọi người không ai dị nghị.

Lâm Gia Duệ là người không quan tâm nóng lạnh tình người, giờ không khỏi hạ thấp bản thân, với cậu mà nói, là vì số tiền đó mà phải bôn ba. Trước mắt không có lái xe để sai bảo, tới tới lui lui không phương tiện, cả ngày nay coi như hết. Hôm sau cậu vẫn đi sớm về trễ, nhưng thu hoạch không lớn. Đại nghiệp của Lâm gia, sản nghiệp không ít, đáng tiếc, trong thời gian ngắn không huy động được.


Lâm Gia Duệ chạy cả ngày, về đến nhà thì trời đã tối đen. Cậu muốn để đầu óc thanh tịnh, nên đoạn đường còn lại đi bộ về, khi đến trước cổng lớn Lâm gia, bên cạnh có một bàn tay vươn ra, túm lấy tay cậu kéo.

Lâm Gia Duệ từng trải qua chuyện bắt cóc, giờ anh cả đang chịu khổ, trong lòng cậu cảnh giác cao hơn bình thường, cảm giác không đúng lập tức tung quyền ra.

Nhưng tốc độ của ngừoi kia nhanh hơn cậu, nắm chặt cổ tay cậu, trầm giọng nói: “Sao vậy? Nhanh thế đã không nhận ra rôi?”

Ánh sáng mờ ảo, Lâm Gia Duệ không nhìn rõ mặt người nọ.

Nhưng giọng nói này…

Giọng nói này, cậu sao có thể không nhận ra?

Cậu nghĩ đến ngừoi ở thành phố B xa xôi, lúc này gần ngay trước mắt.

Lâm Gia Duệ ngẩn ngơ, trong lòng điên đảo, nói không nổi là mùi vị gì, cuối cùng lại hỏi: “Sao chú lại ở đây?”

Lâm Dịch vẫn nắm cổ tay cậu như cũ, thấy cậu không đề cập tới liền làm rõ: “Em cũng thật buồn cười, trong nhà xảy ra chuyện lớn thế sao khong tìm tôi?”

Đôi môi hắn cong lên, tiếp tục: “Chuyện bắt cóc thế này, cần phải giao cho người chuyên nghiệp giải quyết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.