Đọc truyện Cửu Môn Ký Sự – Chương 57
“Muốn đi ra ngoài không khó,” A Tĩnh cười nói: “Bất quá muốn Ngũ gia đáp ứng tôi một việc.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, tâm nói tôi và cô rất thân nhau sao? Vì thế quay đầu nghi hoặc liếc nhìn Trương Khải Sơn một cái, thấy trên mặt hắn không có chút cảm xúc vẫn im lặng, chỉ đành quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”
A Tĩnh nghe vậy nở nụ cười xinh đẹp: “Cho tôi mượn Tam Thốn Đinh dùng một chút, sau khi ra khỏi đấu sẽ trả ngay.”
Trong lòng Ngô Lão Cẩu thầm nghĩ quả nhiên muốn gì cũng hỏi thăm rõ ràng, biết rõ đây là con chó bảo bối của ta mà con dám lấy làm con tin. Kế tiếp nếu cô xảy ra chuyện trong đấu này, Tam Thốn đinh cũng đừng hòng sống. Chỉ là, cô đã hơi đánh giá cao năng lực của tôi rồi.
Cười khổ một chút, Ngô Lão Cẩu nói: “Con chó nhỏ này không thể gặp người lạ, đến lúc đó tôi sợ nó sẽ không cẩn thận làm cô bị thương.”
A Tĩnh lại nói: “Không thử thì làm sao biết?”
Ngô Lão Cẩu không thể, nhưng y đối với A Tĩnh tuy không có hảo cảm nhưng cũng không có phản cảm, dự định nàng chắc cũng sẽ không làm Tam Thốn Đinh bị thương, vì vậy liên lấy con chó nhỏ trong ngực ra đưa cho A Tĩnh, trong lòng nói con chó nhỏ này trừ bỏ việc ngoan ngoãn với Trương Khải Sơn ra, thì là một con chó rất biết bảo vệ chủ, đối với người ngoài lúc nào cũng sủa mấy tiếng. A Tĩnh lần đầu gặp nó, theo lý còn không được tính là bằng hữu, khả năng có thể hoà bình ở chung với nó là cực thấp.
Không ngờ khiến cho Ngô Lão Cẩu giật mình, khi y đưa Tam Thốn Đinh cho a Tĩnh, con chó nhỏ không hề có phản ứng gì chỉ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay A Tĩnh.
Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, tâm nói không ngờ lão tử đã nuôi được một con chó vong nghĩa, đúng lúc mấu chốt thì rơi xích. Nhưng cũng ngầm thở dài một hơi: tam Thốn Đinh không phải là con chó bình thường, nếu nó không công kích, ít nhất chứng tỏ A Tĩnh không phải người có tâm địa độc ác.
Vì thể y hướng A Tĩnh nở nụ cười: “Bây giờ nói được chưa?”
A Tĩnh cẩn thận đem Tam Thốn đinh cất vào cái túi bên hông, nghe vậy ngẩng đầu nói: “Quay lại đường cũ.”
Ngô Lão Cẩu ngạc nhiên, đang định nói thì lại nghe Trần Bì A Tứ lên tiếng: “Cô dám đùa giỡn ta?”
A Tĩnh hoàn toàn không bị áp lực từ cơn giận của Trần bì A Tứ, tâm tình dường như rất tốt: “Tin hay không tuỳ ngài. Lúc trước ngài có đi theo đường cũ về, nhưng đi không đúng hướng.”
Ngô Lão Cẩu bỗng nhớ lại lúc trước y và Chung Thanh đi vòng vòng trong mê quan trận, nghĩ nghĩ nói: “Ý của cô là kết cấu của mộ thật này không phải như chúng ta nhìn thấy?”
A Tĩnh sờ sờ Tam Thốn Đinh bên túi, nói: “Các người chắc đã nhìn thấy thứ bên trong tường này?”
NGô Lão Cẩu nói: “Lúc nãy các người cũng gặp được anh thi?”
Bàn tay vuốt ve con chó của A Tĩnh ngừng lại một chút, nói: “Trước khi gặp phải các người, bọn tôi vô tình phát hiện giữa vách tường có ám đạo, nhưng vô ý để cho anh thi thi biến, Đại Bảo đã bị một con anh thi cắn.”
Rõ ràng, ý ám chỉ Đại Bảo đột nhiên phát điên không phải là chuyện bịa đặt, Ngô Lão Cẩu thấy bộ dạng nàng đùa giỡn với con chó nhỏ đã không còn vẻ sắc bén như trước, nhìn qua cũng chỉ là một cô gái đang đùa giỡn bình thường, trong lòng nghĩ không biết có nên nói cho cô biết, thi hài của người đồng bạn cô đang ở cách vách. Tâm niệm vừa chuyển, cuồi cùng cũng không nói ra.
Vì thế im lặng nghe cô nói tiếp: “Sau khi bọn tôi đi qua cửa ngọc đều xuất hiện cảm giác đầu óc choáng váng là vì nơi đó là nơi nhiều anh thi tập trung, cũng tại đó, thi độc trong cơ thể Đại Bảo phát tác.”
A Tĩnh cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Mộ thất này tuy nhìn qua là hình vuông, nhưng cũng giống như hình cung. Giữa các bức tường đều có ám đạo, mộ thất này dựa vào những ám đạo đó mà thay đổi trái phải. Biên độ chênh lệch rất nhỏ, nhưng cũng đủ thay đổi hướng đi của người ta. Sau khi tôi vào đây đoán ra có thể là do độc của anh thi khiến cho đầu óc mụ mẫm, khiến mọi người không phân rõ phương hướng, cho nên cứ quanh quẫn ở đây.”
“Lúc ta trở lại đây cũng đã nghĩ đến điểm đó.” Trần Bì A Tứ đột nhiên lạnh lùng nói: “Cô muốn nói gì?”
A Tĩnh nghe vậy liếc mắt nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, nói: “Chúng ta đều có thể ngửi được mùi, ngưng Ngũ gia không thể, không phải sao?”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, từ sau khi cái mũi bị phế trong chuyến đi Biều Tử Lĩnh, hạ đấu đều dựa vào chó nuôi trong nhà. Nhưng nếu mùi ở đây khiến cho người ta mụ mẫm, mình không ngửi được mùi lại ngược lại thành người dẫn đường. Y nghĩ nghĩ, xem ra vừa rồi Tam Thốn đinh có thể lười biếng ở trong tay A Tĩnh phân nửa chắc cũng là vì cái mùi này quá nồng khiến con chó không thoải mái mà mất hứng sủa.
Nâng tay sờ cái mũi, Ngô Lão Cẩu khẽ thở dài một hơi nói: “Muốn tôi dẫn đường cũng được, nhưng cô cần gì phải che dấu như thế?”
A Tĩnh nghe vậy sửng sốt, dừng một lúc lâu mới nói: “Che dấu cái gì?”
Lúc này Trương Khải Sơn lại thản nhiên nhìn cô một cái, bỗng nhiên nói: “Chỉ e cô còn chưa nói chuyện cô đã đi qua chủ mộ thất?”