Đọc truyện Cửu Lục Trầm Chu – Chương 14
Lục Trầm cảm giác mình vừa ngủ rất say, hiếm khi không nằm mơ, chỉ là sau khi thức dậy thì cơ thể mềm oặt, không còn sức.
Mở mắt chỉ nhìn thấy một màu đen, cậu cảm giác được đây không phải giường mình, nó lớn hớn so với giường của cậu.
Trong phòng vậy mà có mùi hương của Thẩm Hoài Ngôn.
Lục Trầm bò lên, định sờ một chút xem trên vách tường có công tắc đèn hay không, không cẩn thận đạp trúng người bên cạnh.
Thẩm Hoài Ngôn đau đến tê, hỏi một tiếng: “Làm gì vậy?”
Cậu phải là người hỏi anh muốn làm gì vậy mới đúng.
Lục Trầm lại nằm xuống, đắp chăn kín người, tay không yên mà sờ lung tung, Thẩm Hoài Ngôn rốt cục không nhịn được nữa mà mở đèn. Tóc của cậu rối hết cả lên, lông mày nhíu lại một chỗ, nhìn qua có vẻ cáu kỉnh nhưng lại đáng yêu một cách lạ thường.
Lục Trầm làm động tác miêu tả cái điện thoại, Thẩm Hoài Ngôn đưa điện thoại của mình cho cậu, Lục Trầm nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ rưỡi tối rồi, cậu vội vàng hỏi Thẩm Hoài Ngôn, bé con đâu rồi?
Thẩm Hoài Ngôn trả lời là giao bé cho Cầm Nhạc Vũ rồi.
Lục Trầm ngồi suy nghĩ một chút, quần áo lúc đầu đã đổi thành đồ ngủ, thế mà lại rất vừa vặn, hơn nữa trên người còn có mùi thơm.
Lục Trầm đánh chữ trên điện thoại di động, đánh xong lại xóa xóa xong lại đánh, không biết có nên hỏi về nghi vấn của mình hay không.
Cuối cùng vẫn hỏi.
“Anh cho em ăn cái gì à…”
Thẩm Hoài Ngôn nhìn thấy hàng chữ này, lông mày nhíu lại, cây ngay không sợ chết, cực kỳ nghiêm túc mà phủ nhận.
“Ăn cái gì? Không phải chỉ là một viên kẹo thôi sao?”
Thật ra đó chỉ là một viên kẹo thuốc có thể giúp cậu ngủ một giấc ngon mà thôi, Thẩm Hoài Ngôn có rất nhiều, tất cả đều là vì đêm trước cậu ngủ không được mà chuẩn bị.
Anh còn lâu mới chịu nói là bởi vì bản thân đau lòng quá nên lúc sáng lừa cậu vào nhà, thật ra cũng chỉ vì muốn cậu ngủ một giấc.
Lục Trầm đánh chữ à.., cầm điện thoại di động nằm xuống giường lần nữa, dịch lại gần chỗ Thẩm Hoài Ngôn từng chút từng chút một, cậu lại hỏi: “Vậy em đã tắm sao?”
Thẩm Hoài Ngôn ngửi được mùi thơm sữa tắm từ người Lục Trầm giống hệt mùi trên người mình, mất tự nhiên mà cương lên, “Ai mà biết em có tắm rồi hay chưa.”
Lục Trầm làm bộ thất vọng: “A… Em còn tưởng rằng anh đã tắm giúp em.”
Thẩm Hoài Ngôn nghĩ nếu phía sau mình có một cái đuôi thì chắc là hiện tại nó đang dựng thẳng lên mà vẫy vẫy.
Thế nhưng anh sẽ không nói.
“Ai quan tâm em có tắm hay không tắm.”
“Không phải anh bị bệnh sạch sẽ sao?”
“Em nói nhiều quá, thế nào, tinh lực rất dồi dào à? Có muốn không làm một chút chuyện khác không?”
Thật ra Thẩm Hoài Ngôn chỉ doạ cậu mà thôi, Lục Trầm nhìn còn có vẻ gầy hơn trước, thân thể còn chưa được chăm sóc cho tốt. Tuy rằng anh muốn cậu, nhưng anh… không hề muốn gây sức ép cho cậu tý nào.
Lục Trầm có thể nhìn ra được lúc nào Thẩm Hoài Ngôn nói thật, lúc nào là đang khoa trương.
Điểm này, Thẩm Hoài Ngôn chưa từng thay đổi.
Lục Trầm được lợi còn ra vẻ, đơn giản và trực tiếp xích lại gần anh, ôm Thẩm Hoài Ngôn giống như con koala.
“Em lại gần đây một tý.”
Lục Trầm nghe lời mà đưa một tay qua, Thẩm Hoài Ngôn bất mãn, nắm tay cậu vòng qua ôm cả người mình: “Anh bảo em xích lại gần anh một tý.”
Yêu cầu quả là làm khó người khác, sao có thể ngủ trong tư thế này chứ.
Lục Trầm bất động, ngẩng đầu lên cười với Thẩm Hoài Ngôn, cậu cười đến híp cả mắt, có ý lấy lòng anh.
Thẩm Hoài Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Làm nũng cũng không có tác dụng.”
Nhưng trên thực tế lại rất hiệu quả.
Thẩm Hoài Ngôn bị nụ cười kia chọt trúng tim, có muốn cũng không nhịn được nữa, huống hồ anh cũng không có cách nào để làm thế. Anh nâng mặt Lục Trầm lên rồi hôn cậu, ban đầu chỉ là hôn mắt cậu, sau đó chậm rãi dịch xuống, hôn lên lúm đồng tiền của cậu.
Anh dùng sức mà hôn, tựa như muốn lưu lại vết tích trên người cậu, hôn đến mặt Lục Trầm tê tê dại dại.
Hôn một lần liền hôn mấy phút đồng hồ, miệng Lục Trầm đã tê rần hết rồi, cũng có chút động tình.
Hắn khó nhịn mà vuốt ve thân dưới, vòng eo vặn vẹo đụng tới thứ đã cứng rắn kia của Thẩm Hoài Ngôn.
Bản thân Lục Trầm cũng cứng rồi.
Cậu không hiểu tại sao đến mức này rồi mà Thẩm Hoài Ngôn vẫn không chịu đè mình.
Hay là…
Anh đã không còn hứng thú với thân thể này sao?
Lục Trầm bò lên người Thẩm Hoài Ngôn, cưỡi lên vị trí sống lưng, định cởi áo ngủ của anh.
Thẩm Hoài Ngôn chặn tay cậu lại không cho cởi, trách cậu: “Làm cái gì!? Đi xuống!”
Lục Trầm ảo não, giận hờn không chịu xuống, còn không ngừng dùng khe đùi ma sát tiểu Hoài Ngôn.
Gân xanh trên tay Thẩm Hoài Ngôn đã nổi lên hết, đến như vậy còn có thể tiếp tục nhịn, khả năng cao anh không phải là đàn ông.
Mấy năm qua rốt cục là Lục Trầm đã học những cái gì?
Học được tâm địa sắt đá, học được cách câu dẫn người khác à!?
Thẩm Hoài Ngôn phẫn nộ tức tối, ngay lập tức tháo thắt lưng, xé áo ngủ Lục Trầm ra, gặm cắn xương quai xanh của cậu, ngửi thấy mùi thơm da thịt làm mình điên cuồng kia.
Mặt Lục Trầm đã trắng, cả người còn trắng hơn, Thẩm Hoài Ngôn lưu lại dấu hôn sâu cạn không đồng đều ở trên người cậu như hoa mai nở rộ, xinh đẹp không gì tả nổi.
Chỉ là vết sẹo trên bụng quá chói mắt.
Vị trí của nó cũng hơi kỳ lạ.
Lục Trầm không phát ra tiếng được, để Thẩm Hoài Ngôn tùy ý làm xằng làm bậy, anh lấy ra dầu bôi trơn không biết mua về từ lúc nào, vội vàng giúp Lục Trầm mở rộng.
Phía sau bị lần thứ hai khai phá, Lục Trầm đaukhông thể nói được, có thể là do động tác Thẩm Hoài Ngôn thô lỗ, cậu vẫn là cảm thấy không khỏe lắm.
May mà cậu cũng vô cùng muốn Thẩm Hoài Ngôn.
Không tính chuyện giường chiếu, những lúc khác, Lục Trầm đều bao dung Thẩm Hoài Ngôn.
Bởi vì cậu thật sự, cực kỳ yêu Thẩm Hoài Ngôn.
Lúc Thẩm Hoài Ngôn tiến vào, vách tràng căng mịn hút mất hồn anh, dịu dàng bao quanh, Thẩm Hoài Ngôn sảng khoái đến tê cả da đầu, anh giữ tinh thần vững vàng, càng đâm sâu vào trong.
“A Trầm gấp như vậy à.”
Thẩm Hoài Ngôn ôm eo cậu, cắn đầu ngực phấn nộn phía trước, hút đến khi nó ướt đẫm mới thả ra.
“Mấy năm qua A Trầm không có người khác sao?”
Thẩm Hoài Ngôn ác liệt mà cười, cứ việc khát cầu nhưng đáp án chỉ có một. Anh từng nhìn thấy Lục Trầm cùng một người đàn ông khác ra vào khách sạn, nhưng anh vẫn chỉ muốn nghe câu trả lời của Lục Trầm thôi.
Nếu cậu nói là không có, anh nhất định sẽ tin tưởng.
Quả nhiên, Lục Trầm ôm chân mình, bị cái câu hỏi này của Thẩm Hoài Ngôn dọa sợ, không ngừng lắc đầu.
Thẩm Hoài Ngôn thẳng tiến điểm quen thuộc, Lục Trầm run rẩy run một cái, Thẩm Hoài Ngôn bất động, chỉ ma sát ở chỗ đó.
“Không có thật?”
Lục Trầm bị ép đến khóc hết nước mắt, chỉ biết là lắc đầu, cậu vươn tay muốn ôm lấy Thẩm Hoài Ngôn, nhưng lại không còn chút khí lực nào.
Thẩm Hoài Ngôn chỉ cần cúi đầu xuống là có thể thấy dương cụ tím đỏ của mình đang ra vào phía sau của cậu, nơi giao hợp phát ra tiếng nước dính nhớp, càng ngày càng vang.
Hắn tốt bụng mà cầm tay Lục Trầm đặt lên cổ mình, để cậu có thể ôm lấy anh.
“Em nói không có, anh tin tưởng em.”
Thẩm Hoài Ngôn nhấc hai chân cậu, hôn vào đùi trong, “Sau này… Không được gạt anh..”
Em chính là A Trầm của anh, từ trước đến giờ chỉ có một mình anh.
Lục Trầm nghe được câu nói này, trịnh trọng dùng sức mà gật đầu, nước mắt cậu che mờ biểu tình trên mặt, không phân biệt rõ rốt cuộc là đau hay là sảng khoái.
“Vết sẹo trên bụng làm sao mà có?”
Lục Trầm hoảng hốt, lấy tay che lại không cho anh nhìn.
“Đừng che,” Thẩm Hoài Ngôn kéo tay cậu ra, “Em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi nữa.”
Cả người Lục Trầm nhuộm màu hồng tình ái, Thẩm Hoài Ngôn kéo chân cậu thẳng lên, thoải mái mà làm, Lục Trầm chỉ có thể khẽ nhếch miệng, không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Anh hỏi Lục Trầm, có đau hay không.
Nước mắt Lục Trầm chảy xuống như suối, lắc đầu xong lại gật đầu.
Thẩm Hoài Ngôn có thể đoán được, nếu như Lục Trầm có thể nói, hiện tại cậu nhất định sẽ nói với anh là đau quá, đau chết luôn, anh có muốn thổi cho em một chút hay không.
Chỉ là Thẩm Hoài Ngôn ngẫm lại, trái tim của mình rất đau, đau như có ai nhéo nó vậy, mãi đến khi Lục Trầm đến gần hôn vào mắt của anh. Anh mới biết. Mình đang khóc.
Tình yêu là ý trời, cho dù kết cục có ra sao, nó luôn có biện pháp khiến ngươi thống khổ bất kham.
Anh và Lục Trầm thân thể giao hợp, nhưng so trước đây hết thảy làm qua, yêu cũng gian nan hơn.
Anh giống như đã làm sai.