Cửu Liên Hoàn

Chương 40


Đọc truyện Cửu Liên Hoàn – Chương 40

CHƯƠNG 40

Hạ Thiên Thành làm rõ được nguyên nhân sự việc, không còn phẫn nộ như lúc đầu nhưng lại càng muốn nam nhân này.

Hắn bước lại gần Thạch Trụ trước mắt, cái tên nam nhân này dường như ngốc nghếch mãi mãi cũng sẽ không học được cách nghe lời, bắt lấy y, Thạch Trụ sau khi phản ứng được thì bắt đầu trượt ngã xuống đất.

Hạ Thiên Thành tha kéo y một quãng.

Mà nam nhân vừa rồi liều cả mạng để phản kháng lúc này đã không còn nói ra lời, y sống chết ý đồ muốn níu giữ tất cả những thứ đồ cạnh người suốt quãng đường bị tha đi, khiến cho khoảng cách đến bao gạo được đặt trên đất kia chỉ vỏn vẹn có hơn mười bước chân, lại khó khăn đến gần.

Hạ Thiên Thành gắng sức kéo tha mấy lần đều không có kết quả, tâm tình vốn dĩ đã có được chút chuyển biến tốt lại lần nữa thâm trầm xuống, thật sự là khó trị a!

Mà điều khiến cho hắn càng không thể hiểu được là lần này tên nam nhân yếu đuối này tại sao lại có can đảm chống cự đến cùng như thế, y con mẹ nó thật sự là mong muốn làm một nam nhân a!


“Đây là không muốn ngủ cùng nam nhân sao?” Hạ Thiên Thành trầm thanh chế giễu, “Ngươi nghĩ cho kỹ đi, ta nghĩ tên tiểu tử Dung Trọng Anh đó cũng không để ý khi phải nuôi thêm một nữ nhân điên loạn đâu!”

Sự việc đến lúc này, Hạ Thiên Thành trực tiếp cảm thấy hắn nhất định phải ngủ với tên nam nhân này mới được, chỉ là điều này từ đầu đến cuối rốt cuộc là còn được mấy phần đơn thuần là xuất phát từ dục vọng hắn cũng không thể nói rõ.

Đối với lời nói của hắn, phản ứng của Thạch Trụ lại càng khẩn trương nắm chặt lấy bao gạo kế bên trốn vào trong góc tường.

Mục quang của Hạ Thiên Thành âm trầm bất định, sau một khắc, đột nhiên bất ngờ áp đến.

“A………” Thạch Trụ bất ngờ bị ép lên trên bao gạo kinh hoảng thất thanh, trong một thoáng, y lại muốn phản kháng, nhưng Hạ Thiên Thành nhanh chóng áp chế y, hắn đã không còn nhẫn nại để tiếp tục dây dưa với y.

Ngay tư thế đang đứng thẳng, Hạ Thiên Thành nhanh chóng xé bỏ chiếc quần bông sớm đã không còn đai lưng, Thạch Trụ càng giãy dụa mạnh hơn, nhưng nửa người y trần trụi hiển nhiên đã mất đi lợi thế.


Không cần nói nhiều liền nhấc người chen vào giữa hai chân của Thạch Trụ, Hạ Thiên Thành mò đến nơi xấu hổ kia của y, Thạch Trụ một trận kinh sợ.

Bởi vì trên người không có mang theo đồ bôi trơn, Hạ Thiên Thành cường lực ép chặt Thạch Trụ nhẹ nhàng dùng tay nhu động hạ thể của y một chút, muốn để y thả lỏng hơn, nhưng mà hắn rất nhanh liền phát hiện sự khuấy động của mình chỉ làm cho nam nhân này càng khẩn trương hơn mà thôi.

Hơi thâm trầm suy tính, Hạ Thiên Thành nhổ một ngụm nước bọt vào trong tay, trực tiếp đưa vào bên trong xoa nắn. Động khẩu căng chặt kinh người, Hạ Thiên Thành nhu động trong chốc lát, từ từ đỉnh nhập, “Hô.”  Lực cản cực đại khiến cho hắn không kìm được mà phải hít một ngụm khí.

Xem ra bất luận là nỗ lực thế nào, nam nhân này đều không thể không thụ thương, hơn nữa còn chặt như thế, xem ra xong rồi thì hắn cũng không tránh được sẽ bị đau hai ngày a.

Hạ Thiên Thành kiên trì khuếch trương thêm một lúc. Không biết là bởi vì sợ hãi nhục nhã hay là lạnh cóng, nam nhân trong lòng run rẩy đến có chút dọa người, cánh tay còn lại của Hạ Thiên Thành rờ rẫm trên đùi của y, rất ốm rất mát. Hạ Thiên Thành cuối cùng từ bỏ trực tiếp ép lên trên.

Thạch Trụ ngay cả động cũng không thể động nữa, y gay gắt cắn chặt lấy áo bông, trên bao gạo dán chặt lấy da đầu y toàn bộ đều là mồ hôi lạnh, theo sự xuyên xỏ vĩnh viễn không ngừng nghỉ của Hạ Thiên Thành, y bị bức đến lay lắt, âm thanh thống khổ không thể thừa nhận nỗi đau đã không kìm được mà tuôn ra khỏi miệng.


Sau đó Hạ Thiên Thành vẫn chưa có hoàn toàn đi vào, phía dưới của hắn đã có chút đau rồi, con mẹ nói, loại tư vị khổ sở chịu nghẹn này thật sự không phải là để cho người chịu a. Rất lâu rất lâu sau, Hạ Thiên Thành cuối cùng không có từ bỏ công kích rốt cuộc cũng không thể khống chế nổi nữa, một trận thở dốc, thân thể đang chặt chẽ áp lên trên Thạch Trụ bất chợt gắng sức kích thích lên, nháy mắt, hung khí xuyên vào, Thạch Trụ một trận co rút, Hạ Thiên Thành dường như nghe thấy được âm thanh da thịt bị xé rách, hắn hơi hơi run rẩy, rồi lập tức không lo không quản mà dùng lực bắt đầu đánh chiếm.

Hạ Thiên Thành chỉ giải quyết một lần, nhưng mà khi hắn buông Thạch Trụ ra, lại vô cùng kinh ngạc phát hiện nam nhân này không biết từ lúc nào đã hôn mê đi. Đây dường như cũng là lần đầu tiên nam nhân này ngất xỉu trước mặt hắn.

Hạ Thiên Thành cả buổi không phản ứng lại được, Thạch Trụ yếu ớt ngã xuống, giữa hai chân toàn bộ là máu, hắn không biết chỉ đơn giản là một lần sao lại khiến y bị thương thành dạng này. Đợi đến lúc Hạ Thiên Thành lật ngược Thạch Trụ lại xem, hắn triệt để không nói ra lời.

Trên gương mặt phân rõ là mồ hôi hay nước mắt, dính hỗn tạp bê bết bột mì và bùn đất, ô uế không chịu nổi, mà trong đôi môi xanh tím lạnh cứng đang cắn chặt lấy một mảnh tay áo bông rách nát……..Nam nhân này là vô cùng khó chịu đến mức hôn mê đi.

Có lẽ là lần này không chỉ là không nguyện ý như bình thường nữa, mới khiến cho nam nhân này thân tâm đều bị giày vò khó nhịn, cũng khiến cho Hạ Thiên Thành càng thêm cố chấp thô bạo a. Hạ Thiên Thành không nói rõ được tư vị trong lòng, hắn ngây ra đứng đó một lúc, sau đó ảm đạm đi ra ngoài.

Ngày thứ hai, trời mới vừa sáng mông lung, Đinh Linh Nhi đã được đón vào trong Hạ phủ, lúc này, Thạch Trụ vẫn còn đang trong giấc ngủ.

Chuyện này lại một lần nữa gây nên sự thảo luận rầm rộ của mọi người. Nói thật, Hạ Thiên Thành làm việc trước giờ đều không thèm tránh né ai, cho nên quan hệ của hắn và Thạch Trụ toàn phủ trên dưới hơn một nửa đã âm thầm biết được, chỉ là bọn họ ai cũng chưa từng nghĩ lão gia sẽ kéo dài lâu như vậy, đặc biệt là Từ Phúc Quang, ông biết Thạch Trụ không muốn làm nhưng mà lão gia không những không chuẩn, hiện nay còn đem nữ quyến của y đón vào phủ. Đây rõ ràng cho thấy trong một khoảng thời gian ngắn không có ý định thả người rồi, nhưng mà nếu như đã bá chiếm nam nhân đó như vậy, thế thì hà tất phải đưa nữ nhân kia đến làm gì? Từ Phúc Quang thật sự là không hiểu.


Khi Thạch Trụ nhìn thấy Đinh Linh Nhi, trong lòng mãnh liệt nhảy lên nhưng sau đó lại trầm hạ xuống, y cũng không thể hiểu rõ, Hạ Thiên Thành làm gì mà nhất định phải đón Đinh Linh Nhi đến chứ? Đinh Linh Nhi cũng được an bài vào phòng của người hầu dưới lầu một, thậm chí, Hạ Thiên Thành còn phái một nha đầu tên Thanh Thanh chiếu cố nàng, sau sự lo lắng bất an ban đầu hơi nhạt dần đi, Thạch Trụ nhịn không được đến thăm nàng.

Khi y đến thăm Đinh Linh Nhi, nha đầu tên Thanh Thanh đó trước giờ luôn đứng bên cạnh, trong mục quang nhìn Thạch Trụ có một loại khinh bỉ đến thế, lại mang theo một chút xem thường, Thạch Trụ luôn là rất nhanh liền không ở lại nổi.

Buổi tối, Hạ Thiên Thành lại bắt đầu mỗi đêm đều phải đi đến qua đêm ở nơi của y, hiện tại Đinh Linh Nhi lại ở ngay trong căn phòng sát vách, Thạch Trụ lại càng không dám phản kháng nữa, không những không dám phản kháng, mà còn nghiến chặt răng không dám để cho tiếng rên đau đớn thoát ra khỏi  miệng, y sợ Đinh Linh Nhi sẽ nghe được cái gì, hễ nghĩ đến kết quả của việc bị nàng nghe được cái gì, Thạch Trụ quả thật hận không thể chết đi, y đã càng lúc càng không còn mặt mũi nhìn nàng rồi.

Mà không biết là bắt đầu từ lúc nào, Hạ Thiên Thành làm xong chuyện đó rồi thì không còn ly khai nữa, mà ngủ lại ở đó luôn, điều này cũng là sự bắt đầu cho những ngày không thể ngủ ngon của Thạch Trụ.

Ngẫu nhiên, Hạ Thiên Thành cũng sẽ gọi Thạch Trụ đến phòng của hắn, làm ở nơi đó, làm xong rồi cũng không cho y rời đi, Thạch Trụ lại càng thêm một đêm mất ngủ, y không biết Hạ Thiên Thành bị làm sao rồi. Có lẽ là có liên quan đến sự thuận tùng của y, nam nhân này cũng đã có những ngày không đến cường bạo.

Thạch Trụ có lúc cũng nghĩ, Hạ Thiên Thành mỗi đêm đều đến chỗ của y, vậy mấy vị phu nhân của hắn không biết gì sao? Cũng không thèm quản sao? Còn có ông chủ Lâm kia nữa, mấy ngày trước cậu cũng hay đến lắm, nhưng khi nhìn thấy y thì sắc mặt trở nên khó coi đi không ít, Hạ Thiên Thành không phải là thích cậu sao, tại sao bọn họ đều không đến quản hắn a?

Thạch Trụ đáng thương không biết rằng, có ai lại ngốc đến mức đi nghịch lại ý muốn của Hạ Thiên Thành sao? Cho dù là thật sự đi đến mức độ tất yếu phải lo quản, bọn họ cũng sẽ nghĩ phương pháp khai đao trên người y đầu tiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.