Cửu Kiếp Hồ Tình

Đường Đao Trong Nháy Mắt


Bạn đang đọc Cửu Kiếp Hồ Tình: Đường Đao Trong Nháy Mắt


Tuy lúc đi đường Lý Mân cảm thấy khó ở, còn liếc xéo Hồ Lân mấy cái, nhưng khi xe ngựa tới cửa lớn nhà cô cô, thấy cô, chú và chị dâu cùng ra đón, nàng vẫn rất vui vẻ, cùng Hồ Lân tới chào hỏi.
Tuy trước đây cô của Lý Mân từng tức giận Hồ Lân, nhưng cuộc sống của hắn và Lý Mân bây giờ cũng hạnh phúc, phu xướng phụ tùy, bà thấy vậy nên cũng bỏ đi ác cảm trong lòng, cũng đối xử từ ái với hắn.
Hồ Lân và chú tới thư phòng uống trà tán gẫu, Lý Mân và cô cùng chị dâu tụ tập một chỗ.
Đến buổi chiều, Lý Mân và Tưởng thị cùng tản bộ trong vườn hoa.
Nàng dìu Tưởng thị đi phía trước, thị nữ của Tưởng thị cầm đồ đi đằng sau.
Hai người nói đến chuyện mang thai, Lý Mân rất vui vẻ nên lên tiếng chúc mừng chị dâu một lần nữa.
Tuy trên mặt Tưởng thị tươi cười, nhưng nét cười lại có chút miễn cưỡng.
Khuôn mặt tú lệ của Tưởng thị ẩn hiện một tầng sương mờ, nàng quay đầu ra hiệu với đám thị nữ.
Đám nha hoàn bèn lùi về sau một chút.
Lý Mân dìu Tưởng thị đi trước vài bước, sau đó tới ngồi trong đình nhỏ, bọn thị nữ đứng ở xa xa.
Sau đình nhỏ là một lùm hoa mân côi đỏ tươi đang nở rộ, gió nhẹ thổi mang theo từng đợt hương hoa hồng thấm vào người, Tưởng thị khẽ thở dài: “Thực ra, ta đã quên khuôn mặt của Tử Long…”
Lý Mân kinh ngạc nhìn nàng ta.
Tưởng thị không nhìn Lý Mân mà chỉ nhìn bụi hoa mân côi, chậm rãi nói: “Tử Long rời đi vào ngày thứ hai sau khi cưới, đến nay cũng chưa từng về nhà. Ta chỉ biết qua thư rằng hắn đã rời khỏi Ký Châu, mang mọi người tới nhờ cậy thứ sử Công Tôn Toản của U Châu. Lần trước ta về thăm nhà có nghe cha và huynh của ta nói chuyện, nghe nói Viên Thiệu và Công Tôn Toản đang đấu nhau, ta luôn lo lắng cho hắn, đêm nào cũng không thể ngủ say.”
Lý Mân đau lòng nhìn chị dâu, cũng không biết phải nói gì, trước kia nàng cũng từng nghĩ tới tình cảnh của mình sau khi thành thân với biểu ca Triệu Vân sẽ y hệt như thế này, ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, thậm chí nàng còn lên kế hoạch sẽ sinh cho biểu ca thật nhiều con, để chúng thay thế biểu ca ở bên mình.
Tưởng thị tiếp tục kể: “Mỗi lần muội tới đây đều được em rể hộ tống, hơn nữa mỗi lần muội xuống xe sẽ được em rể dìu đỡ; khi người nhà tụ tập một chỗ để nói chuyện, chỉ cần là muội mở miệng, em rể sẽ luôn chăm chú lắng nghe muội; khi ta đưa tiễn muội và em rể đã phát hiện, ánh mắt của hắn dường như chưa từng rời khỏi muội… Hai vợ chồng muội thật đúng là ngọt ngào, dắt tay nhau đến bạc đầu, mà ta và tướng công thì…”

Lý Mân ngẩng đầu nhìn Tưởng thị, nàng muốn tìm lời để giải thích nhưng không biết nói thế nào. Trong phủ ai cũng biết nàng và Hồ Lân bỏ trốn rồi cưới nhau, nàng còn có thể nói cái gì đây? Cuối cùng nàng chỉ lắp bắp: “Tẩu tẩu, thực ra bọn muội, thực ra…”
Nàng không nói tiếp được nữa.
Tưởng thị ngẩng đầu nhìn hoa hồng nở rộ trong ánh chiều tà: “Người trong phủ đã nói với ta, vì muội thích hoa hồng nên số hoa mân côi này do tướng công tự tay lấy về từ chỗ Hạ Hầu gia, vì muội mà tự tay cấy ghép và trồng chúng trong vườn hoa này. Gian phòng của tướng công trước đây và gian phòng của muội trước khi rời đi đều ở hậu viện, lại gần nhau như vậy. Mỗi khi tướng công cho người mang thư về nhà đều hỏi tình hình của muội bây giờ ra sao…”
Nước mắt Lý Mân chực chảy ra, cuối cùng nàng nhịn xuống được. Nàng mỉm cười nhìn Tưởng thị, dịu dàng nói: “Tẩu tẩu, tuy ca ca đã từng đính hôn với muội, nhưng luôn chỉ coi muội là em gái mà thôi. Muội chọn Hồ lang chính bởi vì muội yêu chàng, còn chỉ coi ca ca là anh trai.”
Nàng tiếp tục an ủi Tưởng thị: “Tuy Hồ lang và muội có thể dắt tay nhau đến lúc bạc đầu, nhưng Hồ lang chỉ là một đại phu nơi thôn dã, mà ca ca thì chí ngoài ngàn dặm, lòng hướng về nhân dân, là một đại trượng phu chân chính!”
Tưởng thị nghe nàng nói như vậy thì nghĩ tới Triệu Vân thân cao tám thước, tư thế oai phong hiên ngang, có một người chồng như vậy, làn sương mờ trong lòng cũng tan không ít. Tưởng thị bèn thay đổi đề tài, nói mấy chuyện quần áo, trang sức với Lý Mân.
Trên búi tóc Lý Mân đang cài chiếc trâm khắc hoa nạm bảo thạch hình con bướm màu xanh có tua rủ mà Hồ Lân mới mua cho nàng, trên tai đang đeo bông tai cùng bộ cũng có hình con bướm bằng ngọc xanh. Ngay cả vòng đang đeo trên tay cũng là vòng ngọc thạch chạm khắc đôi bướm đang vờn hoa, quấn quit quanh cổ tay áo lụa xanh thêu chim sâu của nàng, trông thật là đẹp.
Tưởng thị ngắm nghía một lúc rồi nói: “Muội muội, muội hỏi em rể giúp ta, bộ trang sức này mua từ tiệm nào vậy, ta cũng muốn mua một bộ. Có điều, ta thấy bộ trang sức này tinh mỹ lại có kiểu dáng lạ mắt như vậy, sợ rằng thợ bạc trong huyện Chân Định không làm ra được, có thể chúng đến từ Đông Đô a!”
Lý Mân cũng không biết Hồ Lân mua từ tiệm nào, chỉ biết trước giờ thỉnh thoảng hắn mới ra ngoài mua thảo dược khoảng nửa ngày, thời gian còn lại đều ở bên cạnh nàng, nên chắc không phải hắn tới Đông Đô để mua.
Nàng cười nói với Tưởng thị: “Muội cũng không rõ, để muội hỏi hắn vậy.”
Lý Mân nghĩ tới quà tặng mới nhớ ra: “Tướng công của muội cũng đã mua cho bảo bối sắp ra đời một chiếc vòng vàng, hơn nữa còn khảm thêm một cái khóa trường mệnh.”
“Thật sao?” – Tưởng thị cũng cười đáp – “Cảm ơn muội muội và em rể nhé.”
Sau khi trở lại nhà, Lý Mân đang ngồi trước bàn trang điểm để cởi trâm, vòng thì đột nhiên nghĩ tới chuyện Tưởng thị hỏi lúc ban ngày. Nàng hỏi Hồ Lân: “Tẩu tẩu muốn nhờ ta hỏi chàng một chút, bộ trang sức ta đeo hôm nay là chàng mua từ tiệm nào vậy?”
Hồ Lân mới vớ được một cuốn sách có tên là ‘Đàm luận về bệnh thương hàn’, lúc này hắn đang ngồi bên giường thắp nến đọc sách đến mê say, hắn nghe Lý Mân nói vậy thì tùy tiện đáp: “Bảo Châu Lâu.”
Lý Mân nghiêng mặt nhìn hắn: “Bảo Châu Lâu? Sao trước giờ ta chưa từng nghe nói đến, Bảo Châu Lâu ở chỗ nào?”
Hồ Lân vẫn dán mắt vào thẻ tre như cũ: “Ngõ Hồng Y, Đông Đô.”

Lý Mân càng thấy quái lạ: “Chàng đi Đông Đô lúc nào, sao ta không biết?”
Hồ Lân giật thót, toát mồ hôi, hắn để sách thẻ tre xuống, vừa nghĩ cách giấu diếm vừa chớp chớp mắt nhìn Lý Mân: “Ta đi mua từ trước đây rất lâu rồi.”
Tuy Lý Mân vẫn nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nữa. Xưa nay nàng rất thích mấy đồ trang sức, phụ kiện linh tinh, Hồ Lân cũng thường xuyên mua cho nàng. Do hắn mua nhiều nên Lý Mân không phân biệt được những đồ trang sức đó Hồ Lân đi mua từ lúc nào.
Đến cuối tháng chín, tiết trời cuối thu sáng sủa quang mây, hoa cúc trong hậu viện nhà Lý Mân và Hồ Lân nở rộ, nàng bèn sai Lão Hòe đi tới nhà họ Triệu để mời cô và chị dâu tới thưởng hoa.
Lão Hòe nhanh chóng quay về, hắn báo rằng Tưởng thị sắp sinh nên không tới được, hơn nữa chú của Lý Mân đi săn thú không cẩn thận nên đã bị ngã gãy chân.
Lý Mân nghe vậy thì lo lắng ghê gớm, nàng bám lấy Hồ Lân, muốn hắn cho nàng về nhà thăm chú và chăm sóc tẩu tẩu.
Hồ Lân sợ nàng về nhà họ Triệu sẽ gặp lại Triệu Vân nên không muốn đồng ý, bèn từ chối: “Nàng đi làm gì, có đi cũng không giúp được gì, chỉ thêm phiền cho người ta.”
Mấy ngày nay Hồ Lân đều quấn quít Lý Mân, cả thể xác và tinh thần hắn đều được thỏa mãn no nê, hoàn toàn buông lỏng. Do sự buông lỏng và săn sóc dịu dàng của hắn, Lý Mân có xu thế lấn át. Nàng nghe thấy thế thì lập tức trừng mắt, lớn tiếng cãi lại Hồ Lân: “Bây giờ biểu ca đang ở chỗ Công Tôn Toản, nghe nói đi theo Công Tôn Toản để thảo phạt Viên Thiệu của Ký Châu. Chú lại đang bị bệnh, trong nhà chỉ còn cô và tẩu tẩu, nếu ta trở về, ít nhất cũng có thể giúp đỡ một chút. Hơn nữa cô và chú nuôi ta nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa có dịp báo đáp công ơn của hai người, ta trở về thăm một chút thì đã làm sao…”
Hồ Lân nói một câu, Lý Mân thao thao bất tuyệt một bài. Hắn vội giơ tay đầu hàng: “Được, được, nương tử không cần nói nữa, vi phu theo nàng về.”
Lý Mân áp chế được Hồ Lân, cảm thấy rất hài lòng, nàng liếc hắn: “Không cần chàng nhọc công, để Lão Hòe đưa ta về được rồi.”
Hồ Lân đành phải cầu xin tha thứ: “Ta sai, ta biết sai rồi mà! Hơn nữa ta còn phải chẩn bệnh cho chú của nàng nữa.”
Lý Mân chiếm được thế thượng phong, đắc ý dào dạt đi thu dọn hành lý.
Sau khi đến nhà cô cô, Lý Mân vội vàng tách khỏi Hồ Lân: “Ta muốn ở lại nhà cô mấy bữa, chàng còn phải lo chuyện làm ăn của hiệu thuốc, nhanh trở vể đi.”
Hồ Lân lại không muốn rời khỏi nàng.
Lý Mân cau mày: “Về đi! Mỗi ngày hai chúng ta đều quấn một chỗ, chàng không thấy phiền nhưng ta thấy phiền! Không phải chàng chưa đọc xong cái quyển ‘bệnh thương hàn’ gì đó sao? mau trở về đọc nốt đi, mấy ngày nữa tới đón ta.”
Bị Lý Mân xua đuổi, Hồ Lân đành để lại thuốc uống và thuốc bôi cho chú của nàng, sau đó mang Lão Hòe ấm ức ra về.

Triệu Lí thị phải chăm sóc trượng phu bị bệnh nên lúc nào cũng bận rộn.
Bây giờ bụng của Tưởng thị đã rất to, đi lại không thuận tiện. Lý Mân trở về rất đúng lúc, nàng thu xếp, chăm sóc cô, chú và chị dâu, thuận tiện quản lý việc nhà trong phủ họ Triệu.
Hôm đó nắng đẹp, thân thể Tưởng thị dễ chịu nên cùng Lý Mân tán gẫu ở tiền viện.
Hai người đang ngồi trong sân nói chuyện thì có tiếng vó ngựa và tiếng áo giáp va vào nhau truyền đến từ xa. Lý Mân sửng sốt, Tưởng thị thì vui mừng: “Chẳng lẽ là tướng công trở về?”
Không lâu trước đó, nàng có nhờ người mang thư tới cho Triệu Vân, trong thư nói về chuyện mình sắp sinh. Lòng nàng luôn mong chờ trượng phu trở về, bởi vậy vừa nghe thấy tiếng bên ngoài đã rất vui sướng, muốn đi ra nghênh đón.
Lý Mân biết hiện nay thứ sử U Châu là Công Tôn Toản đang đại chiến với thế lực của Viên Thiệu ở Ký Châu, toàn bộ quận Thường Sơn cũng bị liên lụy. Nàng rất lo đó là đám loạn binh nên vội khuyên Tưởng thị trở về hậu viện rồi hẵng tính.
Tưởng thị lại một mực muốn ra ngoài để đón trượng phu.
Lý Mân thấy mắt chị dâu đã rớm lệ, đành phải dìu đỡ nàng ta đi ra ngoài.
Hai nàng vừa mang theo thị nữ tới cửa chính thì gặp một viên tướng dẫn đầu một đội người ngựa đang phóng nhanh về phía phủ họ Triệu. Lý Mân chăm chú quan sát, viên tướng dẫn đầu kia mặt đen như sắt, râu quai nón, rõ ràng không phải Triệu Vân ca ca, vội vã muốn kéo tẩu tẩu trở về.
Nhưng đã muộn, chỉ nghe thấy tiếng viên tướng kia thúc ngựa tới, lớn tiếng kêu: “Kia không phải người nhà của thằng nhãi Triệu Vân đó sao! Thẵng nhãi Triệu Vân phản bội Viên công để quy thuận tên giặc Công Tôn, người gặp người giết! Giết cho ta!”
Thân thể Tưởng thị to lớn chậm chạp, lại đang bị dọa đến đờ người, làm sao còn chạy nổi?
Mắt thấy lưỡi đao sáng quắc trong tay kẻ kia sắp quét tới người Tưởng thị, Lý Mân gắng sức đẩy nàng ta ra.
Đao dài chém trúng eo Lý Mân, đau đớn ập đến, Lý Mân ngã xuống, tay che trên miệng vết thương, vừa đụng vào máu tươi đã phun trào.
Trong nháy mắt khi nàng ngã xuống, một màn sáng trắng hiện lên, Hồ Lân xuất hiện trước mắt nàng, ôm lấy cơ thể đang ngã của nàng.
Tưởng thị bị Lý Mân đẩy, bước chân lảo đảo suýt thì ngã, may mắn được thị nữ dìu đỡ đứng thẳng lại được. Nàng mở to mắt nhìn đao dài của viên tướng kia ‘panh’ một tiếng rồi vỡ vụn, đầu hắn như bị đường đao vô hình quét qua, rụng xuống, máu tươi phun trào.
Hồ Lân mặc một thân áo đen, sắc mặt tái nhợt vừa ôm lấy Lý Mân vừa vung tay về phía đám loạn quân kia.
Theo đường tay vung lên của hắn, đám loạn quân lập tức phun trào máu tươi, mảnh đao gãy vỡ cùng các phần còn lại của tay chân bắn văng bốn phía, người kêu thảm thiết, ngựa cũng bị chém đứt thành từng mảnh, trộn vào nhau hỗn loạn. Con đường nhỏ phút chốc giống như bị một cơn cuồng phong quét qua, hết xoáy tròn lại tỏa ra bốn phía, người ngựa biến thành thi thể lộp bộp rơi xuống đất, máu tươi bắn lên cả vách tường đối diện.
Khóe miệng Hồ Lân chảy máu tươi, khuôn mặt trắng nõn như ngọc có vết máu bắn lốm đốm. Hắn không nói không rằng ôm Lý Mân đứng trước đám thi thể, thoạt nhìn giống một pho tượng.

Tưởng thị và các thị nữ đều bị máu ấm bắn tóe lên mặt, đờ đẫn tụ một chỗ, trơ mắt nhìn màn giết chóc huyết tinh trước mặt.
Sau đó các nàng thấy Hồ Lân đang ôm Lý Mân đột nhiên biến mất, để lại cảnh hoang tàn đẫm máu.
Người trong phủ chưa kịp chạy ra thì đám thi thể đứt đoạn và máu tươi đầm đìa đã dần biến mất.
Tưởng thị thấy vết máu bắn trên mặt thị nữ chẳng biết đã biến mất từ lúc nào. Nàng sờ mặt của mình, phát hiện cũng trơn sạch như mới.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên con phố, ngoại trừ Lý Mân thì mọi thứ vẫn như cũ.
Sau khi đưa Lý Mân đến phủ họ Triệu thì Hồ Lân bị nàng đuổi về nhà.
Hắn quấn quít bên Lý Mân đã quen, nay tách ra thì cảm thấy không quen. Hắn ngồi luyện đan trong phòng nửa ngày mà trong lòng cứ nhớ thương Lý Mân.
Sau hai ngày nóng ruột nóng gan, Hồ Lân quyết định đi gặp Lý Mân, nhân tiện khuyên nàng về nhà.
Hắn sợ kinh động người khác nên không dùng phép di chuyển tức thời mà cưỡi ngựa chậm rãi đi.
Đi được nửa đường, Hồ Lân bỗng cảm thấy dao động kịch liệt của nguyên đan bên trong cơ thể Lý Mân. Hắn lập tức di chuyển tức thời, đỡ được Lý Mân bị trọng thương đang ngã xuống.
Sau khi giết hết những kẻ đó để báo thù cho Lý Mân, Hồ Lân ôm Lý Mân trở về nhà.
Hắn để Lão Hòe canh bên ngoài phòng ngủ, sau đó bố trí một kết giới trong suốt, bao bọc Lý Mân và mình.
Màn giết chóc vừa rồi gần như đã hao tổn một nửa nội lực của hắn, hắn chỉ có thể dùng chính nội đan của mình để chữa thương cho Lý Mân.
Hồ Lân đặt Lý Mân ngồi trên giường, hắn ngồi xếp bằng trước mặt nàng, chậm rãi xuất ra nội đan của mình.
Nội đan của hắn là một viên ngọc lập lòe ánh sáng xanh nhạt, to cỡ hạt nhãn. Sau khi nó chuyển động xoay tròn trong không trung một lúc thì tiến vào trong miệng Lý Mân.
Thân thể Lý Mân bắt đầu phục hồi, miệng vết thương trên eo dần khép lại, ngay cả sẹo cũng không có, da thịt trơn bóng như trước.
Khuôn mặt không có chút máu của nàng dần hồng hào trở lại, làn môi xanh tím cũng dần đỏ tươi…
Sau khi nghe thấy Lý Mân phát ra một tiếng rên, Hồ Lân thu hồi nội đan, do hắn hao phí toàn bộ nội lực nên không chống đỡ nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống giường hôn mê.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.