Cửu Kiếp Hồ Tình

Cùng Về Nhà


Bạn đang đọc Cửu Kiếp Hồ Tình: Cùng Về Nhà


Nếu Triệu Vân đã không có ở Triệu gia trang, mang Lý Mân về một chuyến cũng có sao? Hồ Lân ngẩng đầu, cặp mắt hồ ly xinh đẹp giấu diếm vẻ tính toán: “Ta có thể đưa nàng về nhà, nhưng nàng phải đáp ứng một điều kiện với ta.”
Lý Mân oán hận nhìn hắn, chỉ hận không thể lấy chén bát trên bàn ném vào mặt hắn.
Nàng chưa bao giờ thừa nhận đã thành thân với Hồ Lân, nhưng hắn không những tin tưởng hai người đã thành thân mà còn ra sức thuyết phục nàng tin rằng bọn họ đã thành thân.
Tay Lý Mân để trên bàn hết thả lại nắm, nàng kiềm chế bản thân, sau đó nhìn Hồ Lân: “Điều kiện gì?”
Mắt Hồ Lân phát sáng, cười mờ ám: “Cùng ta ngủ một giấc!”
Lý Mân phản ứng rất nhanh, trừng mắt với Hồ Lân, giận dữ đáp: “Vậy ta không đi nữa.”
Nàng buông đũa, đứng dậy trở về phòng.
Vẻ tươi cười trên mặt Hồ Lân đông cứng trong nháy mắt, hắn ngồi lặng yên một hồi, sau đó cũng rời đi.
Một khi đã quyết định xây dựng tương lai với Lý Mân, hắn không thể cứ dựa vào những thứ do phép thuật biến ra, cho nên hắn muốn kinh doanh hiệu thuốc thật tốt, gom góp nhiều bạc, để Lý Mân hưởng một cuộc đời sung túc.
Cây hòe già nằm gần bức tường bình phong ở hậu viện thấy chủ nhân mặt không biểu tình đi tới, vội biến thành hình người tới nhà chính thu dọn.
******
Mùa đông nhanh chóng ập tới nhân gian, vạn vật suy tàn, thời tiết đột nhiên trở lạnh, Hồ Lân bèn đặt trong phòng Lý Mân một cái chậu than.
Tối hôm đó, vì rất nóng nên Lý Mân đá văng chăn mền, ai ngờ tới nửa đêm thì chậu than tắt.
Sáng hôm sau Lý Mân bắt đầu phát sốt.
Kỳ thực Hồ Lân sớm đã không cần ăn uống, bình thường cứ sáng ra là hắn vội tới hiệu thuốc, vốn không ăn sáng, chỉ ăn chút cơm trưa và cơm chiều với Lý Mân cho có lệ.
Khi Lão Hòe bê bữa sáng tới, Lý Mân cố gắng ngồi dậy ăn một chén cháo, sau đó lại trở về phòng ngủ.
Tuy Lão Hòe đã được Hồ Lân trợ giúp để biến thành hình người nhưng thành tựu thực sự chưa ổn, chỉ biết làm việc theo sai bảo của chủ nhân Hồ Lân, hắn không chú ý đến biểu hiện bất thường của Lý Mân, thu dọn chén đũa xong thì tới tiệm thuốc làm việc.
Cứ đến mùa đông, con người sẽ rất dễ sinh bệnh. Tiệm thuốc Hồ Lân tấp nập người ra người vào, làm ăn rất tốt, Hồ Lân còn tranh thủ luyện đan nên thực sự rất bận rộn.
Hồ Lân bận bịu nửa ngày ngoài tiệm thuốc, tới buổi trưa mới có thể nghỉ một lát, hắn vội trở vể hậu viện tìm Lý Mân.
Hắn không thấy Lý Mân ở nhà chính, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn, hắn bèn vào phòng ngủ, phát hiện Lý Mân nằm trên giường, lưng đưa về phía hắn, lúc này mới yên lòng, chậm rãi đi tới.
Hồ Lân đi tới bên giường, thấy Lý Mân vẫn không nhúc nhích, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ bèn cúi người tiến sát vào một chút, lắng nghe tiếng hít thở của nàng. Hắn vươn tay sờ trán Lý Mân, phát hiện nóng đến dọa người.
Hồ Lân ôm Lý Mân vào trong ngực, lúc này mới thấy mặt nàng đỏ như thiêu, môi khô khốc trắng bệch, đã hôn mê bất tỉnh.
Lão Hòe mang tới một cốc nước ấm sau đó lui xuống – Hồ Lân đã dặn không được quấy rầy hắn và phu nhân.

Hồ Lân lấy Thanh Linh Đan đã chuẩn bị từ sớm trong túi trữ vật, cho Lý Mân uống một ngụm nước, sau đó mới nhét viên đan vào miệng nàng.
Hắn thổi một hơi, đan dược lập tức trôi xuống.
Thuốc này là hắn đặc biệt luyện chế vì Lý Mân, hạt thuốc nho nhỏ, rất dễ nuốt.
Cho uống Thanh Linh Đan xong, hắn cho Lý Mân uống thêm không ít nước, lúc này mới đặt nàng nằm xuống, đắp chăn tử tế.
Thuốc của Hồ Lân có hiệu quả rất tốt, đến lúc nhá nhem tối Lý Mân bắt đầu toát mồ hôi khiến quần áo trong đều ướt đẫm.
Hồ Lân lấy một bộ trung y sạch sẽ, bắt đầu giúp Lý Mân thay quần áo.
Lý Mân đã tỉnh táo, nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Rạng sáng hôm sau, Hồ Lân bưng một bát cháo ngồi bên giường Lý Mân.
Lý Mân ăn một chút đã kêu no.
Bên ngoài lờ mờ truyền tới tiếng “Đùng đoàng lách tách”.
Lý Mân nhíu mày nghe.
Hồ Lân cầm khăn lau khóe miệng nàng, khẽ nói: “Hôm nay là lễ trừ tịch*, người trên trấn đốt pháo.”
Lý Mân giật mình.
Thì ra đã tới lễ trừ tịch rồi sao?
Khi nàng rời nhà cô cô là mùa xuân, thời gian qua thật nhanh, một năm đã qua?
Hôm nay là lễ trừ tịch, vậy ngày mai chính là mồng một đầu năm, sau đó chính là mồng hai. Ở huyện Chân Định, mồng hai chính là ngày nữ tử đã lấy chồng trở về nhà mẹ đẻ.
Hồ Lân thấy mặt Lý Mân nháy mắt trắng bệch, hắn rũ mắt hỏi: “Lý Mân, nàng có thể rời giường được chưa?”
Lý Mân liếc hắn, rất không thiện chí hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nếu đã khỏe rồi” – Hồ Lân vươn tay vuốt ve mái tóc dài của nàng – “thì ta đưa nàng về nhà cô cô.”
“Ta khỏe rồi!” – Lý Mân lập tức ngồi thẳng người. Đã lâu không được gặp cô cô, nàng đã nhớ nhung vô cùng.
Hồ Lân nhìn nàng, trong mắt thoáng hiện vẻ suy nghĩ sâu xa: “Vậy nàng phải đảm bảo, quần áo, trang điểm, nói chuyện đều phải nghe theo lời ta.”
Lý Mân nhìn lại hắn: “Đồng ý!”
Hồ Lân nhanh chóng đặt hai chậu than trong phòng ngủ, sau đó mới vác một thùng nước tắm vào.
Khi Lý Mân tắm rửa, hắn cũng không ra ngoài. Tuy Lý Mân đã bình phục, nhưng toàn thân vẫn không có sức, hắn hiểu rõ nên giúp nàng tắm rửa.

Hồ Lân dùng bạc hà và nước thơm chế thành một loại dầu bạc hà, hắn bôi dầu trên lưng Lý Mân, dùng tay nhẹ nhàng ma sát.
Hắn nhớ lần trước khi hắn bày kế lừa Lý Mân, trên người nàng vẫn có da thịt đầy đặn, nhưng bây giờ đã trở nên cực kỳ gầy, có thể thấy rõ từng chiếc xương sườn.
Hồ Lân không nén được thở dài một hơi, dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại, cúi đầu.”
Lý Mân ngồi trong thùng tắm, nghe lời nhắm mắt, cúi đầu.
Hồ Lân bắt đầu gội đầu cho nàng.
Tóc Lý Mân rất dài, vừa đen vừa sáng, Hồ Lân cẩn thận xoa bóp.
Sau khi tắm rửa xong, Hồ Lân cầm một cái khăn to bao lấy tóc Lý Mân, một cái khăn to khác bao quanh người nàng. Hắn ôm Lý Mân, bế nàng ra từ trong nước, đặt trên giường, bắt đầu chà lau tóc cho nàng.
Tuy Lý Mân bệnh nặng mới khỏi, nhưng nếu cố gắng cũng có thể hoạt động được, cái chính là nàng không muốn.
Trải qua một thời gian dài như vậy, cuối cùng Lý Mân cũng nhận ra sự cố chấp của Hồ Lân đối với nàng.
Dường như nàng không có cách nào chối bỏ, chỉ có thể nhận thua.
Chẳng qua, Lý Mân vẫn cố gắng tránh né.
Lần ốm này khiến Lý Mân nghĩ đến một câu nói “Bệnh lâu ngày, trước giường không còn hiếu tử”. Từ khi nàng bị ốm đã biến thành một thiếu nữ lười biếng, để mặc Hồ Lân hầu hạ mỗi ngày, nàng muốn xem khi nào thì hắn sẽ thấy phiền.
Hồ Lân nhẫn nại, chịu khó chải đầu tóc, mặc quần áo cho Lý Mân.
Lý Mân còn cho rắng hắn sẽ thấy phiền, nhưng hắn quả có lòng – dù sao thì, nàng cũng đã nhượng bộ hắn, không phải sao?
Trước khi đi, Lý Mân đến soi trước gương đồng, lúc này mới phát hiện kiểu tóc Hồ Lân chải cho nàng là kiểu búi tóc của phụ nữ đã kết hôn, quần áo mặc trên người xẻ tà màu đỏ chót, làn váy có khuy bên cạnh, cái này còn không phải dáng vẻ cô dâu về nhà mẹ đẻ sao?
Nàng xoay người trừng mắt với Hồ Lân, hắn lại chỉ nhìn nàng cười cười.
Đối mặt với một Hồ Lân dịu dàng như thế, Lý Mân thật sự không có cách nào gây sự. Nàng quay người nhìn lại mình trong gương, cười vẻ bất đắc dĩ.
Hồ Lân nhìn búi tóc Lý Mân có vẻ hơi đơn điệu, bèn lấy ra từ trong ống tay áo trâm có tua và khuyên tai hồng ngọc hắn mua cho nàng. Hắn cài trâm ngọc lên búi tóc Lý Mân, đeo khuyên tai ngọc cho nàng.
Hắn cao hơn Lý Mân nhiều, nàng không cần ngồi xuống hắn cũng có thể đeo xong.
Lý Mân không soi gương lại nữa.
Cho dù không nhìn, nàng cũng biết, chẳng có ai giống nàng dâu mới lấy chồng như nàng.
Hình bóng của Triệu Vân ca ca hiện ra trước mắt nàng, lòng Lý Mân như bị kim châm, không khỏi rùng mình một cái.
Lão Hòe đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa.

Hồ Lân cưỡi ngựa, Lão Hòe đánh xe, đi theo đường lớn thẳng tiến phương hướng của Triệu gia trang.
Từ khi tới An Nhạc Lũy, đây là lần đầu Lý Mân ra khỏi cửa.
Tuy đang là buổi sáng nhưng mặt trời rực rỡ cũng không mang lại nhiều hơi ấm. Trời rất xanh rất cao, cây cối trơ trụi mọc thẳng hướng bầu trời xanh, tổ chim trơ trọi trên cây trông có vẻ to hơn, cỏ hoang khô vàng mọc dưới đất run lẩy bẩy trong gió rét.
Lý Mân ôm túi sưởi mà Hồ Lân đã chuẩn bị cho, nàng xốc màn xe, tham lam nhìn ngắm cảnh mùa đông của phương Bắc.
Trong lúc đó, nàng vô tình ngẩng đầu lên thì thấy Hồ Lân một thân quần áo đỏ rực đang cưỡi con ngựa màu đen.
Từ góc của nàng trông ra, khuôn mặt nhìn nghiêng của Hồ Lân tuấn tú mà sạch sẽ, làn da trắng nõn như ngọc dưới ánh mặt trời, các đường nét rõ ràng, hàng lông mi đen dài rủ xuống, cặp mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao ngất, môi mỏng đỏ mọng.
Hồ Lân giống như cảm nhận được ánh mắt Lý Mân đang nhìn mình chăm chú, hắn quay mặt về phía nàng, cặp mắt bình lặng hơi híp lại, khóe miệng nhếch lên.
Cặp mắt của hắn là xinh đẹp nhất, đường nét mềm mại, tựa như dùng mực tàu tỉ mỉ vẽ thành, đuôi mắt hơi xếch lên.
Lý Mân để ý thấy, khi Hồ Lân một mình trầm tư, ánh mắt hắn dường như được phủ một tầng sương mù mơ hồ, sâu thẳm khó dò, có vẻ lạnh lùng; nhưng khi hắn nhìn nàng, trong mắt dường như có lửa, ánh mắt nóng cháy khiến người ta khó nhịn.
Thấy ánh mắt Hồ Lân biến từ lạnh lẽo sang nóng cháy một lần nữa, Lý Mân tiện tay buông rèm xe xuống, không dám nhìn nữa.
Khi xe ngựa tới rìa một khu rừng, Lý Mân bảo Lão Hòe dừng xe lại.
Hồ Lân cũng nhảy từ trên ngựa xuống, dùng ánh mắt nhìn nàng như hỏi thăm.
Lý Mân vừa líu ríu bước đi, vừa cố gắng giữ gìn dáng vẻ đoan trang, khẽ nói: “Ta muốn tới trong rừng làm chút việc.”
Hồ Lân nghe vậy, vốn đang muốn theo sau thì dừng chân: “Ta đứng đây chờ nàng, có chuyện thì kêu ta.”
Lý Mân đi vào rừng, sau khi đi được mấy bước thì thấy bởi đang là mùa đông, vạn vật suy tàn, những bụi cây thưa thớt không che chắn được cho nàng. Nàng bèn đi về phía sâu trong rừng, đến khi xác định bọn Hồ Lân không thể trông thấy mình mới vén váy ngồi xổm xuống.
Lý Mân giải quyết xong, vừa muốn đứng dậy thì nghe thấy tiếng ‘bộp bộp’ lặp lại của một vật rơi xuống, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là tiếng một nam tử hào sảng: “Hà hà, chim nhạn rơi bên này.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lý Mân hoảng hốt muốn tránh đi thì bị một người giữ chặt lấy.
Một thanh niên cường tráng ngăm đen kinh ngạc nhìn nàng: “Tiểu nương tử thật xinh đẹp a!”
Lý Mân ra sức giãy thoát nhưng bàn tay to của hắn lại như gọng kìm sắt nắm chặt lấy nàng.
Thanh niên ngăm đen cười cợt: “Nhìn trang phục này, chắc hẳn là con dâu nhà có tiền đây? Vì sao phải trốn ở trong rừng? Chẳng lẽ đang vụng trộm nơi hoang dã với người khác? Ồ, nam nhân còn lại đâu?”
Lý Mân nghe hắn càng nói càng bậy, giãy dụa không thoát được, bèn nhấc chân đá.
Thanh niên ngăm đen lập tức bắt được chân nàng, vẻ mặt dâm tà: “Ai u tiểu nương tử, muốn sẩy chân sao? Thật khó khăn mới tìm được món ăn hợp miệng a.”
Trái tim Lý Mân sợ hãi nhảy loạn, nàng vừa giãy dụa vừa kịp hô lớn một tiếng : “Hồ Lân ——.” Gã thanh niên ngăm đen có sức lực lớn, một tay tóm chặt eo Lý Mân, một tay che miệng nàng.
Lý Mân cảm nhận được một vật cứng vươn thẳng chọc trên bụng nàng, toàn thân nàng run rẩy, vươn tay muốn cào kẻ dâm tặc mặt đen. Nàng chưa kịp cào thì phát hiện lực cầm giữ eo mình bỗng biến mất, tên bắt cóc mặt đen lập tức lùi về phía sau, “Rầm” một tiếng bay đập lên thân cây, rơi xuống đất, hai bàn tay co quắp biến dạng.
Lý Mân ngã xụi lơ trên mặt đất, trơ mắt nhìn Hồ Lân đằng đằng sát khí đi tới xách gã thanh niên ngăm đen lên, sau đó tung một quyền, gã thanh niên lại bay đi, rơi xuống đất bên cạnh Lý Mân.
Lý Mân quay đầu, thấy khóe miệng gã thanh niên chảy máu tươi, nàng sợ sự việc hóa lớn, vội nói: “Hồ Lân, ta đau bụng.”
Hồ Lân vội đi tới, bế nàng lên, bước đi ra ngoài.
Mặt Lý Mân kề sát lồng ngực Hồ Lân, nàng không ngờ biểu hiện của Hồ Lân lại đáng sợ như vậy.

Toàn thân Hồ Lân cứng ngắc, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng, hắn ôm Lý Mân bước đi.
Đi được mấy bước, chân hắn đá về sau một cái.
Một trận kình phong úp tới, gã thanh niên mặt đen đã ngất đi lại bị cuốn lên, ‘Rầm’ một tiếng đập lên thân cây, hoàn toàn mềm nhũn.
Lý Mân vô tình quay đầu lại, thấy tình cảnh bi thảm của người kia, thân thể nàng cũng nhũn ra.
Nàng không ngờ Hồ Lân bình thường ôn nhuận như thiếu nữ, để mặc nàng cấu véo lại có mặt huyết tinh như vậy.
Cả quãng đường còn lại, Hồ Lân không cưỡi ngựa, chỉ ngồi trong xe ôm Lý Mân.
Lý Mân cứ nghĩ lại thấy sợ, người nàng mềm nhũn, xụi lơ trong lòng Hồ Lân, không mở miệng nói chuyện.
Đến giữa trưa, ruốt cuộc bọn họ đã tới Triệu gia trang.
Khi tới nhà cô cô, Lý Mân hơi khôi phục lại, nàng chỉnh trang lại búi tóc và váy áo, chuẩn bị xuống xe.
Hồ Lân đã xuống xe trước.
Sau khi hắn xuống xe cũng không đi đâu mà chỉ đứng trước cửa xe chờ Lý Mân.
Lý Mân nhìn thân hình hắn đứng thẳng tắp như cây thương, đành phải vươn tay về phía hắn.
Hồ Lân đỡ Lý Mân bước xuống, lúc này mới đi sau nàng tiến về phía cửa chính.
Lý Mân đứng bên ngoài cửa chính nhà họ Triệu, nàng ngây ngốc nhìn lụa đỏ và giấy đỏ bên trên cửa, không thể tiến thêm bước nào.
Vừa đúng lúc quản gia nhà họ Triệu – Triệu Huân mang theo hai gã sai vặt đi ra, hắn nhìn thấy Lý Mân, nhất thời ngây người.
Tuy Triệu phu nhân đã tuyên bố với bên ngoài là cháu gái đã ra ngoài du ngoạn, nhưng mọi người đều biết tiểu thư đã bỏ trốn cùng Hồ cô nương hàng xóm.
Có điều hai tiểu cô nương cùng bỏ trốn, cái này cũng thật quái lạ nha?
Triệu Hân nhìn thấy Lý tiểu thư dám đường hoàng mặc trang phục tân nương trở về, trong lòng coi thường, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “May mắn quá, tiểu thư đã trở về, thật là tốt, vừa đúng lúc nhị công tử nhà chúng ta thành thân!”
Lý Mân đã sớm chuẩn bị tâm lý, có một ngày biểu ca Triệu Vân sẽ thành thân, chỉ không nghĩ là nhanh như vậy.
Sắc mặt nàng trắng xanh, thân thể lung lay như sắp đổ.
“Nương tử!” – Hồ Lân bước lên trước, đỡ eo nàng, chống đỡ để nàng đứng thẳng.
Triệu Huân nhìn Hồ Lân, rõ ràng không quen nhưng lại giống như đã gặp qua, thắc mắc không cách nào giải được : không phải tiểu thư bỏ trốn cùng một nữ nhân sao? Sao bây giờ lại biến thành một nam nhân xinh đẹp?
Hắn nhìn thân hình Hồ Lân cao gầy, vẫn nghi ngờ không thôi: đây rõ ràng là nam a!
Có Hồ Lân chống đỡ, Lý Mân mới miễn cưỡng ổn định tinh thần: “Phiền quản gia vào trong thông báo một tiếng, nói là ta đã trở về thăm cô cô, cũng muốn chúc mừng biểu ca.”
**********
Chú thích:
*lễ trừ tịch: diễn ra vào ngày 30 hoặc 31 Tết, lễ trừ tịch cử hành vào giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), khoảnh khắc bao hàm trong nó một giờ của năm cũ và một giờ của năm mới. Lễ trừ tịch thường được các gia đình thắp hương trước bàn thờ tổ tiên, cúng trừ tịch với mâm xôi với con gà trống luộc hoặc mâm xôi với chân giò lợn lợn. Trong lễ này tại gia đình, người ta nhắc đến công ơn trời đất, tổ tiên, tạ lỗi cùng cha mẹ, làm hoà với nhau, trút bỏ điều xấu và hứa hẹn những điều tốt đẹp sẽ thực hiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.