Cửu Kiếp Hồ Tình

Ở Nhạc Du Nguyên


Bạn đang đọc Cửu Kiếp Hồ Tình: Ở Nhạc Du Nguyên


Tết đón năm mới đầu mùa xuân, Nhạc Du Nguyên ở phía Nam thành Trường An, trời xanh mây trắng, sông chảy uốn lượn, gió từ cao nguyên tùy ý du đãng thổi qua.
Thừa tướng Lý Không và con trai thứ ba Lý Vũ mang theo tiểu muội Lý Mân mới mười ba tuổi chậm rãi đi trong rừng hoa đào tại tư trang của mình ở phía Bắc Nhạc Du Nguyên.
Lý Không thuộc gia tộc Lũng Tây Lí, là vọng tộc nổi tiếng, lúc Hán Vũ Đế mất, các hào kiệt được phong chức đến quận này để bảo vệ Mậu lăng, tổ tiên Lý Không cũng chuyển từ quận Lũng Tây tới đây. Đến thế hệ này của Lý Không, gia tài phú hào, đường làm quan hanh thông, làm đến chức thừa tướng, dưới có hai ngàn nhân khẩu. Thê tử Tôn thị thay Lý Không sinh được ba người con trai, sau đó vào năm 33 tuổi sinh ra con gái duy nhất là Lý Mân.
Lý Mân ra đời vào một ngày mùa hạ.
Bên ngoài cửa sổ phòng chính dinh thự Lý phủ có trồng mấy cây hoa hồng, cánh hoa đỏ tươi thư giãn dưới ánh mặt trời, thân xanh biếc có gai, lá cây hình bầu dục, gió nhẹ hây hẩy thổi qua khiến trên dưới đóa hoa lay động.
Sau khi Lý Không nghe được giới tính của đứa trẻ mới sinh, híp mắt nhìn cánh hoa hồng đang rung rinh, cân nhắc những tên của con gái, buột miệng nói ra một cái tên: “Đứa nhỏ gọi là Lý Mân Côi* thì thế nào ?”
Ba huynh đệ Lý gia Lý Thường, Lý Nghê, Lý Vũ là sinh ba, tự nhiên lòng có chút linh thông với nhau, bọn hắn cùng lo lắng ngơ ngác nhìn nhau : Không thể để bi kịch cái tên lại phát sinh trên người muội muội duy nhất a !** (Kui:Tên của 3 anh: Nghê-Thường-Vũ = Áo lông chim có năm màu như cầu vồng,ahaha)
Lão đại Lý Thường mười lăm tuổi tiến lên một bước, kính cẩn nói : “Phụ thân, tên chúng con đều là hai chữ…”
Lý Không gật đầu mỉm cười : “Tốt, vậy tiểu muội kêu Lý Mân đi !”
Mười ba năm trôi qua thật nhanh.
Lý Vũ mang muội muội Lý Mân đi thưởng thức hoa đào nở rộ, một đám con cháu nhà quyền quý đi tới bên cạnh, trong đó có cháu của Đại tư mã Hoắc Quang – Hoắc Chỉ.
Hoắc Chỉ là bạn tốt của Lý Vũ, hai người tụ lại một nơi nói chuyện phiếm.
Hoắc Chỉ mặc áo đen, thân hình thẳng tắp như cây giáo, khuôn mặt tuấn tú lạnh mạc dị thường, chuyên chú trò chuyện với Lý Vũ, cũng không liếc Lý Mân bên cạnh đến một cái.
Lý Mân đứng bên cạnh nghe một lúc, cảm thấy thật nhàm chán. Nàng thừa dịp ca ca không chú ý, lặng lẽ đi về phía Nam, phía Nam chính là rừng cây nhà nàng.

Lý Mân bất tri bất giác đi tới một nơi chưa từng tới trước kia, trước mắt nàng là một nhánh đường xuống dốc, cực kỳ dốc, hai bên đường là rừng cây lá xanh um tươi tốt.
Nàng nhìn bốn phía, phát hiện cũng không có bóng người.
Nội tâm Lý Mân nhảy nhót, vén váy lên, thuận đường đi thẳng xuống dốc, trên mặt đường phủ kín đá nhỏ màu gừng vàng, nhưng nàng vẫn chạy nhanh như trước, đáy lòng tràn ngập vui vẻ chạy nhanh chạy nhanh a.
Khi đường xuống dốc trở nên bằng phẳng, Lý Mân dừng bước, hiếu kỳ đánh giá cảnh tượng trước mắt.
Ở nơi thấp nhất này cây xanh mọc thành rừng, um tùm rậm rạp, nơi nơi đều là màu xanh đậm nhạt khác nhau.
Lý Mân đi về hướng sâu trong rừng cây.
Chưa đi được bao xa, nàng đã ngửi thấy một mùi hương nhẹ rất nhạt, Lý Mân hít sâu một hơi, nàng biết đây là hương của hoa đào.
Trong lòng Lý Mân vừa thấp thỏm lại mong đợi, bước chân cũng trở nên gấp gáp hơn.
Đẩy ra lá cây hai bên, nàng thấy màu phấn hồng ngập tràn mắt.
Hoa đào vô cùng vô tận, nở rộ nơi rừng sâu.
Dưới chân cây đào tràn ngập cánh hoa, trải thành một lớp đệm hoa màu hồng. Lý Mân chạy nửa buổi, thân thể đã có phần mỏi mệt, nàng ngồi xuống lớp cánh hoa đào.
Phía dưới lớp hoa đào là hoa cỏ mượt mà màu xanh, ngồi lên thật thoải mái. Nàng dứt khoát nằm xuống, tiến vào mộng đẹp trong hương thơm hoa đào.
Khi Lý Vũ và Hoắc Chỉ cùng nhau tìm tới, Hoắc Chỉ nhìn thấy gương mặt Lý Mân lúc ngủ mềm mại dễ thương như hoa hồng.
Ngày hôm sau, Lý Mân lại tới chỗ này.

Nàng chạy băng băng tới chỗ này, ngủ một giấc, tưởng tượng…được làm tất cả những gì mình muốn mà mẫu thân không cho phép.
Gia tộc Lũng Tây Lí là hào phú được Hán Vũ Đế cắt cử từ Lũng Tây đến đây, dinh cơ của bọn họ chiếm diện tích rất rộng ở Nhạc Du Nguyên, Lý Mân phát hiện vị trí của rừng hoa đào ở phía Nam của dinh cơ.
Ba vị ca ca của Lý Mân trước giờ không chú ý tới nơi này, nơi này trở thành hoa viên bí mật của nàng.
Mùa hè tới, Lý phu nhân thường mang con gái nhỏ Lý Mân tới dinh cơ ở Nhạc Du Nguyên tránh nóng.
Có một ngày, Lý Mân nằm chơi dưới gốc cây đào ở hoa viên bí mật của nàng, bởi vì mê mẩn nên để lỡ giờ cơm, tới lúc bụng nàng kêu ‘cô cô’ thì đã đói đến khó chịu.
Nàng bò lên men theo đường nhỏ trên dốc, đi không bao xa liền phát hiện rừng đào ven đường không biết đã kết quả từ lúc nào, mỗi cây đều có quả đào lớn nặng trịch bên dưới lá xanh.
Lý Mân vui mừng, lập tức chạy tới trèo lên cây hái mấy quả đào lớn, cầm đến rửa ở bên suối nhỏ một chút, lúc cầm đào đang muốn đi xuống, bỗng nàng có một loại cảm giác mãnh liệt, cảm giác như có ai đang nhìn nàng. Lý Mân ngưng thần quay lại nhìn, phát hiện có một tiểu nam hài trắng trẻo như ngọc đang đứng phía sau cây đào.
Tiểu nam hài có lẽ đến từ Tây Vực, mặt trắng như cục bột có vẻ hồng hào dễ thương, lại điểm thêm hai mắt tròn màu xanh, lông mi dài mà cong cùng cái miệng nhỏ, nhìn qua cực đáng yêu.
Lý Mân là hài tử nhỏ nhất trong nhà, cực kỳ hi vọng có thể có một đệ đệ hoặc là một muội muội để thương yêu. Vừa nhìn thấy hài tử dễ thương xinh đẹp như vậy, lòng yêu mến trong nàng trỗi dậy, nhảy mấy bước đến bên cạnh tiểu nam hài, nghiêng đầu nhìn mấy quả đào trong tay, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng chọn ra trong số đó một quả to nhất đỏ nhất, đưa cho tiểu nam hài – “Tiểu đệ đệ ăn đi này !”
Trên mặt tiểu nam hài vốn không có biểu tình gì, nhưng lúc nghe đến tiếng “tiểu đệ đệ” kia của Lý Mân, lại híp mắt trừng Lý Mân một cái, trong mắt có vẻ lạnh lùng không thuộc về lứa tuổi này.
Lý Mân không bị tia lạnh trong mắt hắn dọa, tiến lên một bước, nhiệt tình tiếp tục chào hàng quả đào to của mình : “Ăn đi ! Ăn rất ngon đó !”
Vì để làm mẫu, nàng tùy ý cầm quả đào cắn một ngụm, thật là ngọt.
Tiểu nam hài lườm nàng một cái, không nhận lấy quả đào của nàng, xoay người rời đi.
Lý Mân lập tức đuổi theo phương hướng rời đi của tiểu nam hài, nhưng đứa bé trai phảng phất như đã biến mất, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Biểu đạt tình bạn thất bại, Lý Mân tấm tức đi về nhà.
Sau khi trở lại nhà, trong lòng Lý Mân luôn nhớ tới tiểu nam hài xinh đẹp kia, nàng vừa mới xem qua rất nhiều ghi chép của người qua đường, rất hoài nghi đứa bé trai kia là Hồ tiên trong núi trong truyền thuyết, trong lòng nhịn không nổi tò mò.
Nhưng khi nàng đi tìm lại rừng hoa đào kia, phát hiện đường xuống dốc thông đến rừng đào đã biến mất, giao lộ phía dưới vốn là một cái hồ rất lớn.
Rút cuộc nàng không tìm lại được hoa viên bí mật của mình.
Lý Mân theo mẫu thân trở lại Trường An trong thất vọng phiền muộn.
Mùa thu sau đó một tháng có một trận tuyết, sau khi tuyết tan mùa xuân đã tới. Hoa đào lục tục nở, Đào Hoa Cốc lại trở thành một thế giới màu phấn hồng pha xanh nhạt.
Sau khi xuân qua lại tới mùa hạ.
Lý Mân mười bốn tuổi cùng mẫu thân lần nữa tới dinh cơ ở Nhạc Du Nguyên.
Hôm đó Lý Mân thừa dịp mẫu thân ngủ trưa, lặng lẽ chạy tới.
Nàng vừa rời khỏi nhà, lập tức chạy rất nhanh.
Nàng chạy mãi, chạy mãi, chạy tới bên cái hồ kia.
Đang giữa trưa, trong cốc tuy có đủ loại cây, nhưng Lý Mân vẫn nóng đến khó chịu như trước, xiêm y mùa hạ hơi mỏng cũng bị mồ hôi tẩm ướt, trở nên có phần trong suốt.
Lý Mân đứng bên bờ hồ, dùng tay quạt gió.
Con đường dốc xuống kia vẫn không thấy tăm hơi như trước, mặt hồ trước mặt ngay cả một chút gợn sóng cũng không có, giống như một miếng ngọc phỉ thúy khổng lồ.
Rốt cục Lý Mân nhẫn nại không được, ngồi ở trên tảng đá cạnh hồ, cởi giày, thò chân vào trong nước.
Nước hồ mát lạnh lập tức bao lấy Lý Mân, thoải mái đến nỗi nàng muốn thở dài.
Chung quanh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng ve kêu và chim hót cũng biến mất, Lý Mân bỗng cảm thấy có chút quỷ dị, nàng vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy chân mình như bị một sợi tảo nước quấn lấy, nàng dùng tay gỡ, nhưng thử nhiều lần cũng không gỡ được.

Nước càng lúc càng lạnh, tảo nước trên chân dây dưa, muốn túm lấy nàng lôi xuống hồ.
Lý Mân chìm vào trong nước, vừa ngoi lên bỗng cảm thấy có người đang nâng chân mình lên, đột nhiên đưa nàng nổi lên. Một lực mạnh mẽ đánh úp lại, cặp chân Lý Mân thoát khỏi đám tảo nước quấn quít nơi mắt cá chân, được hai cánh tay nâng nổi lên mặt nước.
Lỗ mũi lần nữa được hít không khí mới mẻ, Lý Mân gắng sức hít vài hơi, bắt lấy bụi cây trên bờ, dùng cả tay lẫn chân để leo lên, đặt mông ngồi ở bãi cỏ trên bờ.
Bên bờ hồ nước, một thiếu niên tóc dài rối tung từ trong nước ngoi lên, mắt xanh như bảo thạch chuyên chú nhìn nàng.
Lý Mân gắng gượng cười cười, dùng tay xoa nước trên mặt. Nhưng nước trên tóc chảy xuống rất nhanh, Lý Mân vật lộn được chỗ này mất chỗ kia có phần chật vật.
Lý Mân vội chỉnh lý tóc tai xiêm y, thiếu niên kia cũng lên bờ, ngồi trên thảm cỏ như đang đợi Lý Mân vậy.
Lý Mân đi tới gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, nghiêng mặt nhìn hắn. Bộ dáng thiếu niên này áng chừng mười bốn mười lăm tuổi, mái tóc đen dài rối tung trên áo lụa trắng, màu da hắn trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, nhìn rất tuấn tú, mắt hắn nhếch lên hẹp dài, khóe mắt phía trong hướng xuống, khóe mắt phía đuôi hướng lên trên, con ngươi trong suốt giống như bảo thạch xanh tinh khiết, nhìn tuy xinh đẹp lại có phần quái dị.
Lý Mân cảm thấy rất kỳ lạ, hắn vừa bước từ trong nước ra, nhưng tóc và y phục đều khô nguyên, một chút nước cũng không có. Nàng lúng túng nói – “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
Thiếu niên nghiêng đầu sang chỗ khác cười nói – “Nhấc tay phóng lao thôi, không cần để ở trong lòng.”
Lý Mân luôn ăn nói thành thật, hắn đã nói như vậy, Lý Mân cũng không biết nói gì mới tốt, đành phải trầm mặc.
Bộ dáng thiếu niên kia cũng rất hoạt bát, nghiêng mặt qua cười hỏi Lý Mân : “Ngươi là cô nương Lý gia ? Tên gọi là gì? Trước giờ ta không gặp qua ngươi a.”
Khi thiếu niên nói chuyện đều mang nét cười, môi hơi mỏng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, Trên tai trái của hắn đeo bông tai bảo thạch xanh hình giọt nước, đung đưa tới lui khi hắn nói chuyện, nhìn thực vui vẻ.
Không biết tại sao tim Lý Mân đập nhanh, nàng gắng sức níu lấy cỏ xanh dưới đất, liều mạng trấn tĩnh lại : “Ta là Lý phủ trông coi Mậu lăng… Lý Mân, trước kia ta tới đây rất nhiều lần nhưng cũng không gặp qua ngươi.”
Thiếu niên liếc xéo nàng một cái, cười cười.
Lý Mân nhìn khuyên tai sắc xanh đung đưa tới lui của hắn, trong miệng khô chát, không biết nói gì mới tốt, cuối cùng lúng ta lúng túng hỏi : “Ngươi là…”
Thiếu niên lệch đầu nhìn nàng một cái, trên mặt mang ý cười, gò má bên phải có một cái lúm đồng tiền mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện – “Ta là Hồ Lân.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.