Bạn đang đọc Cửu Kiếp Hồ Tình 2 – Chương 29: Kinh biến bên hồ (18+)
Mưa bên ngoài rơi rào rào.
Mưa bắt đầu từ chiều chưa ngừng.
Hôm nay ông trời cũng như đang buồn, mưa thấm vào đất, triền miên không nghỉ, khiến tâm tình con người không hiểu vì sao cũng buồn theo.
Lý Mân vừa tắm xong, tóc còn đang ẩm ướt, nàng nằm một lúc không ngủ được bèn dậy, cầm lấy giá nến, mở cửa sổ nhìn ra ngoài sân.
Ánh sáng từ giá nến rất mỏng manh, Lý Mân chỉ có thể nhìn thấy mấy bụi hoa mẫu đơn gần cửa sổ.
Được nước mưa gột rửa, lá hoa mẫu đơn biến thành màu xanh bóng ướt át.
Mưa vẫn không ngừng, mưa rơi trên lá mẫu đơn, tạo thành tiếng ‘lộp bộp’.
Trên người Lý Mân chỉ mặc bộ đồ lót bằng lụa trắng, nàng cảm thấy hơi lạnh, bèn vòng tay ôm trước ngực, cố gắng xua đi cái lạnh kia.
Lúc đó nàng bống nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, còn chưa kịp xoay người, cả cơ thể đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Nàng ngửi được hương vị đặc biệt chỉ thuộc về Hồ Lân.
Lý Mân nhắm mắt lại.
Hồ Lâm ôm nàng rất chặt, Lý Mân có chút khó thở, nàng ngước đầu, cọ trán mình lên cằm Hồ Lân, thò tay vỗ vỗ trên cánh tay Hồ Lân đang để trước mặt mình, ra hiệu cho hắn thả lỏng một chút.
Dù nàng chỉ tùy ý vỗ, Hồ Lân lại cảm thấy những chỗ bị Lý Mân vỗ đều tê tê, thân thể bay bay, quả là một loại cảm giác vừa lạ vừa quen. Cơ thể hắn dính sát vào Lý Mân, hận không thể được Lý Mân vỗ thêm nhiều một chút.
Nhưng tay Lý Mân đã nhanh chóng rụt về.
Hồ Lân rốt cuộc không nhịn được, thân thể tiến về phía trước, dùng hai tay bắt Lý Mân chạm vào cơ thể mình.
Lý Mân cảm nhận được vật to lớn kia cọ cọ phía sau nàng, tim bắt đầu đập nhanh hơn, thân thể hơi run run.
Nàng bối rối, không biết nên làm gì.
Lý Mân vô ý thò tay ra đằng sau, cách một tầng y phục chạm vào vật lớn kia của Hồ Lân.
Đồ vật kia vừa cứng vừa nóng, cái đầu rất lớn, lại có phần mềm mại.
Lý Mân đã biết đó là cái gì.
Đầu óc nàng trống rỗng, trong lúc vô thức đã xoa nắn, còn hơi day day nó.
Thân thể Hồ Lân bắt đầu run rẩy, hắn nhịn không được, rốt cục phát ra tiếng hút không khí.
Nghe thấy tiếng Hồ Lân hút không khí, Lý Mân vội buông đồ vật trong tay ra, cố ý ra vẻ nghi ngờ hỏi thăm : “Chàng làm sao vậy?”
Trong quan hệ giữa nàng và Hồ Lân, Hồ Lân luôn là phía chủ động, nhưng ở tình huống trước mắt, tuy Lý Mân cũng không hiểu rõ chuyện tình dục, nhưng thấy Hồ Lân bị ức chế như vậy, lần đầu tiên Lý Mân có cảm giác giống như rất hài lòng.
“Ta khó chịu quá…” – tiếng Hồ Lân ấm ách, mờ ám không rõ, phần thân dưới lại cọ cọ về phía trước.
Lý Mân bị cọ đến nỗi cứng đờ cả người, nàng im lặng một chút mới hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
Hồ Lân nghe thấy cụm từ ‘Chúng ta’ trong lời nói của nàng, quả thực như nở từng khúc ruột, bộ phận kia càng sưng to. Hắn không nói chuyện, tiếp tục khiến đồ vật đang dựng đứng kia chọc về phía trước.
Lý Mân cũng không nói gì, nhưng tiếng thở nặng nề đã bán đứng nàng.
Cuối cùng Hồ Lân không nhịn nổi nữa, hắn xoay người bế Lý Mân lên, đi tới bên giường, đặt Lý Mân ở trên.
Thân thể Lý Mân run lên nhè nhẹ, mắt nhìn Hồ Lân, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, nàng nhắm hai mắt lại.
Hồ Lân kiệt lực khống chế đôi tay của mình, cởi quần áo Lý Mân, cởi quần áo của bản thân, sau đó cúi xuống hôn Lý Mân.
Những nụ hôn của hắn nóng rực mà vội vã, nhanh chóng biến thành cuồng dã, hắn áp chế Lý Mân, cuồng loạn mà hôn.
Trên người hắn có mùi vị nhàn nhạt kia, tựa như có tác dụng khiến người ta say mê đắm chìm, Lý Mân nhanh chóng có phản ứng, hai chân thon dài bắt đầu ma sát với đùi Hồ Lân.
Hồ Lân cảm nhận được hành động mị hoặc của Lý Mân, máu toàn thân sôi trào, hận không thể nuốt Lý Mân vào bụng.
Hắn nâng hai chân Lý Mân lên, để chúng quấn trên eo mình, sau đó nhắm chuẩn bộ phận thần bí kia của Lý Mân, đột ngột dùng sức đâm vào trong.
Trong nháy mắt khi hắn đi vào, toàn thân Lý Mân đau đến phát run, cơ thể nàng run rẩy, đau đớn ùn ùn kéo đến, nàng không chịu nổi, liều mạng vặn vẹo thân thể.
Đồ vật kia của Hồ Lân bị nơi nóng rực của nàng thít chặt lấy, nhưng vì thương tiếc lần đầu tiên của nàng, hắn không dám va chạm lung tung, chỉ liều mạng cắn chặt môi. Trên trán, trên mặt hắn đều toát một lớp mồ hôi tinh mịn.
“Lý Mân, ta có thể sao?” – Hồ Lân cong người, cúi đầu ngậm nụ hoa màu phấn hồng trên ngực trái Lý Mân, liếm láp, thỉnh thoàng dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn.
Lý Mân khó chịu vặn vẹo thân thể, muốn tránh né Hồ Lân.
“Xin chàng…” – tiếng của nàng khàn khàn, còn kèm theo tiếng nức nở.
Rốt cục Hồ Lân không nhịn nổi nữa, dùng sức chọc vào.
*******
Trời đã tờ mờ sáng.
Mưa bên ngoài đã tạnh từ lâu.
Lý Mân tình lại từ trong hôn mê, lưng xoay về phía Hồ Lân, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hồ Lân vốn không ngủ, hắn luôn gặm cắn Lý Mân không ngừng, trên thân thể trắng nõn của Lý Mân toàn là dấu hồng hồng tím tím.
Hắn cũng không biết có phải do bản tính động vật trong hắn phát tác hay không, nhưng Lý Mân bị hắn làm đến ngất đi, mà hắn vẫn không ngừng vuốt ve nàng, hôn nàng, gặm cắn nàng. Thân thể trần trụi của hắn dán vào lưng Lý Mân, tay phải vươn tới phía trước Lý Mân, nhẹ nhàng xoa bóp.
Thân thể Lý Mân vừa đau vừa mệt, lại bị đùa bỡn đến khó nhịn, nàng nói ra suy nghĩ từ nãy đến giờ: “Ta sẽ mang thai sao?”
Hồ Lân khựng lại, động tác tay ngừng lại, thân thể cũng hơi cứng ngắc – “Sẽ không.”
“Thật chứ?” – Lý Mân nhanh chóng xoay người lại, mắt to nhấp nháy.
“Ừ” – hắn xoay người Lý Mân, sau đó lại đè lên – “Nếu đã tỉnh, vậy thêm một lần đi!”
Khi Hồ Lân dùng sức xâm nhập, Lý Mân kêu “A” một tiếng, ánh mắt như tơ nhìn Hồ Lân, thân thể mềm mại như nước xuân, mặc cho Hồ Lân hành động.
Hồ Lân đã làm qua một lần, cho nên lần này đã có kinh nghiệm. Nào là ‘chín nông một sâu’, rồi thì ‘rồng lớn vầy nước’ , tất cả bắt đầu có hình có dạng. Tuy phía dưới của Lý Mân sưng đau khó chịu cũng chỉ có thể để mặc hắn làm, trầm bổng kêu rên. Hồ Lân đạt được ủng hộ to lớn, khí thế như rồng thâm nhập hết lần này đến lần khác, đạt tới đỉnh cùng lúc Lý Mân kêu thét một tiếng.
Khi Hồng Ân vào phòng hầu hạ tiểu thư ngủ dậy, nàng cảm thấy trong phòng có một loại hương vị kỳ lạ, hơn nữa tiểu thư đã mặc quần áo chải đầu xong xuôi.
Nàng thấy vẻ mặt Lý Mân yếu ớt, lại hơi xanh xao, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy, sao sắc mặt lại không tốt thế kia?”
Toàn thân Lý Mân đau nhức, đến cử động một chút cũng không muốn, nàng cố gắng dặn dò Hồng Ân : “Đi nói với cha mẹ ta, nói rằng đêm qua ta mất ngủ, sẽ ngủ thêm một lát.”
Hồng Ân “Dạ” một tiếng rồi rời khỏi.
Lý Mân mặc nguyên quần áo nằm xuống giường, yếu ớt kéo chăn.
Nàng không thể cởi y phục ra, vì nhất định sẽ bị phát hiện những vết tích mà Hồ Lân để lại trên người.
*******
Hai ngày sau, mặt trời chiếu rạng khắp nơi, đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, Lý Vũ mang Lý Mân tới dinh cơ ở Nhạc Du Nguyên.
Hắn nói với cha mẹ, khẩn cầu cha đồng ý để hắn mang muội muội tới dinh thự ở Nhạc Du Nguyên trước khi trở về Lũng Tây.
Ngày hôm nay Lý Vũ phải đi gặp khách, hắn dặn Lý Mân không được rời khỏi dinh thự. Khách của hắn là đám người Hoắc Chỉ, Lý Vũ nói lần này bọn hắn tới một nơi rất đẹp để du ngoạn.
Lý Mân biết điều nên đồng ý yêu cầu của anh trai.
Đợi sau khi ca ca rời khỏi, Lý Mân tách khỏi Hồng Ân, một mình đi tới rừng hoa đào phía sau dinh thự, lặng lẽ tản bộ.
Lúc này hoa đào đã rụng hết, trên cây có rất nhiều quả đào lớn nhỏ.
Lý Mân nghĩ tới Hồ Lân, trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn bã.
Sau khi nàng trở về Trường An, nhất định sẽ tìm Hồ Lân bàn bạc chuyện kết hôn.
Khi tới gần bên hồ, nàng chợt nghe thấy phía trước có tiếng nam giới đang nói chuyện.
Giọng nói này rất quen thuộc với Lý Mân, nàng vô thức thả lỏng bước chân, nhẹ nhàng đi tới, đứng sau một thân cây đào cạnh hồ.
Hoắc Chỉ mặc y phục đen tuyền đang đứng đối diện Hồ Lân mặc y phục màu trắng, từ chỗ của Lý Mân có thể nhìn thấy Hồ Lân đang cười yếu ớt với Hoắc Chỉ.
Sau đó, Lý Mân nghe thấy Hồ Lân nói : “Hoắc Chỉ, ta thích ngươi đã lâu…”