Cửu Kiếp Hồ Tình 2

Chương 15: Khoản tiền đầu tiên


Bạn đang đọc Cửu Kiếp Hồ Tình 2 – Chương 15: Khoản tiền đầu tiên

Lý Mân vô ý liếc Hồ Lân một cái.
Hồ Lân cười cười, cũng không nói gì.
Bây giờ nhìn hắn khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, ngũ quan thanh lệ như trước, nhưng không còn là thiếu niên non nớt, còn tăng thêm vẻ trầm ổn của thanh niên.
Hắn cúi xuống thu dọn các loại sách giám định đồ cổ, báu vật hắn mua về trên bàn, lông mi dài rậm rũ bóng trên mặt, che khuất sóng mắt sâu thẳm. Mắt hắn nhìn qua là mắt một mí, kỳ thật là hai mí trong, nhìn ở góc độ của Lý Mân, đuôi mắt hắn xếch lên, giống như được ai đó tỉ mỉ vẽ nên, đường nét đẹp đẽ làm người ta kinh ngạc.
Môi hắn rất đẹp, là màu hồng, đang mím chặt.
Lý Mân nhìn Hồ Lân, Mã Hiểu Nam nhìn Lý Mân, hai nàng nhìn nhau cười.
Sau khi chuyện trò với Mã Hiểu Nam, Hồ Lân và Lý Mân trở về nhà.
11 giờ đêm nay bọn họ sẽ bắt xe, hiện tại phải trở về thu dọn hành lý.
Lúc Lý Mân thu dọn hành lý, Hồ Lân nằm bò trên giường, mở máy tính bảng xem, bộ dáng rất nghiêm túc.
Lần này đi chỉ trong ba ngày, kỳ thật không cần thu dọn nhiều thứ, Lý Mân đem theo quần áo thay đổi cho ba ngày của nàng và quần áo mặc hai ngày của Hồ Lân.Nàng thu dọn hành lý xong, đi qua xem Hồ Lân đang làm cái gì, lúc này mới phát hiện Hồ Lân đang dùng google tìm hiểu thị trường buôn bán đồ cổ trên tỉnh.
“Ngươi muốn bán Vương Bộ Thanh Hoa kia?” – Lý Mân tùy ý hỏi một câu.
“Cái đó không bán” – Hồ Lân duỗi cánh tay trái, kéo eo Lý Mân, đè Lý Mân nằm trên giường – “Mấy ngày nay ta ra ngoài, đến đường Trọng Cảnh đào bức họa cổ, muốn tìm hiểu thị trường ra sao.”
Lý Mân nghiêng mặt nhìn Hồ Lân, trong lòng không khỏi giật mình – “A, ngươi còn biết kinh doanh?”
Hồ Lân thờ ơ như không xem mạng : “Kiếp trước nàng đặc biệt thích tiêu tiền, lại còn trong thời kì khó khăn, không biết buôn bán sao ta nuôi nổi nàng ?” (Kui: Xem ra 8 kiếp trước của anh cũng ko sung sướng gì, cái gì cũng phải học để nuôi vợ, haizz. Hồ Lân: nha đầu không hiểu đừng nói nhiều, đó gọi là một loại hạnh phúc. Kui:…)
Lý Mân im lặng, một lát sau mới nói : “Nếu đúng thực hai chúng ta cùng ở một chỗ suốt mấy đời, sao ngươi có thể không chán ghét ta?”
Tay phải Hồ Lân điều khiển con trỏ, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lý Mân : “Đều là nàng, sao ta phải phiền chán, lại nói, mỗi một kiếp, nàng vẫn là nàng, nhưng lại có phần không giống nhau.”
Nói xong, giống như nghĩ đến cái gì, khóe miệng hắn nhếch lên, cho thấy là đang cười.

Lòng hiếu kỳ của Lý Mân lập tức nổi lên, nghiêng người nằm ở đó nhìn Hồ Lân: “Rốt cuộc có gì không giống nhau?”
Hồ Lân vẫn nhìn website đồ cổ, hắn vừa xem vừa nói chuyện, trên mặt mang ý cười.
“Có một kiếp, thân thể nàng không tốt, rất yếu ớt, lại bị ta nuông chiều hư, hay nóng giận, không quan tâm cái gì, dạy cái gì hỏng cái ấy, còn dám đánh ta; còn có một kiếp, nàng phải chịu khổ, lúc đó ta không có nhiều pháp lực, phải gia tăng thời gian tu luyện, nàng liền sống ở thôn dã cùng ta cả một đời; còn có một kiếp, nàng đặc biệt..cái kia..rất đào hoa, ta lại chỉ có thể hiện nguyên hình, dù như vậy, nàng vẫn ở cùng ta suốt một đời..Cứ nói kiếp trước thôi, nàng đặc biệt cẩn thận, cái gì cũng muốn chu toàn, ngay cả mua cái nhẫn cũng nghĩ tới mua thêm dầu ăn, bức ta mỗi ngày đều phải nghĩ cách kiếm tiền…”
Tuy rằng đang trách Lý Mân, nhưng trên mặt Hồ Lân mang ý cười, nhìn qua rất hạnh phúc.
Lòng Lý Mân đột nhiên động, lỗ mũi cay cay, nàng nằm bò trên giường gần sát Hồ Lân, nửa buổi cũng không nói chuyện.
Nàng vẫn không cảm giác được đây là sự thực, nhưng bị cảm động, bị chân tình của Hồ Lân đối với những “Lý Mân” kia làm cảm động.
Lý Mân xuống lầu làm cơm chiều, Hồ Lân thu dọn trong sân.
Cơm chiều rất đơn giản, Lý Mân làm mấy cái bánh rán hành, lại nấu một nồi cháo kê.
Vặn bếp gas nhỏ rán bánh, Lý Mân có chút không an tâm, liền ra ngoài nhìn Hồ Lân.
Lúc này trời đã xẩm tối, trong sân lại không bật đèn, toàn bộ có hơi tối, Lý Mân thấp thoáng thấy Hồ Lân đang đứng trước cửa sổ thư phòng làm cái gì đó, nàng hơi tò mò, liền đi mấy bước tới hành lang, kết quả thấy Hồ Lân đang trêu chọc gốc cây đào kia.
Lý Mân liền đi tới, đứng bên cạnh nhìn.
Hồ Lân rất chuyên chú bận rộn, cầm một cái xẻng nhỏ, chôn một tấm bùa vàng dưới gốc cây đào, sau đó rất nghiêm túc lấp đất che đậy.
Hắn xong việc ở bên này, lại đi qua “chiếu cố” hoa sen đỏ trong vại bên kia.
Hoa sen gì đó đã biến mất, trong vại chỉ còn lá sen ỉu xìu không có tinh thần.
Hồ Lân cũng chôn dưới vại sen một lá bùa.
Lý Mân nhìn hắn xong việc, lúc rửa tay mới hỏi : “Ngươi làm cái gì đấy?”

Hồ Lân liếc nàng một cái : “Còn không phải xử lý đào hoa của nàng ?” (Kui: hí hí, ‘đào hoa’ này thỉnh hiểu 2 nghĩa a).
Lý Mân: “…”
Lúc Lý Mân bày cơm, Hồ Lân lại tưới cho tất cả hoa cỏ trong sân một lần nước.
Hơn 10 giờ tối, Hồ Lân xách hành lý, mang Lý Mân tới bến xe Tân Hoa Thương Thành.Lúc tới bến xe, Hồ Lân kéo Lý Mân vào một góc khuất không người. Một phút sau, một tay Lý Mân kéo rương hành lý, một tay ôm một con hồ ly đen nhỏ đi ra.
Giường nằm trong xe rất sơ sài, phân làm giường trên và dưới, Lý Mân luôn thích ngủ giường trên, cảm thấy giường trên thường sạch sẽ hơn chút, liền tìm một cái giường trên bò lên.
Điều hòa trong xe đã mở, rất mát mẻ.
Lý Mân không thích chăn mền của nhà xe, nàng mang theo chăn bông nhỏ của chính mình. Vì để thuận tiện khi đi xe, nàng mặc áo phông và quần thể thao, áo phông có co dãn, tiểu hồ ly vốn nằm trên bụng nàng cách một tầng chăn bông lại xốc áo phông của nàng lên, chui vào trong.
Xe đang chạy, Lý Mân nhắm mắt nằm, cảm nhận được nơi lông mềm của tiểu hồ ly tiếp xúc với da thịt mình. Nàng tự biết bản thân có chút thèm khát cảm giác đụng chạm da thịt, việc tiếp xúc như vậy có thể mang lại cho nàng cảm giác thư thái và an toàn vô hạn.
Nàng rất nhanh đã ngủ.
Từ lúc bắt đầu tiểu hồ ly luôn nhắm mắt, thực tế lại đang nghĩ ngợi.
Trải qua nhiều kiếp như vậy với Lý Mân, hắn không ngừng tổng kết kinh nghiệm, hiện tại đã ngộ được chân lý để chung sống với Lý Mân, hắn vừa phải ăn sạch Lý Mân, quản lý chặt chẽ nhưng không được làm căng hoặc buông lỏng, nhất định phải nắm chắc nhịp độ này.
Sau khi nghĩ ngợi một lát, tiểu hồ ly hơi mệt, hắn dán trên người Lý Mân, cảm thấy cơ thể thả lỏng vô cùng, rất nhanh liền ngủ trong chiếc xe lung la lung lay.
Hơn 8 giờ sáng, Lý Mân và Hồ Lân tới một nơi gần chỗ nhập hàng – một khách sạn có tên Hoa Tháng Tám.
Lần này toàn là các chủ cửa hàng tử các nơi lên tỉnh nhập hàng, có nhiều người đi một mình, cũng có rất nhiều giống Lý Mân và Hồ Lân đi hai người.
Lễ tân hỏi quan hệ của Lý Mân và Hồ Lân, do Lý Mân không muốn bị sắp xếp ở cùng phòng với người khác nên thuận miệng nói là người nhà.
Lý Mân và Hồ Lân liền được xếp vào một phòng.

Dựa theo lịch trình của tổng công ty, ngày đầu là họp và liên hoan, sáng ngày hôm sau là hoạt động tự do, buổi chiều tới trụ sở phòng thí nghiệm tham quan, ngày thứ ba giao nhận hàng, sau đó kết thúc.
Buổi sáng hôm sau, Hồ Lân mang Lý Mân tới Thế giới đồ cổ Bích Ba Viên.
Đi ra từ Bích Ba Viên, hắn lại gọi xe đưa Lý Mân tới Thành Đồ Cổ.
Đi ra từ Thành Đồ Cổ, Lý Mân bắt Hồ Lân khao số tiền tám vạn đồng, đưa Hồ Lân tới quán cổ Lạc Dương phía Tây đối diện Thành Đồ Cổ để ăn đồ Lạc Dương.
Mãi tới lúc chọn xong thức ăn, Lý Mân vẫn có chút hoảng hốt —– tiền này kiếm cũng quá dễ dàng đi ? Hồ Lân tùy ý đi dạo, đào bức tranh cổ, sau đó liền bán được tám vạn đồng ? Bản thân mình đau khổ cay đắng nhập hàng bán, cả năm cũng không lãi nổi tám vạn đồng a !
Hồ Lân lại vẫn bình tĩnh, hắn vừa gọi phục vụ mang trà Thiết Quan Âm lên, vừa hỏi Lý Mân: “Trời sắp trở lạnh, mỗi ngày chạy xe tới cửa hàng cũng rất mệt, ta buôn bán một chút liền có thể mua cho nàng một chiếc xe, nàng muốn loại xe gì ?”
Lý Mân nhìn Hồ Lân, không nói gì.
Hồ Lân đưa chén trà cho nàng : “Uống trà trước đã.”
Hắn biết Lý Mân thích uống Thiết Quan Âm nên gọi cho nàng một bình Thiết Quan Âm.
Trời nắng to, hắn mang theo Lý Mân chạy đi chạy lại giữa hai tiệm đồ cổ lớn, hắn có chút thương nàng : “Lần sau nàng ở trong khách sạn đợi, mình ta đi được rồi.”
Lý Mân uống một ngụm trà, lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn Hồ Lân – “Hồ Lân, ngươi thực lợi hại !”
Hồ Lân liếc nàng, rũ mắt xuống nhìn cái cốc trong tay.
Lý Mân ngạc nhiên phát hiện mặt hắn đỏ.
Da Hồ Lân trắng, hơi phiếm hồng một chút nhìn rất rõ. Hắn nhìn Lý Mân chăm chú, mắt long lanh nước, giống như một cái hồ sâu, sắp hút Lý Mân vào — mấy ngày nay, mắt hắn cũng không xanh như vậy, nay biến thành một loại xanh lá cây đậm như hồ nước tĩnh lặng.
Tim Lý Mân đập nhanh một trận, vội nhìn đi chỗ khác, vừa lúc mấy người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Lý Mân thích ăn đồ Lạc Dương, nhưng ở Tiểu Thành không có quán như vậy, cho nên trước giờ nàng toàn đợi đến lúc lên tỉnh nhập hàng mới có thể tới đây ăn đã nghiền. Bình thường chỉ có mình nàng, lần này tới cùng Hồ Lân , nàng gọi không ít thức ăn, đều là những món mình thích, ví dụ như tổ yến mẫu đơn, canh thịt hoa sen, cá rán chua cay, thịt viên rang cháy cạnh chua cay, món chính là mì lỗ nước thịt và mì xào thịt dê.
Trong lòng nàng có chút loạn, thức ăn vừa bê lên liền cúi đầu ăn.
Buổi chiều sau khi tập trung, mọi người ngồi xe đi tham quan trụ sở.
Lúc xe buýt ngừng lại, Lý Mân mới phát hiện bên ngoài đang mưa.

Mưa này nhè nhẹ lất phất, cũng không lớn, khiến thời tiết nóng giảm bớt chút.
Nơi này chỗ nào cũng là cây xanh cỏ xanh, phòng ở của mọi người màu trắng giữa đám cây, ngoài khu nhà khách là nước chảy róc rách vờn quanh, cây cỏ xanh tươi, mưa phùn lác đác, hoa đỏ nhà khách trắng, cảnh sắc thực đẹp.
Trưởng đoàn phát chìa khóa, thông báo ọi người thời gian tập hợp ở nhà ăn, sau đó ọi người giải tán.
Mọi người cầm chìa khóa, nhao nhao đội mưa tới phòng của mình.
Lý Mân đang muốn xuống xe, trong tay Hồ Lân lại xuất hiện một cái ô. Lý Mân nhận ra đó là ô che nắng của mình, không biết Hồ Lân làm thế nào cầm tới đây.
Hồ Lân bung dù, kéo Lý Mân men theo đường nhỏ bên bờ suối tới phòng của hai người.
Trong phòng bày hai chiếc giường nhỏ, thoạt nhìn sạch sẽ bóng loáng.
Lý Mân hiếu kỳ tìm hiểu bên trong, phát hiện trang bị trong phòng ở rất đầy đủ, không những có ti vi, phía sau còn có một buồng vệ sinh có thể tắm rửa.
Hồ Lân ngồi trên giường, nhìn Lý Mân đi tới đi lui, trong lòng bình tĩnh, có một loại cảm giác hạnh phúc quen thuộc.
Lý Mân mở cửa sổ trong phòng, nhìn mưa bên ngoài và rừng cây xanh cùng hoa hồng nở rộ, nghe tiếng mưa tí tách rả rích, tâm tình lập tức thư thái.
Buổi tối là bữa liên hoan chung.
Hôm nay Lý Mân rất vui vẻ, thuận miệng uống hai chén rượu.
Hồ Lân không uống rượu, hắn ngồi gần Lý Mân, tuy không nói chuyện, nhưng luôn gắp đồ ăn rót nước, chăm sóc nàng kín kẽ không khe hở.
Ngồi bên cạnh cũng là chủ cửa tiệm tới từ Tiểu Thành, nhận ra Lý Mân, liền nói với Lý Mân : “Lý Mân, cô thật là có phúc khí, nhìn chồng cô đối với cô thật tốt a.”
Lý Mân uống chút rượu, đang có chút choáng váng hồ đồ, nghe vậy đang muốn đáp lại người ta hai câu, bỗng nghe bên cạnh truyền tới tiếng người gọi tên nàng —— “Lý Mân?”
Đấy là một giọng nam rất có từ tính, nghe ra người hỏi đang không biết có đúng là nàng hay không .
Nhưng, thanh âm này, vô luận thế nào, Lý Mân không sao quên được.
Lý Mân lập tức cứng người, sau nửa buổi mới chậm rãi xoay người, đứng dậy, trên mặt dở khóc dở cười : “Là tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.