Đọc truyện [Cửu Giới Hệ Liệt] – U Linh Cảnh – Chương 84: Hợp tác (hạ)
Còn có thể cố gắng.
Sau nụ cười là một sự tĩnh lặng. Vì linh cảm được sắp phải chia ly nên mỗi câu mỗi chữ đều rất thận trọng, cứ như đang chơi dò mìn, rõ ràng biết sẽ nổ nhưng vẫn luôn ấp ủ hy vọng sẽ nổ chậm một chút, chậm một chút nữa…
Mũi chân Asmodeus dịch qua dịch lại và chầm chậm nói: “Nghe bảo công viên giải trí ở nhân giới vui lắm, rất kích thích.” Nói xong còn thấy hơi thấp thỏm. Kích thích đối với nhân loại chắc sẽ chẳng là gì với thiên sứ đúng không? Đề nghị nhàm chán như vậy mà mình lại đưa ra trong khi thời gian chỉ còn nửa năm là tới ngày tận thế…
Sau đó y nghe dịu dàng nói: “Ừm, tôi cũng thấy tò mò lâu lắm rồi.”
Đôi mắt Asmodeus lập tức sáng rỡ.
Cả hai nhìn nhau, trong lòng đều hiểu nhưng không nói ra.
Như vậy thì sẽ kéo dài thời gian thêm được một chút trước khi chia ly…
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Asmodeus cùng Raphael đã đến công viên giải trí “nghe bảo rất kích thích” trong truyền thuyết. Tàu lượn trên không, thuyền hải tặc, búa bổ trời, vòng xoay nghịch chuyển càn khôn, trượt nước tốc độ cao… Tất cả những trò chơi có nhiều tiếng la hét nhất họ đều chơi thử một lần, để rồi ngạc nhiên phát hiện, tiếng la hét là thật chứ không phải hiệu ứng âm thanh thêm vào.
Có cặp tình nhân trẻ tuổi theo họ cả một đường và được chứng kiến sự ra đời của hai vị “anh hùng” chân chính, cảm thấy rất nể phục nên đã giựt dây họ đi nhảy bungee.
Raphael cùng Asmodeus đến bên bệ bungee, đúng lúc bắt gặp một vị khách đang nhảy xuống, bị dây thừng giựt ngược trở lại rồi bắn lên trời, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần. Cặp tình nhân trẻ tuổi sợ đến nhũn chân nhưng lại liều mạng cổ vũ đối phương, “Lỡ ghé rồi thôi đừng phí tiền.” Mãi vẫn không lấy đủ can đảm, cuối cùng đành phải chuyển hướng sang Raphael và Asmodeus.
Asmodeus không mấy hứng thú, “Trước đây từng nhảy rồi.”
“Thật à? Ở đâu thế? Cao bao nhiêu?” Cặp tình nhân trẻ rất hiếu kỳ muốn phỏng vấn cảm giác lúc nhảy.
Asmodeus hờ hững đáp: “Cỡ mấy ngàn mét, không có dây thừng.”
Cặp tình nhân cả kinh, “Đó, đó là nhảy dù ư?” Quả nhiên là dũng sĩ.
Asmodeus cũng rất ngạc nhiên. Y không hề biết nếu sử dụng dù của nhân loại lại có thể giúp con người nhảy từ độ cao mấy ngàn mét xuống.
Raphael mỉm cười kéo y đi mua kem.
Vừa nghĩ tới muỗng ăn kem, mặt Asmodeus lại đỏ lên, nhưng lần này Raphael lại mua kem ốc quế. Ăn kem xong họ còn ăn kẹo hồ lô… Cứ thế nếm thử tất cả các món dần đến cuối phố ăn uống. Cửa ra của công viên nằm ở phía xa xa bên kia, trên cửa còn treo băng rôn “Hoan nghênh quý khách ghé thăm lần sau”.
Đã đến hồi kết.
Raphael chủ động mở lời: “Tiếp theo đây tôi chuẩn bị đến giới tinh linh.”
Bàn tay đang cầm que xiên nướng của Asmodeus chợt siết lại, y lặng lẽ ăn nốt miếng thịt cuối cùng trên que rồi nói: “Em muốn về địa ngục… Tu luyện.” Hai chữ cuối cùng có chút không chắc chắn mình dùng đúng. Ừm, đại khái là ý đó đó. Sau khi thoát khỏi phong ấn, y vẫn chưa có cơ hội làm quen lại với toàn bộ sức mạnh của mình, cũng chẳng biết giới hạn là ở đâu.
Raphael an ủi y: “Sau khi rời khỏi giới tinh linh, có lẽ tôi sẽ đi ngang qua địa ngục…” Rõ ràng là viện cớ. Vị trí của địa ngục xưa giờ hoàn toàn độc lập một mình một cõi.
Asmodeus cũng tự an ủi mình, “Chắc em sẽ nhanh chóng tu luyện xong thôi, đến lúc đó có thể đi tìm người.”
“Từ ‘tu luyện’ này…” Raphael cứ thấy nó quái quái sao ấy. Nhưng rèn luyện, tôi luyện, tập luyện hình như cũng…
“Từ này dùng không chính xác ư?”
Tìm không ra từ nào thích hợp hơn, Raphael ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không, dùng chuẩn lắm.”
Vì địa điểm chia tay nhau là ở công viên giải trí nên khi quay lại địa ngục, Asmodeus cứ có cảm giác như mình vừa đi hẹn hò xong về nhà. Nhưng người thường có thể hẹn hò mỗi ngày, còn họ lại phải đợi những nửa năm… Không đúng, không chỉ nửa năm.
Dùng tỷ lệ chênh lệch thời gian giữa nhân giới và chín giới để tính, lần chia tay này lại càng dài hơn.
Lòng trĩu như đeo chì, Asmodeus lướt qua luôn cả Beelzebub đang đứng đợi bên đường.
Miệng đang bận gặm móng heo kho nên không kịp gọi, Beelzebub thấy thế thì giật mình, vội vàng ném cục xương qua. Asmodeus né qua một bên rồi cúi đầu nhìn món “ám khí” mới nhận ra đối phương là ai. “Anh tới từ lúc nào vậy?”
Trước lúc cậu tới. Beelzebub ung dung nuốt chỗ thịt trong miệng xuống, dùng tay áo lau đi lớp mỡ trên môi và nói: “Tôi có việc muốn…”
Trên trán Asmodeus lại xuất hiện chữ “KHÔNG” khổng lồ! Căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, nếu đây là câu mở đầu thì nguy cơ đang tiềm ẩn tại phía sau – Rất có khả năng là nguy cơ về mặt tình cảm.
Beelzebub đáp: “Để vượt qua nguy cơ tận thế.”
Asmodeus nhìn gã bằng ánh mắt ngờ vực.
Beelzebub nói: “Hơn nữa chuyện này không liên quan gì đến Raphael.”
Giọng của Asmodeus cuối cùng cũng thả lỏng hơn đôi chút, “Chuyện gì?”
“Sáng tạo ra một ảo cảnh có thể bao phủ toàn bộ nhân giới.”
…
Nếu cần phải bao phủ toàn bộ nhân giới thì nơi tu luyện thích hợp nhất đương nhiên là ở nhân giới. Trong số nhà cửa ở nhân giới, nơi quen thuộc nhất với Asmodeus chính là nhà của Tony và vườn hoa của Ứng Long Sơn. Nhưng y không muốn nhìn thấy gương mặt của Tony, chỉ sợ nhìn vật sẽ nhớ người, còn Ứng Long Sơn hiện không ở nhà, y có thể trông nom nhà cửa giúp ông ta. Về phần đối phương có cần y trông nom hay không thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của Asmodeus.
Sau khi tin tức băng trên hai cực tan chảy lan ra, cư dân sinh sống ở vùng duyên hải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, dù các kênh tin tức liên tục nhấn mạnh là nguy cơ đã qua đi nhưng rất nhiều người vẫn lưu lạc ở nơi khác chưa dám quay về. Các giúp việc của nhà họ Ứng trước đây cũng sơ tán cả, sau việc này chưa thấy quay lại, vì thế phòng ốc hiện tại toàn bộ không có người ở.
Asmodeus thản nhiên vào ở.
Ở được cỡ một tháng, cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, một chiếc Mercedes đen hùng hổ ngang nhiên chạy thẳng vào trong, và rồi… Lạc đường.
Bên ngoài chiếc xe đột nhiên nổi lên sương mù dày đặc, căn biệt thự bỗng chốc trở nên mơ hồ, càng lúc càng xa vời, những cành cây bất thình lình đâm sượt qua kính xe phát ra tiếng loạt soạt. Ứng Long Sơn đang ngáp ngắn ngáp dài bất thình lình giật mình tỉnh giấc, nhờ vào ánh đèn đầu xe để đánh giá hoàn cảnh chung quanh rồi ngơ ngác hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Tiên sinh Tiểu Ứng trả lời một cách khó khăn: “Hình như là… Nhà mình?”
Ứng Long Sơn nghệch ra, “Mới đi có mấy tháng mà cỏ đã mọc thành cây rồi sao?”
Bà Ứng mở chiếc túi xách cầm tay tinh xảo lấy kính lão ra đeo vào và nheo mắt quan sát hoàn cảnh chung quanh rồi nói: “Dừng lại trước đã, đừng lái vào trong nữa.”
Xe lập tức tắt máy, tiên sinh Tiểu Ứng lấy điện thoại ra xem, chẳng ngờ không có một vạch tín hiệu nào, “Có phải chúng ta bị ma quỷ dẫn lối rồi không?”
Bà Ứng nhìn Ứng Long Sơn, “Chẳng phải chúng ta đang sống trong thể loại thần loại phương Tây sao?”
Ứng Long Sơn cũng không dám chắc chắn, “Có khi nào hồi xưa mấy ông Thần chia chác địa bàn nhầm lẫn nên giờ sửa lại không nhỉ? Nói gì thì nói chứ nào thiên sứ, nào ma vương mà cứ nói tiếng Trung đúng là kỳ quái thật.”
Giữa lúc họ đang tiến thoái lưỡng nan, sương mù bên ngoài đột nhiên rút sạch như gặp phải máy hút khói, cành cây sát mép xe và đám cây cối um tùm phía trước cũng biến mất, để lộ cánh cửa biệt thự quen thuộc.
Tiên sinh Tiểu Ứng giật hết cả mình, gã không ngờ mình đã lái vào sâu như vậy, nếu chẳng nhờ bà Ứng ngăn cản, giờ đây chắc đầu xe đã nằm trong phòng khách rồi.
Đang lấy lại tinh thần thì cửa đột ngột mở toang, Asmodeus đang đứng trong phòng khách với quyển tạp chí nhiếp ảnh trong tay và mỉm cười với họ, “Hoan nghênh quay về.”
…
Ồ, hóa ra vẫn đang trong hệ thần thoại phương Tây.
Tiên sinh Tiểu Ứng đưa xe vào garage, bà Ứng dìu Ứng Long Sơn vào nhà. Sau cơn bệnh nặng, tinh thần của Ứng Long Sơn không được như xưa, nhưng suy nghĩ lại thoáng hơn trước rất nhiều, vẫn có thể trêu chọc Asmodeus, “Không ngờ địa điểm của lần gặp này vẫn là nhà tôi chứ không phải nhà của ngài chứ gì?”
Asmodeus đáp: “Cũng không phải là bất ngờ.” Nếu Lucifer muốn cứu thì chắc chắn có thể cứu được.
Bà Ứng nhè nhẹ véo Ứng Long Sơn một cái, “Mới về nhà không nói được câu nào hay ho hả?”
Đại nạn không chết, tính tình của Ứng Long Sơn dịu hơn rất nhiều, lời may mắn cứ tuôn ra như suối: “Được được được! Sống lâu trăm tuổi! Cả nhà sum vầy! Con cháu đầy đàn! Phúc thọ vẹn toàn!”
Tiên sinh Tiểu Ứng xách hành lý cùng với bà Ứng lên lầu, để lại Ứng Long Sơn dưới nhà tiếp khách. Ứng Long Sơn hoàn toàn quên mất kẻ nước mắt nước mũi tèm lem than khóc trong phòng bệnh là ai, bắt đầu huyên thuyên bóc phét với Asmodeus về bệnh tình của mình, kể rằng ý chí của mình ngoan cường đến mức nào, vật lộn với căn bệnh khốc liệt ra sao, thậm chí cả bác sĩ lẫn y tá đều phải giơ ngón cái khen ngợi mình.
“Nghe đồn Âu Dương Phi vốn đã đặt một chân qua cửa tử… À, là địa ngục, đã mấy lần thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng cuối cùng vẫn được kéo lại. Đúng là mạng đỏ!”
“…Đấy phải gọi là số đỏ chứ nhỉ?”
“Cả đời đều gặp số đỏ thì gọi là mạng đỏ thôi.”
Asmodeus vỡ lẽ.
Ứng Long Sơn tò mò hỏi: “À phải, sao ngài lại ở trong nhà tôi? Dưới địa ngục rảnh quá hả? Không cần làm việc?”
Asmodeus đáp: “Tôi đang tu luyện.”
Ứng Long Sơn lấy làm khó hiểu, “Tôi cứ ngỡ sức mạnh của thiên sứ và đọa thiên sứ là trời cho, lẽ nào còn có vụ thăng cấp nữa ư? Do linh khí nhà tôi dồi dào hay là… Âm khí quá nặng?” Tự dưng thấy lạnh cả người.
Asmodeus đáp: “Nhà đủ rộng.”
Tối đến, bà Ứng đích thân xuống bếp chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn. Asmodeus chẳng mấy chốc đã ăn xong và tiếp tục tu luyện. Tu luyện của y không phải là để thăng cấp như Ứng Long Sơn nói mà là để tìm hiểu sâu hơn về sức mạnh của mình. Đạt được sức mạnh của Satan chưa bao lâu y đã tự phong ấn chính mình nên chẳng kịp sử dụng triệt để.
Sau một tháng nghiên cứ và thử nghiệm, y cảm giác được ảo cảnh của mình đã có thể bao thủ một nửa châu Á. Cũng tức là chỉ cần y muốn, khu vực nfay bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái cuộc sống ảo. Và đây còn chưa phải là toàn bộ sức mạnh.
Y nhắm mắt lại tiếp tục dò dẫm.
Dưới lầu, nhà họ Ứng đang mở một cuộc họp nhỏ ngắn ngủi để bàn về vị khách ma vương trong nhà. Nguyên nhân vì sao chỉ là ngắn ngủi là bởi họ đều đã quen rồi, mọi người chỉ nói vài câu rồi ai đi làm việc nấy.
Bà Ứng tuổi tác đã cao, không gánh nổi căn nhà lớn như vậy nên hôm sau liền đến văn phòng môi giới tìm vài người giúp việc. Tới giờ cơm, người giúp việc theo lời dặn đến phòng của khách gọi khách ra dùng cơm nhưng gọi cả buổi trời chẳng thấy ai trả lời, đẩy cửa bước vào cũng không thấy ai.
Bà Ứng cứ tưởng Asmodeus đã lặng lẽ rời đi, Ứng Long Sơn cuối cùng cũng có thể mang dép kẹp đi lẹp bẹp trên hành lang.
Lại qua một tháng, Raphael chợt ghé thăm. Lần này chàng dùng chính gương mặt thật của mình, khiến cho bảo vệ mất hồn hồi lâu, sau đó tới lượt người giúp việc, Ứng Long Sơn và cả bà Ứng. Có điều bà Ứng là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, nghe nói người này đến tìm Asmodeus, đang định bảo Asmodeus đã đi rồi thì nhìn thấy một người từ trên lầu phóng xuống.
Không cần giới thiệu, chỉ cần thấy cách cả hai nhìn nhau là người chung quanh tự biết đường rút đi. Lúc bỏ đi, Ứng Long Sơn còn lặng lẽ bỏ dép kẹp ra.
Raphael nở nụ cười với Asmodeus, “Tôi xuống địa ngục tìm em nhưng em không ở đó.”
Asmodeus cũng mỉm cười, phong cảnh chung quanh dao động một cái rồi biến thành căn nhà dưới địa ngục của y. Y cầm giá nến đi đến trước mặt Raphael, “Muốn uống chút gì không?”
Dưới ánh nến lập lòe lay động là gương mặt thanh tú của người ấy, Raphael không thể nhịn được nữa, chàng tiến lên một bước, kéo lấy eo của y và đặt xuống một nụ hôn vừa bá đạo lại không thiếu phần đằm thắm.
Giá nến từ trên tay trượt xuống và biến thành một đóa pháo hoa.
Thật lâu sau. Raphael chầm chậm tách hai đôi môi ra, dùng ngón tay vuốt nhẹ sợi tơ bạc nơi khóe miệng Asmodeus và cất giọng khàn khàn nói: “Tôi mới từ giới nguyên thù trở về, chốc nữa phải đến giới titan rồi.”
Asmodeus quyến luyến không rời, “Chốc nữa là bao lâu?”
“…Nếu đổi thành cách tính thời gian của địa ngục có lẽ là được vài ngày.” Raphael lại một lần nữa hôn y.