Đọc truyện [Cửu Giới Hệ Liệt] – U Linh Cảnh – Chương 55: Cảnh báo (thượng)
Vị khách huyết tộc không được hoan nghênh cho lắm.
Mắt gã thanh niên lóe lên ánh sáng màu sắc kỳ quái, từ xa nhìn vào trông như màu máu, cô bé bị dọa cho giật thót, vội vàng chạy về trong lòng của mẹ. Mẹ cô bé kéo tay cô hối hả rời đi cứ như chỗ này là ổ dịch không bằng.
Đây mới là phản ứng bình thường của nhân loại.
Thanh niên lấy lại sự tự tin và quay đầu lại…
Raphael cùng Asmodeus đang chụm đầu vào nhau cùng ăn bắp rang trông rất hạnh phúc.
Tâm lý của thanh niên tiếp tục mất cân bằng. Gã cố gắng dằn xuống cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt, mỉm cười nói: “Tôi từng nghe một câu chuyện về rạp chiếu phim này, hai anh có hứng thú không?”
Không.
Trong đầu Asmodeus cùng Raphael đồng thời hiện lên chữ này.
Nhưng bịch bắp rang đã thấy đáy… Thôi thì nghe cũng được.
Raphael lấy khăn giấy từ tốn lau tay cho Asmodeus, mặc cho Asmodeus mặt đã đỏ bừng, sau đó nhè nhẹ siết lấy tay y. Tay Asmodeus theo bản năng khẽ rụt lại nhưng hình như phát hiện rụt hơi bị nhiều, gần như thoát khỏi phạm vi lòng bàn tay của Raphael nên lẳng lặng thò ra một chút. Raphael lập tức nắm chặt.
Thanh niên: “…”
Không! Bây giờ đang chiếu phim kinh dị! Phim! Kinh! Dị!
Gã giãy dụa để thoát khỏi bầu không khí lãng mạn như phim thần tượng này, nghiêm túc nói: “Tôi chuẩn bị kể chuyện đây.”
Raphael và Asmodeus cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt háo hức chờ xem phim.
“Câu chuyện bắt đầu từ ba mươi năm về trước. Có một đôi vợ chồng mới cưới nắm, tay, nhau tới đây xem phim. Khi ấy thịnh hành việc bán vé chợ đen, vé xem phim đều bị bọn người đó mua sạch. Số tiền cặp vợ chồng này mang theo chỉ đủ mua một tấm vé. Bộ phim đuợc chiếu hôm đó khá hay, người chồng quyết định để người vợ vào xem, còn mình đợi ở bên ngoài. Nhưng đợi chờ luôn khiến người ta đau khổ, chiếc đồng hồ trong khu chờ cứ tích tắc, tích tắc, tích tắc, mỗi một giây trôi qua đều như bị đặt trên lò để nướng. Người chồng lo lắng bất an, cuối cùng nhịn không được bèn định len lén trốn vào. Theo lời ám chỉ của bọn bán vé chợ đen, gã đi vòng ra cửa sau của rạp chiếu phim, rón rén bò lên cửa sổ lầu hai…”
Asmodeus lên tiếng nhắc nhở: “Phòng chiếu phim không có cửa sổ.”
Thanh niên nghẹn họng trong giây lát, “Ừ, đương nhiên, không sai, phòng chiếu không có cửa sổ nhưng ngoài hành lang thì có!”
Asmodeus nói: “Nếu đã là hành lang vì sao không đi thẳng từ dưới đại sảnh lên?”
Thanh niên giận dữ nói: “Bởi vì mấy hành lang này nối từ phòng chiếu này sang phòng chiếu khác, phải mua vé mới vào được!”
Giọng điệu gay gắt của gã khiến nụ cười của Raphael nhạt đi, chàng lạnh lùng nói: “Nếu nhớ không lầm, cậu bảo câu chuyện xảy ra ở rạp phim này.”
“Đương nhiên, chính là rạp phim hơn ba mươi năm tuổi đời này.”
“Thế nhưng…” Raphael chậm rãi chỉ ra sơ hở trong câu chuyện của gã, “Hành lang thông giữa các phòng chiếu trong rạp này không có cửa sổ.”
Thanh niên: “…” Rõ ràng gã đang kể chuyện kinh dị! Chuyện kinh dị! Trọng điểm chẳng phải chú ý vào các tình tiết kinh dị sao? Ai cần mấy người để ý xem hành lang có cửa sổ hay không? Gã hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi sẽ từ từ giải thích. Điều tôi muốn nói là, người, chồng, bò, lên, lầu, hai, rồi!”
Thấy gã thẹn quá hóa giận, Raphael bèn nhã nhặn chìa tay ra làm động tác mời gã tiếp tục câu chuyện.
Thanh niên liếm răng rồi nở nụ cười ác ý, “Người chồng không biết cô vợ cũng vì quá nhớ mình nên chỉ xem giữa chừng đã bỏ ra. Cô ta bỏ ra ngoài quá vội vã, không để ý nên áo khoác bị mắc vào móc cửa sổ. Tình cờ là cửa sổ này lại chưa đóng, móc vừa bị giật một cái là khung cửa bằng sắt liền khép lại, kẹp lấy bàn tay vừa mới bám vào cạnh cửa của người chồng. Tự nhiên bị đau khiến người chồng giật mình thả tay ra, vì thế mà ngã chết. Sau đó cửa sổ này bị lấp mất! Là sau này mới lấp! Các người còn có câu hỏi gì nữa không?”
Nhiều là đằng khác.
Raphael siết nhẹ tay Asmodeus như đang cổ vũ.
Asmodeus từ tốn nói: “Giả sử người chồng cao một mét bảy, cánh tay dài sáu mươi lăm cm, người vợ cao một mét sáu. Nếu áo khoác của cô dâu có thể vướn vào móc cửa sổ chứng tỏ cửa sổ cách mặt đất chưa tới mét sáu. Mỗi tầng trong rạp chiếu phim cao ước chừng ba mét rưỡi. Theo tiền đề này, với tư thế bám vào cửa sổ của người chồng, dù có buông tay cũng là chân đáp xuống trước… Không thể nào ngã chết dễ dàng vậy được.”
Thanh niên: “…”
Đây rõ ràng là một câu chuyện kinh dị! Chuyện kinh dị!
Ai thèm dùng nó để làm đề thi phân tích cho các người chứ!
Bàn tay cầm gậy của thanh niên hơi run lên, một lúc sau mới nói: “Bên ngoài đúng lúc đang có công trường xây dựng, người chồng rơi trúng một cây đinh rất dài rất dài, bị đâm chết tươi! Vậy có được chưa?”
Asmodeus liền an ủi gã: “Câu chuyện cần phải được mài giũa không người mới càng lúc càng hoàn thiện.”
Lẽ nào còn phải cảm ơn nhà ngươi sao?
Thanh niên tức đến nỗi tay trượt khỏi gậy.
Thấy cà phê của Asmodeus đã nguội lạnh, Raphael bèn dịu dàng hỏi: “Có muốn về nhà chưa?”
Asmodeus gật đầu, “Về xem ‘Lưu lạc địa cầu’.”
“Được.” Raphael lấy tiền ra chuẩn bị thanh toán.
Cây gậy của thanh niên gõ mạnh xuống đất, “Câu chuyện của tôi vẫn chưa kể xong.”
Raphael nhìn đồng hồ rồi đáp: “Hy vọng phần tiếp theo không vượt quá một phút.”
Thanh niên rất tranh thủ thời gian. Trên thực tế, gã cũng không muốn lãng phí thời gian cho hai tên này nữa, có lẽ kể chuyện vốn là sai lầm của mình, nhưng mới kể được một nửa, không kể cho hết thì khó chịu lắm!
Gã nói: “Người vợ vì quá đau lòng nên bị mất trí nhớ, nhanh chóng có cuộc sống mới, nhưng oan hồn của người chồng vẫn còn ở lại nhân gian. Ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm nọ, người chồng lúc nào cũng đi tìm vợ của mình, đặc biệt là vào ngày họ kết hôn, gã sẽ phong tỏa toàn bộ rạp phim, dùng bàn tay đầy máu của mình giữ lấy vai từng người một, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt đối phương để kiểm tra tất cả mọi gương mặt. Chỉ cần là đàn ông sẽ bị cho rằng là kẻ bán vé chợ đen, còn đàn bà chính là vợ gã, không ai có thể chạy thoát.”
“Đúng rồi.” Thanh niên cười ma quái, “Ngày họ kết hôn là hai mươi lăm tháng chín, cũng chính là hôm nay.”
Raphael để tiền lên bàn, dùng ly cà phê chặn lên trên rồi mới lễ độ hỏi: “Do kinh tế xuống dốc hay cuộc sống quá khó khăn mà một tên huyết tộc đời thứ năm phải kể chuyện ma kiếm sống?”
Thanh niên ngây người, lập tức đứng phắt dậy lùi ra ngoài mấy bước, “Ngươi là người của giáo hội?”
Raphael đáp: “Nói ngược lại.”
“…Hội giáo của người là ngươi?”
Raphael: “…”
Raphael nói: “Ngươi đúng là rất khó dạy.”
Mắt gã thanh niên từ từ đỏ lên, răng nanh nhô ra giữa hai môi và gườm Raphael đầy tính khiêu khích.
Raphael nói với Asmodeus: “As, kéo rèm giùm tôi nhé?”
Asmodeus phất tay, phòng cà phê lập tức rơi vào ảo cảnh, bất luận bên trong xảy ra chuyện gì thì người bên ngoài đều không nhìn thấy được.
Thanh niên cảm giác được mối liên kết giữa mình và kết giới bị cắt đứt, gã cảnh giác lùi thêm vài bước và chuẩn bị sẵn tâm lý để bỏ chạy. Gã đáng lẽ phải tin vào trực giác của mình, lúc mới nhìn thấy hai kẻ này, trong lòng gã đã gào thét ầm ỹ… Tức là không phải điềm lành!
Raphael đứng dậy, đi tới trước mặt gã và mỉm cười. Sau lưng chàng nhô ra một đôi cánh trắng muốt.
Thanh niên: “!”
Thiên sứ!
Thanh niên vẫn mạnh miệng nói: “Ta là huyết tộc đời thứ năm, dù nhà ngươi có là thiên sứ, ta cũng đủ sức đánh với ngươi một trận.”
Raphael tung ra đôi cánh thứ hai.
Thanh niên: “!!”
Thiên sứ bốn cánh?
Hơi gánh không nổi rồi nha.
Tròng mắt của gã đảo tròn, thái độ vẫn cứng rắn như lúc đầu, “Ta đến nhân giới là được trưởng lão cho phép! Dù ngươi là thiên sứ bốn cánh chăng nữa cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của ta! Nếu vì hành động của ngươi mà gây nên mâu thuẫn giữa thiên đường và huyết tộc, ngươi gánh vác có nổi không?”
Raphael tung nốt đôi cánh thứ ba.
Thanh niên: “…”
Quỳ luôn rồi – Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
…
Cả rạp chiếu phim bị kết giới cách ly với thế giới bên ngoài gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được giải thoát. Lúc kết giới biến mất, không gian hai bên hợp lại làm một. Với cảnh sát mà nói, tự dưng xuất hiện cả đám người. Với người bị nhốt mà nói, cảnh sát chẳng hiểu sao đột nhiên xuất hiện. Nhưng suy cho cùng cũng đã gặp nhau.
Hai bên đối mặt.
Dần dần, tiếng hoan hô cùng với tiếng than vãn không kìm chế được vang lên rần trời.
Cách đó không xa, Raphael cùng Asmodeus nắm tay nhau đi vào bãi đậu xe. Sau lưng họ là một chú dơi nhỏ cầm theo cây tăm xỉa răng và vỗ cánh lật đật bám đuôi cứ như con dâu mới về nhà chồng.
Về tới nhà đã là chín rưỡi tối, vốn xem phim xong đi ngủ là vừa đẹp, nào ngờ giờ lại lòi ra thêm một tên cầm tăm xỉa răng phá hỏng hết kế hoạch.
Raphael cảm thấy rất chướng mắt.
Có lẽ cũng nhận ra điều này, chú dơi bèn đến gần Asmodeus thêm một chút.
Nó còn kêu chít chít tỏ vẻ đáng yêu.
Asmodeus: “…”
Tuy hình dáng con người của nó rất đáng ghét nhưng lúc biến thành dơi đúng là khá đáng yêu.
Y vào bếp lấy táo đút cho nó ăn.
Dơi ta: “…”
Thật ra nó đâu phải động vật.
Mà thôi, tác giả đã dùng “nó”, đúng là chẳng còn cơ hội trở mình nữa rồi.
Chú dơi bắt đầu cắn từng miếng nhỏ.
Raphael bắn ra một luồng gió, cơ thể chú dơi bị mất thăng bằng rồi ngã nghiêng xuống đất.
Dơi: “…”
Nó vẫn cố gắng tiếp tục ăn, sau đó lại bị thổi ngã.
Thôi không sao, nằm cũng ăn được mà.
Thấy dáng vẻ bất cần đời của nó, Raphael cũng chán chẳng muốn để ý, chàng kéo Asmodeus vào bếp nấu hai tô mỳ gói. Lúc trở ra, họ nhìn thấy chú dơi đang đứng trước cánh cửa dẫn ra ban công trong phòng khách, lén la lén lút định mở cửa bỏ chạy.
Raphael gõ vào cửa nhà bếp.
Động tác của dơi liền ngưng bặt cứ như bị điểm huyệt, không còn dám động đậy gì nữa.
Raphael nói: “Biến lại đi.”
Chú dơi từ từ quay lại và nghiêng đầu tỏ vẻ dễ thương nhìn Asmodeus như muốn giành lấy sự thương hại và ủng hộ của y.
Raphael hỏi Asmodeus: “Có phải em vẫn chưa tự giới thiệu bản thân với vị khách huyết tộc này đúng không?”
Asmodeus liền nói với chú dơi: “Ta là Asmodeus.”
Ngoài nhân giới, địa vị của bảy đại ma vương ở các giới khác không cần phải nói. Đại khái chính là ông đây phải người giang hồ nhưng giang hồ ai cũng biết về truyền thuyết của ông đây.
…
Chú dơi im lặng một lúc rồi ngoan ngoãn biến về hình dạng của gã thanh niên, ném cây tăm xỉa răng vào thùng rác rồi ngồi thẳng lưng lên, chân chụm lại, nghiêm túc chờ bị xử lý.