Đọc truyện [Cửu Giới Hệ Liệt] – U Linh Cảnh – Chương 37: Không cam (thượng)
Là kẻ nào trong bóng tối đang gây rối?
Bầu không khí đóng băng ngay trong nháy mắt. Phu nhân đeo mặt nạ hồ ly luống cuống bước lên nói: “Hì, tôi không phải có ý đó đâu… Thống đốc Mông đúng là tỏa sáng và nóng bỏng dù đang ở bất cứ nơi nào.”
Leahpar: “…” Hậu quả của việc tỏa sáng và nóng bỏng là biến thành mục tiêu quá rõ ràng, bỏ trốn cũng bị phát hiện.
Phu nhân nọ nơm nớp lo sợ tán dương xong, bầu không khí càng trở nên kỳ quặc. Được những người còn lại cổ vũ, bạn của cô ta cố gắng kéo tay áo cô ý bảo đừng nói quá nhiều với kẻ địch.
“Thống đốc Mông phản bội đế quốc, đã trở thành kẻ đối đầu với cả quốc gia.” Cô gái nhỏ nhắn đeo mặt nạ kim cương hồng dường như là lãnh tụ ngầm của phái đoàn, vào thời điểm quan trọng, cô nàng bèn đứng ra và lạnh lùng nói: “Cảm ơn tiên sinh Ứng vạch trần âm mưu của họ. Bây giờ chúng ta nên bắt họ giao cho cảnh sát.”
Leahpar không sợ hãi mà sửa lời cô gái: “Với địa vị hiện tại của chúng tôi hẳn là phải giao cho bộ an ninh quốc gia.”
Cô gái nhỏ nhắn: “…Cảm ơn chỉ dạy.”
Leahpar kiêu ngạo đáp: “Đây là gia giáo của phủ thống đốc.”
Những người khác: “…” Rõ quá ấy chứ! Có quân tạo phản nào dám kiêu ngạo như vậy đâu.
Asmodeus kéo Leahpar lại, nhỏ giọng hỏi: “Tiếp theo đây người tính làm thế nào?”
Leahpar dùng khẩu hình nói “chạy”, Asmodeus cúi đầu nhìn giày của chàng, Leahpar ngoan ngoãn giơ chân ra, là một đôi giày đế bằng – Vì vậy, chàng cao hơn Asmodeus nửa cái đầu là dựa vào chiều cao hàng thật giá thật.
Trong phái đoàn đã có người lấy điện thoại ra gọi, Leahpar nắm tay Asmodeus, cả khẩu lệnh cũng chả hô đã nhắm chuẩn vào những khe hở giữa đoàn người để bỏ chạy.
Đợi cả đoàn kịp phản ứng, hai người đã chạy được vài mét.
“Không được để họ chạy!” Thiếu nữ nhỏ nhắn cố gắng gào lên: “Lập tức thông báo cho bảo an của căn cứ!”
Điểm đặc biệt của hành lang chữ hồi chính là khi bạn chạy đủ nhanh, bạn sẽ đổi vai thành người chủ động trong trò rượt bắt này. Asmodeus và Leahpar chạy hết một cạnh của chữ hồi, bỏ lại phái đoàn với khoảng cách nhất định là bắt đầu phải tìm hướng rẽ khác.
Bất thình lình, một bàn tay đeo găng tay trắng thò ra từ cánh cửa bên trái của họ và ngoắc ngoắc.
Chẳng khác nào ánh sáng cuối đường hầm.
Hai người không hề do dự mà lựa chọn nghe theo.
Bàn tay đó nhanh chóng rụt về, đợi họ vào trong, cửa tự động đóng lại. Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân hỗn loạn của nhiều người vang lên bên ngoài, sau đó lại yên tĩnh như thường.
Trong phòng hiện nay… Đang căng thẳng như giông bão sắp kéo tới.
Asmodeus và Leahpar mỗi người đứng ở một góc phòng tạo thành thế gọng kìm với kẻ đang duy nhất đang ngồi. Kẻ đó cũng không để bụng, đeo bao tay trắng vuốt ve chiếc đồng hồ cổ.
Cứ cứng nhắc đấu kiên nhẫn thế này cũng chả được tích sự gì.
Leahpar bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, “Ông chẳng phải sắp làm hoàng phu rồi ư? Tại sao lại giúp chúng tôi?”
Trên mặt Ứng Long Sơn lộ ra nụ cười thắg lợi, thầm thấy đắc ý vì mình giữ im lặng lâu hơn, “Hừ hừ, các người đã quên trước đây ta làm nghề gì rồi sao?”
…
Leahpar cùng Asmodeus đều nghĩ không ra.
Trong hiện thực, Ứng Long Sơn đã sớm về hưu, lần nào tìm thấy ông ta cũng là đang đánh bài, về đến nhà bị hết vợ đến con quản lý, nếu bắt buộc phải đoán… Leahpar thử thăm dò: “Nô lệ vợ?”
Ứng Long Sơn lập tức biểu diễn một màn “núi lửa phun trào”, nếu không phải sợ gây ra tiếng động ầm ĩ, thứ bị đập vỡ chắc không phải là đồng hồ cổ mà là chiếc bàn rồi. Gã nhìn chiếc đồng hồ dưới đất, vẫn chưa nguôi giận nên nhặt nó lên quẳng thêm lần nữa, “Nếu không nhờ Đổng Hoằng Vũ hết lần này đến lần khác nhấn mạnh chuyện các người bỏ tối theo sáng, ta lại đi quan tâm các người sống hay là chết ư!”
Asmodeus cuối cùng cũng sực nhớ, trong ảo cảnh, ông ta là thủ lĩnh quân phản loạn. Tuy trước đây Đổng Hoằng Vũ luôn giương cao lá cờ liên quân với quân phản loạn, nhưng y cứ ngỡ là quân đội nào đó. Hiện tại xem ra họ là cá mè một lứa.
Y hỏi: “Ông đang dùng nhan sắc để dụ dỗ nữ hoàng?”
Vẻ mặt của Leahpar nhìn Ứng Long Sơn trong nháy mắt trở nên rất tế nhị, chẳng biết là đang kinh ngạc vì Ứng Long Sơn già không nên nết, cả từng tuổi này còn suốt ngày tơ tưởng mấy tình tiết thế đen tối này, hay là đang đồng tình với bà Ứng đã lớn tuổi mà còn bị bạn đời gán cho mấy chuyện linh tinh.
Ứng Long Sơn lại muốn giậm chân nhưng bên ngoài chợt vang lên tiếng động, hình như phái đoàn đã tụ họp lại với bảo an và đang đi khắp mọi ngóc ngách tìm người. Trong đoàn có kẻ đột nhiên thét lên chói tai: “Ứng Long Sơn cũng mất tích rồi.”
Ngay sau đó là âm thanh càng hỗn loạn hơn, thậm chí còn có thêm tiếng mở và đóng cửa.
Rõ ràng nơi này không còn an toàn cho lắm.
Ứng Long Sơn nhặt đồng hồ lên, đẩy cánh cửa sổ đối diện với cửa phòng và nhanh chóng nhảy ra ngoài, Asmodeus cùng Leahpar vội vàng theo sau. Ứng Long Sơn dẫn họ chạy vòng vèo một hồi để tới một căn phòng trông rất cũ kỹ.
Ứng Long Sơn đóng cửa lại, sau đó đến bên cửa sổ quan sát, xác định chắc chắn không có ai theo đuôi mới thở phào nhẹ nhõm. Gã quay đầu lại, thấy hai kẻ kia đang ung dung tìm ghế ngồi xuống, Ứng Long Sơn bèn hỏi: “Nhiệm vụ của các người chẳng phải là làm nổ căn cứ quân sự à? Tại sao lại đến căn cứ nghiên cứu?”
Leahpar giả ngốc hỏi lại, “Ủa? Nơi này không phải là căn cứ quân sự sao?”
Bởi vì chàng đang đeo mặt nạ nên Ứng Long Sơn không thể nào phân biệt được chàng là ngốc thật hay đang giả ngốc, vì vậy chỉ đành trả lời: “Không sao, đã tới đây rồi thì thôi. Đúng lúc ta đang có một nhiệm vụ muốn giao cho các người.” Nói đến đây rõ ràng là dùng giọng điệu ra lệnh.
Dưới mặt nạ, vẻ mặt lúc này của Leahpar là tỏ thái độ khinh thường, may mà Asmodeus tính tình dễ chịu, vẫn nhớ phải hỏi lại: “Nhiệm vụ gì?”
Ứng Long Sơn đáp: “Ta nghe ngóng được vũ khí bí mật của đế quốc đang giấu ở căn cứ nghiên cứu này, các người phải tìm ra nó, mượn nó để tấn công những căn cứ quân sự khác.”
Vẻ mặt của Leahpar lập tức thay đổi, vô cùng ngoan ngoãn trả lời: “Nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh!”
Ứng Long Sơn bực mình liếc chàng một cái rồi nghiêng đầu bảo với Asmodeus: “Đổng Hoằng Vũ nói ngươi chuyện công không ra công, tư không ra tư, lúc chấp hành nhiệm vụ cứ phải dẫn theo người nhà, khi ấy ta còn chưa tin, cứ tưởng cậu ấy tuổi trẻ nên thiếu hiểu biết. Nhưng xem ra ngươi đúng là nằm ngoài tầm hiểu biết của người thường. Xâm nhập vào căn cứ của kẻ thù là việc liên quan đến tính mạng, không ngờ ngươi lại còn dẫn theo đàn bà. Ta rất khó hiểu, ngươi mang theo cô ta thì được tích sự gì? Ngươi tưởng nơi này nhiều phòng lắm sao, cứ thích thì tìm một căn chui vào ngủ?”
…Kẻ đeo mặt nạ vẫn thản nhiên như cũ, nhưng kẻ không đeo mặt nạ lại sắp chịu hết nổi.
Leahapar gật đầu cái rụp với Asmodeus như đang nói: “Có thể ngủ thử!”
Asmodeus: “…” Y bất an phất tay như muốn xua tan khói đang bốc lên từ trên mặt mình.
Thấy mọi chuyện đã thế này, mình có nhiều lời cũng vô ích, Ứng Long Sơn đành thôi không nhắc tới nữa, bắt đầu thảo luận kế hoạch tìm kiếm vũ khí bí mật.
“Trước khi tới đây, ta đã thăm dò thử, viện nghiên cứu được chia thành nhiều khu vực, bao gồm khu cho khách tham quan, khu phổ thông, khu bảo mật và khi bảo mật cấp cao. Hành lang chữ hồi ban nãy là khu phổ thông, khu sau hành lang, bao gồm cả căn phòng này đều là khu vực bảo mật, nhưng còn khu bảo mật cấp cao ta vẫn chưa thể nào tìm thấy. Ta nghi ngờ không biết có phải nó nằm dưới lòng đất hay không.”
Ứng Long Sơn là một trong ba người sáng tạo ảo cảnh, gã đã nói vậy tức tám, chín phần mười là đúng. Asmodeus và Leahpar bày tỏ sự tán thành.
Ứng Long Sơn nói tiếp: “Trong khu bảo mật, những nơi khác ta đã tìm hiểu được vì sao chúng là bảo mật. Chỉ có căn phòng này ta vẫn không thể nào tìm được lý do nó thuộc khu bảo mật. Nếu xét theo vị trí, nó cách hành lang chữ hồi không xa lắm, hoàn toàn có thể xếp vào khu vực phổ thông.”
Leahpar nói: “Ông nghi ngờ nơi này là cửa vào của tầng bí mật?”
Ứng Long Sơn cuối cùng cũng phát hiện mình nói chuyện nãy giờ, bà Mông mới là người đối thoại chủ yếu, thống đốc Mông phần lớn thời gian đều dành để lắng nghe… Cũng không biết có nghe vào tai hay không. Gã bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của việc dắt theo vợ, vì vậy bèn trả lời Leahpar rất đàng hoàng: “Đúng. Trước mắt bên cạnh ta không có nhiều người cho lắm, điều tra khá bất tiện, hôm nay xem như có cơ hội để đi tìm cho thật kỹ.” Vừa nói, gã vừa gõ tường.
Leahpar thấy thế bèn đứng dậy bắt đầt thử lật các đồ vật trong phòng lên.
Asmodeus ngồi thêm một lát mới từ từ đứng dậy đến bên cửa sổ, đứng vào góc nhìn của Ứng Long Sơn khi nãy để quan sát động tĩnh bên ngoài.
Ứng Long Sơn chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Yên tâm đi, không có ai đến đây đâu.”
Asmodeus hỏi: “Tại sao?”
Ứng Long Sơn thoáng ngẩng ra như không hiểu vì sao mình lại chắc chắn như vậy, nhưng gã nhanh chóng tìm được lý do, “Bởi vì ngươi ban nãy mất tích ở khu bên ngoài, họ nhất định đang tìm kiếm ở đó.”
Lý do này đúng là lỏng lẻo, con người chứ nào phải chìa khóa, đánh rơi nơi nào thì quay lại nơi đó tìm kiếm, con người có chân sẽ biết di chuyển, làm sao chỉ cố định ở một chỗ cho được? Nhưng Asmodeus nghe gã nói vậy cũng không hỏi nữa.
Ba người tìm hết các ngõ ngách trong phòng một lần, đang không có manh mối gì thì bất thình lình, Ứng Long Sơn hét lên: “A! Ta tìm thấy rồi!”
Leahpar nhìn Ứng Long Sơn lật một viên gạch dưới đất lên, viên gạch này chắc chắn mình từng kiểm tra, mới ban nãy còn dính chặt vào mặt đất không thể nào cạy lên được. Nhưng ai bảo Ứng Long Sơn là người sáng tạo ra ảo cảnh cơ chứ, nếu gã “cảm thấy” nơi nào có đường hầm, nơi ấy nhất định có.
Ứng Long Sơn dẫn đầu. Đường hầm âm u, vươn tay không thấy được năm ngón, Leahpar trở tay một cái, đèn pin liền xuất hiện trên tay của chàng. Ứng Long Sơn đang chần chừ, nhìn thấy đèn pin thì hai mắt sáng lên – Sáng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Gã hỏi: “Cô mang theo đèn pin từ lúc nào thế?”
Leahpar đáp: “Đổng Hoằng Vũ tặng.” Câu này không phải là giả. Đèn pin chàng đang cầm chính là đèn pin Đổng Hoằng Vũ gắn trên xe.
Phu nhân Mông đúng là vợ hiền dâu đảm!
Ứng Long Sơn thầm cảm thán trong lòng rồi nhận lấy đèn pin dẫn đường. Cầu thang có hình xoáy tròn, cả bọn đi không biết bao nhiêu vòng, xuống khoảng gần ba mươi mét, phía trước đột nhiên sáng trưng, phòng thí nghiệm khổng lồ hiện lên trước mắt.
Phòng thí nghiệm đang sáng đèn và có người qua qua lại lại trông rất bận rộn. Sự xuất hiện của ba người khiến người ngồi ngoài cùng gần cầu thang nhất chú ý. Đó là một thanh niên đang gõ báo cáo, cậu ngơ ngác hỏi: “Các người là ai?”
Ứng Long Sơn sử dụng thân phận hôn phu của nữ hoàng một cách rất thành thục, “Liên quân phản loạn và Sao Ngân Băng Tuyết cách kinh đô càng lúc càng gần, nữ hoàng gần đây ăn ngủ không yên. Ta thay mặt cho nữ hoàng đến khảo sát tiến độ của việc chế tạo vũ khí bí mật.”
Có lẽ vì là tầng hầm nên tin tức của họ không được nhanh nhạy cho lắm. Asmodeus lẫn Leahpar đều không hóa trang mà cũng không thấy ai chú ý đến họ.
Người trẻ tuổi gãi đầu, “Nếu đã là lệnh của nữ hoàng vậy để tôi dẫn các vị đi.”
Cậu vội vàng khoác áo khoác trắng vắt trên lưng ghế vào rồi kéo khóa. Leahpar chú ý thấy chiếc áo khoác này rất lạ, lúc kéo khóa lên hết, cả gương mặt đều bị che cả, chỉ còn lộ ra một đôi mắt. Dù trong lòng thấy kỳ lạ nhưng thân phận của chàng đặc biệt, không tiện gây chú ý nên đành chẳng dám lên tiếng hỏi gì.
Người trẻ tuổi dẫn họ vào một thang máy kiểu cũ, đợi ba người vào trong, cậu nhấn nút đóng cửa lại. Vào lúc cửa chuẩn bị khép chặt, thanh niên nhanh chóng thoát ra và nhốt họ vào trong.
Trơ mắt nhìn thấy người nọ chạy ra ngoài, Asmodeus cùng Leahpar sau phen đấu tranh tâm lý xem có nên giữ thanh niên lại hay không, cuối cùng cả hai đều chọn cách không ra tay. Hai người nhìn nhau và dùng ánh mắt trao đổi suy nghĩ.
Nào ngờ, Ứng Long Sơn đột ngột la lên: “…Á! Cứu mạng với!”