Đọc truyện [Cửu Giới Hệ Liệt] – U Linh Cảnh – Chương 10: Canh bạc (thượng)
Cược mười thua chín, cược chín thua sạch.
Đổng Lập Quốc giận quá cười gằn: “Chia nhà? Chia cái đầu mày! Căn nhà này làm gì có phần của mày?”
Đổng Hoằng Vũ bình tĩnh đáp: “Đúng, là chia phần của mẹ tôi. Không nhiều, một nửa là đủ rồi.”
“Nhảm nhí!” Mẹ kế Đổng còn mất bình tĩnh hơn cả Đổng Lập Quốc, “Lúc mẹ mày chết, Đổng Lập Quốc chỉ có vài đồng! Hiện tại ông ấy có bao nhiêu tiền! Mày ít mơ đi!” Sau khi dính phải Coca, trang điểm nhẹ cũng thành trang điểm đập, tuy hình tượng đã giống người bị hại hơn nhưng Đổng Lập Quốc nhìn không nổi nữa bèn bảo bà ta tránh qua một bên nghỉ ngơi đừng nói gì nữa.
Đổng Hoằng Vũ giành lấy điện thoại, đẩy bà ta ra, đi vòng đến sau bàn làm việc vừa tranh chấp vừa đàm phán: “Ba không chịu chia thì tôi đưa video cho Ứng Long Sơn!”
Đổng Lập Quốc biến sắc, “Cái thứ chó má ăn cây táo rào cây sung! Ứng Long Sơn đã cho mày cái gì để mày đi đối phó với ông già mày như vậy?”
Dù sao cũng đã trở mặt triệt để, Đổng Hoằng Vũ nói láo chả ngại ngần gì nữa: “Ông ấy thấy tôi mất cả cha mẹ nên đồng ý làm ba nuôi của tôi!”
Lần này đúng là khiến “người cha đã mất” của cậu ta tức chết!
Đổng Lập Quốc bên kia tức đến mức tay cầm điện thoại run lên, tự mình nhấn vào nhân trung để cấp cứu cho mình. Mẹ kế Đổng không nhìn thấy được tình hình phát triển thế nào, sốt ruột đến mức chạy vào phòng khách gọi điện thoại.
Đổng Hoằng Vũ khóa cửa phòng sách lại rồi nói với Đổng Lập Quốc: “Tim tôi đã không còn ở đây, ba có giữ tôi lại cũng đâu được gì, thôi cứ giải tán trong vui vẻ đi.”
Ở đầu bên kia, Đổng Lập Quốc từ ngăn kéo lôi ra một bình thuốc nốc cạn rồi dựa vào sô pha lấy hơi. Trong lúc đó, thư ký cầm điện thoại vào nhưng bị ông ta mắng đuổi đi. Không bao lâu sau, Đổng Hoằng Vũ nghe thấy mẹ kế gõ cửa ngoài phòng sách, luôn mồm gọi Vũ Nhi Vũ Nhi và bảo có gì thì từ từ đàm phán.
Đổng Hoằng Vũ phải phục bà ta luôn. Trở mặt đến mức này rồi vẫn còn giả dạng sói xám, bà ta tưởng cô bé quàng khăn đỏ trên đời đều mù hết à!
Thấy họ đang nghỉ giữa hiệp, Asmodeus cuối cùng cũng hiện hình, tò mò cầm một chai Coca còn sót lại lên mở nắp ra xem và ngừi ngửi. Từng trải qua kinh nghiệm cắn phải thuốc lá, giờ đây y đối với việc nếm thử thức ăn dè dặt cẩn thận hơn nhiều.
Đổng Hoằng Vũ đã quen với việc y thoắt ẩn thoắt hiện nên nhìn thấy y, cậu rất vui vẻ: “Anh thấy mặt ông ấy rồi chưa? Em đàm phán thế nào?”
Asmodeus đáp: “Rất tốt.”
Lời nói của hai người truyền vào điện thoại đến tai Đổng Lập Quốc, ông ta chợt lấy lại tinh thần hỏi: “Mày nói chuyện với ai đấy? Trong phòng sách còn có ai ở đó?”
Đổng Hoằng Vũ lúc này lại rất thành thật, “Một chú được mẹ mời tới giúp tôi.”
Đổng Lập Quốc im lặng một chốc rồi nổi cơn tanh bành, “Mày có phải bị người khác tẩy não rồi không? Mày tham gia vào loại giáo hội tà đạo nào đấy? Mẹ mày chết bao nhiêu năm rồi mà còn mời được thằng chú nào đó hả? Mời Diêm Vương rước mày đi sớm thì có… Mày đang tỏ vẻ gì thế hả?”
Đổng Hoằng Vũ nhìn ông ta bằng ánh mắt thương hại.
Đúng là người phàm tầm nhìn hạn hẹp!
Ân oán giữa hai cha con bao năm đột nhiên trở nên nhẹ như mây khói, trong lòng cậu ta chợt nổi lên cảm giác cô đơn khi “người người đều say, chỉ còn ta tỉnh”.
Cậu ngồi im tại chỗ một hồi, phát hiện bản thân sau khi giác ngộ cũng không thể nào nhảy lên Trúc Cơ thì đành thở dài quay về với hiện thực, “Ba không phải lo, dù sao ba có khi nào muốn lo cho tôi đâu. Tôi đã mười sáu rồi, cũng nên độc lập thôi. Ba nể tình một chút thì về sau khi gặp lại, tôi và ba vẫn còn chút tình cảm cha con.”
Nói là nói vậy nhưng hai con người đang trừng mắt đối phương qua màn hình đều tự hiểu, đã trở mặt đến mức này thì sợ rằng có xuống mồ cũng khó lòng nhìn mặt nhau nữa.
Vẻ mặt của Đổng Lập Quốc gần như tuyệt tình, “Không có chuyện chia một nửa đâu.”
Đổng Hoằng Vũ đáp: “Hai căn biệt thử ở Phỉ Thúy Kim Thành, sáu căn hộ cho thuê ở Vận Hòa Nhã Uyển và năm triệu tiền mặt. Đây là giá khởi điểm, nếu ba muốn thêm chút ít tôi chả ngại đâu.”
Xét theo tài sản mười mấy tỷ của Đổng Lập Quốc, khoảng này đúng là không nhiều. Nhưng đối với một cậu bé mười sáu tuổi cũng không phải là ít. Đổng Lập Quốc cười lạnh, “Sư tử há mồm ngoạm cũng miếng lớn đấy! Sáu căn hộ mày chỉ việc thu tiền thuê là đủ cho mày ăn cả đời không hết, còn biệt thự một đứa nhóc như mày lấy để làm gì? Lại còn năm triệu tiền mặt, mày đang tống tiền ông già mày đấy à?”
Đổng Hoằng Vũ nói đầy ẩn ý: “Nhắc về bắt cóc tống tiền, tôi mới bị bắt cóc đây này, ký ức vẫn còn như mới… Nếu tôi quăng video ban nãy lên mạng, ông đoán xem với cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của cộng đồng mạng, họ có nắm được gợi ý để lôi kẻ đứng sau màn ra không?”
Đổng Lập Quốc cười lạnh nói: “Cộng đồng mạng mà hữu dụng thì cần cảnh sát làm cái thá gì!”
Lúc hai người còn đang mải mê đàm phán đến quên đời, chỉ có Asmodeus để ý thấy mẹ kế Đổng bên ngoài đột nhiên im lặng hẳn đi. Y tò mò bèn mở cửa ra xem, quả nhiên người đã không còn ở đó. Tình cờ y lại nhìn thấy trên bàn trà trong phòng khách có đặt một đĩa trái cây tươi mọng.
Sau khi cắn phải thuốc lá, Asmodeus cứ có cảm giác trong miệng quái quái, muốn ăn chút hoa quả khử mùi… Không biết mấy loại trái cây nào ngon không nhỉ?
Y ngồi trên sô pha, cầm một quả táo lên cắn một miếng, ngậm trong miệng nhấp nhấp thấy đúng là vị ngọt mới từ từ nhai kỹ.
Mẹ kế Đổng ngồi ngoài vườn hoa kể khổ với bạn bè xong quay lại thì nhìn thấy một chàng thanh niên lạ mặt đang ngồi trên chiếc ghế sô pha yêu thích của mình và gặm trái cây như chốn không người. Trên bàn trà còn để đầy vỏ quýt.
“Cậu là ai?” Bà ta đã tẩy trang, da dẻ cũng khá được, chẳng qua thiếu mất hai hàng lông mày khiến trông bà ta hao hao như người có duyên với phật. Dù vậy khí thế khóc lóc náo loạn đóng kịch ban nãy vẫn còn nguyên vẹn.
“Tôi đến tìm Đổng Hoằng Vũ.” Asmodeus đặt hạt xoài xuống, cầm lấy quả bưởi đưa lên mũi ngửi ngửi rồi liếm liếm da bưởi, thấy mùi cũng thơm thơm mới hỏi: “Thứ này ăn thế nào?”
Mẹ kế Đổng nghĩ: Thằng quỷ nghèo từ đâu chạy tới, cả bưởi cũng không biết ăn.
Bà ta bực mình nói: “Không biết ăn thì nhịn đi!”
Asmodeus nghiêng đầu nhìn bà.
Mẹ kế Đổng đột nhiên cảm thấy nhiệt độ chung quanh tăng vọt như đang lạc giữa sa mạc, không khí lại vô cùng khô, cổ họng rất rát, môi nứt nẻ cả, muốn uống nước ngay nhưng nhà bếp cách đây quá xa, cách cả một sô pha, cách cả một bàn trà, giống như ốc đảo giữa sa mạc đi mãi không tới.
Khát lắm rồi, không kịp nữa rồi…
Bà ta sải một bước dài ngồi xuống sô pha, giành lấy quả bưởi và dùng hết sức bình sinh bóc nó ra.
Khó khăn lắm mới bóc xong, còn chưa kịp cắn miếng nào thì quả bưởi trên tay đã biến mất.
Asmodeus thong thả nhận bưởi để ăn, trong lòng còn không vừa ý cho lắm. Hơi chua, hơi đắng, không giống các loại trái cây khác.
Mẹ kế Đổng hoàn hồn, dùng tay vuốt trán lại phát hiện chẳng có giọt mồ hôi nào. Máy điều hòa vẫn hoàn thành bổn phận thổi gió lạnh vù vù, sao tự dưng lại nóng như sa mạc? Bà ta không phải kẻ nhát gan, bằng không đã chẳng dám bắt cóc con riêng của chồng, nhưng mọi chuyện trước mắt đã vượt ngoài phạm vi người thường có thể giải thích được.
Bà ta hoảng sợ hỏi: “Vừa rồi cậu đã làm gì tôi?”
Asmodeus ngước mắt nhìn lên, “Làm gì là làm gì?”
Đây là lần đầu tiên mẹ kế Đổng nhìn kỹ người này.
Gương mặt của y pha lẫn giữa nét thanh tú của phương đông và vẻ khôi ngô của phương tây, da trắng bóc như thường ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời, nhưng lại chẳng phải loại trắng bệch đau bệnh. Bà ta không biết phải miêu tả thế nào, nói chung là rất giống… Một công tử bí ẩn của gia đình hào môn nào đó, thậm chỉ việc không biết ăn bưởi cũng tức là bảo “thứ hoa quả tầm thường như bưởi làm sao có tư cách bước vào nhà chúng ta”.
Nhưng cái thằng chó con Đổng Hoằng Vũ làm sao quen được người như vậy?
Asmodeus chẳng hề hay biết chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ, địa vị xã hội của mình đã thăng cấp đáng kể. Đương nhiên dù biết y cũng không để ý. Trong mắt của y, Đổng Lập Quốc cùng mẹ kế Đổng cùng lắm chỉ là công cụ giúp y khống chế dục vọng tiêu diệt thế giới của Đổng Hoằng Vũ, chẳng đáng để tìm hiểu.
Cửa phòng sách trên lầu rốt cuộc cũng mở ra.
Đổng Hoằng Vũ tỏa ra hào quang của kẻ chiến thắng ung dung đi xuống, “Mẹ kế, chuẩn bị mấy món ngon ngon đi, tôi và bạn hôm nay ở lại dùng cơm tối.”
Mẹ kế Đổng tức đến phì cười, “Mày còn dám bắt tao làm này làm nọ?”
Đổng Hoằng Vũ đứng ở chân cầu thang, giả vờ ngạc nhiên khoanh tay nói: “Mẹ nói chuyện kiểu gì vậy? Mẹ quên rồi à, tôi là Vũ Nhi của mẹ đây này!”
Mẹ kế Đổng: “…” Không! Đây không thể nào là Vũ! Nhi! Của! Bà! Ta! Thằng con ghẻ khù khờ của bà không thể làm bà ta cứng họng như vậy được.
Đổng Hoằng Vũ không cho bà cơ hội đáp trả đã buồn bã thờ dài, “Mẹ kế ơi, tôi cũng sắp rời khỏi cái nhà này rồi, về sau cái nhà này chỉ còn mình mẹ tác oai tác quái, cũng không có ai đổ Coca vào đầu mẹ nữa, chắc mẹ sẽ buồn lắm, phải giữ gìn sức khỏe đó nha!”
Mẹ kế Đổng trầm giọng hỏi: “Ba mày đã đồng ý chia nhà cho mày?”
Đổng Hoằng Vũ đáp: “Yên tâm, chia đâu bao nhiêu.” Vừa nói xong, điện thoại trong tay liền đổ chuông. Đổng Hoằng Vũ nhớ đây là điện thoại mình giằng lấy từ trong tay mẹ kế nên rất khách sáo mà trả lại.
Mẹ kế Đổng nhận điện thoại, hắng giọng một cái rồi mới nũng nịu nói: “Anh yêu ơi, anh không sao chứ.”
Đổng Hoằng Vũ nhìn chằm chằm bà ta cho đến khi bà ta ra khỏi vườn hoa. Đợi cửa vừa đóng lại, cậu đã phấn khởi nhảy tót lên sô pha, nhào vào đùi Asmodeus và kích động la hét: “Em thành công rồi! Em làm được rồi! Tiếp theo đây dựa cả vào anh đấy.”
Từ khi Asmodeus đồng ý giúp cậu, cậu đã bắt đầu lên kế hoạch moi được càng nhiều tiền của ông già càng tốt. Vở kịch hôm nay cậu tập dợt không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chuyện mẹ kế lên cơn lại không nằm trong kế hoạch của cậu, may mà cậu vẫn khống chế được cục diện. Vào lúc này, cậu càng biết ơn sự xuất hiện của Asmodeus đã tiếp thêm tự tin cho mình.
Asmodeus không phụ kỳ vọng của cậu, “Ứng Long Sơn đưa ra đề nghị rất hay.”
Vấn đề tiếp theo là dùng cách gì để khiến Đổng Lập Quốc thua.
Cơ mà vấn đề quan trọng như vậy không hợp để bàn ở nhà họ Đổng cho lắm.
Nhận điện thoại của chồng xong, tâm trạng của mẹ kế Đổng càng tồi tệ hơn, không chỉ chạy về phòng mình mà còn gọi bảo mẫu duy nhất trong nhà đi theo, Đổng Hoằng Vũ chỉ đành dẫn Asmodeus ra ngoài dùng cơm.
Cậu vừa hoàn thành một mối làm ăn lớn trong đời, tâm trạng còn đang trên mây, vô cùng hào phóng tuyên bố sẽ mở tiệc ăn mừng tại nhà hàng đắt nhất thành phố. Đúng lúc Tony gọi điện hỏi Asmodeus có về nhà ăn cơm không, tình cờ bị cậu kéo theo luôn.
Trên đường đi, Đổng Hoằng Vũ luôn tò mò hỏi: “Anh còn nhận cả con người làm đàn em?”
Asmodeus đáp: “Là bạn của bạn tôi.”
“Là bạn của bạn ở địa ngục sao?”
“Không, là bạn của bạn trai của bạn hồi còn trên thiên đường.”
Đổng Hoằng Vũ hoàn toàn choáng váng, nhưng cậu vẫn bắt được một trọng điểm, “Thiên đường và địa ngục… Không đúng, anh là thiên sứ nào bên hệ thần thoại? Không phải theo mấy thiết lập trong game sao?”
Asmodeus im lặng thật lâu mới đáp: “Tôi là đọa thiên sứ.”
Đổng Hoằng Vũ cả kinh tròn mắt hỏi lại: “Anh không phải là ma đế sao?”
Lần này đến lượt Asmodeus ngạc nhiên. Đế và vương rất khác nhau, dù là Lucifer cũng chưa từng xưng mình là đế, là ai thăng cắp cho mình vậy nhỉ?
Asmodeus nghiêm túc phản bác: “Tôi là ma vương.”
Đổng Hoằng Vũ đáp: “Anh không phải là Mông Đức Tư sao?” Cậu đọc bản ghi chép của cảnh sát rất kỹ lưỡng.
Asmodeus lại chữa sai: “Tôi là Asmodeus.”
“À phải, hồi đầu anh từng bảo thế.” Đổng Hoằng Vũ vẫn còn chút ấn tượng, bèn lấy điện thoại ra vừa mở mạng lên vừa hỏi: “Viết thế nào?”
Để trách “a” và “ngạch” trùng âm, Asmodeus đánh vần bằng tiếng Anh.
Đổng Hoằng Vũ mở trang giới thiệu ra xem.
Ma vương dâm dục.
…
Cậu đặt điện thoại xuống, lẳng lặng mặc áo khoác vào rồi kéo khóa lên kín mít.