[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn

Chương 70: Đóng phim (trung)


Đọc truyện [Cửu Giới Hệ Liệt] – Thất Lạc Phong Ấn – Chương 70: Đóng phim (trung)

Phiên ngoại của dơi già và mèo đen.

Trong trường hợp ứng cử viên sáng giá nhất không chịu tham gia thử vai, đạo diễn đành chọn ba người khác vào vòng cuối, bao gồm Oregon, ông chủ quán ăn và một diễn viên hạng ba từ bên ngoài đến. Giám khảo vòng này có đạo diễn chính, nhà sản xuất, biên kịch, đạo diễn phụ trách tuyển diễn viên và nam nữ chính.

Đạo diễn phụ trách tuyển chọn giao kịch bản cho ba người rồi cổ vũ: “Đừng lo lắng, lần lượt từng người thử vai. Ngoài vai này ra, chúng tôi còn cần vài người để quay mặt và lưng, dù không được vai này vẫn được lên hình.”

Oregon hớn hở nói: “Tôi có thể diễn nhiều vai.”

Ông chủ quán ăn, diễn viên hạng ba: “…” Giành miếng cơm sao trắng trợn vậy? Còn để người khác vét tí đồ thừa không hả?

Đạo diễn tuyển vai cười ha ha rồi nhanh chóng trở về vị trí, trong lòng nơm nớp sợ rằng còn trù trừ thì mặt sẽ gắn thêm một “tấm huân chương” chưa biết chừng.

Đạo diễn thong thả nhấp một ngụm nước, “Ai trước?”

“Tôi!” Oregon nhiệt tình giơ tay ngay. Y dám khẳng định với diễn xuất của mình, tuyệt đối không thể nào…

“Người tiếp theo.” Đạo diễn mặt mày vô cảm cắt ngang màn biểu diễn của Oregon.

Oregon khựng lại, nhìn ông ta bằng ánh mắt không dám tin, “Tôi diễn không hay sao?”

Đạo diễn đáp: “Chúng tôi không phải đang quay kịch nói.” Vẻ mặt, biểu cảm còn khoa trương hơn được không?

Biên kịch nói: “Cũng không phải phim ngôn tình.”

Nam chính nói: “Không phải phim tình cảm bi lụy.”

Nữ chính nói: “Không cần hát.”

Oregon: “…”


Nhà sản xuất đành phải an ủi: “Không sao, với điều kiện của cậu tuyệt đối đủ sức lên hình.”

Oregon vực dậy, cố vớt vát: “Thế tôi sửa lại nhé?”

Đạo diễn nói: “Xem người kế tiếp trước đã.”

Oregon vừa gặm kịch bản vừa ngoan ngoãn ngồi chờ, Ansbach im lặng ngồi cạnh nắm tay an ủi. Anh nhìn ông chủ quán ăn bước ra chuẩn bị diễn, sầm mặt nhe răng nanh ra, “Tôi ra tay hay em ra tay?”

Oregon nói: “Không được! Mấy chuyện thắng không vinh quang kiểu này không thể làm.”

Ansbach hắc hắc cười lạnh và vuốt ve vành mắt của mình.

Nửa tiếng sau, Oregon ngồi bệt ngoài cửa giáo đường than ngắn thở dài.

“Anh nói xem giờ đi lột da thằng oắt diễn viên quèn kia còn kịp không?”

Y dùng ánh mắt ai oán nhìn cậu diễn viên hạng ba kia gia nhập đoàn phim, kịch bản trong tay bị gặm nát bươm.

Ansbach nói: “Sau đó nơi này sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát vì xảy ra án mạng, giáo hội than phiền với Lawrence, Lawrence báo cáo với tôi, tôi sẽ xử lý em.” Ngừng một chút, anh nói tiếp bằng giọng mong đợi: “Em thử đi.”

Oregon nói: “Nghe có vẻ chẳng hay ho gì.”

Ansbach hỏi: “Không phải lãng mạn lắm sao?”

“Lãng mạn chỗ nào? Giáo hội than phiền, Timothy rúc vào lòng Lawrence thủ thỉ: ‘Hai người họ hư quá, ấy trút giận giùm người ta đi’ sao? Hay là khi Lawrence đến báo cáo, hai người dắt nhau vào nhà hàng cao cấp có piano du dương, trang trí thêm một vòng nến hình trái tim.”

Mới nghĩ tới đó, Ansbach đã thấy nổi da gà, “Chắc trong mấy ngày tới tôi không bao giờ muốn gặp Lawrence quá.”


Oregon nói: “Biết đâu lại có chuyện hay ho như thế này?” Lãnh địa đúng là càng nhiều càng tốt nha.

Ansbach đáp: “Hắn không ngây thơ thế đâu.”

Oregon tiếc hùi hụi, mải cân nhắc xem lần sau gặp lại, mình có nên “gõ đầu” cậu ta để cậu ta trở nên “ngây thơ” hơn đôi chút không.

Người của đoàn phim đến thông báo với họ ngày mai ghé lại quay phim.

Oregon nhìn hai bàn tay trống không của gã nọ, “Kịch bản đâu? Tôi mang về nhà nghiên cứu một chút.”

Gã nọ nhìn y bằng ánh mắt đầy khó hiểu, nhưng vì khả năng tiếng Anh có hạn nên không thể trả lời với giọng khinh bỉ rằng: “Diễn viên quần chúng cần quái gì kịch bản.”. Câu này quá khó nên gã chỉ xua tay lia lịa và nói: “Không không không không.”

Oregon nói với Ansbach: “Không nhìn tôi mà chỉ nhìn vào vẻ mặt bây giờ của hắn, trông cứ như tôi đang đứng trước mặt hắn bắt hắn cởi quần áo ấy.” Rõ ràng y đứng cách gã rất xa, hai tay lại nghiêm túc không làm gì quá đáng, mắc gì phải trưng ra vẻ mặt như xử nữ thế kia.

Ansbach nhìn y đầy hàm ý, “Biết đâu em làm gì đó rồi mà chính bản thân lại không biết ấy chứ.”

Oregon: “…”

Oregon nói: “Sao hắn cứ xua tay nói không không không với tôi vậy.”

“Vì em chỉ cần quay mỗi mặt thôi.” Sực nhớ đến “chấp niệm” với việc đóng phim của Oregon, Ansbach tự cảnh tỉnh có phải mình quá trực tiếp rồi không, đang định đổi đề tài thì chợt nghe Oregon nghiêm túc trả lời: “Về nhà tôi phải làm mặt nạ dưỡng da cho đẹp mới được.”

Ansbach: “…” Sớm phải quen với khả năng tự điều tiết đến mức miễn dịch với mọi sát thương của Oregon rồi chứ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Ansbach đã cảm thấy hơi thở nóng hổi phả phì phì vào cổ, sau đó đập ngay vào mắt là một cái đầu báo đen.

Thấy anh tỉnh dậy, báo đen liền thè lưỡi ra liếm mặt Ansbach. Những thớ gai nhỏ trên lưỡi để lại mấy lằn máu trên mặt của anh nhưng rồi lập tức biến mất.


Ansbach lười nhác vuốt đầu báo đen, “Cách báo thức này khá đấy.” Anh ghé sát vào đầu báo và hôn nó thắm thiết, còn nóng lòng muốn dùng lưỡi tấn công.

Báo đen bật về sau, giơ móng lên hất chăn bay lên. Chăn còn chưa rơi xuống nó đã tung người lên cắn lấy.

Soạt! Cả tấm chăn bị kéo xuống đất để lộ ra một cơ thể rắn rỏi trắng bệch.

Ansbach chả thèm để ý đến cơ thể lộ hết ra ngoài của mình, anh còn nghiêng người tỏ vẻ quyến rũ nói: “Trời còn chưa sáng, hay là chúng ta hưởng thụ phong cảnh tươi đẹp chút đi?” Cơ thể anh đã có phản ứng.

Báo đen dùng đầu đẩy cửa sổ ra, cửa sổ hé mở để gió lạnh của buổi sớm vù vù thổi vào.

Ansbach nhìn đồng hồ đeo tay. Mới bốn giờ.

“…Thường ngày chả phải sáu giờ mình mới ra ngoài tản bộ sao.”

Báo đen nhảy xuống giường, không đợi Ansbach kịp phản ứng đã phóng qua cửa sổ ra ngoài.

Ansbach cau mày, nhoáng cái đã mặc xong quần áo theo sau báo đen chạy vào rừng.

Sương mù vẫn còn dày đặc, trong không khí đọng lại vô vàn hạt nước li ti bay lất phất. Báo đen hắt xì liên tục mấy cái.

Ansbach đau lòng vuốt mũi của nó, “Hôm nay đi tới đây thôi, về nhà nào.”

Báo đen cũng hơi xìu rồi, nó vẫy đuôi toan đứng dậy nhưng bất thình lình đôi tai lại giật nhẹ. Báo đen nheo mắt nhìn sâu vào rừng, nơi đó có một bóng đen nhoáng lên, tuy nhanh như chớp nhưng không thoát khỏi tầm mắt của nó. Nó bật dậy phóng đi như bay, chỉ vài bước đã đuổi kịp cái bóng.

Đối phương cũng không phải đèn cạn dầu, lợi dụng địa hình trong rừng luồn lách lẩn trốn, báo đen toan vồ mấy lần nhưng đều phải chuyển hướng giữa chừng.

“À hú…!”

Đối phương đột nhiên hú lên một tiếng.

Là một con sói đen.


Báo đen nhảy tới cắn ngay vào gáy nó.

Sói ta phát ra tiếng rên thảm thiết, ngã rạp xuống đất để giũ kẻ trên lưng đi, nhưng báo đã cắn trúng mồi làm sao chịu nhả? Hàm răng trắng muốt của nó tựa như gọng kìm giữ chặt lấy con mồi.

Tiếng loạc xoạc giẫm lên lá cây càng lúc càng nhiều, trước sau trái phải đều có, tạo thành đội hình bao vây Ansbach và Oregon.

Mắt sói xanh lè sáng quắc như lửa ma trơi.

Báo đen đột nhiên lùi lại một bước nhưng trông không có vẻ gì căng thẳng. Sau lưng nó là một chàng trai bảnh bao trong bộ vest xám đậm khoanh tay đứng im. Tuy không có vũ khí nhưng toàn thân anh tỏa ra một loại mùi của nguy hiểm khiến lũ sói nhạy cảm đành phải chùn bước.

Báo đen nhả sói ra nhưng vẫn đè vuốt lên bụng nó.

Sói đen rên lên một tiếng như đang phát tín hiệu với đồng bọn.

Lũ sói từ từ lùi lại.

Báo đen hóa thành hình người. Oregon nói: “Là chúng nhìn lén tôi?”

Gương mặt vô cảm của Ansbach lộ ra nụ cười chế giễu, “Em đang báo tôi hay tình địch của tôi đã mở rộng sang giới động vật rồi à?”

Oregon gật đầu đáp: “Tôi hơi bị hot đó nha.”

Ansbach nhướng mày, lũ sói kia đột nhiên xông tới.

Nơi rừng sâu núi thẳm, tay không đối diện với một bầy sói với hầu hết tất cả mọi người đều là không phải chuyện dễ chịu gì cho cam. Dù sao nước Anh xưa giờ chỉ có một Merlin, một Harry Potter mà thôi. May mà với con người là không dễ chịu, còn với huyết tộc, đặc biệt là tên huyết tộc già nua sống hơn hai ngàn năm, đây chẳng qua là việc cỏn con.

Chỉ trong chớp mắt, Ansbach đã sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng chẳng biết có phải do sát khí của anh quá nồng hay không, lũ sói đang trên đà phóng tới đột nhiên lùi lại thật nhanh, chẳng mấy chốc hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, cả lông cũng không để lại sợi nào.

Oregon nhìn Ansbach đầy vẻ khó hiểu, tin rằng anh cũng mù mờ như mình thì nhịn không được phải cảm thán: “Không ngờ tôi đã đẹp đến mức khiến kẻ thù phải bỏ chạy.”

Ansbach: “…” Dẫn báo đi dạo sớm quá đúng là chẳng phải ý hay, báo ta còn đang nằm mơ chưa tỉnh kia kìa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.