Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 20: Tuyết Rơi


Đọc truyện Cửu Dĩ Hữu Tình – Chương 20: Tuyết Rơi

Editor: Gió

“Tại sao?” Mẫn Thiều Kỳ biết dù cậu có hỏi thì cậu cũng không giúp gì được, nhưng nếu Mẫn Ác Đan đã khóc lóc gọi điện kể cho cậu, cậu cũng nên hỏi vài câu.

“Chuyện chị ở bên Á Sâm bị anh cả phát hiện, anh ấy không chấp nhận bắt chị phải chia tay Á Sâm.” Giọng Mẫn Ác Đan tràn ngập uất ức và căm phẫn, “Chị không đồng ý, anh ấy lại có thể mượn quan hệ của Mẫn gia để tạo áp lực cho Á Sâm, bắt Á Sâm chia tay chị!”

Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn gia sao có thể để Mẫn Ác Đan ở bên một nhân viên quèn không quyền không thế? Điều này không chỉ không giúp ích cho Mẫn gia, thậm chí còn có thể là một chướng ngại.

Hơn nữa cách dùng các quan hệ của mình để tạo áp lực của Mẫn Kính Xuyên không phải làm lần đầu, hoàn toàn đã đạt đến trình độ thuần thục rồi.

“Chị tính làm thế nào?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi

“Chị không biết nữa, thế nhưng chị tuyệt đối sẽ không chia tay với Á Sâm.” Mẫn Ác Đan khóc nói: “Bọn họ chê không phải phú nhị đại, không phải ông chủ lớn, nhưng so với nhưng thứ này, hạnh phúc của chị không quan trọng sao?”

Mẫn Thiều Kỳ rất muốn nói rằng “Đừng ngu ngốc nữa, với bọn họ mà nói lợi ích của bọn họ mới là quan trọng nhất”. Nhưng cuối cũng Mẫn Thiều Kỳ vẫn không nói, bởi vì đây là chuyện của Mẫn gia, cậu không muốn tham gia vào, mà đến cuối cùng có một ngày Mẫn Ác Đan cũng sẽ hiểu điều này mà thôi.

“Nhưng nếu là Ngô Á Sâm muốn chia tay chị, chị cũng đâu thể làm gì được.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Tình yêu không giống hôn nhân, ly hôn cần hai người phải ra mặt kết thúc, nhưng chia tay chỉ cần một bên cắt đứt vậy là kết thúc rồi.

Nghe cậu nói như vậy Mẫn Ác Đan khóc càng tợn, “Chị sẽ tìm một cơ hội để nói chuyện cùng Á Sâm. Thiều Kỳ, em nói xem tại sao anh ấy lại đối xử với chị như vậy? Dù gì chị cũng là em gái ruột của anh ấy! Rốt cuộc chị đã làm sai điều gì?”

Mẫn Thiều Kỳ trầm mặc, cái sai của Mẫn Ác Đan chính là sinh ra trong nhà họ Mẫn, có những người thân muốn dùng cô để trục lợi. Trước đây cậu và Cố Ngạo chia tay, tuy lỗi là ở cậu, nhưng đâu phải không có vết tích của Mẫn Kính Xuyên? Giờ đây đến lượt Mẫn Ác Đan, dù cho tình huống của cậu và Mẫn Ác Đan không giống nhau nhưng kết quả cũng không khác là bao.

Còn về “em gái ruột”, sợ rằng Mẫn Kính Xuyên hoàn toàn không có khái niệm này.

“Chị bình tĩnh một chút, đợi nói chuyện với Ngô Á Sâm xong rồi tính tiếp.” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy chỉ cần có sự can thiệp của Mẫn Kính Xuyên, chuyện của Mẫn Ác Đan và Ngô Á Sâm coi như bỏ. Nhưng hiển nhiên bây giờ Mẫn Ác Đan không chịu nổi kích thích như vậy, nên cậu chỉ có thể nói một vài câu vô dụng.

“Ừm. Á Sâm không phải là người vô trách nhiệm, nói thẳng muốn chia tay chị như vậy hẳn là đã bị anh cả ép đến đường cùng.” Mẫn Ác Đan cũng không ngốc, cô hiểu Ngô Á Sâm là người như thế nào, nếu như không phải vì không chia tay không được, thì chắc chắn sẽ không bao giờ đối xử như vậy với cô.


“Nhưng bây giờ chị không có bất cứ năng lực nào để bảo vệ Ngô Á Sâm cả.” Mẫn Thiều Kỳ lạnh lùng nói. Nếu như Mẫn Ác Đan tham dự vào công việc của công ty, có mối quan hệ của riêng mình, e rằng cũng sẽ không bị rơi vào tình huống bị động như vậy. Nhưng mà vị Mẫn đại tiểu thư này cái gì cũng không biết, ngoại trừ là một người lương thiện ra, thì căn bản không có năng lực nào khác. Mẫn Ác Đan và cậu không giống nhau, Mẫn Ác Đan còn có quyền thừa kế, là máu mủ của Quan Ngọc Phân, chỉ cần có chút dã tâm, cũng sẽ không rơi vào tình trạng như hiện tại

Mẫn Ác Đan bên kia im lắng hồi lâu mới nói: “Em nói đúng, là do chị quá vô dụng…”

Mẫn Thiều Kỳ không cảm thấy rằng Mẫn Ác Đan nói như vậy cô sẽ trở nên “có tác dụng”, cuộc sống của Mẫn Ác Đan đã thành ra thế này, chỉ dựa vào cô hiện tại vì mình mà muốn tranh trời phản đất, e rằng còn khó hơn lên trời.

Mà cậu, ngay cả chuyện tình cảm của mình còn chưa xử lý được huống chi là giúp Mẫn Ác Đan.

“Chị cũng đừng buồn quá, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Dù không an ủi được thì cũng hòa hoãn cô lại một chút.

“Ừ.” Mẫn Ác Đan nhẹ giọng đáp, tựa hồ có chút mất tập trung, sau đó nói: “Chị cúp trước đây.”

“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ đáp, sau khi cúp điện thoại của Mẫn Ác Đan, đặt điện thoại sang một bên.

Mẫn Ác Đan và Ngô Á Sâm chắc chắn không thể nữa rồi, Ngô Á Sâm không đấu lại được với Mẫn Kính Xuyên, Mẫn Ác Đan càng không thể chống đối Mẫn Kính Xuyên. Dù cho Ngô Á Sâm chịu mất việc vì Mẫn Ác Đan, vậy thì cuộc sống sau này của bọn họ phải làm thế nào? Mẫn Ác Đan sẽ chịu nghèo khổ cùng Ngô Á Sâm sao? Không thể được, Mẫn Ác Đan không chịu được khổ, vậy nên cuối cùng rồi bọn họ sẽ chẳng đi đến đâu cả.

Đối với tương lai của Mẫn Ác Đan và Ngô Á Sâm cậu rõ ràng như vậy. Ấy vậy mà đối với tương lai của chính mình và Cố Ngạo cậu lại vô cùng mờ mịt, trở ngại của hai người hiện tại không phải là người nào đó, mà là trái tim…

Ngoài trời tuyết không biết đã rơi từ bao giờ, lúc Cố Ngạo về đến nhà tuyết đã rơi rất nặng rồi, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Đem túi trên tay đưa cho Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo cởi áo khoác ngoài, nhìn Mẫn Thiều Kỳ một chút, thấy cậu mặc quần áo trong nhà cũng đủ ấm, đoạn nói: “Nếu như trong nhà lạnh thì mở điều hòa chỉnh nhiệt độ cao lên một chút.”

“Ừ.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu. Thật ra nhà của Cố Ngạo không lạnh, hệ thống sưởi hoạt động rất tốt, bình thường cũng không cần mở điều hòa. Có điều xem chừng luồng khí lạnh sắp tới, quả thực sẽ khiến nhiệt độ trong nhà giảm đi một chút, đến lúc ấy mở điều hòa lên là vừa đẹp.

Nhìn hai cái hộp được đóng gói đẹp đẽ trong túi, Mẫn Thiều Kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”


“Có người tặng hồng trà, mang về từ Anh.” Cố Ngạo vừa giải thích vừa đi về phòng.

“Tối tôi làm trà sữa nhé?” Hồng trà từ Châu Âu, Mẫn Thiều Kỳ làm thấy làm trà sữa là thích hợp nhất.

“Tùy cậu.” Cố Ngạo cởi quần áo vừa nói: “Nhìn thế này tuyết còn lâu nữa mới ngừng, mấy ngày này không có việc gì cũng đừng ra ngoài.” Trời lạnh đường trơn, dễ khiến Mẫn Thiều Kỳ bị cóng rồi lại bị ngã, lại phải vào bệnh viện.

“Ừ. Thức ăn trong nhà cũng đủ rồi, nếu tuyết lớn quá, mấy ngày này cũng đừng bắt người ta mang sang, lái xe cũng không an toàn lắm.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Người đem đồ ăn từ Cố gia sang đây cho họ tới đây vài lần cũng đã thân quen với Mẫn Thiều Kỳ rồi, là một người tốt, rất thân thiện, tình tình cũng ổn, vậy nên với thời tiết như thế này, Mẫn Thiều Kỳ cũng không khỏi suy nghĩ cho chú ấy một chút.

“Ừ.” Cố Ngạo cũng không có ý kiến gì.

Thay quần áo xong, hai người cùng ngồi xuống ăn tối.

Cố Ngạo nói: “Còn hơn mười ngày nữa là tết rồi, cậu có định làm gì không?”

Mẫn Thiều Kỳ nhìn về phía anh hỏi: “Anh phải về Cố gia ăn tết sao?”

“Ừ.” Năm nay cả nhà đã quyết định rồi, không ai sắp xếp bất cứ hoạt động nào, đều dự định tụ họp tại nhà chính của Cố gia, “Tôi ít nhất ở đó đến mùng ba, muộn nhất cũng phải là mùng tám.”

Mẫn Thiều Kỳ suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tôi có thể ở lại đây không?”

“Có thể.” Cố Ngạo gật đầu. Mẫn Thiều Kỳ không phải người yêu của anh, anh không thể mang Mẫn Thiều Kỳ về nhà, nhưng ở đây thì được, “Hai ngày nữa tôi đi mua chút đồ tết với cậu, nếu như ăn tết ở đây ít nhất cũng phải có chút dáng vẻ của ăn tết.”

Nếu là giống như trước đây anh không ăn tết ở bên nhà này, cũng không cần thiết phải sắm sửa đồ tết. Nhưng năm nay Mẫn Thiều Kỳ đã ở lại rồi, đồ nên mua cũng mua một ít, coi như tạo điềm may.

“Được.” Nghe Cố Ngạo nói muốn cùng mình đi mua đồ tết, Mẫn Thiều Kỳ cũng hào hứng chờ tết âm lịch hơn.


Ăn cơm xong, Mẫn Thiều Kỳ pha hai cốc trà sữa, hai người đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài.

Tuyết vẫn còn đang rơi, không nhanh nhưng bông tuyết rất lớn, nhìn cảnh đẹp lòng cũng vui(1). Xung quanh cũng vì tuyết rơi mà vô cùng yên tĩnh.

(1) 赏心悦目: cảnh đẹp ý vui

Mẫn Thiều Kỳ dựa bên cửa sổ, đột nhiên nhớ tới cuộc gọi của Mẫn Ác Đan ngày hôm nay, cậu muốn mở lời xin anh một đáp án… Đáp án đó có thể sẽ trao cho cậu một tia hy vọng, cũng có thể sẽ khiến cậu không quay lại được nữa(2)…

(2) 万劫不复: vạn kiếp bất phục, muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại được

Yên lặng hồi lâu, Mẫn Thiều Kỳ mới mở lời hỏi: “Cố Ngạo, liệu… chúng ta còn có thể không?”

Cố Ngạo quay đầu nhìn Mẫn Thiều Kỳ, mặt không biểu cảm, cũng không thể nhìn ra anh đang có tâm tư gì, một lúc sau, ánh mắt lại lạc ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Trước mười hai giờ đêm nay, liệu tuyết có ngừng rơi không?”

“Không biết…” Mẫn Thiều Kỳ đã trả lời anh như thế.

“Tôi cũng không biết nữa…” Nói xong, Cố Ngạo liền xoay người đi vào thư phòng.

Mẫn Thiều Kỳ biết đây chính là đáp án mà Cố Ngạo cho cậu, cả hai người đều không biết tương lai của bọn họ sẽ như thế nào, mà việc cậu có thể làm chỉ có thể là chờ đợi… Cậu không biết mình có thể bình tĩnh mà chờ đợi được bao lâu, có lẽ sẽ có một ngày cậu chờ đến phát điên, rồi sẽ quên mất rằng mình vẫn còn đang chờ…

Mẫn Thiều Kỳ vẫn đứng bên khung cửa, trà sữa trong tay đã nguội ngắt, cậu vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ.

12 giờ đêm, tuyết vẫn không ngừng, cảnh tuyết từ từ rơi xuống vẫn tựa như một bức họa tuyệt đẹp. Tình cảm của bọn họ tựa như bị tuyết bao phủ, cũng không biết đến khi nào tuyết mới tan, cũng không biết đến khi nào Cố Ngạo mới đồng ý tha thứ cho cậu…

Gần đến tết, các siêu thị lớn, các trung tâm thương mại đều có chương trình giảm giá, thêm nữa khắp nơi đều bật nhạc tưng bừng.

Cố Ngạo chọn một ngày đưa Mẫn Thiều Kỳ đi mua đồ tết, rồi một mua cho cậu quần áo mới từ trong ra ngoài, tiền vẫn là do Cố Ngạo chi, người làm ở Cố Ngạo trước khi đến tết âm lịch đều sẽ nhặn được một khoản tiền để sắm sửa quần áo mới, tuy Mẫn Thiều Kỳ không làm ở Cố gia, nhưng Cố Ngạo vẫn làm theo nếp cũ trong nhà, xem như là bù đắp cho Mẫn Thiều Kỳ đã làm việc vất vả trong thời gian qua.

Đồ tết những năm trước người khác tặng Cố Ngạo đều mang về Cố gia, thế nhưng năm nay trừ khi là tặng hai phần, nếu không thì đều để lại cho Mẫn Thiều Kỳ ăn. Tủ lạnh không đủ chỗ chưa thì còn một cái tủ lạnh thiên nhiên ở ban công, dù sao cũng không lo không có chỗ để.


Chiều hôm ấy, Cố Ngạo đang ở thư phòng trả lời mail, liền nhận được điện thoại của Mạnh Chương.

“Tam thiếu, Lâm Bái tới rồi.” Mạnh Chương đi thẳng vào vấn đề.

Cố Ngạo nhíu mày một cái, hỏi: “Cô ta tới làm gì?”

“Nói là tới để ăn tết cùng ông ngoại cô ta. Vừa mới gọi cho tôi hỏi anh ở đâu.” Giọng của Mạnh Chương cũng không nghe ra được là có biểu tình gì.

“Cô ta hiếu thảo như thế từ lúc nào vậy?” Giọng của Cố Ngạo mang theo vài phần trào phúng.

“Hiếu thảo chỉ là cái cớ, tới gặp anh mới là sự thật.” Mạnh Chương cười, “Cô ta nói cô ta ở quán cà phê ở tầng hai của An Long, bảo tôi hỏi giúp xem anh có rảnh không, cùng ăn tối với cô ta.”

Cố Ngạo yên lặng một hồi rồi nói: “Tôi tới gặp cô ta một lát.”

“Được.” Mạnh Chương dừng một chút rồi mới nói: “Tam thiếu, giờ vẫn chưa phải là lúc để trở mặt với cô ta.”

“Ừ, tôi khác có tính toán.” Ánh mắt của Cố Ngạo cũng trầm xuống.

Cúp điện thoại, Cố Ngạo về phòng thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Bánh su kem của Mẫn Thiều Kỳ vừa mới nướng xong, vốn dĩ muốn hỏi Cố Ngạo xem có muốn ăn vài cái không thì nhìn thấy Cố Ngạo vừa đeo đồng hồ vừa đi ra ngoài.

“Anh phải ra ngoài sao?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi.

“Ừ, bữa tối sẽ về ăn, nhưng sẽ hơi muộn.” Cố Ngạo nói.

Mẫn Thiều Kỳ cũng biết điều không hỏi anh đi đâu, chỉ gật đầu nói: “Ừ.”

Cố Ngạo cũng không nói thêm nữa, cầm chìa khóa đi ra khỏi.

_____________________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.