Cừu Cừu, Anh Yêu Em

Chương 114: [Phiên ngoại] Hỏa Nhạ & Miên Miên


Đọc truyện Cừu Cừu, Anh Yêu Em – Chương 114: [Phiên ngoại] Hỏa Nhạ & Miên Miên

Tháng ba mùa xuân, dưới sự kêu gọi mãnh liệt của mẹ đại nhân, Miên Miên đưa Hỏa Nhạ về nhà ở thành phố Z.

Vốn dĩ dựa theo trình tự bình thường, Miên Miên đều gặp ba mẹ chồng
tương lai mấy lần, quả thật cần phải đưa Hỏa Nhạ về nhận kiểm duyệt mới
đúng. Nhưng mà…… Từ khi biết được mẹ mình và tổng tài phu nhân đã ngầm
lấy được liên hệ, hơn nữa sau khi đạt thành nhất trí chung nhận thức
“Chuyện của tôi của bà” xong, Miên Miên thế nào cũng hiểu được hành
trình về nhà lần này, ít nhiều gì cũng mang chút sắc thái âm mưu, quả
thực giống như là việc chuẩn bị chăn đệm trước hôn sự……

Sau khi Miên Miên trình bày xong luận bàn về âm mưu của mình, người nào đó vẫn
rất bình tĩnh tiếp nhận đề nghị này, bình tĩnh khiến lòng cô bất bình
hỏi:

“Thật sự muốn đi sao? Chúng ta cũng không có kỳ nghỉ, cuối tuần cũng chỉ được hai ngày mà thôi”

“Có thể thêm hai ngày nghỉ đông”

Cô bất mãn lầu bầu: “Em lại không có kỳ nghỉ đông……”

Hỏa Nhạ nhìn cô trầm mặc một hồi, nói: “Vậy em viết đơn xin nghỉ thời gian kết hôn đi, viết xong đơn đưa cho anh kí tên”

“……”

Lời nói sét đánh như vậy, mệt cho anh còn nói vẻ mặt nghiêm túc.

Vì thế, Miên Miên bị sét đánh và Hỏa Nhạ lấy việc công làm tư lúc này xuất hiện ở bến xe nào đó trên đường cao tốc.

Miên Miên lấy vé xe ra, mặt trên có chữ viết thật to “Xe khách sang
trọng có điều hòa”, ngẩng đầu nhìn điều hòa nho nhỏ trên đỉnh đầu không
có chút gió mát nào kia, bắt đầu lĩnh ngộ sự thật và lý tưởng có chênh
lệch thật lớn. Hơi nóng ngoài cửa sổ tiến vào trong cửa kính, tràn ngập
toàn bộ toa xe, tuy rằng là tháng ba, nhưng nhiệt độ không khí đã sánh
được với mùa hè.

Miên Miên quạt quạt tay nhỏ bé lấy chút gió mát, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh.

Hỏa Nhạ mặc một bộ đồ giản dị đang nghe nhạc trên điện thoại, nhắm mắt
chuyên tâm nghe nhạc, thần sắc vẫn ung dung tự tại như trước. Tuy rằng
bên trong xe oi bức, lòng người nóng nảy, nhưng anh vẫn có tư thái trầm
tĩnh, tóc ngắn được cắt sửa chỉnh tề, áo sơ mi màu xanh nhẹ nhàng khoan
khoái, ngón tay đẹp thon dài, những chi tiết nhỏ nhặt này cấu thành một
bức tranh rất mát lạnh tươi tắn.

Khóe miệng Miên Miên run rẩy,
nhận hết loại tra tấn như đang ở Hỏa Diệm Sơn, mà thiếu gia này lại như
một ông chủ trẻ tuổi đang tận hưởng những tia nắng trên bãi biển.

Khóe mắt liếc đến động tác dùng tay làm quạt của cô, Hỏa Nhạ tháo tai
nghe xuống, không chút do dự nói: “Phiền cô mở máy điều hòa” Dứt lời,
anh cười hời hợt với nữ nhân viên phục vụ xe.

Trên thực tế
trước đó cũng đã có người yêu cầu như vậy, nhưng đều bị nữ nhân viên
phục vụ lấy lý do “Công ty quy định tháng ba không phải mở điều hòa” mà
từ chối, nay lại nghe được có người đưa ra yêu cầu này, cô ta ban đầu
nhíu mày biểu hiện ra sự không kiên nhẫn, nhưng khi tầm mắt đảo qua đến
nơi phát ra tiếng nói, cô ta ngơ ngác sửng sốt hồi lâu, sau khi thật vất vả phản ứng lại, lập tức giống như nhận được thánh chỉ ấn vào nút Mở
dưới cái nhìn chăm chú của gương mặt đầy hắc tuyến của lái xe đại ca.

Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Trong đầu Miên Miên hiện ra chín chữ này.

Tuy rằng từ góc độ của cô nhìn không tới nữ nhân viên phục vụ, nhưng

vừa nghĩ đến cô ta có biểu tình ngầm liếc mắt đưa tình, trong lòng Miên
Miên lại không biết có cảm thụ gì. Kết quả là, con cừu nhỏ bắt đầu ngây
ngốc công khai biểu thị chủ quyền: “Hỏa Nhạ anh xem này, phong cảnh vùng ngoại thành thành phố Z rất đẹp nhỉ? Chúng ta sắp về nhà” Khụ khụ,
trọng điểm những lời này ở nửa câu phía sau.

Sau khi nói xong
câu đó, Miên Miên làm bộ như chuyên chú nhìn hoa hoa thảo thảo ngoài cửa sổ, không dám quay đầu nhìn biểu tình của anh.

Người nào đó đã hiểu trọng điểm, nhưng không nói.

Ánh mắt Hỏa Nhạ không thèm che giấu mà lướt qua người cô một lần. Bởi
vì thời tiết khác thường, tháng ba cũng vô cùng nóng bức, cho nên cô bỏ
qua hết đám áo khoác dày mùa đông, hôm nay cô mặc một bộ váy liền màu
xanh. Thiết kế đường may hiện ra những đường cong mềm mại nữ tính của
cô, đường cắt may cổ tròn và tay ngắn màu hồng làm cho gáy ngọc và cánh
tay trắng mịn lộ ra dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn bởi vì ánh mặt
trời chiếu rọi mà nổi lên một tầng hồng nhạt, màu sắc rất đẹp rất đáng
yêu.

Hơn nữa…… Ở góc độ anh nhìn từ trên cao xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy xuân quang như ẩn như hiện nơi cổ áo.

Anh buông mắt xuống, khóe môi chậm rãi gợi lên, nhận thức cái nhìn của cô: “Ừ, phong cảnh quả thật không tồi” = =”

Vì thế, dưới tình huống không chút hiểu rõ sự tình nào, con cừu nhỏ
ngây thơ bị chiếm tiện nghi suốt dọc đường…… Quả là ăn đủ no. 囧

Sau khi xuống xe, bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ đi đến cổng tiểu khu, bà Nguyễn quả nhiên đã chờ đợi ở nơi nào đó.

Bà vừa thấy hai người xuống từ xe taxi, mặt mày hớn hở nghênh đón, sau
đó dùng âm lượng “Lơ đãng” trong phạm vi trăm mét đều có thể rõ ràng lọt vào tai, chứng tỏ rõ thân phận con rể tiêu chuẩn của Hỏa Nhạ, cuối cùng Miên Miên huỵch huỵch bùm bùm đi trước làm gương dưới cái nhìn tò mò
của hàng xóm láng giềng lên tầng sáu.

Đi vào nhà, không hề
ngoài ý muốn nhìn thấy ba đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem
báo, nghe được tiếng cô vào cửa cũng không ngẩng đầu, chuyên chú tựa như một pho tượng đá, hơn nữa là một pho tượng đá sắp hòa thành một thể với sô pha.

Miên Miên sớm thành thói quen với tình hình như vậy, vừa thay dép vừa nói: “Ba, con đã về rồi”

“Ừ” Ông Nguyễn lên tiếng, ánh mắt không mảy may rời khỏi tờ báo.

Ngay sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của bà Nguyễn và
tiếng bước chân một nhanh một chậm, Miên Miên ngoái đầu nhìn lại, mẹ và
Hỏa Nhạ cũng theo kịp, cô cúi người tìm kiếm trong tủ để giày: “Ba, có
bằng này dép thôi sao?”

“Phía dưới” Hai chữ đơn giản.

Sau khi ăn xong, thừa dịp Hỏa Nhạ tắm rửa, Miên Miên kéo mẹ sang một bên xác nhận một chuyện trọng yếu.

“Mẹ, anh ấy đêm nay…… Ngủ chỗ nào?”

Bà Nguyễn nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của con gái, trợn trắng mắt tức
giận trả lời: “Đương nhiên là phòng khách, không thì sao?”

Miên Miên ôm ngực thầm thở ra một hơi, bên môi lộ ra nụ cười trấn an, may mắn mẹ mình cuối cùng cũng chưa tẩu hỏa nhập ma.

“Cũng không ngẫm xem chiếc giường nhỏ của con có thể để hai người nằm
sao? Cho dù nằm xuống cũng không hoạt động tốt được. Aizz, sớm biết thế
mấy ngày hôm trước đi mua máy mát xa với ba con thuận tiện giúp con đổi
giường lớn hơn……” Bà Nguyễn vừa nói thầm vừa chậm rãi bước đi.

Miên Miên nghe vậy đứng yên tại chỗ. Yên lặng nghĩ: Mẹ đâu chỉ là tẩu hỏa nhập ma, quả thực đã muốn nhất thống ma giới……


Hôm sau lại là một ngày cảnh sắc tươi đẹp.

Thay đổi là bình thường, đối mặt với nhiệt độ cao như thế, trong lòng
Miên Miên hơi có chút phong phạm trạch nữ không quá tình nguyện ra chạy
ra ngoài. Nhưng bây giờ thì không giống thế, hiếm khi đưa Hỏa Nhạ về quê hương mình, thế nào cũng phải tận lực làm người chủ địa phương mới
đúng.

Nhưng khi cô ngồi xe bus gần ba mươi phút tới trang trại nông nghiệp, cả người đã ủ rũ rồi.

Trời nóng quá, mặt trời thật lớn…… Thời tiết như này đến hái trái cây có phải thuộc loại hành vi muốn tìm chết hay không?

Hai người đi qua những ngôi nhà trong trang trại nông nghiệp, đường mòn nhiều cây râm mát, cuối cùng cũng đi vào vườn dâu tây. Mắt Miên Miên
sáng ngời: Phóng mắt nhìn lại tất cả đều là từng khóm từng khóm dâu tây, lá xanh dày đặc, lạnh thấm nội tâm. Bên trong những khóm lá xanh tươi
được điểm tô thêm những chấm đỏ sẫm, hương vị ngọt ngào tràn qua những
khe hở của lá cây, tràn ngập bầu không khí.

Miên Miên xoay hai chân xung phong tiến về phía trước hoàn toàn đã quên người đi phía sau.

Hỏa Nhạ thanh toán phần tiền cho hai người sau đó cũng đi vào vườn dâu
tây, trong dòng người thưa thớt bên trong lán anh rất dễ dàng tìm được
thân ảnh mảnh khảnh kia.

Miên Miên ngồi xổm xuống đất, trong
tay đã có không ít chiến lợi phẩm, thấy được anh tới gần, cô không chút
suy nghĩ đưa nửa quả dâu trong tay mình cho anh, hưng phấn hô to: “Anh
nếm thử này, em vừa thử qua, rất ngọt nha! Hơn nữa rất tươi mát!”

Hỏa Nhạ khom người nhìn cô một hồi, im lặng không lên tiếng nhận dâu
tây trong tay cô, bỏ vào miệng nhấm nuốt. Sau khi ăn xong, anh nhìn
xuống cô mỉm cười: “Ừ, rất ngọt”

Miên Miên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, sửng sốt.

Từ sự hưng phấn ban đầu cô chợt ý thức được, quả dâu tây vừa nãy đưa
cho anh mình cũng đã cắn một miếng…… Nói như vậy hành vi vừa rồi của bọn họ, đã thành cái gián tiếp kia……

Vốn dĩ còn không có cái gì,
dù sao trước đó cũng hôn rồi. Nhưng thiếu gia kia sao lại cười đến bí
hiểm trả lời rất ngọt chứ…… Rất dễ làm cho người ta thẹn thùng có biết
không!

Cô ra sức đứng lên, cũng không thèm nhìn tới anh liền
cúi đầu rời khỏi trận địa: “Ờm, có nhiều người hái bên kia quá, em cũng
đi nhìn xem” Nói xong cô đã chạy ra xa mười mét.

Hỏa Nhạ cười cười nhìn bóng dáng người nào đó hốt hoảng chạy, chậm rãi đi theo.

Phụ nữ quả nhiên là hay thay đổi. Miên Miên mặc dù ở trên xe bus cảm
thấy hôm nay không nên xuất hành, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, hôm nay đến hái dâu tây thật sự là rất đúng.

Tuy rằng thời tiết nóng
bức, nhưng vừa ăn một quả dâu tây tươi ngon lại vừa dạo bước trên thảm
cỏ xanh, quả thật là chuyện vô cùng mãn nguyện. Hơn nữa xung quanh toàn
những cây xanh đại thụ, thời tiết oi bức cũng được những làn gió của
những tán cây râm mát biến thành sảng khoái thoải mái hơn, gió thổi vào
mặt vẫn còn mang theo chút mùi hương của lá cây, hít vào một hơi, sự
nóng bức trong người biến mất không còn bóng dáng.

Miên Miên

nhìn phía xa xa, ánh mặt trời xen qua lá cây, chiếu xuống những màu vàng rực rỡ, đung đưa lấp lánh trong gió, óng ánh rực rỡ. Trộm ngắm nhìn
người đàn ông bên cạnh mình đang chuyên tâm chọn lựa dâu tây…… Khóe
miệng cô hơi hơi cong lên.

Làm sao bây giờ, chỉ cần là như thế này, cô cũng đã cảm thấy rất lãng mạn.

Hai người hái được gần một tiếng, Miên Miên đã ăn uống no đủ nhìn một
giỏ đầy những quả dâu tây tươi mọng, nghĩ rằng mang những thứ này về nhà cũng không tệ lắm. Sau đó cô xách giỏ, một chút nhức mỏi bỗng nhiên
truyền tới bên hông, lúc này cô mới phát giác mình ngồi rất lâu.

Hỏa Nhạ cũng đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén liếc về phía nào đó, chậm rãi nhắc nhở: “Miên Miên, dưới chân em có sâu”

“Hả?” Miên Miên cúi đầu tập trung nhìn vào, phát hiện bên chân quả
nhiên có một con sâu nhỏ màu trắng đang nhúc nhích. Tuy rằng cô không
hiểu nhiều về những thứ này, nhưng dựa theo trực giác phán đoán đây là
côn trùng có hại, vì thế cô không nghĩ nhiều liền dí chân giẫm xuống,
mũi chân chậm rãi nghiền nát lăng trì con vật đáng thương, tần suất
chuyển động chân lấy bốn nốt nhạc làm một nhịp, mỗi một nhịp có hai
phím, tiết tấu rung động vô cùng. =]]

Trên thực tế, Miên Miên từ nhỏ lớn lên sống ở nông thôn, đã sớm miễn dịch với loại côn trùng nhỏ này.

Toàn bộ quá trình cô chuyên tâm nhìn dưới chân, không lưu ý đến trên
mặt Hỏa Nhạ có rất nhiều thần sắc kỳ lạ hiện ra. Mãi cho đến khi có một
giọng nữ thất kinh chui vào lỗ tai cô mới ngẩng đầu lên, nhìn phía phát
ra tiếng nói ——

“A —— chồng à ~~~~, có sâu! Có sâu!”

Phát ra tiếng thét chói tai là một nữ sinh viên, cả người cô ta tránh ở
phía sau bạn trai lạnh run, chỉ lộ ra khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà có vẻ
tái nhợt, thật là khiến người ta phải thương yêu.

Bạn trai cô
ta nhếch miệng cười, nhấc chân to lên hào khí vạn trượng giẫm nát đầu sỏ gây chuyện, sau đó xoay người dịu giọng an ủi giai nhân chấn kinh: “Cô
bé ngốc, không phải là con sâu nhỏ sao? Chồng đã giúp vợ tiêu diệt nó,
không cần sợ hãi. Được chứ?”

“Hở?” Miên Miên giương mắt nhìn nhìn sắc trời, bây giờ chưa đến năm giờ chứ?

“Bây giờ về cũng có thể ăn cơm, hai con về sớm một chút đi” Bà Nguyễn
che ống nghe nói chuyện với mấy người bên cạnh mấy câu, giọng nói rõ
ràng lại truyền đến lần nữa: “Được rồi, cứ như vậy đi. Tốt nhất là về
bây giờ! Ha ha ha!”

Dựa vào tình cảm mẹ con hơn hai mươi năm,
Miên Miên dám cam đoan mẹ tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản thúc giục bọn
họ về nhà ăn cơm như vậy.

Quả nhiên, khi Miên Miên bước vào nhà phát hiện phòng khách nho nhỏ thế nhưng toàn những cô cô dì dì ngồi
chật nhà, gần như muốn đẩy cửa mà chạy. Không cần phải nói! Đội quân tóc dài này khẳng định là hàng xóm láng giềng bạn bè thân cận mẹ triệu tập
đến đây thị sát con rể tương lai.

Vừa thấy nhân vật mục tiêu
xuất hiện, cả đám phụ nữ như muốn nổ tung, phòng khách nho nhỏ phát ra
những tiếng gầm kinh người, hiện trường hỗn loạn.

“A, đây không phải Miên Miên sao! Ha ha, càng lớn càng xinh đẹp!”

“Giới thiệu bạn trai của cháu cho dì Dung đi!”

“Hôm nay đưa bạn trai đi đâu chơi?”

“Miên Miên cháu về từ lúc nào? Kỳ nghỉ sao?”

“Bạn trai cháu rất đẹp trai, còn không mau giới thiệu cho chúng ta một chút?”

Đối mặt loại thế công dời núi lấp biển này, Miên Miên ngây ngốc đứng ở
trước cửa ngượng ngùng cười, tùy tiện nói vài câu cho có lệ. Cô tuy rằng không trốn tránh, nhưng thân thể vẫn không tự chủ được lùi về sau một
bước, nhẹ nhàng đụng phải vòm ngực rắn chắc của người đàn ông đứng phía
sau.


Cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp ổn định thân thể của
mình, cô ngoái đầu nhìn lại, phát hiện anh đang lộ ra nụ cười khiêm tốn
lễ phép với nhóm cô dì.

“Chào các dì” Anh rất trấn định chào hỏi, “Cháu tên là Hỏa Nhạ, là bạn trai của Miên Miên”

Anh nắm tay Miên Miên đi đến sô pha ngồi. Còn chưa ngồi yên ổn nhóm cô
dì cũng xê dịch vị trí nhanh chóng vây quanh, hai mắt ngắm tới ngắm lui
nghiên cứu Hỏa Nhạ triệt để từ đầu đến chân, cuối cùng nhóm cô dì kinh
nghiệm phong phú đã loại duyệt không biết bao nhiêu người thầm cho điểm
rất cao.

Bà Nguyễn thân là mẹ vợ dĩ nhiên cảm thấy vô cùng nở
mày nở mặt, không cam lòng ám chỉ tiện đà công khai: “Ha ha, đứa nhỏ Hỏa Nhạ này nha, không phải tôi khoe khoang, tôi thật đúng là tìm không ra
tật xấu gì. Biết lễ phép, phẩm hạnh tốt miễn hỏi, tuổi còn trẻ thì đảm
nhiệm chức giám đốc công ty lớn, thật không dễ dàng mà!”

“Ôi
chao, trẻ tuổi như vậy cũng đã làm giám đốc công ty? Vậy thật đúng là
rất giỏi” Bà Nguyễn thấy bà bạn Trần nghe vậy hơi chút lắp bắp kinh hãi, lại quan sát thấy ánh mắt Hỏa Nhạ không có gì khác biệt nói: “Đúng là
không dễ dàng, một người ra ngoài dốc sức làm rất vất vả đó, hiện tại xã hội cạnh tranh kịch liệt như vậy”

Bà Nguyễn đắc ý vênh váo
khoát tay với bà ta: “Nói gì chứ, cha cậu ấy là tổng tài công ty, ngồi
trên nghìn vạn gia đình, căn bản là không cần sầu não loại chuyện này.
Đúng không, Hỏa Nhạ?” Bà cười tủm tỉm đợi Hỏa Nhạ chứng thực, tự động
xem nhẹ ánh mắt ảo não của con gái.

Hỏa Nhạ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng mỉm cười đáp lại.

Sau khi nhận được sự cam chịu của anh, tam cô lục bà đang ngồi hiển lộ
ra thần sắc kinh ngạc, trong lòng đều nuốt hận không thôi: Vì sao con
gái mình lại không tiếp cận với người đàn ông tốt như vậy chứ! Ông trời
thật bất công mà!

Trong giọng nói của bà bạn tốt Hoàng có chút
ghen tỵ: “Miên Miên có phúc! Sau khi kết hôn khẳng định không cần phải
băn khoăn chuyện nhà cửa, tương lai cha mẹ chồng của cháu sẽ tài trợ
thôi! Chút tiền ấy đối với bọn họ mà nói chỉ là gãi ngứa, ha ha ha……”

Miên Miên nghe đến đó, rất không thoải mái. Cô rất muốn giải thích với
bọn họ, tuy rằng gia cảnh dư giả, nhưng nhà của Hỏa Nhạ trên danh nghĩa
đều là tự mình vay mua không khiến cha mẹ phải bỏ ra nửa phân tiền.
Nhưng ngại cho đối phương đều là trưởng bối, cô không muốn phát tác,
đành phải lộ ra một nụ cười cứng ngắc.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn trầm mặc mỉm cười, trong lòng biết anh là người không thích giải thích.

Anh im lặng hình thành một sự chênh lệch với không khí náo nhiệt xung quanh, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút khổ sở.

Cô vươn tay nhỏ bé lặng lẽ nắm tay anh, lại bị anh phản thủ bắt lấy bàn tay mềm mại, cảm giác ấm áp làm yên ổn lòng người truyền đến từ lòng
bàn tay anh, chậm rãi chảy vào trong cơ thể cô. Tuy rằng bờ môi của anh
vẫn khép kín như trước, nhưng cô giống như nghe được giọng nói anh quanh quẩn ở bên tai:

Miên Miên, không sao cả.

Thế giới bên ngoài của hai người, tam cô lục bà vẫn tiến hành thảo luận vô cùng sôi nổi.

“…… Thật ra tôi nói này, có tiền cũng không hẳn là tốt! Bà xem A Tùng
con ông Triệu dưới lầu đi, trước kia là một tiểu tử thành thật, nhưng từ sau khi có chút tiền thì cả ngày ra ngoài chơi gái, một người ngoan
hiền như vậy bị tiền hại. Aizzz!” Nói ra lời này là thím Dương luôn luôn không biết giữ miệng.

Dì Hoàng nhanh tới phụ họa, cũng cung
cấp ra chuyện bát quái siêu bất ngờ trên phố: “Đúng vậy, đúng vậy! A
Thảo ở tòa nhà đối diện cũng không phải thế sao? Thật vất vả gả cho một
ông chủ lớn, nghĩ rằng những ngày hạnh phúc cuối cùng cũng đến rồi, kết
quả bây giờ còn không phải rất khổ sao? Hơi có không vừa ý đã bị đánh bị mắng, điều này còn không chấm dứt, chồng còn chạy ra ngoài ôm vợ hai,
chậc chậc, tôi đoán chừng bây giờ vợ ba vợ bốn cũng có……”


người che miệng hô to: “Ai nha! Đây là thật sao? Trách không được lần
trước gặp con bé, trán nó đo đỏ, thì ra nó bị chồng đánh……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.