Đọc truyện Cửu Chuyển Tinh Thần Biến – Chương 3: Người lâm gia
Lão giả Lâm gia tên là Lâm Thiên, là nhị trưởng lão của Lâm gia, và đã là cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, có địa vị vô cùng quan trọng địa vị ở Lâm gia vô cùng quan trọng,. Lần đính hôn này hắn chính là người đại biểu cho Lâm gia.
Hán tử trung niên là tứ đệ của gia chủ Lâm gia, tên là Lâm Động, Huyền vũ cảnh thất trọng thiên, cũng là một nhân vật vô cùng lợi hại. Còn thiếu niên kia là đại công tử Lâm Long của Lâm gia, Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên, có người nói hắn cách lúc đột phá Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên đã không còn xa.
Nữ tử xinh đẹp kia Sở Lâm Phong biết, nàng chính là nhị tiểu thư Lâm Tử Bình của Lâm gia, cũng là người sắp đính hôn với hắn trước đó. Cũng là cao thủ Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên, chỉ là lúc này nàng còn không thèm nhìn Sở Lâm Phong lấy một cái, vẻ mặt kiêu ngạo, làm cho người ta có một loại cảm giác ngạo mạn.
Lúc này nhị trưởng lão Lâm gia nhìn Sở Lâm Phong một chút rồi nói:
– Mục đích ngày hôm nay chúng ta đến đây, có lẽ ngươi cũng biết rõ. Hai nhà Lâm Sở thông gia có ý vị nghĩa như thế nào, thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, những lời khách sáo dư thừa ta sẽ không nói, lúc nào ngươi tới Lâm gia hỏi cưới tam tiểu thư nhà ta?
Sở Lâm Phong không nghĩ tới lão giả này lại nói chuyện hung hăng như vậy, trực tiếp dùng lợi ích của hai gia tộc để ép mình:
– Cảm ơn ý tốt của Lâm tiền bối, Sở Lâm Phong ta vẫn chưa tới tuổi cưới vợ sinh con, việc này có thể chậm lại một chút hay không? Ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.
Sở Lâm Phong khiến cho mọi người giật mình không thôi, đây là rõ ràng từ chối rõ ràng nha. Mặc dù lời nói có chút uyển chuyển, nhưng thái độ lại hết sức rõ ràng, đây không thể nghi ngờ là đang đánh vào mặt Lâm gia,. Việc hôn nhân đưa tới cửa mà lại bị một tên rác rưởi từ chối. C, chuyện này quả thật là sỉ nhục vô tận, sỉ nhục như vậy ai cũng không nhẫn nhục được.
Người trước hết không nhịn được chính là Đại đại thiếu gia Lâm gia – Lâm Long:
– Tên rác rưởi nhà ngươi lại dám từ chối, ngươi có tư cách gì để từ chối cơ chứ? Ngươi cho rằng ngươi còn là thiên tài Sở Lâm Phong trước đây hay sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể lấy Nhị nhị muội nghiêng nước nghiêng thành của ta nữa hay sao? Sao không soi gương xem ngươi là ai chứ, nếu như không phải cân nhắc đến quan hệ giữa hai nhà chúng ta, phế vật như ngươi ngay cả tam muội của ta cũng không có tư cách lấy ađâu.
Lời nói của Lâm Long quanh quẩn ở bên tai của mọi người, đây là khiêu khích trần trụi, ở trước mặt nhiều người Sở gia mà dám nói như vậy. Đặc biệt là ở trước mặt Sở Nguyên Phách nói nhi tử của hắn là một tên rác rưởi, ngay cả một xấu nữ tử xấu xí cũng không xứng, lời nói như vậy quả thực khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận được.
– Làm càn! Ở trước mặt Sở gia chủ mà ngươi lại dám nói như vậy, để xem sau khi trở về ta trừng trị ngươi thế nào!
Lâm Thiên cũng cảm thấy Lâm Long hơi quá, hắn vội vàng khiển trách, bề ngoài là mắng người, nhưng trên thực tế chính là thăm dò Sở Nguyên Phách, nhìn thái độ của hắn là gì.
Đương nhiên Sở Nguyên Phách có thể nghe ra ý của hắn, chỉ là gia chủ một gia tộc cũng phải có phần độ lượng nhất định:
– Lâm lão nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, thanh niên nói chuyện có gì nói nấy. Tiểu tử nhà ta dừng lại ở Huyền vũ cảnh nhất trọng hai năm, nói nó là rác rưởi cũng không quá đáng. Đây là chuyện mà toàn bộ Lưu Vân thành đều biết, chỉ là Tiểu Phong không muốn lấy tam tiểu thư nhà ngươi, chuyện này quả thực là làm khó ta. Tuy rằng hôn nhân đại sự là phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó. Thế nhưng nếu hắn một lòng không muốn, chuyện này đối với song phươnghai bên cũng là một loại tổn thương, không biết Lâm lão có ý kiến gì không?
Lâm Thiên cười cười nói:
– Nói thật, vốn ta định để Lâm Phong đính hôn với nhị tiểu thư nhà ta, chỉ là bởi vì hiện giờ hắn như vậy cho nên mới đổi thành tam tiểu thư, điểm này chúng ta đuối lý. Thế nhưng nếu như bằng vào thiên phú võ học của nhị tiểu thư nhà ta, hắn thực sự không xứng ađó. Đây cũng là chuyện mà chúng ta cân nhắc mãi mới làm như vậy, đương nhiên chúng ta sẽ đưa ra một ít bồi thường.
Sở Lâm Phong nghe thấy mình không xứng với nhị tiểu thư Lâm gia này, hắn cả giận nói:
– Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không xứng với nàng? Bởi vì hiện giờ nàng là Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên sao, có gì đặc biệt hơn người chứ? Người ưu tú hơn so với nàng còn nhiều, ta dám nói nếu như cho ta thêm một năm, nhất định ta có thể vượt qua được nàng.
– Ha ha ha ha! Đây là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được từ sau khi ta sinh ra đến bây giờ. Sở Lâm Phong ngươi mạnh miệng như vậy mà không biết đỏ mặt hay sao? Chỉ bằng vào phế vật như ngươi mà cũng muốn đột phá đến Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên, như vậy ta có thể đột phá tới Vũ cảnh nha.
Lâm Long nhất thời cười to nói.
– Ngươi là súc sinh? Làm sao ngươi có thể là súc sinh cơ chứ? Ngươi rất nổi danh sao, ngươi tên là Lâm Động đúng không, nhưng dù thế nào ta cũng không nghĩ ra ngươi có quan hệ gì với súc sinh. Không bằng ngươi nói cho ta nghe một chút đi?
Sở Lâm Phong nói xong, không quan tâm tới vẻ mặt của Lâm Long, có thể tìm được cơ hội mắng hắn ta một lần cũng không tồi nha.
– Rác rưởi, ngươi nói cái gì?
Lâm Long không phải người ngu, đương nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Sở Lâm Phong.
– Tiểu Phong, không được vô lễ, phải nhớ kỹ bọn họ là khách nhân của Sở gia ta, ngươi phải tôn trọng. Việc hôn nhân này ngươi định làm thế nào?
Sở Nguyên Phách hỏi.
– Tiểu tử, ngươi thật sự cảm thấy nhị tiểu thư này không tồi hay sao?
Âm thanh của Kiếm Linhkiếm linh đột nhiên vang lên ở trong đầu của Sở Lâm Phong.
– Có ý gì? Ngươi có thể nói rõ ràng hơn hay không, lẽ nào ngươi cảm thấy nữ nhân xấu xí kia tốt hơn hay sao?
Sở Lâm Phong thầm hỏi ở trong lòng.
– Nữ nhân kia đã không còn là xử nữ, ngươi còn muốn nàng nữa hay không? Mà trên người tam tiểu thư kia có bí mật kinh người.
Kiếm LinhKiếm linh nói xong câu đó lại im lặng, không có âm thanh nào truyền ra nữa.
Sở Lâm Phong đợi nửa ngày cũng không đợi được nó trả lời, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Chỉ là Kiếm Linhkiếm linh đã nói như vậy nhất định là có đạo lý của nó.
Sở Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi cả giận nói:
– Thành thân thì có thể, thế nhưng rốt cuộc là đính hôn với người nào thì nên để ta chọn, ta không hy vọng hôn nhân của ta sẽ do người khác làm chủ. Lúc thì nhị tiểu thư, lúc thì tam tiểu thư, các ngươi coi Sở Lâm Phong ta là cái gì chứ?
– Lâm lão ngươi thấy thế nào?
Sở Nguyên Phách vứt đề tài vướng tay chân này giao cho Lâm Thiên. Nói thật, nếu Sở Lâm Phong lấy tam tiểu thư xấu nữ xí kia thì hắn cũng có chút không nỡ. Dù sao đây cũng là vấn đề về mặt mũi, nhi tử gia chủ Sở gia lấy một xấu nữ tử xấu xí về làm thê tử, nếu chuyện này truyền ra mặt hắn cũng không có ánh sáng.
Lâm Thiên nhìn Sở Nguyên Phách một chút, trong lòng thầm nghĩ:
– Lão hồ ly ngươi có ý gì, ngươi cho rằng ta không biết hay sao? Nếu như ngươi đã ném vấn đề này cho ta, vậy ta cũng ra cho ngươi một vấn đề, xem cuối cùng là ai mất mặt.
Sau đó Lâm Thiên cười nói:
– Ta thấy như vậy đi, thực lực của Lâm Long là Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên, nếu như Lâm Phong có thể đỡ được mười chiêu trong tay hắn thì ta đồng ý hắn đính hôn với nhị tiểu thư. Nếu như không thể thì lại tam đính hôn với tam tiểu thư, đây đã là nhượng bộ cuối cùng của Lâm gia ta rồi.
Lâm Tử Bình không nghĩ tới Lâm Thiên lại quyết định như vậy:
– Nhị gia gia, sao người có thể đồng ý với tên rác rưởi này cơ chứ? Có chết con cũng sẽ không gả cho hắn!
Lâm Long cười cười:
– Nhị muội, muội không tự tin đối với đại ca muội sao? Ta chỉ cần ba chiêu là có thể đánh ngã hắn, chuyện này muội không cần phải lo lắng.
Lâm Tử Bình suy nghĩ một chút, cảm thấy Lâm Long nói rất có lý, thực lực vượt qua bốn đẳng cấp không phải là chuyện nhỏ. Coi như là Sở Lâm Phong trước đây có thiên tài tới mấy cũng không thể ngăn cản được mười chiêu của Lâm Long, cho nên nàng lập tức yên lòng lại.
– Lâm Phong, điều kiện như vậy ngươi có đồng ý không? Nếu như có thể đỡ được mười chiêu thì Lâm gia ta sẽ gả nhị tiểu thư cho ngươi, ngươi nên biết tiến thoái một chút.
Lâm Thiên ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Sắc mặt Sở Nguyên Phách hơi khó coi, lão già này quả thực là tâm tư kín đáo amà. Dùng thực lực Huyền vũ cảnh nhất trọng thiên đối phó với Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên, coi như là kẻ ngu si cũng biết chắn chắc chắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ.
Đang chuẩn bị nói chuyện thì Sở Lâm Phong đã mở miệng nói trước:
– Ta nói sẽ lấy nàng ta sao? Ý của ta là ta mình lựa chọn, tâm tình tốt có lẽ sẽ lựa chọn nhị tiểu thư, tâm tình không tốt có lẽ sẽ chọn tam tiểu thư, việc kết hôn của ta sẽ do chính ta làm chủ.
Lâm Tử Bình không nghĩ tới tên rác rưởi như Sở Lâm Phong lại có mặt hung hăng như vậy, nàng giận dữ nói:
– Ta không có ý kiến, muốn thành thân với ta đợi tới đời sau đi. Ngươi không nhìn một chút xem mình là ai chứ?
Giờ phút này Lâm Nhược Hi nghe thấy Sở Lâm Phong nói vậy, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ bên trong lời nói của hắn có thể nghe ra được hai ý, vốn bản thân hắn không có một chút hi vọng nào, hiện tại lại có một nửa cơ hội.
Giờ phút này ánh mắt của Sở Lâm Phong rơi xuống trên người Lâm Nhược Hi, ánh mắt ôn nhu như nước, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, trước ngực lồi lõm, lại thêm chân dài thon dài.
Nếu như không phải biết trước nàng là một xấu nữ tử xấu xí, nhìn trang phục của nàng nhất định sẽ nhận nhầm nàng là một thiếu nữ xinh đẹp vô song, cố ý dùng khăn che mặt để che đi khuôn mặt của mình.
Từ trong đôi mắt trong suốt như nước của nàng, Sở Lâm Phong nhìn thấy sự lo âu và sợ sệt trong lòng của nàng,. Loại ánh mắt này có vẻ rất bất lực, cũng giống như mình bị người ta trào phúng, bị người khinh bỉ vậy. Có quá nhiều sự bất đắc dĩ và không cam lòng.
Nhất định nàng cũng giống như hắn, bị người trong gia tộc cười nhạo, mỗi ngày đều chịu đủ loại lời đồn nhảm dày vò. Lúc này Sở Lâm Phong mơ hồ có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
– Nếu song phươnghai bên đã không có ý kiến, ta thấy ngay nên luận bàn ở ngay đại sảnh một chút. Hôm nay vốn là ngày vui, tới điểm là dừng, không nên làm tổn thương tới tính mạng. Đương nhiên quyền cước không có mắt, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, cho nên các ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước đi.
Lâm Thiên nói xong còn cố ý ném cho Lâm Long một ánh mắt như cười mà không phải cười.
Đối mặt với Lâm Long Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên, Sở Lâm Phong cũng không có nắm chắc. Chỉ là tên đã lắp vào cung không bắn không được, coi như thua thì hắn cũng phải tiến lên.
Đại trượng phu có chuyện nên làm có chuyện không nên làm, để mặc cho người ta định đoạt không phải là tính cách của Sở Lâm Phong.
Sở Nguyên Phách và những người khác của Sở gia cười khổ, Sở Lâm Phong cưới xấu nữ tử xấu xí của Lâm gia là chuyện không có cách nào tránh khỏi được. Thế nhưng Lâm gia cho hắn cơ hội như vậy đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nhị tiểu thư là người của Lâm gia, tam tiểu thư cũng như vậy. Nếu trách thì chỉ trách hiện giờ hắn là một tên rác rưởi.
Lâm Long đi tới trước mặt Sở Lâm Phong rồi cười nói:
– Ta biết thực lực của ngươi là Huyền vũ cảnh nhất trọng, ta là Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên đối phó với Huyền vũ cảnh nhất trọng thiên như ngươi, coi như có thắng ngươi thì ngươi cũng sẽ không phục. Chỉ là nếu chỉ đỡ mười chiêu thì ngươi chấp nhận đi, hi vọng ngươi còn có mạng để cưới tam muội xinh đẹp đáng yêu của ta!
– Bớt rắm thối ở trước mặt thiếu gia ta đi. Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên thì lợi hại sao? Ngày hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi thấy ngươi thua như thế nào!
Sở Lâm Phong thua người không thua trận thế, hắn mở miệng nói.
– Ít nói nhảm đi, ngày hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết thế nào là lợi hại!
Lâm Long nói xong trên người tức thì tỏa ra một loại khí thế khổng lồ, khiến cho Sở Lâm Phong cảm thấy có chút không thở nổi.
Thân thể Lâm Long loáng một cái, bỗng nhiên đánh ra một quyền tập kích về phía Sở Lâm Phong.