Đọc truyện Cửu Chuyển Tinh Thần Biến – Chương 154: Giết ma hổ (1)
Sở Lâm Phong giơ Thanh Sương kiếm trong tay lên, sau đó bổ tới thanh niên do Phi Thiên Ma Hổ biến ảo mà thành này, ý niệm duy nhất trong lòng chính là lập tức chém giết đối phương để tiết mối hận trong lòng, còn việc đối phương có thân phận gì hắn đã hoàn toàn ném ra sau gáy.
– Tiểu tử, ngươi đang tìm cái chết!
Phi Thiên Ma Hổ lập tức cả giận nói, vốn hắn đã định tha cho người này một cái mạng, thế nhưng đối phương lại không biết cân nhắc, vậy hắn chỉ có thể chém giết người này mà thôi.
Đối với một kiếm đang bổ tới của Sở Lâm Phong, Phi Thiên Ma Hổ rất là xem thường, tay hơi vung lên, một đạo chưởng kình to lớn xuất hiện trực tiếp đón nhận công kích, không chút cân nhắc tới việc liệu nó có làm tổn thương tới mình không.
Thanh Sương kiếm dừng lại ở khoảng cách cách Phi Thiên Ma Hổ một thước, Sở Lâm Phong cảm giác có một đạo lực lượng khổng lồ ngăn cản hắn, làm cho kiếm của hắn không có cách nào tiến lên phía trước một bước được nữa.
Mà cỗ lực lượng khổng lồ kia đang kéo tới người mình, hắn vội vàng thu kiếm lui về phía sau, chật vật né tránh.
– Tiểu tử, phản ứng của ngươi cũng không tệ lắm, chỉ là cường độ lại kém một chút, ngày hôm nay bản hổ sẽ chơi với ngươi, để cho người mà ngươi nói là nữ nhân xem ngươi bị bản hổ đùa giỡn tới chết như thế nào!
Phi Thiên Ma Hổ phách lối nói.
– Ma hổ, dừng tay cho ta!
Lúc này Kim Ma Ngốc Ưng chạy tới, lập tức đi tới bên người Sở Lâm Phong.
– Lão đại, ngươi không sao chứ? Phi Thiên Ma Hổ này chính là tên mà ta đã nói, rất là khó chơi.
Kim Ma Ngốc Ưng hỏi Sở Lâm Phong.
– Không có chuyện gì cả, coi như hắn lợi hại đến đâu thì ngày hôm nay ta cũng phải làm cho hắn chết, nữ nhân của ta không phải ai cũng động vào được!
Trên người Sở Lâm Phong tỏa ra lửa giận vô biên.
– Lông vàng, sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào ngươi đã phá tan kết giới rồi sao, ồ, vừa nãy dường như ta nghe thấy ngươi gọi tiểu tử này là lão đại, ta không nghe lầm chứ, ngươi lại gọi hắn là lão đại, ha ha ha ha! Quả thực là làm mất hết mặt mũi của ma thú chúng ta!
Phi Thiên Ma Hổ cười to nói.
– Ma hổ, ngươi đừng có rắm thối như vậy, chuyện của ta còn chưa tới lượt ngươi quản, nếu như ngươi muốn đả thương lão đại ta thì trước hết phải bước qua xác ta trước đã!
Kim Ma Ngốc Ưng cả giận nói.
– Ta đang lo không có đối thủ đây, trăm năm, không biết thực lực của ngươi tiến bộ hay là thụt lui về phía sau nha. Ta thấy ngươi còn chưa đột phá cấp chín nha, đến, đến, đến đây, hôm nay chúng ta sẽ đánh một trận!
Phi Thiên Ma Hổ phách lối nói.
Mọi người nghe thấy lời nói của Phi Thiên Ma Hổ này đều chấn kinh, hán tử trung niên đột nhiên xuất hiện phía trước này cũng là ma thú. Lại còn là ma thú thực lực đạt đến cấp tám, vậy ma hổ này sẽ là cảnh giới gì, lẽ nào là ma thú cấp chín hay sao?
Có ma thú như vậy tồn tại, coi như tất cả học viên của Thiên Long học viện cũng không phải là đối thủ của hắn, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều cảm thấy rất là tuyệt vọng.
Một tia hi vọng duy nhất trong lòng bọn họ chính là hán tử trung niên do ma thú biến ảo thành này có thể đánh bại đối phương, thế nhưng nghe ngữ khí của đầu ma hổ kia, dường như cũng rất khó.
– Có thể, nhưng ngươi nhất định phải thả nữ tử kia ra, ngươi dùng một tay đánh với ta, dù ta có thắng cũng không có vẻ vang gì.
Kim Ma Ngốc Ưng nhìn Tư Mã Tĩnh Di trên không trung một chút rồi nói.
– Lông vàng, tính toán của ngươi không tồi nha, có phải ngươi muốn làm cho ta thả nàng, để đám giun dế này mang đi, sau đó ngươi cuốn lấy ta, không cho ta có thời gian truy đuổi hay sao?
Phi Thiên Ma Hổ nói.
– Đừng đoán lung tung, nếu ngươi muốn chết vậy ta sẽ tác thành cho ngươi!
Kim Ma Ngốc Ưng nói xong trực tiếp vung ra một quyền đánh về phía Phi Thiên Ma Hổ.
Đối với đám người Sở Lâm Phong, Phi Thiên Ma Hổ căn bản không để vào trong mắt, thế nhưng đối với Kim Ma Ngốc Ưng thì hắn nhất định phải coi trọng, tuy rằng Kim Ma Ngốc Ưng thấp hơn một cảnh giới so với mình, nhưng mà một trăm năm qua cũng không ai biết hắn có đột phá hay không.
Vạn nhất vừa mới đột phá, như vậy hắn dùng một tay đối phó với đối phương sẽ rất nguy hiểm, Phi Thiên Ma Hổ phân tích ở trong lòng, sau đó lập tức vung tay lên, làm cho Tư Mã Tĩnh Di ở trên không trung trực tiếp rơi xuống.
Sở Lâm Phong dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên ôm lấy nàng, một lần thi triển Di Hình hoán ảnh đi ra ngoài hơn mấy thước.
Mà lúc này cái tay còn lại của Phi Thiên Ma Hổ lập tức đánh ra một quyền, ác chiến cùng Kim Ma Ngốc Ưng.
Hai con ma thú cấp cao chiến đấu không phải đơn giản như các học viên của Thiên Long học viện chém giết, năng lượng do lực công kích mạnh mẽ sinh ra làm cho mặt đất chung quanh run rẩy.
Các học viên Thiên Long học viện nhanh chóng rút đi về phía xa xa, Triệu Phi thì được một học viên vác lên, không dám có chút dừng lại nào cả.
Tiếng nổ mạnh như tiếng sấm vang lên ở bên tai mọi người, không có một người nào dám ở lại quan sát một màn kinh thế này, bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ làm cho bọn họ mất mạng.
Sở Lâm Phong trực tiếp kéo tay của Tư Mã Tĩnh Di liên tục thi triển Di Hình hoán ảnh, sau khi chạy ra được mấy dặm mới ngừng lại.
– Tĩnh Di, nàng tiếp tục chạy về phía trước, ta đi giúp Lão Kim, ta biết nàng có nhiều chuyện muốn nói với ta, nhưng hiện tại không phải lúc, nàng yên tâm, ta sẽ không có việc gì đâu!
Sở Lâm Phong rất nghiêm túc nói.
Rồng có vảy ngược, Sở Lâm Phong cũng có vảy ngược, bởi vì hắn chính là rồng, trên người chảy xuôi long huyết, vảy ngược của hắn chính là Tĩnh Di, mỗi một nữ nhân và huynh đệ của hắn đều là vảy ngược.
Xúc phạm vảy ngược của hắn chỉ có dùng máu để cọ rửa, đây chính là nguyên tắc làm việc của Sở Lâm Phong.
– Lâm Phong, đầu ma thú kia quá lợi hại, ngươi không phải là đối thủ của nó đuâ, ngươi đi như vậy chẳng phải là chịu chết hay sao, ta không đồng ý!
Tư Mã Tĩnh Di lập tức nói.
– Tin tưởng ta, tin tưởng nam nhân của nàng, bất kể khó khăn lớn thế nào thì ta cũng có thể khắc phục được, kẻ địch cường đại đến đâu thì ta cũng chiến thắng được!
Sở Lâm Phong rất kiên định nói, trong hai mắt của hắn để lộ ra ánh sáng tự tin.
Tư Mã Tĩnh Di biết chỉ cần là chuyện mà hắn quyết định thì nàng sẽ không có cách nào thay đổi, nàng rất bất đắc dĩ nhìn Sở Lâm Phong nói:
– Ngươi cẩn thận một chút, ta chờ ngươi trở về, nếu như ngươi có chuyện gì bất trắc thì ta cũng sẽ không sống một mình!
Sở Lâm Phong có chút yêu thương xoa xoa đầu của Tư Mã Tĩnh Di, lập tức hôn lên trán của nàng một cái. Không cần phải nói nhiều lời nữa!
Sau khi Sở Lâm Phong nói xong cũng không quan tâm tới phản ứng của Tư Mã Tĩnh Di ra sao mà trực tiếp mang theo một đạo tàn ảnh biến mất ở trước người của Tư Mã Tĩnh Di.
– Lâm Phong, nhất định ngươi phải trở về nha!
Tư Mã Tĩnh Di dùng hết khí lực quay về phía Sở Lâm Phong đã đi xa quát một tiếng, trong mắt không kìm lòng được chảy ra nước mắt.
Sở Lâm Phong nhanh chóng chạy lại, những học viên ban loại ưu của Thiên Long học viện đều cảm thấy rất là kỳ quái, có phải tên này bị bệnh hay không, chạy trốn còn không kịp mà lại vội vàng đi chịu chết như vậy!
Lúc này Phi Thiên Ma Hổ và Kim Ma Ngốc Ưng đánh nhau tới mức khó hoà giải, mặt đất chung quanh xuất hiện mấy chục cái hố to, đâu đâu cũng có khe nứt rạn nứt, khe nứt có thể nuốt lấy thân thể người ta, có thể thấy được lực công kích của hai người mạnh bao nhiêu.
– Lông vàng, những năm này thực lực của ngươi cũng không có tiến bộ gì nha, vẫn như ban đầu, càng ngày đánh càng chán!
Phi Thiên Ma Hổ vung ra một quyền nói.
– Ma hổ ngươi cũng không khá hơn chút nào, không phải những năm này vẫn ở cảnh giới kia sao, cả đời này ngươi cũng đừng mong đột phá đến vương giai!
Kim Ma Ngốc Ưng nói.
– Chờ ta ăn nội đan của ngươi thì có thể đột phá rồi!
Phi Thiên Ma Hổ nói xong ánh sáng màu xám trên người lóe lên rồi trực tiếp biến trở về bản thể.
Ma thú dùng bản thể công kích so với biến ảo thành hình người công kích thì còn lợi hại hơn rất nhiều, giờ phút này Phi Thiên Ma Hổ biến về bản thể của mình là muốn làm cho Kim Ma Ngốc Ưng bị trọng thương.
Kim Ma Ngốc Ưng nhìn thấy Phi Thiên Ma Hổ biến về bản thể, sau đó trên người hắn cũng có ánh sáng màu vàng lóe lên, cũng biến về bản thể, hắn nói:
– Ma hổ, chúng ta lên trên đánh! Để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của kim linh tiễn của ta!
Lập tức, hắn trực tiếp bay về phía không trung.
– Bản hổ còn sợ ngươi sao?
Hai bên thân thể khổng lồ của nó đột nhiên xuất hiện một đôi cánh thịt dài không tới một thước, vỗ hai cánh một cái làm cho thân thể to lớn của nó bay về phía không trung.
Mà lúc này Sở Lâm Phong đã vừa vặn chạy tới, hắn nhìn thấy đôi cánh thịt của Phi Thiên Ma Hổ, cười khổ nói:
– Đôi cánh bé như thế cũng có thể bay lên, con bà nó, các ngươi bay lên đến không trung thì ta công kích thế nào đây…