Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 116: Tiểu ảnh trâu bò


Đọc truyện Cửu Chuyển Tinh Thần Biến – Chương 116: Tiểu ảnh trâu bò

– Ngươi không phải thú loại cho nên không biết quy củ của thú loại, phàm là thú loại có thực lực mạnh mẽ đều có một ít truyền thừa, những ký ức này chính là truyền thừa đối với uy nghiêm huyết thống, càng là thú loại có huyết mạch tinh khiết ở bên trong thú loại sẽ có địa vị càng cao, dù cho là thánh thú vừa xuất thế thì linh thú cấp tám nhìn thấy nó cũng sẽ khúm núm, thần phục vô điều kiện.

Kiếm linh nói.

Sở Lâm Phong tin tưởng không thể nghi ngờ đối với Kiếm linh Nguyệt nhi, nàng là lão quái vật ngàn năm, có thể biết được những thứ này cũng không phải là chuyện rất kỳ quái gì cả.

Lúc này trong đầu hắn truyền đến âm thanh của Huyết Ảnh cuồng sư Tiểu Ảnh:

– Chủ nhân, chuyện của ngươi ta đã biết rồi, yên tâm, nhất định ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể chuẩn bị tìm một tiểu đệ cho ngươi.

– Tiểu đệ? Ngươi nói ngươi có thể mang biến con chim lớn kia thành tiểu đệ của ta sao?

Sở Lâm Phong giật mình hỏi, nếu là như vậy, như vậy Tiểu Ảnh này thật sự quá trâu bò.

– Đó là chuyện nhất định, đừng quên trên người ta có huyết mạch cao quý của Huyết Ảnh cuồng sư bộ tộc, há là thứ mà những ma thú này có thể so sánh được chứ?

Tiểu Ảnh nói rất tự hào.

– Thế nhưng ngươi không biết nói chuyện, làm sao câu thông với nó được chứ?

Sở Lâm Phong cảm thấy đây là một vấn đề, coi như huyết mạch của ngươi tinh khiết, thế nhưng đối phương không biết ý nghĩ của ngươi thì làm sao có thể đi vào khuôn phép được chứ.

– Ngươi không cần lo, ngươi không phải là thú tộc, chúng ta có ngôn ngữ giao lưu của chính mình, được rồi, nó đã đến rồi, để ta đi ra ngoài đi!

Sở Lâm Phong khẽ động thần thức, Huyết Ảnh cuồng sư Tiểu Ảnh thì lại xuất hiện ở trước mặt của hắn, đối với việc ở bên người Sở Lâm Phong xuất hiện ma thú như chó con, mọi người đều cảm thấy rất là kỳ quái.


Chỉ là giờ phút này đã là lúc tính mạng nguy cấp, đương nhiên không sẽ có ai để ý tới những chuyện này, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng là sủng vật của hắn mà thôi.

Chỉ có Dương Nhị cảm thấy động tác này của Sở Lâm Phong có vấn đề, thực lực của Tiểu Ảnh nàng rất là rõ ràng, có thể trừ đi độc tố, có thể hút mình vào trong miệng, còn thay đổi thể chất của mình:

– Lẽ nào Sở Lâm Phong chuẩn bị dùng tên này đi đối phó với con chim lớn kia hay sao?

Đúng lúc này con màu vàng chim lớn đã bay vào kia ngừng lại, rơi xuống đất cũng chỉ là một con diều hâu mà thôi, nếu như ai cho rằng này loài chim to bằng con diều hâu này là thứ lương thiện thì rất sai lầm.

Dường như con chim lớn màu vàng này đã phát hiện ra cái gì đó, cho nên cũng không trực tiếp tới gần bãi đá:

– Các ngươi đi ra cho ta, ta muốn giết các ngươi.

Vẫn là câu nói này, không có tiếng nói của hắn.

Sở Lâm Phong nhìn Huyết Ảnh cuồng sư Tiểu Ảnh một chút, nói:

– Sao nó lại không sợ ngươi, biết rõ ngươi ở đây mà còn dám nói lời khiêu khích?

Tiểu Ảnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Lâm Phong sau đó truyền âm nói:

– Ta ẩn giấu khí tức trên người đi, nó không biết, chỉ là đối với bản thân ma thú mà nói, đối với nguy hiểm đã có tính cảnh giác, vì lẽ đó nó cũng không dám tới gần quá mức, đây cũng là nguyên nhân mà nó không dám tiến vào nơi này mà chỉ dám đứng ngoài kêu gào.

– Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ở đây chờ thôi sao?


Sở Lâm Phong vội vàng hỏi.

– Chủ nhân cứ ở chỗ này chờ đi, ta đi một chút sẽ trở lại!

Tiểu Ảnh nói xong giống như một làn khói chạy ra ngoài.

Mọi người thấy con chó nhỏ này lại chạy ra ngoài, tất cả đều cảm thấy kỳ quái, đây không phải là chịu chết sao?

– Sở Lâm Phong, đó là sủng vật của ngươi sao? Sao ngươi lại nhẫn tâm để nó đi ra chịu chết cơ chứ?

Ngưu Thiên không nhịn được hỏi.

– Ta để nó đi ra chịu chết đó, nếu không để ai đi ra ngoài đây? Ngươi hay là hắn?

Sở Lâm Phong chỉ vào Ngưu Thiên và một tiểu đệ khác gần mình.

– Xem ra hôm nay chúng ta chạy trời không khỏi nắng, ài, đây rốt cuộc là thi đấu quỷ gì chứ, không ngờ lại khó như vậy. Đây rõ ràng là mang mạng của những học viên chúng ta ra đùa giỡn mà.

Một người học viên trong đó tức giận bất bình nói, trong mắt tràn ngập vẻ ủ rũ.

Trên mặt Dương Nhị lại tràn ngập vẻ nghi hoặc, nàng đi tới trước người Sở Lâm Phong nhỏ giọng hỏi:


– Ngươi lại đang làm gì vậy, người khác không biết con chó con kia lợi hại thế nào, nhưng ta rất là rõ ràng, con chó con kia thật sự có thể đánh bại con chim màu vàng khổng lồ kia sao?

Sở Lâm Phong dùng tay ấn vào mũi Dương Nhị nói:

– Sau đó ngươi sẽ biết, ta còn muốn lấy ngươi, đương nhiên sẽ không để cho mình chết đi nhanh như vậy, lại nói những người này là bằng hữu, huynh đệ của ta, dù thế nào ta cũng phải bảo toàn tính mạng của bọn họ kia mà.

Âm thanh của Sở Lâm Phong rất nhỏ, nhưng vẫn có mấy người nghe thấy, trong đó bao gồm cả Diệp Tinh Thần và Đường Lỵ, hai người đều quăng tới ánh mắt chất vấn, nhưng Sở Lâm Phong lại chỉ mỉm cười gật đầu.

Vốn Đường Lỵ muốn hỏi chút gì đó, thế nhưng nghĩ đến tình huống nguy cấp lúc này cho nên nàng cũng không hỏi gì, trong lòng quyết định nếu có cơ hội nhất định hỏi Sở Lâm Phong cho rõ ràng.

Diệp Tinh Thần nhìn Sở Lâm Phong gật đầu, trong lòng tức thì kích động lên:

– Lão đại, nếu như lần này chúng ta thật sự có thể chuyển nguy thành an, ta đồng ý cả đời này đi theo ngươi, dù cho là lên núi đao xuống biển lửa, hoặc là…

– Được rồi, đừng nói nữa, mọi người đều là huynh đệ, nói những chuyện này làm gì. Mặc dù Sở Lâm Phong ta là người thô lỗ, thế nhưng cũng biết thứ gì đáng quý trọng, thứ gì đáng bỏ qua. Mọi người cứ yên tĩnh chờ đi, các ngươi không nghe thấy tiếng nó đúng không, chẳng phải không có chuyện gì sao?

Lần này âm thanh của Sở Lâm Phong khá lớn, tất cả mọi người bên trong nghe thấy được, ngay cả thiếu niên chào hỏi Sở Lâm Phong kia cũng quăng tới ánh mắt kính nể.

Cũng không lâu sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng chim hót đinh tai nhức óc, mọi người đều bị kinh ngạc nhảy dựng lên một cái, cùng nhau ném ánh mắt về phía Sở Lâm Phong.

– Đừng nhìn ta, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sở Lâm Phong mở ra hai tay bất đắc dĩ cười nói.

– Các ngươi mau nhìn xem, con chó nhỏ kia lại cưỡi lên trên lưng con chim khổng lồ kia đi vào!

Một học viên nhịn không được ló đầu ra xem, vừa nhìn suýt chút nữa đã dọa hắn tè ra quần.


– Cái gì? Con chó con kia cưỡi ở trên lưng con chim màu vàng khổng lồ, làm sao có khả năng cơ chứ?

Ngưu Thiên cũng vô cùng sợ hãi kêu lên, đối với sự thực này hắn có cảm giác như nằm mơ vậy.

– Ra ngoài xem xem chẳng phải sẽ biết sao?

Sở Lâm Phong biết Tiểu Ảnh đã thành công, cho nên hắn là người đi ra bãi đá trước tiên.

Nhìn thấy Sở Lâm Phong đi ra ngoài, mọi người cũng đi theo ở phía sau lục tục đi ra, lời nói lúc trước của Sở Lâm Phong mọi người đã tin tưởng hơn nửa.

Sau khi đi ra khỏi bãi đá, quả nhiên đã nhìn thấy trên lưng một con chim màu vàng có một con chó con, con chim màu vàng khổng lồ đang từ từ đi tới chỗ mọi người.

Sau khi đi tới vị trí cách Sở Lâm Phong còn mấy chục thước thì ngừng lại, chó con từ trên lưng con chim màu vàng khổng lồ nhảy xuống, trực tiếp chạy đến trước mặt Sở Lâm Phong, Sở Lâm Phong ôm nó lên.

Sau đó hắn cười ha hả nói:

– Mọi người an toàn rồi! Tiểu Ảnh đã thu phục con chim màu vàng khổng lồ này, hiện giờ trong đội ngũ chúng ta lại có thêm một viên dũng tướng rồi đó.

Lời của Sở Lâm Phong không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, khiến cho mọi người không thể tin được đây là sự thật, không nghe thấy tranh đấu âm thanh thì đã thu phục được. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy con chim màu vàng khổng lồ kia yên tĩnh đứng ở nơi đó thì ai cũng sẽ cho rằng Sở Lâm Phong đã bị dọa sợ, đang đứng ở nơi đó nói chuyện viển vông.

Sở Lâm Phong không để ý tới ánh mắt giật mình của mọi người, bay thẳng đến trước mặt con chim màu vàng khổng lồ. Khoảng cách mười thước trong nháy mắt đã không còn:

– Ngươi tình nguyện làm tiểu đệ của ta sao?

– Ta tình nguyện làm tiểu đệ của đại ca, chỉ cần đại ca coi trọng Kim Ma Ngốc Ưng ta là được. Ta đồng ý vì đại ca mà vào sinh ra tử, không từ chối!

Trên người Kim Ma Ngốc Ưng tức thì tỏa ra một trận kim quang chói mắt, sau đó một hán tử trung niên chừng ba mươi tuổi xuất hiện ở trước mặt của Sở Lâm Phong…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.