Đọc truyện Cữu Chưởng Huyền Công – Chương 45: Bóng tình nghiệp sát
Di Hoa công tử Hàn Tuấn bước vào gian thảo xá. Y khép cửa nhìn lại Tịnh Ngọc đang đứng quay lưng về phía mình. Y tiến đến sau lưng nàng. Hàn Tuấn đặt tay lên vai Tịnh Ngọc:
– Nàng chờ ta có lâu không?
– Tịnh Ngọc những tưởng đâu Hàn huynh không đến.
– Ta biết nàng đợi ở đây thì không có một lý do nào khiến Hàn Tuấn không đến cả.
Y quay Tịnh Ngọc lại đối diện với mình. Hàn Tuấn nhìn vào mắt Tịnh Ngọc:
– Không ai biết nàng đến đây chứ?
Tịnh Ngọc gật đầu:
– Chỉ có một người duy nhất biết Tịnh Ngọc đến đây.
Đôi chân mày Di Hoa công tử Hàn Tuấn nhíu lại. Y hỏi:
– Ai…
– Huynh…
Di Hoa công tử cười khẩy rồi nói:
– Còn một người nữa biết ta và nàng bên nhau ở đây.
Tịnh Ngọc nhướng mày:
– Ai?
– Nàng đoán xem.
Tịnh Ngọc lắc đầu:
– Muội sao đoán được.
– Gã quán chủ Thụ Tâm. Nhưng Tịnh Ngọc không phải lo về hắn. Bởi bây giờ gã Thụ Tâm đã không còn gì để nói được. Thậm chí y cũng không thở nổi.
Tịnh Ngọc chớp mắt:
– Hàn huynh đã giết hắn rồi à?
Di Hoa công tử Hàn Tuấn mỉm cười, đặt tay lên vai Tịnh Ngọc:
– Ta không muốn thấy một đệ tam nhân biết cuộc hẹn này giữa ta và nàng. Hắn có thể vui miệng nói với ai đó, một ni cô của phái Hằng Sơn hẹn với một trang nam tử ở gian thảo xá này.
– Như thế cũng tốt.
Di Hoa công tử Hàn Tuấn đưa Tịnh Ngọc đến ngồi vào chiếc chõng tre. Y Lấy trong ngực áo ra một chiếc tráp, đặt vào tay Tịnh Ngọc:
– Nàng xem ta mang đến gì cho nàng?
Tịnh Ngọc mở nắp chiếc tráp. Trong tráp là một thỏi son cùng một túi phấn hương dành cho nữ nhân.
Tịnh Ngọc reo lên:
– Đẹp quá…
Nàng nhón tay ra lấy túi phấn hương đưa lên mũi ngửi.
Vừa ngửi túi phấn đó, Tịnh Ngọc vừa nói:
– Hàn huynh mua thứ này ở đâu?
– Tận kinh thành Trường An, ta làm tất cả vì nàng.
Di Hoa công tử Hàn Tuấn ngồi xuống bên Tịnh Ngọc. Chiếc chõng tre phát ra âm thanh ken két, bởi sức nặng của hai người. Y choàng tay qua vai Tịnh Ngọc, nhìn nàng điểm nụ cười giao tình từ tốn nói:
– Nàng có thật sự thoát tục, rời bỏ bụi trần gian chưa?
Tịnh Ngọc lườm Hàn Tuấn:
– Huynh còn hỏi Tịnh Ngọc điều đó nữa. Chính huynh chứ không ai khác. Đáng ra Tịnh Ngọc đã rũ bỏ bụi trần, nhưng Hàn huynh đã quyến rũ Tịnh Ngọc phải quay lại với kiếp hồng nhan.
Di Hoa công tử phá lên cười. Gã vừa cười vừa nâng cằm Tịnh Ngọc nhìn vào mắt nàng. Hàn Tuấn nhu hòa nói:
– Đã là hồng nhan thì sao rũ bỏ được bụi hồng trần.
Nàng lườm Hàn Tuấn:
– Nếu không có Hàn huynh thì Tịnh Ngọc đâu quay lại cõi phù dung nơi trần thế.
Tịnh Ngọc dựa đầu vào ngực Di Hoa công tử Hàn Tuấn, nũng nịu nói:
– Ngay từ buổi đầu gặp Hàn huynh… Tịnh Ngọc đã biết ngay mình không thể nào chối bỏ được cõi hồng trần với chữ tình. Huynh khiến cho muội phải mơ mộng đó.
Di Hoa công tử mỉm cười:
– Không ai tránh được lưới tình. Trên cõi dương trần thì lưới tình là sự huyền bí khiến mọi người tự nguyện chui vào.
Nàng nũng nịu nói:
– Hàn huynh chăng lưới tình thì có.
Di Hoa công tử Hàn Tuấn phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:
– Nàng biết ta chăng lưới tình sao vẫn cứ lao vào?
– Huynh còn nói nữa… Tịnh Ngọc chỉ là một nữ nhân yếu đuối sao có thể cưỡng lại tấm lưới tình của huynh.
Hàn Tuấn nắn nót bờ vai Tịnh Ngọc. Nàng nhỏ nhẻ nói:
– Sao Hàn huynh không chăng lưới tình ai mà lại cho những nữ nhân đã xuất gia như Tịnh Ngọc?
– Tại sao ư?… Bởi Di Hoa công tử thích những cánh hoa thuần khiết tinh anh của phái Hằng Sơn.
Mặt Tịnh Ngọc sa sầm:
– Nghĩa là huynh không chỉ thích một mình Tịnh Ngọc mà muốn tất cả những ni cô của phái Hằng Sơn, trong đó có Tịnh Nghi?
Hàn Tuấn cười khẩy nhướng mày nói:
– Ta là nam nhân tất biết hưởng lạc từ nữ nhân. Lại là người biết tìm những đóa hoa thuần khiết để tận hưởng. Nhưng lúc này thì ta đã có nàng rồi.
– Tịnh Ngọc chỉ muốn trong tâm huynh có mỗi một mình Tịnh Ngọc mà thôi.
Hàn Tuấn nâng cằm nàng:
– Trong tâm của ta chỉ có mỗi một mình nàng nên mới có cái hẹn hôm nay.
Đôi lưỡng quyền Tịnh Ngọc ửng hồng e thẹn. Nàng nũng nịu nói:
– Hàn huynh đã làm ô uế Tịnh Ngọc rồi đó.
– Và nàng muốn như vậy?
Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa nói vừa dùng tay cởi đạo cô của Tịnh Ngọc. Động tác của gã thật thuần phục, chẳng khác nào lột vỏ một trái chuối. Tịnh Ngọc không hề phản ứng hành động của Di Hoa công tử Hàn Tuấn mà ngược lại còn chủ động hưởng ứng từng hành động của gã.
Ẩn mình trong chỗ nấp, chứng kiến cảnh tưởng đó, Vị Phong chỉ còn biết lắc đầu nghĩ thầm: “Dù là những con người khó thoát ra lưới tình. Cổ nhân nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đằng này ni cô không gột rửa nổi chữ tình trong mình. Hóa ra con người chỉ có thể kềm chế mình chứ không thoát khỏi ham muốn thể xác.”
Trong khi chàng nghĩ thì Hàn Tuấn đã lột bỏ tất cả đạo cô trên người nàng.
Vị Phong biết chuyện gì sau đó xảy ra giữa hai người. Chàng không muốn phải chứng kiến những hoạt cảnh hoan lạc giữa Tịnh Ngọc và Di Hoa công tử Hàn Tuấn mà toan rời chỗ nấp.
Nhưng Vị Phong vừa toan bỏ đi thì nghe Hàn Tuấn nói:
– Ngày mai đến ngày chúc thọ Diệu Tịnh sư thái… ta muốn nàng làm một chuyện.
Nghe Hàn Tuấn thốt ra câu nói này, Vị Phong buộc phải dừng bước để nghe.
Tịnh Ngọc nép đầu vào ngực Hàn Tuấn, xoa ngực gã. Tịnh Ngọc nhỏ nhẻ nói:
– Hàn huynh có đem thứ gì đó không?
Di Hoa công tử Hàn Tuấn gật đầu:
– Có!
Y vừa nói vừa lấy ra trong ngực áo một tịnh bình, đặt vào tay Tịnh Ngọc:
– Đây là Quỷ Nhục cốt. Công hiệu của nó cực kỳ lợi hại. Nếu như không có thuốc giải thì da thịt xương cốt sẽ thối rữa. Nhân cơ hội này mừng chúc thọ Diệu Tịnh sư thái, Tịnh Ngọc hãy dùng Quỷ Nhục cốt đầu độc Diệu Tịnh sư thái và ba vị trưởng tôn Hằng Sơn phái.
Tịnh Ngọc tròn mắt nhìn Di Hoa công tử:
– Cả ba vị trưởng bối nữa à?
Di Hoa công tử gật đầu:
– Cả họ nữa. Thái Âm tiên tử, Long Trương bà bà, và Diệu Chân sư thái.
Vẻ lo lắng hiện lên mặt Tịnh Ngọc. Nàng miễn cưỡng nói:
– Nếu như Tịnh Ngọc đầu độc Diệu Tịnh sư thái còn có thể được, nhưng đầu độc cả ba vị trưởng bối Hằng Sơn phái thì Hằng Sơn phái sẽ tuyệt diệt mất. Ba vị trưởng bối chẳng may mất mạng thì Hằng Sơn phái như rắn mất đầu.
Di Hoa công tử mỉm cười. Y kéo Tịnh Ngọc ngã vào người gã. Áp đôi môi vào môi Tịnh Ngọc. Chẳng biết nụ hôn của Di Hoa công tử Hàn Tuấn có tác dụng gì đến thể pháp của Tịnh Ngọc mà người nàng cứ co rúm lại, tay bấu vào lưng gã, đồng thời phát ra những tiếng rên ư ử.
Di Hoa công tử cắt nụ hôn ban phát cho Tịnh Ngọc. Ánh mắt của nàng vẫn còn nét đờ đẫn ngây dại như chưa thể thoát ra miền hoan lạc sau khi tiếp nhận nụ hôn của Di Hoa công tử Hàn Tuấn.
Hàn Tuấn nâng cằm Tịnh Ngọc nhỏ nhẻ nói:
– Ta muốn như vậy.
Di Hoa công tử vừa nói vừa mơn trớn vùng nhũ hoa của Tịnh Ngọc. Người nàng cứng ngắt hẳn ra bởi những động tác vuốt ve mơn trớn của Hàn Tuấn.
Tịnh Ngọc sao có thể cưỡng lại được những cảm giác mơn trớn của Di Hoa công tử, phàm người ta tìm đến sự thanh bạch thuần khiết của tâm hồn và thể xác thì khó chứ tìm đến những cảm xúc nhục dục hoan lạc thì chẳng khó chút nào. Bởi con người vốn được tạo ra trong miền hoan cảm nhục tình kia mà.
Cảm giác mà Di Hoa công tử Hàn Tuấn tạo ra trên thân thể Tịnh Ngọc, khiến tạo ngay một lớp da ốc li ti nổi đầy khắp người nàng. Cùng với lớp da li ti đó, đôi ngọc thủ của ngàng bấu chặt vào bắp chân của Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Nàng nhắm mắt như thể tận hưởng cảm giác hoan lạc lạ lẫm kia cùng với những tiếng rên ư ử.
Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa mơn trớn thân thể Tịnh Ngọc vừa nói:
– Ta không có ý chặt đứt Hằng Sơn phái ra khỏi chốn võ lâm giang hồ mà có ý khác. Ta muốn thay quyền chưởng môn Hằng Sơn phái từ Diệu Tịnh qua Tịnh Ngọc.
Tịnh Ngọc mở mắt nhìn Di Hoa công tử.
Gã mỉm cười nhìn nàng nói tiếp:
– Diệu Tịnh có sự hậu thuẫn của Thái Âm tiên tử, Long Trương bà bà, và Diệu Chân sư thái. Nếu nàng hạ độc Diệu Tịnh thì nhứt định ba người kia sẽ phán trị nàng. Nên phải hạ độc những người đó luôn. Sau đó chính ta sẽ đưa nàng lên kế nhiệm chức vị chưởng môn Hằng Sơn phái.
Tịnh Ngọc nhìn sững Di Hoa công tử:
– Huynh có ý đó à?
Hàn Tuấn mỉm cười gật đầu:
– Ta có ý đó. Nàng bây giờ là người thân tính của Diệu Tịnh nên dễ dàng hạ độc hơn bất cứ người nào.
Tịnh Ngọc lắc đầu:
– Tịnh Ngọc thú thật với huynh… Tịnh Ngọc chỉ muốn có huynh là đủ rồi. Tịnh Ngọc chỉ muốn rời bỏ Hằng Sơn để đi cùng với Hàn huynh mà thôi.
Di Hoa công tử Hàn Tuấn lắc đầu:
– Ta yêu nàng và đâu muốn nàng lặn lội trên giang hồ. Mà muốn nàng phải là chưởng môn Hằng Sơn phái. Nàng sẽ tạo lập ra một động tiên độc nhất vô nhị trên đời này.
– Tịnh Ngọc…
Di Hoa công tử không để cho Tịnh Ngọc nói hết câu mà áp người xuống người nàng. Tiếng chõng tre rít lên ken két và cùng với những âm thanh đó là hoạt cảnh dồn dập mà Di Hoa công tử tạo ra phủ lên thân thể Tịnh Ngọc.
Nàng quằn người ra trong những xúc cảm dầy tính dung tục mà Hàn Tuấn phủ lên thân thể nàng.
Y vừa ban phát cho Tịnh Ngọc những khoái cảm trần tục vừa nói:
– Nàng phải nghe lời ta… Phải chìu theo ý ta nếu muốn có tình yêu của ta.
Tịnh Ngọc bấu mười ngón tay vào lưng Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa rên vừa nói:
– Tịnh Ngọc không muốn mất chàng… thiếp nghe chàng… thiếp là của chàng và sẽ làm tất cả vì chàng… Tịnh Ngọc yêu chàng… yêu chàng hơn bất cứ người nào trong đời Tịnh Ngọc.
* * *
Những lời bàn thảo của Di Hoa công tử Hàn Tuấn lọt vào tai Vị Phong tạo ra trong chàng một sự phẫn nộ. Nhưng lúc này Vị Phong không thể xuất đầu lộ diện vạch mặt Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Nếu chàng ra mặt lúc này, chẳng khác nào tự biến thành con thiêu thân để tìm cái chết. Vị Phong rời chỗ nấp, quay trở ra thảo điếm. Chàng thấy Thụ Tâm nằm gục trên bàn, máu từ cổ gã loang đỏ mặt bàn.
Buông một tiếng thở dài, Vị Phong lắc đầu nhẩm nói: “Nơi nào có người võ lâm đi qua thì nơi đó có sóng to gió lớn. Oan nghiệt trùng trùng.”
Chàng rời lữ điếm ngay trong đêm đó đi thẳng một mạch lên Hằng Sơn phái. Tổng Đàn Hằng Sơn phái nằm giữa lưng chừng núi với những ngôi tịnh xá rải rác khắp mọi nơi. Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy chúng được kiến tạo theo hình trôn ốc từ thấp lên cao. Nơi cao nhất là tòa tịnh xá “Quan Âm viện.”
Lần đầu tiên đến đây, Vị Phong không khỏi ngỡ ngàng bởi những ngôi tịnh xá giống nhau như tạc chẳng thể nào biết gian tịnh xá nào của Diệu Tịnh sư thái. Vị Phong chần chừ nghĩ thầm: “Ta vào Hằng Sơn lúc này đúng là bất tiện. Chưa hẳn gặp Diệu Tịnh sư thái lão ni đó đã tin vào lời nói của mình. Huống chi người sắp hạ độc thủ Diệu Tịnh sư thái là Tịnh Ngọc, cao đồ mà Diệu Tịnh sư thái ưu ái nhất. »
Buông một tiếng thở dài, Vị Phong lắc đầu nói:
– Mình phải tính sao bây giờ. Thật là khó xử.
Đêm tĩnh lặng. Vị Phong quyết định đột nhập vào Hằng Sơn theo phương cách của một gã đạo chích thiện nghệ. Chàng men theo bóng tối đi rảo qua các ngôi tịnh xá mà tuyệt nhiên không để cho các ni cô phát hiện.
Chợt Vị Phong nghe có tiếng gõ mõ đều đều phát ra từ một gian cốc xá tọa lạc biệt lập bên ngoài quần thể kiến trúc Hằng Sơn phái. Chàng lần bước tiến về phía gian cốc xá đang phát ra những tiếng mõ đều đều. Trong sự tĩnh lặng thanh vắng, mà tiếng mõ kia vẫn đều đặn gõ từng tiếng nghe thật đều, thật chậm rãi và thanh thoát.
Đứng trước gian cốc xá đó, Vị Phong nghĩ thầm: “Người tụng kinh gõ mõ lúc này có thể là Diệu Tịnh sư thái hoặc Diệu Chân sư thái. Mình có nên vào gặp hai vị sư thái này không?” Ý niệm đó khiến chàng lưỡng lự.
Bước đến trước gian cốc xá, Vị Phong ghé mắt qua khe cửa. Chàng vô cùng mừng rỡ khi nhận ra người đang tụng kinh gõ mõ, trầm tư mặc tưởng không phải Diệu Tịnh sư thái mà là Tịnh Nghi.
Vị Phong khẽ đẩy cửa gian cốc xá lẻn vào.
Thao tác của chàng nhẹ nhàng đến độ không để Tịnh Nghi phát hiện ra hành tung của mình. Vị Phong đứng trong góc tịnh xá nhìn Tịnh Nhi.
Tịnh Nhi vừa gõ mõ vừa nhẩm tụng kinh, trông nàng thật thoát tục và thánh thiện.
Tịnh Nghi ngưng gõ mõ, rồi hành đại lễ trước bức họa Quan Thế Âm. Chờ nàng hành xong đại lễ, Vị Phong mới lên tiếng:
– Ni cô Tịnh Nghi.
Nghe tiếng nam nhân, Tịnh Nghi giật mình quay ngoắt lại:
– Nam mô bổn sư thích ca a di đà phật…
Nàng vừa niệm phật hiệu vừa sửng sốt. Tịnh Nghi nhìn Vị Phong.
Mặt nàng nghiêm hẳn ra, sau lời phật hiệu. Tay lần chuỗi bồ đề, Tịnh Nghi nghiêm giọng nói:
– Khắc công tử sao lại mạo muội đột nhập vào sám hối tịnh xá của Tịnh Nghi? Giới quy của Hằng Sơn rất nghiêm, công tử định giáng thêm họa xuống đầu Tịnh Nghi nữa sao? Mong công tử hãy rời khỏi đây.
Nghe Tịnh Ngọc thốt ra câu nói này, Vị Phong không khỏi bối rối. Chàng bước đến một bộ, thì Tịnh Nghi vội thối lui hai bộ. Nàng trừng mắt nhìn Vị Phong mà tay vẫn luôn lần xâu chuỗi bồ đề.
Vị Phong buông tiếng thở dài rồi nói:
– Ni cô Tịnh Nghi… Khắc Vị Phong không có ý mạo phạm đến ni cô đâu. Và tuyệt nhiên cũng không có ý giáng thêm đại họa xuống đạo hạnh của ni cô, nhưng Vị Phong có chuyện phải nói với ni cô.
– Nam mô Quan Thế Âm bồ tát… Nếu như Khắc công tử có chuyện gì cần đến Hằng Sơn phái thì hãy đến đại điện Quan Âm gặp sư thái. Sư thái sẽ giúp đỡ cho Khắc công tử.
Vị Phong thở ra lắc đầu:
– Nếu như tại hạ có thể gặp được Diệu Tịnh sư thái và sư thái tin vào lời Khắc Vị Phong thì tốt quá. Nhưng Vị Phong sợ sư thái sẽ không tin vào lời của Vị Phong, và chuyện này thì không thể để lâu hơn được.
Tịnh Nghi vẫn lần chuỗi bồ đề:
– Nam mô Quan Thế Âm bồ tát. Khắc công tử nói gì thì nói, nhưng phải gặp sư thái trên đại điện. Không nên đột nhập vào sám hối tịnh xá của Tịnh Nghi… Tịnh Nghi không giúp gì được Khắc công tử.
– Vị Phong không đòi hỏi Hằng Sơn giúp gì đâu. Còn Tịnh Nghi thì Vị Phong đã từng mang đại ân chưa bồi đáp sao có thể đòi hỏi gì hơn. Tại hạ mạo phạm vào tịnh xá vì không biết ni cô Tịnh Nghi đang ở đây. Còn chuyện Vị Phong muốn tỏ bày liên can đến an nguy của Diệu Tịnh sư thái và ba vị trưởng bối Hằng Sơn.
– Nam mô Quan Thế Âm bồ tát…
Vị Phong nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng. Buông tiếng thở dài:
– Tại hạ cũng không sống được bao lâu nữa, nhưng nếu phải chết mà giúp được Hằng Sơn qua khỏi đại kiếp này… Vị Phong sẵn sàng chết.
Chân diện Tịnh Nghi dần bớt đi sự căng thẳng. Nàng từ tốn nói:
– Thật ra Khắc công tử muốn Hằng Sơn phái giúp gì cho công tử?
Vị Phong lắc đầu:
– Vị Phong không cần Hằng Sơn giúp gì hết, mà chỉ muốn báo Diệu Tịnh sư thái và ba vị trưởng bối Hằng Sơn phái biết, ngày mai trong buổi chúc thọ Diệu Tịnh sư thái có cả ba vị trưởng bối Hằng Sơn dự, sẽ có người hạ độc Quỷ Nhục cốt vào những vị trưởng bối và Diệu Tịnh sư thái.
Chân diện Tịnh Nghi lộ vẻ quan trọng:
– Nam mô Quan Thế Âm bồ tát. Khắc công tử nghe tin này ở đâu?
Vị Phong buông tiếng thở dài rồi nhìn Tịnh Nghi nói:
– Không biết tại hạ nói ra chuyện này ni cô Tịnh Nghi có tin không?
Tịnh Nghi lưỡng lự gật đầu.
Vị Phong hỏi:
– Ni cô Tịnh Nghi không ngại Vị Phong gian trá sao?
– Nếu công tử có ý gian trá hại trưởng bối Hằng Sơn thì đã không xuất đầu lộ diện. Với lại ở công tử Tịnh Nghi thấy có cái gì đó rất đáng tin.
Vị Phong mỉm cười, từ tốn nói:
– Trên thế gian này có lẽ người thông cảm cho Vị Phong chính là Tịnh Nghi ni cô.
– Công tử quá khen. Công tử chưa nói với Tịnh Nghi câu chuyện của người muốn nói với Tịnh Nghi.
Vị Phong nhìn nàng:
– Vị Phong rất muốn ni cô Tịnh Nghi tin vào câu chuyện của Vị Phong.
– Nam mô Quan Thế Âm bồ tát.
Vị Phong nhìn nàng nhủ thầm: “Hy vọng Tịnh Nghi sẽ tin vào câu chuyện của mình sắp nói ra.” Chàng nghĩ rồi nhất nhất thuật lại toàn bộ sự thật mà mình đã chứng kiến và nghe ở lữ điếm.
Nghe xong câu chuyện đó, mặt Tịnh Nghi lộ ngay những nét căng thẳng. Tịnh Nghi miễn cưỡng hỏi Vị Phong:
– Câu chuyện của công tử là thật à?
– Chính mắt Vị Phong thấy, tai Vị Phong nghe.
Tịnh Nghi buông tiếng thở dài. Nàng nghiêm giọng nói:
– Tịnh Ngọc có thể thoái hóa như vậy hay sao? Tịnh Ngọc hẳn biết Di Hoa công tử Hàn Tuấn là người thế nào mà, sao lại bị y quyến rũ từ bỏ đạo hạnh?
Vị Phong từ tốn nói:
– Ni cô Tịnh Nghi… lòng người không thể đo được. Tịnh Ngọc ni cô mặc dù xuống tóc quy y nhưng vẫn là một con người. Mà con người thì luôn có những điểm yếu, nhất là trong tình trường. Di Hoa công tử lại là người biết chăng bẫy nữ nhân, không thể trách Tịnh Ngọc được. Lúc này Tịnh Ngọc hẳn chưa quay về, nếu như Tịnh Nghi không tin hãy đến tịnh xá của Tịnh Ngọc ắt sẽ biết chuyện của Vị Phong là thật hay là ngoa.
Tịnh Nghi buông tiếng thở dài:
– Tịnh Nghi giờ đã phải chịu án phạt gõ mõ tụng kinh trong sám hối đường không được ra ngoài. Đâu thể đến được tịnh thất của Tịnh Ngọc.
– Nếu Tịnh Nghi không cản Tịnh Ngọc thì không biết sự việc ngày mai sẽ ra sao nữa. Tịnh Ngọc đã hoàn toàn bị Di Hoa công tử quyến rũ rồi.
Tịnh Nghi buông tiếng thở ra rồi chắp tay niệm phật hiệu:
– Nam mô Quan Thế Âm bồ tát cứu độ chúng sinh.
Nàng nhìn lại Vị Phong:
– Tất cả câu chuyện vừa rồi của Khắc công tử là thật chứ?
Vị Phong gật đầu:
– Vị Phong đem sinh mạng của mình ra bảo chứng cho câu chuyện vừa rồi.
– Được rồi… Tịnh Nghi sẽ đến tịnh thất của Tịnh Ngọc chờ muội ấy về để phân giải.
Tịnh Nghi rời sám hối tịnh thất, Vị Phong không đi cùng với nàng mà theo sau Tịnh Nghi. Nếu có bị phát hiện cũng có thể tránh cho Tịnh Nghi tiếng dị nghị dèm pha.
Tịnh Nghi bước vào tịnh thất của Tịnh Ngọc, nhưng không thấy Tịnh Ngọc đâu.
Vị Phong lẻn vào tịnh thất, chàng nhìn Tịnh Nghi:
– Tịnh Nghi nghĩ sao khi không thấy Tịnh Ngọc?
– Muội ấy phải về… nếu đúng như lời Khắc công tử, Tịnh Nghi sẽ dùng lời khuyên can Tịnh Ngọc. Mong rằng Tịnh Ngọc sẽ không làm điều sai trái với sư thái và môn sư.
– Khi người ta vướng vào lưới tình thì trở nên mù quáng. Vị Phong không biết Tịnh Ngọc có nghe theo lời của Tịnh Nghi hay không.
– Nếu muội ấy không nghe, thì Tịnh Nghi buộc phải bẩm báo lên Diệu Tịnh sư thái và Thái Âm tiên tử.
Vị Phong buông tiếng thở dài. Chàng miễn cưỡng nói:
– Vị Phong nghĩ sư thái sẽ không tin Tịnh Nghi. Bởi lẽ hiện tại, Tịnh Ngọc là cao đồ mà Diệu Tịnh sư thái ưng ý nhất.
– Dù muốn hay không muốn, Tịnh Nghi cũng phải báo cho sư thái có sự phòng bị.
Có bước chân tiến về phía tịnh thất. Tịnh Nghi nói:
– Vị Phong… công tử hãy trốn đi. Nếu phát hiện công tử ở đây thật bất lợi cho Tịnh Nghi.
Vị Phong gật đầu, từ tốn nói:
– Tịnh Nghi bảo trọng. Vị Phong chắc chắn trong người của Tịnh Ngọc còn lọ tịnh bình Hủy Nhục cốt. Hoàn dược Hủy Nhục cốt này của Thiên Minh giáo. Di Hoa công tử chắc chắn có quan hệ với Thiên Minh Giáo Chủ, nếu không thì cũng quan hệ với Thượng Quan Đại Phu.
Tịnh Nghi cau mày:
– Thượng Quan tiên sinh nghe nói đã chết rồi mà?
– Chuyện này dài dòng lắm. Vị Phong sẽ nói cho Tịnh Nghi biết sau. Tịnh Nghi bảo trọng.
Chàng nói rồi lẻn ra sau cửa tịnh thất, ẩn mình vào bóng tối.
Còn lại một mình Tịnh Nghi có vẻ căng thẳng cực độ. Nàng đứng giữa tịnh xá với vẻ mặt chờ đợi.
Tịnh Ngọc từ ngoài bước vào. Nàng sững sờ vì chạm mặt với Tịnh Nghi.
Tịnh Ngọc miễn cưỡng nói:
– Sao tỷ tỷ lại đến tịnh thất của Tịnh Ngọc vào lúc này?
– Nam mô Quan Thế Âm bồ tát…
Tịnh Nghi vừa niệm phật hiệu vừa nhìn vào mắt Tịnh Ngọc. Nàng nhận ra ánh mắt bẻn lẻn của Tịnh Ngọc. Tịnh Nghi nghiêm giọng hỏi:
– Tịnh Ngọc… Muội vừa đi đâu về mà đạo cô có vẻ xốc xếch vậy?
Đôi chân mày Tịnh Ngọc nhíu lại. Nàng gắt giọng nói:
– Đúng ra Tịnh Ngọc phải hỏi Tịnh Nghi tỷ tỷ, tại sao không ở trong sám hối tịnh cốc gõ mõ tụng kinh mà lại đến tịnh thất của Tịnh Ngọc chứ?
Tịnh Nghi buông tiếng thở dài rồi nói:
– Tỷ đến đây vì Tịnh Ngọc.
Tịnh Ngọc nhướng mày lập lại câu nói của nàng:
– Tỷ đến đây vì Tịnh Ngọc.
Tịnh Nghi gật đầu:
– Đúng như vậy… tỷ đến vì Tịnh Ngọc muội. Hãy cho tỷ biết phải chăng muội từ lữ điếm của lão Thụ Tâm quay về?
Nghe Tịnh Nghi thốt ra điều này, sắc diện Tịnh Ngọc đỏ bừng rồi chuyển sang màu tái nhợt. Nàng nghĩ thầm: “Sao Tịnh Nghi lại có thể biết được chuyện của mình?” Tịnh Ngọc lưỡng lự rồi nói:
– Sao tỷ nghĩ Tịnh Ngọc từ lữ điếm của Thụ Tâm quay về? Từ trước đến nay có ni cô nào ngụ ở lữ điếm không?
Tịnh Ngọc hừ nhạt gắt giọng nói:
– Tỷ có ý gì mà định ngậm máu phun người muội vậy?
Tịnh Nghi buông tiếng thở dài gượng nói:
– Muội không thành thật với tỷ.
Tịnh Ngọc sa sầm mặt. Nàng gằn giọng nói:
– Cái gì là thành thật nào? Chẳng lẽ tỷ buộc Tịnh Ngọc phải cúi đầu trước mặt một người phản bội sư thái và bổn môn sao? Tỷ đừng quên mình là phản đồ của Hằng Sơn phái, phải tịnh thân sám hối đấy nhé. Còn Tịnh Ngọc thì ngược lại với tỷ. Là cao đồ được sư thái tin tưởng.
– Tịnh Ngọc… tỷ biết điều đó. Tỷ là một phản đồ đang giam mình trong tịnh thất để sám hối. Đáng lẽ không được rời khỏi tịnh thất mà phải chuyên tâm gõ mõ để sám hối. Nhưng chuyện này quá lớn, tỷ không thể nào bàng quang tọa thị đứng nhìn muội rơi vào cái bẫy tình của Di Hoa công tử Hàn Tuấn.
Tịnh Ngọc nheo mày:
– Ý… tỷ nói gì Tịnh Ngọc không hiểu!
– Muội đừng che dấu làm gì nữa… tỷ đã biết tất cả rồi. Di Hoa công tử Hàn Tuấn từ lâu đã từng muốn chiếm Hằng Sơn phái của chúng ta. Y có mục đích rất nhơ nhuốc và bại hoại đó với Hằng Sơn phái nên y đã bẫy muội vào bẫy tình đặng nhờ tay muội hạ độc thủ sư thái và ba vị trưởng bối trong ngày chúc thọ Diệu Tịnh sư thái.
Tịnh Nghi nghiêm giọng nói tiếp:
– Tịnh Ngọc… hãy nghe Tịnh Nghi… hãy thoát ra khỏi bẫy tình của họ Hàn. Muội thừa biết Di Hoa công tử là con người như thế nào mà.
Tịnh Ngọc cau mày, sa sầm mặt. Nàng gằn giọng nói:
– Tỷ nói mà Tịnh Ngọc không biết gì. Hình như Tịnh Nghi tỷ tỷ muốn gieo tiếng oan cho muội đặng lập công thoát khỏi tội hình sám hối. Đúng vậy không?
Tịnh Nghi lắc đầu:
– Tịnh Ngọc… Tịnh Nghi không có ý đó đâu. Tịnh Nghi không hề có ý gieo tiếng oan cho muội mà chỉ mong muội thấu hiểu tâm trạng của tỷ lúc này. Tỷ lo cho muội sẽ bị Di Hoa công tử Hàn Tuấn biến thành kẻ bại hoại.
Tịnh Ngọc hừ nhạt rồi nói:
– Lúc nào tỷ cũng nói Tịnh Ngọc là người xấu nhưng không nhìn lại mình.
Tịnh Nghi buông tiếng thở dài:
– Được rồi… vậy muội có dám cùng tỷ đến gặp Thái Âm tiên tử và sư thái không? Tỷ đoan chắc trong người muội có độc dược Quỷ Nhục cốt.
Sắc diện Tịnh Ngọc tái xanh:
– Tịnh Nghi… ngươi.
– Nếu muội không thật nói ra mưu đồ của Di Hoa công tử, tỷ buộc phải cùng với muội đến gặp sư thái và Thái Âm tiên tử.
Giọng nói của Tịnh Nghi cực kỳ trang trọng, trong khi sắc mặt Tịnh Ngọc lộ rõ vẻ lo lắng bất an.
Tịnh Nghi nhìn Tịnh Ngọc buông tiếng thở dài. Nàng nói tiếp:
– Tịnh Ngọc… hãy tránh xa bẫy tình của Di Hoa công tử. Hắn là con cáo rình rập Hằng Sơn phái của chúng ta đó.
Tịnh Ngọc nhìn lại Tịnh Nghi. Ánh mắt của ả long lên sòng sọc. Tịnh Ngọc gằn giọng nói:
– Không ngờ chuyện kín của Tịnh Ngọc mà tỷ cũng biết nữa. Thậm chí biết rõ như lòng bàn tay của tỷ vậy. Tịnh Ngọc tỷ tỷ biết quá nhiều nên Tịnh Ngọc không khách sáo với Tịnh Nghi tỷ tỷ.
Tịnh Ngọc nói rồi chớp động chỉ công điểm tới thân ảnh của Tịnh Nghi.
Nếu trước đây Tịnh Ngọc đâu phải là đối thủ của Tịnh Nghi, nhưng bây giờ thì ngược lại. Tịnh Nghi vốn dĩ đã bị phế bỏ võ công nên đâu thể kháng cự lại chỉ pháp của Tịnh Ngọc. Nàng chẳng khác nào một người bình thường, nên hoàn toàn bất lực trước chiêu công của Tịnh Ngọc.
Tịnh Nghi nhận trọn thế chỉ của Tịnh Ngọc vào đan điền.
– Phập.
Tịnh Nghi gục lưng xuống buột miệng thốt:
– Ôi…
Nàng từ từ quỵ chân quỳ lên sàn tịnh thất.
Tịnh Ngọc đanh giọng nói:
– Tịnh Nghi… ai cho ngươi biết những gì đã xảy ra tại lữ điếm của Thụ Tâm?
Tịnh Nghi ngẩng lên nhìn Tịnh Ngọc:
– Tịnh Ngọc muội… vậy câu chuyện đó là có thật?
– Rất thật… Tịnh Ngọc vô cùng ngạc nhiên sao Tịnh Nghi tỷ tỷ ở tại sám hối tịnh thất mà lại biết rõ như vậy. Ai cho tỷ biết, nói ra mau lên.
Tịnh Nghi lắc đầu:
– Tỷ không nói với muội đâu. Nếu nói với muội, tỷ có một lời nói duy nhất là xin muội hãy thoát ra khỏi cái bẫy tình của gã Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Muội đừng có làm gì tổn hại đến sư thái và ba vị trưởng tôn. Muội có giết tỷ, tỷ cũng mãn nguyện không một lời oán tránh hờn muội.
Đôi chân mày Tịnh Ngọc nhíu lại:
– Ngươi không nói ta giết ngươi đó.
– Tỷ không nói đâu.
Tịnh Ngọc hừ nhạt:
– Nói ngươi cũng chết, không nói ngươi cũng chết, Tịnh Ngọc phải giết ngươi để không lộ bí mật này trước khi Tịnh Ngọc có thể thay Diệu Tịnh sư thái đảm đương chức vị quyền chưởng môn.
Tịnh Ngọc nói rồi dựng ngọc thủ toan vỗ vào đầu Tịnh Nghi thì tiếng gõ cửa dồn dập buộc nàng phải hạ ngay chưởng ảnh xuống.
Tịnh Ngọc nhu hòa hỏi:
– Đêm đã khuya thế này ai đến gõ cửa tịnh xá của Tịnh Ngọc?
Không có tiếng trả lời nàng. Tịnh Ngọc bước ra mở cửa. Nàng chớp thấy một chiếc bóng quỷ ma trơi chờn vờn ngay trước mặt mình. Tịnh Ngọc giật mình.
Bóng người lượn trước mắt nàng rồi là đà lướt về phía tòa Quan Âm viện.
Tịnh Ngọc lo lắng nói:
– Ngươi nhát ma, nhát quỷ Tịnh Ngọc à?
Nàng vừa nói vừa đuổi theo bóng ma vô hình đó mà không biết chiếc bóng đó là ai.
Đó chính là Khắc Vị Phong thi triển Vô Ảnh Cước để dẫn dụ nàng rời xa Tịnh Nghi. Vị Phong dẫn dụ Tịnh Ngọc bằng Vô Ảnh Cước rời xa Tịnh Nghi, mới bất ngờ thi triển xúc cốt ẩn mình.
Tịnh Ngọc theo Vị Phong đến đại Quan Âm thì mất hút nhân dạng. Nàng tần ngần đảo mắt nhìn quanh rồi dõi mắt vào đại điện Quan Âm viện.
Tịnh Ngọc bất giác rùng mình bởi ý nghĩ có sự hiển linh đâu đó mà nàng sắp phải đối mặt.