Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 42: Hoạt biến võ lâm


Đọc truyện Cữu Chưởng Huyền Công – Chương 42: Hoạt biến võ lâm

Mang theo cả chiếc câu liêm, Chu Thái xồng xộc bước vào thảo xá. Y vừa bước vào thì đổ ngửa ra đất.

Vị Phong và Tuyết Hân thấy tình cảnh của Chu Thái vội đỡ hắn lên. Vị Phong nói:

– Chu huynh…

Chu Thái trừng mắt nhìn Vị Phong. Y muốn nói, nhưng chỉ há miệng, máu từ trong trào ra hai bên mép.

Tuyết Hân phát hiện ra lưỡi của Chu Thái không còn nữa.

Nàng nhìn sang Vị Phong:

– Huynh ấy đã bị cắt lưỡi rồi.

Vị Phong lắc đầu:

– Ai có thể làm được điều đó?

Chu Thái bặm hai cánh môi, ghìm người ra dấu đưa y đến bàn.

Khắc Vị Phong gật đầu, đỡ Chu Thái đến bàn. Y cố lấy hết sức, vẽ lên bàn.

– Chạy trốn đi…

Khắc Vị Phong hỏi:

– Chuyện huynh… Ai đã khiến Chu huynh ra nông nỗi này?

– Quỷ Bảo… Song Tàn… Thượng Quan… y chỉ viết được bấy nhiêu, thì không còn viết nổi nữa mà chỉ phát ra những tiếng rên ư ử.

Chu Thái nếu không có nội lực siêu quần đoạt thanh, có lẽ không thể nào quay về thảo xá. Y còn sống là do có nội lực sung mãn với lại ý chí quật cường.

Y bóp chặt tay Vị Phong chớp mắt. Hai dòng lệ trào ra mắt y.

Thấy Chu Thái, Khắc Vị Phong xúc động. Chàng nghẹn ngào hỏi:

– Chu huynh muốn gì?

Y chỉ ra ngoài tán đào hoa, rồi chỉ lên mặt bàn.

Y vươn tay đẩy chiếc bàn tre. Một cái hốc bí mật lộ ra trong hốc là túi gấm đựng Ngọc Kỳ Lân, Long Kiếm và Phụng Tiên.

Y nhìn Vị Phong khẽ gật đầu.

– Khắc Vị Phong hiểu ý của huynh.

Y nuốt nước bọt với tất cả sự cố gắng của mình rồi nhìn sang Tuyết Hân khẽ gật đầu với nàng như muốn nói điều gì đó nhưng chỉ phát ra những tiếng rên ư ư nghe thật não lòng.

Sau những tiếng rên đó, Chu Thái rùng mình oằn người, trút hồn ra khỏi xác.

Vị Phong nhìn Chu Thái, trong khi Tuyết Hân đỏ mắt lệ trào ra khóe.

Chàng buông tiếng thở dài:

– Tuyết Hân… nàng nghĩ xem huynh ấy muốn nói gì?

– Chu Thái muốn trao tất cả báu vật này lại cho Vị Phong.

– Vị Phong biết. Huynh ấy còn muốn chôn dưới tán cây hoa đào. Chúng ta làm theo ý nguyện của Chu Thái.

Nàng gật đầu. Hai người đem xác Chu Thái ra an táng dưới tán cây hoa dào rồi quay vào thảo xá.

Khắc Vị Phong nhìn những dòng chữ viết trên bàn:

– Tuyết Hân nghĩ sao?

– Quỷ Bảo, Song Tàn, Thượng Quan… và Chu Thái muốn Vị Phong và Tuyết Hân trốn đi.

Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại. Chàng suy nghĩ rồi thộp lấy tay Tuyết Hân nói:

– Thiên Minh giáo… Vị Phong đã hiểu rồi. Chúng ta phải trốn ngay thôi.

Chàng vừa nói vừa với tay lấy luôn túi gấm chứa ba thứ báu vật Tử Thành, kéo Tuyết Hân rời ngay khỏi thảo xá. Hai người vừa rời thảo xá thì đã thấy có những bóng người rầm rập lao vào gian thảo xá đó.

Vị Phong và Tuyết Hân buộc phải ẩn thân để xem động tịnh. Hơn mươi người vận bạch y thùng thình, đầu đội mũ phủ đến tận vai chỉ chừa hai con ngươi. Trông họ chẳng khác nào lũ quỷ dữ đang lùng sục tìm mồ người kia. Đi sau Song Tàn Quỷ Diện là một người vận gấm y, nhưng lại đội mũ chỉ chừa hai con mắt.

Bọn bạch y nhân đứng thành hai bên cửa thảo xá. Song Tàn Quỷ Diện đứng chắp tay sau lưng nhìn vào thảo xá. Cả hai bước vào nhanh chóng quay trở ra.

Song Tàn Quỷ Diện đảo mắt nhìn bao quát khắp chung quanh, rồi bất ngờ định nhãn hướng về nơi ẩn náu của Vị Phong và Tuyết Hân.

Tim Tuyết Hân chỉ muốn ngừng đập khi thấy Song Tàn Quỷ Diện hướng mắt về phía mình. Nàng bấu chặt tay vào tay Vị Phong. Vị Phong nắm tay nàng, chớp mắt ra dấu.

Song Tàn Quỷ Diện cứ định nhãn hướng về phía hai người.

Tuyết Hân nhỏ giọng nói với Vị Phong:

– Vị Phong… Họ đã phát hiện ra chúng ta rồi.

Vị Phong đặt túi gấm vào tay nàng rồi nhỏ giọng nói:


– Nếu như Vị Phong có mệnh hệ gì thì nàng hãy đến Hàn Châu tìm lão Dục Tử Quân và Tiểu Bạch cùng Đại Thủ. Tất cả hãy đem những thứ này mà mai danh ẩn tích.

Tuyết Hân lo lắng nói:

– Vị Phong định làm gì?

– Vị Phong sẽ cố đánh lạc hướng bọn chúng.

– Vị Phong…

Vị Phong gượng cười nói:

– Nàng đừng lo cho Vị Phong mà phải cố bảo trọng lấy mình. Nhớ đến Hàn Châu. Nếu như Vị Phong không gặp chuyện gì nhất định sẽ đến Hàn Châu gặp nàng.

Vị Phong nắm lấy tay Tuyết Hân:

– Tuyết Hân bảo trọng… Nhất định Vị Phong sẽ đến Hàn Châu gặp nàng.

Vị Phong nói rồi lấy ba thứ báu vật ra khỏi túi gấm đặt vào tay Tuyết Hân. Chàng gượng cười nói:

– Phải chi lúc này Vị Phong có thể thi triển được Huyền Công Cửu Chưởng của sư tôn.

– Cũng tại Tuyết Hân.

– Vị Phong đâu có trách Tuyết Hân. Mặc dù không thi triển được Huyền Công Cửu Chưởng, nhưng Vị Phong vẫn có thể sử dụng được Vô Ảnh cước và Xúc Hóa Cốt. Hai thứ đó cũng đủ cho Vị Phong đối phó với bọn người Thiên Minh giáo này. Vị Phong muốn biết bọn chúng là ai… Những người kia thế nào?

Lệ trào ra khóe mắt Tuyết Hân:

– Vị Phong hứa đừng bỏ Tuyết Hân đó.

Chàng gật đầu:

– Chỉ cần Tuyết Hân bảo trọng đến được Hàn Châu nhứt định Vị Phong sẽ đến tìm nàng.

– Tuyết Hân sẽ đến Hàn Châu chờ Vị Phong.

Vị Phong mỉm cười gật đầu:

– Tuyết Hân đã nói, đừng để cho Vị Phong phải thất vọng đó.

– Tuyết Hân không làm cho huynh thất vọng đâu.

Vị Phong nắm tay nàng:

– Chúng ta sẽ gặp lại nhau mà.

Vị Phong nói rồi, lách người trườn đi rời khỏi chỗ nấp.

Tuyết Hân lo lắng cho Vị Phong, không biết chàng sẽ xử trí thế nào thì đã thấy Vị Phong từ trong gian thảo xá bước ra.

Sự xuất hiện quá đột ngột của chàng khiến Song Tàn Quỷ Diện phải sửng sốt nhìn lại.

Bọn bạch y đồng loạt dang thành hàng ngang đối mặt với Vị Phong.

Nhất Thiên Can khoát tay cho tất cả lùi lại. Chỉ còn lão với Cơ Hồng Thúy đứng đối diện với chàng.

Vị Phong ôm quyền từ tốn nói:

– Vãn bối tham kiến nhị vị trưởng bối.

Nhất Thiên Can nhìn chàng từ đầu đến chân rồi nói:

– Ngươi là Khắc Vị Phong, cao đồ của Vô Tướng Thần Tăng?

Vị Phong chau mày khi nghe lão nhân nói rõ lai lịch của sư tôn mình. Chàng ôm quyền từ tốn đáp lời:

– Vãn bối đích thị là cao đồ của sư tôn Vô Tướng Thần Tăng.

Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy hừ nhạt một tiếng, gằn giọng nói:

– Tiểu tử… lão phu sẽ lấy mạng ngươi!

Lão vừa nói dứt câu toan phát động chưởng công nhưng Vị Phong đã khoát tay nói:

– Dừng tay!

Nhất Thiên Can lẫn Cơ Hồng Thúy sa sầm mặt. Cơ Hồng Thúy gằn giọng:

– Tiểu tử có gì muốn nói?

Vị Phong mỉm cười ôm quyền nói:

– Vãn bối có rất nhiều điều muốn nói với nhị vị trưởng bối. Nhưng ở đây có nhiều người quá. Không thể nào nói hết được.

Nhất Thiên Can vuốt râu. Da mặt tái nhờn, tái nhợt của lão chẳng khác nào một chiếc mặt nạ che đậy những biểu cảm và ý niệm trong đầu lão khiến Vị Phong không thể nào đoán được lão đang nghĩ gì.

Nhất Thiên Can nhìn lại gấm y nhân, buông một câu nhạt nhẽo:

– Cho các ngươi lui.


Gấm y nhân ôm quyền xá rồi nói:

– Tuân lịnh giáo chủ.

Vừa nghe giọng nói của gấm y nhân. Vị Phong cau mày nhìn sững cũng là lúc gấm y nhân nhìn chàng.

Gấm y nhân toan lui bước thì Vị Phong gọi lại:

– Tôn giá khoan đi!

Chàng bước đến một bộ nhìn gấm y nhân từ tốn nói:

– Vị Phong đoán không lầm, trong chiếc mũ quái gỡ kia hẳn là Thượng Quan tiên sinh.

Thượng Quan Đại Phu thở hắt ra một tiếng rồi lột mũ để lộ chân diện mình. Lão vừa lột mũ vừa nói:

– Tiểu tử thật là tinh mắt.

Vị Phong mỉm cười, nhìn sang Song Tàn Quỷ Diện. Chàng ôn nhu nói:

– Nhị vị trưởng tôn hẳn biết Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.

Cơ Hồng khẽ gật đầu:

– Biết thì đã sao?

– Vãn bối không biết nhị vị có biết rõ Thượng Quan tiên sinh không?

Nhất Thiên Can gằn giọng nói:

– Tiểu tử hỏi để làm gì?

– Vãn bối mạo phạm nói ra suy nghĩ của mình.

Song Tàn gằn giọng nói:

– Ngươi cứ nói!

Vị Phong nhìn Thượng Quan Đại Phu, rồi quay lại Song Tàn Quỷ Diện:

– Vãn bối chỉ sợ vị tiên sinh này làm nhục nhị vị trưởng bối.

Cơ Hồng Thúy cau mày cướp lời chàng:

– Y rất cung kính với chúng ta.

– Y rất cung kính với nhị vị trưởng bối điều đó thì đúng rồi. Y làm sao dám mạo phạm đến nhị vị chủ nhân Quỷ Bảo. Nhưng tự bản thân y đứng cạnh nhị vị là đã làm nhục nhị vị rồi. Trong võ lâm, ai cũng biết Thượng Quan Đại Phu đã từng có ý định khai môn lập giáo phái “Truồng giáo.”

Thượng Quan Đại Phu đỏ mặt:

– Quỷ tiểu tử!

Lão thẹn chín người.

Vị Phong ôm quyền từ tốn nói:

– Vãn bối nói có sách, mách có chứng hẳn hòi. Và đã xin phép nhị vị tôn giá đây.

Nhìn lại Song Tàn Quỷ Diện, Khắc Vị Phong nói tiếp:

– Nhị vị tôn giá để cho lão đứng gần, không chừng sự ô uế của Thượng Quan tiên sinh lan sang nhị vị tôn giá. Nên vãn bối buộc phải nói ra điều này. Và không dám nói thêm nửa lời bởi sợ mạo phạm đến nhị vị trưởng bối.

Cơ Hồng Thúy nhìn lại Thượng Quan Đại Phu:

– Ngươi đi được rồi đó.

Thượng Quan Đại Phu lườm Vị Phong. Lão miễn cưỡng nói:

– Thượng Quan Lân cáo lui.

Thượng Quan Đại Phu dẫn theo bọn bạch y rời khỏi trang viên.

Tất cả mọi người đã đi rồi, Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy mới nhìn lại Khắc Vị Phong.

Cơ Hồng Thúy gằn giọng nói:

– Bọn chúng đã đi cả rồi. Tiểu tử có gì muốn nói với chúng ta thì cứ nói hết đi.

Khắc Vị Phong nhìn qua hai người rồi ôn nhu nói:

– Vãn bội xin được hỏi nhị vị.

Cơ Hồng Thúy hừ nhạt rồi nói:


– Ngươi muốn hỏi gì?

– Chu Thái do nhị vị trưởng tôn lấy mạng?

Nhất Thiên Can gật đầu:

– Không sai.

Khắc Vị Phong ôm quyền:

– Nhị vị đã lấy mạng của Chu Thái. Y là thiên hạ đệ nhất võ lâm của Liêu Quốc. Chứng tỏ võ công của nhị vị đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần. Khắc Vị Phong hẳn không phải là đối thủ của nhị vị trưởng bối.

Cơ Hồng Thúy gằn giọng nói:

– Tiểu tử tự biết mình không phải là đối thủ của Song Tàn Quỷ Diện thì hãy tự kết liễu mạng của mình đi.

Khắc Vị Phong cau mày hỏi:

– Vãn bối và nhị vị tôn giá không thù không oán, lại là người rất tôn kính trọng trưởng bối. Vậy lý do nào mà nhị vị trưởng bối lại muốn giết Khắc Vị Phong?

Cơ Hồng Thúy hừ nhạt rồi nói:

– Vì ngươi là đệ tử của Vô Tướng Thần Tăng. Ngươi lại được lão trọc đó truyền cho võ học chân truyền. Ngươi chẳng khác nào lão trọc Vô Tướng Thần Tăng kia.

Khắc Vị Phong ôm quyền thành kính nói:

– Vãn bối là cao đồ của sư tôn thì phải chết sao? Thật là vô lý quá!

Nhất Thiên Can nói:

– Khắc tiểu tử, hai mươi năm trước Vô Tướng Thần Tăng đã buộc phu phụ chúng ta phải giam thân trong Quỷ Cốc. Chúng ta đã thề, nếu ra khỏi Quỷ Cốc sẽ thanh toán món nợ này. Gặp Vô Tướng Thần Tăng thì lấy mạng Vô Tướng Thần Tăng. Gặp cao đồ của lão quỷ đầu trọc thì sẽ lấy mạng cao đồ.

Khắc Vị Phong chờ cho Nhất Thiên Can vừa thốt dứt câu liền reo lên:

– Khắc Vị Phong hiểu rồi!

Cơ Hồng Thúy hỏi:

– Ngươi hiểu gì?

Khắc Vị Phong chắp tay sau lưng, nhìn Song Tàn Quỷ Diện thản nhiên nói:

– Trước khi vãn bối hội nhập võ lâm, sư tôn quy ẩn giang hồ có căn dặn. Nếu sau này có gặp Quỷ Bảo chủ nhân, phải đường hoàng giao đấu với nhị vị tôn giá trước mặt võ lâm quần hùng. Một cuộc thi đấu minh bạch trước võ lâm anh hùng để nhị vị tiền bối thanh toán oan nợ.

Chàng giả lả cười rồi nói tiếp:

– Vãn bối và nhị vị tôn giá đúng là có duyên với nhau. Chúng ta phải tổ chức một cuộc giao đấu kinh thiên động địa để quần hào chứng nghiệm được sự uy danh của nhị vị tôn giá.

Chàng ôm quyền đưa lên trời:

– Ý của tôn sư thật là cao minh độ lượng, muốn cho nhị vị tôn giá lấy lại thời gian đã bị người giam trong Quỷ Cốc.

Trong khi chàng nói thì Song Tàn không rời mắt khỏi Khắc Vị Phong.

Khắc Vị Phong nhìn lại Song Tàn Quỷ Diện:

– Vãn bối cũng không giấu nhị vị tiền bối. Vãn bối vốn đã không là đối thủ của Chu Thái huynh, nên đã bị y làm cho mất cả nội lực không thể thi triển được võ công tuyệt học Huyền Công Cửu Chưởng nữa. Nhưng nếu có thời gian, vãn bối sẽ phục hồi công lực. Bấy giờ nhị vị trưởng bối buộc vãn bối giao thủ với hai người một cách công minh trước mặt quần hùng thì hay biết mấy.

Chàng giả lả cười:

– Còn bây giờ nhị vị tôn giá lấy mạng Khắc Vị Phong e sẽ hổ thẹn với bản thân mình. Bởi đường đường là một hảo thủ trưởng bối lại đi lấy mạng một người đã không còn nội lực. Không chừng thiên hạ lại nói nhờ có Chu Thái mà Song Tàn Quỷ Diện mới lấy được mạng của cao đồ Vô Tướng Thần Tăng. Lúc đó nhị vị tôn giá ân hận cũng không kịp. Và muốn tìm một gã cao đồ thứ hai của Vô Tướng Thần Tăng để chứng thị cũng không xong, bởi sư tôn chỉ nhận mỗi mình Khắc Vị Phong để truyền võ công thôi.

Khắc Vị Phong vừa nói dứt lời thì Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy bất ngờ nhích động thân pháp.

Thân ảnh họ như làn gió thoảng thổi qua Khắc Vị Phong thì đã khống chế mạch môn chàng.

Khắc Vị Phong không khỏi giật mình với thân thủ siêu phàm xuất chúng của Song Tàn Quỷ Diện.

Nhất Thiên Can bấu những ngón chỉ vào mạch môn chàng.

Cơ Hồng Thúy cũng làm giống hệt như lão.

Cả hai đồng loạt buông mạch môn Khắc Vị Phong.

Nhất Thiên Can nói:

– Khắc tiểu tử… chừng nào ngươi khôi phục công lực?

– Chỉ cần có thời gian vãn bối sẽ khôi phục lại chân ngươn. Khi đó vãn bối sẽ giao đấu với tiền bối.

Nhất Thiên Can hừ nhạt rồi nói:

– Được… ta đồng ý với ngươi.

Nhất Thiên Can nhìn sang Cơ Hồng Thúy:

– Hãy cho hắn uống Quỷ Nhục cốt.

Cơ Hồng Thúy lấy trong người ra một lọ tịnh bình, trút lấy một hoàn dược ánh sắc bạc, đặt vào tay Khắc Vị Phong.

– Ngươi phải uống hoàn dược này. Cứ mỗi con trăng ngươi phải cần đến thuốc giải của chúng ta. Nếu không có thuốc giải của ta, ngươi sẽ bị tiêu hủy cả xương cốt.

Khắc Vị Phong ôm quyền xá:

– Đa tạ nhị vị tôn giá.

Chàng đưa hoàn dược Quỷ Nhục cốt cho vào miệng nghĩ thầm:

– Trong nội thể của ta đã có luồng tạ thủy thần tán, nay thêm hoàn dược này nữa cũng đâu có sao.

Nghĩ vậy chàng mới tỏ vẻ thành bái khi tiếp hoàn dược của Song Tàn Quỷ Diện. Thấy chàng có thái độ rất ư thản nhiên khi uống hoàn dược đó, Cơ Hồng Thúy buột miệng hỏi:


– Ai tiếp nhận hoàn dược này cũng sợ sao tiểu tử không sợ?

Khắc Vị Phong nhướng mày:

– Khắc Vị Phong không sợ bởi Khắc Vị Phong khác với những người kia.

Nhất Thiên Can hỏi:

– Tiểu tử khác chỗ nào?

Vị Phong giả lả cười rồi nói:

– Nếu như Vị Phong không có duyên với nhị vị trưởng bối thì nhất định phải chết bởi Quỷ Nhục cốt bằng như có duyên thì sao chết được. Vị Phong chỉ nghĩ như vậy thôi.

Nhất Thiên Can lườm chàng rồi nói:

– Tiểu tử khéo nói lắm.

Cơ Hồng Thúy chen vào:

– Uống Quỷ Nhục cốt, ngươi mãi mãi là mục nhân của Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy đó.

– Có sao đâu.

Nhất Thiên Can khẽ gật đầu:

– Tốt. Xem như ta và ngươi có duyên có phận. Vậy thì kể từ hôm nay, ngươi phải luôn ở bên cạnh Song Tàn Quỷ Diện.

Khắc Vị Phong ôm quyền:

– Vãn bối vô cùng cảm kích đa tạ nhị vị tôn giá. Vãn bối mạo phạm hỏi nhị vị trưởng bối.

Nhất Thiên Can nghiêm giọng hỏi:

– Ngươi muốn hỏi gì?

– Vãn bối được ở cạnh nhị vị tôn giá, vậy có đặc ân gì không?

Nhất Thiên Can hừ một tiếng rồi nói:

– Chưa một ai dám đòi hỏi đặc ân với ta và Cơ muội muội.

– Họ không hỏi bởi vì họ không có duyên với nhị vị tôn giá.

Nhất Thiên Can nói:

– Ta ban cho ngươi đặc ân là không phải đội chiếc mũ tử vong của Thiên Minh giáo.

Khắc Vị Phong ôm quyền xá, giả lả nói:

– Khắc Vị Phong đa tạ… đa tạ nhị vị trưởng bối. Khắc Vị Phong chỉ mong có được đặc ân này.

Cơ Hồng Thúy buột miệng hỏi:

– Sao ngươi lại không muốn đội chiếc mũ tử vong?

Khắc Vị Phong gượng cười rồi nhỏ nhẹ từ tốn đáp lời mụ:

– Vãn bối nói ra hổ thẹn vô cùng.

– Ngươi không cần phải hổ thẹn.

– Nếu nhị vị tôn giá cho phép vãn bối mới dám nói.

Song Tàn Quỷ Diện buột miệng nói:

– Chúng ta cho phép.

– Nếu nhị vị tôn giá quan sát kỹ thì sẽ nhận ra Khắc Vị Phong mặc dù không phải là một trang nam tử nhưng có chút duyên ngầm khiến người ta phải để mắt đến. Nếu Khắc Vị Phong đội chiếc mũ tử vong kia thì tự che cái duyên của mình.

Song Tàn Quỷ Diện phá lên cười khành khạch khi chàng vừa nói dứt câu. Tràng tiếu ngạo của hai người này đập vào thính nhĩ của chàng tưởng xé toạc cả màng nhĩ buộc Khắc Vị Phong phải dùng tay bít hai lỗ tai lại. Chàng nhăn mặt nói:

– Xin nhị vị tôn giá đừng cười… đừng cười.

Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy cắt ngang tràng tiếu ngạo.

Cơ Hồng Thúy nói:

– Được… Khắc tiểu tử sẽ được đi đầu Song Tàn Quỷ Diện.

Nhất Thiên Can gằn giọng nói:

– Tiểu tử sẽ còn phải làm nhiều việc khác cho chúng ta nữa.

Lão nói rồi nhìn sang Cơ Hồng Thúy. Cả hai đối nhãn nhìn nhau và như không cần nói ra họ đã hiểu ý niệm của nhau.

Song Tàn Quỷ Diện cùng ngửa mặt cười khẩy. Cả hai nhìn lại Khắc Vị Phong. Nhất Thiên Can nói:

– Lão đầu trọc thối tha Vô Tướng Thần Tăng hẳn không ngờ cao đồ của lão lại có ngày làm tiểu nô cho chúng ta.

Khắc Vị Phong cau mày. Chàng không khỏi bất mãn bởi câu nói này của Nhất Thiên Can, nhưng buộc phải nén vào trong.

Khắc Vị Phong miễn cưỡng nói:

– Sư tôn cũng đã có căn dặn vãn bối phải đáp lại nhị vị trưởng bối cái nghiệp hai mươi năm mà sư tôn đã ban cho nhị vị trưởng bối để người sớm đến cõi niết bàn.

Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy cau mày. Cả hai hừ nhạt rồi nói:

– Cái nghiệp đó quá lớn ngươi cũng không trả nổi thay cho lão đầu trọc đó làm.

Ba người cùng rời thảo xá. Nhưng trước khi đi Khắc Vị Phong nhìn lại chỗ nấp của Tuyết Hân.

Chàng khẽ buông tiếng thở dài bởi không biết dòng chảy võ lâm sẽ đưa chàng đến những kỳ biến gì? Nhưng có một điều Khắc Vị Phong tâm niệm là phải tìm ra hậu nhân của Khổng Tư Gia là Tịnh Vân mới có cơ may thoát khỏi sự khống chế của Song Tàn Quỷ Diện và không biến thành cuồng nhân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.