Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 36: Vị nghĩa vong tình


Đọc truyện Cữu Chưởng Huyền Công – Chương 36: Vị nghĩa vong tình

Màn sương đêm dày đặc phủ xuống biệt phủ của Thượng Quan Đại Phu làm cho đống cho tàn nguội lạnh. Không gian thật im ắng lạ thường. Trong màn sương dày đặc đó, Khắc Vị Phong lưng lưng về phía đống tro tàn nguội lạnh.

Chàng nhìn đống tro này còn chút hơi ấm, như thể tìm cái gì đó. Vị Phong toan bật một miếng ván cháy đen thì nghe tiếng chân sau lưng mình. Chàng toan dấu mình thì nghe giọng nói của Tần Á Mỵ cất lên:

– Khắc đại ca đừng trốn Á Mỵ.

Vị Phong buộc phải quay lại đối mặt nhìn nàng.

Hai người đối mặt nhìn nhau, mặc dù chỉ cách nhau hai trượng nhưng màn sương đêm quá dày khiến cho Vị Phong lẫn Á Mỵ không nhìn rõ mặt nhau.

Á Mỵ thả bước tiến đến cho đến khi nàng nhìn rõ chân diện của Vị Phong.

Vị Phong từ tốn nói:

– Nàng biết ta đến đây à?

Á Mỵ gật đầu:

– Muội biết huynh sẽ đến. Thượng Quan nghĩa phụ đã nói với muội điều đó. Nghĩa phụ biết chắc chắn khắc huynh sẽ đến. Nếu Á Mỵ muốn gặp huynh thì chỉ cần chờ ở đây tất gặp được Khắc Vị Phong.

Vị Phong buông tiếng thở dài.

– Nàng chủ định muốn gặp Vị Phong?

Á Mỵ gật đầu.

– Đúng… nếu không muốn gặp huynh… muội không chờ huynh.

– Á Mỵ tiểu thư muốn gặp Vị Phong vì cái gì?

Á Mỵ buông tiếng thở dài rồi nói:

– Đây không phải là chỗ để muội tâm sự với Khắc huynh.

Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại.

Chàng miễn cưỡng nói:

– Giữa Vị Phong và Á Mỵ hẳn chẳng còn gì để nói.

– Muội không nghĩ như huynh. Ngược lại, muội có rất nhiều điều để nói với huynh. Muội muốn nói nhiều lắm. Nghĩa phụ Thượng Quan dù sao cũng đã ra người thiên cổ. Huynh không để cho muội tỏ bày với huynh những gì muội cần nói à.

Vị Phong lưỡng lự rồi nói:

– Thôi được… Vị Phong sẽ nghe nàng nói tất cả những gì đang suy nghĩ nhưng trước tiên… Vị Phong muốn biết dưới đống tro tàn này có xác của Thượng Quan tiên sinh hay không?

– Huynh không tin nghĩa phụ đã chết trong tòa tháp đó à?

– Vị Phong được quyền hoài nghi chứ.

– Thôi được, Á Mỵ sẽ giúp huynh tìm xác nghĩa phụ của muội.

Nàng bước đến đống tro tàn và sau một lúc tìm kiếm liền nói với Vị Phong:

– Huynh lại đây xem.

Vị Phong bước đến bên nàng. Chàng nhận ra bộ xương nằm lẫn trong lớp tro tàn còn âm ấm.

Vị Phong buông tiếng thở dài.

Á Mỵ nhìn chàng:

– Giờ thì huynh đã tin nghĩa phụ của muội đã chết?

Chàng gật đầu.

Hai người rời khỏi đống đổ nát của tòa tháp. Á Mỵ đưa Vị Phong đến gian phòng xá. Nàng liếc trộm qua Vị Phong nhỏ nhẹ nói:

– Khắc huynh hẳn còn hận muội đúng không?

Vị Phong nhìn lại Á Mỵ. Chàng buông tiếng thở dài, gượng cười nói:

– Nàng đoán xem, ta có hận nàng không?

Á Mỵ lưỡng lự rồi gật đầu.

– Muội biết Khắc huynh còn hận muội. Nếu không muốn nói huynh có thể xuống tay giết muội bất cứ lúc nào.

Vị Phong lắc đầu.

– Đó là lời nàng nói thôi chứ thật ra trong tâm Vị Phong thì chẳng có hận gì Á Mỵ cả.

Nàng sững sờ với câu nói này của chàng mà miễn cưỡng hỏi:


– Sao Khắc huynh lại không hận muội. Muội là người bạc tình bạc nghĩa cơ mà. Muội đáng bị hận lắm chứ. Nếu huynh không hận muội, Á Mỵ không tin đâu.

Vị Phong mỉm cười nói:

– Thật sự là Vị Phong không hận Á Mỵ đâu.

– Tại sao huynh lại không hận muội. Phải chăng Khắc huynh vẫn còn yêu muội?

Vị Phong lắc đầu:

– Á Mỵ nói sai rồi, nếu Khắc Vị Phong còn hận Tần Á Mỵ tất trong tâm của ta còn có nàng. Nhưng ta đã không hận nàng tức là trong tâm Vị Phong không còn có Tần Á Mỵ. Trong tâm Vị Phong không còn Tần Á Mỵ thì ta đâu thể hận nàng được nữa. Giữa Vị Phong và Á Mỵ là một khoảng cách vời vợi, một khoảng cách mênh mông, còn gì nữa đâu mà hận.

Câu nói này của Vị Phong khiến chân diện Á Mỵ đỏ bừng. Nàng cảm tưởng mặt mình nóng bừng lên như vừa bị tát cả chậu nước sôi vào mặt. Mặc dù thẹn nhưng nàng vẫn cố giữ vẻ ôn hòa nhu nhã.

Nàng quay sang nhìn Khắc Vị Phong, cùng lúc đó một làn gió đêm thổi qua gian phòng xá, đem theo mùi xạ hương từ cơ thể nàng phả vào khứu giác chàng.

Á Mỵ thầm phấn khích bởi sự xuất hiện của làn gió đêm kia đem mùi hương da thịt nàng phả vào khứu giác Vị Phong. Nhưng khi chân diện chàng đập vào mắt nàng thì nàng lại thất vọng, bởi vẻ lạnh lùng băng lạnh trên khuôn mặt chàng.

Á Mỵ buông tiếng thở dài rồi nói:

– Vị Phong… huynh tha thứ cho muội.

– Ta tha thứ gì cho nàng?

Mặt nàng đỏ bừng như quả chín bởi câu nói này của chàng. Á Mỵ miễn cưỡng nói:

– Trước đây, Á Mỵ hiểu lầm huynh, muội nghĩ huynh là kẻ bại hoại, một kẻ vô tâm, vô tình nên đã phui bỏ tình của huynh. Nay Á Mỵ đã hiểu ra… huynh không phải là người như vậy.

Vị Phong cau mày cướp lời Á Mỵ:

– Ai bảo với nàng… ta không phải là người bại hoại?

– Thượng Quan nghĩa phụ. Trước khi, nghĩa phụ tự kết liễu đời mình đã nói cho muội biết, Khắc Vị Phong huynh không phải là người bại hoại như trước đây nghĩa phụ nghĩ.

Vị Phong buông tiếng thở dài rồi ôn nhu nói:

– Thượng Quan tiên sinh đã chết rồi. Vị Phong không muốn khơi lại chuyện cũ. Nếu như nghĩa phụ của nàng sớm nghiệm ra điều đó thì hẳn đã không có ngày hôm nay. Nhưng nay thì đã khác, tên đã buông ra khỏi cung không thể bắt lại được.

Vị Phong buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:

– Khắc Vị Phong giờ không nghĩ đến cái oan mà mình phải nhận lãnh trong thời gian qua, mà muốn lấy sự công bằng cho song đường mình. Hay nói một cách khác, ta buộc Thượng Quan Lân phải trả lại những gì lão đã vay đối với song đường của Khắc Vị Phong.

Nàng nheo mày nhìn chàng.

– Muội không hiểu ý của huynh.

– Nàng không phải là người trong cuộc thì sao có thể hiểu được những uẩn khúc trong cuộc đời này.

Vị Phong buông tiếng thở dài nhìn Á Mỵ.

– Nàng còn điều gì để nói với Vị Phong không?

Á Mỵ lưỡng lự rồi nói:

– Muội…

Nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng, nhìn chàng tỏ vẻ ngượng ngùng. Mãi một lúc sau, Á Mỵ mới thốt ra lời:

– Á Mỵ muốn quay lại với huynh.

Vị Phong quay sang nhìn nàng.

– Vị Phong không hiểu ý nàng.

– Huynh không hiểu hay không muốn hiểu?

– Vị Phong muốn nàng nói ra những ý niệm đang nghĩ trong đầu

– Khắc Vị Phong… muội yêu huynh, muội sẽ chuộc lại lỗi lầm của mình với huynh. Muội sẽ không làm huynh thất vọng nữa. Chúng ta sẽ có lại những gì đã từng có với nhau.

Vị Phong rút tay lại:

– Nối kết lại tình yêu đã bị đổ vỡ thì được gì?

Á Mỵ sững sờ bởi lời nói này của Vị Phong. Cổ họng nàng như có cái gì đó chặn ngang không thể thốt được lời.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Khắc đại ca… chúng ta đã từng có thời gian bên nhau rất đẹp và muội muốn trở lại những ngày như hôm nào.

Vị Phong buông tiếng thở dài nhìn Á Mỵ. Chàng ôn nhu nói:


– Khắc Vị Phong sẵn sàng bỏ tất cả để quay lại với thời gian hôm nào.

Á Mỵ phấn khích toan ôm Vị Phong. Nhưng chàng đã cản nàng lại.

Á Mỵ mặc dù ngượng ngùng trước thái độ của Vị Phong nhưng vẫn miễn cưỡng:

– Á Mỵ hạnh phúc quá. Khắc huynh thật độ lượng. Huynh đã tha thứ cho Á Mỵ. Á Mỵ sẽ không bao giờ làm Khắc huynh thất vọng và muộn phiền về muội nữa.

Vị Phong nhìn vào mắt Á Mỵ:

– Á Mỵ, Vị Phong chưa nói hết ý nghĩ trong đầu mình.

– Huynh đang nghĩ gì?

– Ta sẽ bỏ lại sau lưng tất cả muộn phiền đã đến với mình. Quay lại với tình yêu hôm nào giữa ta và nàng nhưng chỉ khi nào…

Vị Phong buông tiếp một tiếng thở dài rồi trang trọng nói:

– Chỉ khi nào Tiểu Càn, Tiểu Khốc, Tiểu Khan và Tiểu Ngưu sống lại.

Á Mỵ ngây người ra nhìn Vị Phong, nàng miễn cưỡng nói:

– Khắc huynh… làm sao khiến bốn người đó sống lại được?

– Nếu họ không sống lại được thì cái chết của họ là lưỡi dao mãi mãi chia cắt ta và nàng.

Vị Phong nhìn Á Mỵ lần nữa.

– Ta đã nói tất cả rồi. Nàng đừng chờ đợi.

Nói dứt câu Vị Phong toan rời gian phòng xá, nhưng Á Mỵ đã gắt giọng:

– Vị Phong…

Vị Phong nhìn lại nàng.

Chàng nhận ra ánh mắt của Á Mỵ long lên song sọc. Nàng rít giọng nói:

– Ruợu mời ngươi không uống mà đòi uống rượu phạt ư?

– Giờ thì nàng mới lột thật bản chất của nàng.

– Ngươi tưởng Á Mỵ là người à?

– Ta biết điều đó.

– Vị Phong… ngươi không thể rời khỏi đây đâu.

Lời còn đọng trên miệng thì Tần Á Mỵ tợ như một con mèo nhảy xổ tới Khắc Vị Phong. Đôi ngọc thủ của nàng biến thành trảo công tợ như vuốt mèo chụp tới mặt và yết hầu của Vị Phong.

Chàng không dựng chưởng phát động Cửu Chưởng Huyền Công để đối phó với Tần Á Mỵ mà lại thi triển Vô Ảnh cước né tránh. Vồ hụt Vị Phong, đôi trảo công của Tần Á Mỵ vồ vào cây cột sau lưng chàng. Mười ngón tay của Tần Á Mỵ quay ngoắt lại, phát ra những tiếng gừ gừ nghe thật quái gở.

Vị Phong cau mày từ tốn nói:

– Ta cảm thấy kinh tởm nàng.

Chàng rít giọng nói tiếp:

– Nàng đừng buộc Khắc Vị Phong biến thành người vô tâm bất tình.

Nói rồi Khắc Vị Phong lướt ra khỏi gian phòng xá. Chàng vừa rời khỏi gian phòng xá thì chạm ngay Tịnh Sĩ Nhân.

Vị Phong dừng ngay cước bộ đối mặt với Tịnh Sĩ Nhân.

Tịnh Sĩ Nhân chấp tay sau lưng bước đến đối mặt với chàng. Gã nhạt nhẽo nói:

– Khắc đạo vương không thể đi được đâu.

– Quả thật là tại hạ muốn rời khỏi đây, nhưng bây giờ thì không muốn đi nữa. Bởi tại hạ gặp được các hạ.

Nghe chàng nói câu này Tịnh Sĩ Nhân phải cau mày.

– Gặp lại Tịnh mỗ, Khắc túc hạ không muốn đi nữa à?

Vị Phong gật đầu, từ tốn đáp lời Tịnh Sĩ Nhân.

– Hẳn Tịnh Sĩ Nhân các hạ chưa biết vì nguyên nhân gì mà Khắc Vị Phong thấy các hạ lại không muốn đi.


Tịnh Sĩ Nhân chau mày nhạt nhẽo nói:

– Nếu như Tịnh mỗ đoán không lầm thì các hạ muốn trả thù cho những gã tiểu hành khất tại ngôi nhà hoang đổ nát kia.

Vị Phong gật đầu.

– Đúng.

Chàng nói rồi buông tiếng thở dài, từ tốn hỏi:

– Vị Phong thỉnh giáo các hạ một điều.

– Cứ hỏi.

– Tại sao những tiểu đệ của tại hạ. Họ chỉ là những tiểu hành khất tội nghiệp… thế mà các hạ vẫn nhẫn tâm giết họ.

– Muốn biết ư… Có hai cách để các hạ biết. Một là xuống diêm phủ hỏi những gã tiểu hành khất đó.

Vị Phong cướp lời Tịnh Sĩ Nhân:

– Còn cách thứ hai?

– Buộc Tịnh Sĩ Nhân nói. Mà Tịnh mỗ lại biết Đạo vương Khắc Vị Phong chỉ có mỗi một tài ẩn thân. Mà cái tài ẩn thân đó thì không thể nào buộc ta phải nói được.

Tịnh Sĩ Nhân vừa nói dứt câu thì bất thình lình Tần Á Mỵ từ sau lưng Khắc Vị Phong với một thế chộp như mèo vồ mồi, nhảy sổ vào lưng chàng.

Vị Phong chỉ nhích động thân pháp. Á Mỵ đã vồ hụt. Nàng vồ hụt Khắc Vị Phong toan bật lên tấn công tiếp thì Tịnh Sĩ Nhân quát lớn.

– Dừng tay.

Á Mỵ toan công Vị Phong thì buột thu hồi thân thủ như lời của Tịnh Sĩ Nhân là mệnh lệnh đối với nàng.

Á Mỵ lui bước đến bên cạnh Tịnh Sĩ Nhân.

Họ Tịnh chấp tay sau lưng nhìn Vị Phong nói:

– Nếu như Khắc các hạ muốn trả thù… thì phải đấu với ta đó. Không biết các hạ có dám không nhỉ?

Vị Phong nhìn Tịnh Sĩ Nhân ôm quyền nói:

– Tại hạ thỉnh giáo.

– Anh hùng hảo hán đã nơi thì đừng nuốt lời đó.

Vị Phong trang trọng nói:

– Khắc Vị Phong không nuốt lời. Nhưng tại hạ hỏi các hạ… hành vi giết người nhất là những tiểu đệ của tại hạ, tóc còn để chỏm, nó không biết no, đói thì đối mặt hàng ngày của các hạ có đáng tuyên án tử không?

Tịnh Sĩ Nhân chau mày hừ nhạt rồi nói:

– Rất đáng nếu như các hạ có bản lãnh tuyên án tử với Tịnh mỗ.

Vị Phong gằn giọng nói:

– Tại hạ tuyên án tử đối với Tịnh các hạ.

– Tịnh mỗ không tin ngươi tuyên án tử được Tịnh mỗ. Mà ngược lại kẻ tuyên án tử chính là Tịnh mỗ.

Lời còn đọng trên cửa miệng, Tịnh Sĩ Nhân lắc vai lướt thẳng đến Vị Phong, phối hợp với thân pháp hung tợn đó, tả thủ của gã thi triển một thế trảo thộp lấy yết hầu đối phương.

Vị Phong không dùng Vô Ảnh cước né tránh mà dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng lấy thế trảo của họ Tịnh.

– Chát…

Chưởng và trảo của hai người vừa chạm nhau. Tịnh Sĩ Nhân cau mày khi phát hiện nội lực uy mãnh của Vị Phong. Mặc dù phát hiện ra điều đó nhưng gã vẫn tự tin, quát lớn:

– Ngươi đừng quên ta là Đoạn Kiếm Sát Vương.

Cùng với câu nói đó, tả thủ của Tịnh Sĩ Nhân xuất hiện mũi đoạn kiếm dấu trong tay áo. Lưỡi mật kiếm vừa xuất hiện thì gã cũng thi triển một chiêu kiếm từ dưới công ngược lên. Một ánh chớp bạch cắt ra như lưỡi tầm sét xuất hiện dưới đất, xẻ dọc màn đêm cắt lên bấu trời.

Khắc Vị Phong mặc dù được chân chuyền võ công của Vô Tướng Thần Tăng, nhưng rõ ràng kinh nghiệm đấu trường chẳng thể nào bì được với Tịnh Sĩ Nhân. Chính vì sự hẫng hụt kinh nghiệm trong giao thủ mà xuýt nữa chàng đã mất mạng bởi chiêu kiếm của họ Tịnh.

Khắc Vị Phong chỉ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc khi kịp thi triển bộ pháp Vô Ảnh cước theo phản xạ tự nhiên để bảo toàn mạng sống. Chính cái phản xạ như thiên phú đó mà Vị Phong đã kịp thối liền ba bộ, mặc dù vậy mũi mật kiếm của Tịnh Sĩ Nhân vẫn kịp rọc một đường dài cắt đôi y phục chàng.

Vị Phong thừ người nhìn Tịnh Sĩ Nhân. Đắc thủ một chiêu Tịnh Sĩ Nhân đắc ý, cười khẩy rồi nói:

– Xem ra Khắc các hạ cũng khéo né tránh đó. Nhưng chỉ biết né tránh và ẩn thân thì không thể nào tuyên án đối với Tịnh mỗ đâu. Xem như kiếp này Khắc Vị Phong đành phải thất ngôn với những gã tiểu hành khất kia rồi.

Vị Phong bặm môi nhìn Tịnh Sĩ Nhân như không chớp mắt. Lời nói vừa rồi của gã khơi dậy uất hận trong nội tâm chàng. Cảnh tượng hôm nào Vị Phong chứng kiến tại ngôi nhà Mai Hoa Trang, ngôi nhà mà chàng cho đó là tổ ấm của những kẻ bôn hành, cùng chung cảnh ngộ với mình tái hiện lại trong tâm thức.

Sự tái hiện đó khơi dậy trong chàng ngọn lửa hận âm ỷ. Nó chỉ muốn trảo ra ngoài bằng tất cả sự phẫn nộ ngùn ngụt, có thể san bằng bất cứ cái gì chận ngang đường nó.

Vị Phong gằn từng tiếng:

– Tại hạ tuyên án tử các hạ.

– Đó chỉ là lời nói ngoa.

Hai cánh môi Vị Phong mím lại.

– Không thể là lời nói xuông được.

Nói dứt câu Khắc Vị Phong thét lớn:


– Vị Phong chết hoặc Tịnh Sĩ Nhân phải chết.

Cùng với lời đó, Khắc Vị Phong vừa thi triển Vô Ảnh cước, vừa phát động Cửu Chưởng Huyền Công.

Sĩ Nhân cau màu khi nhận ra muôn vạn bóng người trước mắt làm gã hoa lẫn chẳng biết đâu là thực đâu là hư. Gã không khỏi lúng túng trước hiện tượng kỳ dị đó. Thậm chí gã nghĩ Khắc Vị Phong đã dùng bộ pháp ma quỷ để đào thoát thì cảm nhận áp lực như núi Thái Sơn đè tới mình.

Tịnh Sĩ Nhân dựng hữu chưởng để phòng bị thì thấy một chiếc bóng ảnh chưởng đen xì chụp tới.

– Ầm…

Cả cánh tay phải của Tịnh Sĩ Nhân những tưởng gãy ra thành từng đoạn, cùng với cảm giác đau đớn tột cùng, Tịnh Sĩ Nhân chưa hết hoàn hồn bởi uy lực của chưởng khí thì bóng ảnh thủ thứ hai lại chụp tới.

– Ầm…

Hữu thủ bộ lảo đảo, rồi ngồi bệt xuống đất khi tiếp bóng ảnh thủ thứ tư. Còn những bóng ảnh thủ còn lại vỗ ngay xuống đất, cày tung mặt cỏ chung quanh họ Tịnh.

Trước uy lực của Cửu Chưởng Huyền Công do Khắc Vị Phong phát tán, Đoạn kiếm sát vương Tịnh Sĩ Nhân không còn tin vào mắt mình. Chân diện của gã tái nhờn, tái nhợt trông thật thảm hại.

Vị Phong đứng dang chân nhìn gã.

Tịnh Sĩ Nhân vẫn ngồi bệt dưới đất, lấy mắt nhìn Vị Phong.

Chàng cố nén sự căm phẫn trước kẻ sát nhân đã từng giết những tiểu đệ của mình mà miễn cưỡng hỏi:

– Tại hạ có thể thực hiện lời tuyên án của mình chứ.

Tịnh Sĩ Nhân nghiến răng nén cái đau đang dằn xé thể xác gã. Y chỏi tả thủ xuống đất từ từ đứng lên.

Gã gằn giọng nói:

– Hóa ra Khắc Vị Phong đã hoàn toàn thay đổi không còn là Khắc Vị Phong chỉ biết chạy trốn.

– Giờ thì các hạ có thể nói vì sao phải giết những tiểu đệ vô tội của tại hạ rồi chứ?

– Khắc các hạ không quên câu hỏi đó à?

– Không.

– Được… ta nói.

Hít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực, mắt đăm đăm nhìn vào Vị Phong gằn từng tiếng.

– Tịnh mỗ thích giết người.

Lời còn đọng trên hai cánh môi, Tịnh Sĩ Nhân đẩy tả thủ đến trước. Lưỡi đoạn kiếm dấu trong tay áo cắt thẳng ra tợ như một ánh chớp xẹt đến yết hầu của Vị Phong. Đây là sát chiêu cuối cùng mà Tịnh Sĩ Nhân nghĩ cả cuộc đời y sẽ chẳng bao giờ dùng đến. Sát chiêu mà y đặt cả sinh mạng của bản thân lên nó.

Lưỡi đoạn kiếm chưa đến đích thì chạm ngay chín bóng ảnh thủ Cửu Chưởng Huyền Công.

– Chát.

Nó bật ngược trở lại với sự gia tăng còn mãnh liệt hơn khi thoát ra khỏi tay họ Tịnh.

– Phập…

Ngọn đoạn kiếm thù xuyên qua chấn tâm của Tịnh Sĩ Nhân, đồng thời hất gã phải liên tục thối liền chín bộ mới trụ được. Tịnh Sĩ Nhân ôm lấy ngực mình. Máu trào qua kẽ tay gã thấm đỏ cả một vùng thượng đẳng.

Mắt vẫn đăm đăm nhìn Vị Phong khuôn mặt gã cứ nảy giật như trúng phong lên cơn co giật.

Gã cố lắm mới thốt ra lời.

– Ngươi đúng là một hảo thủ.

Nói rồi y đưa tay ve sợi râu dài, bứt nó ra khỏi má mình mới chịu đổ sập đến trước để hồn lìa khỏi xác.

Caí chết của Đoạn kiếm sát vương Tịnh Sĩ Nhân khiến Tần Á Mỵ bủn rủn cả người. Nàng hoàn toàn bất ngờ, không tin hiện trường trước mắt. Chính vì thế mà Á Mỵ cứ giương mắt nhìn Vị Phong.

Nàng không khỏi giật mình, hồi hộp khi Vị Phong dời đôi uy nhãn chiếu vào nàng.

Tần Á Mỵ buột miệng nói:

– Á Mỵ không có nhúng tay vào những cái chết của tiểu đệ.

– Đúng ra Vị Phong cũng phải tuyên án tử nàng như những tiểu đệ còn trong tâm ta đã xin với ta tha cho nàng một cái mạng.

Chàng khẽ lắc đầu nói tiếp:

– Tần Á Mỵ nàng đừng bao giờ cho ta thấy mặt nàng. Đừng bao giờ.

Nói xong Vị Phong quay bước bỏ đi chẳng quay đầu nhìn lại.

Chàng đi chưa được bao lâu thì trong bóng tối một người bước ra tiến lại bên Tần Á Mỵ.

Á Mỵ nhìn lại người đó ngập ngừng nói:

– Nghĩa phụ… hắn đã giết Tịnh huynh.

Thượng Quan Đại Phu nhìn xuống xác Tịnh Sĩ Nhân. Lão từ tốn nói:

– Khắc tiểu từ đã thay đổi. Một số thay đổi mà ta không ngờ tới. Nhưng Tịnh Sĩ Nhân chết cũng xứng đáng lắm. Ít ra ta cũng biết được sự thay đổi của tên tiểu tử kia.

Á Mỵ vồn vã nói:

– Nghĩa phụ… chúng ta phải làm sao?

– Cho dù gã có thay đổi trở thành một hảo thủ vẫn không khỏa lấp được cái nhược yếu đuối không thể làm người giữ ván cờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.