Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 29: Tri diện bất tri tâm


Đọc truyện Cữu Chưởng Huyền Công – Chương 29: Tri diện bất tri tâm

Di Hoa công tử Hàn Tuấn từ trong Trung Châu đệ nhất lâu bước ra. Trông dung mạo y có vẻ thật thư thái và hoan hỷ. Y bước xuống những bậc tam cấp và dừng lại, quay mặt nhìn vào tòa đại kỹ lâu của Kim Tiền bang điểm một nụ cười tự mãn.

Hàn Tuấn nhẩm nói: “Cát Thiếu Tường… Ngươi đã trở thành phế nhân rồi, thì tòa đại kỹ lầu sẽ thuộc về bổn thiếu gia không bao lâu nữa.”

Nói dứt câu Di Hoa công tử Hàn Tuấn vuốt cằm. Y vừa vuốt cằm vừa ngắm nghía tòa đại kỹ lâu với những dãy hoa đăng treo khắp mọi noi chẳng khác nào những con mắt đen mời chào khách tìm hoa.

Chắp tay sau lưng, Di Hoa công tử Hàn Tuấn toan quay bước bỏ đi thì một ả kỹ nữ vận bạch y từ trong đại kỹ lâu Trung Châu đệ nhất hối hả bước ra.

Thấy ả kiều nữ vội vã bước về phía mình, Hàn Tuấn vờ như không biết mà lơ đễnh chú ý dãy hoa đăng treo ngoài mái hiên.

Ả kiều nữ bước đến bên gã. Nàng nhún nhường khom người rồi nhỏ nhẹ nói:

– Thiếu gia định bỏ đi à…

Hàn Tuấn nhìn lại nàng kiều nữ. Y ve cằm rồi nói:

– Ở đây chẳng có gì cho bổn thiếu gia thích thú cả. Có lẽ kể từ lúc Kim Tiền bang chủ Cát Hinh chết bởi sát chiêu của sát thủ, thì chẳng còn ai đủ bản lĩnh chăm sóc tòa đại kỹ lâu Trung Châu này.

Y buột miệng thở dài, chắt lưỡi nói:

– Tiếc thật, Cát Thiếu Tường thiếu gia thì đã là phế nhân… Sao có thể quán xuyến nổi cơ nghiệp của Kim Tiền bang?

Y nhìn nàng kiều nữ, từ tốn nói:

– Bổn thiếu gia nghĩ chủ nhân đại kỹ viện Trung Châu nay mai hẳn phải thay đổi mới có thể gầy dựng lại thời huy hoàng của Cát lão bang chủ trước đó. Còn bây giờ, bổn thiếu gia chẳng còn chút hứng thú gì khi đặt chân đến tòa đại kỹ lâu nức tiếng trên giang hồ này.

Y buông tiếng thở dài như thể biểu lộ sự hối tiếc nhưng lại điểm nụ cười thật đắc phát ban cho nàng kiều nữ. Hàn Tuấn nói tiếp:

– Cô nương có gặp Cát thiếu gia thì bảo với Cát thiếu gia rằng có Di Hoa công tử Hàn Tuấn đến thăm… Nhưng rất tiếc không gặp được Cát Thiếu Tường thiếu gia.

Y chắt lưỡi nhìn ả kỹ nữ từ tốn nói:

– Hàn Tuấn rất tiếc phải rời bước mà không gặp được Cát Thiếu Tường thiếu gia. Thất lễ vô cùng.

Ả kỹ nữ rối rít nói:

– Hàn thiếu gia… Cát thiếu gia không biết Hàn thiếu gia đến nên không kịp nghinh tiếp. Cát thiếu gia khi biết liền phái ngay Thúy Ái đón Hàn thiếu gia.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn ve cằm rồi cười khẩy một tiếng giả lả nói:

– Cát thiếu gia là người tàn phế, sao có thể tiếp tại hạ được?

Thúy Ái khom người, từ tốn nói:

– Cát thiếu gia nói… Cho dù người có phải nằm dài trên tràng kỷ cũng phải tiếp Hàn thiếu gia… Nếu không sẽ thất lễ với Hàn thiếu gia.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn ve cằm điểm nụ cười mỉm. Gã vừa cười vừa nói:

– Không ngờ Cát Thiếu Tường thiếu gia Kim Tiền bang chủ nhân đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu nhiệt tình với bổn công tử như vậy.

Y chắt lưỡi dè bỉu nói tiếp:

– Nhiệt tâm của Cát Thiếu Tường đại thiếu gia Kim Tiền bang khiến cho bổn công tử không thể dời bước đi được.

Thúy Ái nghe Hàn Tuấn nói câu này vô cùng phấn khích. Nàng nhún người ra vẻ yểu điệu thục nữ rồi từ tốn nói với Hàn Tuấn:

– Lòng thành của Cát Thiếu Tường đã được Hàn thiếu gia chấp nhận, Thúy Ái thỉnh mời công tử… Cát Thiếu gia đang chờ công tử tại biệt lầu Du Tình Dạ Mộng.

Đôi chân mày của Di Hoa công tử Hàn Tuấn nhướng lên. Y nói với giọng thật hờ hững:

– Kim Tiền bang còn có tòa biệt lầu Du Tình Dạ Mộng à. Thế mà bổn công tử không biết. Thế thì tại hạ phải đến đó xem tòa biệt lầu Du Tình Dạ Mộng kia như thế nào mới được.

Thúy Ái và Di Hoa công tử Hàn Tuấn đi vào hoa viên. Nàng đưa Di Hoa công tử đến một tòa mộc lầu tọa lạc biệt lập với những vòng tường bao chung quanh. Tòa mộc lầu đó được trang hoàng bằng một dãy hoa đăng có mạ vàng trước mái hiên. Những chiếc hoa đăng được chạm khắc cực kỳ tinh tế và sống động.

Mặc dù Hàn Tuấn chưa bước vào trong tòa mộc lầu nhưng đã ngửi được mùi trầm danh mộc phả vào khứu giác mình. Y chắp tay sau lưng ngắm nhìn dãy hoa đăng treo ngoài mái hiên, nhẩm nói:

– Đúng là danh lầu… Có lẽ tòa danh lầu này chỉ có một… và chỉ có Cát Thiếu Tường thiếu gia Kim Tiền bang mới có thể nghĩ ra.

Thúy Ái nhỏ nhẹ nói:

– Hàn công tử… Cát thiếu gia đang chờ công tử trong Du Tình Dạ Mộng.

Đôi chân mày Di Hoa công tử Hàn Tuấn nhíu lại. Gã nhạt nhẽo nói:

– Ồ… Bổn công tử không dám đường đột bước vào đâu. Tòa lâu danh mộc này quá tráng lệ, khiến bổn công tử phải chùn chân. Nếu không có Cát Thiếu Tường thiếu gia ra đón… Tại hạ hẳn phải lui bước không dám đặt chân vào.

Y thốt ra câu nói ẩn ý hạ mình nhưng miệng thì lại điểm nụ cười cao ngạo.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa thốt dứt câu thì Cát Thiếu Tường ngồi trên chiếc ghế có bánh xe, do Mộng Thùy Cát Đương đẩy tiến ra ngoài mái hiên.

Hàn Tuấn nhìn Cát Thiếu Tường.

Cát Thiếu Tường mỉm cười, ôm quyền từ tốn nói:

– Hàn huynh… miễn thứ cho Cát mỗ… Bởi không thể đứng được trên đôi chân của mình mà buộc phải ngồi trên chiếc ghế đặc chủng ra tiếp Hàn huynh.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn phá lên cười khanh khách. Y vừa cười vừa bước thẳng đến trước mặt Cát Thiếu Tường:

– Hây… Ta làm gì dám trách Cát thiếu gia được…Cát thiếu gia chẳng qua vì họa kiếp nên mới ra nông nỗi phải ngồi trên chiếc ghế này mà thôi. Một kẻ bình thường ra tiếp Hàn Tuấn đã là quý, nay Cát thiếu gia bị tàn phế ra tiếp Di Hoa công tử càng khiến cho Hàn Tuấn cảm kích hơn nữa đó.

Thiếu Tường ôm quyền:

– Đa tạ Hàn huynh đã thấu hiểu cho Cát Thiếu Tường. Thiếu Tường thỉnh mời Hàn huynh vào Du Tình Dạ Mộng.

Di Hoa công tử nhìn vào mắt Cát Thiếu Tường, nặn một nụ cười thật giả lả rồi nói:

– Đây là tòa lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng ư?

Thiếu Tường ôm quyền nói:

– Đúng… Đây là tòa lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng.

Hàn Tuấn chau mày nói:

– Tòa lầu đẹp như thế này, huy hoàng và tráng lệ như thế này mà trước đây ta lại không biết đến. Đến bây giờ mới biết tới. Đúng là muộn màng.

Thiếu Tường nhìn Hàn Tuấn từ tốn nói:

– Tòa lầu Du Tình Dạ Mộng trước đây chỉ có lão nhân gia được bước vào và được dùng để khoản đãi những cao nhân trong chốn võ lâm giang hồ. Ngay cả đệ cũng không được vào đây.

Đôi chân mày của Di Hoa công tử nhíu lại.

Y hừ nhạt một tiếng rồi nhìn Thiếu Tường nói:

– Thế thì lão bang chủ Kim Tiền bang thân phụ của Thiếu Tường trước đây hẳn chẳng xem Di Hoa công tử ra gì. Ta không phải là cao nhân nên lão không cho ta vào tòa danh lầu này ư?

Hàn Tuấn vừa nói vừa nghiêm mặt biểu lộ sự bất nhẫn của mình.

Thiếu Tường ôm quyền nói:

– Đó là chuyện trước đây của trưởng bối. Còn bây giờ… Thiếu Tường là chủ nhân tất phải xem Hàn huynh là cao nhân rồi. Rất mong Hàn huynh bỏ qua chuyện đời trước của trưởng bối.

Hàn Tuấn gượng cười, nhạt nhẽo nói:

– Có trách lão bang chủ cũng không được, bởi vì người đã chết rồi. Còn Cát Thiếu Tường thiếu gia xem trọng ta như vậy, thì làm sao ta còn trách thiếu gia.

Thiếu Tường ôm quyền xá:

– Thiếu Tường vô cùng cảm kích, đa tạ Hàn huynh đã rộng lượng.

– Cát thiếu gia đừng khách sáo như vậy… ta ái ngại lắm

Nói rồi, Di Hoa công tử Hàn Tuấn chắp tay sau lưng nhìn lên tấm bảng vàng sơn son thếp vàng treo trước cửa biệt sảnh. Y điểm nụ cười mỉm bâng quơ nói tiếp:

– Phải chi tấm bảng sơn son thếp vang khác bốn chữ Du Tình Dạ Mộng thay bằng tấm bảng khác nhỉ.

Thiếu Tường ôm quyền nói:

– Hàn huynh muốn thay bằng tấm bảng gì?

– À… Theo ý của ta thì nên thay bằng tấm bảng mới, khắc ba chữ thôi. Nhưng ba chữ đó có đầy đủ ý nghĩa hơn bốn chữ này.

– Cát Thiếu Tường rất mong Hàn huynh chỉ giáo.

Di Hoa công tử nhìn lại Thiếu Tường:

– Nếu không đúng thì thôi… Nếu như ta có điều gì thất lễ Cát Thiếu Tường cũng phải bỏ qua cho ta đó.

– Cát Thiếu Tường đâu dám bắt lỗi Hàn huynh.

– Vậy thì được. Theo ý của bổn công tử thì nên thay tấm bảng sơn son thếp vàng khắc bốn chữ Du Tình Dạ Mộng bằng tấm bảng khác, khắc ba chữ Di Hoa Lầu.


Những tưởng đâu Cát Thiếu Tường sẽ phản bác lại lời nói của Hàn Tuấn nhưng y lại ôm quyền từ tốn nói:

– Đa tạ Hàn huynh đã chỉ giáo… Cát đệ sẽ lĩnh hội ý của Hàn huynh mà cho thay lại tấm bảng Du Tình Dạ Mộng.

Di Hoa công tử nhướng mày:

– Hả… ta không có ép Cát thiếu gia đâu đó.

– Chỉ ngôn của Hàn huynh rất đúng… Cát đệ phải lĩnh hội.

– Nhiệt tâm của Cát thiếu gia khiến ta phải áy náy đó.

– Cát đệ đâu muốn Hàn huynh áy náy. Mời Hàn huynh vào trong.

– Tốt.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn và Cát Thiếu Tường vào trong tòa lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng. Chờ cho Hàn Tuấn yên ngồi, Cát Thiếu Tường mới ôm quyền nói:

– Hàn huynh đột ngột đến Đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, Thiếu Tường không biết… nên không kịp nghinh đón. Rất mong huynh miễn thứ cho Cát Thiếu Tường.

Hàn Tuấn khoát tay:

– Nhiệt tâm của Cát Thiếu Tường thiếu gia như thế đã quá đủ cho bổn công tử đây phải áy náy lắm rồi. Ta còn được đặc ân vào Di Hoa Lầu nữa. Bấy nhiêu đó cũng đủ cho ta hoan hỷ rồi. Ta đâu còn gì để bắt lỗi Cát thiếu gia Kim Tiền bang. Đúng không nào?

Thiếu Tường ôm quyền:

– Cát Thiếu Tường đa tạ Hàn huynh.

Hàn Tuấn khoát tay:

– Đừng khách sáo quá như vậy. Ta và Cát Thiếu Tường thiếu gia đều là người của võ lâm kia mà. Cho dù sau này Cát Thiếu Tường không còn là chủ nhân của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu thì ta vẫn xem Cát Thiếu Tường là bằng hữu của mình.

Đúng ra khi Cát Thiếu Tường nghe câu nói này của Di Hoa công tử thì y phải biểu lộ ngay sự bất nhẫn của mình, nhưng tuyệt nhiên Thiếu Tường không biểu lộ điều gì cả. Chân diện của y vẫn khoác nét ôn nhu. Có lẽ y đã biết và nhận ra thân phận mình.

Thiếu Tường từ tốn nói:

– Nếu được như vậy… Cát Thiếu Tường hoan hỷ vô cùng.

Hàn Tuấn nhìn Thiếu Tường mỉm cười nói:

– Biết được mình, biết được cao nhân tất sẽ không bị lụy và trở nên hoan hỷ như trút được gánh nặng trên vai mình.

– Thiếu Tường sẽ ghi nhận chỉ ngôn của Hàn huynh.

Y ôm quyền nhỏ nhẹ nói tiếp:

– Hàn huynh là cao nhân của Cát Thiếu Tường… Cát Thiếu Tường thỉnh mời Hàn huynh đến Du Tình Dạ Mộng lầu để khoản đãi… Huynh thích gì cứ lịnh cho Cát Thiếu Tường.

Di Hoa công tử cau mày biểu lộ thái độ bất nhẫn trước câu nói của Cát Thiếu Tường.

Y nhún vai, ve cằm nhạt nhẽo nói:

– Khi nãy Cát Thiếu Tường thiếu gia nói tòa lầu danh mộc này tên gì nhỉ?

Thiếu Tường ôn nhu đáp lời:

– Đây là lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng.

– Thế mà ta cứ ngờ đâu nó đã đổi tên thành Di Hoa Lầu rồi chứ.

Thiếu Tường ôm quyền nói:

– Thiếu Tường mạo phạm… Đúng như vậy… Tòa lâu danh mộc này sẽ là Di Hoa Lầu.

Thiếu Tường nói dứt câu, vỗ tay một tiếng.

Sau tiếng vỗ tay của Cát Thiếu Tường, Tiểu Lan và Tiểu Cúc bưng vào một tấm bảng sơn son thếp vàng. Hai người dựng tấm bảng trước mặt Di Hoa công tử Hàn Tuấn.

Tấm bảng sơn son thếp vàng với ba chữ được khắc thật cẩn thận và mạ một lớp vàng ròng Di Hoa Lầu.

Thiếu Tường ôm quyền nói:

– Hàn huynh hãy xem qua.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn lia mắt liếc nhìn qua tấm bảng đó rồi ve cằm gật đầu. Y nhìn lại Cát Thiếu Tường:

– Bây giờ ta mới cảm thấy hoan hỷ vô cùng. À mà hình như Cát Thiếu Tường thiếu gia đã biết trước.

Thiếu Tường ôm quyền:

– Với cao nhân như Di Hoa công tử Hàn huynh đây mà k hông biết trước, không dự đoán được ý của Hàn huynh thì đúng là kẻ hồ đồ lỗ mãng, thấy mặt trời mà ngỡ đom đóm.

Hàn Tuấn phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:

– Hậy… trong mắt ta, Cát đệ mới là cao nhân đó.

– Thiếu Tường không dám nhận lời nói này của Hàn huynh. So với Hàn huynh, Cát Thiếu Tường chẳng khác nào ánh đom đóm so với vầng nhật quang.

Hàn Tuấn mỉm cười:

– Đệ đã chiêm nghiệm, điều gì sẽ đến tất phải đến rồi… ta cũng không cần phải khách sáo bày tỏ với Cát đệ làm gì.

Y ve cằm, nhướng mày nói:

– Hẳn Cát đệ đã chứng nghiệm chủ nhân ngày mai của Kim Tiền bang và đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, kiêm luôn cả Di Hoa lâu này là ai?

Thiếu Tường ôm quyền:

– Thiếu Tường đã là phế nhân rồi… Có lẽ không thể đảm đương được trọng trách cai quản đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu. Tất cả những trọng trách đó hình như đang vượt ra ngoài tầm tay của Cát đệ… Nên Thiếu Tường rất cần một cao nhân đến thay thế mình. Nhưng hôm nay thì Cát Thiếu Tường vẫn là chủ nhân của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu. Vẫn còn là người kế nhiệm lão nhân gia quản xuyến Kim Tiền bang.

– Ta không phủ nhận điều đó.

Thiếu Tường gượng cười, ôm quyền nói:

– Vậy Hàn huynh cho đệ cái quyền được làm chủ nhân tòa lầu danh mộc này để bồi tiếp huynh chứ?

– Một ngày đối với Di Hoa công tử có đáng gì. Hôm nay, Cát Thiếu Tường bồi tiếp Hàn mỗ như thế nào thì ngày mai ta cũng sẽ bồi tiếp Cát Thiếu Tường như thế đó.

– Đa tạ huynh.

Cát Thiếu Tường xua tay ra hiệu cho Tiểu Lan và Tiểu Cúc bưng tấm biển Di Hoa Lầu lui ra khỏi tòa danh mộc. Chờ cho hai nàng kia lui ra rồi, Thiếu Tường mới nói:

– Nếu như Cát Thiếu Tường có bồi tiếp điều gì không thỏa mãn Hàn huynh mong Hàn huynh miễn thứ.

– Ta là khách sao có thể trách được chủ nhân, nhất là vị chủ nhân đó lại là Cát Thiếu Tường thiếu gia. Người nổi tiếng nhất Trung Châu này, cho dù hiện thời đã là phế nhân.

Thiếu Tường vẫn giữ vẻ từ tốn trước những lời nói xúc xiểm của Di Hoa công tử Hàn Tuấn.

Thiếu Tường điểm nụ cười mỉm rồi vỗ tay một tiếng.

Một hàng cung nữ vận bạch y trắng toát. Họ đúng là những nàng tiên với những bước chân trần, uyển chuyển tiến ra từ hai cửa hậu đi thẳng đến trước mặt Di Hoa công tử Hàn Tuấn.

Người thứ nhất bưng một cái thau bằng đồng sáng ngời, trong thau bằng đồng sáng ngời, trong thau là nước đã được tẩm hương liệu tỏa mùi thơm ngào ngạt. Nàng ta cẩn thận đưa tay Hàn Tuấn vào chậu nước, rồi kỳ rửa, thao tác thật trau chuốt và kỹ lưỡng, những tưởng như sợ sẽ làm tróc da họ Hàn.

Di Hoa công tử thản nhiên để cho nàng ta rửa đôi tay của mình, nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm Cát Thiếu Tường.

Sau khi làm xong phận sự của mình, ả cung nữ bưng chiếc thau lui bước. Đến nàng cung nữ thứ hai thì cầm khăn, lau đôi tay của Di Hoa công tử. Người thứ ba thì dùng phấn hương thoa lên hai bàn tay của y.

Hai ả cung nữ cuối cùng thì bước ra sau lưng Di Hoa công tử, dùng tay nắn nót đôi vai gã. Sự chăm chút của những nàng cung nữ khiến Di Hoa công tử Hàn Tuấn biểu lộ ngay sự khoan khoái ra mặt.

Y nhìn Thiếu Tường giả lả nói:

– Cát đệ quá chu đáo với ta đó.

Thiếu Tường nhỏ nhẹ đáp lời gã:

– Hàn huynh quá khen Thiếu Tường.

– Ta không thể không cho Cát đệ một lời khen được.

Thiếu Tường lại vỗ tay hai tiếng. Lần này một hàng cung nữ từ hai cửa hậu bước ra cùng với những bộ cánh trắng muốt. Những bộ cánh được may bằng thứ lụa hàn châu mỏng để ánh sáng từ những chiếc chân đèn rọi xuyên qua tôn tạo những đường cong của cơ thể. Ngoài lớp lụa mỏng tanh, trắng mịn, thì những nàng cung nữ kia chẳng có nội y bên trong nên ánh sáng từ những chiếc chân đèn như tôn tạo, gợi thêm sự quyến rũ toát ra từ những cơ thể đầy chất xuân tình đó.

Những ả cung nữ bày những dĩa thức ăn cao lương mỹ vị ra bàn. Nếu một người bình thường, nếu thấy những đĩa cao lương mỹ vị bày ra bàn chắc có lẽ không dằn nổi cơn đói trỗi dậy trong tâm thức mình.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn vẫn dửng dưng chống tay lên đùi thờ ơ những đĩa thức ăn đó. Thậm chí y cũng chẳng màng đến những thân hình quyến rũ của những nàng cung nữ như tiên nơi thượng giới giáng xuống cõi hồng trần dung tục để phục vụ cho gã.

Đại yến được bày ra, các nàng cung nữ lại lui bước, chỉ chừa lại hai người đẹp nhất đứng sau lưng Hàn Tuấn.

Cát Thiếu Tường liếc qua Hàn Tuấn. Y ra dấu cho hai ả cung nữ đứng hầu sau lưng Hàn Tuấn. Nhưng khi hai ả cung nữ vừa bưng lấy tịnh rượu bằng lam ngọc thì Hàn Tuấn chặn lại:

– Khoan…


Thiếu Tường sững sờ nhìn Hàn Tuấn:

– Hàn huynh có điều gì e dè?

Di Hoa công tử khoát tay:

– Không không… ta làm gì phải e dè chứ. Nếu như ta e dè thì đã không bước vào Di Hoa Lầu làm gì. Đúng không nào?

– Thiếu Tường không có ý hại Hàn huynh đâu… mà dùng đại lễ thượng khách để bồi tiếp cao nhân.

– Ta biết thịnh tâm của Cát thiếu gia.

– Thế sao Hàn huynh lại không cho Tiểu Lan và Tiểu Cúc hầu rượu huynh?

– Ta không để cho Tiểu Lan và Tiểu Cúc chuốc rượu hầu mình bởi vì ta thích một người chuốc rượu cho ta để bồi tiếp Cát huynh đệ.

Thiếu Tường ôm quyền nói:

– Ở đây tất cả mọi cung nữ đều muốn được hầu hạ huynh.

– Tất cả đều muốn được hầu hạ Hàn Tuấn bổn công tử… Nhưng ta chỉ muốn một người duy nhất hầu hạ mình.

Thiếu Tường ôm quyền nói:

– Vậy Hàn huynh chọn ai?… Cát Thiếu Tường rất sẵn lòng để người đó hầu hạ Hàn huynh… để Hàn huynh được vui vẻ.

Di Hoa công tử mỉm cười nhìn Mộng Thùy Cát Dương.

Nụ cười giả lả rồi nói:

– Nếu Cát Thiếu Tường thiếu gia không ngại, Hàn Tuấn muốn nhờ Mộng Thùy Cát Dương chuốc rượu cho mình.

Chân diện Thiếu Tường sa sầm hẳn lại. Lần này y biểu lộ ngay vẻ bất nhẫn ra ngoài.

Mộng Thùy Cát Dương nhỏ nhẹ nói:

– Cát thiếu gia… Hàn huynh đã muốn vậy, Cát Dương phải bồi tiếp Hàn huynh.

Thiếu Tường nhìn Hàn Tuấn bất nhẫn nói:

– Hàn huynh… Thiếu Tường luôn giữ phận nếu so với Hàn huynh. Thiếu Tường lúc nào cũng lui bước, để chờ ở Hàn huynh sự kính trọng lại. Mong Hàn huynh hiểu Thiếu Tường.

Hàn Tuấn cau mày:

– Hàn mỗ chỉ muốn Mộng Thùy Cát Dương phục rượu thôi, có gì khiến Cát thiếu gia lại bối rối như vậy?

Sắc diện Thiếu Tường đỏ bừng:

– Hàn huynh… Mộng Thùy Cát Dương là…

Hàn Tuấn nhướng mày nói:

– À… ta biết rồi… Ý của Cát thiếu gia muốn nói Mộng Thùy Cát Dương từng là ái thiếp của lão bang chủ chứ gì?

Y lắc đầu, nhìn Thiếu Tường nói:

– Cát thiếu gia khách sáo quá. Hàn mỗ biết Mộng Thùy Cát Dương là ái thiếp của lão bang chủ rồi. Chính vì biết nên Hàn mỗ mới thỉnh Mộng Thùy Cát Dương bồi tiếp mình. Nếu như lão bang chủ Cát Hinh còn sống thì có lẽ, lão bang chủ phải bồi tiếp Hàn Tuấn chứ không phải Cát thiếu gia đâu.

Y điểm nụ cười mỉm, nhướng mày nhìn Thiếu Tường:

– Nay lão bang chủ chẳng may vong mạng thì Mộng Thùy Cát Dương phải thay lão bang chủ bồi tiếp Hàn mỗ rồi. Ta nói đúng chứ?

Mặt Thiếu Tường đỏ bừng:

– Thiếu Tường…

Mộng Thùy Cát Dương từ tốn nói:

– Cát thiếu gia… Hàn huynh nói rất đúng. Cát Dương sẽ thay lão nhân gia bồi tiếp Hàn công tử.

Hàn Tuấn mỉm cười nhìn Cát Dương:

– Cát Dương mới đúng là cao nhân trong mắt tại hạ.

Hai cánh môi của Thiếu Tường mím lại. Y miễn cưỡng nói:

– Một ngày không xa Hàn huynh sẽ trở thành chủ nhân ở đây… Thiếu Tường xin được chìu theo ý của huynh.

Mộng Thùy Cát Dương thay vào chỗ của Tiểu Lan và Tiểu Cúc. Nàng bưng tịnh rượu chuốc đầy hai chén.

Thiếu Tường bưng chung rượu nói:

– Thiếu Tường mời huynh.

Hàn Tuấn cười khảy, bưng chung rượu nhìn Thiếu Tường nói:

– Ta chỉ có thể dùng với Cát đệ chén rượu này thôi.

Thiếu Tường buông tiếng thở ra như muốn trút sự phẫn uất đang dâng tràn trong Thiếu Tường, khẽ gật đầu.

Thiếu Tường cười nói:

– Được đối ẩm với Hàn huynh một chén đã quá đủ với Cát Thiếu Tường phế nhân. Mời.

Hai người cùng cạn chén.

Uống cạn chén rượu, Thiếu Tường đặt chén xuống bàn nhìn Hàn Tuấn từ tốn hỏi:

– Thế chừng nào Hàn huynh mới đến thay vào chỗ của Cát Thiếu Tường?

Hàn Tuấn mỉm cười nói:

– Không còn xa lắm đâu.

Mộng Thùy Cát Dương bưng tịnh rượu chuốc ra chén của Hàn Tuấn. Khi nàng rót đầy chén rượu, toan dời tịnh rượu qua chung của Thiếu Tường thì Hàn Tuấn cản lại.

Hàn Tuấn nhìn Cát Dương nói:

– Ồ không…

Thiếu Tường cau mày, tay y bấu xuống tay chiếc ghế đặc chủng.

Hàn Tuấn từ tốn nói:

– Ta chỉ có thể uống với Cát thiếu gia một chén rượu thôi. Một kẻ phế nhân như Cát thiếu gia đây thì không nên đa tửu, sẽ tai hại thêm đến chân người trong nội thể.

Thiếu Tường miễn cưỡng nói:

– Đa tạ huynh đã lo lắng cho Cát Thiếu Tường. Nhưng Cát Thiếu Tường có thể bồi tiếp Hàn huynh trăm cân rượu cũng không ngại gì.

– Nhưng ta thì không có cái thú uống rượu như Cát thiếu gia.

Đôi bản thủ của Thiếu Tường bấu vào tay cầm chiếc ghế phát ra những âm thanh răng rắc.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn điểm nụ cười mỉm. Y nhìn Thiếu Tường nói:

– Cát thiếu gia đừng làm gì khiến cho cuộc hội kiến hôm nay giữa ta và Cát thiếu gia không được trọn vẹn đó. Ngày sau ta cũng bồi tiếp Cát thiếu gia bằng đại lễ thượng khách.

Mộng Thùy Cát Dương nhìn Cát Thiếu Tường:

– Cát thiếu gia… bang đại kỹ viện đang cần thiếu gia.

Thiếu Tường buông tiếng thở ra, rồi ôm quyền nói với Hàn Tuấn:

– Thiếu Tường phải rời khỏi đây để qua đại kỹ viện… Nếu có gì Thiếu Tường mạo phạm, rất mong Hàn huynh bỏ qua.

– Ta không bắt lỗi Cát thiếu gia đâu.

– Đa tạ huynh. Đúng ra Cát Thiếu Tường còn muốn cho huynh tiếp nhận một báu vật vô giá tại Di Hoa Lầu này nữa. Nhưng…

Hàn Tuấn khoát tay cướp lời Thiếu Tường:

– Không cần Cát đệ phải bận tâm lo cho ta như vậy đâu… Ta nghĩ trong Di Hoa Lầu có báu vật thì tự khắc nó sẽ thuộc về ta mà.


Y nhìn lên Mộng Thùy Cát Dương:

– Nàng sẽ cho thấy báu vật mà Cát Thiếu Tường vừa nói đến chứ?

Cát Dương nhỏ nhẹ nói:

– Nếu Hàn công tử thích.

– Tất nhiên ta phải thích rồi. Tất cả những gì ở Di Hoa Lầu ta đều thích cả.

Y nói rồi nhìn lại Thiếu Tường:

– Cát Thiếu Tường hẳn đồng ý với ta chứ?

– Thiếu Tường từng giống như Hàn huynh.

– Nhưng số phận của Hàn Tuấn thì lại không giống như Cát Thiếu Tường.

Y nói rồi phá lên cười khanh khách.

Thiếu Tường nhìn Mộng Thùy Cát Dương trong khi Hàn Tuấn cất tràng tiếu ngạo khành khạch. Cát Dương khẽ gật đầu với Cát Thiếu Tường. Chờ cho Hàn Tuấn vừa dứt tràng tiếu ngạo tự thị đầy vẻ cao ngạo đắc ý, Thiếu Tường mới ôm quyền nói:

– Cát Thiếu Tường xin được cáo lui.

Hàn Tuấn khoát tay:

– Đúng như vậy.

Hai cánh môi của Thiếu Tường mím lại, rồi gượng nụ cười thật khó hiểu, y miễn cưỡng nói:

– Rất mong Hàn huynh sẽ nhớ mãi cuộc hội kiến này.

– Cuộc hội kiến hôm nay Hàn Tuấn ta sẽ không quên.

– Đa tạ huynh.

Thiếu Tường tự lăn chiếc ghế đặc chủng có bánh xe rời tòa lầu danh mộc.

Hàn Tuấn chợt gọi lại:

– Cát Thiếu Tường lão đệ!

Thiếu Tường dừng chiếc ghế, quay lại hỏi:

– Hàn huynh có điều gì chỉ giáo?

Hàn Tuấn nói:

– Họa kiếp khiến cho Cát lão đệ thành phế nhân là lời cảnh báo của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đối với võ lâm đó. Cát Thiếu Tường lão đệ đừng làm gì thêm để Thượng Quan Đại Phu tiên sinh gởi tiếp một lời cảnh báo nữa đến võ lâm thánh chủ. Cát Thiếu Tường lão đệ khó tồn vong đó.

Sắc diện Thiếu Tường đỏ bừng. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt gã. Y miễn cưỡng dùng ống tay áo lau mồ hôi mặt rồi nói:

– Thiếu Tường sẽ ghi tạc lời chỉ ngôn này của huynh.

Thiếu Tường chợt đổi giọng nghiêm trọng:

– Có một điều này Thiếu Tường rất mong thỉnh giáo Hàn huynh để được chỉ điểm thêm.

Hàn Tuấn gật đầu:

– Cứ hỏi.

– Trước đây lão nhân gia có nói… muốn Cát Thiếu Tường chuyển một vò rượu đến cho Cốc Khụ… Không biết Hàn huynh có giúp được Thiếu Tường không?

Hàn Tuấn gật đầu:

– Điều đó không khó… hãy chuẩn bị vò rượu cho bổn công tử.

Thiếu Tường mới ôm quyền:

– Đa tạ Hàn huynh.

Y nói rồi dịch chuyển chiếc ghế đặc chủng có hai bánh xe rời tòa lầu danh mộc.

Khi Thiếu Tường đi rồi, Hàn Tuấn mới xua tay đuổi nốt Tiểu Lan và Tiểu Cúc ra khỏi tòa lầu, chỉ chừa lại Mộng Thùy Cát Dương. Y bưng chén rượu hỏi Mộng Thùy Cát Dương:

– Nàng biết vì sao Thiếu Tường nhún nhường trước bổn công tử chứ?

Mộng Thùy Cát Dương khẽ gật đầu:

– Cát Thiếu Tường biết Hàn công tử sẽ là chủ nhân tương lai của chốn này.

Hàn Tuấn ve cằm gật đầu:

– Đúng như vậy.

Y nói rồi bừng chung rượu dốc lên miệng. Đặt chén rượu xuốgn bàn, Hàn Tuấn từ tốn nói:

– Vậy nàng nghĩ xem Di Hoa công tử có xứng đáng với chỗ này không?

– Hàn công tử không chỉ xứng đáng làm chủ nhân của Di Hoa Lầu mà còn hơn thế nữa.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn phá lên cười khanh khách. Y vừa cười vừa vòng tay qua tiểu yếu của Mộng Thùy Cát Dương:

– Nàng nói rất hay và cũng biết nhìn xa nữa. Không chỉ ta làm chủ Kim Tiền bang, làm chủ Di Hoa Lầu mà còn có thể trở thành võ lâm thánh chủ trong một ngày không xa.

Y vừa nói vừa vuốt ve bờ lưng của Mộng Thùy Cát Dương:

– Oan hồn của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh hẳn không biết mọi dự tính của lão đều không đâu được Di Hoa cung chủ…

Hàn Tuấn đứng lên. Y đối mặt với Mộng Thùy Cát Dương, ôn nhu nói:

– À… Khi nãy Thiếu Tường nói trong Di Hoa Lầu này có báu vật… Vậy thứ báu vật đó là gì nào?

Mộng Thùy Cát Dương điểm nụ cười mỉm rồi nói:

– Hàn công tử muốn biết… hãy theo Cát Dương.

– Rất sẵn lòng.

Cát Dương xoay chiếc bàn đại yến. Một vòm cửa bí mật được mở ra.

Hàn Tuấn cau mày:

– Trong đây cũng có mật đạo?

– Tất cả mọi ngóc ngách trong đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu thẩy đều có mật thất, mật đạo.

Hàn Tuấn chau mày rồi trở lại ghế:

– Ta không thích vào mật đạo kia.

Cát Dương từ tốn nói:

– Hàn công tử đừng ngại… Thiếu Tường không dám hại công tử đâu… Bởi vì y biết thân phận mình. Huống chi công tử đấy thì Di Hoa Tiên Tử cũng đã biết.

– Ta chỉ sợ Cát Thiếu Tường không nghiệm ra điều đó.

Mộng Thùy Cát Dương mỉm cười, nắm lấy tay Di Hoa công tử Hàn Tuấn dẫn vào vòm cửa đi xuống mật thất. Hàn Tuấn không khỏi bất ngờ khi nhận ra tòa mật thất này đầy đủ những dụng cụ cần thiết như một gian loan phòng. Hơn thế nữa, gian mật thất như thể có mùi xạ hương ngào ngạt khiến cho cai bước vào cũng nảy sinh tâm tưởng giao tình.

Y quay lại Mộng Thùy Cát Dương:

– Ta đã hiểu ý nàng.

Vừa nói Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa toan lột bỏ trang phục của Mộng Thùy Cát Dương nhưng nàng đã cản tay y lại.

– Hàn công tử chờ một chút.

Cát Dương nói rồi ấn tay vào vách đá. Vách tường mật thất dịch chuyển tách ra hai bên như chiếc vỏ sò. Ngồi trong chiếc hốc đá là một mỹ nữ với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn. Hơn thế nữa, nàng lại chẳng có một mảnh lụa nào trên người.

Mỹ nữ đó chẳng phải là ai khác mà chính là Dao Yến Bình. Tấm thân trinh nữ của nàng như toát ra một hấp lực mê hồn khiến Di Hoa công tử Hàn Tuấn phải ngây ngất ngắm nhìn.

Dao Yến Bình nép mình trong hốc đá như thể cố che đậy phần thân thể của nàng trước ánh mắt cú vọ, hau háu của Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Mùi xạ hương từ gian mật thất xông vào khứu giác Hàn Tuấn, trong khi nhãn quang của gã thì thâu tóm lấy thân thể của Dao Yến Bình, cùng với những cái đó thì trong nội thể của gã như có một luồng hỏa khí bất ngờ xuất hiện, xông thẳng lên tới đỉnh đầu. Đầu óc gã mơ hồ cùng với những ý tưởng dung tục.

Mộng Thùy Cát Dương ghé miệng vào tai Hàn Tuấn nhỏ nhẹ:

– Nàng ta đẹp chứ?

Như một đứa bé ngây ngô, Hàn Tuấn bất giác gật đầu thừa nhận, rồi nói:

– Đúng là báu vật của Di Hoa Lầu.

Gã thốt ra câu nói đó chẳng khác nào thừa nhận những cảm xúc dục tình đang âm ỉ cháy trong nội thể gã. Một sự…

[thiếu hai trang 137-138 cuốn 6 hồi 29]

… hai cánh môi, lộ vẻ phẫn uất ra mặt. Cùng với những nét phẫn uất là tiếng thở dài, lắc đầu.

Y thò tay xuống nắn đôi chân vô cảm của mình. Y nắn đôi chân bất động để nhớ lại cảnh hôm nào. Y làm sao quên được đêm ân ái với Tần Ái Mỵ. Mỗi lần nhớ đến đêm hôm đó, Cát Thiếu Tường lại tự trách mình. Cát Thiếu Tường tưởng đâu số phận của mình đã được định đoạt chỉ để làm chủ thiên hạ, hoặc không làm chủ võ lâm thì cũng làm chủ tòa đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, và Kim Tiền bang nhưng từ cái đêm hôm đó mọi sự đã thay đổi. Thay đổi đến độ y cảm thấy hụt hẫng và hoàn toàn chán nản. Y đâu muốn làm con người phế nhân để phải chôn thân ngồi trong chiếc ghế này. Y cũng đâu phải là người thiếu bóng sắc nữ nhân, nếu không muốn nói là thừa mứa. Thừa mứa đến độ y xem nữ nhân rất tầm thường, chẳng khác nào những công cụ để y phát dương đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, nhưng rồi y lại bị chính nữ nhân biến thành tàn phế ngồi mãi mãi trong chiếc ghế đặc chủng này để tất cả những hoài vọng sớm dần trôi tuột khỏi tầm tay.

Cát Thiếu Tường nhẩm nói:

– Thiếu Tường… Ngươi không thể nào mất tất cả được. Ngươi phải lấy lại những gì ngươi đã mất đáng ra nó đã thuộc về ngươi. Mất đôi chân nhưng ngươi còn có đôi tay và cái đầu. Ta biết ngươi làm được. Ngươi phải chuộc lại những sai lầm mà ngươi đã mắc phải cho dù ngươi phải làm lại từ đầu đến chiếm đoạt những gì đã mất.

Thiếu Tường nói rồi buông một tiếng thở dài. Y nghe tiếng động sau lưng mình. Y không quay lại mà lên tiếng hỏi:

– Đại sứ thần đến rồi à?

Một tiếng tằng hắng, nhưng không phải là giọng tằng hắng mà Cát Thiếu Tường chờ đợi. Y buộc xoay chiếc ghế đặc chủng để nhìn lại. Đập vào mắt Cát Thiếu Tường là một người vận hắc y bó chẽn, che mặt.

Đôi chân mày của Cát Thiếu Tường cau lại:

– Các hạ là ai?

Hắc Y Nhân ôm quyền xá Cát Thiếu Tường:


– Cát công tử không cần biết tại hạ là ai. Nhưng chắc chắn tại hạ là người mà Cát thiếu gia đang chờ.

Thiếu Tường nheo mắt nhìn hắc nhân:

– Bổn thiếu gia không có ý chờ các hạ…

– Đại sứ thần Liêu quốc phái tại hạ đến.

Hắc Y Nhân lấy trong ngực áo ra một chiếc lục bình cỡ nắm tay trao đến trước mặt Cát Thiếu Tường:

– Tuyết Hân đại sứ thần không thể đến đây được… mà phái tại hạ đến trao cho Cát thiếu gia chiếc tịnh bình này.

Thiếu Tường đón lấy chiếc tịnh bình. Y quan sát chiếc tịnh bình rồi ngẩng mặt nhìn vào mắt hắc y nhân:

– Đại sứ thần hẹn tại hạ sao lại không đến?

– Tai mắt võ lâm đâu đâu cũng có… Tuyết Hân sứ thần sợ liên lụy đến Cát Thiếu Tường thiếu gia khi xuất hiện ở chỗ này. Người nói chỉ cầm lọ tịnh bình này Cát thiếu gia đã có thể tin tại hạ là người của Di Tuyết Hân đại sứ thần.

Cát Thiếu Tường khẽ gật đầu:

– Tôn giá có thể cho bổn thiếu gia biết tục danh của tôn giá chứ?

Hắc Y Nhân ôm quyền, từ tốn nói:

– Cát thiếu gia có thể cho tại hạ bất cứ cái tên gì cũng được. Tục danh của tại hạ không quan trọng bằng cuộc hội ngộ kiến với Cốc Khụ tiên sinh.

Thiếu Tường nhìn thẳng vào mắt Hắc Y Nhân:

– Thiếu Tường đã làm tất cả vì đại sứ thần, nhưng không biết Đại sứ thần có thể cho ta sự hy vọng từ nơi ngươi hay không?

– Tại hạ biết khi Đại sứ thần nói tất sẽ giúp cho thiếu gia giữ lại được cơ nghiệp Kim Tiền bang của lão bang chủ. Chiếc tịnh bình kia là niềm tin mà đại sứ thần muốn trao cho thiếu gia.

Thiếu Tường nhìn lại lọ tịnh bình:

– Thôi được, bổn thiếu gia sẽ tin.

Y buông tiếng thở dài, rồi nói:

– Di Hoa công tử Hàn Tuấn sẽ đưa đại sứ thần đến gặp Cốc Khụ tiên sinh.

Hắc Y Nhân cau mày:

– Tại sao lại là Di Hoa công tử mà không là Cát công tử, chỉ Cát công tử nói Cốc Khụ tiên sinh đang ở đâu là được.

– Không một người nào biết Cốc Khụ đang ở đâu… ngoại trừ Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Bổn thiếu gia đã chuẩn bị tất cả buộc y phải dẫn Đại sứ thần đến gặp Cốc Khụ tiên sinh.

Hắc Y Nhân khẽ gật đầu. Y ngập ngừng rồi hỏi:

– Có bao giờ Cốc Khụ tiên sinh đang ở tại Di Hoa cung?

– Cho dù Cốc Khụ có ở tại Di Hoa cung, thì cũng không ai tìm được. Bởi Di Hoa cung như một tòa mê cung thiên la địa võng. Biết Cốc Khụ tiên sinh ở đâu mà tìm.

Hắc Y Nhân ôm quyền nói:

– Tại hạ đã hiểu.

Cát Thiếu Tường vuốt chiếc tịnh bình. Y vừa vuốt ve chiếc tịnh bình vừa nói:

– Tại hạ sẽ trao lọ tịnh bình này cho Di Hoa công tử.

Hắc Y Nhân gật đầu.

Thiếu Tường nói:

– Chừng nào bổn thiếu gia mới có thể gặp được đại sứ thần Đại Liêu?

– Khi nào có cơ hội nhứt định Tuyết Hân đại sứ thần sẽ đến gặp thiếu gia.

– Ta rất mong ngóng chờ đại sứ thần.

Hắc Y Nhân ôm quyền hướng về Cát Thiếu Tường. Nhìn Cát Thiếu Tường, Hắc Y Nhân biểu lộ sự thương cảm của mình qua ánh mắt đó. Thiếu Tường như đọc được ý niệm của Hắc Y Nhân qua ánh mắt đó liền giọng cười nói:

– Ta sẽ nhớ mãi ánh mắt của các hạ.

– Cát thiếu gia bảo trọng, miễn thứ. Tại hạ không dám làm phiền Cát công tử.

Hắc Y Nhân rời gian phòng xá, lẩn ngay vào hoa viên là mất dạng cứ như y chui xuống đất, hoặc tan vào không chẳng để lại dấu tích gì.

Thiếu Tường mân mê lọ tịnh bình.

Y nhẩm nói:

– Di Hoa công tử Hàn Tuấn… Ngươi tưởng có thể đoạt được Kim Tiền bang và đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu của bổn thiếu gia là dễ lắm hay sao?

Cát Thiếu Tường chợt nheo mày vì nghe có những bước chân tiến ra phía mình. Y ngồi thừ ra dựa lưng vào chiếc ghế đặc chủng và cho chiếc lọ tịnh bình vào ngực áo.

Những người xuất hiện chẳng ai khác mà chính là tứ đại hộ pháp đường võ lâm.

Bốn người đứng án ngữ ngay trước mặt Cát Thiếu Tường. Giang Hào rút một tấm kim bài đưa trước cho Cát Thiếu Tường xem. Y vừa chìa tấm kim bài võ lâm thánh chủ vừa nói:

– Lịnh bài võ lâm thánh chủ.

Cát Thiếu Tường ôm quyền từ tốn nói:

– Tứ đại hộ pháp đàn miễn thứ cho vãn bối. Thấy kim bài lịnh chủ võ lâm nhưng Cát Thiếu Tường không tiện hành lễ khấu đầu.

Giang Hào vuốt râu nói:

– Cát Thiếu Tường đã bị tàn phế, miễn cho quy giới khấu đầu trước lịnh bài thánh chủ võ lâm.

Thiếu Tường ôm quyền:

– Đa tạ Giang tôn giá.

Giang Hào khoát tay nói:

– Không cần ngươi khách sáo thốt lời đa tạ. Hẳn ngươi thấy kim bài thánh chủ như thấy võ lâm thánh chủ.

– Thiếu Tường luôn tâm niệm điều đó và lão nhân gia cũng đã răn dạy vãn bối giới quy của võ lâm để không mạo phạm gây trọng tội với trưởng bối.

Giang Hào vuốt râu:

– Tốt… vậy Cát Thiếu Tường đại thiếu gia Kim Tiền bang hãy nghe phán lịnh của võ lâm thánh chủ. Kể từ hôm nay ngươi sẽ không còn là người chấp chưởng Kim Tiền bang thay lão chủ Cát Hinh. Mà phải giao lại toàn bộ Kim Tiền bang lẫn đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu cho tứ đại hộ pháp đàn.

Mặt Thiếu Tường sa sầm hẳn khi nghe Giang Hào thốt ra câu nói này. Mồ hôi từ từ rịn ra trán Thiếu Tường. Y từ từ đặt tay xuống tựa chiếc ghê đặc chủng, từ tốn nói:

– Tứ đại hộ pháp đường… sao lại gấp như vậy?

– Đó là ý của võ lâm thánh chủ.

Thiếu Tường gượng cười. Y từ tốn nói:

– Ý của Võ lâm Thánh chủ muốn Cát Thiếu Tường phải bàn giao ngay trọng trách mình đang giữ?

Giang Hào gật đầu:

– Không sai!

– Thế võ lâm thánh chủ sẽ cho tại hạ làm những việc gì?

– Bổn hộ pháp chưa nghe thánh chủ nói đến.

– Một người không đảm nhận việc gì thì chẳng khác nào xác chết mà biết thở.

Giang Hào cướp lời Cát Thiếu Tường:

– Đó là ý của ngươi, còn lịnh của võ lâm thánh chủ là lịnh của võ lâm thánh chủ.

Thiếu Tường khẽ gật đầu:

– Vãn bối hiểu điều đó. Khi người ta đã là phế nhân rồi thì chẳng còn làm được gì trong cõi đời này. Đó là ý của vãn bối nhưng còn ý của tứ đại hộ pháp đường hẳn có thể cho vãn bối một việc gì để làm đặng không biến thành xác chết vô ích chỉ biết sống và để thở.

Giang Hào cau mày. Lão lưỡng lự rồi nói:

– Bổn hộ pháp chưa hề nghĩ đến điều đó.

– Nếu bốn vị hộ pháp chưa nghĩ đến điều đó thì vãn bối có thể nghĩ dùm cho bốn vị trưởng lão vậy.

Dư Chấn Hoa hỏi:

– Ngươi nghĩ gì nào?

Thiếu Tường nheo mày rồi nói:

– Cát Thiếu Tường không thể để mất Kim Tiền bang lẫn đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu khỏi tay mình.

Lời còn đọng trên cửa miệng, Cát Thiếu Tường lắc nhẹ hai tay tựa chiếc ghế đặc chủng.

Dưới lườn ghế, bốn ngọn phi tiêu bắn xét ra nhanh ngoài tầm mắt. Khi bốn vị hộ pháp đàn võ lâm kịp phát hiện được kỳ biến đó thì sự việc đã quá muộn rồi.

Cả bốn người có cùng một cảm giác như có một lưỡi tầm sét bổ thẳng vào đúng ngay tâm tinh mình.

Cả bốn người giật nảy mình, lảo đảo thối bộ.

Đôi mắt Giang Hào trợn trừng nhìn Thiếu Tường:

– Ngươi… Ngươi dám…

Y chỉ nói được đến đây thì bổ nhào đầu xuống đất.

Những người còn lại lần lượt đổ theo Giang Hào như những thân cây chuối bị phạt ngang đến tận gốc.

Thiếu Tường vẫn ngồi bệ vệ trên chiếc ghế đặc chủng. Y nhìn bốn cái xác của tứ đại hộ pháp đàn võ lâm, nhẩm nói:

– Bọn các ngươi đâu thể đoạt được Kim Tiền bang của bổn thiếu gia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.