Đọc truyện Cữu Chưởng Huyền Công – Chương 16: Nhện độc hoa hồng
Chống tay lên cửa sổ, Thượng Quan Đại Phu dõi mắt ngắm nhìn từng cây tùng đứng sừng sững. Lão có vẻ trầm mặc khi ngắm nhìn cây tùng to lớn kia. Thỉnh thoảng lão lại bóp đôi bản thủ tạo ra những âm thanh răng rắc, rồi nhẩm nói:
– Thượng Quan Đại Phu ta không thể nào chấp nhận một sự thay đổi như vậy được. Không thể nào chấp nhận được.
Ánh mắt của Thượng Quan Đại Phu ánh lên nét căm phẫn và lạnh lùng. Lão rít giọng nói lập lại câu nói vừa rồi.
Có tiếng gõ cửa, Thượng Quan Đại Phu từ từ quay lại:
– Vào đi!
Một ả a hoàn bước vào, nhún người, ôn nhu nói:
– Nô tỷ bẩm báo đại nhân có Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân cầu kiến.
– Ngươi ra báo cho y vào.
Ả a hoàn lui bước ra khỏi biệt phòng của Thượng Quan Đại Phu. Chẳng bao lâu sau, hai người bước vào biệt phòng. Người trước người đi sau. Người đi trước có bộ dáng rất thư sinh, nước da trắng mịn màng như con gái đang đến tuổi trăng tròn. Nếu y cải trang thành nữ nhân thì chắc chắn chân diện sẽ là một trang mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân. Người theo sau y chững chạc, chỉ trạc chừng mười chín đôi mươi, dáng người lực lưỡng, chân diện lạnh lùng như trét sáp.
Gã công tử có khuôn mặt mỹ nhân bước đến trước mặt Thượng Quan Đại Phu. Y ôm quyền nhún nhường nói:
– Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân tham kiến Thượng Quan Đại nhân.
Thượng Quan Đại Phu nhìn Kỳ Xú Cân từ đầu đến chân. Lão bước lại ghế ngồi xuống, chống tay lên hai bắp chân mình. Thượng Quan Đại Phu nhìn Phi Ma Đột Sát, nghiêm giọng nói:
– Lần này bổn nhân mời Kỳ các hạ đến ặp là muốn cho các hạ một cơ hội tỏ lòng trung thành với bổn nhân.
– Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân luôn tỏ lòng trung thành với Đại nhân.
– Tốt. Ta hy vọng lần này Kỳ các hạ không làm cho ta thất vọng.
Kỳ Xú Cân ôm quyền:
– Đại nhân chỉ giáo.
Thượng Quan Đại Phu bước đến tam hoành phi. Lão kéo tấm hoành phi dạt ra hai bên. Phía sau tấm hoành phi đó là hai bức họa chân dung, một của Di Tuyết Cầm, còn một của Khắc Vị Phong.
Lão nhìn lại Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân:
– Bổn nhân cần Kỳ các hạ làm một việc phải cực kỳ êm thấm.
Kỳ Xú Cân ôm quyền:
– Kỳ Xú Cân sẽ làm mà không để Đại Phu đại nhân thất vọng về Kỳ mỗ.
– Đây không phải là lời nói. Nếu là lời nói xuông, bổn nhân đã không mời các hạ đến đây. Kỳ các hạ chỉ có một con đường duy nhất. Đó là hoành thành trọng trách mà bổn nhân giao. Thứ hai đừng bao giờ quay lại gặp bổn nhân.
Phi Ma Đột Sát ôm quyền nói:
– Kỳ Xú Cân sẽ nhớ điều này.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, khẽ gật đầu rồi dụng chỉ pháp cắt một đường chéo trên bức họa chân dung của Di Tuyết Cầm.
– Giết người này!
– Ả sẽ phải chết.
Định nhãn nhìn thẳng vào mắt Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân như thể thẩm tra lời nói của y một phút, Thượng Quan Đại Phu mới chỉ bức họa của Khắc Vị Phong.
Lão trang trọng nói:
– Đưa gã này về đây cho bổn nhân. Bằng mọi giá phải giao gã về cho bổn nhân. Dù gã có chui xuống đất cũng moi lên, thăng thiên cũng kéo xuống.
– Kỳ Xú Cân tuân lệnh.
Thượng Quan Đại Phu buông tiếng thở dài rồi khép tam hoành phi lại. Lão trở bước quay lại bàn, yên vị xuống chiếc đôn. Lão nhìn Phi Ma Đột Sát:
– Ngươi có thể lui ra được rồi.
Phi Ma Đột Sát ôm quyền nói:
– Kỳ hạn mà đại nhân dành cho tại hạ bao nhiêu?
Như sực nhớ đến điều này, Thượng Quan Đại Phu đứng lên. Lão vuốt râu nhíu mày suy nghĩ rồi nói:
– Càng sớm càng tốt nhưng không quá một con trăng.
– Kỳ Xú Cân sẽ thực hiện di lệnh của đại nhân trong một con trăng.
Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu vuốt râu, rồi bước đến cửa sổ chắp tay sau lưng ngắm nhìn cây tùng sừng sững. Độ thái của Thượng Quan Đại Phu như một lời tiễn khách đối với Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân. Y lặng lẽ lui bước khỏi biệt phòng của Thượng Quan Đại Phu. Một khoảng thời gian sau thì ả a hoàn lại bước vào.
Ả nhún người nói:
– Tịnh Sỹ Nhân cầu kiến đại nhân.
Quay mặt nhìn lại, Thượng Quan Đại Phu nói:
– Cho y vào.
Ả a hoàn lui ra. Tịnh Sỹ Nhân bước vào. Y bước đến khom người hành lễ vị kỳ tài võ lâm Trung Nguyên, nhún nhường nói:
– Chủ nhân… Tần Á Mỵ đang chờ chủ nhân.
Đôi chân mày rậm và sắc của Thượng Quan Đại Phu nhíu lại. Lão gắt giọng hỏi:
– Thị chờ ta để làm gì?
Tịnh Sỹ Nhân vẫn ôm quyền, khiêm nhường ôn nhu nói:
– Á Mỵ tiểu thư muốn hầu hạ chủ nhân.
Thượng Quan Đại Phu khoát tay nói:
– Bây giờ không phải lúc bổn nhân cần ả. Ngươi ra bảo ả quay về đi. Khi nào cần thì bổn nhân sẽ gặp ả.
Tịnh Sỹ Nhân hành lễ nói:
– Nô tài tuân lệnh chủ nhân.
Y nói rồi, dợm bước quay ra nhưng bất ngờ Thượng Quan Đại Phu gọi lại:
– Khoan…
Tịnh Sỹ Nhân dừng bước.
Thượng Quan Đại Phu bước đến bên gã:
– Ngươi đưa ta đi gặp Tần Á Mỵ.
Tịnh Sỹ Nhân khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– Mời chủ nhân theo nô tài.
Sỹ Nhân đi trước, Thượng Quan Đại Phu theo sau. Y dẫn Thượng Quan Đại Phu đến tòa biệt lầu, vây bọc chung quanh là những thảm cỏ xanh mượt. Cả một không gian là khung cảnh thơ mộng hữu tình.
Khi Tịnh Sỹ Nhân và Thượng Quan Đại Phu bước vào thì Tần Á Mỵ bước vội ra hành lễ.
Nàng nũng nịu nói:
– Á Mỵ tưởng đâu nghĩa phụ không đến.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nhìn Á Mỵ. Nàng vẫn vận chiếc áo ngọc trai mà lão đã ban tặng.
Điểm một nụ cười giả lả, Thượng Quan Đại Phu nói:
– Nghĩa phụ có việc phải giải quyết nhưng không để cho nghĩa tử phải chờ mình đâu.
Lão nhìn lại Sỹ Nhân. Tiếp nhận ánh mắt của Thượng Quan Đại Phu, Sỹ Nhân hiểu ngay ẩn ý bên trong đáy mắt lão. Y ôm quyền khom người hành lễ rồi nói:
– Nô tài cáo lui.
Y nói rồi không để cho Thượng Quan Đại Phu nói câu gì mà lẳng lặng quay bước rời khỏi biệt lầu. Khi trở ra y không quên đóng cửa lại như một lời mời chào đối với hai người còn ở lại bên trong.
Thượng Quan Đại Phu ngắm nhìn Tần Á Mỵ. Lão chắt lưỡi nói:
– Nghĩa phụ thật không ngờ nghĩa nữ vận chiếc áo ngọc trai của nghĩa phụ lại trở nên xinh đẹp khác thường như vậy. Nghĩa phụ nhìn nghĩa nữ không sai. Đúng nghĩa nữ có nhân dạng của một trang giai nhân tuyệt sắc hiếm có trên đời này.
Nàng bẻn lẻn nói:
– Nghĩa phụ quá khen con rồi.
Nàng chỉ vào má trái của mình:
– Nghĩa phụ xem con này… Nghĩa phụ làm con mắc cở này.
Nàng quay một vòng, rồi đối mặt lại với Thượng Quan Đại Phu:
– Nghĩa phụ thấy con thế nào… Hợp với chiếc áo mà nghĩa phụ ban tặng cho con chứ?
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu khẽ gật đầu:
– Rất hợp và còn rất đẹp nữa.
Lời còn đọng trên môi Thượng Quan Đại Phu thì bất ngờ Tần Á Mỵ bá lấy cổ lão. Đôi chân mày Thượng Quan Đại Phu thoạt nhíu lại.
Tần Á Mỵ đỏng đảnh nói:
– Con thích nghe những lời nói này của nghĩa phụ.
Trong khi nàng thốt câu nói thì Thượng Quan Đại Phu lại chẳng nghe gì. Lão đang tưởng tượng đến đôi tuyết lê của Tần Á Mỵ đang dán sát vào người mình.
Lão gượng gỡ tay Á Mỵ:
– Nghĩa nữ… Con đẹp thì ta nói con đẹp chứ có gì mà giải thích? Ta không thích khoa ngôn phô trương với con đâu.
Lão nói rồi bước đến tràng kỷ ngồi xuống. Á Mỵ bước theo Thượng Quan Đại Phu.
Nàng đứng bên Thượng Quan Đại Phu như một nữ nô chực chờ hầu hạ vị chủ nhân khó tính và hào phóng.
Thượng Quan Đại Phu nhìn Tần Á Mỵ hỏi:
– Con có chuyện gì đến nói với nghĩa phụ nào?
– Á Mỵ muốn báo công với nghĩa phụ.
Thượng Quan Đại Phu nhướng mày:
– Nói cho ta biết coi… Nghĩa nữ của ta tài giỏi và đã lập được kỳ công gì muốn báo với ta nào?
Nàng bẻn lẻn, rồi từ tốn nói:
– Nghĩa phụ không nhớ à… Nghĩa phụ đã ra lệnh cho con phải làm quen và thân với Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung. Nghĩa nữ của nghĩa phụ đã quen với y rồi.
Thượng Quan Đại Phu nhướng mày:
– Sao… Con đã quen với Quan Sử Chung rồi à?
Tần Á Mỵ gật đầu:
– Con đã quen với gã rồi. Thật ra gã họ Quan đó cũng đâu khó gì để làm quen. Nghĩa phụ thấy con có giỏi không?
– Nghĩa nữ của ta tất phải có tài hơn người rồi.
Lão nhìn vào mắt Tần Á Mỵ, từ tốn nói:
– Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung đối với nghĩa nữ thế nào?
Nàng mỉm cười bẻn lẻn, thẹn thùng nũng nịu nói:
– Con nói ra nghĩa phụ hẳn không ngờ đâu.
– Thế thì nói cho ta biết mới được. Y đối với con thế nào?
Tần Á Mỵ bất ngờ ngồi lên chân Thượng Quan Đại Phu. Nàng vòng tay bá lấy cổ lão. Động thái nũng nịu thái quá của Tần Á Mỵ khiến Thượng Quan Đại Phu cũng phải bối rối.
Lão miễn cưỡng nói:
– Á Mỵ…
Nàng nũng nịu nói:
– Á Mỵ ngưỡng mộ nghĩa phụ mà.
– Ta biết.
Lão vuốt râu rồi nói:
– Con nói cho ta biết y đối với con thế nào?
Nàng ghé miệng vào tai Thượng Quan Đại Phu. Hơi thở của nàng ấm ấm phà vào mang tai lão đại kỳ nhân Trung Nguyên. Luồng hơi thở thơm tho của nàng như truyền sang Thượng Quan Đại Phu một sức sống kỳ lạ, khiến thần trí lão phải ngây ngất với cảm xúc ngơ người.
Tần Á Mỵ nhỏ nhẹ nói:
– Y đã nói… y yêu con.
Thượng Quan Đại Phu nhìn nàng:
– Sao Quan Sử Chung yêu con à?
Nàng gật đầu.
Thượng Quan Đại Phu hỏi:
– Thế còn nghĩa nữ có yêu gã không?
Nàng nhướng to đôi mắt nhãn hết cỡ rồi nói:
– Con không yêu hắn.
– Thế thì tốt rồi.
Á Mỵ dựa người vào Thượng Quan Đại Phu. Thượng Quan Đại Phu nghiêm giọng nói:
– Ta hỏi thật… Thế thì con yêu ai nào? Đạo vương Khắc Vị Phong hay người nào khác?
Nàng hơi nghiêng người ra. Vùng thượng đẳng của nàng gần như đặt ngay trước thần quan tinh nhãn của Thượng Quan Đại Phu. Lão thấy nó nhấp nhô theo từng hơi thở của Tần Á Mỵ cứ như muốn nói điều gì đó với lão. Lão hình dung ra điều đó trong sự tưởng tượng của mình. Chính sự tưởng tượng và hình dung đó khiến cho Thượng Quan Đại Phu nao nao trong lòng. Tần Á Mỵ nhỏ nhẹ nói:
– Đạo vương Khắc Vị Phong không đáng để cho nghĩa nữ nhìn tới. Trong mắt nghĩa nữ y là hạng người hèn hạ, bỉ ổi, vô nhân, vô đức. Còn với Quan Sử Chung…
Nàng nhăn mặt.
Cái nhăn mặt của nàng khiến Thượng Quan Đại Phu bật cười. Lão giả lả nói:
– Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung là một kiếm thủ thành danh trong giang hồ. Danh tiếng của Đoạn Kiếm Thù bất cứ ai nghe đến cũng đều sợ hãi nếu không thán phục ngưỡng mộ… Sao nghĩa nữ lại nhăn mặt?
– Nghĩa nữ nhăn mặt bởi vì trong mắt nghĩa nữ chỉ là con quạ đen hôi hám mà thôi. Nếu nghĩa phụ không ra lệnh cho nghĩa nữ tạo mối quan hệ với Đoạn Kiếm Thù thì con chẳng bao giờ nhìn đến con quạ đen đó.
Thượng Quan Đại Phu cướp lời nàng:
– Thế thì trong cuộc đời này, ai mới là người xứng đáng lọt vào mắt tình của con?
Nàng nũng nịu nhìn Thượng Quan Đại Phu:
– Nếu nghĩa nữ có chọn ý trung nhân…
Nàng lưỡng lự, ngập ngừng nhưng mắt vẫn chiếu vào mặt Thượng Quan Đại Phu.
Lão nhướng mày, vuốt râu nhìn nàng:
– Nói cho nghĩa phụ nghe nào? Ai mới xứng đáng lọt vào mắt tình của Tần Á Mỵ?
– Nếu con chọn ý trung nhân thì nhất định phải chọn người nào có phong thái và tiếng tăm như nghĩa phụ vậy.
Thượng Quan Đại Phu phá lên cười. Lão cười khiến cho toàn thân rung chuyển. Sự rung chuyển đó chẳng biết vô tình hay cố ý mà khiến thể pháp của Tần Á Mỵ dịch sát vào người lão.
Vừa cười, Thượng Quan Đại Phu vừa nói:
– Tần Á Mỵ… Con nghĩ xem trên thế gian này có mấy người được như nghĩa phụ?
– Con không biết nhưng chắc chắn trong con chỉ có mỗi một mình nghĩa phụ.
Nghe nàng thốt ra câu này, bất giác vòng tay của Thượng Quan Đại Phu quàng ngang qua vòng tiểu yêu của nàng.
Lão nhìn Tần Á Mỵ:
– Nghĩa nữ đang bỡn cợt với nghĩa phụ đó à?
Nàng nũng nịu đáp lời lão:
– Á Mỵ nói thật đó. Trong mắt của Á Mỵ chỉ có mỗi một mình nghĩa phụ mà thôi.
Lão cười khẩy rồi từ tốn nói:
– Con đừng nói vậy sẽ khiến tim nghĩa phụ đứng lại đó.
Nàng tròn mắt nhìn lão:
– Để Á Mỵ nghe tim nghĩa phụ còn đập không nhé?
Nàng vừa nói vừa áp mặt vào vùng thượng đẳng của Thượng Quan Đại Phu. Động tác của nàng bất giác khiến tả thủ của vị đại kỳ nhân Trung thổ chạm nhẹ vào vùng nhũ hoa. Chỉ một cái chạm nhẹ đó thôi mà ranh giới khoảng cách giữa Thượng Quan Đại Phu và Tần Á Mỵ bị vỡ tung. Một cơn hỏa dục bùng chạy từ đâu đến Thượng Quan Đại Phu xông thẳng lên tới đỉnh đầu. Mặt lão đỏ gắt với những ý niệm hiện ra trong tâm tưởng mình. Á Mỵ vừa ngẩng đầu lên, nàng toan mở miệng nói thì vòng tay của Thượng Quan Đại Phu xiết cứng lấy vòng tiểu yêu của nàng.
– Nghĩa phụ…
Lời còn đọng trên miệng nàng thì Thượng Quan Đại Phu đã đè Tần Á Mỵ. Lão trườn lên người nàng. Lão nhìn vào mắt Tần Á Mỵ:
– Nghĩa phụ biết nghĩa nữ cần gì và muốn gì trong cuộc đời này. Nếu nghĩa nữ ngưỡng mộ nghĩa phụ thì nghĩa phụ cũng ngưỡng mộ nghĩa nữ.
Lão nói rồi vươn trảo thộp lấy trang phục nàng xét toạc ra. Chiếc yếm hồng bằng lụa hàn châu đủ mỏng tạo thành một tấm rèm huyền bí tôn tạo hai quả tuyết lê của nàng.
Thượng Quan Đại Phu xé tiếp chiếc yếm hồng đó. Đôi nhũ hoa căng cứng ngồn ngộn như xuân tình, như hai ngọn hỏa diệm sơn chỉ chờ cơ hội phát tán nguồn sinh khí đang nảy nở trong đó.
Tần Á Mỵ không phản kháng lại hành vi của Thượng Quan Đại Phu. Có lẽ vì nàng quá ngưỡng mộ vị đại kỳ nhân Trung Nguyên, hay vì một mục đích khác mà chỉ có nàng biết, và nàng đang thực hiện một phương cách để đạt cho được mục đích mình đặt ra.
Đôi nhũ hoa như hai quả tuyết lê trắng nõn, mịn màng, ngồn ngộn chất xuân tình đập vào mắt Thượng Quan Đại Phu, khích lão, và cuối cùng thì lão chẳng thể nào dằn được sự ham muốn từ bỏ những ý niệm đang trỗi dậy trong tâm thức mình, mà ngấu nghiến lấy hai quả tuyết lê mịn màng của Tần Á Mỵ.
Trong khi lão ngốn ngấu với hai quả tuyết lê thì Tần Á Mỵ vẫn không có biểu hiện gì phản ứng lại. Nàng đã không phản ứng lại hành vi của người nghĩa phụ mà nàng tôn kính, ngược lại còn bật ra những tiếng rên rỉ nghe thật khích động. Những tiếng rên rỉ mời mọc ngọt ngào rót vào tai vị đại kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu.
Nàng rên rỉ thì Thượng Quan Đại Phu càng phấn khích tột cùng. Lão không phải là người cô độc. Lão cũng thừa mỹ nhân để thỏa mãn dục tình nhưng chưa bao giờ lão nghe được những âm thanh đầy chất khích động và cực kỳ ngọt ngào này.
Lão muốn nghe nàng rên rỉ nhiều hơn nữa, và để làm được điều đó, để buộc nàng phải cho lão nghe những âm thanh lạ lẫm và dồn dập kia thì chỉ có mỗi một cách duy nhất là chiếm lấy tòa thiên nhiên mà tạo hóa đã ban cho nàng để tạo nên nguồn sống cho cuộc đời nàng.
Lão dày lên thể pháp của Tần Á Mỵ, chiếm hữu nó bằng tất cả những gì lão đã kinh qua trong mấy chục năm làm người cốt chỉ tận hưởng âm thanh đầy gợi tình từ cửa miệng nàng phát ra. Người lão dán chặt vào người Tần Á Mỵ, trong khi nàng bấu mười ngón tay vào hông lão. Hông của lão nhịp nhàng như những cơn sóng và cuối cùng thì nằm đờ trên thân thể nàng để mồ hôi quyện lấy hai người.
Thượng Quan Đại Phu nhìn vào mắt Tần Á Mỵ. Lão nhỏ nhẹ nói:
– Á Mỵ… Nàng không còn là trinh nữ.
Lệ trào ra khóe mắt nàng.
Thượng Quan Đại Phu nhỏ nhẹ nói:
– Đừng khóc… ta chỉ muốn biết giờ ta có còn là Thượng Quan Đại Phu trong mắt Tần Á Mỵ hay không?
Nàng gật đầu:
– Mãi mãi… và mãi mãi.