Cửu Châu Đại Lục

Chương 107: Suy tính


Đọc truyện Cửu Châu Đại Lục – Chương 107: Suy tính

“Thập Tam thì đang thăm nhà chắc bây giờ cũng đã đến Thăng Long Thành”

“Ngọc Trâm tuy mấy trưởng lão nói thế nhưng mình vẫn tin là nàng bị oan khuất gì đó, mình rất nhớ nàng. Mình tin tình yêu không phải dễ dàng thay đổi phản bội”

“Cái hội Ma sát ẩn nấp trong bóng tối chắc chắn người thường không biết được tin tức nhưng nó thế nào cũng đứng sau lưng bang phái mạnh nhất nơi đây khống chế nên có thể điều tra manh mối từ đây”

” Nghe Sam Sam nói tổ chức này người đứng đầu tổ chức là một kết đan hậu kỳ, còn kẻ trẻ tuổi theo đuổi Ngọc Trâm là một hậu bối một người có địa vị trong tổ chức, gã trai trẻ này cấp bậc Trúc cơ sơ kỳ,mình hiện là trúc cơ trung kỳ nhưng có thể đánh ngang tay trúc cơ đỉnh phong. Kết đan chắc mình chưa thấy chiến đấu cấp độ này bao giờ nên không thể biết được mạnh yếu nhưng tốt nhất thấy kết đan chạy là thượng sách.”

” Gã mới bị mình thu phục có thể lợi dụng được nhiều thứ, ta có thể tiết kiệm được nhiều thời gian hơn, tên này ta cần quan sát thêm một thời gian”

Túy Tửu đang đi qua đi lại lẩm bẩm tính toán, đang suy tính thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Vào đi!” Túy Tửu lạnh lùng nói.

Cửa phòng khe khẽ được mở ra, Lú Văn Trọng cúi đầu bước vào, vừa nhìn thấy Túy Tửu liền thi lễ, sau đó cung kính nói:

“Công tử khỏe không! Lú Văn Trọng đến xin nghe theo sự điều khiển của lão nhân gia người”.


“Không tồi, nhanh như vậy đã tìm được ta, thật là có chút bản lãnh!” Túy Tửu hài lòng nói, tiếp theo gã chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Lú Văn Trọng.

“Công tử gia quá khen, nếu việc nhỏ như thế này mà không làm được, thì công tử gia lưu lại tính mệnh của tiểu nhân có tác dụng gì? ” Trên mặt Lú Văn Trọng hiện lên vẻ trung thành tuyệt đối.

Hôm đó lúc đi về, Lú Văn Trọng không phải không nghĩ qua sẽ đem sự việc của Túy Tửu báo lên cấp trên, sau đó dẫn theo cao thủ đến báo thù. Nhưng nghĩ đến việc mình đã nuốt “Sịt Tinh Hoàn”, toàn bộ dũng khí liền biến mất không còn một tẹo.

Trải qua cả một đêm suy nghĩ thấu đáo, hắn vẫn không có cách nào, chỉ còn cách ngoan ngoãn đến gặp Túy Tửu, hy vọng sau khi giúp đỡ đối phương, đối phương sẽ thật sự cấp cho giải dược, giải trừ được “Sịt Tinh Hoàn”.

“Hãy nói về thân phận của ngươi trước! Nhìn bộ dáng hôm đó của ngươi, tựa hồ như là một tiểu đầu mục” Túy Tửu thản nhiên nói.

“Tại hạ là quản sự ở bến đò của Tây thành Bắc Băng bang, thuộc hạ có khoảng bốn năm mươi tên, cũng có thể coi là một đầu mục” Lú Văn Trọng cung kính trả lời.

“Bắc Băng bang?” Hàn Lập lãnh đạm hỏi.

“Đúng vậy, Bắc Băng bang đứng đầu trong ba mươi ba tiểu bang ở phía tây Thăng Long thành, có gần một nghìn bang chúng, quá nửa là kiệu phu khổ lực ở bến đò, bang chủ là Viên tí Đào Giang Bình, thủ hạ có ba vị đại hộ pháp” Lú Văn Trọng lập tức nói hết những gì mình hiểu biết, mặc dù khai báo với người ngoài về tình hình của bang phái, nhưng trên mặt hắn không có chút gì là xấu hổ cả.

“Gã đen đen cùng ta động thủ ngày hôm qua, cũng là người của Bắc Băng bang sao?”


” Không phải, người đó gọi là Hắc Đen, là đầu mục của Châu Phi hội – một trong ba mươi ba bang phái ở tây thành, là đối thủ của ta” Lú Văn Trọng cười nịnh trả lời.

“Chỉ mỗi Tây thành mà đã có nhiều bang phái đến thế, vậy toàn bộ Thăng Long thành, số lượng bang phái khẳng định là không ít?” Túy Tửu chắp tay ra sau lưng, từ từ quay về bên giường.

“Đúng vậy, cả Thăng Long thành, tiểu bang phái từ hơn một ngàn người trở xuống có bốn mươi mấy bang, trung đẳng bang phái hai ba ngàn người có bảy tám bang, còn đại bang từ vạn người trở lên có hơn ba bang” Lú Văn Trọng đứng tại chỗ, thật thà nói.

“Vậy nghe nói cho ta nghe về tình hình của đại bang, trung đẳng bang phái, tiểu bang thì không cần nói!” Túy Tửu vén vạt áo, ngồi xuống mép giường, sau đó yên lặng đợi Lú Văn Trọng giảng giải.

“Thăng Long thành tam đại bang hội bao gồm Ngưu Ma Vương, Sát Thủ hội, Thiên Phách môn, những bang phái nhỏ hơn một chút thì có châu phi hội hội, Kết nghĩa xã, Thanh Y bang, Xuân Vũ lâu, Kim Kiếm môn, Thương hà thuyền bang, Kim Cương môn, Lạc Nhật phái các phương thế lực.”

Lú Văn Trọng một hơi đem tất cả tên các bang phái nói ra, sau đó thở hổn hển, lại tiếp tục nói:

“Trong ba đại môn phái thì Sát Thủ hôi thế lực cực mạnh, cùng với Kim Kiếm môn, Thanh Y bang liên thủ với nhau, chiếm cứ khu vực Đông thành giàu có, đứng thứ hai là Ngưu Ma Vương, kết nghĩa liên minh với châu phi hội, thương hà bang thuyền, chiếm lấy khu Bắc thành, yếu nhất là thiên phách hội chiếm lấy khu Nam thành, nhưng là cùng chia phần với Xuân Vũ lâu, Kim Cương môn cùng Lạc Nhật phái. Còn lại cuối cùng là khu hỗn loạn tây thành, do đa số các tiểu bang chiếm cứ. Những tiểu bang phái đó tuy nội đấu liên miên, những trước sự lăm le chiếm đoạt của các bang phái khác vào khu Tây thành liền lập tức đình chỉ can qua, cùng nhau đoàn kết chống lại các bang phái bên ngoài. Chính vì vậy mà Thăng Long thành mới hình thành thế đỉnh bốn chân như hiện nay.” Lú Văn Trọng lưu loát đem tình huống Thăng Long thành nói rõ ràng lại cho Túy Tửu nghe.

Túy Tửu sau khi nghe xong những điều này, trầm ngâm một lúc, sau đó như có điều gì nghĩ đến lẩm bẩm “Ma Sát-Sát Thủ”, liền mở miệng hỏi:


“Ngươi Hãy nói chi tiếc cho ta về Sát Thủ hội”

“Công tử, Sát Thủ hội thật sự rất lợi hại, thế lực cơ hồ trải rộng khắp Cam Châu.Sát Thủ hội là một siêu cấp thế lực, tổng đà tại Thăng Long thành không hề cho phép những thế lực khác vào đây chiếm cứ mà một mình độc chiếm Thăng Long thành, tại Thăng Long thành độc bá. Những bang phái khác, dưới uy áp của Sát Thủ hội, ngay cả bóng dáng cũng không dám xuất hiện. Sau này, không biết tại sao, Sát Thủ hội suy yếu dần đại bản doanh tại Thăng Long thành co rút lại. Vì vậy những bang phái nhỏ yếu khác mới nhân cơ hội này mà vùng lên. Sau khi trải qua nhiều phen huyết chiến mới hình thành lên cục diện tạm thời như ngày hôm nay.” Lú Văn Trọng cẩn thận giải thích.

“Ngươi biết nguyên nhân Sát Thủ hội đột nhiên biến thành yếu kém sao?” Túy Tửu nhíu mày, chậm rãi nhìn Tôn nhị cẩu hỏi.

“Cái này…, nói thật ra, tiểu nhân trong bang phái không có chức phận gì to tát cả, cho nên những việc này không biết rõ ràng cho lắm, chỉ là nghe nói từ người khác mà thôi. Hình như là do Sát Thủ hội phân liệt từ bên trong, tranh đấu nội bộ, ngoài ra, bên ngoài còn có những thế lực lớn khác chèn ép nữa.” Lú Văn Trọng lộ ra vài phần khó khăn, chỉ nói ra được đáp án mơ hồ.

“A, ra là vậy!”

“Bây giờ Sát Thủ hội do ai chủ trì, ngươi hẳn là biết rõ chứ?” Túy Tửu hỏi.

“Cái này ta biết, chủ trì Sát Thủ hội bây giờ là một thanh niên trẻ bí ẩn.” Tôn nhị cẩu vội vàng đáp lời.

“thanh niên bí ẩn?” Túy Tửu cảm thấy kinh ngạc.

“Đúng vậy! Nguyên người sáng lập Sát Thủ hội là Mạc hội chủ đã chết rồi, nên người này thay thế vị trí” Lú Văn Trọng mở to mắt, có chút chần chừ, không biết vừa rồi mình có nói sai gì không.

“Người này tầm hai mươi tuổi, nghe nói đã học được chân truyền của Mạc cư nhân, có một thân võ công cao cường vô cùng.” Lú Văn Trọng cẩn thận nói, hắn giờ phút này đoán được người trước mắt này cùng với Sát Thủ hội chắc chắn có nhiều mối liên hệ.


“Hơn nữa …” Lú Văn Trọng lộ ra vẻ muốn nói nhưng lại không dám nói.

“Có cái gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải ấp a ấp úng như thế! Nếu tin tức có giá trị, ta sẽ trọng thưởng!” Túy Tửu lạnh lùng nhìn đối phương, nhạt nhẽo nói:

“Ta nghe người ta nói, vị này hình như cùng với một tiểu thư tên Ngọc Trâm nào đó không rõ mặt mũi và lai lịch đã có đính ước rồi, nghe nói sắp tới sẽ thành hôn.” Lú Văn Trọng nghe thấy có tiền, lập tức mặt nở hoa, tươi cười nói rõ.

“Ngọc Trâm-Thành hôn!” Túy Tửu đột nhiên đứng phắt dậy, liệu cô gái này trùng tên hay là Ngọc Trâm mà Tửu đang tìm kiếm.

Hắn bước vài bước trong phòng, sau đó ngửa đầu lên nhìn nóc nhà, vẫn lặng yên đứng, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.

“Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, từ hôm nay trở đi, ngươi lặng lẽ đi thu thập tin tức tình báo về Sát Thủ hội cho ta, đặc biệt là tin tức của vị công tử kia và cô gái Ngọc Trâm, càng rõ ràng càng tốt.” Túy Tửu rốt cuộc cũng mở miệng, phân phó Lú Văn Trọng.

“Số bạc này đưa cho ngươi trước, nếu như làm tốt, sẽ có trọng thưởng! Đi làm việc đi.” Túy Tửu rất hào phóng, đưa cho đối phương một túi bạc nhỏ.

“Tuân mệnh, công tử ngài yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt việc này! Tiểu nhân xin lui trước.” Lú Văn Trọng tay cầm bạc, mặt mũi hớn hở lùi ra ngoài, trước khi đi vẫn cung kính đóng cửa lại.

“Vị công tử này thật hào phóng, mà việc chỉ là thu thập ít tin tức tình báo mà thôi. Xem ra đi theo người này, thật đúng là không có lựa chọn sai lầm.” TLú Văn Trọng hưng phấn nghĩ thầm, trong khoảng thời gian này, mối đe dọa từ “Sịt Tinh hoàn” cũng bị hắn quên mất rồi.

Túy Tửu nhìn đối phương vẻ mặt vui mừng rời đi, thở dài một hơi. Đột nhiên hắn cảm thấy đau lòng hắn vừa hi vọng sớm tìm được Ngọc Trâm nhưng lại vừa mong cô gái kia chỉ là trùng tên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.