Đọc truyện Cửu Biện Liên – Chương 39: Gặp lại vương hân nhiên
“Ặc…thật ra thì, tôi với cậu giống nhau, lúc đó cũng chỉ thoáng thấy
một cái bóng. Chỉ là, đêm đó tôi nằm mơ có nhìn thấy một cô gái như thế
nên mới hỏi xem cậu có biết không.” Tôi cũng không định kể toàn bộ sự
thật cho anh ta biết, thuận miệng nói láo, mặt anh ta liền hiện ra vẻ vô cùng thất vọng: “Thế nhưng, mọi người nói…cô có thể….”
“Cái gì?” Tôi giả ngu, thật hi vọng là mình đã nghe lầm.
“Bọn họ nói cho cậu biết, Thanh Loan là một bà đồng, còn tôi là một
ông đồng đúng không?” Giọng nói của Huyền Kỳ chợt xen vào giữa lúc chúng tôi đang nói chuyện.
Anh ta nghe vậy liền hơi lúng túng.
Tôi không khỏi bật cười, Huyền Kỳ thì lại ngồi vào chỗ ngồi đối diện chúng tôi, xoay người nhìn chúng tôi.
“Đúng không?” Lại còn xác nhận nữa chứ.
“Chuyện này…bất kể thế nào, cám ơn cô chịu nghe tôi nói.” Nam sinh đỏ mặt cười cười “Tôi nói với những người khác, họ đều nói tôi bị bệnh,
nói mãi mà tôi cũng tưởng là mình không bình thường thật rồi ấy chứ.”
Tôi cười cười với anh ta, không nói, sau đó đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta dần biến mất ngoài cửa.
Huyền Kỳ “hừ” khẽ một tiếng, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu với cậu.
Ba ngày tiếp theo trôi qua vô cùng bình tĩnh, không chỉ không có
người nào đến quấy rầy chúng tôi, ngay cả linh hồn cũng ít khi nhìn
thấy, Vu Dương và Thẩm Thiên Huy thì cứ như đã mất tích, ngay cả cái
bóng cũng chẳng thấy.
Diệu Diệu vẫn luôn tron hình mèo. Mỗi ngày sau khi tan học về nhà,
tôi đều có thể nhìn thấy cô ấy vui vẻ chạy đến, vòng quanh chân chúng
tôi kêu meo meo. Huyền Kỳ e rằng cũng đã quên việc cô ấy là mèo yêu, xem cô ấy như một con mèo giữ nhà bình thường, hí ha hí hửng mua thức ăn và cát cho mèo về, mà Diệu Diệu dĩ nhiên cũng ăn đồ ăn cho mèo, chỉ có cái hố cát kia là cô ấy chả bao giờ tới gần.
Ngày thứ tư sau chuyện kia rơi vào thứ bảy, sáng sớm tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang dội.
“Còn nhớ tôi chứ?” vừa mở cửa ra, tôi liền thấy vị đội trưởng đội hình sự kia.
“Diêu đội.” Tôi cũng chỉ liếc sơ tấm thẻ chứng nhận mà ông đưa đến.
“Ủa, Diêu đội, sao bác lại đến đây?” Huyền Kỳ ôm Diệu Diệu từ trong nhà đi ra “Thứ bảy cũng không được nghỉ ạ?”
Diêu đội đi vào sân, đánh giá xung quanh: “Chỗ này không tồi, là nhà của hai người à?”
“Nhà tổ.” Tôi dẫn ông ta vào phòng khách, rót ly nước.
Ông ta ngồi xuống, cũng không uống nước, chỉ nhìn tôi nói: “Hôm nay tôi đến là muốn nói cho cô biết một chuyện.”
Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp: “Dương Dương, cậu ấy điên rồi.”
Tôi hoảng hốt, nhưng lại không cảm thấy bất ngờ.
“Chuyện gì xảy ra?” Huyền Kỳ hỏi.
Diêu đội không để ý đến cậu, chỉ nhìn tôi: “Lúc cậu ấy bị bắt, thần
chí đã không được rõ ràng, nhưng kết quả giám định tinh thần lại không
hề có bất cứ vấn đề gì, hoàn toàn bình thường. Sau khi tôi lấy lời khai
cũng cảm thấy suy nghĩ của cậu ấy tương đối rõ ràng, cho đến tối hôm
qua, tôi nhận được điện thoại, báo rằng cậu ấy đã phát điên. Lúc tôi
chạy đến thì cậu ấy đã phát điên hoàn toàn, không nhận ra ai, chỉ núp
trong một góc, thấy ai đi qua cũng la to, miệng không ngừng kêu ‘Vương
Hân Nhiên, đừng đến đây.’ ”
Sau đó ông ta lấy một cuốn sổ nhỏ luôn mang theo bên mình ra, rút ra
một tấm hình. Trong hình là một cô bé sáng sủa đang nhìn về phía ống
kính cười xấu hổ, gương mặt gầy gò sạch sẽ, dưới khóe môi có một nốt
ruồi nhỏ, đó chính là Vương Hân Nhiên, chỉ là khi đó tóc cô ấy chỉ mới
chạm vai, cũng chưa uốn lên.
“Đây là ai?” tôi biết rõ còn cố hỏi.
“Vương Hân Nhiên.” Diêu đội dùng ngón tay chỉ vào hình “Một năm trước đã chết vì tai nạn giao thông.”
“Ồ.” Tôi cúi đầu giả vờ nhìn hình, chờ ông ta nói tiếp.
Diêu đội ngừng rất lâu, tôi có thể cảm giác được ánh mắt của ông ta lướt qua lướt lại trên người tôi.
“Lần trước tôi đã hỏi Dương Dương, cậu ấy không nhận ra cô.” ông ta nói.
Tôi ngẩng đầu, mắt đối mắt với ông ta, không nói gì.
“Nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra.” ngón tay của ông ta gõ mạng hai cái trên tấm hình.
“Làm sao cháu biết.” Tôi cố chống chế, dù sao chuyện này có nói ra
cũng chẳng ai tin “Cháu cũng đâu thể hóa trang thành Vương Hân Nhiên
chạy đến trại giam để dọa cậu ấy phát điên chứ.”
Ngón tay của Diêu đội gõ khẽ lên tấm hình, ánh mắt nhfin tôi khá phức tạp, cứ như đang suy nghĩ điều gì, lại giống như muốn nói gì đó với
tôi.
“Tôi đã làm cảnh sát hình sự hai mươi năm rồi.” Một lúc lâu sau, ông
nói “Chuyện kì lạ cũng không phải chỉ mới gặp qua một hai chuyện, tôi
cũng không nghĩ là do cô làm, thật ra thì, ngay từ đầu tôi có hoài nghi
cô có dính líu đến chuyện này, nhưng qua mấy ngày điều tra, từ rất nhiều sinh viên khác, tôi cũng nghe nói nhiều chuyện của hai người.”
Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, không biết nên đáp lời thế nào.
Ngón tay của Diêu đội vẫn gõ “cộc cộc” lên tấm hình: “Cô gái kia, bây giờ vẫn còn trong bệnh viện, tinh thần bị đả kích lớn, vừa nhìn thấy
vật bén nhọn là khẩn trương ngay, miệng vết thương cũng rất sâu, với
trình độ y học hiện nay, e rằng khó có thể xóa sạch sẹo trên mặt; Dương
Dương cũng đang được tiếp tục trị liệu, việc chữa khỏi cũng không có hi
vọng gì lớn lắm. Bọn họ mới có hai mươi tuổi mà thôi, con của tôi năm
nay cũng sắp thi đại học, hôm nay tôi đến, cũng không phải lấy thân phận cảnh sát mà là thân phận một người cha bình thường, hi vọng có thể biết chân tướng sự việc.”
Lời nói của ông ta vô cùng khẩn thiết, khiến tôi không thể phản bác, quyết tâm chống chế đến cùng cũng hơi dao động.
Huyền Kỳ dùng ngón tay khẽ chọt một cái trên lưng tôi, sau đó nói:
“Diêu đội, nói cho bác biết thì cũng không phải không thể, chỉ là,
chuyện bọn cháu nói, bất kể bác cảm thấy hoang đường đến đâu, cảm thấy
vô căn cứ đến đâu, mong bác đừng nói cho người thứ tư biết.”
Diêu đội trịnh trọng gật đầu.
Tôi nhớ lại, kể lại chuyện ngày đó tôi nhìn thấy ở nhà ăn, còn có
chuyện mà bạn tốt của Dương Dương nói cho tôi biết cũng nói luôn.
Nghe xong, Diêu đội rít một hơi thuốc, mày nhíu chặt, thật lâu sau cũng không nói tiếng nào.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên khiến ông ta đang chìm
trong suy từ liền luống cuống tay chân, bắt mày, mới nghe được hai câu
bỗng đứng lên, hình như có chuyện quan trọng gì đó.
“Hai người đi theo tôi một chuyến.” Sau khi cúp điện thoại ông ta nói.
Tôi với Huyền Kỳ nhìn nhau.
“Mau lên!” Ông ấy kéo chúng tôi, không nói tiếng nào chạy ra ngoài.
“Diêu đội, chuyện này…bác bảo chúng cháu nói thật, chúng cháu mới nói mà, chuyện này…” Huyền Kỳ vùng vẫy.
Diêu đội sửng sốt, vội giải thích: “Đừng nghĩ bậy, vừa nãy tôi nhận
được điện thoại, Dương Dương đang trong bệnh viện, muốn tự sát. Đi nhanh lên, mạng người quan trọng!”
Xem ra, khiến người ta điên còn chưa đủ, Vương Hân Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý đồ.
Trên xe taxi, Diêu đội vẫn im lặng không nói, sắc mặt nặng nề, ngay
cả khi chúng tôi muốn nói, cũng đều bị ông ta chặn lại, mãi cho đến khi
xuống xe, ông ta mới kể đại khái tình huống.
Tối hôm qua, khi Diêu đội nhận được tin tức, bác sĩ bệnh viên tâm
thần đã đến trại giam, Dương Dương khiến mọi người vô cùng hoảng sợ, còn rất hăng máu, bác sĩ đầu tiên vừa vào, tay đã bị anh ta cắn đến đầy
máu, sau đó, mấy cảnh sát hợp lực, cuối cùng mới có thể đè lại anh ta
đang điên cuồng giãy dụa, sau khi tiêm thuốc an thần, mới đưa về phòng
bệnh. Ai ngờ ban nãy, thuốc an thần vốn còn chưa hết hiệu lực nhưng anh
ta lại tỉnh lại, vừa tỉnh đã muốn chạy về phía y tá, giựt kéo đâm mạnh
vào động mạch trên cổ mình, may là y tá kịp thời ngăn lại, kéo anh ta
lại, anh ta chỉ bị trầy trụa một chút, lúc này, anh ta đang tự giam mình trong phòng nghỉ của y tá, người trong bệnh viện đều đang tìm cách kéo
anh ta ra.
Lúc nhìn thấy Dương Dương, anh ta đang dựa lưng vào giường, ngồi bệt
dưới đất, không ngoài dự đoán, bên người quả nhiên có cái bóng kia bám
theo. Tôi kinh ngạc phát hiện, Vương Hân Nhiên hôm nay hoàn toàn không
giống với lần trước, vốn là một cái bóng mờ nhạt, nay đã được bao phủ
bởi một tầng khí đen nhạt, như một bọc nước bao quan thân thể, vẻ mặt bi thương cũng bị vẻ mặt hung ác thay thế, mơ hồ còn lộ ra vẻ yêu tà.
“Cô đến rồi.” Nó nhìn xuyên qua cửa sổ trong phòng nhìn thấy tôi, cười khẩy: “Lại muốn tới giúp tôi thực hiện tâm nguyện à?”
Tôi không nói, nghĩ không ra tại sao mới có mấy ngày ngắn ngủi mà dáng vẻ nó lại thay đổi đến thế.
“Sao hả?” Diêu đội bên cạnh khẩn trương hỏi.
Tôi khẽ gật đầu.
Ông thở dài, đến chỗ y tá đứng ở cửa dặn dò mấy câu.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân ồn ào ngoài cửa dần xa, sau đó ông đi
đến nói với tôi: “Tôi đã để mọi người bên ngoài đi hết, cô không cần
kiêng kị, cứ làm hết sức thôi.”
“Có thể vào không?” Tôi gõ gõ cửa, hỏi Vương Hân Nhiên, tôi nghĩ, tốt nhất là nên trực tiếp nói chuyện.
Nó cười lạnh: “Mời tự nhiên, nhưng, chỉ một mình cô thôi.”
Cửa liền được mở ra.
Tôi bảo hai người kia đừng làm gì cả, chờ ở bên ngoài, Diêu đội thấy
tôi chuẩn bị đi vào, kéo tay tôi lại, suy nghĩ một chút lại buông tay,
khẽ nói, phải cẩn thận.
Hai chân tôi vừa bước vào phòng, cửa liền đóng ầm lại.
“Đừng đến đây!” Nó thấy tôi muốn đến gần, vội ngăn cản: “Mạng của anh ta giờ đang trong tay tôi, tốt nhất là cô không nên hành động thiếu suy nghĩ, quẳng cái bùa hộ mệnh kia ra! Mau!”
Nó kêu to, chợt vươn tay, đập nát cái chén ở đầu giường, dùng mảnh sứ vỡ kề ngay cổ Dương Dương.
Tôi sửng sốt, theo bản năng không đồng ý, cảm thấy nếu như thế, tôi sẽ rất bị động.
“Mau lên, ném xuống.” Nó thấy tôi không nhúc nhích, kêu thêm lần nữa.
Dưới mảnh sứ sắc bén là động mạch cổ của Dương Dương, Vương Hân Nhiên chỉ cần kề sát thêm một chút, sinh mệnh của một ngừoi trẻ tuổi sẽ cứ
thế mà biến mất trước mặt tôi, ngay cả cấp cứu cũng không kịp. Bất đắc
dĩ, tôi đành phải ném thanh chủy thủ ra tận góc phòng.
“Tôi biết cô muốn nói gì.” Nó hơi buông lỏng tay, nói: “Chắc không gì khác ngoài chuyện kêu tôi nhanh đi đầu thai chuyển thế này nọ.”
Tôi gật đầu: “Hai ngày trước, có người đến tìm tôi, bảo là người cùng lớn lên với hai người. Anh ta kể chuyện của Dương Dương và cô nói cho
tôi biết. Tôi có thể hiểu oán hận của cô, nhưng chuyện nó cho đến lúc
này, cho dù cô có giết Dương Dương và bạn gái anh ta, cũng chẳng vãn hồi được gì, ngược lại, cô sẽ tự mình hại mình, khiến cô lâm vào vạn kiếp
bất phục.”
“Phải không…” Nó lầm bầm “Nói cho cô nghe cả rồi à…”
Sau đó, nó nhìn tôi một lúc, chậm rãi xoay người.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi hít thật sâu.