Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 47: Xin Em… Hãy Khóc Đi!
CHƯƠNG 46 XIN EM… HÃY KHÓC ĐI!
Bản thân em đang đau đớn, nỗi đau thể xác ngấm vào cốt tuỷ, nỗi đau tinh thần ngấm vào trong tim…
Chúng muốn nuốt trọn cả bản thân em, em không trụ được, em không có niềm tin để đứng tiếp.
Anh… không thể hiểu em…
Triệu Thanh Mẫn… anh thật tàn nhẫn!
Cơn mưa mang mỗi một ý nghĩa khác nhau.
Nhưng đối với Châu Lệ Băng lúc này, cơn mưa là một nỗi đau đớn không thể trôi đi hết.
Nó chứa đựng tất cả sự đau đớn của cô, lần lượt lần lượt ngấm vào cốt tuỷ…
Cô chỉ mong một mình… một mình bản thân cô đau là đủ… đừng kéo thêm ai khác nữa…
Nhưng… nhìn những người đang lần lượt đau đớn vì cô… cô thật không biết đối diện với họ như thế nào… càng không muốn họ đau thêm vì mình…
Gió vi vu thôi bên ngoài, mưa nhè nhẹ, bầu trời rạng sáng phủ một lớp sương mù, như cơn mưa được bao bọc lại.
Châu Lệ Băng nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp của cô nhìn qua khung cửa sổ.
Tầm nhìn của cô lúc này cơ hồ là không thể xác định.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, tiếng bước chân bước vào phòng, rất khẽ, không phát ra âm thanh lớn.
Chỉ là… tiếng đóng cửa đã đủ để cô biết có người vừa mới bước vào phòng.
Lướt nhìn người trên giường bệnh một lượt từ trên xuống dưới, bước chân đó từ từ bước tới.
– Băng Băng… – Chất giọng dịu dàng đó như một chất xúc tác làm thần kinh cô căng ra như dây đàn, ngực cô không biết vì sao lại xuất hiện một cục tức nào đó, nó không nguôi ngoai được.
Châu Lệ Băng đưa mắt nhìn Đường Hắc Long, hai mắt cô thấp thoáng đỏ ửng.
– Em khoẻ không? Ổn chứ? – Anh ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt anh lúc nào nhìn từ góc độ nào cũng thật dễ nhìn.
Cô gật nhẹ đầu, bàn tay Đường Hắc Long đưa lên vuốt nhẹ lên mặt cô, anh mỉm cười:
– Ổn là tốt rồi. Sau này đừng nghĩ nhiều.
Lòng cô giống như có thứ gì nhồi nhét, sao nó cứ nghẹn lại, không chịu trôi xuống, nó khiến cô đang cố gắng kìm nén, kìm nén lại cảm xúc của mình.
– Em chịu được không? – Anh lên tiếng hỏi, câu nói rõ ràng là mang hàm ý sâu xa.
Cô nhìn anh, giọng nói kiên định:
– Tôi chịu được.
Cơn đau ập đến, tác dụng thuốc gây mê đã hết, từ bả vai Châu Lệ Băng truyền đến cảm giác đau buốt, nhức nhối đến tận xương.
Mặt cô trắng bệch, cô cắn chặt môi, đưa tay lên chỗ vết thương bóp mạnh.
Đường Hắc Long phát giác ra nét mặt của cô, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô hạ xuống, tránh để cô không đụng đến vết thương.
Anh lấy vỉ thuốc giảm đau trên bàn lấy ra hai viên, sau đó từ từ đưa chai nước cho cô.
Cô nhận lấy, cắn răng cố nuốt hai viên thuốc, cổ họng cô khô rát, cuối cùng cũng có thứ trấn áp nó.
Anh nhận lấy chai nước từ cô, đặt lên bàn, dịu dàng xoa xoa tay cô, anh chỉ nhìn bàn tay trắng nõn của cô, cất giọng mềm mại:
– Tôi biết… bản thân em đang chịu đựng…
Anh vừa nói đến câu đó, trái tim cô lặng như tờ.
– Tôi biết… em đang chịu sự dày vò… cả thể xác… cả tinh thần…
Châu Lệ Băng mím môi, cô siết chặt tay anh, giống như muốn bóp nát nó, không muốn anh nói gì thêm, nhưng Đường Hắc Long không nhìn cô mà lên tiếng, rất khó khăn, đến nỗi, giọng anh cũng khàn khàn:
– Tôi biết… em rất yêu Triệu Thanh Mẫn… hơn cả bản thân mình…
Đột nhiên cô mỉm cười, đưa bàn tay kia đặt vào bàn tay anh đang nắm tay mình, cô rất bình tĩnh:
– Em không sao… thật đó…
Đường Hắc Long cắn răng, anh vẫn cúi đầu, đột nhiên anh ngoảnh mặt đi nơi khác, nước mắt lặng lẽ rơi:
– Xin em… Băng Băng à… hãy khóc đi…
Toàn thân Đường Hắc Long run lên, anh mím môi, cố không để giọng mình run run, nghĩ thế nào, tại sao, tại sao khi nhìn người con gái này thành ra như vậy, anh không thể không chế được nước mắt.
– Hắc Long… anh khóc vì em à… – Mắt cô nhìn anh, cô không muốn thêm người con trai nào rơi nước mắt vì cô.
Đường Hắc Long đưa tay kia quẹt mắt mình, anh ngoảnh đầu nhìn cô thấp giọng:
– Không có… tôi làm sao mà khóc được… – Giọng anh khàn khàn.
Châu Lệ Băng thấy hốc mắt Đường Hắc Long đỏ hoe, cô ngoảnh mặt đi không nhìn anh.
Anh thấy cô cố gắng né tránh đôi mắt mình, anh đưa tay xoay mặt cô về phía mình, không thể nghĩ… cô đang cắn môi đến bật máu.
Cơn đau đớn từ vai lại nhuốm thêm nỗi đau của mọi người dành cho cô thật sự khiến cô không tài nào chấp nhận nổi.
Một người mạnh mẽ và lạnh lùng như Hắc Long thật không thể ngờ cũng có ngày lại khóc vì cô.
Cô rất vui… nhưng bản thân lại thấy mình thật thê thảm…
Cô ôm anh vào lòng khóc nức nở, bàn tay anh ôm lấy cô vào lòng, anh nhẹ giọng:
– Anh muốn thấy em như thế này…
Anh không muốn nhìn thấy Châu Lệ Băng mạnh mẽ, kiên cường đến mức đau cỡ nào cũng chịu được, anh không muốn thế…
Anh muốn cô mạnh mẽ nhưng mạnh mẽ theo một cách khác, không phải là như thế này…
Tất cả… cũng đều tại anh!
Đặt cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh, đắp chăn lại cho cô, Đường Hắc Long bước ra khỏi phòng.
Đứng ngoài ban công, Đường Hắc Long hít thở không khí buổi sớm, cũng cảm thấy người nhẹ nhõm một chút.
Cũng may… vết thương không nguy hiểm đến tính mạng… ít ra là thế!
Điện thoại anh đổ chuông, anh đưa tay vào túi quần lấy nó ra, nhìn vào số đang gọi đến, tâm trạng anh khác hẳn.
Đây là điện thoại anh lấy của Lệ Băng, vì bệnh nhân dùng điện thoại sẽ không tốt nên anh mới lấy đi.
Thật không ngờ, anh vừa mới rời khỏi phòng chưa được bao lâu, đã có người gọi tới.
– Châu Lệ Băng… em đang ở đâu? – Vừa mới bắt máy, anh đã nghe tiếng Triệu Thanh Mẫn bên kia hấp tấp nói.
Đường Hắc Long cười lạnh, anh rít lên từng từ:
– Nhờ ân huệ của anh, cô ấy sống vô cùng tốt!
Nói xong, anh liền tắt máy.
Đường Hắc Long sau khi ổng định tinh thần mới bước vào phòng bệnh, đột nhiên thấy cô vẫn đang mở mắt nằm trên giường, đôi mắt anh toả ra vẻ ngạc nhiên.
– Em chưa ngủ à?
Châu Lệ Băng nhình anh đang đi về phía mình, cô mấp máy môi:
– Đưa điện thoại cho tôi!
Đường Hắc Long nhìn cô, anh mở miệng:
– Không được, em đang là bệnh nhân, không nên dùng điện tử nhiều.
Châu Lệ Băng lúc này ngồi hẳn người dậy, anh nhíu mày đỡ cô dựa vào thành giường.
Một lần nữa, cô lạnh giọng:
– Nếu anh không đưa, tôi sẽ rời khỏi nơi này!
Anh lắc đầu, đưa điện thoại cho cô, Châu Lệ Băng cầm điện thoại, lướt qua nhật ký điện thoại.
Điện thoại không nhận được bất cứ cuộc gọi nào.
Đôi mắt đen hiện rõ thất vọng, trong khí khoé miệng Đường Hắc Long nhẹ nâng lên.
– Em nằm nghỉ đi, tôi về đây!
Anh đắp chăn rồi bước ra ngoài, nếu như cô biết Triệu Thanh Mẫn vừa gọi điện đến cho mình, quả thật sẽ không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Anh đã từng trải qua một tình huống, tất nhiên lần này sẽ không để nó lặp lại lần nữa.
“Cho dù em không đến bên tôi cũng được. Nhưng nhất định… không được ở bên cạnh Triệu Thanh Mẫn…”
“Tình trạng bệnh nhân không được tốt, tốt nhất không nên để bệnh nhân kích động!”
Triệu Thanh Mẫn không biết mình nghe được những gì, chỉ biết mình đang lái ô tô trở về nhà trong tâm trạng thất thần.
rRr
– Phó thủ lĩnh, không phát hiện bất cứ một ai trong căn biệt thự! – Một người đàn ông đi đến báo cáo với Vinlky, cậu nhăn mặt dậm mạnh cân xuống nền đất.
Nhất định là Trần Minh Hạo giở trò, chắc chắn hắn đã thoát thân qua một đường hầm hay cánh cửa nào đó rồi.
Toàn bộ biệt thự bị bao vây bởi người của tổ chức, chỉ trừ đường rào chằng chịt gai nhọn phía sau là không thể đụng đến, chắc chắn bọn chúng đã thoát qua bờ rào gai đó qua cánh cửa bí mật.
Thật là sơ xuất!
– Jack, bọn chúng giết Lỗ Tấn diệt khẩu rồi bỏ trốn! – Vinlky mất bình tĩnh trả lời điện thoại.
Jack im lặng.
– Để tôi tự xử lí hắn! – Jack lên tiếng, sau đó lại cúp máy.
rRr
Sau khi hẹn gặp với Trần Minh Hạo, Jack đến địa điểm hẹn, là nơi mà trước đây hai người từng sống, căn nhà hạnh phúc chỉ có hai anh em.
Nhưng sau khi Trần Minh Hạo bán đứng tổ chức, tình anh em cũng vì đó mà rạn nứt.
Trần Minh Hạo muốn làm chủ cả tổ chức, điều đó thật sự rất điên rồ, Jack luôn nhắc nhở hắn ta, nhưng lòng tham đã che mờ mắt hắn.
Căn nhà nhỏ lâu không người ở giờ đây chăng chít mạng nhện trên nóc nhà, chỗ nào cũng thấy bụi bám.
Ở trong nhà chỉ có một vài đồ dùng cần thiết, cũng chẳng có nhiều thứ lắm.
Jack ngắm nghía một lúc, không biết từ đằng sau đang có một bóng người tiến vào.
Bụp!
Từ gáy anh truyền đến cảm giác đau buốt, đôi mắt anh nhìn về phía trước nhưng tất cả chỉ là một mảng mơ màng.
– Em trai, anh xin lỗi! Anh bất đắc dĩ phải nhờ đến em! – Hắn ta nhếch miệng cười.
Một tuần sau…
– Có tin tức gì của Jack chưa? – Cô nằm trên giường bệnh, nhìn người đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt thì không nói lên điều gì nhưng ánh mắt cô lại hiện lên vẻ bất an.
Từ ngày đó, Jack biệt tăm biệt tích, không hề thông báo trước cho cô biết.
Đôi mắt đen cô lại dừng trên người anh, chăm chú quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt anh.
Vinlky lắc đầu:
– Vẫn chưa.
Châu Lệ Băng trầm ngâm một lúc, cô gật nhẹ đầu.
Đường Hắc Long vì bận chăm sóc cho cậu ta mà không đến thăm cô, điều đó cô không cần hỏi cũng sẽ biết câu trả lời.
– Được rồi. Cậu ra ngoài đi.
Vinlky cúi đầu đi ra ngoài, tâm trạng của cô thay đổi.
Nhìn cô lúc này là đầy vẻ trầm tư.
Còn một người nữa… một người mà cô muốn biết tung tích, chỉ có điều người này đã thay số mới, khiến cô không thể tìm cách liên lạc được.
Cạch! Cô suy nghĩ đến nỗi quên mất có người đang bước vào phòng, cô ngạc nhiên.
Hạ Khuê cùng với một người con gái xinh đẹp bước vào.
– Hạ Khuê, em đến thăm chị sao? – Ánh mắt cô lộ rõ vẻ vui mừng.
Hạ Khuê bước từng bước nhỏ đến chỗ cô, từ đầu đến cuối, cô bé vẫn luôn cúi đầu, điều đó khiến cô đặc biệt chú ý.
– Hạ Khuê, em làm sao vậy? Ngẩng đầu lên chị xem đi!
Khi cô bé ngẩng đầu lên, Châu Lệ Băng thất thần, nhìn khuôn mặt của cô bé thì rất bình thường nhưng ánh mắt cô bé rất khó hiểu, cô không thể biết được cô bé đang nghĩ gì.
– Chị Băng, em và anh Thanh Mẫn không có quan hệ huyết thống!
Châu Lệ Băng chấn động, tại sao cô đã biết chuyện này sớm nhưng sau khi nghe Hạ Khuê nói vậy, tim cô lại nghẹn lại, thật sự là rất kích động.
– Em thích anh Thanh Mẫn! – Cô nhìn vào mắt cô, rất nghiêm túc tuyên bố – Chị Băng, anh Thanh Mẫn cũng thích em, chỉ là anh ấy không thể nói điều đó cho chị biết!
Cơn đau từ vai truyền tới, cũng có thể là do cô kích động, cô nhăn mày, đưa tay giữ lấy phần vai bị thương.
– Em nói điều này với chị để làm gì?
Hạ Khuê nhìn người con gái đứng phía sau đang mỉm cười, lại nhìn cô:
– Chị đừng đến cạnh anh Mẫn nữa, anh ấy không thích chị đâu. Nếu như thích, anh ấy đã đến thăm chị rồi!
Một nhát dao lạnh lẽo đâm vào tim cô, đôi mắt cô phủ một lớp sương mù dày đặc.
Chớp mắt một cái, Hạ Khuê và người phụ nữ đó đã biến mất, để lại cho cô một vết thương sâu trong lòng.
Phải, anh vốn dĩ không yêu cô, cô biết vậy, nhưng cô vẫn đau đớn, vẫn cố chấp ở bên anh.
Đó là lỗi của cô… không phải của anh!
Vừa mới đi ra khỏi cửa phòng bệnh được mấy bước, Hà Tâm cầm con dao dí sát vào lưng Hạ Khuê nhếch mép:
– Mày làm tốt lắm! Nhưng còn một màn kịch từ phía sau đang chờ cô ta! Mày cứ chờ xem!
Hai hàng nước mắt đong đầy trên mặt Hạ Khuê, cô bé đau lòng nhìn về cánh cửa phòng bệnh nhân mình vừa bước ra.
“Chị Băng… em rất xin lỗi!”
Trước đây là em không tốt, là em đã lừa dối chị…
Em thấy chị rất tốt, tuy nhìn bên ngoài chị rất khó gần nhưng chị luôn đối xử tốt với em, biết em hại chị nhưng chị vẫn không nói cho anh Mẫn biết, còn nhiều lần lo lắng cho em.
Em không muốn nói với chị những lời nói đó, nhưng em không thể không nói… chị hãy tha lỗi cho em…
Anh Mẫn… anh ấy…
Em… em…
Cô bé rất muốn khóc, nhưng nghĩ đến nhát dao đang kề sát mình cô không dám bật khóc.
Một người đàn ông đi đến vác Hạ Khuê vào trong một chiếc ô tô lái đi, Hà Tâm cũng ngồi vào trong xe, khuôn mặt phấn khởi, tràn đầy đắc ý.
Châu Lệ Băng cố gắng tiết chế cảm xúc của mình, cô cắn môi, cầm di động lên.
Một tin nhắn từ Jack gửi đến, đôi mắt cô loé lên tia kinh ngạc.
“Jack đang nằm trong tay tao, mày đến đây đi, Cửu Băng Hà!
Tốt nhất là mày nên đến đó một mình, còn có nhiều món quà đang chờ mày!
Ba giờ chiều mai! Mày chỉ cần đến trễ mấy phút thôi thì tao không biết sẽ làm gì em mình đâu!
Cũng đừng đến sớm quá, tao cũng sẽ không đảm bảo tính mạng của nó đâu!
Địa chỉ:…
Trần Minh Hạo”
Châu Lệ Băng nhíu mày, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Cô rít lên:
– Biết ngay mà!
Tiếng chuông vang lên, lần này là một cuộc điện thoại, cô nhìn dãy số lạ cầm lên nghe máy.
– A lô.
– Châu Lệ Băng! Rất vui được gặp lại cô! – Giọng nói cợt nhả xấu xa vọng đến.
Cô nhíu mày, cô chưa từng nghe qua giọng nói này chứ đừng nói là gặp.
– Cô là ai?
– Chúng ta mới chỉ gặp nhau nửa tiếng trước thôi cô gái! – Tiếng cười phá lên, cô nghe rõ tiếng động cơ trong ô tô, có lẽ là đang lái xe.
Lần này, cô mới nhớ ra, khi nãy gặp Hạ Khuê, cô bé đi cùng một cô gái xinh đẹp, chắc chắn là cô ta rồi.
– Gọi tôi có việc gì? – Cô gằn từng từ.
Bên kia, cô ta lại cười, cười rất sảng khoái, giống như cô ta chưa bao giờ được cười.
– Triệu Hạ Khuê đang nằm trong tay tao! Mày muốn đến cứu nó hay không là việc của mày. Ba giờ chiều mai, mày chỉ cần đến muộn, con nhỏ này sẽ xuống âm phủ. Địa chỉ…
Rõ ràng là thời gian trùng khớp, lại ở hai địa điểm cách xa nhau như vậy, người bình thường như cô làm sao có đủ ba đầu sáu tay để tính tiếp như vậy?
Chắc chắn hai vụ này có liên quan đến nhau!
Cô ta cúp máy, cô đặt điện thoại lên bàn bên cạnh, vẻ trầm tư.
Giờ đây… cô biết mình phải cứu ai?