Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 29Nếu Anh Còn Đó (1)


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 29: Nếu Anh Còn Đó (1)

CHƯƠNG 28 NẾU ANH CÒN ĐÓ (1)
Lệ Băng nghe thấy giọng nói đó thì bật dậy, cô đi đến cái gương đặt gần đó, ô trời, nhìn cô lúc này sao có thể ra gặp anh đây?
Cô ngay lập tức chạy vào phòng tắm, chuẩn bị trang phục đâu vào đó, sau đó lại ngắm khuôn mặt mình trong gương, mãi đến khi hài lòng, cô mới đi ra mở cửa.
Đứng trước mặt cô là người con trai vô cùng anh tuấn, đẹp trai một cách điên cuồng, mái tóc anh được vuốt keo, nhìn bộ đồ vest trông thật lịch lãm, anh giống như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Thanh Mẫn nhìn cô, khoé môi anh cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, anh nghiêng đầu nhìn cô:
– Chào cậu, thế nào, cậu đã sẵn sàng rồi chứ?
Lệ Băng nhìn cậu phì cười, cho dù là đẹp trai, nhưng gương mặt cậu lúc này trông thật baby, cụ thể hơn là rất dễ thương:
– Tất nhiên, tôi đã sẵn sàng!
Sự xuất hiện của cô và anh đã làm cho rất nhiều người chú ý, đặc biệt là cô. Thanh Mẫn là tổng giám đốc của tập đoàn White thì đã có rất nhiều người biết. Tuy Lệ Băng là một người xinh đẹp nhưng trông cô không có vẻ là một nhà kinh doanh hay là một người có vai vế trong ngành chính trị, đơn giản vì trông cô rất lạ, ai nhìn cũng nghĩ cô có quan hệ mờ ám với Thanh Mẫn.
Nhiều bài báo đã từng đề cập đến vấn đề này, ngay cả người trong công ty của Thanh Mẫn đã từng thắc mắc, tại sao một người như Thanh Mẫn lại có thể qua lại với một người như Lệ Băng?
Có một số bài báo đã ghi nhận Lệ Băng còn qua lại với Hắc Long – cũng là một vị tổng giám đốc của tập đoàn DIE, một tập đoàn cũng không kém cạnh White, hình ảnh còn cho thấy Lệ Băng đi cùng với Hắc Long, cùng đi xe ô tô với anh. Cho dù không có mồi lửa nào nhưng nhiều người đã cho rằng người con gái này đã quyến rũ hai vị tổng giám đốc trẻ của hai tập đoàn lớn chiếm vị trí không nhỏ trong thị trường.
Lệ Băng có thể cảm thấy, rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô cùng anh, cô cũng biết chứ, chỉ là, cô muốn xem thử thái độ của anh khi nghe tin về hai bọn họ.
Cô nhìn Thanh Mẫn, vẻ mặt anh vẫn vậy, vẫn đầy sức hút, vẫn thờ ơ với những lời bàn tán xung quanh, cô mỉm cười, không biết liệu anh có thể chịu đựng được bao lâu?

Bước vào trong xe ô tô, cô thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng thoát được đám lá cải, chỉ tội cho Thanh Mẫn, vì bên cô không có ý kiến với nhóm nhà báo nên Hắc Long cho dù tức đến nghẹn cổ cũng không thể làm gì được, chỉ có thể xem bên Thanh Mẫn sẽ xử lí thế nào.
Từ khi vào trong xe, Thanh Mẫn đã không nói câu nào, khiến cô cũng ngạc nhiên về thái độ của anh.
Anh có phải… là đang làm lơ cô không?
Khẽ nhếch môi, cô tự nhủ bản thân mình không được yếu đuối, phải kiên trì đến cùng!
Tại nhà hàng Mĩ nổi tiếng…
Trong khung cảnh lộng lẫy với nhiều ánh nên được trang bị khắp căn phòng, nhìn chúng giống như là một buổi cầu hôn nào đó thật lãng mạng vậy.
Ừ thì đúng, nơi này vốn dĩ dành cho các cặp đôi đến đây để cầu hôn mà, chỉ có điều Lệ Băng và Thanh Mẫn lại chọn nơi này để hẹn hò.
Thanh Mẫn lịch sự kéo ghế cho cô ngồi xuống, sau đó anh cũng ngồi đối diện về phía cô. Anh ra hiệu cho người phục vụ đến, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta:
– Cho tôi một ly Whisky loại Bourbon.
Quay sang nhìn Lệ Băng, không thấy cô nói gì, anh lại nhìn người phục vụ:
– Thêm một ly Lotus Volka.
Lệ Băng nhìn anh mỉm cười, giọng vừa châm chọc lại có chút vui mừng:
– Chuyện lâu rồi cậu vẫn còn nhớ tôi thích uống loại đó sao?
Thanh Mẫn nhìn cô, nghĩ đến thảm cảnh ngày hôm đó, anh bật cười:
– Sao quên được? Hôm đó tôi nghĩ là ngày mà tôi thấy nhục nhã nhất từ trước đến nay.
Cô lắc đầu, ngày hôm đó không ngờ anh lại bị đánh bại bởi tài uống rượu của cô.
Im lặng một lúc, anh mỉm cười đi vào vấn đề:
– Băng Băng, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với cậu!
Lệ Băng gật đầu, cô đã biết rồi, đang đợi xem anh sẽ nói gì với cô đây!
Thanh Mẫn thấy không khí khá căng thẳng, anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ bên cạnh mình, giọng đầy nghiêm túc:
– Có lẽ cậu đã biết, đám báo chí đó dạo này thường hay đề cập tới chúng ta…
Cô gật đầu, mặt vẫn ung dung:

– Tôi biết.
– Tôi cũng từng để ý chuyện cậu và tổng giám đốc Đường Hắc Long.
Một lần nữa, cô lại gật đầu.
Thanh Mẫn hơi nhíu mày khi thấy điệu bộ ung dung của cô, anh chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia:
– Tôi cũng được cô giới thiệu, cô là em gái của chủ tịch tập đoàn DIE.
Đến lúc này, cô mới sực nhớ ra, à thì ra, anh biết cô vì cô là em gái của chủ tịch, cũng là bạn học cùng lớp với mình, chắc anh có chút ngờ ngợ.
Không lẽ, chuyện anh quen cô còn có liên quan đến chủ tịch?
Nhìn khuôn mặt cô lúc này, bình tĩnh đến lạ lùng, cho dù bị bắt gặp bởi đôi mắt lưu ly kia, cô cũng không bị lay động.
Người phục vụ đặt hai chai rượu lên bàn, sau đó đặt hai ly thuỷ tinh lên đó, anh ta khui bia ra, sau đó cúi đầu lui xuống.
Thanh Mẫn cầm chai Lotus Volka, sau đó rót ra ly đưa cho cô, lúc này anh không nhìn cô nữa, chỉ tập trung vào công việc mình đang làm:
– Tôi thật sự rất tò mò, tôi hẹn hò với cậu lâu như vậy, cậu cũng chưa từng kể chuyện gì về cuộc sống của cậu, ví dụ như về chủ tịch, vị tổng giám đốc Hắc Long kia.
Lệ Băng nhếch môi, không lẽ thứ anh muốn là thông tin của chủ tịch tập đoàn DIE? Nếu thật sự là như vậy thì cần gì phải hẹn gặp cô như thế này? Nói luôn một lần có lẽ cô sẽ không có tư tưởng nào khác.
Lệ Băng cầm ly rượu trên tay, đưa lên nhấp một ngụm:
– Tổng giám đốc Triệu, cậu muốn gì thì cứ nói ra đi! Không cần dài dòng! – Giọng cô sắc lạnh, đôi mắt cô trở nên lạnh lùng, nó giống như không còn liên quan đến người ngồi trước mặt nữa.
Thanh Mẫn lúc này thấy rõ biểu hiện của cô, anh cười mỉm, rót một ly rượu cho mình, xoay nhẹ:

– Vậy thứ lỗi cho tôi nói thẳng… Châu Lệ Băng, cậu nhanh chóng rời khỏi đây! Tôi không biết cậu vì sao lại làm như vậy, cậu tốt nhất không nên dính dáng đến mọi thứ ở đây!
Phải, Thanh Mẫn nghi ngờ, cô chỉ là người giả mạo em của Chủ tịch, có thể cô được thuê đến đây để điều tra về cậu hoặc được sắp đặt để làm việc nào đó, cậu đã cho người điều tra về cô, cô vốn dĩ chỉ là một người bình thường, không hề có điều gì liên quan đến chủ tịch tập đoàn DIE!
Lệ Băng nhìn Thanh Mẫn sững người, nhá ra điều mà anh nói là điều này sao? Cô chẳng biết mình phải nói điều gì lúc này.
– Tôi thật sự rất lo cho cậu, lỡ như bên đó có gây bất lợi cho cậu, tôi thật sự không thể tưởng tượng điều gì có thể xảy ra! – Giọng Thanh Mẫn có chút hoang mang, anh thật sự không muốn cô có mệnh hệ gì, vốn dĩ anh chỉ là muốn tốt cho cô.
Lệ Băng mỉm cười, thì ra, anh là đang lo lắng cho cô, anh đang nghĩ không biết phải xử lí chuyện này thế nào nên mới nói với cô, có lẽ anh hiểu lầm cô được Hắc Long thuê vì cô thường hay đi với hắn.
Chắc cũng vì nguyên do đó thôi.
– Tổng giám đốc Triệu, tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì? – Cô kìm nén sung sướng, giọng cô có chút trầm xuống, cô lắc đầu tỏ ý không hiểu.
Thanh Mẫn đặt ly rượu xuống, mặt anh cau lại, thật là, đã nói như vậy rồi mà cô ngốc này còn không chịu hiểu, Thanh Mẫn cầm bàn tay cô, giọng anh giống như cầu xin nhưng lại mang chút bá đạo:
– Băng Băng, mau về nước đi, tôi thật sự… rất lo cho em!
Đầu óc Lệ Băng lúc này đang rất choáng, đây có thể xem như một lời tỏ tình không? Lúc này cô bật cười, rút tay mình khỏi bàn tay của Thanh Mẫn, giọng cô rất bình tĩnh:
– Triệu Thanh Mẫn, tôi thật sự không hiểu cậu đang nói điều gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.