Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 1: Che Giấu Một Sự Thật


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 1: Che Giấu Một Sự Thật


Chương 1 CHE GIẤU MỘT SỰ THẬT
Mái tóc đen óng dài ngang lưng …
Làn da trắng ngần hơn cả tuyết …
Đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh …
Đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng …
Dáng đi uyển chuyển , thướt tha …
Một con người … với những tính cách khác nhau …
Trong căn nhà tràn ngập tình thương ấm áp , một con người đang cắm cúi học bài , vẻ mặt xinh xắn rất ư hồn nhiên . Reng … reng … reng … chuông điện thoại vang lên một cách khô khốc .
– Alô – đôi môi nhỏ chúm chím ấy hoạt động , nhưng mỗi lời nói ra như hàng nghìn tấn thuốc nổ dự trữ trong người sắp nổ tung , đúng hơn là chất giọng này có thể khiến con người ta cảm thấy rùng mình sợ hãi , người bình thường còn phải yếu vía .
– Đại tỷ , việc tỷ giao đệ đã làm xong .
-Được rồi . – cô chuẩn bị cúp máy .
– À , đại tỷ , còn nữa , có người gửi fax cho tỷ nè , đệ gửi qua nha ! – đầu dây bên kia vui vẻ .
– Ừ.
Rẹt … rẹt … rẹt … tiếng máy fax ngay bên cạnh từ từ tua ra một tờ giấy . Cô gái cầm tờ giấy lên , miệng húp một ngụm cà phê nóng , tâm trạng rất chi thư thái .
“ Cửu Băng Hà , cô là ai ? ” .
Đôi môi cô gái nhếch lên đầy thú vị:
– Châu Lệ Băng .
Cạch .Tiếng cửa phòng bật mở , một người phụ nữ trung niên cười hiền hậu bước vào , tay cầm đĩa hoa quả :
– Băng Băng , ra ăn trái cây nè con !
Cô gái chuyển từ nét mặt lạnh lùng sang ngây thơ , chạy lại ôm chầm lấy người phụ nữ :
– Mẹ , mẹ đâu cần làm vậy . Mẹ không làm như vậy con cũng biết mẹ rất yêu con mà . Mẹ yên tâm đi , từ nay con sẽ chăm sóc mẹ , phụng dưỡng mẹ đến già luôn , mẹ không phải sợ bị con bỏ rơi .
Người phụ nữ ôm chầm lấy con mình :
– Chỉ cần con vui và hạnh phúc thì chuyện gì mẹ cũng sẽ làm .
Cô cười rồi vùi đầu vào ngực bà :
– Mẹ , con muốn chuyển trường .
Đây không phải lần đầu tiên trong năm lớp 11 cô chuyển trường , có lẽ nó đã quá quen với cô , như lịch sử lặp đi lặp lại vậy . Cô không phải là tự ý chuyển trường , mà có nguyên do cô mới làm vậy !
Bà Diệp trố mắt ngạc nhiên :
– Con chuyển nữa hả ? Đây là lần thứ mấy rồi ?
Cô giơ ngón tay ra đếm , rồi ngẩng đầu lên như suy nghĩ :
– À , hình như năm , sáu lần gì đó mẹ ạ .
Bà Diệp cười méo xệch nhìn đứa con gái hay đòi hỏi của mình :
– Con mới học có ba tuần thôi mà chuyển trường những 5 , 6 lần . Kiểu này chắc bà già này chết mất .
Cô nũng nịu lay lay hai tay mẹ , điệu bộ như một chú mèo con :
– Mẹ ơi … lần này nữa thôi … mẹ …
Bà Diệp gật đầu chịu thua con :
– Được rồi … cục cưng của mẹ – Bà bẹo hai má cô .
Tối hôm đó …

Hai mẹ con đang ngồi xem ti vi .Theo thông tin trên ti vi có cho biết :
– Hiện nay có rất nhiều vấn đề mà ngay cả giới tài chính cũng không biết , hàng loạt công ty liên tiếp phá sản và một phần trong số đó được xác nhập vào DIE . Chúng tôi đang điều tra về tập đoàn này nhưng trả lời là một dấu hỏi to đùng . Các nhân viên trong tập đoàn này chưa từng được gặp chủ tịch bao giờ và ngay cả việc các công ty kia xác nhập vào tập đoàn DIE cũng là con số 0 , chúng tôi vẫn đang điều tra kĩ lưỡng về sự việc . Chuyển sang bản tin tiếp theo …
Bà Diệu quay sang con mình băn khoăn :
– Chết thật , thời buổi này mà còn có nhiều công ty bị phá sản như vậy , không biết bao lâu sau sẽ không còn công ty nào ” sống sót ” đây . Mà tập đoàn DIE là của ai vậy nhỉ ? Nghe nói nó nổi tiếng lắm !
Lệ Băng gật đầu ra vẻ không hiểu gì , trong lòng cô dấy lên cảm giác chết chóc đến rợn người , hai hàm răng khẽ va chạm nhau : ” Dám đối đầu với tôi sao … không có kết quả tốt đẹp đâu ” .
***
Sáng hôm sau …
Lệ Băng mặc đồng phục của trường mới , trong lòng không có một chút hứng khởi nào , điều dĩ nhiên là … việc chuyển trường của cô giống như cơm bữa thôi mà , không có vấn đề nào ảnh hưởng gì khiến cô phải bận tâm cả , kể cả ở trường mới cô có thích ứng được hay không , đó là việc của ” tí nữa ” .
– Phù … – Cô thở hắt ra . Sau khi cô thay đồ xong , trông khác hẳn . Nhìn cô bây giờ như công chúa baby vậy , mọi thứ đều hoàn hảo nhưng cô lại cho nó là ” tạm ổn ” . Vâng , là tạm ổn thôi !
Cô đi xuống nhà bếp thì thấy bà Diệu đang chuẩn bị bữa ăn sáng , cô chạy lại ôm bà từ đằng sau , khuôn mặt trắng hồng cọ xát vào lưng bà :
– Mẹ ơi , chiều nay con đưa mẹ đi siêu thị nha !
Mẹ cô đang bỏ mấy lát bánh mì vào đĩa , mỉm cười nhìn cô :
– Thôi đi cô nương , đi ra đó mà không mua gì thì đi làm gì . Với lại , nhà mình đâu có tiền , đi đâu mấy chỗ xa xỉ đó , có gì con cứ nói mẹ , mẹ ra chợ mua về cho !
Cô nhăn mày , cố thuyết phục bà :
– Đi mà mẹ ! Với lại bữa nay con làm ra tiền rồi , mẹ không cần phải bận tâm chuyện tiền nong làm gì ! Còn không , mẹ nghỉ việc đi , ở nhà chăm sóc con là được rồi !
Bà Diệp vừa nghe cô nói xong ý định khuyên mình ở nhà , lập tức đưa tay lên bịt miệng cô :
– Suỵt , con đừng nói như vậy . Mẹ mà nghỉ ở nhà thì cả hai mẹ con mình chết đói đó !
Có thể sẽ không ai biết được cảm giác của Lệ Băng lúc này , nửa như muốn nói nửa như không , không biết nên phải làm thế nào ? Không nói chuyện của cô , vậy cũng có nghĩa mẹ cô vẫn phải vất vả đi làm , vẫn quần quật , làm việc cả ngày lẫn đêm để hoàn thành sản phẩm giao cho khách hàng , cô vẫn là một đứa con vô tích sự không thể làm gì được cho bà . Nói cho bà biết ư ? Nói nghe dễ lắm thì phải , ai tin chứ ? Một đứa học sinh lớp 11 ai nghĩ có thể làm được những việc khác người cơ chứ ! Chắc chắn … chắc chắn … mẹ cô sẽ không tin rồi , điều đó sẽ là tất nhiên . Để bà nhìn thấy những gì cô đang làm ư ? Có ai bảo đảm được bà sẽ không đau tim vì sock chứ !
” Mẹ à , bao giờ con mới dám nói cho mẹ biết đây ! ” . – Cô lắc đầu đi ra cửa .
Mẹ cô gọi với theo :
– Băng Băng , ăn sáng rồi hẵng đi học con !
Cô xua xua tay :
– Con không ăn đâu ! Ra trường con ăn tạm ở căn teen cũng được .
Khi cô đã đi rồi , bà ngồi bệt xuống đất , ôm mặt khóc nức nở :
– Tội nghiệp đứa con gái bé bỏng của tôi , đã phải chịu khổ rồi !
Vừa bước ra đến cửa , ánh mắt sắc bén của Lệ Băng quét một lượt nhìn đống đồ được đặt trước cửa : hoa , gấu , kẹo , nước hoa , sữa tắm , khăn quàng , … đủ cả , cô nhếch môi nhìn đống đồ đó rồi bước thẳng ra cửa , không đụng vào cho dù là một ngón tay .
Rầm … Rầm … Rầm … Tiếng hành quân từ đằng xa vang dội cả một xóm nhỏ ở con đường vắng này , nắng lọt qua từng kẽ lá , chiếu xuống từng ngọn cây , rọi vào đám ” hành quân ” đầy nhiệt huyết kia , khuôn mặt ai cũng rạng rỡ , tươi tỉnh dưới cảnh bình minh đầy ” sắc đỏ ” này .
Sắc đỏ ở đây có thể các bạn sẽ nghĩ rằng nó khó hiểu , nhưng nếu chúng ta nhìn về một góc độ khác mà xem , chắc chắn sẽ không thể ngờ tới . Lệ Băng quay ra sau nhìn đám ” hành quân ” đang tiến lại gần mình ,hàng lông mày đen khẽ nhíu lại , những đường cong trên đôi môi nhếch lên một cách bất thường , điệu bộ đó … hẳn là ” khinh thường ” .
Sắc đỏ bắt đầu loang ra trong phạm vi gần … 10 mét … 8 mét … 6 mét … 4 mét …2 mét …
– BĂNG BĂNG !
Bây giờ tôi sẽ nói cho các bạn biết là gì nhé ! Đội quân hùng hậu mà chúng ta nãy giờ đang nói ở trên , là … fan của Lệ Băng . Tôi nói là sắc đỏ vì bọn fan đó , ai cũng đỏ mặt khi nhìn thấy Lệ Băng cả . Tôi cũng không biết vì sao mình lại viết như vậy nhưng có lẽ … tôi đoán là bọn họ một phần xấu hổ , một phần có lẽ sợ hãi trước sự thay đổi của cô . Còn thay đổi như thế nào thì …
– Băng Băng , socola anh thức đêm làm cho em nè ! Ngon lắm đó !
– Băng Băng , anh mua váy tặng em nè !
– Băng Băng …
Cô nhìn đám người đó , hừ lạnh một tiếng :
– Tránh ra !
Nếu là Lệ Băng trước đây thì lại khác …

Trước khi Lệ Băng chuyển trường , lúc nào cũng có người tặng quà cho cô và đặt trước cửa nhà , nếu không thì cũng có mấy anh chàng mạnh dạn đến tặng hoa . Những lúc như vậy , trên môi cô sẽ luôn nở ra một nụ cười hồn nhiên làm điêu đứng mấy anh chàng . Nhưng khác hẳn với thực tại hiện giờ , cô … hoàn toàn thay đổi : trang phục , mái tóc , nụ cười , …
Đám ” hành quân ” lúc này thấy vẻ mặt của cô như vậy , không khỏi rùng mình , không biết là chuyện gì đã xảy ra nhưng … chạy cái đã . Nhóm ” hành quân ” lập tức tản ra , chạy trốn vào các góc khuất , bỏ lại một đống quà để ngổn ngang trên mặt đất , cụ thể hơn là ở trước cửa nhà cô . Lệ Băng chán nản nhìn mọi thứ ngổn ngang kia , cô lôi điện thoại trong áo lạnh ra , gọi vào một số máy :
– Cho người đem mấy đồ vật đặt trước cửa nhà tôi đi , bán lấy một ít tiền gửi vào trại trẻ mồ côi giùm , trừ mấy con gấu bông thì giữ nguyên cho mấy nhóc đó chơi nhé !
– Được .
Tắt máy xong , một chiếc ô tô đen từ xa lái tới , đưa người vừa mới đứng đó vào trong xe . Bên trong xe , cô dặn dò người tài xế , vẻ mặt không có lấy chút sắc nào , lạnh tanh như băng tuyết :
– Cách 200m trường Quang Tiếu , để xe đạp ở đó cho tôi .
– Vâng , thưa cô .
Sau khi bóng chiếc ô tô đi xa , những người trong góc tối lúc này mới ló đầu ra ngoài rồi lao hẳn ra đường . Mấy bọn trong đó bắt đầu tụm lại thành một nhóm ” buôn dưa lê bán dưa chuột ” , chủ đề của cuộc vui ngày hôm nay không ai khác chính là Lệ Băng .
– Ê bọn mày , có biết truyện gì đang xảy ra với Băng Băng ” nhà chúng ta ” không ? – Một tên con trai trông khá bụi , chân dậm lên một tảng đá nằm ven đường , hất khuôn mặt đầy cuốn hút tra xét bọn người đang nháo loạn trước mặt kia . Có lẽ … anh ta là một người có vai vế không nhỏ trong giới giang hồ .
Nghe giọng nói đó phát ra , bọn dân chúng liền dừng lại công việc bàn tán ồn ào của mình , ngước đôi mắt ” trong trẻo ” nhìn hắn ta , giọng mang chút sợ sệt , một trong số bọn họ lên tiếng :
– Dạ thưa anh , theo bọn em được biết , Băng Băng là một con người rất kì cục ạ . Lúc trước khi cô ấy còn hoc ở trường em , cô ấy rất hiền lành , dễ thương , tốt bụng , như một đóa hoa vậy . Bọn em đem lòng yêu mến nên này nào cũng mang hoa , mang quà đến để tặng cô ấy , bọn em cứ nghĩ sẽ mãi mãi là fan hâm mộ của cô ấy cho đến một ngày …
Anh ta đột nhiên cau mày , tay nắm lấy cổ áo anh chàng vừa kể câu chuyện đang trong tình thế cấp bách kia , giọng đanh lại :
– Nếu mày muốn mày có cơ hội để tiếp tục đi học thì mau nói đi , đừng nhiều lời !
Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên mặt anh chàng xấu số , khuôn mặt trắng bệch không còn tí cảm xúc nào , người run lẩy bẩy,anh chàng hấp hối kể lại :
– Đến … đến một ngày … cô ấy đột nhiên trở nên lạnh lùng … không còn cười với bọn em nữa … nên … nên … bọn em biết … là … cô ấy đã chuyển trường rồi !
Anh ta hừ lạnh , cổ áo buông lỏng rồi rời ra hẳn , còn không quên đạp một cái vào bụng anh chàng kia , hét lên :
– CÚT !
Mấy đám nam sinh kia nhất thời nghe tiếng hét nên … cắm đầu bỏ chạy , có người còn sợ hãi không thèm quay lại nhìn . Sau khi bọn khốn đốn kia chạy đi hết , anh ta quay sang mấy đám bạn mình , giơ ngón tay lên chỉ về phía trước :
– Đi thôi bọn mày .
***
Lệ Băng … đang đạp xe với tốc độ cực chậm tới trường , đến nơi thì đã đúng bảy giờ sáng , cô ” bình tĩnh ” và rất ” thản nhiên ” giao phó con xe đạp yêu quý của mình cho trường và ” chậm rãi ” bước đi trên sân trường rộng thênh thang không có một bóng người . Bỗng nhiên từ đâu một chiếc ô tô đen lái xe vào sân trường lướt qua ngay trước mặt cô như một cơn gió , làm thổi bay mái tóc đen dài mượt cùng bộ đồ phục . Cô vuốt nhẹ vài cọng tóc rủ xuống trán , tiếp tục bước đi , không để ý rằng có một người con trai đang nhìn cô ở trong xe từ nãy giờ , cặp mắt lưu ly đen tuyền mơ hồ nhìn về người con gái trước mặt . Bất giác một đường cong xuất hiện tạo góc 30 độ vẽ trên đôi môi đầy đặn mang vị anh đào kia .
” Giờ này chắc hẳn đã vào học lâu rồi ! ” .
Lệ Băng đi thẳng đến phòng hiệu trưởng , gõ gõ cánh cửa gỗ màu nâu gỗ :
– Vào đi ! – Một giọng nói ôn hòa mang đầy vẻ ôn nhu , đúng hơn là giọng nói của thầy hiệu trưởng vang lên phá tan sự im lặng trong không gian yên ắng của trường lúc này .
Lệ Băng mở cửa bước vào , đập vào mắt là một người đàn ông trạc tuổi 40 đang xử lí đống hồ sơ chất cao như núi ở trên bàn kia . Ông ngước mặt lên nhìn cô , nghiêm giọng :
– Em là Châu Lệ Băng .
Cô lễ phép cúi đầu chào thầy hiệu trưởng:
– Vâng , đúng là em .
Ông hiệu trưởng đứng dậy , tiến về phía Lệ Băng , tay ông giơ ra , vẻ mặt tươi cười :
– Tôi tên là Nguyễn Thành Nghiêm , chào mừng em đến với trường Quang Tiếu .
Lệ Băng gật đầu , tay giơ ra bắt tay với ông hiệu trưởng :
– Mong thầy giúp đỡ .
Thầy Nghiêm khách sáo :
– Ồ không , tôi mới phải là người cần em giúp đỡ , trường tôi cần những nhân tài như em .
– Thầy khách sáo rồi . – cô cười mỉm .

Sau vài phút nói chuyện ngắn ngủi , Lệ Băng quay trở lại với vấn đề chính :
– Thầy Nghiêm , cho em hỏi , em học lớp nào ạ ?
Ông Nghiêm suy nghĩ một hồi , quay sang cười với cô :
– Tôi xem qua hồ sơ sơ yếu lí lịch của em rồi , gia cảnh em tuy bình thường nhưng kết quả học tập của em vào hạng xuất sắc nên tôi sẽ cho em học lớp quý tộc , lớp 11A1 .
Lệ Băng khẽ cau mày , cô gật đầu:
– Dạ .
Cúi đầu chào thầy , cô đi thẳng ra ngoài không ngoảnh lại .
Lệ Băng không đi kiếm lớp vội mà cô rất bình thản đi từ từ , khám phá ngôi trường mới này . Trường Quang Tiếu là một trường chuyên có danh tiếng , lại là nơi tập trung hầu hết các con nhà giới thượng lưu , cũng không ít những người có hoàn cảnh khó khăn đã nỗ lực thi vào trường này , vì nếu học ở đây , sau này , cơ hội xin việc vào các cơ quan có tiếng là rất cao . Trường Quang Tiếu cũng được xem là một trường có ý thức tốt trong việc bảo vệ môi trường cây xanh . Còn nữa , trường cũng ít có vụ xảy ra đánh nhau vì hầu hết học sinh ở đây con nhà giàu nên nếu họ xung đột nhau sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kinh tế gia đình mình , chỉ có xảy ra ở những học sinh nhận được học bổng của trường , hoàn cảnh khó khăn , hay bị con nhà giàu ức hiếp cũng chỉ là việc bình thường . Cùng lắm họ bồi thường cho người bị hại một khoản tiền là ok rồi !
Trường có 4 khu , xếp nhau thành một hình vuông thẳng tắp . Có ba dãy lớp học xếp liên tiếp với nhau tạo thành hình chữ U , dãy chính giữa là nơi làm việc của thầy hiệu trưởng và thầy cô giáo . Ngoài ra , còn có câu lạc bộ và sân vận động cách những dãy lớp học không xa .
Lệ Băng đi ngang qua vườn hoa của trường , ở đây trồng rất nhiều loại cây và hoa đẹp , tỏa sắc thắm trong ánh mặt trời buổi sớm . Mỗi loài cây , loài hoa ở đây đều mang những vẻ đẹp khác nhau,thể hiện một ý nghĩa khác nhau .
– Không tệ . – giọng nói trong trẻo vang lên .
Cô ngắm nhìn từng loài hoa ở đây , trong lòng mang chút cảm giác vui , tay cô đưa ra không tự chủ mà định ngắt một bông , bàn tay xinh đẹp của cô vừa chạm vào bông hồng thì đột nhiên dừng lại bởi tiếng cựa quậy ở đâu gần đây . Cô dừng ngay việc mình đang làm và hướng mắt về phía phát ra tiếng động .
” Con trai ” .
Cô nhíu mày , đang ở trong giờ học , sao lại có một người học sinh vô ý thức đến nỗi phải ra ngoài đây ngủ hả trời ? Cứ cho là ngủ đi,thì ít ra ngủ trong lớp còn hơn ở ngoài đây cúp tiết ngủ say đến mức này . Mặc dù cô không nhìn thấy mặt cậu ta nhưng chỉ cần nhìn qua vóc dáng , cô cũng đủ xác định được rồi . Dáng người khá chuẩn , không quá gầy cũng như không săn chắc lắm , chỉ ở độ là ” chuẩn ” . Cậu ta đang dựa người vào một gốc cây cao được cho là sạch sẽ và đúng là nơi lý tưởng để ngủ . Vì để tránh ánh sáng tiếp xúc vào mắt khi cậu ta ngủ , cậu ta dùng cánh tay đặt ngang trán che khuất phần mắt , chỉ để lộ ra mái tóc màu nâu cà phê , đôi môi hoa đào chúm lại một chỗ .
Sau khi đã xác định được hoàn cảnh và mức độ giàu nghèo của cậu qua cách ăn mặc của cậu , cô lắc đầu bước đi , bóng dáng cô đã khuất nhưng câu nói cô cất lên trước khi rời đi đã để người đó nghe được .
– Học sinh trốn học ngủ ở đây , tệ thật !
Bàn tay được đặt trên trán đột nhiên buông lỏng xuống , để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú , ai nhìn vào cũng không khỏi bị hớp hồn bởi đôi mắt lưu ly đen tuyền đầy quyến rũ , hàng lông mày được vẽ lên bởi những đường cong tuyệt mĩ khẽ nhíu lại với nhau khi nhất thời tiếp xúc với ánh nắng mặt trời . Anh ta nhìn về phía bóng dáng người con gái đó , hình ảnh quen thuộc vừa mới lúc nãy lại hiện ra trước mắt ” mái tóc dài đó … ” .
– A lô . Vâng thưa Tổng giám đốc .
– Cậu điều tra cho tôi về người chúng ta gặp sáng nay , cô gái tóc dài đó.
– Vâng , tôi sẽ điều tra ngay .
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi qua vài câu đối thoại , người con trai đó hướng mắt nhìn lên trời , nơi có ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi . Ánh nắng chiếu vào gốc cây anh đang ngồi , len qua từng ngóc ngách , bất chợt một tia nắng nhỏ hắt vào mặt anh , làm nổi bật khuôn mặt tuấn mĩ mang đầy sự quyến rũ đó . Một cơn gió nhẹ thoảng qua , làm đung đưa bộ tóc nâu tuyệt đẹp . Thực sự , vẻ đẹp của người con trai này … khiến ngay cả những thứ vô tri vô giác cũng phải cảm nhận và phải ghen tị .
TÙNG … TÙNG … TÙNG … – tiếng trống trường vang lên thông báo tiết 1 đã kết thúc cũng đồng nghĩa với việc …
Mấy trăm học sinh từ trong các lớp chạy ào ra ngoài , không có tôn ti trật tự gì hết , kể cả khi giáo viên bộ môn vẫn chưa ra khỏi lớp . Vẫn còn nghe đâu lời khuyên của mấy cậu học trò gương mẫu :
– Đáng lí các cậu phải đợi thầy ra đã chứ !
– Kệ mẹ ổng ! – Những lời văng tục được thốt ra từ những cậu học sinh được cho là cá biệt .
– Đúng á , chuyện bọn tao đi đâu không liên quan đến mày .
Lệ Băng đi qua từng lớp học , lắc đầu thở dài , buồn cho mấy cậu học sinh đáng khen bị ăn chửi kia .
Lớp 11A5 , 11A4 , 11A3 , 11A2 , …
Đây rồi , lớp 11A1 …
Lệ Băng đứng gần cửa lớp học , nhìn vào bảng tên lớp 11A1 được các cô cậu học sinh quậy phá đến nỗi vẽ hoa văn chi chít trên tấm bảng . Tường nhà trường được sơn bóng một màu xanh da trời đẹp đẽ đến vậy mà mấy cô cậu lại dùng sơn loại ” xịn ” xịt nguyên mấy màu ” chói ” vào . Cụ thể là tên của ba siêu sao trường Quang Tiếu .
” Đường Hy ta là số 1 . ” – Màu đỏ chói .
” Hạo Kiệt Super man . ” – Màu cam ” đậm ” .
” Phi Hùng , em yêu anh . ” – Có lẽ đây là tác phẩm số 1 của một bạn nữ sinh nào đó bởi vì Lệ Băng thấy rõ hình trái tim to đùng màu hồng cỡ bự .
Lệ Băng nhếch môi khẽ nở nụ cười nửa miệng , làn mi cong vút khẽ nhắm lại rồi mở hẳn ra :
– Đi đâu cũng gặp người quen !
Sau khi đọc xong tác phẩm đầu tay của ba siêu sao , cô bước vào lớp . Cái lớp ồn như chợ vỡ của buổi ra chơi bỗng chốc im bặt , thay vào đó là sự im lặng đến một cách kì lạ . Cả lớp trố mắt ra nhìn cô trong chốc lát , mỗi người có một vẻ mặt khác nhau chính vì sự xuất hiện của cô . Trong lúc không ai có thể phá vỡ được sự im lặng nguy hiểm đó , cô giáo chủ nhiệm bước vào . Cô đột nhiên nhìn cả lớp một cách ngạc nhiên và hỏi khiến cả lớp xém té xỉu :
– Cả lớp , sao hôm nay lại im lặng thế !
Không ai nghĩ được trong lúc cô giáo đang chú tâm về sự im lặng kì lạ của cả lớp thì có ba người con trai đang hướng mắt nhìn về phía Lệ Băng , trong lòng ba người đang chất chứa một niềm cảm xúc khó tả . Lệ Băng cũng nhận ra điều đó là gì , cô quay sang cô giáo chủ nhiệm chào hỏi lễ phép :
– Em chào cô ạ .
Cô giáo bây giờ mới để ý đến sự xuất hiện của một người mà trước đó mình quên mất , cô nhìn Lệ Băng cười tươi :
– Chào em , em là học sinh mới phải không ? Tôi đã nghe hiệu trưởng nói lại rồi .
Cô gật đầu , cô giáo nhìn cô rồi quay sang cả lớp :
– Từ bây giờ lớp chúng ta có thêm một thành viên mới , em giới thiệu mình với các bạn đi .

Lệ Băng lướt nhìn một lượt quanh lớp , cô cười tươi giơ tay lên chào :
– Chào các bạn , mình tên là Châu Lệ Băng , các bạn cứ gọi mình là Băng Băng , rất vui được quen biết với các bạn .
Cô vừa dứt lời nhìn lại cả lớp một lần nữa , mấy bạn nữ sinh thì vẫn bình thường nhưng sao nhìn mấy bạn nam sinh , bạn nào bạn nấy đều ngồi im bất động vậy nhỉ . Chắc các bạn nữ sinh không biết trong lòng mấy bạn nam sinh bây giờ đang nở hoa phơi phới : ” Ôi , tình yêu của đời tôi ! ” .
Ba chàng trai kia vẫn lặng lẽ nhìn cô .
Sau màn chào hỏi , cô quay sang tươi cười với Lệ Băng :
– Nào , Băng Băng , em có thể tự chọn chỗ ngồi cho mình .
Cô đồng loạt quét xuống những dãy bàn trống trong lớp , đang bước đi thì đột nhiên ba cánh tay giơ lên :
– Thưa cô ! – Cả ba đồng thanh .
– Chỗ này ạ ! – Cả ba nhìn nhau rồi tiếp tục nói .
Lệ Băng lắc đầu nhìn ba siêu sao đang làm hỏng hình tượng của mình trong mắt các bạn nữ sinh , cô đi xuống dãy bàn dưới cùng không có người ngồi , nhất thời mặt mấy bạn nữ sinh trong lớp trắng bệch , nhìn cô có vẻ ái ngại , trong lòng thầm hét lên : ” Xong cậu ta rồi ! ” .
Tiếng đồng hồ lách cách … lách cách không dừng … tiếng cô giáo đang giảng bài không ngừng vang lên …
TÙNG … TÙNG … TÙNG … ! – Tiếng trống ra chơi lần hai cuối cùng cũng chịu vang lên .
Tất cả học sinh trong tập thể 11A1 thích thú nhảy lên bàn , chạy bay ra sân trường . Trong lớp bây giờ rất thưa người , chỉ còn lại một vài bạn nữ đang ngồi buôn chuyện ở những dãy bàn cuối trông rất vui vẻ , Lệ Băng đang trở mình sau giấc ngủ ” ngàn năm ” , đưa tay dụi dụi mắt thì thấy bóng dáng mơ hồ của 3 người con trai . Mắt cô nhắm lại rồi mở to ra , nhìn ba siêu sao trước mặt :
– Đại tỷ !
Cô trợn tròn mắt nhìn ba người , mặt cô lúc này trông rất đáng sợ :
– Điên hết rồi ! – Cô lạnh lùng , quay đầu nhìn quanh lớp , thấy đám nữ sinh đang trợn tròn mắt nhìn mình , cô cười cười giải thích :
– À … à … không có gì đâu , mấy bạn đừng quan tâm !
Sau khi những ánh mắt đó buông tha cho cô , quay lại với câu chuyện đang dở dang của mình , cô lập tức bước ra khỏi lớp , không nhìn ba người đến một lần .
Những lời bàn tán từ những bạn nữ vừa rồi bắt đầu thi nhau tua hết ra :
– Tại sao ba siêu sao của chúng ta lại gọi học sinh mới là đại tỷ ta ! Nghe nó khùng khùng sao á !
– Tui vừa mới gọi điện hỏi ba tui xong , ba tui bảo gia đình cô ta thuộc loại tầm thường thôi , không hiểu sao lại vô được lớp này , đáng lí ra bây giờ cô ta nên ở lớp dành cho học sinh nhận được học bổng chứ .
– Mà sao cậu lại biết được vậy ?
– Ba tui là bạn thân của hiệu trưởng mà ! Hình như tui chưa kể với mấy cậu .
– À , tui biết rồi ! Chắc do ba siêu sao của chúng ta giúp đỡ rồi !
– Ừ , tui cũng nghĩ vậy đó .
***
Tại vườn hoa trường …
Lệ Băng ngồi xuống nhìn những bông hoa hồng mà sáng nay mình chưa kịp hái , cũng quên mất khi sáng có một người đang ngủ ở gốc cây gần đây . Bởi vì lúc này cô rất tức giận , đến nỗi không biết phải chửi từ đâu !
Ba người con trai nhìn vẻ mặt lúc này của cô , nhìn nhau nhăn mặt một lúc cũng cúi đầu xin lỗi :
– Đại tỷ , bọn đệ xin lỗi . Vì thấy tỷ bọn đệ vui quá nên …
– Chính vì lí do đó nên tôi mới chuyển trường liên tục . Các cậu không thể hiểu cho tôi ? – Chưa kịp để mọi người giải thích Lệ Băng đã chặn ngang lời .
Đường Hy lúc này mặc dù biết tình thế rất nguy hiểm nhưng vẫn mạnh dạn lên tiếng :
– Tỷ , dẫu sao cũng đã lỡ rồi . Bây giờ tỷ học ở đây đi , chuyển nữa mẹ tỷ sẽ chết vì lo cho tỷ mất .
– Đúng đó tỷ . – Phi Hùng và Hạo Liệt cũng lao vào khuyên nhủ .
Nhắc đúng vấn đề trọng tâm , Lệ Băng nhất thời im lặng , mẹ cô đã hi sinh vì cô rất nhiều rồi , không lẽ bây giờ cô lại làm khổ bà , cô nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa !
– Được rồi , nhưng từ nay , ở trường các cậu cứ gọi tôi là Băng Băng đi , tránh phiền phức không đáng có .
– Dạ . – Ba người kia vui mừng nhảy cẫng lên sung sướng , được học với tỷ , cùng chung một lớp , quả thật đó là một niềm vui hiếm có.
– Đi thôi . – Cô lên tiếng , trong lòng cô đã vạch ra những kế hoạch ” hình phạt ” cho ba người .
Ba người con trai gật đầu nhưng không dám tới gần , họ sợ sẽ gây hiểu lầm cho nhiều người .
Những cuộc hội thoại ban nãy đã lọt vào tai của một người , người đó cũng là người ban sáng mà cô đã nhìn thấy . Anh hơi tò mò về thân thế của cô gái này rồi đấy !
Đôi môi anh khẽ nhếch lên , cười thầm : ” Thú vị thật ! ” .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.